Ngày thứ tư Du Tùng mới chuyển ra ICU, Dư Nam không đến phòng giám hộ nhìn anh, đa số thời gian, cô ngồi trên ghế ngoài hành lang, yên lặng trông coi.
Vì còn thuốc tê phẫu thuật và di chứng trị liệu, cả ngày anh đều hôn mê, thỉnh thoảng tỉnh lại một chút, nghiêng đầu, có thể nhìn thấy bóng dáng ai đó ngoài cửa sổ.
Giây phút đi ra khỏi phòng giám hộ, hốc mắt mẹ Du nóng lên, mấy ngày nay anh chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng và đường glucose, người cao lớn vạm vỡ trước đây, nhanh chóng gầy xọp đi, hai má hõm sâu, mắt thâm quầng, làn da trắng như giấy, không còn vẻ kiêu ngạo và khí phách ngày xưa.
Bác sĩ nói, anh đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, miệng vết thương đã ngừng chuyển biến xấu và nhiễm trùng, nhưng muốn khôi phục tố chất cơ thể như trước đây, còn cần một khoảng thời gian rất dài nghỉ ngơi và điều trị.
Bác sĩ dặn dò từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mẹ Du ghi nhớ cẩn thận, tất cả đều dựa theo lời đối phương nói mà làm.
Chuyển tới phòng bệnh bình thường, mọi người rốt cuộc có thể vào phòng. Đoàn người nối đuôi nhau đi vào, anh ngước mắt, thấy bố Du mẹ Du, Mạc Tích Đồng, Trương Thạc, còn có đội trưởng đội hình sự Vương Hằng.
Trừ những người đó ra không còn ai khác.
Bố Du cúi người, khẽ nói: “Con trai, con chịu khổ rồi.”
Du Tùng cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trương Thạc cũng thò đầu tới, nhảy nhót lung tung, nhe răng gọi “Anh Du, anh Du” liên hồi.
Thấy anh không có việc gì, bầu không khí áp lực mấy ngày nay rốt cuộc cũng giảm bớt, mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vương Hằng nói ngắn gọn với anh: “Lữ Xương Dân và gã họ Dương vừa mới định chạy thoát thì bỏ mạng, đứa nhỏ trong bụng Tần Kỳ bị sảy, nhưng lại nhặt về được một mạng, mấy người khác đều đã đền tội.”
Du Tùng hỏi: “… Có tóm được tất cả không?”
“Không.” Anh ta nói: “Nhưng Vương Minh Toàn đã phải trả giá, bao gồm nhà trên với nhà dưới đã từng hợp tác nhiều năm qua.” Vương Hằng ngừng lại: “Còn cả Lưu Thành Quân.”
Du Tùng nhìn về phía anh ta.
Vương Hằng giải thích: “Chính là Lưu “sẹo”.”
Anh liếm liếm môi, theo bản năng nhìn lướt một vòng quanh phòng, ánh mắt tối sầm lại, không tìm được người kia.
Du Tùng vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi, mọi người không dám làm phiền anh lâu, ngồi lại một lát rồi rời đi.
Phòng bệnh khôi phục yên tĩnh, chỉ có tiếng tí tách theo quy luật của dụng cụ bên giường.
Mẹ Du ngồi lại, nắm lấy bàn tay bên người anh, âm thầm lau nước mắt.
Du Tùng nắm lại, an ủi nói: “Mẹ, con không có việc gì.”
Mẹ Du nghẹn ngào: “Vết thương còn đau không?”
“… Không đau ạ.”
Mẹ Du lấy khăn giấy lau mặt: “Con cũng già rồi, hết năm này là 34. Người khác đến tuổi này đều đã kết hôn sinh con, còn con lại phiêu bạt bên ngoài, kết quả là…” Bà nấc lên: “Kết quả là thương tích đầy người, suýt chút nữa còn mất mạng.”
Du Tùng áy náy: “Con xin lỗi, lại khiến mẹ lo lắng.”
Mẹ Du nói: “Mẹ chỉ xót con thôi.”
“Mẹ…” Du Tùng nhìn bà: “Con muốn ra ngoài.”
“Hử?”
Anh hỏi: “Cô ấy ở bên ngoài ạ?”
Mẹ Du khựng lại, giận dỗi buông tay anh ra, không hé răng.
Du Tùng: “Mẹ không thích cô ấy ạ?”
Mẹ Du vẫn luôn oán trách Dư Nam, Du Tùng rời nhà từ nhỏ, bỏ học, nói cho cùng tất cả đều vì cô. Trước đây bà chỉ cần nhắc đến, Du Tùng lập tức lạnh mặt, sau này không dám nhắc đến trước mặt anh nữa. Ngày đó vội vàng gặp mặt ở nhà tang lễ, bà thấy vẻ ngoài cô khá dễ nhìn, tính tình yên tĩnh, bởi vậy thái độ cũng thay đổi phần nào. Nhưng trải qua việc này, mọi bất mãn giấu dưới đáy lòng bà mới hoàn toàn bộc lộ ra.
