Hai người ra khỏi khu nhà trọ, tới trước hành lang rẽ sang tử lâu.
Phí lão đầu đi trước, quay lại định nói gì thì nghe Quách Thái Linh ra lệnh :
− Không được quay lại. Cứ đi bình thường.
Hai người vừa đi hết hành lang tới trước tửu lâu thì gặp một tên tửu bảo.
Thoạt nhìn thấy Quách Thái Linh, tên tửu bảo vội quay mình bỏ chạy, định vào báo tin cho chủ nhân.
Quách Thái Linh nhón một viên ‘Thiết liên tử’ lắc nhẹ cổ tay ném tới.
Hạt ‘Thiết liên’ tin ngay vào ‘Chí Đường huyệt’ giữa lưng tên tửu bảo làm hắn ngã sấp mặt xuống, nằm bất động.
Phí lão đầu thấy vậy sợ đến phát run.
Lão có nghe nói Ngọc tiểu thư võ công siêu phàm, giờ mới tin là thật.
Không những võ công cao cường mà các huyệt mạch trên thân người đều biết rõ còn hơn cả mình, thủ pháp dùng ám khí lại vô cùng chuẩn xác.
Hai người không tới cửa chính mà rẽ sang phía cửa hông.
Phí lão đầu run rẩy nói :
− Xin Đại tiểu thư tha cho. Nếu Lưu nhị gia và Lý đại đương gia nhìn thấy, tiểu lão nhi ắt không toàn mạng.
Quách Thái Linh hỏi :
− Lưu thọt ở đâu?
− Dạ trong cửa, nhìn sang bên phải thấy biển hiệu là ông ta ở đó.
− Thôi đi đi.
Phí lão đầu mừng như cha chết sống lại, chắp tay lạy nhanh một lạy rồi cắm đầu chạy biến.
Quách Thái Linh đề một hơi chân khí rồi bước vào cửa.
Hình như ở đây đã biết được tin tức nên nàng đến đâu, khách nhân và bọn tửu bảo đều hốt hoảng tránh đi chỗ đó.
Đến trước một tiểu sảnh, Quách Thái Linh gặp hai tên hán tử một cao một thấp nhưng đều rất to lớn vạm vỡ chạy bổ tới.
Tên cao lớn cầm một thanh kiếm nguyên cả vỏ, còn tên thấp lùn đeo một ngọn trong côn.
Chắc rằng chúng đã bố trí sẵn, vì hai tên vừa nhác thấy Quách Thái Linh liền nhảy ra chặn đường.
Tên cao lớn cười ‘hắc hắc’ nói :
− Quách Đại tiểu thư. Chúng ta ngưỡng mộ đại danh tiểu thư từ lâu. Nhưng đây là chỗ chúng ta bảo kê. Đại tiểu thư không có việc gì làm ở đây đâu, hãy về dưỡng bệnh đi.
Tên lùn mập đưa chếch ngọn côn lên, tiếp lời :
− Chí phải. Đây không phải là chỗ cho nữ nhân đến vui chơi đâu.
Nói xong phá lên cười hô hô một tràng nghe rất khả ố.
Nhìn ánh mắt thì cả hai tên chẳng phải không sợ hãi.
Vùng này ai mà chẳng biết uy danh ‘Ngọc Quan Âm’?
Chỉ là vì mệnh lệnh không thể không thi hành, hơn nữa còn coi thường đối phương đang bệnh.
Quách Thái Linh sau khi đả thông kinh mạch, không còn sốt nữa, công lực đã khôi phục lại sáu bảy thành.
Với hai tên bảo kê vô danh tiểu tốt, nàng có coi chúng ra gì?
Thấy chúng chặn đường, nàng lui lại một bước, một tay tỳ vào lan can, mặt hiện sát cơ, lạnh giọng nói :
− Các ngươi muốn chết hay sao? Mau tránh ra, nếu buộc ta xuất thủ thì các ngươi không còn mạng đâu.
Hai tên đưa mắt nhìn nhau.
Tên thấp lùn bỗng thét to một tiếng, lao tới vung ngọn côn quét ngang hạ bàn Quách Thái Linh.
Xem ra thế côn của hắn cũng có chút uy lực.
Đồng thời trong lúc sấn tới, trong tay trái hắn đã cầm sẵn một ngọn chủy thủ đao đâm vào sườn phải Quách Thái Linh.
