Hạ Đông Noãn quả thực bị doạ kinh hãi. Lúc nàng thấy Y Vận Hàm đạp giày cao gót, phong tình vạn chủng, sải những bước chân duyên dáng như thể trăm hoa đua nở, yêu kiều yểu điệu đi vào phòng học, trong nháy mắt nàng liền hoá đá!
Quét mắt nhìn lớp học một vòng, rốt cục Y Vận Hàm phát hiện ra Hạ Đông Noãn ở trong góc, liền quăng cái nháy mắt khiêu khích khoác bên ngoài lớp vỏ chứa chan tình cảm về phía nàng. Người khác thì không hiểu, nhưng Hạ Đông Noãn biết đó là ánh mắt ngầm cảnh cáo, ý tứ là nói [Nhóc con, cho em kiêu ngạo, học kỳ này em cứ đợi đó!]
Nhận được tín hiệu nguy hiểm màu đỏ, Hạ Đông Noãn đột nhiên thực hối hận vì mình đổi lớp với Trần Mặc, sớm biết sẽ xảy ra chuyện này thì cứ ngoan ngoãn lấy được lớp nào học lớp đấy, vậy cũng sẽ không gặp phải yêu tinh này, giờ thì ngay cả chết thế nào cũng không biết nữa. Có điều càng khiến cho nàng ảo não chính là cái miệng ngu ngốc của mình, sao có thể nói hươu nói vượn với người vừa quen biết như thế? Giờ thì hay rồi, lật thuyền trong mương còn gì?! Học kỳ này bị tra tấn, nếu đến cuối kỳ mà thành tích thấp thì Mẫu Dạ Xoa Mặc Mặc còn không giết mình ý chứ!
Lòng Hạ Đông Noãn không ngừng đánh trống, rối loạn đến hỏng mất.
Dưới sự dày vò tâm lý, hai tiết học này Hạ Đông Noãn ngồi cực kỳ không an phận. Nàng ngồi trên ghế dịch tới dịch lui, bạn học bên cạnh còn tưởng không hiểu có phải cô bạn thực xinh đẹp này mông có nhọt, hay là vẫn còn mắc chứng “tăng động” của con nít không, thế nào lại một khắc không ngừng, nôn nóng bất an xoay tới xoay lui như thế.
Kỳ thật chỉ là Hạ Đông Noãn vô cùng khẩn trương mờ mịt, đặc biệt lúc Y Vận Hàm gọi đến tên Trần Mặc, nhìn thấy chính nàng giơ tay, Y Vận Hàm còn từ xa mỉm cười hoạ thuỷ một phen, khiến Hạ Đông Noãn khẩn trương tới mức tim như muốn nhảy ra ngoài.
Mỗi lần Y Vận Hàm vô tình bắn ánh mắt như có nước về phía mình, Hạ Đông Noãn đều thấy như thể dấu hiệu bình minh trước đêm tối, dấu hiệu trước khi động thủ. Có điều, nói thật thì bộ dáng quyến rũ kia của Y Vận Hàm quả thực có phần giống hồ ly tinh, chỉ là vừa nhắc tới từ này, Hạ Đông Noãn lại hối hận đến xanh ruột.
Ánh mắt kích động cùng thân mình nho nhỏ không an phận của Hạ Đông Noãn đều bị Y Vận Hàm thu hết vào mắt, lòng đùa giỡn không chút ngừng lại, tiếp tục dâng tràn. Cô cũng không biết vì lí do gì bản thân lại muốn trêu chọc nàng như thế. Khoái cảm khi bắt nạt Hạ Đông Noãn khiến cô cảm thấy thực thoải mái, hơn hẳn khi khi dễ bất cứ kẻ nào. Mà nhìn bộ dáng Hạ Đông Noãn thẹn thùng, nghẹn khuất mà không thể nói gì, Y Vận Hàm liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Hai tiết học trôi qua, mọi sinh viên đều bị Y Vận Hàm thuyết phục. Giọng nói của cô rất êm tai, có âm sắc khiến đầu óc sung huyết. Khiếu chọn phim của cô cũng rất khá, một giáo sư trông giống một cái bình hoa như vậy lại dĩ nhiên có kiến thức như thế hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của những người vốn chỉ định tới vì danh hiệu mỹ nữ.
Một lớp cơ hồ toàn bộ đều là con trai, một đám như lang như hổ nhìn chằm chằm thân ảnh trên bục giảng. Y Vận Hàm cũng không thèm để ý, giơ tay nhấc chân vẫn ngàn vạn phong vận, mê hoặc một đám sinh viên phía dưới nhìn không chuyển mắt, tròng mắt cũng sắp rớt hết cả ra.
