Tác giả: Luna Huang
Sáng hôm sau, Niên Khai Điềm phát hiện ngựa đột nhiên chết hết. Nàng chạy đến xem muối, cũng may vẫn chưa thiếu đi cân nào. Lương Tuấn Hy vẫn còn đang xem xét đám cỏ hôm qua ngựa ăn, chỉ là phát hiện cỏ đó có độc. Mà độc này là từ đất trồng mà ra, chỗ này hoang vu như vậy, vậy nhất định có người sớm chuẩn bị rồi.
Vậy nghĩa là có người âm thầm buộc bọn họ đi đường thủy rồi.
Niên Khai Điềm mở bản đồ phụ thân cho ra, “Cách đây không xa có một trấn nhỏ, chúng ta nhanh chóng thì trước khi trời tối vẫn có thể đến nơi.” Nàng không thể mang hết bạc mua ngựa được, nhưng cách trấn đó không xa có một bến thuyền, nàng dùng tiền thuê một chiếc thuyền chuyển hàng, cùng với thêm một ít đồ.
Vì vậy, sau khi dọn xong hết đồ, muối cũng chất đầy ba xe gỗ, nàng lại nói: “Tuấn Hy, ngươi lên xe ngồi đi.” Hắn nhìn không thấy lại sức khỏe không tốt, vẫn là ngồi xe tránh làm lỡ hành trình.
“Không cần phiền phức như vậy, ta có thể đi cùng mọi người.” Lương Tuấn Hy không muốn bị xem như là phế vật, nhưng hắn không có ngựa, hiện tại cùng phế vật cũng chỉ hơn kém không bao nhiêu.
“Sư muội nói đúng a, Hy huynh lên xe ngồi đi, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát, nếu đi chậm liền lãng phí không ít thời gian.” Hứa Bộ Nam đứng bên cạnh Niên Khai Điềm cố ý nói có chút to để mọi người đều nghe được. Hắn muốn mọi người xem Lương Tuấn Hy là gánh nặng, muốn Niên Khai Điềm nhìn cho rõ, người giúp được cho nàng ngoài hắn ra liền không còn ai nữa.
“Hy huynh, đừng cố chấp nữa.”
“Phải đó, chúng ta mau chóng thôi.”
“Áp xong chuyến tiêu này ngươi muốn đi bộ cùng chúng ta cũng không người phản đối.”
“. . .”
Đám huynh đệ người người đều lên tiếng khuyên giải Lương Tuấn Hy. Bọn hắn chưa từng có cảm giác hắn là gánh nặng như lúc này, ngựa không có còn phải đẩy thêm một người nữa.
Lương Tuấn Hy mang theo tức giận được Bá Cao Minh đỡ lên xe ngựa. Nàng sẽ nghĩ giống như bọn họ không, có xem hắn là gánh nặng không? Hắn thực sự rất hận đôi mắt này, nhưng hắn cũng không thể làm gì khác được.
Thấy Lương Tuấn Hy an vị, Niên Khai Điềm lập tức cho xuất phát.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Quả đúng như Niên Khai Điềm dự đoán, trước trời tối liền đến được trấn nhỏ. Cũng không phải là nàng thần cơ diệu toán gì, chỉ là lần trước Niên Khánh Tụ có kể qua với nàng, có lần bọn họ đi qua khu rừng này, phụ thân nàng chê bai hắn thể lực không tốt, thế là đôi huynh đệ tỷ thí.
Đương nhiên phụ thân nàng thắng còn nhị thúc thua. Một thương nhân như nhị thúc làm sao có thể đi bộ từ đây đến trấn nhỏ được. Thế nên nàng nghĩ, mọi người đều thể lực tốt, chỉ là còn tiêu nên thời lượng đến đó cùng thời lượng nhị thúc đi bộ.
Bọn họ ở cách trấn nhỏ một đoạn, Niên Khai Điềm chạy đến tìm Bá Cao Minh, “Tam sư huynh đi cùng ta đến trấn một chuyến đi.”
“Điềm Điềm, ta cũng muốn đi.” Lương Tuấn Hy có chút buồn bã nói. Có phải nàng xem hắn như phế vật rồi hay không? Sao nàng lại không gọi hắn đi cùng.
Niên Khai Điềm cũng không nhìn hắn, chỉ nói: “Ta lưu Thước nhi lại chiếu cố ngươi.” Nói xong nàng gấp gáp rời khỏi.
Bá Cao Minh đầy áy náy nhìn Lương Tuấn Hy, sau đó lại an ủi: “Sư muội là quan tâm sức khỏe của ngươi, không nên suy nghĩ nhiều, ta đi trước.”
Thước nhi thấy Lương Tuấn Hy đầy không cam tâm, lập tức tốt bụng an ủi: “Hy ca, tiểu thư rất quan tâm ngươi, ngươi không nên bày thái độ này cho nàng xem a!” Nàng đưa miếng táo trước mặt hắn: “Ăn táo nè Hy ca.”
