Trường Hận Động Đình Hồ

Chương 39 - Nghiệt Long Cổ Đàm

trước
tiếp

Hành động lâm nguy liệng kiếm của Cổ Phiêu Hương quả thực là một bất ngờ đối với “Nam Hoang nhị hung” cho nên chúng đều dậm chân, khẽ thốt một tiếng “hừ”, tỏ ý tiếc rẻ vô cùng.

Cổ Phịêu Hương sau khi liệng bỏ được thanh “Thiên Lam độc kiếm”, tâm thần nàng cảm thấy nhẹ nhàng, nàng quay sang nhìn Phó Thiên Lân nở nụ cười thỏa mãn, trong khi hai chân nàng đã loạng choạng đứng không vững.

Nhờ thương thế nhẹ hơn, Phó Thiên Lân vội giơ tay đỡ Cổ Phiêu Hương vào lòng.

Lúc này, nàng đã đuối sức, khẽ hé mắt thều thào nói :

– Phó đệ, chuyến đi Nam Hoang này, Phó đệ đối với tỉ tỉ rất ân cần chu đáo, đã giúp tỉ tỉ vơi lấp được phần nào sự trống rỗng tâm trí ấp ủ lâu ngày. Giờ đây, tỉ tỉ có bị vùi thân tại vùng hoang vu này cũng không còn ân hận gì nữa.

Phó Thiên Lân biết nàng đã liều thân bảo vệ mình nên mới bị trọng thương. Do đó, khi nghe nàng nói xong, xhàng cảm thấy chua xót vô cùng, mà đã cố ý xiết chặt thêm vòng tay ôm ấp khẽ cúi xuống bên tai, thì thầm an ủi :

– Cổ tỉ tỉ chớ nên nói vậy. Chúng ta đã kết bạn đồng hành, tiểu để đâu có thể đành lòng nhìn tỉ tỉ một mình nhắm mắt lìa đời cho được!

Mấy lời của Phó Thiên Lân đã tỏ lộ tình nghĩa rất là sâu đậm, khiến Cổ Phiêu Hương nghe xong cũng cảm thấy ngọt ngào an ủi vô cùng!

Giữa lúc đó, lại nghe tiếng Nam Hoang Hạt Đạo lạnh lùng nói :

– Lũ tiện tì tiểu cẩu, chúng bây hãy âu yếm nhau mau mau đi, để lát nữa sẽ được cùng nhau vùi xương vào bụng mãnh thú của Lôi Thiên Tôn!

Lúc đầu, Cổ Phiêu Hương vẫn đinh ninh cho rằng Phó Thiên Lân chưa bị trúng ám khí “Thất Bộ Mê Hồn cúc”, đến nay, nghe Nam Hoang Hạt Đạo nói, bất giác nàng lại giật mình kinh hãi, nhưng chưa kịp lên tiếng hỏi Phó Thiên Lân, thì nàng đã bị hôn mê, gục xuống bất tỉnh!

Lúc này, thần trí Phó Thiên Lân cũng cảm thấy hơi hỗn loạn, một tay ôm chặt thân thể Cổ Phiêu Hương, một tay cầm thanh Cổ kiếm vô danh đang băn khoăn, không biết nên hoành kiếm tự vẫn hay cố sức liều mạng, thì bỗng nhiên chất độc đã phát tác, khiến đầu óc chàng trở nên choáng váng, mặt mày xây xẩm, thanh cổ kiếm tuột khỏi tay rơi xuống đất lúc nào không hay. Đồng thời, thân hình chàng cũng gục xuống mặt đất, kéo theo cả thân hình của Cổ Phiêu Hương.

Nam Hoang Hạt Đạo cất tiếng cười âm trầm nhìn Đồng Cổ Thiên Tôn nói :

– Lôi Thiên Tôn, bây giờ chúng ta có thể, một mặt, sai người đưa hai tên nam nữ tiểu tặc này giao cho Đào Hoa công chúa Mạnh Tiểu Hà để tạm hòa hoãn tình thế, một mặt liên lạc với nhóm người chúng ta mới gặp giữa đường để hợp sức phát động một trận công kích toàn diệm vào Đào Hoa Nguyên thì thế nào cũng thành công dễ dàng.

