Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính

Chương 37 - Chương 37

trước
tiếp

Lúc Hà Tấn nhận được điện thoại xong chạy tới nơi thì Mục Đình đang ngồi uống một mình một góc ghế dài.

Anh đi tới ngồi xuống đối diện cô, “Kêu tớ tới có chuyện gì sao?”

Mục Đình đem tầm mắt chuyển lên gương mặt Hà Tấn, cười cười, “A Tấn cậu vẫn tốt như vậy, gọi cậu liền tới rồi.”

Hà Tấn nhấp môi không nói chuyện, Mục Đình lại nhẹ uống một ngụm rượu Cocktail.

“Cậu có thể nói cho tớ biết chuyện sau khi tớ rời đi không?” cô nói.

“Cậu là nói Trọng Lâm?”

Mục Đình gật đầu.

Hà Tấn thở dài nói, “Mục Đình, cậu vẫn không quên được hắn sao? Hắn hiện tại……”

“Tớ muốn biết chuyện sau đó.” Mục Đình vội vàng ngắt ngang lời Hà Tấn sắp nói, bởi vì cô biết đó nhất định là những lời cô không muốn nghe.

Hà Tấn gọi một người phục vụ và yêu cầu một ly rượu, trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng nói,

“Sau đó hắn biết bác Tưởng đi tìm cậu nói chuyện, thì đại náo một trận cùng cha hắn, thật ra cũng không thể gọi là cãi nhau, cậu cũng biết tính tình hắn, căn bản không gây nổi. Hắn cùng người nhà chiến tranh lạnh, sau đó còn chạy đến nước Mỹ đi tìm cậu.”

Nghe đến đó, Mục Đình cả kinh, kinh ngạc nhìn phía Hà Tấn.

“Sau đó hắn khẳng định là không tìm được, hắn ở Mỹ đợi một thời gian, cha hắn chặt đứt tất cả các nguồn kinh tế, hắn dựa vào bản thân ở bên đó sinh hoạt, sau đó… Sau đó thì cha hắn bị liệt, sinh bệnh nặng, hắn liền trở lại. Hắn cũng không nói với tớ cuối cùng đã thỏa hiệp như thế nào. Dù sao thì sau đó hắn liền vừa đọc sách, vừa chậm rãi gánh vác Tưởng thị.”

“Vậy…… Vậy anh ấy kết hôn thế nào?” Mục Đình chần chờ nói, vuốt ve cạnh bên của ly pha lê, biểu tình có chút mất tự nhiên.

Hà Tấn sớm biết cô sẽ hỏi cái này, “Chuyện này, còn phải nói dài. Cậu biết cái cậu em con riêng của hắn chứ?”

Mục Đình gật đầu, “Tớ nhớ rõ cậu ta gọi là Thúc Dương đúng không?”

“Đúng rồi, ngay từ đầu người có hôn ước với Cố gia chính là Thúc Dương mới đúng.”

Mục Đình kinh ngạc, “Vậy, vậy sao sau đó lại…”

“Thúc Dương lúc đi học thích một cô gái, sau đó sống chết không đồng ý cùng Cố gia liên hôn, cũng thiếu chút nữa cùng người nhà cãi nhau to, quả thực đúng là chuyện xưa tái diễn. Nhưng rồi A Lâm ra tay giúp hắn. Hắn đi khuyên bác Tưởng, cuối cùng bác Tưởng miễn cưỡng đáp ứng giải trừ hôn ước cho Thúc Dương. Nhưng hôn ước với Cố gia nhất định phải chấp hành, cho nên……” Đoạn sau không cần nói cũng biết.

Mục Đình hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện lại như vậy, Tưởng Trọng Lâm xem như “thế hệ chịu đựng”, cẩn thận nghĩ lại trong lòng lại ê ẩm, chính là bởi vì kết cục năm đó của bọn họ làm Tưởng Trọng Lâm có chỗ mềm lòng trong chuyện của Thúc Dương, thậm chí nguyện ý hy sinh bản thân tới thành toàn bọn họ, lập tức, cô cảm thấy hốc mắt có chút ướt.

