Trọng Sinh Chi Đế Sư

Chương 26 - Có Thể Chữa Khỏi

trước
tiếp

Đặc thù của ôn dịch trước đó là do thân thể không khỏe dẫn đến toàn thân bắt đầu chậm rãi thối rữa cuối cùng là tử vong, toàn bộ chu kỳ không vượt quá một tháng. Mà La Tuyết thân thể đã bắt đầu thối rữa, tuy rằng chỉ có vùng tay và chân hai nơi ấy mà thôi.

Y tự hỏi, năm tiểu hài tử nếu vẫn luôn ăn loại thảo dược này hơn nữa hoàn toàn né tránh lần ôn dịch này, nếu như dược vật ngao chế trở thành nước thuốc sau đó vừa dùng uống đồng thời dùng ngoài da, có lẽ dược hiệu có thể càng nhanh chóng phát tác, hẳn là công hiệu trị liệu sẽ nhanh hơn.

Ôn Như Ngọc bảo năm tiểu hài tử hỗ trợ ở trong sân nấu một nồi nước thật to, bọn họ đem thảo dược cùng nhau hái về thả vào trong, bắt đầu ngao chế.

Đại khái một giờ sau, bọn họ đem toàn bộ thảo dược ngao thành một cái nồi nước thật to, lại đem nước thuốc này một thùng hết một thùng tiến vào trong phòng La Tuyết đổ vào bên trong thau tắm, sau đó nói với La Tuyết: “Tỷ vào thùng gỗ này ngâm mình khoảng nửa canh giờ, mỗi ngày một lần như vậy liên tục trong ba ngày thử xem hiệu quả như thế nào.”

Thấy La Tuyết có vẻ hiểu rõ, Ôn Như Ngọc lại tiếp tục nói: “Tỷ hiện tại đem hết quần áo ném vào nồi to phía bên ngoài, ta đã kêu chúng nó cho một ít giấm trắng, nước nóng này có thể sát trùng tiêu độc. Quần áo tỷ nhất định còn lưu lại vi khuẩn, phải hoàn toàn tiêu độc về sau mới có thể mặc lại lần nữa.”

La Tuyết chưa từng nghe nói qua dùng phương thức tiêu độc này, nhưng ngựa chết còn làm cho sống lại, cô cũng chấp nhận, chỉ cần có một tia cơ hội như vậy, cô phải nắm chặt.

Cô dựa theo phân phó, đem quần áo đều ném vào thùng nước dấm Ôn Như Ngọc đặt ở trong đại viện, sau đó chính mình về tới phòng cởi quần áo ngâm mình trong làn nước thuốc, tuy rằng rất đau, nhưng xác thật có chút cảm giác, dường như thân mình không còn khó chịu nữa.

Ôn Như Ngọc đứng bên ngoài viện bảo năm tiểu hài tử tiếp tục đun lửa thật lớn, nhiệt cao đến sôi trào, toàn bộ sân bay đầy mùi acid acetic, Ôn Như Ngọc chỉ biết phương thức tiêu độc đơn giản nhất, y chỉ có thể cầu nguyện, nếu có công hiệu thì quá tốt.

……

Thừa dịp này, Ôn Như Ngọc trở lại phòng cầm lấy giấy bút, viết thư tín, y phải nhanh chóng đem tình huống bên trong Lạc Thành hội báo cho Vũ Văn Bùi biết, hơn nữa, y muốn Vũ Văn Bùi đem một ít đại phu tiến vào nơi này, rốt cục, dân cư Lạc Thành quá nhiều, y chỉ có một mình thêm năm tiểu hài tử, chuyện chỉ có thể làm, lại rất hữu hạn.

Huống chi, y cũng không phải đại phu chân chính, hơn nữa bọn họ yêu cầu thăng ma với dấm ăn cùng các vật phẩm linh tinh khác, Lạc Thành lượng cung ứng hữu hạn, đặc biệt là thăng ma.