Tuy đó là một chiêu thăm dò, nhưng tỏ ra rất hiểm độc.
Quách Thái Linh ‘Hừ’ một tiếng, lách mình tránh ngọn đao rồi đưa hai ngón tay ra kẹp lấy ngọn côn.
Tên lùn kinh hãi giật côn về nhưng không được, chủy đao chuyển thế đâm ngược lên nách.
Tên cao lớn liền rút kiếm khỏi vỏ, tung mình nhảy tới chém phạt xuống vai tả Quách Thái Linh.
Nàng giật mạnh ngọn côn làm tên lùn ngã dúi, dùng đầu côn gõ vào cổ tay cầm kiếm của tên kia.
Tất cả chỉ diễn ra trong một sát na.
Tên lùn bị mất đà, người ngã dúi tới bị Quách Thái Linh vung tả chưởng đánh bay qua lan can, đập người vào mái ngói ngã xuống ngất đi.
Tên cao lớn tránh được ngọn côn, lại múa kiếm chém vào lần nữa.
Hắn chỉ tránh được chiêu đầu, đâu thể tránh được chiêu thứ hai?
Chỉ thấy ngọn côn lóe lên, tiếp đó nghe ‘Rắc’ một tiếng, tên cao lớn bị ngọn côn đánh gãy cánh tay, thanh kiếm bay vút đi, mặt tái mét nhảy lùi lại.
Quách Thái Linh vứt côn đi, lạnh giọng.
− Ta vừa nói nếu xuất thủ thì các ngươi không còn mạng. Nhưng nghĩ tình các ngươi chỉ làm thân trâu ngựa cho Lý Khoái Đao và Lưu thọt nên tạm tha cho. Nếu sau này còn cậy thế làm càn thì đừng trách ta không báo trước.
Tên hán tử cao lớn mừng như cha chết sống lại, tuy một tay đã bị gãy nhưng cũng cố bái một bái rồi lùi đi.
Quách Thái Linh chạy tới ngăn lại nói :
− Khoan đã.
Tên hán tử tưởng nữ sát tinh đã đổi ý mất hết hồn vía hỏi :
− Đại tiểu thư còn muốn gì nữa?
− Đưa ta đi gặp Lý Khoái Đao.
Tên hán tử sợ hãi nói :
− Lý đại đương gia không có ở đây…
Quách Thái Linh hỏi :
− Vậy có Lưu thọt không?
− Dạ có. Lưu nhị gia ở phòng kia…
− Dẫn đường.
Tới trước một căn phòng lớn, tên hán tử cao lớn chỉ tay vào phòng nói :
− Lưu nhị đương gia trong đó.
Quách Thái Linh phất tay bảo :
− Được, ngươi đi đi.
Trong phòng tửu khách khá đông, đã biết tin về cuộc đánh nhau trước tiểu sảnh nên thấy Quách Thái Linh vào, ai nấy đều nhớn nhác nhìn nàng.
Nhất là bọn tửu bảo, tên nào cũng mắt la mày lét.
Quách Thái Linh nói :
− Các ngươi đừng sợ. Ta đến đây chỉ tìm Lý Khoái Đao và Lưu Nhị Hưng thôi. Hai tên đó hung hăng bạo ngược, tàn hại lương dân, tội ác chồng chất. Trong các ngươi ai biết hai tên đó ở đâu thì dẫn ta đi.
Không ai lên tiếng.
Chờ một lúc mới có một tên hán tử thấp bé đứng lên nói :
− Đại tiểu thư, tại hạ biết Lý Nhị Hưng ở đâu…
Quách Thái Linh hỏi :
− Ngươi tên là gì?
− Tại hạ Phương Hiếu Hữu.
− Ngươi có thể dẫn ta đi tìm Lý Khoái Đao và Lưu Nhị Hưng không?
Tên hán tử gật đầu đáp :
− Đại tiểu thư nói không sai, hai tên đó ức hiếp dân lành, không từ thủ đoạn nào. Nay có Đại tiểu thư vì dân trừ hại, có đâu chỉ mỗi việc dẫn đường mà chúng tôi không dám làm?
Thực khách lúc đầu vì sợ mà không ai dám lên tiếng, nhưng khi nghe Phương Hiếu Hữu nói vậy thì đâm bạo dạn lên, hò nhau kể tội Lý Khoái Đao và Lưu nhị.
