Tất cả mọi chuyện đều đã trần ai lạc định*, cuộc sống của Cố Nhược Ngu và Tưởng Trọng Lâm trở về chính quy. Cố Nhược Ngu một lần nữa bắt đầu công việc luật sư tại Văn Phòng, trong công ty Tưởng Trọng Lâm cũng hết thảy bình thường, nhìn như cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn đang ở chậm rãi bắt đầu, mà trên thực tế…
*trần ai lạc định: bụi trần rơi xuống, ám chỉ khi mọi chuyện đã kết thúc.
“Tưởng Trì! Vì sao hôm nay con lại không đi đi học?”
Cố Nhược Ngu nhận được tin nhắn từ giáo viên xong liền vội vàng về đến nhà, quả nhiên, bạn nhỏ Tưởng Trì hẳn là đang học lớp ba tiểu học lại trốn học. Giờ phút này, cậu đang nhàn nhã ngồi ở trên ghế xoay trong thư phòng của lão cha, mở một quyển sách bìa cứng so với mặt cậu còn to hơn nhiều.
Nhìn mẫu thân đại nhân đang trong cơn giận dữ, bạn nhỏ Tưởng quyết định vì chính mình cãi lại,
“Trường học không thú vị, cho nên con không muốn đi.”
“Không thú vị?” Cố Nhược Ngu nghe thấy mấy chữ này, mày liễu dựng ngược lên, “Mặc kệ có thú vị hay không, con đều phải đi học cho mẹ, con hiện tại là học sinh tiểu học, nên làm chuyện của học sinh tiểu học.”
“Nhưng mà, mẹ ơi,” Tưởng Trì ngẩng khuôn mặt nhỏ sạch sẽ trắng nõn của mình lên, nhìn mẫu thân đại nhân tức giận, “Những thứ trong trường học con đều đã biết, hơn nữa……” Hơn nữa sẽ có rất nhiều người nhàm chán đoạt sách giáo khoa của con, vẽ lên sách của con, dùng mực nước ném vào quần áo con.
“Hơn nữa cái gì?”
“Không, không có gì.” Cậu cảm thấy những chuyện nhàm chán đó không cần thiết phải giải thích rõ ràng.
Lại là không có gì! Trời biết Cố Nhược Ngu chán ghét ba chữ này bao nhiêu, hai cha con này quả nhiên là thân sinh, ngay cả khẩu khí nói chuyện cũng không khác nhau, ba chữ “Không có gì” này là châm ngôn nhân sinh của nam nhân Tưởng gia các ngươi sao!
Đè tay lên thái dương sắp nổi gân xanh, Cố Nhược Ngu cảm thấy bản thân vẫn cần phải nỗ lực làm người mẹ hiền lành, “Con có thể ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, nhưng sau hai ngày con phải đi học, con cần tiếp xúc nhiều với các bạn nhỏ khác biết không? Đừng chỉ một mình một góc, các bạn nữ cùng lớp khẳng định không thích chơi với con.”
Tưởng Trì nhăn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc tự hỏi, các bạn nữ? Là nói đến những sinh vật cả ngày sẽ vây quanh cậu nói này nói kia ríu rít? Cậu nhưng thật hy vọng các cô bé ấy có thể đừng tới gần chính mình. Thật sự là quá ồn.
“Đúng rồi,” Cố Nhược Ngu nghĩ ra cái gì như muốn tuyên cáo với con trai, “Từ cuối tuần này, Nhạc Nhạc nhà bác Nhược Sầm sẽ chuyển tới trường con, đến lúc đó để cô bé ở nhà ta một thời gian, như vậy các con có thể cùng nhau đi học.” Cố Nhược Ngu chỉ lo tự mình nói, hoàn toàn xem nhẹ vẻ mặt hoảng sợ của con trai.
Cố Nhạc Nhạc? Cái đứa mà mỗi lần mình nhìn thấy nó thì đều là cả người bẩn thỉu giống như con khỉ lăn bùn? Cái đứa rõ ràng so với cậu nhỏ hơn ba tháng lại còn luôn tự xưng tỷ tỷ muốn bảo vệ hắn?
Đây mới là ác mộng!
Lúc Tưởng Trì được tầm bốn tuổi, Cố Nhược Sầm quyết định ly hôn trượng phu. Cố Nhược Ngu cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc Cố Nhược Sầm đã từng trải qua những chuyện như vậy cuối cùng cũng khoan dung hắn. Theo như Cố Nhược Sầm nói thì,
“Chị hy vọng thời gian về sau có thể vì bản thân mà sống, A Ngu.”