Khi đứa bé lớn nhất trong năm tiểu hài tử kia đem thư tín đưa đến binh lính thủ thành, Ôn Như Ngọc biết, phong thư này rất nhanh sẽ đưa đến trong tay Vũ Văn Bùi.

Thừa dịp thời gian nhàn rỗi này, Ôn Như Ngọc nhất nhất dò hỏi tên họ của bốn tiểu hài tử còn lại, hài tử nhỏ nhất cùng hài tử lớn nhất vừa vặn là hai huynh đệ, đứa lớn gọi là Doãn Gia Tĩnh đứa nhỏ gọi là Doãn Gia Lạc. Tiểu nhi tử có cha là đại phu tên là Thương Sơn còn lại hai đứa nhỏ khác một đứa kêu Hoàng Hâm một đứa kêu Vương Nhị, đều là những hài tử đáng thương.

Khi đã biết rõ tên của năm tiểu hài tử, Ôn Như Ngọc cũng tự giới thiệu chính mình.

Vương Nhị cùng Hoàng Hâm đều không lớn, bộ dáng bảy tám tuổi không sai biệt lắm, cả hai ánh mắt thanh triệt đơn thuần nhìn Ôn Như Ngọc, hỏi: “Châu Thành có phải là nơi giàu có nhất không ạ?”

Ôn Như Ngọc cũng không chê trên người tiểu hài tử dơ bẩn, sờ sờ đầu nó, “À, rất phồn hoa nha, chờ các đệ trưởng thành, có thể đi đến đó nhìn.”

“Thật vậy chăng? Đệ rất muốn mình nhanh lớn lên.” Tiểu hài tử luôn luôn đáng yêu, Vương Nhị cùng Hoàng Hâm hai người tay nắm tay, khuôn mặt nhỏ treo lên nụ cười thỏa mãn cùng khát khao, “Chờ chúng ta trưởng thành, nhất định sẽ biến thành kẻ có tiền.”

Ôn Như Ngọc không nói lời nào, y vẫn luôn duy trì mỉm cười nhàn nhạt trên môi.

Hai đứa nhỏ khác cũng thật yên lặng, Doãn Gia Lạc cùng Thương Sơn đều lẳng lặng ngốc bên người Ôn Như Ngọc, Doãn Gia Lạc ánh mắt tròn xoe nhìn Ôn Như Ngọc, bé vươn tay, bắt được mảnh góc áo Ôn Như Ngọc.

……

Thời điểm La Tuyết đi ra, lửa trong viện đã tắt, những quần áo kia cũng được đưa vào bồn tẩm nước, Ôn Như Ngọc gặp người đi ra, y vội vàng đứng lên dò hỏi: “Như thế nào, có cảm giác thoải mái một chút nào không?”

Nghe xong nhẹ gật đầu, La Tuyết lại phải quỳ xuống, lại bị Ôn Như Ngọc kịp thời đỡ, “Ta nói rồi, ta cũng không xác định, tỷ không cần đối ta hành lễ lớn như vậy, ta chịu không nổi.”

La Tuyết nghe vậy gật gật đầu, vui vẻ nói: “Ta cảm thấy chính mình thoải mái hơn rất nhiều, thật tốt quá, dược vật này xác thật có thể trị liệu ôn dịch!”

“Thế thì tốt, bá tánh Lạc Thành được cứu rồi.”

Nghe xong La Tuyết nói, Ôn Như Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, mày nhăn liền giãn ra, cả người đều tỏa sáng rực rỡ.

X

Lại nói đến bên này, Doãn Gia Tĩnh dựa theo Ôn Như Ngọc nói đem thư tín trong tay giao cho binh lính thủ thành, không đến trong chốc lát, nó nhìn thấy một nam hài không sai biệt tuổi tác so với nó đi đến trước mặt, trên mặt đều là thần sắc nôn nóng, trong tay cầm thư tín chính mình vừa rồi đưa cho binh lính.