Nghe nói, Đồng Cổ Thiên Tôn khẽ cau mày đáp :

– Các tay hảo thủ chốt của nhóm người lão huynh vừa nói, trễ lắm là canh ba đêm mai cũng sẽ tới đây, lýc bấy giờ tất nhiên trận công kích toàn diện vào Đào Hoa Nguyên sẽ khởi diễn. Nhưng hai tên nam nữ cẩu tặc này chỉ mới bị hồn mê, chứ chưa chết…

Đồng Cổ Thiên Tôn chưa nói hết thì Nam Hoang Hạt Đạo đã cất tiếng cười sằng sặt như điên, ngắt lời :

– Chúng nó đã trúng độc ám khí “Thất Bộ Mê Hồn cúc” của tiểu đệ thì dù có được tức thời uống loại linh dược “Cửu Chuyển Phản Hồn đan” của lão quỷ Bạch Nguyên Chươong cũng khó hòng sống sót. Ta giao cho họ hai kẻ ngoắc ngoải sắp chết, đã vừa khiến đối phương hốt hoảng lo sợ, lại vừa có thể thừa cơ hội may mắn đó để phát động cuộc công kích, há chẳng là thủ đoạn cực diệu hay sao?

Đồng Cổ Thiên Tôn nghe nói, bất giác hắn cũng phải thầm kính phục về thủ đoạn và tâm cơ gian trá ác độc của Nam Hoang Hạt Đạo, nên hắn lập tức sai mấy tên thủ hạ còn sống sót, chuận bị hai chiếc nhuyễn sành để khiên Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương, rồi chính hắn, thân tự hộ tống đưa hai người vào Đào Hoa Nguyên.

Tất cả sự việc xảy ra dưới Bách Thú Nham, Đào Hoa công chúa và bọn Như Thiên Hân đứng trên đỉnh “Long Giốc phong” đều nhìn rõ không sót.

Do đó khi thấy Đồng Cổ Thiên Tôn thân dẫn thủ hạ khiêng Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương vào Đào Hoa Nguyên, thì mọi người cùng nhất tề phi thân ra cửa đứng đón.

Khi Đồng Cổ Thiên Tôn và hai tên thủ hạ của hắn vừa tới nơi, thì Nhân Thu Thủy là người đầu tiên phóng mình chạy vụt ra. Nhưng đến khi thấy hai người bạn thân của mình chỉ còn chút hơi thở thoi thóp, thì bất giác, nàng nổi lòng phẫn uất, nhỏ lệ nghiến răng, sử dụng ngay một tuyệt chiêu “Thôi Sơn Điền Hải” (xô núi lấp biển), tống mạnh vào giữa ngực Đồng Cổ Thiên Tôn một chưởng!

Đồng Cổ Thiên Tôn vội tung mình nhảy tránh, miệng thốt tiếng cười quái gở, mai mỉa :

– Việc gì mà Nhân cô nương phải liều mạng hùng hổ như thế? Hai người bạn của cô nương chưa chết hẳn đâu. Nhất là lại có vị thần y đương thời là Bạch Nguyên Chương đại hiệp tại đây thì lo gì độc thương của họ chẳng được chữa khỏi?

Nghe lão quái nói, độc thương của Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương có thể được chữa khỏi Nhân Thu Thủy vợi ngừng tay quay lại nhìn Trại Hoa Đà Bạch Nguyên Chương đợi xem thái độ biểu lộ của ông ta.

Chỉ thấy Bạch Nguyên Chương nắm cổ tay hai người chẩn mạch một hồi lâu với nét mặt lạnh lùng như gỗ đá, rồi sau đó, bỗng nhiên ông ta ngửng đầu, tia hai luồng mục quang sáng quắc nhìn về phía Đồng Cổ Thiên Tôn không nói gì.

Lôi Chấn Vũ là một gã hung cuồng cái thế xưa nay, mà khi chạm phải luồng mục quang sáng ngời của Trại Hoa Đà Bạch Nguyên Chương cũng phải rúng động cả tâm thần.

Giữa lúc đó, thì Đào Hoa công chúa đã dựng cặp mày liễu cất giọng trong trẻo oai nghiệm :

– Đa tạ Lôi Thiên Tôn đã nể mặt tiểu nữ tha cho hai vị nam nữ thiếu hiệp này. Lôi Thiên Tôn đã có tài đả thương người thì thiếu nữ cũng có tài cứu người. Vậy xin hẹn trong vòng ba ngày sau, Mạnh Tiểu Hà sẽ cùng hai vị thiếu hiệp Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương đây, đến Bách Thú Nham lãnh giáo võ học của Lôi Thiên Tôn.

