Trứng Gà Yêu Tảng Đá

Chương 35 - Chương 35

trước
tiếp

Bởi vì hàng năm làm việc trên biển, mấy anh chàng này đều có làn da thuần sắc ngăm đen, tiếng cười sang sảng cùng những lời đùa giỡn độc đáo của người miền biển như có thể thật sự cuốn trôi tất cả mọi phiền não cùng bao nỗi tâm sự đắn đo trong lòng đi xa. Bọn họ kể cho Trần Mặc và Lương Sơ Lam những chuyện kỳ thú cùng truyền thuyết về biển, biển lớn luôn ẩn dấu vô số dấu vết chinh phục cùng sự nỗ lực không ngừng của nhân loại. Ngay cả khuôn mặt trăm năm nghiêm nghị của Lương Sơ Lam cũng vì những câu chuyện của mấy người giáo viên hướng dẫn mà bật cười thành tiếng.

Nhìn bầu trời trong trẻo vạn dặm cùng mặt biển tương đối êm ả, ngay cả giáo viên hướng dẫn cũng hưng phấn nói “Lặn biển cần xem sắc trời, nhìn khí hậu, cần rất nhiều rất nhiều yếu tố. Tình hình hôm nay thật sự rất thích hợp để lặn, tầm nhìn khi lặn xuống cũng xa. Hai người thật đúng là gặp may mà, có lẽ có thể nhìn thấy nhiều cảnh sắc mà bình thường không nhìn được.”

Đợi chuẩn bị xong xuôi hết thảy, theo sự chỉ đạo của hướng dẫn viên, hai người học dáng vẻ của họ, lần lượt nhảy xuống biển. Vừa xuống, nước biển lập tức bủa vây toàn thân Trần Mặc cùng Lương Sơ Lam. Giáo viên hướng dẫn khôi hài nói mấy lời, cảm giác căng thẳng hồi hộp trước khi xuống nước bắt đầu bị những lời này chậm rãi hoà tan từng chút một. Giáo viên hướng dẫn đưa hai người chậm dãi bơi trên mặt biển, để hai người từ từ thích ứng với nhiệt độ của nước biển cùng cảm giác nổi, sau đó bắt đầu giúp hai người đeo kính, chuẩn bị dẫn hai nàng lặn xuống, thăm dò thế giới xinh đẹp mà thần bí dưới đáy biển.

Lương Sơ Lam nhìn Trần Mặc xuống biển như cá gặp nước, ánh dương quang tươi đẹp chiếu lên khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của cô. Trong khoảnh khắc, Lương Sơ Lam cảm thấy mình có chút hâm mộ cô có thể càn rỡ tươi cười như thế, hoàn toàn trái ngược với thái độ đối với cuộc sống của nàng, bản thân nàng trong dĩ vãng luôn quá mức yếu đuối, không đủ dũng cảm, cái gì cũng luôn chọn con đường tầm thường, cứ nghĩ đó là cuộc đời định sẵn của mình. Nhưng từ sau khi gặp được Trần Mặc, mọi chuyện đều trở nên không thể đoán trước, mỗi ngày đều tựa hồ khiến người ta rối rắm lại tràn ngập chờ mong. Nếu có thể dứt bỏ hết thảy đắn đo trong lòng, nàng cảm thấy mình hẳn sẽ thích một cô gái như vậy, có sự dũng cảm mà mình không có, lại không biết sợ hãi, cùng lòng nhiệt tình không bị trói buộc.

Một lát sau, khi giáo viên hướng dẫn cảm thấy không sai biệt lắm, liền dẫn theo các nàng lặn sâu xuống.

Nước biển rất trong, dưới ánh mặt trời chiếu xuống như thể trong suốt, một luồng ánh nắng có thể trực tiếp chiếu tới một độ rất sâu. Trần Mặc nhìn đỉnh đầu của mình, một vòng ánh sáng phía trên, mà mình lại bị vây trong không gian xanh như ngọc xung quanh, như thể bản thân mình trở thành một bộ phận của biển rộng vậy. Sau đó bên cạnh là Lương Sơ Lam mặc bộ đồ lặn giống mình, quanh người dần dần xuất hiện nhiều loại cá cùng cảnh quan chưa bao giờ trông thấy, Trần Mặc cảm thấy thật thoả mãn.