Quách Thái Linh gật đầu nói :
− Vậy thì tốt. Hiện giờ chúng ở đâu?
Phương Hiếu Hữu đáp :
− Lý Khoái Đao chạy ra hậu viên rồi, còn Lưu Nhị Hưng vẫn ở trên lầu, tại hạ sẽ dẫn Đại tiểu thư di.
− Phiền ngươi.
Tên hán tử dẫn Quách Thái Linh bước lên lầu.
Qua hết phòng ăn, hai người tới trước một căn phòng có năm sáu tên cầm binh khí đừng trước cửa.
Phương Hiếu Hữu nói :
− Vị này là nữ hiệp ‘Ngọc Quan Âm’. Các ngươi có mấy cái đầu mà dám kháng cự lại nữ hiệp?
Một tên hán tử cao lớn, không nói câu nào, bất thần vung đao chém xuống đầu Phương Hiếu Hữu.
Gã này tuy thấp bé nhưng xem ra rất có bản lĩnh, thấy đao chém xuống liền nhảy bật lên cao hơn một trượng, vung chân đá vào tay phải tên kia làm thanh đao bật khỏi tay hắn văng đi.
Nhưng gã chưa kịp đáp xuống đất thì một tên khác vung đao chém chém sượt qua bàn chân, đau quá la lên một tiếng ngã lăn xuống.
Tên kia xông tới vung đao bổ xuống đầu Phương Hiếu Hữu.
Quách Thái Linh quát lên :
− Nô tài đáng chết.
Vừa quát vừa phất mạnh tay.
Lại là công phu thặng thừa ‘Tố Thủ công’.
Tên hán tử đang bổ đao xuống đầu Phương Hiếu Hữu, chợt rú lên một tiếng, ôm lấy cánh tay phải bị chưởng lực đánh nát, thanh đao rơi xuống ngay bên chân hắn.
Tên xuất thủ đầu tiên hốt hoảng định chạy thì bị Quách Thái Linh điểm ra một chỉ, đứng đờ ra như pho tượng.
Bọn thực khách và ba bốn tên hán tử còn cầm đao thấy vị ‘Ngọc Quan Âm’ thi triển thủ pháp cách không điểm huyệt thần kỳ như thế, ai cũng kinh tâm.
Xưa nay chúng chỉ nghe nói đến tuyệt học ấy chứ đã tận mắt thấy ai thi triển bao giờ đâu?
Huống chi vị nữ hiệp đó chỉ phất tay áo, từ xa tới hai trượng mà làm cho tên chém Phương Hiếu Hữu ôm lấy cánh tay kêu như lợn bị chọc tiết thế kia, chắc cánh tay nát nhừ ra rồi, ai không khiếp sợ?
Phương Hiếu Hữu bị thương vào bắp chân đã đứng lên được, tuy chân vẫn còn đau, máu tiếp tục chảy ra, đừng chưa vững nhưng thấy ‘Ngọc Quan Âm’ tỏ thần uy thì rất cao hứng, cười to nói :
− Các ngươi thấy chưa. Ta đã bảo mà.
Rồi ưỡn ngực cao giọng nói :
− Quách Đại tiểu thư tới đây là để tìm Lý Khoái Đao và Lưu thọt. Các ngươi tên nào còn chịu sự sai khiến của hắn mà chống lại, sẽ không chỉ bị trừng chị nhẹ như ba tên này đâu. Mau hạ binh khí đầu hàng đi.
Ba tên hán tử đứng bên cửa vội vàng vứt đao kiếm xuống đất đứng tránh ra.
Quách Thái Linh hỏi :
− Có Lưu Nhị Hưng trong phòng không?
Một tên hán tử mặt có vết sẹo to cúi mình đáp :
− Dạ bẩm… Lưu nhị gia vừa ở đâu, nhưng biết Đại tiểu thư lên lầu đã nhảy qua cửa sổ trốn mất rồi.
Phương Hiếu Hữu ngẩn ra một lát rồi tức giận văng tục :
− Con mẹ nó. Ai ngờ tên què đó còn nhảy được xuống từ cửa sổ tầng lầu chứ?
Tên mặt sẹo hấp háy đôi mắt trắng dã nói :
− Tôi có bảo Lưu nhị gia tự nhảy đâu?