“Đa tạ Thước nhi, ta không muốn ăn.” Hắn nào còn có tâm trạng ăn gì nữa.
“A đúng rồi Hy ca.” Thước nhi đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng liền hô lên: “Ngươi đến giờ dùng dược chưa? Thước nhi đi giúp ngươi đun.” Sáng nay tiểu thư bảo nàng nhất định phải lấy được dược hắn uống, bã dược cũng được.
“Không có uống lúc này.” Lương Tuấn Hy nhàn nhạt đáp lại.
“A.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bên kia Niên Khai Điềm lên trấn mua rất nhiều miếng thiết mỏng thật to. Nàng mang trở về cho người lót xung quanh bên trong rương đựng muối. Nếu có người buộc bọn họ đi đường thủy, vậy liền sẽ ra tay với số muối này trên thuyền. Chỉ cần đụt khoét vài lỗ nhỏ trên rương, vậy muối liền xuyên qua lỗ hổng của bao bố mà rơi xuống biển, hòa tan, vậy chẳng phải là không có chứng cứ rồi sao?
Nàng chưa từng đi thuyền cũng không biết nơi đặt đồ thế nào, vì vậy đề phòng một chút cũng là nên mà.
Nên nàng nghĩ mấy miếng thiết này không nặng, cũng không tốn bao nhiêu bạc nhờ Bá Cao Minh giỏi mặc cả. Nếu là lót bên trong gương, có người thừa lúc không ai để ý là rương hỏng, thì cho dù đặt ở dưới hầm thuyền nước cũng sẽ khó xâm nhập được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng hôm sau, mọi người ra đến bên cảng, người nào người nấy đều mệt mỏi thở không ra hơi. Hứa Bộ Nam đi xem thuyền mà thuê, Lương Tuấn Hy muốn giúp nhưng hắn nói: “Hy huynh vẫn là ngồi một chỗ tránh đi lung tung để mọi người lo lắng a.”
Tâm của Lương Tuấn Hy trầm xuống rất nhiều, gương mặt gần như đen lại, tay hắn nắm rất chặt xe kéo. Giờ đây hắn không thể nói gì nữa, vẫn là im lặng thôi.
Niên Khai Điềm thấy vậy liền đặt tay lên tay hắn, khẽ nói: “Mọi người đều là vì áp tiêu mà căng thẳng, không nên suy nghĩ nhiều.”
“Điềm Điềm, nàng không nghĩ ta trở ngại sao?” Lương Tuấn Hy ngẩng đầu lên hướng về phía nơi phát ra giọng nói của nàng. Tay hắn lật một cái nắm hồi tay của nàng, trong tim có biết bao nhiêu kích động nói không nên lời.
“Nếu cảm thấy ngươi trở ngại sớm đã đổi ngươi lấy Lương Vân Kha rồi.” Niên Khai Điềm nửa đùa nửa thật nói, đây cũng khiến hắn bật cười.
Một hồi Hứa Bộ Nam trở về, theo hắn còn có một số tráng hán khác. Bọn họ hướng nàng ôm quyền xong liền nói: “Chúng ta đến giúp Niên cô nương mang muối lên thuyền.”
“Không cần chúng ta đủ người.” Tuy sớm có chuẩn bị nhưng lòng phòng bị không thể không có. Mối nối các mấy miếng thiết đó với nhau vẫn có khẽ hở, không thể để người tùy tiện động vào được.
Một người trong số đám tráng hán nói: “Đây là ưu đãi của lão bản chúng ta, có khách thuê thuyền liền sẽ miễn phí giúp khách khuân hàng lên thuyền, Niên cô nương thực sự không muốn nhận sao?”
Niên Khai Điềm nhìn qua đám huynh đệ rồi mới đáp ứng: “Vậy được rồi, phiền các ngươi.” Nếu là miễn phí vậy thì còn gì bằng nữa.
Thuyền của Hứa Bộ Nam thuê cũng thuộc loại trung, có hầm để muối, bên trong thuyền còn có một bàn to đủ cho mọi người ngồi dùng cơm. Thuyền có một gác trên để ngủ, chất liệu cũng rất tốt.
Niên Khai Điềm xem xét nơi để muối trên thuyền lại đích thân quan sát bọn họ chất muối. Ngoài trừ có chút nặng tay để thuyền lắc lư ra thì cũng không có khả nghi gì, chỉ tùy tiện nhắc nhở: “Nga, các ngươi nhẹ tay một chút, lật thuyền ta không chịu trách nhiệm nha.”
Đám tráng hán cùng nhìn nhau cười to.
Lát sau mọi người cùng nhau lên thuyền, Niên Khai Điềm lại nhìn thấy vài tráng hán trong đám tráng hán lúc nãy liền hiếu kỳ hỏi: “Đồ cũng mang xong rồi, các ngươi còn lưu lại làm gì?”
“Hôm nay có một người lái thuyền nghỉ bệnh nên ta thay hắn giúp Niên cô nương lái thuyền a, không có chúng ta các ngươi làm sao cho thuyền chạy.” Một tráng hán trong đó đáp lại nàng xong liền ôm bụng cười ha hả.