Được Đào Hoa công chúa mỡ lối thoát, Đồng Cổ Thiên Tôn Lôi Chấn Vũ liền gật đầu cất tiếng cười quái gở :

– Thật là một điều hân hạnh cho Lôi mỗ, lâu nay vẫn khao khát mong được lĩnh giáo với Công chúa. Vậy thì chúng ta quyết định, ba ngày sau sẽ cùng nhau thử tài cao thấp.

Dứt lời, hắn liền vòng tay chào mọi người, rồi dẫn hai tên thủ hạ lui ra.

Đối phương vừa cất bước đi khỏi, Nhân Thu Thủy đã rầu rỉ hỏi Bạch Nguyên Chương :

– Bạch lão tiền bối, không biết Lân ca và Cổ tỉ tỉ có thể cứu sống hay chăng?

Bạch Nguyên Chương khẽ nhíu mày không trả lời câu hỏi của Nhân Thu Thủy mà quay sang phía Đào Hoa công chúa chắp tay trang trọng hỏi :

– Nói về học vấn, thì sâu rộng như trời bể, dù có khổ công nghiên cứu hằng mấy chục năm trời, nhưng thực ra cũng chỉ lãnh hội được phần nào mà thôi. Lão phu tuy đã gần trọn đời du hiệp trung nguyên, và may mắn tạo được chút hư danh về y học, nhưng khi đặt chân tới man hoang hóa ngoại này, thì lãi ngỡ ngàng không hiểu chút gì! Bỡi vậy, đối với chất độc thương kỳ dị của Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương, lão phu không biết thuộc loại độc vật gì, nên không biết đường nào cứu chữa. Vừa rồi, Công chúa đã khảng khái nhận lời đối phương vậy xin Công chúa hãy hết lòng ra tay cứu giúp.

Đào Hoa công chúa vội vàng né mình tạ lễ, tiếp lời đáp :

– Tại sao Bạch đại hiệp lại đa lễ đối với tiểu nữ như thế? Chẳng qua tiểu nữ nhờ được quen thuộc địa thế mà hiểu rành đôi chút và các loại dị vật tại vùng Nam Hoang này thôi, chớ đâu dám so sánh với thuật thần y cái thế của đại hiệp. Cái lý do mà tiểu nữ dám nhận lời ước hẹn với đối phương vừa rồi, một phần để tống cổ tên lão quái đi cho sớm đặng có đủ thì giờ tìm cách cứu chữa hai vị Phó, Cổ, một phần cũng trông cậy vào viên “Cửu Chuyển Phản Hồn đan” của đại hiệp mới tặng tiểu nữ hôm trước.

Nghe nói, Bạch Nguyên Chương gượng cười, lắc đầu nói :

– Chất độc của họ bị trúng rất kỳ dị., viên Cửu Chuyển Phản Hồn đan của lão phu vị tất đã hợp phương đối chứng? Mà dù co linh hiệu chăng nữa thì linh đan cũng chỉ có một viên, chúng ta biết dùng để cứu ai bỏ ai bây giờ?

Đào Hoa công chúa nghe nói, bất giác nàng cau mày lộ vẻ lo âu khó nghĩ. Thái độ này nàng càng khiến Nhân Thu Thủy thêm thương xót mà sụt sùi nhỏ lệ.

Thấy vậy, Đào Hoa công chúa tỏ ý bất nhẫn, vội đặt tay lên vai Thu Thủy dùng lời dịu dàng an ủi :

– Nhân tiểu muội bất tất phải buồn rầu thất vọng cho hại sức khỏe. Mạnh Tiểu Hà hứa là, trước canh ba đêm nay, sẽ tìm cách hoàn lại Nhân muội một vị Lân ca oai dũng như rồng thiêng, cọp mạnh, và một vị Cổ tỉ tỉ tươi cười như hoa…

Tới đây, Đào Hoa công chúa lại quay sang phía Bạch Nguyên Chương hỏi :

– Bạch đại hiệp, nếu viên linh đơn của đại hiệp đem chia làm đôi cho mỗi người uống một nửa, không hiểu có thể kéo dài được sự sống cho họ được tối khoảng canh ba đêm nay không?