“Đây là thư tính do tiên sinh gửi, không biết liệu người có khỏe mạnh hay không?” Vũ Văn Bùi từ lúc Vũ Văn Lãng đi tới hoa huyện, liền đem toàn bộ sự tình thống trị Lạc Thủy giao cho hắn, mà chính mình mang theo thị vệ ở cửa thành Lạc Thành đồn trú ở bên ngoài. Bên người cậu mang theo mười mấy thái y Vũ Văn Lãng mang đến đây, thật vất vả chờ thư tín Ôn Như Ngọc tới, liền bỏ xuống những thái y ở đây vội vàng tới gặp người truyền tin này.

Nhìn người trước mắt, Doãn Gia Tĩnh đánh giá, trong ánh mắt có đề phòng.

Vũ Văn Bùi nôn nóng khó nhịn, thấy Doãn Gia Tĩnh không nói một lời, mày nhăn cao, ngữ khí cậu trở nên lạnh băng đông cứng, âm điệu đề cao không ít, một lần nữa lên tiếng nói: “Bổn điện hạ hỏi ngươi, người đưa cho ngươi phong thư này có khỏe mạnh hay không!”

Bị khí thế kinh hách, Doãn Gia Tĩnh vội vàng trả lời: “Ta thấy người đó vẫn còn rất tốt.”

Nghe được Ôn Như Ngọc hiện tại vẫn còn tốt, Vũ Văn Bùi một hơi thở dài nhẹ nhõm, cậu phất phất tay bảo Doãn Gia Tĩnh trở về, mà chính mình đứng ở đây mở ra thư tín, nhìn xem.

Càng xem ánh mắt càng sáng, Vũ Văn Bùi lại lần nữa bội phục tiên sinh nhà mình, thật là người ghê gớm a.

Cầm thư tín, Vũ Văn Bùi xoay người về tới trong trướng, đối với các thái y vẫn như cũ nhiệt liệt thảo luận làm như thế nào để thoái thác tiến vào Lạc Thành, liền cười lạnh một tiếng, đem thư tín hung hăng vỗ mạnh lên bàn.

Cậu liếc mắt nhìn các thái y, thanh âm lạnh băng vô tình, “Thay vì ở chỗ này thảo luận, không bằng các ông đi vào hiện trường Lạc Thành khảo sát một chút, nhìn bá tánh Lạc Thành, như thế nào?”

Thái y vừa nghe, sắc mặt bắt đầu trở nên trắng bệch.

Rốt cục, ai nấy cũng đều là người ích kỷ, đề cập đến vấn đề tánh mạng chính mình, đều sẽ tránh né rất xa.

“Như thế nào, hiện giờ sao ai không nói gì?” Nhìn các thái y đều cúi đầu không nói một lời, ánh mắt Vũ Văn Bùi lạnh lùng vô cùng, trên mặt không có chút biểu tình nào.

Lúc này, một lão thái y tuổi đã cao thanh âm run rẩy lên tiếng nói: “Lục điện hạ, không phải các lão thần không muốn đi vào, thật sự chúng thần cũng đối với ôn dịch này không có đầu mối cũng không biết phải bắt đầu xuống tay từ đâu, tùy tiện tiến vào như vậy, sẽ chỉ làm chúng thần không duyên cớ mất đi tánh mạng thôi……”

Nghe xong lời này, Vũ Văn Bùi nhớ tới bộ dáng Ôn Như Ngọc dứt khoác bước vào bên trong thành, lạnh lùng liếc mắt nhìn thái y một cái, cười lạnh: “Một đám người tham sống sợ chết.”

“Điện hạ, thần nguyện thỉnh đi Lạc Thành trước.” Trong góc có một giọng nam trẻ tuổi truyền tới, mọi người cả kinh toàn bộ quay đầu lại xem là ai muốn đi tìm chết, xem nhẹ tiếng người phát ra, toàn bộ thay bằng biểu tình cười nhạo, quả nhiên là người trẻ tuổi, không tự lượng sức chính mình.