Hà Tấn nhìn dáng vẻ này của cô, cũng đại khái đoán được suy nghĩ của cô, “Cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, cứ cho là hắn không liên hôn với Cố gia thì về sau cũng sẽ có Lý gia, Vương gia, Trương gia, nếu hắn ngồi lên vị trí kia thì chuyện này liền tất nhiên không phải do hắn (quyết định).”

Mục Đình nhớ tới dáng vẻ của Cố Nhược Ngu, trong lòng cười nhạo, chẳng qua cũng chỉ là thứ hàng hoá qua tay bị người ghét bỏ lại còn có thể quang minh chính đại ở bên Tưởng Trọng Lâm như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng có mồi lửa đốt lên. Năm đó cô còn không phải là kém người khác một cái xuất thân sao? Dựa vào cái gì cả đám bọn họ đều có thể đứng trước mặt cô từ trên cao nhìn xuống nhắc nhở cô, thương hại cô, khinh thường cô.

Nhớ tới năm đó, những lời Tưởng phụ nói khi tới tìm cô, tuy rằng không có bất cứ lời nhục mạ nào nhưng mỗi một từ ngữ đều đang cười nhạo thân phận của cô, nhắc nhở cô không xứng với người con ưu tú của ông ta.

Mỗi khi nhớ lại Mục Đình đều cảm thấy có một cây dằm thẳng tắp cắm trong tim.

Hà Tấn cầm ly lên uống mấy ngụm, thở dài thật mạnh, “Mục Đình, kỳ thật hắn hiện tại khá tốt, thật sự.”

Mục Đình châm chọc cười, “Cậu là đang bảo tôi đừng chen chân làm tiểu tam sao?”

“Tớ……”

“A Tấn, thật ra mà nói, bắt tôi buông tay anh ấy là không thể nào. Cậu biết ngần ấy năm tôi ở nước ngoài là như thế nào sao? Tôi rất chăm chỉ học tập, muốn ở trong lĩnh vực của mình có thể tạo ra một chút thành tích, không muốn lại để người khác xem thường. Thế nhưng mỗi khi chỉ có một mình tôi đều nhớ tới anh ấy. Lần này trở về, tôi đã gom đủ dũng khí, tôi không biết anh ấy có thể giận tôi hay không, không để ý tới tôi, không gặp tôi, hoặc là gì đó, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới anh ấy lại kết hôn. Thế mà tôi còn nhớ rõ lúc sắp tốt nghiệp anh ấy còn cầm tay tôi nói với tôi về sau muốn kết hôn với tôi.”

Hà Tấn trầm mặc, nhìn hốc mắt cô đỏ lên, một giọt nước mắt cứ như vậy rớt xuống dưới. Anh lấy khăn tay đưa sang,

“Ở bên nhau cần cả hai người nỗ lực, lúc tách ra lại chỉ cần một trong hai người buông tay liền xong. Lúc ấy cậu đã lựa chọn, thì nên suy xét đến hậu quả, tại sao bây giờ cậu lại hối hận??”

Mục Đình mạnh mẽ nhìn Hà Tấn, tựa hồ anh đã nói ra chuyện gì luôn bị cô xem nhẹ,

“Cậu biết không? Một lần, hắn tới tham gia một bữa tiệc cá nhân do công ty tớ cử hành, trước kia hắn đều coi thường những hoạt động như vậy, lần đó hắn tới tớ còn rất tò mò, sau mới biết được là vì vợ hắn rất thích một nghệ sĩ dưới trướng trong công ty tớ.” Hà Tấn nhớ lại, “Có lẽ lúc ban đầu hắn chỉ vì muốn cho mọi người một lời công đạo mới kết hôn, thế nhưng hiện tại đã khác rồi, cậu hiểu ý tớ không?”