Trong đám sinh viên chỉ có mình Hạ Đông Noãn là như đứng đống lửa như ngồi đống than, cứ nghĩ đến việc mình dĩ nhiên ở trước mặt cô gọi cô là hồ ly tinh, lồng ngực nàng lại khó thở như thể sao hoả va phải địa cầu.
Thật vất vả mới đợi đến lúc tan học, Hạ Đông Noãn đã sớm chuẩn bị tốt tư thế để làm người thứ nhất lao ra khỏi cửa, chân đã thò ra được nửa bước, kết quả lại nghe thấy Y Vận Hàm nói một câu vào microphone, khiến đương trường trên mặt nàng đột nhiên hiện lên ba vạch đen.
“Tan học, bạn tên Trần Mặc mời ở lại một lát.”
Mọi nam sinh đều đố kỵ nhìn Hạ Đông Noãn, Hạ Đông Noãn cảm thấy mình thật sự còn oan hơn Đậu Nga, nàng cũng đâu muốn ở lại chứ!
Thật đúng là câm điếc ăn hoàng liên, có khổ không nói nên lời.
[Đám sắc lang các người, lát nữa ta đây chết thế nào cũng không biết ý chứ, các người còn vẻ mặt hâm mộ căm hận ghen tị nữa! Chị đây mà chết thì sẽ kéo các ngươi theo chôn cùng!!!]
Hạ Đông Noãn thầm mắng đám quần chúng dưới ngòi bút của Lỗ Tấn gia gia, lòng lại thập phần lo lắng cho vận mệnh của mình. Thật đúng là đắc tội ai không đắc tội lại đắc tội phải người không nên đụng tới, lại còn là nữ nhân, lần này phải chịu thôi!
“Trần Mặc, bạn học Trần Mặc, em nhìn trông thật quen mắt nha, chúng ta đã từng gặp nhau ở nơi nào sao?” Y Vận Hàm cố ý giả bộ quên Hạ Đông Noãn, nhưng đường cong nơi khoé miệng lại bán đứng cô.
[Cô ấy sẽ không phải già quá hoá lẫn đấy chứ?!] Vừa thấy nụ cười không có ý tốt trên khoé miệng cô, Hạ Đông Noãn lập tức hiểu được Y Vận Hàm đang cố ý trêu mình, nhưng trong lòng lại không biết trả lời sao cho tốt, quả nhiên chọc phải một người không dễ chọc mà.
“Y giáo sư, chúng ta đã gặp qua ban nãy, là cô đưa em đến lớp.” Hạ Đông Noãn chỉ có thể gặp chiêu ra chiêu, một năm một mười, nói từ đầu đến cuối, còn dùng xưng hô lịch sự. Vừa nghĩ đến bản thân từng có hành vi không lễ phép với bộ ngực của người ta, mặt Hạ Đông Noãn lại không kiềm chế được mà đỏ lên.
“Ồ, thì ra em chính là tiểu sắc lang kia hả! Tiểu sắc lang đã gọi tôi là hồ ly tinh ấy!”
Hạ Đông Noãn như cảm thấy sao bay trên đầu, nhìn thấy bộ dáng Y Vận Hàm như thể bừng tỉnh đại ngộ, thật giống như thực sự vừa mới nhận ra mình chính là đứa con gái vô lễ với cô hai lần kia vậy.
“Dạ…đúng thế.” Hạ Đông Noãn cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng không có cách nào, mình và nữ nhân này không cùng trình độ, còn không bằng thuận theo cô ta, làm người phải biết co biết dãn mà! Không cần gây hoạ tự tổn thương bản thân, tự bảo vệ mình bình an là điều duy nhất Hạ Đông Noãn thầm cầu mong lúc này.
“Vậy bạn học Trần cảm thấy, tiết học của hồ ly tinh này thế nào hả?” Y Vận Hàm cố ý dán sát vào người Hạ Đông Noãn một chút, thân mình một nửa trên bục giảng một nửa ngả lên người Hạ Đông Noãn. Y Vận Hàm còn thổi hơi bên tai nàng, còn cố ý nhấn mạnh ba chữ “hồ ly tinh”. Thanh âm ái muội nghe vào tai dinh dính như keo, như thể muốn hoà tan Hạ Đông Noãn trong lớp học này.
Không phải nói tôi là hồ ly tinh sao?! Tôi đây liền làm hồ ly tinh cho em xem! Để coi em ăn có tiêu không.
