Mốc dịch
Fei Yang beta
Du Tùng không trả lời, ăn được mấy miếng, anh vứt túi táo khô lại cho cô, tiếp tục nghịch bật lửa.
Dư Nam nhìn bật lửa trong tay anh: “Muốn hút thuốc à?”
“Cô có?”
Dư Nam cúi đầu lục ba lô, lấy hộp Trung Nam Hải ra ném cho anh.
Du Tùng bắt được, mượn ánh lửa nhìn sơ qua, hộp thuốc nhỏ nhắn khô ráo, là thuốc lá dành cho phụ nữ.
Du Tùng liếc cô: “Cô hút thuốc à?”
Dư Nam đáp: “Thỉnh thoảng.”
Anh cười khẽ, rút một điếu ra châm lửa, rít một hơi.
Dư Nam hỏi: “Thấy thế nào?”
Anh nói: “Chả ra gì.”
Du Tùng trả hộp thuốc: “Hút điếu không? Làm ấm người.”
Dư Nam ngập ngừng, rút một điếu cho vào miệng, cầm bật lửa dưới đất lên châm.
Du Tùng nghiêng đầu nhìn cô, một tay Dư Nam ôm gối, không hề để ý tới anh.
Cô hơi ngửa đầu, đường nét chiếc cằm, cần cổ căng ra, tạo thành đường cong mềm mại lạ kì. Cô nheo mắt lại, hàng mi run lên nhè nhẹ, ánh mắt mơ màng ngẩn ngơ trong làn khói thuốc.
Cô dùng ngón trỏ và ngón giữa xinh xẻo kẹp thuốc, ngón tay nhỏ bé co lại, cổ tay mảnh khảnh hơi giơ lên. Động tác thành thạo tao nhã.
Du Tùng nhớ tới lời cô nói, cô không phải học sinh gương mẫu.
Thấy động tác của Dư Nam hiện giờ, anh tin rồi, phong thái nhàn nhã, mang theo sự lười biếng và tùy tiện, thoạt nhìn vừa sa ngã lại vừa gian ác.
Anh hỏi: “Đã lên được rồi, sao còn lăn xuống cùng tôi?”
Lúc đó ngón tay cô đã bám được lên mặt đường, nếu không nắm phải góc áo anh, chắc chắn sẽ không bị kéo theo xuống.
Dư Nam không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Vậy tại sao anh lại cứu tôi?”
Du Tùng: “Thấy việc nghĩa thì hăng hái làm.”
Dư Nam: “Tôi cũng thấy việc nghĩa thì hăng hái làm.”
Du Tùng: “Tôi rảnh.”
Dư Nam: “Tôi cũng rảnh.”
Du Tùng: “Tôi đê tiện.”
Dư Nam cười lớn, nhại nốt câu: “Đúng, tôi cũng đê tiện.”
Nhưng Du Tùng không cười.
Anh nghiêng đầu nhìn, cô cười rất vui vẻ, khoé miệng kéo thành một đường cong lớn, còn có gì đó rất trẻ con, lần đầu tiên Du Tùng thấy cô như vậy.
Như đốm lửa nhỏ thiêu cháy cả cánh đồng, ánh lửa như được phóng to lên gấp vô số lần, nâng đỡ cô, nâng đỡ cả hang đá.
Anh nghe thấy nhịp tim thình thịch của mình.
* * * * *
Du Tùng cúi người tắt đèn pin điện thoại.
Trong nháy mắt xung quanh chìm vào tối đen, Dư Nam hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Bên ngoài đang có sấm sét.”
“Chỉ mở đèn pin thôi không sao đâu.”
Du Tùng nói: “Vậy thì đợi thêm lát nữa.”
Dư Nam cũng không khăng khăng, cô ngồi trong bóng tối lặng lẽ hút thuốc, ánh lửa nơi đầu ngón tay làm gương mặt cô chợt sáng chợt tối. Trong tích tắc sáng rực rỡ, anh thấy đôi môi cô nhẹ nhàng nhả khói, cánh môi mềm mại và đầu thuốc lá quấn quýt lấy nhau, không nỡ xa rời.