Hiểu ý cậu sao? Tận lúc Mục Đình trở lại khách sạn ngã lên giường vẫn luôn nghĩ đến những lời này. Ý cậu ta là Tưởng Trọng Lâm đã yêu người khác sao?

Cô không tin! Những chuyện năm đó còn có thể rõ ràng hiện ra trước mắt cô, Tưởng Trọng Lâm bề ngoài có bao nhiêu trầm mặc quạnh quẽ, thì nội tâm anh lại có bấy nhiêu mềm mại bấy nhiêu chuyên nhất, cô biết, cô không tin một người nam nhân như vậy lại hoàn toàn quên đi quá khứ giữa hai người!

……

Cố Nhược Ngu về nhà không tránh khỏi bị ăn mắng, Tưởng Trọng Lâm từ chuyện cô “không nghe lời” đến chuyện “một chút cũng không biết yêu quý thân thể” dạy dỗ chừng nửa giờ, Cố Nhược Ngu cảm thấy bản thân sắp bị mắng tới co vào trong góc tường rồi. Kỳ thật bụng cô một chút cũng không đau, còn không phải là vì xả giận trước mặt bạn gái cũ, giữ thể diện hay sao, chẳng qua lần đại giới này cũng quá lớn đi!

“Em còn tiếp tục như vậy anh sẽ bảo bác sĩ Hứa khai đơn thuốc trung dược điều trị cho em uống.”

Trung dược!? Cố Nhược Ngu vừa nghe hai chữ này, vội vàng chạy tới túm góc áo anh cầu xin,

“Em không uống trung dược, đắng lắm, đánh chết cũng không cần.”

Tưởng Trọng Lâm nhìn ánh mắt cô giống như nai con, cuối cùng lại mềm lòng, nhưng ngoài miệng còn phải nói, “Vậy về sau em còn ăn bậy không?”

Cố Nhược Ngu lập tức lắc đầu.

Tưởng Trọng Lâm ừ một tiếng, “Xem biểu hiện của em.”

Cố Nhược Ngu phát hiện một cái nhược điểm của anh, chỉ cần cô tội nghiệp rưng rưng làm nũng, anh đều sẽ mềm lòng đồng ý. Phỏng chừng Tưởng Trọng Lâm cũng không rõ nuôi vợ với nuôi con gái là khác nhau đi?

“Ừ.. Về sau cứ như vậy đối phó anh.” Cố Nhược Ngu yên lặng nghĩ trong lòng.

Lễ ký kết hợp đồng làng du lịch gần tới, Tưởng Trọng Lâm bắt đầu vội lên, tổ công tác của Mục Đình cũng chính thức nhập trú tập đoàn Tưởng thị, sau vài lần bàn bạc thảo luận Tưởng Trọng Lâm cảm giác rõ ràng Mục Đình so với trước kia có chút không giống nhau. Trong công việc có vẻ phi thường tự tin, thành thạo. Trên thực tế năng lực làm việc của cô cũng xác thật xuất sắc, trách không được Đông Thịnh phải đi Mỹ đào cô về đây.

Lễ ký hợp đồng quyết định ở một khách sạn không xa bên cạnh làng du lịch, hợp đồng ký tên xong sẽ tiến hành thêm một bước thảo luận trước khi khởi công, cuối cùng xác định phương án xây dựng. Cho nên mặc kệ là Tưởng thị hay là tổ công tác Đông Thịnh đều phải ở lại làng du lịch mấy ngày.

Ngày ký hợp đồng, phòng hội nghị của khách sạn vô cùng náo nhiệt, hầu như các nhà truyền thông lớn toàn thành phố đều chú ý đến sự hợp tác mạnh mẽ giữa hai doanh nghiệp lớn. Buổi sáng mở họp báo, buổi chiều là lễ ký hợp đồng, buổi tối chuẩn bị một bữa tiệc tối và tiệc rượu để khoản đãi nhân viên tham gia hạng mục lần này và bên truyền thông.

