Ôn Như Ngọc năm nay ba mươi tuổi, từ nhỏ không cha không mẹ dựa vào chính mình vừa học vừa làm đậu lên được tiến sĩ ——
Đa số thời gian ngâm mình trong sách vở, diện mạo y nhìn không hẳn là đẹp cùng lắm nhiều nhất chỉ là thanh tú, tuy rằng nếu như lần đầu tiên nhìn không thấy đẹp, nhưng về lâu về dài nếu nhìn kỹ, sẽ phẩm ra được tố chất bên trong.
Trên người y quẩn quanh nồng đậm mùi vị tri thức, cho người khác có cảm giác quân tử như ngọc, giống như tên của y —— khí chất cùng tên thập phần chuẩn xác.
Y thích cười, bởi vì khi y cười sẽ mang đến cho mình cảm giác thoải mái, cho nên y luôn thích cười, uốn cong đôi mắt không lớn không nhỏ, cười lên như vầng trăng non.
Mỗi năm đến ngày sinh nhật, bạn bè luôn khuyên nhủ y sớm tìm bạn gái, nhưng y chỉ luôn mỉm cười, lấy cớ muốn đọc sách. Đọc rồi lại đọc, sau đó y từ đại học một đường lên đến tiến sĩ. Cho đến hôm nay, y vẫn như cũ độc thân một mình.
Thời gian trôi qua, mỗi khi đến sinh nhật y mọi người cứ đếp dịp này đều nhắc mãi.
Hôm nay là ngày sinh nhật y tròn ba mươi tuổi, Ôn Như Ngọc đã sớm đặt bàn trong nhà hàng sang trọng, Tiêu Viêm người bạn thân tốt nhất của y nói phải giới thiệu cho y một cô gái tốt, tuy rằng không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng độc thân một mình đã quá lâu rồi, cũng sẽ có ý nghĩ tìm kiếm một gia đình chứ.
Y chống nửa bên mặt chờ đợi Tiêu Viêm đến.
Thời gian không sớm không trễ, vừa vặn đến đúng lúc, Ôn Như Ngọc đứng lên, thấy Tiêu Viêm cười hì hì tiến lại đây cho y một cái ôm thật lớn, “Ha ha, Tiểu Ngọc Nhi, cậu vẫn đến sớm như vậy nha.”
Dáng vẻ cà lơ phất phơ, Ôn Như Ngọc thở dài, đều đã ba mươi tuổi rồi, người này sao vẫn cứ như lúc còn thiếu niên vậy.
“Vẫn đến đúng giờ nhỉ, mỗi lần cậu đến toàn phải dây một chút thời gian.” Trên mặt treo lên ý cười, nụ cười này khiến Ôn Như Ngọc vốn dĩ chỉ bình phàm thanh tú ngũ quan thoạt nhìn đẹp lên rất nhiều.
Tiêu Viêm chớp chớp mắt, sau đó vươn tay ở trên mặt Ôn Như Ngọc niết tới niết lui, “A a a, vẫn là như vậy vẫn là như vậy, chỉ cần nhìn thấy cậu là tôi chỉ muốn niết mặt cậu phải làm sao bây giờ ——” tay rời khỏi khuôn mặt thằng bạn thân bị mình niết lên, Tiêu Viêm nhìn thẳng mặt Ôn Như Ngọc vô cùng đáng thương nói.
Đối với việc Tiêu Viêm làm ra hành động này, Ôn Như Ngọc chỉ mỉm cười.
Lúc này, cánh cửa truyền đến tiếng cười thanh thúy, Ôn Như Ngọc quay đầu nhìn, ở nơi đó nhìn thấy một cô bé nữ sinh mặc một chiếc váy trắng liền thân nghiêng đầu cười hi hi nhìn bọn họ —— rất rõ ràng, tiếng cười đó do chính cô bé cất lên.
“Các anh thật thú vị.” Cô bé nhìn ánh mắt Ôn Như Ngọc, mỉm cười nói.
Cô bé lên tiếng khiến Tiêu Viêm nhớ lại mục đích chủ yếu của mình, vì thế anh liền kéo tay Ôn Như Ngọc, giới thiệu cho cô bé biết: “Nhìn này, đây là thằng bạn mà anh đã nói, thế nào, nhìn không tồi đi.”
Nhìn ánh mắt cô bé, Ôn Như Ngọc xấu hổ liền đỏ mặt lên……
Y hất bả vai mình chạm vào Tiêu Viêm, “Nói bậy bạ gì đó.” Nói xong, lại nhìn cô bé nói, “Lại đây ngồi đi, cảm ơn em đã tới cùng anh ăn mừng sinh nhật.”
Thanh niên cong lên đôi mắt, cười lên như ánh trăng rằm.Cô bé cười ha ha hướng về phía Ôn Như Ngọc xua xua tay, tự giới thiệu mình: “Em tên là Mễ Nhã, anh cứ gọi em là Tiểu Nhã.”
“Ừ, Tiểu Nhã.”
Một lúc sau, ba người ngồi xuống, Ôn Như Ngọc gọi nhân viên phục vụ, bảo họ đem cơm lên lúc sau liền thấy Tiêu Viêm ngồi bên cạnh chính mình đối với mình làm mặt quỷ.
“Thế nào, Tiểu Nhã không tồi đi, có động tâm chưa, cậu đúng là một con mọt sách, mấy lần trước tôi giới thiệu những cô bé khác nhau cậu đều không hài lòng, lúc nào cũng nói cả đời làm bạn cùng sách vở ——” ở bên tai Ôn Như Ngọc cất giọng cảnh cáo, sau đó Tiêu Viêm hướng về phía Tiểu Nhã bắt đầu nói những ưu điểm mà Ôn Như Ngọc có.