Phương Hiếu Hữu ngơ ngác hỏi :
− Thế nào? Chẳng lẽ có người mang hắn đi?
Tên mặt sẹo gật đầu :
− Chính thế.
Quách Thái Linh sấn lên một bước hỏi :
− Hắn chạy đi đâu ngươi biết không?
Tên hán tử mặt sẹo run như cầy sấy, nói mà như bị nuốt mất lưỡi :
− Dạ dạ… ông ta chạy sang tả viện… có lẽ tới hội với Lý đại đương gia.
Phương Hiếu Hữu nói :
− Tôi biết chỗ đó. Đại tiểu thư. Chúng ta đi thôi.
Nói xong chợt nhăn mặt lại, đưa tay để vào chỗ bị đao chém.
Quách Thái Linh thấy gã nhiệt tình như vậy thì rất cảm động.
Thấy bàn tay gã nhoe nhoét máu, nàng liền bảo :
− Ngươi kéo quần lên xem nào.
Phương Hiếu Hữu ngập ngừng một lát rồi kéo quần lên tới ngang đầu gối.
Vết thương tuy chưa chạm tới xương nhưng khá sâu, máu vẫn tiếp tục chảy ra.
Một tên hán tử đưa cho Phương Hiếu Hữu một chiếc khăn.
Quách Thái Linh điểm ra mấy chỉ cầm máu, xong bảo Phương Hiếu Hữu lau sạch máu, lấy bình dược trị thương rắc vào vết thương xong băng lại.
Phương Hiếu Hữu lập tức thấy hết đau, cảm kích nói :
− Đa tạ Đại tiểu thư. Tại hạ thấy hết đau rồi, quả nhiên là tiên dược.
Quách Thái Linh nói :
− Vết thương ngươi trông vậy nhưng không nhẹ đâu. Đừng cử động nhiều, về phòng mà nghỉ để ta đi một mình cũng được, cho ngươi bình dược này, cứ một ngày thì lau chùi vết thương tra thuốc một lần, chừng ba hôm mới khỏi.
Nói xong trao cả bình thuốc cho Phương Hiếu Hữu.
Phương Hiếu Hữu hai tay cầm bình dược, lòng đầy cảm kích.
Nhưng chí anh hùng trỗi lên, gã lắc đầu nói :
− Xin đa tạ đại ân của tiểu thư. Nhưng chút thương tích xoàng xĩnh này thì đáng gì chứ? Tại hạ còn có thể dẫn đường cho tiểu thư mà?
Quách Thái Linh cười đáp :
− Tốt nhất là ngươi tìm chỗ mà dưỡng thương đi, đừng có cử động nhiều kẻo máu lại chảy đấy. Hơn nữa, ngươi đã bị thương, ta phải lo bảo vệ ngươi thì không tiện. Đừng lo, sẽ có người khác dẫn đường mà.
Phương Hiếu Hữu không dám trái lời, đành thở dài nói :
− Thôi được, tại hạ đành tuân lệnh vậy. Nhà tôi ở Nhị Lý Pha, khi nào Đại tiểu thư có dịp ghé qua, chỉ cần gọi một tiếng, tại hạ sẵn sàng làm theo lời sai bảo.
Xin cáo biệt.
Nói xong cúi chào thật thấp rồi tập tễnh bước xuống lầu.
Quách Thái Linh trong người đang bệnh, nhưng vì nhân dịp tới đây, thấy Lý Khoái Đao và Lưu Nhị Hưng bức hiếp lương dân thái quá mà gắng sức diệt trừ mối họa cho thiên hạ.
Qua mấy lần xuất thủ, nàng thấy sức lực giảm sút đi rất nhiều.
Ngồi xuống ghế vận công điều tức một hồi, nàng thấy đỡ hơn, bảo tên hán tử mặt sẹo :
− Bây giờ ngươi dẫn ta đi gặp Lưu Nhị Hưng. Nếu không tìm được hắn thì đừng trách ta độc ác.
Tên này tuy sợ nhưng không dám từ chối, dẫn Quách Thái Linh vào phòng mở cửa sổ trông ra tả viện.
Quả nhiên Lưu Nhị Hưng đã trốn ra theo đường này.
Dưới cửa sổ là mái hiên. Chắc người mang hắn chạy trốn khinh công không được cao cường nên để lại nhiều tấm ngói vỡ.