Liền ngay cả tính cách như Lương Sơ Lam cũng bắt đầu giống một đứa trẻ, tò mò lấy đèn pin chiếu khắp nơi, thật cẩn thận vuốt ve mấy chú cá nho nhỏ tới gần mình, rồi ngắm nhìn mấy chú cá hề cùng hải quỳ có ý thức lãnh địa rất mạnh. Hết thảy đều hoàn toàn khác biệt với cảnh sắc trên mặt đất, thật giống như một thế giới ẩn dấu, một thế giới hoàn toàn màu lam, một quốc gia thần bí, mà bản thân ở trong đó mới có thể biết mình nhỏ bé cỡ nào, tạo hoá thần kỳ biết bao, trách không được mấy người giáo viên hướng dẫn cho dù hằng năm ở trên biển kiếm ăn nhưng khi nhắc tới biển cũng vẫn mang vẻ kính sợ, mà Trần Mặc cùng Lương Sơ Lam đều được mở rộng tầm mắt.

Thế giới dưới đáy biển được mở rộng ra từng chút một trước mắt hai người, dần dần theo độ sâu tăng lên, cảnh vật không đồng nhất cũng bắt đầu phát sinh biết hoá, một ít san hô bắt đầu rơi vào tầm mắt hai người. Tuy cả hai đều rất muốn chạm vào những xúc giác đáng yêu mê người kia, nhưng bởi vì trước đó đã nghe giáo viên hướng dẫn cảnh cáo, ở dưới biển không thể tuỳ tiện đụng vào sinh vật biển, cho nên hai người vẫn cố gắng nhịn lòng hiếu kỳ của mình xuống.

Một hàng bốn người đi xuống dưới, bỗng nhiên, Trần Mặc bị một cây san hô hồng rực rỡ, chỉ lộ ra đám xúc tu nho nhỏ xinh đẹp nấp phía sau một nhóm hải quỳ ở một góc khuất hấp dẫn, cô không nhớ đã đọc ở đâu đó, san hô hồng đại biểu cho nhiệt tình cùng không kiềm chế bản thân, mang ý nghĩa”mong chấp nhận tình yêu tuyệt vời của tôi”. Cô vẫy vẫy tay với Lương Sơ Lam, muốn cho nàng xem san hô hồng, lại thấy nàng đã theo giáo viên hướng dẫn lặn đến chỗ càng sâu.

Trần Mặc ngẫm lại nếu đã không kịp thì tự mình dùng tay ra ám hiệu với giáo viên hướng dẫn, tính chụp một tấm ảnh để cho Lương Sơ Lam xem sau. Chỉ mới tạm dừng một, Lương Sơ Lam cũng đã chỉ còn bóng lưng. Đôi khi, bỏ lỡ có lẽ là chính là vĩnh viễn bỏ lỡ. Nhìn thân hình Lương Sơ Lam dần dần biến mất ngày càng xa ở nơi đáy biển sâu thẳm, Trần Mặc không hiểu sao có cảm giác đau lòng, giác quan thứ sáu đột nhiên có cảm giác sợ hãi khó hiểu, muốn giữ chặt, muốn đưa tay ra với mà người đó cũng đã chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ.

Nếu cô biết ngay sau đó mình sẽ hoang mang lo sợ tới mức nào thì có lẽ giờ khắc này cô sẽ lập tức giữ Lương Sơ Lam lại, ngăn không cho nàng tiếp tục lặn sâu xuống nữa.

Lương Sơ Lam đi theo giáo viên hướng dẫn của mình tiếp tục lặn sâu xuống, dọc đường đi bị đám sứa trong suốt, đủ loại cá cùng cảnh sắc tuyệt mỹ hấp dẫn sự chú ý, cũng không phát hiện Trần Mặc không theo kịp. Đợi đến khi nàng phản ứng quay đầu lại nhìn mới nhận ra phía sau mình không có người, cũng không biết từ lúc nào Trần Mặc không đuổi kịp mình.