Niên Khai Điềm chép miệng thán: “Lão bản của các ngươi thật biết làm ăn a, thuộc hạ đều đa tài như vậy.” Lời của nàng vừa dứt lại là một tràng khách khí của đám người lái thuyền.
Lương Tuấn Hy nhờ Thước nhi đưa mình đi khắp thuyền, để cố gắng nhớ hết đường đi trên thuyền. Bởi ngồi thuyền ít nhất cũng mất một đoạn thời gian, hắn không thể làm phiền người khác mãi được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Do ở trên thuyền không có gì làm nên Niên Khai Điềm lại nổi lên hứng thú trổ tài nấu nướng của bản thân. Vừa đến giờ ăn, đám nam nhân nhìn bàn đầy thức ăn mà cười như khóc vậy. Chỉ có mỗi Lương Tuấn Hy là tươi tỉnh bởi hắn còn chưa từng ăn thử thức ăn nàng tự tay làm.
“Thế nào, sao không người nào đụng đũa hết vậy.” Niên Khai Điềm ngồi xuống chà xát hai tay như thể bắt đầu chuẩn bị ăn. Khi thấy được đôi mắt của Bá Cao Minh rưng rưng, nàng vươn tay vỗ vỗ vai của hắn: “Tam sư huynh không cần cảm động như vậy, muội chỉ là rảnh rỗi mới làm mà thôi.”
Nghe xong câu này mọi người đều thầm mong nàng đừng bao giờ rảnh rỗi nữa. Rõ ràng bọn họ đang khóc lóc ầm ĩ trong lòng vì sợ trúng thực thế mà thượng thiên lại còn bắt ép bọn họ ngồi đây cười trước khi chết nữa chứ. Dưới con mắt của nàng, bọn hắn làm sao có thể đổ đi, nếu là ăn. . .kết quả kia không cần nghĩ tới nữa.
Lương Tuấn Hy cầm đũa nhưng lại không nhìn thấy món nào mà gắp. Hứa Bộ Nam nhân cơ hội này, làm ‘người tốt’ một lần, hắn cầm đũa gắp chút thức ăn cho vào chén của Lương Tuấn Hy.
“Hy huynh đây là sư muội đích thân làm a, ngươi dùng thử đi.”
Lương Tuấn Hy khẽ gật đầu nho nhã nói: “Vậy tạ Hứa huynh rồi.”
Mọi người nín thở nhìn chằm chằm thần sắc vui vẻ của Lương Tuấn Hy đang chậm rãi cho miếng thịt heo vào miệng. Ai cũng âm thầm cầu phúc, bọn họ không thể khuyên giải Lương Tuấn Hy, bởi Niên Khai Điềm còn ở đây, mà nếu nàng không ở, lấy trình độ cố chấp của hắn nhất định không chịu nghe khuyên bảo đâu.
Thước nhi cảm thấy như vậy không được, Lương Tuấn Hy là đại phu duy nhất ở nơi này, nếu hắn xảy ra chuyện chẳng phải là chết hết sao? Vì vậy khi thấy Lương Tuấn Hy đưa thịt đến bên miệng, nàng đứng lên bước đến đó vờ lấy đồ, chuẩn xác té vào lưng hắn.
“Ay do, trượt chân!”
Hành động đó khiến miếng thịt trên đũa của Lương Tuấn Hy bay lên mặt của Hứa Bộ Nam ở đối diện, còn chén cơm lại úp hết xuống đĩa thức ăn trước mặt. Đây để mọi người trừ Hứa Bộ Nam ra đều bất động thanh sắc vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Bộ Nam giận đến run người, đưa tay lau đi dầu mỡ trên mặt mình, hắn lại không thể phát tác. Bởi lúc này, trước mặt mọi người, hành động của Thước nhi là đúng, còn Lương Tuấn Hy hoàn toàn không có tội.
Niên Khai Điềm đứng lên đỡ Thước nhi, “Ngươi đi đứng thế nào a? Còn không biết tự kiểm điểm một chút?”
“Vâng vâng vâng, nô tỳ thật có lỗi.” Thước nhi nâng mắt nhìn, một đám nam nhân đều đưa ngón cái ra khen tặng nàng. “Thật xin lỗi Hy ca nhé, ta không có ý đâu.” Nàng chính là cố tình.
Niên Khai Điềm vừa định trở về vị trí ngồi xuống thì Bá Cao Minh đưa tay chỉ ra ngoài, kích động hô to.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Tiểu kịch trường:
Đoàn người tiêu cục khóc ròng trong lòng nhìn vẻ mặt háo hức của mỗ nữ: Chúng ta không muốn ăn, chúng ta không muốn chết, chúng ta còn muốn thú thê sinh hài tử, sống lâu trăm tuổi.
Mỗ nam nào đó vỗ ngực hô: “Các ngươi không ăn, ta ăn, đồ Điềm Điềm làm đều là của ta.”
Mọi người: “Nhường hết cho ngươi đó huynh đệ.”