Tác giả: Luna Huang
Lương Tuấn Hy trực tiếp bước vào ngọa thất, mỗi bước chân hắn đều cảm thấy được trên sàn có nước thế nên hắn bước rất cẩn thận: “Điềm Điềm, ta đến.” Hắn biết nàng hiện chỉ có ở trên giường mà thôi, bất cứ nữ nhân nào cũng vậy làm sao chịu nổi đả kích bị hủy dung.
Niên Khai Điềm nghe được người đến là Lương Tuấn Hy nàng chui ra khỏi chăn nhìn hắn. Mắt hắn không thấy vật, nàng không sợ hắn thấy dung mạo của mình.
Thút thít vài tiếng ngồi dậy, nàng hướng hắn vươn tay ra: “Ngươi xem, ta đột nhiên bị thứ này, phải làm sao đây?” Làm sao nàng dám gặp người a.
Lương Tuấn Hy dừng ở bên giường không nắm lấy tay nàng ngược lại đưa cổ tay trái của mình cho nàng xem: “Ta cũng vậy, nàng yên tâm, ta không để nàng xảy ra chuyện.”
Niên Khai Điềm nhìn cổ tay trái của hắn kinh ngạc hỏi: “Ngươi vì sao cũng bị nha?” Tuy bệnh trạng y hệt nàng nhưng nhưng nốt đỏ kia lại mờ hơn của nàng lại ít hơn của nàng nữa. Đột nhiên trong đầu nàng xuất hiện một tia sáng, là nàng lây cho hắn?
Không lý nào là hắn lây cho nàng được, vì hôm qua nàng nắm tay hắn mà hắn chỉ bị tay còn nàng chính là toàn thân a.
Lúc này mọi người trong phủ đều biết nên đến trước gian phòng của nàng chờ được phép vào thăm. Niên Khai Điềm lúng túng hỏi ý kiến của Lương Tuấn Hy. Hắn mỉm cười ôn nhu đáp: “Cho dù Điềm Điềm có thế nào đi nữa mọi người cũng sẽ không chán ghét nàng.” Hắn cũng sẽ không bao giờ bài xích nàng.
“Vậy. . .” Niên Khai Điềm lúng túng kéo kéo ngón tay thấp giọng hỏi: “Vậy còn đại sư huynh thì sao? Hắn sẽ chán ghét ta chứ?”
Tâm của Lương Tuấn Hy âm hàn đến cực điểm, nàng không sợ hắn xa lánh mà lại sợ Hứa Bộ nam chán ghét. Đầu hơi cúi rất lâu mới hạ quyết tâm đè nén đau nhức trong lòng âm giọng đáp: “Sẽ không.”
“Thật sao?” Niên Khai Điềm cao hứng cười khanh khách. Nàng lập tức cho đám người bên ngoài diện kiến. Đương nhiên, ai cũng được trừ Hứa Bộ Nam. Nàng muốn hắn sẽ luôn nhìn thấy bộ dáng đẹp nhất của mình.
Hứa Bộ Nam bị vứt bơ vơ bên ngoài tức đến nghẹn. Nàng cười đùa với Lương Tuấn Hy lại còn cho tất cả mọi người vào bên trong trừ hắn. Đây là lý do gì a? Lương Tuấn Hy đáng chết, hắn đã nói gì với nàng?
Ôm một bụng nộ khí, hắn quay trở về luyện võ trường phát tiết. Đôi mắt đầy tơ máu trừng to, tay nắm chặt thành quyền liên tục đánh vào người gỗ như xem đó là Lương Tuấn Hy mà đánh.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Mấy ngày nay, Niên Khai Điềm làm theo phương pháp Lương Tuấn Hy nói, rất nhanh các nốt đỏ kia cũng giảm đi không ít. Hiện mặt đã lành lặn trở lại, trên người chỉ còn vài nốt mà thôi.
Nàng vui vẻ chạy ra chính sánh đột nhiên nghe được phụ thân cùng một quan lại đang nói chuyện. Đứng ở phía cửa dán lỗ tay vào bên trong nghe trộm.
Nguyên lai quan lại này là khách hàng đầu tiên kể từ hôm xảy ra chuyện nhị thúc tìm về được. Hắn muốn tiêu cục giúp hắn áp một rương tang vật đến đại lý tự ở kinh thành. Lúc đầu hắn cũng rất là lưỡng lự, chỉ là nghĩ đến Niên gia áp tiêu đã lâu chỉ vì một chút chuyện phát sinh mà lụi bại, lại nói kẻ trộm cũng bị bắt.
Kinh qua chọn lọc hắn cũng quyết định nhờ Niên gia. Chuyến đi lần này rất quan trọng, nếu làm không tốt, bán cả Niên gia cũng thường không nổi, nhưng nếu làm tốt chính là vừa lấy lại được uy tín trên giang hồ vừa là giải quyết vấn đề khó khăn hiện tại của Niên gia. Đời trước là nhờ phụ thân của Bá Cao Minh nên mới giữ lại được vỏ bọc hào nhoáng của tiêu cục a.