Yết hầu Du Tùng chuyển động một cái, anh dụi tắt thuốc, dịch mông đến gần, choàng tay qua vai cô. Người Dư Nam bỗng nhẹ bẫng, bị ai đó bế lên rồi đặt lên đùi mình, cánh tay anh ôm chặt cô, Dư Nam có thể cảm nhận được nguồn nhiệt nóng bỏng truyền tới.
Cô không nói gì, trong hang động lạnh lẽo, sau lưng chỉ có duy nhất một nhiệt độ, giống như trong câu chuyện cổ tích, trên đường phố phủ đầy tuyết giá, cô bé bán diêm đốt một que diêm trước khi chết.
Cũng là hơi ấm cứu mạng, để cô bé nương tựa.
Dư Nam bất giác co người vào trong.
Du Tùng ôm cô chặt hơn, cô chậm rãi hút xong một điếu, hang đá tối om om, chỉ có sắc trời đen kịt và tia chớp thỉnh thoảng đi qua ngoài cửa hang.
Tiếng mưa bên ngoài rả rích, nhưng trong hang đá vô cùng yên tĩnh, sau tai là tiếng hít thở nặng nề của anh.
Du Tùng nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay lành lạnh của Dư Nam, lồng ngực anh dán lên lưng cô.
Dư Nam bỗng cảm thấy có luồng nhiệt đến gần, cô theo bản năng quay mặt đi, Du Tùng không cho phép, anh giữ cằm cô lại, giọng nói khản đặc khác thường: “Hôn một cái.”
Trong bóng tối vang lên tiếng ma sát.
Anh thở sâu: “Em vẫn nợ tôi nửa điếu thuốc.”
“Tôi vừa trả rồi.”
“Tôi muốn điếu trong miệng em…” Du Tùng không cho cô cơ hội, cắn môi cô rồi hôn lên.
Trong miệng cô vẫn còn sót lại vị chocolate hòa lẫn mùi thuốc lá của phụ nữ, ngọt đến phát ngấy. Anh dùng đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô, triền miên, say đắm.
Lưỡi Dư Nam đau nhói, khoang miệng tràn ngập mùi hương của anh, mang theo sự mạnh mẽ hoang dại, điên cuồng chiếm đoạt.
Cô không nhúc nhích nổi, đầu óc chếnh choáng, mắt mơ màng như có men rượu xộc lên, không thể mở mắt ra nổi.
Trong hang đá trống trải, yên tĩnh nhưng nồng nhiệt, chỉ nghe thấy tiếng hít thở hỗn loạn của nhau.
Du Tùng đè người cô xuống, cô không kiềm chế nổi vuốt ve lồng ngực anh, cảm xúc dưới lòng bàn tay cứng rắn nhưng ấm áp lạ thường.
Anh mút môi cô: “Còn lạnh không?”
“… Hơi hơi.”
Du Tùng cười: “Thế này thì sao?”
Anh đẩy cô xuống, bàn tay men theo eo cô đi lên, hai ngón tay đan vào nhau, sợi dây thắt trước ngực lỏng ra, cuối cùng trượt vào tay anh. Môi anh di chuyển vị trí, vùi đầu xuống, Dư Nam thở gấp, bất giác ngửa đầu lên, co vai lại như nghênh đón anh vào.
Du Tùng thầm nghĩ, cảm giác cực kì tuyệt vời, anh vẫn nhớ đậu phụ mặn mấy ngày trước ăn trên đường, trắng mềm, ngọt mát, vừa cho vào miệng đã tan ra… Anh dùng đầu lưỡi nhấm nháp, sau đó nuốt hết vào bụng.
Trong bóng tối điện thoại vang lên hai tiếng “Ting ting”, Trương Thạc trả lời tin nhắn của cô. Cô đưa tay ra với, bị anh giữ lại.
Du Tùng vỗ mông Dư Nam.
Dư Nam đè thấp giọng: “Đau.”
Một người khi bình thường vô cùng bình tĩnh, nhưng giọng nói lúc này lại nũng nịu kì lạ. Não Du Tùng tê rần, lửa nóng ở bụng dưới chạy rần rật, anh đưa tay cởi khuy quần cô ra.
Dư Nam ôm đầu anh, trong mơ màng chạm đến thứ gì đó dấp dính.
Cô sờ lại lần nữa thì nghe thấy một tiếng “hừ”.
Du Tùng rời khỏi môi cô, thở hổn hển: “Mẹ nó em cố tình à?”
“Anh bị thương rồi?”