Bạch Nguyên Chương vội đưa tay chẩn mạch kỹ cho hai người một lần nữa rồi mới gật đầu đáp :

– Hiện giờ tuy họ đã sắp sửa hồn lìa khỏi xác, mạng sống chỉ còn như sợi chỉ mành treo chuông, nhưng nếu mỗi người uống một nửa linh dược của lão phu, thì chắc chắn có thể kéo dài đến canh ba canh tư không đến nỗi tuyệt khí.

Mạnh Tiểu Hà nghe nói, nàng bèn lấy viên Cửu Chuyển Phản Hồn đan ra chia cho Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương mỗi người uống một nửa. Đoạn nàng sai mấy cô gái người Mèo đứng bên cạnh, cẩn thận khiêng hai người vào trong nhà sàn đặt nằm nghỉ ngơi.

Đan Tâm kiếm khách Như Thiên Hân từ nãy tới giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát,với thái độ lẳng lặng bình tĩnh. Đến lúc này ông ta mới chậm rãi lên tiềng hỏi Đào Hoa công chúa :

– Mạnh công chúa, có phải quả thực Công chúa có thuật phản hồn tục mệnh cho họ được chăng?

Mạnh Tiểu Hà gật đầu đáp :

– Tiểu nữ tuy không có tài Biển thước Hoa Đà như Bạch đại hiệp, nhưng nhờ đã sống lâu ngày ở vùng Nam Hoang nên tiểu nữ mới nghĩ ra hai loại dị vật tại Đào Hoa Nguyên có thể cứu chữa được hai vị Phó, Cổ. Chỉ có điều phải nhờ đến nội gia thần công tuyệt đỉnh của Như đại hiệp giúp đỡ một tay họa may mới được.

Nghe nói, Như Thiên Hân cất tiếng cười đáp :

– Tại sao Mạnh công chúa lại nói thế? Đừng nói gì Phó Thiên Lân và Cổ Thiên Hương hai người là bạn đồng hành có quan hệ mật thiết với lão phu, mà dù có là người không quen biết bao giờ cũng chỉ cần Công chúa ban một lời chỉ dụ, thì có phải dẫm vào nước sôi lửa bỏng, Như Thiên Hân cũng không dám từ chối.

Nghe Như Thiên Hân nói, Mạnh Tiểu Hà bất giác cũng thầm kính phục về nhỡn lực cao minh của Đan Tâm kiếm khách. Nàng thầm nghĩ, không chừng ông ta đã nhận ra phần nào về lai lịch của mình rồi cũng nên. Tuy nhiên nàng vẫn giả bộ không hay biết, chỉ khẽ mỉm cười, hỏi Bạch Nguyên Chương :

– Bạch đại hiệp, có phải loại nấm đen (hắc huyết khuẩn) tại vùng Man hoang, tuy có chất kỳ độc, nhưng nếu hòa chung với “Rãi rồng” (long diên) sẽ trở thành một loại thánh dược chữa độc hay chăng?

Bạch Nguyên Chương khẽ cau mày đáp :

– Quả đúng như vậy, nhưng hiện giờ, đang lúc gấp rút, biết tìm đâu cho được “Rãi rồng”?

Đào Hoa công chúa mỉm cười đáp :

– Phía sau Đào Hoa Nguyên cò một cái đầm rộng sâu hàng mấy trăm trượng, thường gọi là Nghiệt long đầm…

Bạch Nguyên Chương lắc đầu ngắc lời :

– Chất “Rãi rồng” cần phải lấy được từ miệng rồng thực, chớ Nghiệt long đầm đâu có thể…

Mạnh Tiểu Hà vẫn mỉm cười nói tiếp :

– Bạch đại hiệp chưa hiểu rõ đấy thôi. Sở dĩ đầm này có tên là Nghiệt long đầm là vì ở dưới đáy hồ có một con Nghiệt long ẩn núp từ lâu. Tuy tiểu nữ đã có kế trừ nó, nhưng vì mộtmình không đủ sức, cho nên đã nhiều năm nay, cứ đến ngày rằm và mồng một mỗi tháng, ở đây tiểu nữ vẫnphải ném xuống đầm một số dã thú như hưu nai để nuôi Nghiệt long,tránh cho nó khỏi lên mặt đầm vùng vẫy gây tai hoạ.