“Em…lớp của cô thực…rất hay!” Hạ Đông Noãn ngay cả nói cũng không nói đầy đủ nổi, Y Vận Hàm tới gần như vậy khiến cả người nàng cứng ngắc, hơn nữa tầm mắt lại vừa vặn thấy một đường cảnh xuân như có như không. Dưới cổ áo chữ V khoét sâu của Y Vận Hàm ẩn hiện áo ngực bằng tơ tằm màu đen, bên trong…bên trong là hai bầu ngực tuyết trắng rất tròn! Bên tai vẫn là những lời yến oanh, nũng nịu thì thầm, Hạ Đông Noãn cảm thấy máu huyết mình tăng vọt, nếu cứ tiếp tục thế này thì mạch máu trong não không thể không nổ tung mất.
Y Vận hàm thích nhìn bộ dáng kinh ngạc đỏ mặt của Hạ Đông Noãn, nhìn qua thực giống một quả táo quyến rũ, khiến người ta hận không thể một miếng ăn nàng. Cô cũng không biết mình không nên có thú vui quái ác như vậy với Hạ Đông Noãn, phải biết rằng theo thói quen từ xưa tới nay đối với học trò cô vẫn luôn rõ ràng như Nguỵ – Tấn, có một con sông làm ranh giới, không hề bước qua. Nhưng lúc này, cảm giác Hạ Đông Noãn gây cho cô lại khác biệt, khiến cô thoáng nghĩ muốn vượt giới tuyến một chút. Chỉ là, Y Vận Hàm còn không biết rút cuộc tại sao lại khác biệt như vậy, cô chỉ đơn giản muốn cột Hạ Đông Noãn bên người, đùa giỡn nàng, tăng thêm cảm giác sung sướng của bản thân, lại không hề biết rất nhiều chuyện tuy tuỳ hứng làm nhưng đã gieo xuống hạt mầm, đợi đến lúc nhận ra thì đã sinh trưởng thành một cây đại thụ chọc trời.
“Tiểu sắc lang, hôm nay em đắc tội tôi hai lần, vậy có nghĩa là tôi có hai cơ hội đưa ra yêu cầu với em phải không?” Y Vận Hàm dụ dỗ từng bước, biểu tình kia thật giống như đào sẵn một cái hố to để Hạ Đông Noãn nhảy vào.
Hố này không để Hạ Đông Noãn từ chối nhảy xuống. Ôm tâm tình hào hùng của những tráng sĩ trên Lang Nha Sơn*, Hạ Đông Noãn gật đầu đồng ý: “Phải phải, giáo sư ngài nói rất đúng, hai yêu cầu, hai yêu cầu!”
(*một ngọn núi ở tỉnh Hồ Bắc – Trung Quốc, gắn liền với sự tích về năm tráng sĩ gì đó)
“Uhm, ngoan! Giờ tôi mới nghĩ ra một cái, trước cứ yêu cầu một việc đã!” Y Vận Hàm vỗ vỗ đầu Hạ Đông Noãn, bởi vì hiện tại Hạ Đông Noãn nhìn qua rất giống một chú cún nhỏ để mặc người ta bắt nạt, cực kỳ đáng yêu, khiến cô nhìn hồi lâu.
“Là gì?!” Hạ Đông Noãn sợ Y Vận hàm đưa ra yêu cầu kì lạ cổ quái gì.
“Rất đơn giản, mỗi ngày lại đây làm trợ lý cho tôi trong hai giờ, cho đến khi học kỳ kết thúc, mỗi giờ 10 đồng, có tiền lương. Thế nào?”
May mắn, yêu cầu của Y Vận Hàm cũng không đáng sợ, chỉ là phải thường xuyên gặp mặt cô, Hạ Đông Noãn cảm thấy chưa chắc trái tim bất ổn của mình vẫn có thể thừa nhận những khoảnh khắc kích tình liên miên như vậy hay không. Qua một học kỳ này, Hạ Đông Noãn cảm thấy chỗ tốt duy nhất chính là hô hấp vừa đạt chất lượng tiêu chuẩn của mình, chắc hẳn sẽ được rèn luyện kha khá. Chỉ là cái đầu ngốc nghếch của nàng căn bản không nghĩ tới, hồ ly thông minh Y Vận Hàm này chính là muốn có thêm thật nhiều cơ hội để “dạy dỗ” nàng. Nếu lần này trực tiếp ra tay, như vậy thì chỉ có một lần, nhưng nếu có thể giữ Hạ Đông Noãn ở bên cạnh ngày ngày, chẳng lẽ còn phải buồn vì không có cơ hội đùa giỡn tiểu sắc lang này sao?!