Giáo viên hướng dẫn ở một đầu kia của dây thừng thấy Lương Sơ Lam dừng lại liền lôi kéo hỏi nàng còn muốn tiếp tục lặn sâu xuống không. Nàng thoáng nghĩ, ở dưới nước cũng không tiện diễn đạt, nghĩ Trần Mặc có giáo viên hướng dẫn kia để ý chắc hẳn cũng không có việc gì, cho nên liền lắc đầu tiếp tục đi theo giáo viên hướng dẫn của mình lặn sâu xuống.

Chạm được cát mịn dưới đáy biển, hai người ngừng lại. Bởi vì chỉ là lặn biển tham quan, giáo viên hướng dẫn vẫn nắm chắc phương hướng, thay Lương Sơ Lam giải quyết vấn đề sức nổi, phần lớn thời gian căn bản không cần nàng hành động. Lương Sơ Lam cầm ít bánh quy đã chuẩn bị tốt để cho cá ăn, kết quả là đám ba mẹ, ông bà, hàng xóm láng giềng của đám nemo đều chạy tới, khiến nàng ứng phó không nổi. Nếu có thể nhìn thấy khuôn mặt của Lương Sơ Lam phía sau mặt nạ dưỡng khí sẽ nhận thấy giờ khắc này nàng cười thực vui vẻ.

Hành trình lặn xuống biển đều đã được lên kế hoạch ổn thoả, cơ bản cũng đều là một số hải vực mà giáo viên hướng dẫn quen thuộc, nhưng ở giữa biển sâu muốn tìm một người cũng không phải chuyện dễ dàng. Trần Mặc vui vẻ chụp thật nhiều ảnh bãi san hô hồng. Đợi đến khi cô chụp đủ 360 độ khắp mọi hướng đủ rồi mới ra ý bảo giáo viên hướng dẫn có thể tiếp tục lặn sâu xuống. Bây giờ muốn tìm được Lương Sơ Lam đã có phần khó khăn.

Trần Mặc ra ý bảo giáo viên hướng dẫn đi làm Lương Sơ Lam trước thì hơn, không biết vì sao, trái tim cô cứ giật thon thót, như thể có chuyện gì sắp sửa xảy ra, nhưng lại không nói rõ được là cảm xúc gì. Trần Mặc tưởng là do mình lần đầu tiên lặn biển nên thấy khẩn trương, cũng không để ý, nhưng Lương Sơ Lam dù sao không ở bên cạnh vẫn khiến cô vội vã muốn tìm được nàng để bản thân an tâm.

Có lẽ trực giác của phụ nữ trời sinh chuẩn xác.

Một lát sau, giáo viên hướng dẫn ra ý bảo Lương Sơ Lam vốn đang vui vẻ chơi đùa ngắm nhìn mấy con thỏ biển có thể tiến hành làm sạch nước sau mắt kính lặn, mấy động tác này trước khi lặn nàng cũng đã được tập luyện qua. Chính là cố ý để nước tràn vào kính khoảng một nửa, sau đó dùng mũi thổi một là được. Sau đó lấy kính ra rồi lại đeo vào, rồi cuối cùng đẩy hết nước trong kính ra. Giáo viên hướng dẫn thành thạo làm mẫu một lần, thoạt nhìn cũng không quá khó khăn. Nhưng không biết Lương Sơ Lam làm sao, vừa mới đầu cũng thực thong dong tháo kính xuống, rồi lại đeo vào, đúng lúc này lại xảy ra chuyện. Khi đẩy nước ra, nàng không đẩy hết nước ra trong một hơi, theo lý thuyết, sau đó hẳn nên dùng miệng hít một hơi, rồi lại thở ra một lần là được.

Nhưng Lương Sơ Lam không có kinh nghiệm cho nên lúc ấy không biết phải làm gì, luống cuống, không kiểm soát được hành động của mình, không ngờ lại dùng mũi hít vào một hơi, lập tức bị sặc nước, hơn nữa còn nghẹn rất nghiêm trọng. Nàng quên hết mọi động tác, trong mắt kính lại ngập nước một nửa, mắt nhìn không rõ, phản ứng theo bản năng chỉ muốn trồi lên khỏi mặt nước, vì thế liều mạng đạp chân để bơi lên trên, mà càng rối lại càng uống nhiều nước, nhưng lại cảm giác được giáo viên hướng dẫn liều mạng giữ chặt lấy mình.