Niên Khai Điềm đương nhiên là nhớ chuyến áp tiêu này, đây là chuyến mọi người đi mà không trở về a. Thật không nghĩ đến tiêu cục đã đi đến hoàn cảnh này vẫn không thoát khỏi chuyến đi định mệnh này. Tâm nàng nặng như đeo nghìn cân đá.
Khi thấy được phụ thân vui vẻ tiễn vị quan lại này rời đi mắt nàng rũ xuống
rồi lại nâng lên nhìn trời cao. Lão thiên gia đã định ra đại cục này, nàng không thể tránh chỉ có thế đối mặt. Nếu may mắn nàng cứu được mọi người, nếu là. . .không may mắn. . .bản thân nàng cũng không trở về nàng. Mậu thân liền phải nhờ đường tỷ cùng đường muội chăm sóc rồi.
Nàng không bước vào chính sảnh mà là xoay người tiến đến viện của Khúc thị. Lúc nãy nghe được còn ba ngày nữa sẽ khởi hành, ba ngày này nàng phải thật tốt ở bên mẫu thân rồi.
Bên cạnh đó nàng còn kéo hai vị đường tỷ đường muội nói rất nhiều thứ. Nhờ bọn họ chăm sóc mẫu thân, chú ý đến tiêu cục khiến ai nấy cũng buồn cười cho một người lần đầu áp tiêu như nàng.
Khúc thị xoa đầu nàng mắng yêu: “Nha đầu này lo lắng như vậy thôi thì không cần đi nữa.”
“Không được, người ta muốn cùng phụ thân áp tiêu.” Niên Khai Điềm kiên định lắc đầu. Mắt lại không tự chủ nhìn xuống bụng của mẫu thân, đệ đệ của nàng, Niên Tiêu Kiên, hắn sắp đến đây rồi. Nếu thật là nàng cùng phụ thân bọn họ không thể trở về, mẫu thân cũng như đời trước có thể dựa vào hắn mà sống tốt.
Lương Tuấn Hy nghe nói Niên Khai Điềm cũng đi áp tiêu liền nhất quyết đòi theo cho kỳ được. Niên Sở Hoằng cùng Niên Khánh Tụ khuyên mãi mà vẫn không xong. Đi áp tiêu nha, nào phải đi chơi mà hết người này muốn theo đến người kia muốn theo a.
Hiện tiêu cục không đủ người, cả Thước nhi cũng đi cùng chỉ chừa lại một ít người không biết võ công ở tiêu cục mà thôi. Khúc thị cũng khuyên nhủ: “Tuấn Hy, ngươi đi rồi ở tiêu cục nhỡ có người bệnh chúng ta phải làm sao nha.”
Niên Khai Điềm cũng nhìn hắn nói: “Mẫu thân nói đúng, ngươi là lang trung của tiêu cục không thể rời đi được.” Đệ đệ chưa xuất thế của nàng cũng cần hắn chăm sóc a. Hiện hai huynh đệ của hắn đều đi, nếu là xảy ra chuyện, Hoa nhũ nương cùng Lương quản gia sẽ thế nào a.
Nàng không thể ngăn Lương Vân Kha nhưng nhất quyết phải ngăn hắn. Nàng nhìn ra được phu thê Lương gia thiên vị hắn nhiều hơn. Mỗi lần hắn muốn giúp gì đều không cho mà để Lương Vân Kha làm, tuy đó chỉ là một lòng hiếu thảo giúp bọn họ xoa bóp hay rửa chân. Nàng cho đó là vì hắn bị khiếm thị nên đôi phu thê kia mới yêu thương hắn hơn mà thôi.
“Bá phụ, ta sẽ không làm vướn tay chân.” Lương Tuấn Hy vẫn không đồng ý. Dù gì cha hắn cũng biết y thuật, chỉ là không người biết cha hắn có thể dùng tay trái bắt mạch mà thôi. Hắn là không an tâm nàng a.
“Ngươi lưu lại đi cố chấp như vậy làm gì a.” Nàng rất muốn mở miệng bảo hắn nhìn không thấy sẽ làm chậm lộ trình, nếu là nói như vậy hắn bị tổn thương nặng nhưng lấy tính cách của hắn cũng sẽ không chịu lưu lại. Thế nên nàng quyết định không nói.
Đưa mắt nhìn về phía Hoa nhũ nương cùng Lương quản gia cầu cứu. Hy vọng bọn họ ngăn hắn lại. Ai biết, Hoa nhũ nương lại mặt không đổi sắc như đã sớm biết chuyện vậy.
Lương quản gia biết khuyên nhủ cũng không được ích gì liền lên tiếng giúp hắn: “Lão gia, người để Tuấn Hy đi cùng đi có Vân Kha ở bên cũng không sợ hắn làm ra chuyện gì. Trong phủ ít người, ta giúp phu nhân một tay người cũng yên tâm.”