Sau lễ ký hợp đồng buổi chiều, Tưởng Trọng Lâm tới công trường để kiểm tra một số cơ sở hạ tầng trước khi bắt đầu xây dựng, Mục Đình cũng muốn đi cùng. Khu đất làm làng du lịch diện tích khá lớn, ba mặt núi vây quanh, còn có một con sông xuyên qua giữa, phong cảnh tự nhiên rất mỹ lệ. Bởi vì sắp bắt đầu xây dựng nên trên mặt đất đá vụn lớn lớn bé bé, còn có một ít hố ổ gà, đi lên cực kỳ bất ổn.

Mục Đình mặc một bộ đồ công sở, phối với một đôi giày cao gót, kết quả đi trên mặt đất như vậy ít nhiều có chút khó khăn. Lúc dẫm phải một cục đá không cân bằng cô hét một tiếng kinh hãi, mắt thấy sắp té ngã. May mắn Tưởng Trọng Lâm ở bên cạnh nha tay lẹ mắt giữ tay cô lại, một tay kéo cô trở về.

Mục Đình kinh hồn chưa định, trên trán chảy ra chút mồ hôi.

“Lần sau đừng mang giày cao gót đến đây, chúng ta trở về đi.” Nói xong liền rút tay lại.

Mục Đình nhìn lòng bàn tay mình trống trơn, có chút mất mát. Cô đã bao nhiêu lâu không được cầm bàn tay anh, cảm nhận độ ấm từ anh?

Vừa rồi anh giữ chặt cô trong nháy mắt, cô cảm thấy trái tim lặng im một giây, ngay sau đó lại kinh hoàng lên.

……

Buổi tối yến hội, Mục Đình tới lui trong đại sảnh, thân thiện chào hỏi những nhân vật có quan hệ làm ăn, Tưởng Trọng Lâm hàn huyên cùng mấy vị khách tương đối quan trọng xong liền đi ra ngoài đại sảnh gọi điện thoại cho Cố Nhược Ngu đang ở nhà một mình.

Cố Nhược Ngu thành khẩn bảo đảm bản thân thật sự sẽ không thức đêm, cũng sẽ không ăn vụng đồ ăn lạnh, nhất định đi ngủ sớm một chút, anh mới dặn dò vài câu rồi ngắt điện thoại.

Trở lại đại sảnh, vừa vặn gặp gỡ một người hợp tác lúc trước, anh lại nói chuyện phiếm hai câu, đại khái là về phương hướng phát triển trong tương lai của làng du lịch các thứ. Nói xong thì tiệc rượu cũng gần tới hồi kết thúc.

Mục Đình thấy Tưởng Trọng Lâm ở bên này, liền tiến lại đây, “Tiệc rượu kết thúc rồi, sự hợp tác của chúng ta cũng mở ra một khởi đầu tốt đẹp.”

Tưởng Trọng Lâm nhìn gương mặt cô phiếm hồng, liền biết cô nhất định đã hơi say.

“Anh cũng hy vọng lần hợp tác này nhất định tốt đẹp. Đã muộn rồi, anh đưa em về phòng.”

Mục Đình ánh mắt doanh doanh nhìn anh, “Được ạ.”

Mục Đình ở tầng mười lăm, Tưởng Trọng Lâm ở tầng mười tám, anh quyết định trước cứ đưa cô về phòng rồi mình lại đi lên, mặc kệ nói như thế nào cũng đến phải chăm sóc sự an toàn của người phụ nữ.

Đi tới phòng cửa, Mục Đình lấy thẻ từ từ trong túi xách ra, “Em tới rồi. Cảm ơn anh.”

Tưởng Trọng Lâm gật gật đầu, xoay người đi về phía thang máy. Mới vừa bước được một bước liền cảm giác được vòng eo bị hai tay Mục Đình từ phía sau ôm chặt.

“A Lâm, đừng bỏ rơi em, được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.