Mẹ Du nói: “Mẹ thấy con bé không tốt bằng Tích Đồng, Tích Đồng vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, trước nay luôn an phận, cũng không quen biết những người vớ vẩn.”
Anh “Vâng” một tiếng.
Mẹ Du lại giữ chặt anh: “Con cũng nhìn Tích Đồng lớn lên, chúng ta và dì Hoàng của con là hàng xóm, hai nhà hiểu nhau đến tận gốc rễ… Con xem cô bé Tân Tả kia, dù sao cũng cách xa mười mấy năm, thay đổi thành…”
“Mẹ, cô ấy có ngày hôm nay đều do con sai.” Du Tùng hít sâu một hơi: “Huống hồ cô ấy không có gì không tốt.”
“Con…” Mẹ Du tức giận, quay đầu đi.
Sau một lúc, bà khẽ thêm một câu: “Không biết mở miệng nói chuyện, chẳng khác gì đầu gỗ.”
Du Tùng cười: “Con chỉ thích đầu gỗ kia thôi.”
Mẹ Du bị anh làm tức đến khó thở, duỗi tay định chọc đầu anh, duỗi được một nửa lại dừng lại, giận dỗi đứng dậy: “Tùy con.”
Mẹ Du đi ra ngoài, cánh cửa mở lại đóng, Du Tùng rũ mắt nhìn chằm chằm, sau một lúc, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Du Tùng cong khóe môi, Dư Nam đi vào.
Anh nhìn cô, một giây cũng không rời. Mấy ngày nay cô cũng gầy đi, bản thân đã không có nhiều thịt, bây giờ nhìn càng thêm gầy yếu.
Dư Nam đứng cách anh hơn hai mét, cắn môi, nhìn lại anh.
Du Tùng hừ nhẹ một tiếng, phun ra ba chữ: “Em nhát gan.”
Dư Nam không đáp lại, ánh mắt luôn dán chặt vào người anh.
Du Tùng nói: “Xấu lắm hả?”
Nửa phút sau, cô lắc đầu, “Không xấu.”
“Vậy thì lại đây.”
Dư Nam đi lên phía trước vài bước, vẫn đứng.
Ngón tay anh còn kẹp máy theo dõi, hành động chậm chạp, duỗi tay ra trước: “Đến gần chút nữa.”
Dư Nam ngập ngừng, lại đi lên phía trước vài bước, ngồi xuống vị trí mà trước đó mẹ Du đã ngồi.
Phòng rất sáng, thời tiết bên ngoài rất tươi đẹp, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt anh.
Đã rất lâu không cách nhau gần như vậy, Dư Nam dùng mắt miêu tả hình dáng anh, lần đầu tiên phát hiện lông mi anh rất dài, tạo thành một cái bóng nho nhỏ trước mắt. Mấy ngày không xử lý, cằm anh đã lún phún râu, sắc môi trắng nhợt, khô khốc nứt nẻ.
Du Tùng duỗi tay, cô vội vàng cầm lên, anh cười nói: “Không đẹp trai bằng trước đây đúng không?”
Dư Nam nói thật: “Vâng, quá gầy.”
Anh muốn vuốt ve cô, nhưng bây giờ lại không có sức lực, Dư Nam nói: “Sẽ đẹp trai trở lại.”
Du Tùng nhướn mày: “Em cảm thấy trước đây anh có đẹp trai không?”
Dư Nam cười: “Tạm coi như là đẹp đi.”
Hai người dừng lại, mới phát hiện ra cuộc đối thoại vừa rồi thật thiếu muối.
Một lát sau, Du Tùng nói: “Hôm đó vì sao em không vào?”
Dư Nam nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay thô ráp của anh: “Cơ hội hiếm hoi, em muốn dành cho dì Du.”
“Đừng nói dối.”
Dư Nam cứng đờ: “Em sợ hãi.”
Du Tùng nhìn cô, nói lại một lần: “Em nhát gan.” Một tiếng này chứa đầy sự cưng chiều và đau lòng.
Yên lặng một lát, Dư Nam nói: “Có vẻ bây giờ anh không thể uống nước.”
“… Có lẽ không thể.”
“Anh khát không?”
Du Tùng nhìn cô: “Em đoán xem.”
“Vậy để em làm ẩm môi cho anh nhé?”
“Ừ.”
Dư Nam cầm tăm bông tẩm ướt, chấm chấm lên môi anh. Cô tới gần, Du Tùng nhìn động tác cô không chớp mắt: “Mấy hôm nay em ngủ ở đâu?”
“Khách sạn bên ngoài bệnh viện ạ.”
“Trương Thạc giúp em tìm hả?”
“Không.” Cô nói: “Em mượn tiền anh ta.”
Du Tùng nói: “Đêm nay ngủ ở đây đi.” Anh ở phòng đơn, bên cạnh có một chiếc giường cho người nhà.
“Vậy dì Du ở đâu ạ?”
“Trương Thạc sẽ sắp xếp.”
Dư Nam dừng một chút: “Vâng.”
Hết chương 63