Như Thiên Hân và Bạch Nguyên Chương nghe nói thì đều sửng sốt kinh dị. Đào Hoa công chúa lại tiếp :

– Cho nên tiểu nữ định nhờ Như đại hiệp giúp sức, dùng mồi câu Nghiệt long lên khỏi mặt đầm và nhờ Bạch đại hiệp dùng lưỡi Chủy thủ gia truyền của tiểu nữ, giết rồng trừ hạ, đồng thời hứng lấy một chút “rãi rồng” phối hợp với cây “Hắc huyết khuẩn”, luyện thành loại thuốc liệu thương khử độc cho hai vị Phó, Cổ rất tốt!

Bạch Nguyên Chương nghe nói thì dửng cặp trường mi, khẳng khái đáp :

– Công chúa đã có bảo đao, Bạch Nguyên Chương sẽ có gan giết rồng. Nhưng vừa nghe nói nước đầm sâu hàng trăm trượng…

Đào Hoa công chúa mỉm cười ngắt lời :

– Bạch đại hiệp khỏi phải bận tâm về điều đó, vì g9ối với con nghiệt long này, tiểu nữ đã trù định kế hoạch diệt trừ từ lân. Cho nên tiểu nữ đã tìm kiếm đủ các loại dây leo đem tẩm dầu, bện thành một sợi dây chão bền chắc dài cả trăm trượng củng mấy chiếc móc câu bằng thép tốt. Đêm nay lại gặp vừa đúng đêm rằm. Vậy chúng ta hãy chuẩn bị cho kịp để lát nữa hợp lực diệt trừ Nghiệt long.

Nói tới đây, Đào Hoa công chúa bèn quay sang dặn dò bốn dũng sĩ người Mèo, trở về Đào Hoa Nguyên khuân các đồ vật ứng dụng, còn nàng thì dẫn Như, Bạch nhị lão vòng theo một con đường tắt tới phía sau Nghiệt long đầm.

Vị trí đầm này nằm trong một khu lòng chảo, chung quanh có núi cao bao bọc, đứng bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy mặt đầm phẳng lặng màu nước xanh lơ trông rất u tĩnh.

Nhưng ai có ngờ được rằng đây lại là nơi sào huyệt của một con nghiệt long hung dữ tuyệt trần còn sống sót từ đời thượng cổ đến nay.

Khi tới bờ đầm, Đào Hoa công chúa ngắm qua địa thế chung quanh một lượt, rồi đưa tay chỉ ba bốn gốc cổ thụ to lớn mấy vòng người ôm, nói với Đan Tâm kiếm khách Như Thiên Hân :

– Lúc Nghiệt long mối bị mắc câu tức là sức mạnh của nó phải hung hăng ghê gớm lắm, vật tốt hơn hết, chúng ta nên cột sợi dây câu vào gốc cây kia ít vòng, đợi cho nó dãy dụa dằng co một lúc, giảm bớt sức mạnh rồi sẽ vung dây kéo nổi mặt nước.

Như Thiên Hân gật đầu đáp :

– Ý kiến của Mạnh công chúa rất đúng, việc làm này của chúng ta chằng những quan hệ tới sự an nguy của Phó Thiên Lân và Cổ Phiêu Hương mà còn liên can đến hàng trăm gia đình cùng tính mệnh của Miêu dân ở vùng lân cận Đào Hoa Nguyên này nữa.

Cho nên Như Thiên Hân tuyệt đối không dám cậy tài sơ xuất, đế tránh bị nguy hiểm và nhất nhất xin tuân theo chỉ dụ của Công chúa.

Nghe bốn tiếng “tuân theo chỉ dụ” cặp mắt Mạnh Tiểu Hà chợt lộ tinh quang sáng ngời, nhìn về phía Như Thiên Hân nhưng chỉ thấy ông ta vẫn đứng khoanh tay nhìn xuống mặt đầm, chẳng lộ vẻ gì khác cả.