“Được, không cần tiền lương, đó là nghĩa vụ lao động của em.” Hạ Đông Noãn như thể anh dũng hy sinh nhìn Y Vận Hàm, một bộ khẳng khái chịu chết.
“Tiền lương thì vẫn phải đưa chứ, nếu không lại nói tôi bóc lột sức lao động, đó là tội lớn nha. Vấn đề này đừng dài dòng với tôi nữa, tôi đã quyết định hết rồi. Được rồi, để tôi đưa em về ký túc.” Y Vận Hàm thấy quỷ kế thực hiện thành công, mà Hạ Đông Noãn lại không phát hiện ra tính toán nhỏ nhặt của mình, liền cầm túi xách lên, phi thường tự nhiên kéo tay Hạ Đông Noãn. Một người chưa bao giờ từng tiễn ai như Y Vận Hàm dĩ nhiên lại muốn đưa Hạ Đông Noãn trở về phòng ký túc. Mà người luôn phản cảm khi người khác đụng chạm vào, thậm chí khi Trần Mặc nắm tay cũng đều khiến bản thân có chút ớn lạnh như Hạ Đông Noãn thế nhưng cũng cứ như vậy thực tự nhiên bị Y Vận Hàm nắm tay trái mình, cứ như là được tạo ra để dành cho nàng vậy. Cảm thụ được hơi ấm nhè nhẹ cùng cảm giác mềm nhẵn truyền tới từ lòng bàn tay, cảm thấy thoải mái cực kỳ, tựa như có một miếng tơ lụa phất qua.
Chỉ một động tác đơn giản như thế, trong đáy lòng hai người lại như thể có một nơi nào đó nho nhỏ mềm mại sụp xuống.
Cảm giác yêu thích không rõ nguyên nhân này khiến người chưa bao giờ yêu ai như Hạ Đông Noãn cảm thấy có chút kỳ quái, nàng không rõ đây là tình cảm gì. Hạ Đông Noãn như một tờ giấy trắng, chưa từng nghĩ tới phương diện này càng sẽ không nghĩ đến bản thân mình sẽ có một ngày bị lún sâu vào cạm bẫy ôn nhu của Y Vận Hàm đến không thể tự kiềm chế nổi.
Y Vận Hàm thậm chí thật không ngờ mình sẽ nắm tay Hạ Đông Noãn, đó chỉ là một động tác phản xạ có điều kiện, mà cho dù nắm tay rồi cô cũng không cảm thấy có điều gì không ổn. Như thể trong tay có thêm một khối mềm mại, tồn tại để khiến cho mình không còn thấy cô đơn nữa.
Hai người một đường không hề trò chuyện. Y Vận Hàm đưa Hạ Đông Noãn tới dưới lầu ký túc rồi liền lái xe rời đi, lại qua gương chiếu hậu thấy Hạ Đông Noãn ngơ ngác nhìn xe mình càng lúc càng xa, trên mặt tràn đầy tình cảm phức tạp không biết tên.
Đột nhiên, cảnh tượng này rất giống cảnh ly biệt của một đôi yêu nhau, khó khăn chia lìa, mà Y Vận Hàm cũng bỗng nhiên nảy sinh một loại xúc động phi thường mãnh liệt, muốn dừng xe lại, chạy tới ôm Hạ Đông Noãn đứng si ngốc ở cửa. Nhưng lý trí vẫn chiến thắng cảm giác xúc động nhất thời.
Y Vận Hàm cũng có phần khó hiểu với hành vi của chính mình. Cô thích nắm chắc mọi thứ trong tay, tuy bề ngoài gợi cảm, không bảo thủ kiềm chế, nhưng cho tới bây giờ mọi thứ đều ở trong tầm khống chế của cô, mà cô cũng không hoài nghi bản thân sẽ thích con gái. Cô từ trước tới giờ vẫn là một gái thẳng, cũng hoàn toàn không biết thế giới đồng tính luyến ái, bên cạnh cũng không có bạn bè như vậy. Thế thì cô gái bé nhỏ kia đến tột cùng có sức hút gì lại khiến mình hết lần này tới lần khác cũng không nhận thức được việc mình làm? Có lẽ nên cẩn thận nghĩ lại, mình có tình cảm gì với nàng?
Mọi thứ cứ giống như lúc mới gặp ban đầu thì thật tốt, động tâm, cũng không động tình.