Dư Nam đẩy anh ra, tìm điện thoại trong hang đá tối tăm, lúc nãy không xem kĩ nên không để ý, cô qua quýt mặc áo ngực, đưa đèn pin đến gần anh.
Trên trán gần mép tóc có một vết thương rộng chừng hai centimet, khá sâu, vừa rồi bị nước mưa tạt vào, xung quanh đã kết vảy trắng. Ban nãy bị cô chạm vào, nó lại rỉ máu ra.
Cô xoay mặt anh qua lại, trên gò má, cổ gáy, cánh tay còn có những vết xước nông sâu dài ngắn khác nhau.
Dư Nam chợt nhớ ra, khi bị lăn xuống sườn núi, một tay anh vòng qua eo cô, một tay đỡ lấy đầu cô, nên hoàn toàn không đủ sức lực bảo vệ bản thân.
Du Tùng gạt tay cô xuống: “Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu.”
Dư Nam nhặt quần áo dưới đất lên, vắt kiệt nước, mặc lại vào người, rồi quay người lục tìm mấy thứ trong ba lô.
Anh liếc cô: “Mặc vào rồi à? Muốn chạy trốn sao?”
Dư Nam không đáp lại, lấy khăn giấy và urgo trong ba lô ra: “Cầm lấy.” Cô đưa điện thoại cho anh, “Giơ cao lên một chút.”
Du Tùng lườm cô một cái, Dư Nam dùng khăn giấy lau sạch máu xung quanh, cầm miếng urgo dán lên trán anh, “Chúng ta phải về nhanh nhất có thể, để lâu vết thương dễ bị nhiễm trùng.”
Du Tùng không để ý, kéo cô tới gần, cúi đầu định hôn: “Tiếp tục.”
Dư Nam đẩy anh ra: “Trên người bẩn.”
“Tôi không chê.”
Cô đáp: “Tôi chê.”
Du Tùng: “…”
* * * * *
Gần mười giờ hai người mới về đến nhà trọ.
Đầu Du Tùng bị thương, họ không chờ mưa tạnh mà đi luôn, khi mưa nhỏ dần Dư Nam giục anh về.
Mọi người đều ngồi chờ ở tiền sảnh, Chương Khải Tuệ và Thạch Minh vùi đầu bên bàn.
Lúc nãy trong hang đá, Trương Thạc gửi tin nhắn cho Dư Nam, cô mới biết họ đã về.
Thấy hai người nhếch nhác bước vào, Chương Khải Tuệ chạy tới, kéo tay Dư Nam nũng nịu: “Chị Dư, em xin lỗi, em không biết cả tối nay chị đi tìm chúng em.” Cô nàng sụt sịt cái mũi: “Em… Em và Thạch Minh cãi nhau một chút, sau đó anh ấy đuổi theo, rồi… rồi…”
Cô nàng úp úp mở mở. Dư Nam cúi đầu vô tình nhìn tay Chương Khải Tuệ đang nắm tay mình, trên cổ tay có một chiếc vòng ngọc màu xanh, nhìn sơ qua, chất lượng tuy không bằng cái của Du Tùng, nhưng giá cũng phải đến bảy tám nghìn tệ.
Dư Nam chợt hiểu ra, chỉ hờ hững nói: “Về là tốt rồi.”
Chương Khải Tuệ cúi đầu: “Chị không giận chứ ạ?”
Dư Nam cong khoé môi, lắc đầu.
Có gì để tức giận đây? Cô quay đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh, anh nói đúng, cãi nhau giận dỗi là chuyện của người ta, ra ngoài tìm người là sự kiên trì của bản thân cô, lại còn làm phiền tới những người còn lại. Dư Nam cảm thấy áy náy, may mắn mọi người đều bình an quay về.
Thạch Minh cũng đứng dậy, thấy Du Tùng đứng phía sau, nét mặt vô cảm, nhưng lạnh tanh khiến người khác không thể đến gần. Anh ta chậm rãi đi tới, hoàn toàn thọt lỏm trong dáng người anh: “Xin lỗi anh Du, cả buổi tối làm liên luỵ đến hai người.”
Du Tùng chỉ nói: “Trông kĩ bạn gái cậu đấy.”
* * * * *
Thời gian không còn sớm, mọi người chuẩn bị đi ngủ.