Vừa lúc ấy, bốn dũng sĩ người Mèo đã khuân đến bờ đầm đủ các vật dụng như dây chão, móc câu và mấy con hươu nai đã được nướng chín, bốc mùi thơm phức để làm mồi câu nghiệt long.

Mạnh Tiểu Hà nhận thấy công việc này vừa nguy hiểm vô cùng, vừa không phải dùng đến nhiều người nên nàng chỉ giữ lại hai dũng sĩ tươong đồi khỏe mạnh nhanh nhẹn, còn lại nàng cho họ trở về Đào Hoa Nguyên hết.

Hai dũng sĩ ở lại liền được sữ chỉ dẫn của Mạnh Tiểu Hà, chuẩn bị buộc móc câu vào đầu dây chão. Và chọn một con mồi thơm ngon nhất, móc vào lưỡi câu sẵn sàng chờ đợi.

Mọi việc chuẩn bị xong xuôi thì vừa đúng đầu canh, vầng trăng rằm đã lấp ló xuất hiện phía Đông. Đào Hoa công chúa bèn mỉm cười nói Như, Bạch nhị lão :

– Hai vị đại hiệp thử nhìn xem, nếu trong lát nữa mà không vất mồi xuống thì nghiệt long sẽ hung hăng tác quái, rất là kinh khủng…

Đào Hoa công chúa vừa nói tới đây, thì mặt đầm đang phẳng lặng bỗng nhiên sôi lên sùng sục, chẳng khác nào có một ngọn lữa rất mạnh từ dưới đáy đầm thiêu đốt, khiến nước đầm trở thành vẫn đục như pha đất.

Mạnh Tiểu Hà vội vàng vung tay ra hiệu cho hai dũng sĩ quăng mồi xuống đầm.

Đan Tâm kiếm khách cũng vội vàng cuốn sợi dây chão vào bốn gốc cổ thụ mấy vòng để chuẩn bị trước.

Quả nhiên, mấy con mồi vừa quăng xuống đầm xong thì mặt đầm dần trở lại yên lặng.

Đào Hoa công chúa Mạnh Tiểu Hà bèn rút trong bọc ra một bao đoản kiếm hai tay đưa đến trước mặt Bạch Nguyên Chương mỉm cười nói :

– Bạch đại hiệp thử xem thanh đoản kiếm gia truyền này của tiểu nữ có thể sử dụng để giết rồng trừ hại được chăng?

Bạch Nguyên Chương vừa đón lấy bảo kiềm nìn qua một lượt đã lộ vẻ kinh dị vô cùng.

Vì chỉ riêng chiếc bao kiếm chế tạo bằng da “Bách niên mãng xà” và mấy chục hạt minh châu thúy nọc nạm trên chuôi kiếm, cũng đã đủ có một giá không thể ước lượng.

Sau một hồi kinh ngạc, ông ta vừa rút kiếm ra khỏi bao thì bất giác ông ta lại càng kinh ngạc hơn, mà thốt lên một tiếng thán phục.

Thì ra thanh đoản kiếm này chỉ dài độ hơn một thước bảy, thước tám, nhưng từ nơi mũi kiếm có một luồng kiếm khí sáng chói, tỏa ra dài hơn ba bốn tấc.

Toàn thân kiêm phát ra một hơi lạnh như tuyết. Thực là một bảo kiếm vô thượng xưa nay chưa từng thấy.

Sau khi xem kỹ, Bạch Nguyên Chương bèn tra kiếm vào bao đưa cho Như Thiến Hân nói :

– Như huynh hãy xem thử thanh đoản kiếm này của Mạnh công chúa quả thực là một thấn vật hãn thế. Chẳng những thanh “Lục Ngọc Thanh Mang kiếm” của tiểu đệ còn thua kém xa mà cả đến thanh đệ nhứt “Chu Hồng bảo kiếm” chôn theo Ông Vụ Viễn tại Hoàng Sơn cũng chưa chắc đã sánh kịp.

Như Thiên Hân xua tay không xem bảo kiếm, chỉ nhìn Mạnh Tiểu Hà mỉm cười nói :

– Như Thiên Hân chẳng cấn phải xem, cũng có thể hiểu thanh đoản kiếm của Mạnh công chúa nguyên là thanh “Đồ Long chủy” một thần vật từ đời nhà Tàn đã cất kỹ trong đại nội hôn hai trăm năm nay, chưa xuất hiện giang hồ.