Nói cái gì mà nam nhân thế kỷ mới, đã ba mươi tuổi rồi vẫn còn xử nam, ngay cả nắm tay con gái rồi hôn rồi làm ba chuyện linh tinh……
Ôn Như Ngọc nghe được những lời này mặt càng ngày càng đen.
“Nghe được những lời anh nói, em thật sự rất tò mò. Ôn Như Ngọc, em có thể gọi anh là Như Ngọc không?” Chống cằm, cô bé nói một câu nhìn Tiêu Viêm sau đó liền quay đầu nhìn Ôn Như Ngọc.
“Được thôi.” Ôn Như Ngọc ôn hòa nói, mỉm cười nhìn cô bé.
Cô bé nghe Ôn Như Ngọc nói, liền cười hì hì hỏi: “Vì sao anh không tìm bạn gái?” Nói xong, còn chớp chớp đôi mắt mình.
Ôn Như Ngọc sửng sốt, sau đó trả lời: “Bởi vì…… Muốn đọc sách đi.” Nói xong, hơi hơi mỉm cười, “Đúng rồi, sao em lại đáp ứng yêu cầu vô lễ từ tên tiểu tử này vậy?”
Hai người đều là những người hiểu biết, bọn họ biết đây chỉ là hỏi chuyện cho vui.
“Em sao, bởi vì em cảm thấy sống một mình quá cô đơn.” Cô bé cười trả lời, có điều trong mặt hiện lên tia ưu thương.
Tiêu Viêm quay mặt nhìn người này rồi lại nhìn người kia, “Rồi rồi rồi, hai người tính nói chuyện cho đến khi nào, tôi đây đói bụng rồi đó.” Sờ sờ lên bụng mình, chép chép miệng, Tiêu Viêm đánh gãy hai người còn đang trò chuyện.
Không che dấu chút nào chính mình có bản chất tham ăn.
Ôn Như Ngọc cười, sau đó ôn hòa trả lời: “Ừ, vậy chúng ta ăn đây.”
Tiêu Viêm vừa nghe, vui sướng cầm lấy đôi đũa chọn món mình thích nhất sau đó sung sướng đưa lên miệng ăn, khi thức ăn đã đầy một họng, liền nói với Ôn Như Ngọc: “Tiểu Ngọc Nhi à, chúc mừng cậu đã bước đến tuổi ba mươi mốt. Hi vọng cậu vui vẻ khoái hoạt sung sướng, cả đời hạnh phúc cộng thêm một cô vợ xinh đẹp cùng đứa nhỏ đáng yêu tạo thành một gia đình tốt đẹp ——”
Ôn Như Ngọc nghe xong liền cười, “Cảm ơn cậu, Tiêu Viêm.”
“Khụ khụ, cảm ơn gì chứ, tới tới tới, Tiểu Ngọc Nhi bồi anh đây uống một ly nào.”
Cô bé ngồi ở một bên nhìn, cũng không thèm để ý hai người đã quên đi mất sự tồn tại của mình.
……
Rượu quá nửa chai, cô bé nhìn thoáng qua Ôn Như Ngọc vẫn ôn hòa như cũ, lắc lắc đầu: “Nửa đời tình nửa đời duyên, chung quy không thuộc về nơi này……”
Chẳng qua âm thanh quá mức nhỏ, hai người không ai nghe thấy.
Cuối cùng, Tiêu Viêm mang theo người đến đây giới thiệu cho Ôn Như Ngọc lại tự chuốc say mình, đem hai người vứt ra sau đầu, chỉ lo uống rượu như điên ——
Ôn Như Ngọc có chút đau đầu nhìn thằng bạn tốt của mình, đành xin lỗi nhìn cô bé, “Thật ngại quá, anh phải đưa anh ấy về nhà, đành phải để em một mình trở về. Em có ổn không?”
“Không có việc gì ạ…… À, đúng rồi sau này dù có xảy ra chuyện gì mà anh không thể lý giải, thì đó chính là mệnh trung chú định.” Mễ Nhã để lại một câu nói sau đó hướng về phía Ôn Như Ngọc chớp chớp mắt liền đón một chiếc taxi rời đi.
Sau khi Ôn Như Ngọc nghe cô bé nói xong, có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng cũng chỉ cười lắc đầu cho qua…… Có lẽ cô bé quá nhàm chán nên nói thế đi.
Đem cái tên Tiêu Viêm đã uống say ngất ngưỡng đưa về nhà. Về đến nhà, Ôn Như Ngọc mệt nhoài nằm liệt trên giường.
Nhìn xung quanh căn phòng yên tĩnh, Ôn Như Ngọc nghĩ, quả thật nó quá mức yên lặng ——
Có lẽ, phải đi tìm một người đứng bên cạnh mình.
Nhìn đồng hồ trên tay, Ôn Như Ngọc cười, đây là quà sinh nhật cô bé tặng cho mình, phong cách rất cổ xưa, mặt trên còn khắc chữ cổ đại khiến y không thể đọc hiểu được.
Ném tất cả mọi ý tưởng loạn thất bát tao ra khỏi đầu, Ôn Như Ngọc từ trên giường ngồi dậy, mở tủ quần áo lấy ra áo ngủ, sau đó tiến vào phòng tắm.
……
Sau khi tắm xong, Ôn Như Ngọc liền trở về giường nằm.
Xung quanh rất yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim đồng hồ chuyển động từng chút từng chút một, Ôn Như Ngọc đếm từng con số, sau đó từ từ tiến vào mộng đẹp.
Trong bóng tối chiếc đồng hồ mang trên tay Ôn Như Ngọc, phát ra ánh sáng chói mắt ——
Hết chương 1