Tiếng nước bì bõm ở dưới biển sâu có vẻ nặng nề cổ quái, ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng, hô hấp hỗn loạn nghiêm trọng, dưới tình thế cấp bách Lương Sơ Lam quên luôn cả chuyện dùng miệng hô hấp, cảm giác đắng chát mà bỏng rát tràn vào khoang mũi, nước cũng vào theo, ống dẫn khí để thở cũng rơi từ miệng ra, khiến nàng uống mấy ngụm nước biển, áp suất đè nặng bên tai cũng khiến nàng cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Giáo viên hướng dẫn vội vàng lấy ống dưỡng khí nhét vào miệng Lương Sơ Lam, lại vẫn kéo nàng không để nàng bơi lên trên, bởi vì một khi lên tới mặt nước mà không biết liên tục nhả khí, không khí trong phổi sẽ khiến thể tích phổi nở lớn gấp mấy lần bình thường, gây ra tổn thương cực kỳ lớn cho lá phổi. Mà tình huống bị sặc nước hoàn toàn có thể giải quyết khi còn ở dưới nước, chẳng qua đây là lần đầu Lương Sơ Lam lặn xuống biển nên hoàn toàn không có kinh nghiệm mà thôi.

Khoảnh khắc đó, Lương Sơ Lam có cảm giác máu dồn lên não, đầu óc trống rỗng, chỉ có một ý niệm trong đầu là nếu mình bị đuối nước ở dưới đáy biển thì có phải sẽ chết không, muốn kêu cứu mà không phát ra nổi âm thanh gì.

Trần Mặc đi theo giáo viên hướng dẫn tới nơi, vừa qua chỗ rẽ, đập vào mắt là hình ảnh Lương Sơ Lam đang luống cuống giãy dụa, không biết xảy ra chuyện gì. Trái tim Trần Mặc như muốn ngừng đập, sợ không nhẹ, lập tức bơi về phía Lương Sơ Lam.

Cô thấy Lương Sơ Lam vẫn ngậm ống dưỡng khí ho khan, sắc mặt hoảng loạn, môi trắng bệch, chân cũng đạp lung tung. Nhưng bởi vì Trần Mặc cũng là lần đầu tiên lặn biển, cô cũng không biết phải giúp nàng thế nào, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông lại không có cách nào nói chuyện. Nhìn sắc mặt trở nên tái nhợt khó coi của Lương Sơ Lam, Trần Mặc trợn trừng hai mắt, mặt xanh mét.

Kỳ thật lúc đó tâm trí Lương Sơ Lam đã bắt đầu có chút mơ hồ, không nhìn rõ hoàn cảnh bốn phía, nước tràn vào trong kính khiến nàng phải nhắm mắt lại, mà một khi nhắm mắt lại rồi liền không nhìn thấy gì nữa, thế giới trở thành một mảnh tối đen. Nàng chỉ biết trong phổi mình bị nước tràn vào, ống dưỡng khí mình ngậm trong miệng lại vì mình ho không ngừng nên căn bản không thể hô hấp. Giáo viên hướng dẫn vẫn tiếp tục lôi kéo nàng, không cho nàng tiến lên phía trước. Động tác giãy dụa của Lương Sơ Lam ngày càng yếu ớt.

[Sẽ chết sao?……]

Ý thức của Lương Sơ Lam ngày càng yếu ớt, tựa hồ có một màn ánh sáng trắng không ngừng mở rộng trong đầu nàng. Nàng không biết đó có phải sẽ trở thành khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình không, nhưng lúc này trong đầu nàng lại nhanh chóng hiện lên hình ảnh của Trần Mặc rất rõ ràng. Giây phút đó, thời gian như thể bị kéo dài, nhớ lại từng hành động tỉ mỉ của Trần Mặc, nhớ tới ánh mắt đầy tổn thương của cô, nhớ lại vòng tay nồng nhiệt cùng nụ hôn cháy bỏng của người đó.

[Mặc Mặc……]

Con người luôn là vậy, lúc bình thường luôn một mực phủ nhận, không chịu hiểu, thậm chí lừa mình dối người, nhưng chỉ đến khi tiềm thức làm chủ tư tưởng mới có thể nhận ra thứ mình thực sự để trong lòng là gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.