Nghe Như Thiên Hân nói xong, Mạnh Tiểu Hà bất giác giật mình lộ vẻ kinh hãi, nàng đanh định lên tiếng giải thích, thì bỗng nhiên thấy mặt đầm đã trở lại phẳng lặng như cũ, nàng bèn vội vã giục hai dũng sĩ người Mèo liệng con mồi có móc lưỡi câu xuống đần.

Con mồi vừa vứt xuống được một lát thì từ dưới đáy đầm, bỗng nhiên có tiếng réo khò khò như tiếng bò rống rất kỳ dị. Nước dưới đầm cũng lập tức sôi sùng sục và dâng lên cao hàng mấy thước.

Mạnh Tiểu Hà, Như Thiên Hân và Bạch Nguyên Chương ba người, vội kéo hai dũng sĩ người Mèo chạy ẩn vào phía sau bốn gốc cổ thụ, quần áo người nào người nấy đều bị nước bắn thấm ướt hết.

Giữa lúc ấy, thì sợi dây chão dài hàng trâm trượng hình như bị một sức mạnh lớn lao vô cùng níu kéo, dãn kêu răng rắc. Mấy gốc cây lớn dùng để cuốn giữ đầu dây cũng bị lung lay, cành lá gãy rụng ào ào như sắp bật gốc.

Như Thiên Hân và Mạnh Tiểu Hà thấy vậy, vội cùng nhay ngưng thầnchú ý giới bị, Bạch Nguyên Chương cũng cầm chắc sẵn hai tay, một tay thanh Đồ Long chủy và một tay thanh Lục ngọc mang thanh kiếm.

Con nghiệt long dưới đáy đầm sau khi mắc phải lưỡi câu thì tức giận như điên, hung tính bộc phát, vùng vẫy níu kéo khiến nước dưới đầm dâng cao hàng thước, cả mấy gốc cây lớn buộc đầu dây cũng rung chuyển ào ào và một cây bật hẳn gốc.

Mạnh Tiểu Hà thấy vậy, thì cau mày định lách mình nhảy ra. Như Thiên Hân vội gio tay cản, mỉm cười nói :

– Mạnh công chúa, bốn cây mới bị gãy có một, cần gì phải hấp tấp? Hãy đợi cho nghiệt long vũng vẫy hao tốn sức lực một lúc nữa rồi sẽ liệu.

Trong lúc Như Thiên Hân đang nói, thì lại có một gốc cây nữa bị nghiệt long giựt sắp bứng gốc.

Lúc này, nét mặt vốn bình thản cố hữu xưa nay của Mạnh Tiểu Hà cũng dần dần trở nên khẩn trương. Nhưng sau khi chú ý, nàng cũng đã nhận thấy sức mạnh của nghiệt long quả đã giảm sức hơn trước nhiều, và có thể nói đã hao mất gần nửa sức mạnh rồi. Nhất là khi nó càng giãy dụa vùng vẫy mạnh, thì móc câu càng móc sâu vào thịt gây đau đớn thêm.

Giữa lúc đó, một gốc cây nữa lại bị sức mạnh của nghiệt long kéo gần gãy đổ.

Như Thiên Hân và Mạnh Tiểu Hà biết là thời cơ đã tới, vội cùng nhau trao đổi bằng một cái nhìn, rồi đồng thời nhảy ra bắt lấy sợi dây chão ngầm vận thần công kéo lên dần dần.

Mạnh Tiểu Hà từ lúc nhỏ, đã được theo học một vị phương ngoại dị nhân, luyện thành võ học kỳ diệu. Môn thần công được nàng đem ra sử dụng trong lúc này, là một môn giáng ma tuyệt học “Tinh Đàng thần công”.

Còn Như Thiên Hân thì vận dụng “Thân pháp đại lực kim cương bất hoại” đã được ngưng tụ tu luyện cả mấy chục năm trời, để hợp sức cùng Mạnh Tiểu Hà chế phục con nghiệt long dưới đáy đầm.

Con nghiệt long thấy có người toan tính làm hại đối với nó, lại càng nổi giận như điên, quẫy lộn lung tung làm cho nước đầm vẫn đục như mực, tiếng khò khò gầm rống vang lên không ngừng, oai thế thực kinh khủng chưa từng thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.