Cô dọn ra khỏi biệt thự cao cấp từng ở, sống trong một tiểu khu bình thường, bởi vì ở nhà mẹ đẻ còn được chia hoa hồng, với cả lúc ly hôn được chia một ít tài sản, cũng đủ cho cô chi tiêu về sau, có điều cô vẫn cứ đi tìm một công việc dạy dương cầm, tuy rằng thu nhập không gọi là cao, nhưng cô nói có thể cùng người khác giao tiếp cũng là một loại vui sướng. Cố Nhược Ngu phát hiện ly hôn xong trạng thái tinh thần của chị ngược lại càng ngày càng tốt, cũng không hề nói thêm cái gì, mãi đến một ngày, Cố Nhược Sầm nhận một cái cô bé con tầm tuổi Đa Đa trở về, nói với bọn họ, cô chuẩn bị thu dưỡng con bé.
Khi con bé còn không hiểu chuyện, cha mẹ làm cảnh sát đã hy sinh vì nhiệm vụ. Thân thích trong nhà đầu tiên một nhà nuôi nó một thời gian, về sau lại cảm thấy nó là gánh nặng, cuối cùng đem nó đến Viện phúc lợi.
Nhạc Nhạc thực khiến cho người ta thích, hoạt bát hiếu động, tuy rằng ban đầu không quen thuộc còn có chút ngượng ngùng, nhưng cô bé phát hiện tất cả mọi người đều đối với nó thật tốt thì chậm rãi trở nên thân thiện hơn, hiện giờ giống như thân nhân ở chung, thường thường cùng nhau đi ra ngoài du ngoạn. Tuy rằng Nhạc Nhạc so với Đa Đa nhỏ hơn ba tháng, nhưng bởi vì là con của Cố Nhược Sầm nên liền dứt khoát để Đa Đa gọi bằng tỷ tỷ, Nhạc Nhạc cũng thập phần vui vẻ làm tỷ tỷ.
Chỉ là, bạn nhỏ Tưởng Trì bị bắt làm đệ đệ thì không cao hứng như vậy.
Hoàn toàn khác với Nhạc Nhạc hoạt bát hiếu động, Tưởng Trì từ lúc sinh ra đã không khóc không nháo có thể thấy được cậu kỳ quái, hơi trưởng thành một chút, cũng không giống các bé trai khác đi chọc mèo ghẹo chó, giật tóc bé gái, đánh nhau với các bé trai khác, mà là an tĩnh phi thường, thích nhất một mình ngồi ngốc, đùa nghịch món đồ chơi, xem sách cho trẻ con, sau cậu chậm rãi bắt đầu xem một ít sách càng thâm ảo so với độ tuổi. Nói ngắn lại, cậu không thích ầm ĩ, không thích dơ loạn, Cố Nhược Ngu thường thường cảm thán gien biến dị, hoặc là trực tiếp liền đem tội danh đặt lên đầu Tưởng Trọng Lâm.
Tưởng Trọng Lâm cũng bất đắc dĩ, mỗi khi nhìn nhi tử tỏ vẻ tiểu đại nhân anh cũng không có cách nào dùng giọng trẻ nhỏ nói chuyện với cậu, cho nên Cố Nhược Ngu thường xuyên nghe thấy đôi phụ tử “nghiêm túc” nói chuyện.
Mà cố Nhạc Nhạc, đối với Tưởng Trì mà nói, tuyệt đối là cái máy chế tạo phiền toái. Chỗ nào có cô bé liền có tiếng ồn ào, cả ngày giống con khỉ bùn tung tăng nhảy nhót, bác gái cũng mặc kệ nhóc, nói thơ ấu hẳn là nên như vậy, như vậy bẩn thỉu xấu xí!!! Tưởng Trì hoàn toàn không tán đồng.
Cố tình Cố Nhạc Nhạc rất thích cậu nhóc “đệ đệ” này, chuyện gì cũng thích lôi kéo cậu, khiến cho cuộc đời Tưởng Trì nhiều thêm rất nhiều tai bay vạ gió. Mà hiện tại, mẹ lại nói cho cậu, Cố Nhạc Nhạc muốn cùng cậu đi học với nhau?
Trời ơi, ai tới cứu cậu với!
*Tác giả viết cuối chương này, nói rằng nội dung các phần về sau sẽ kể về chuyện xưa của Tưởng Trì, nhưng trong convert và raw mình đều không thấy còn phần nào nữa. Cho nên truyện tới đây là hết phiên ngoại.
Cảm ơn tất cả mọi người đã yêu thích và theo dõi!