Chương Khải Tuệ có ý xin lỗi, chủ động lấy quần áo cho Dư Nam thay, là một bộ quần áo thể thao màu hồng mà cô nàng mặc khi ở hồ Lô Cô.
Dư Nam khoác áo mưa của lão Hồ ra sân tắm rửa, bình nước nóng thuộc loại năng lượng mặt trời nguyên sơ nhất, nước nóng và nước mưa đều lạnh như nhau.
Cô dầm mưa quá lâu, da thịt tê rần, đã mất hết cảm giác từ lâu. Rửa trôi bùn trên người xong, lúc định gội đầu, cánh cửa thô sơ bị gõ mấy cái.
Dư Nam cảnh giác: “Ai?”
“Mở cửa.”
Là giọng nói của Du Tùng, Dư Nam hỏi: “Có chuyện gì?”
“Có nước nóng, để em tắm.”
Dư Nam mím môi: “Không cần, tôi sắp tắm xong rồi.”
Bên ngoài im lặng hai giây, Dư Nam tưởng anh đã đi rồi, nhưng lại nghe thấy một tiếng “rầm” lớn, chốt cửa bị người nào đó kéo gãy.
Dư Nam hít một hơi, lấy quần áo ướt che lên người, hoảng hốt nhưng không ngăn cản được.
Trong lán chỉ có một ngọn đèn lờ mờ vàng, ánh sáng ấm áp, phủ lên làn da sạch sẽ của cô, trắng mịn mềm mại, có núi có non, từng đường cong mỗi sợi lông, toàn bộ đều lọt vào mắt anh.
Ánh mắt Du Tùng tối xuống, anh xách hai thùng gỗ vào, hơi nóng bốc lên lượn lờ trên mặt. Khi anh nhìn lại lần nữa, chỉ thấy đôi chân thon thả, những nơi còn lại đã bị cô che kín.
Trong mũi anh hừ ra một âm tiết: “Quái đản.”
Anh xoay người ra ngoài, đến cửa vẫn quay đầu lại liếc cô một cái, cuối cùng nói: “Nhanh lên, phần cho tôi một thùng.”
Khóa cửa đã bị anh dã man làm hỏng, cửa gỗ đóng không kín, Dư Nam lấy khăn nhúng nước nóng lau qua người, thấy ấm lên khá nhiều. Cô thay quần lót sạch và bộ quần áo của Chương Khải Tuệ vào.
Dư Nam vào phòng lau đầu, suy nghĩ một lát rồi rút một tờ tiền trong ba lô ra. Cô gõ cửa phòng ông chủ nhà trọ, mượn hòm thuốc, đưa tiền đền làm hỏng áo tơi và… cái khoá cửa bị Du Tùng kéo hỏng. Chủ nhà trọ từ chối không nhận, cô đặt tiền lên bàn rồi quay người đi.
Dư Nam vừa lau đầu vừa chờ anh.
Một lát sau, Du Tùng vào, thấy cô đang ngồi bên cái bàn trong tiền sảnh, áo cộc tay quần dài màu hồng mà cô mặc mang theo một hương vị rất riêng.
Cô nói: “Cầm hòm thuốc vào, để Trương Thạc xử lý đơn giản cho anh, ngày mai đến Đại Lý thì vào bệnh viện băng bó.”
Du Tùng ngồi xuống bên bàn: “Cậu ta không biết đâu, em làm đi.” Im lặng trong giây lát, anh nói tiếp: “Sao? Trong hang đá thì làm được, ra ngoài đã không nhận người nữa à?”
Giọng điệu anh ngả ngớn, nghe ra ý ở ngoài lời, Dư Nam lườm anh, mở hòm thuốc ra: “Cúi thấp đầu xuống.”
Du Tùng nghe lời ngồi lên ghế. Đầu anh cúi ngang ngực cô, khoảng cách chỉ bằng hai nắm tay, anh có thể nhìn thấy đôi bồng đào nhấp nhô, và cả mùi hương chỉ thuộc riêng về cô.
Hai người không ai lên tiếng, gian tiền sảnh giản dị bình yên và tĩnh lặng.
Bên ngoài kia không biết mưa đã tạnh từ lúc nào, nước mưa từ mái hiên rơi xuống tí tách, bầu không khí trở nên mềm mại hơn.
Hết chương 22