Niên Sở Hoằng cũng không nói gì nữa, chỉ là bất lực thở dài xong phân phó: “Được rồi, ba ngày sau khởi hành, các ngươi cũng chuẩn bị đi.”
Niên Khai Điềm cũng không thể nói thêm lời nào nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Rất nhanh ba ngày lại đến, Niên Khai Điềm ôm lấy Khúc thị đứng ở đại môn thút thít không thôi. Với mọi người chuyến đi này là vui vẻ, đối với nàng chính là đánh cược với thượng thiên, nàng phải dốc sức liều mạng thôi.
Hít một hơi thật sâu lại nặng nề mà thở ra, xoay người đến chỗ của Bá Cao Minh, nàng đặt tay lên vai hắn: “Tam sư huynh vẫn là nên lưu lại, tiêu cục không thể chỉ có vài người như vậy được.” Hắn là trưởng tử đích tôn của Bá gia, lần đi này nàng biết rõ cửu tử nhất sinh làm sao có thể để hắn đi cùng được.
Bá Cao Minh dốc hết sức mè nheo mới được phụ thân cho đi giờ lại làm sao có thể bị một câu mà để hắn lưu lại: “Sự muội đây là ý gì a? Ta khó khăn lắm mới được phụ thân cho phép.”
“Điềm Điềm, ngươi làm sao?” Niên Sở Hoằng rất không lý giải nổi thái độ của nữ nhi vào mấy ngày hôm nay. Nàng cứ như là đoán trước được chuyện gì vậy lại rặng hỏi mãi mà không chịu nói.
“Phụ thân, áp tiêu nguy hiểm tam sư huynh thân phận cao quý không lý nào để hắn vừa trở về lại tiếp tục đi.” Thần sắc của Niên Khai Điềm lại cực kỳ nghiêm túc, khẩu khí cũng hữu lực khiến người kinh ngạc.
“Sư muội cho rằng ta là kẻ tham sống sợ chết sao? Hiện tiêu cục thiếu người, có ta đi liền thêm được một cánh tay, có biết chưa?” Bá Cao Minh vẫn không đồng ý, vẫn là nghĩ cố chấp như Lương Tuấn Hy sẽ được đi. Hắn cũng không phải ham vui, mà hắn thực sự muốn góp một phần sức nhỏ cho tiêu cục.
“Không phải.” Trán của Niên Khai Điềm chảy xuống vô số vạch đen, âm thanh cũng âm hàn. Biết đó là tử địa làm sao nàng có thể trở mắt đứng nhìn hắn nhảy xuống, nếu không phải áp rương lớn như vậy nàng cũng không muốn nhiều ngươi đi. “Ta lo lắng mẫu thân bọn họ ở phủ không an toàn.”
“Vậy sư muội lưu lại đi.” Bá Cao Minh ôm bụng cười ha hả, thì ra là nhớ nhà nhớ sư mẫu.
“Không được.” Niên Khai Điềm hừ hừ thầm trong bụng: “Ta là người thừa kế tiêu cục, tuyệt không thể lưu lại.”
Niên Sở Hoằng nghĩ nghĩ một lúc lâu cũng mở thanh: “Điềm Điềm nói có lý, ngươi lưu lại đi.” Hắn thấy nữ nhi quả là rất không giống bình thường, khoan nói đến chuyện nàng thay đổi, chỉ là trong ba ngày hôm nay thôi đã thấy nàng trưởng thành rất nhiều.Hắn cũng quyết định nghe nàng một lần.
“Sư phụ, ta. . .” Bá Cao Minh còn muốn nói gì đã bị Khúc thị kéo tay hắn lôi qua một bên không cho phép mè nheo nữa: “Được rồi, lưu lại đi.”
Lương Vân Kha cùng Hứa Bộ Nam nhìn Niên Khai Điềm lom lom, ánh mắt đều ngập tràn hoài nghi. Nàng đến cùng là biết thứ gì, vì sao sẽ có thái độ cùng hành động lại như vậy?
Sau lệnh xuất phát, người leo ngựa, người đi bộ đẩy xe. Trừ Lương Vân Kha ra, mọi người đều ngạc nhiên Lương Tuấn Hy cư nhiên biết cưỡi ngựa. Bọn hắn còn chưa từng nhìn thấy hắn cưỡi ngựa đâu.
Niên Khai Điềm quay đầu nhìn mặt của từng người ở phía đại môn Niên phủ, đường nhìn cuối cùng rơi vào bụng của Khúc thị. Đệ đệ của nàng, sợ rằng đời này không thể gặp lại hắn nữa rồi. Nặng nề quay đầu lại, nàng ngẩng cao đầu, mắt mở to thách thức lão thiên, nàng sẽ cố gắng hết sức có thể để mọi người cùng sống sót trở về.