Ánh mắt Vũ Văn Bùi cũng rơi xuống trên người phát ra tiếng, hỏi ngược lại: “Ngươi không sợ chết sao?”

Người nọ trả lời bằng phẳng: “Sợ chứ, nhưng thần lại càng sợ hơn, thân là y giả đối với người khác lại vô tâm, chỉ lo sống chết chính mình.”

Lời này khiến trên mặt các thái y trở nên rất khó coi, ai cũng có thể hiểu rõ, lời này chính là nói với bọn họ, mắng bọn họ không có y đức lại sợ chết.

Chỉ là, bọn họ vẫn như cũ vô pháp phản bác, một đám đều mặt đỏ lên, xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Vũ Văn Bùi đánh giá hồi lâu, rồi sau đó trong đầu hiện lên đã từng có một màn này, nghi hoặc lên tiếng: “Ngươi là thái y năm đó.” Nhớ tới việc này, cậu mới hơi lộ ra tia mỉm cười, “Thực tốt, tiên sinh trước đã tiến vào Lạc Thành tìm được phương pháp cứu trị ôn dịch, tiên sinh hiện tại chỉ yêu cầu một ít người tiến vào trợ giúp tiên sinh trị liệu ôn dịch cứu giúp bá tánh, nếu các ngươi không muốn đi trước, như vậy bổn điện hạ càng muốn các ngươi đi.”

Các thái y sắc mặt tái nhợt, vô pháp phản bác, chỉ đành lĩnh mệnh đi thu thập quần áo tiến vào Lạc Thành.

Vũ Văn Bùi gọi lại Lý Vang đang muốn cùng nhau rời đi, nói: “Ngươi lưu lại, bổn điện hạ có nhiệm vụ khác giao cho ngươi.”

Lý Vang xoay người, dò hỏi: “Điện hạ?”

Vũ Văn Bùi quơ quơ trang giấy trên tay, nói: “Tiên sinh gửi thư báo cho bổn điện hạ, ôn dịch này chỉ cần một loại thảo dược tên là Thăng ma liền có thể trị liệu, mà bên trong Lạc Thành thảo dược khan hiếm, ngươi nhanh chóng đi xuống nghĩ cách, trong vòng hai ngày tìm được thật nhiều Thăng ma, đem tai ương ôn dịch tiêu diệt triệt để.

Lý Vang nghe xong, quỳ xuống nói: “Thần lĩnh mệnh, tất không phụ điện hạ gửi gắm.”

Gật gật đầu, Vũ Văn Bùi phất phất tay ra hiệu Lý Vang lui ra ngoài, cầm lấy thư tín trên tay, một lần lại một lần nhìn, trên mặt hiện ra ý cười ấm áp, “Tiên sinh, cám ơn ngươi.”

…….

Mà lúc này, Vũ Văn Lãng đang ở bờ sông Lạc Thủy giám sát tu sửa công trình trị thủy nghe được có người bên người nói xong, nheo lại đôi mắt.

A, quả nhiên Ôn Như Ngọc, thật sự không hổ là hài tử Ôn Cát.

Dũng khí thật khiến hắn kính nể, một mình tiến vào Lạc Thành nơi có ôn dịch, người can đảm như thế, hắn thật phi thường muốn gặp một lần a.

Chỉ là, người như vậy, thật không nên đặt ở bên người Lục hoàng đệ, nếu là ở bên người hắn mà nói, đối với hắn kế hoạch bá nghiệp nhất định như hổ thêm cánh, nghĩ như vậy, hắn tự hỏi phải làm như thế nào mượn sức Ôn Như Ngọc.

Cổ ngữ có câu, chim khôn lựa cành mà đậu, lương thần chọn chủ mà hầu, hắn tin tưởng, phân tích ra lợi và hại cùng với các đạo lý trong đó, Ôn Như Ngọc nhất định sẽ đưa ra lựa chọn.

Hắn, đã bắt đầu mong đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.