Quách Thái Linh nói :
− Hắn không chạy thoát được đâu. Nhảy ra đuổi theo.
Tên mặt sẹo do dự một lát rồi tung mình nhảy ra.
Quay lại chờ một lúc vẫn không thấy ‘Ngọc Quan Âm’ nhảy ra, hắn còn chưa hiểu gì thì nghe nàng nói sau lưng :
− Đi thôi. Sao còn đứng ngẩn ra mãi thế?
Tên hán tử quay lại mới thấy Quách Thái Linh đứng cách mình ba trượng.
Hắn rúng động nghĩ thầm :
− ‘Vị Ngọc tiểu thư khinh công đã đến mức xuất thần nhập hóa như thế, chẳng trách Lưu nhị gia sợ hãi bỏ trốn là phải, cả Lý Khoái Đao cũng không đối phó nổi đâu. Đành phải ngoan ngoãn nghe lệnh thôi’.
Nghĩ thế không dám trái lời, dắt Quách Thái Linh nhảy xuống lầu băng qua một hoa viên tới tả viện.
Tên mặt sẹo chỉ sang một tòa lầu sơn màu hồng nói :
− Lý đại đương gia ở trong lầu này.
Quách Thái Linh vừa đưa mắt quan sát thì chợt nghe tiếng xé gió vun vút, một loạt tên rào rào bắn tới.
Tên hán tử mặt sẹo rú lên một tiếng ngã lăn xuống, bị hai mũi tên cắm vào người, la gào thảm thiết.
Quách Thái Linh vội phất tay áo làm tên bắn rơi lả tả.
Lướt mắt nhìn, thấy có bốn năm tên hán tử nấp sau một hòn giả sơn cuối hoa viên, liền phi thân lao tới.
Lại một loạt tên nữa bắn ra.
Từ trên không, Quách Thái Linh múa tít hai ống tay áo chấn rơi những mũi tên châu vào mình rồi đáp xuống bên cạnh hòn giả sơn.
Có hai tên hán tử vứt cung tên bỏ chạy, nhưng một tên khác từ sau hòn giả sơn thét to một tiếng lao ra.
Tên này to lớn vạm vỡ, da đen kịt, tay cầm một cây thiết trượng nặng ít ra là bốn năm chục cân.
Vừa lao ra, hắn không nói một lời vung thiết trượng đánh xuống.
Quách Thái Linh tung mình tránh đi, đồng thời rút kiếm ra.
Cây thiết trượng bổ trúng một tảng đá vỡ tan.
Đủ thấy nội lực tên hán tử thật kinh nhân.
Một chiêu không trúng, tên hán tử chưa kịp rút thiết trượng về thì nhân ảnh đã lóe lên trước mặt.
Hắn kinh hãi buông cây trượng vung tay lên nhưng chưa kịp đánh thì đã ộc lên một tiếng, bị một dao xuyên thủng ngực đổ xuống chết tươi.
Lại có thêm hai tên nữa xông ra.
Nguyên Lý Khoái Đao biết mình làm ăn phi pháp, lại phạm nhiều tội ác, thế nào cũng có lúc bị nhân vật bạch đạo hỏi đến.
Để bảo vệ cơ nghiệp kếch sù của mình đồng thời mở rộng thế lực, sẵn sàng ứng phó trong trường hợp bất trắc, hắn đã tuyển mộ ba mươi tên tinh tráng cho luyện võ công, còn mời thêm một số cao thủ hắc đạo làm võ sư hộ viên, trong đó mười tên có võ công cao cường nhất cho ở xung quanh mình làm vệ sĩ.
Ngoài ra, hắn còn quan hệ với cả ‘Vũ Nội thập nhị lệnh’.
Thực ra ‘Vũ Nội thập nhị lệnh’ có đâu không biết những tên làm ăn phi pháp có cơ nghiệp lớn như Lý Khoái Đao?
Tổng quản ‘Vũ Nội thập nhị lệnh’ là Ưng Thiên Lý phái một tên thủ hạ tới đây, trên danh nghĩa là giúp bảo vệ cho Lý Khoái Đao nhưng thực chất là để hàng năm thu về cho ‘Vũ Nội thập nhị lệnh’ mười vạn lạng bạc.
Tên sử thiết trượng bị giết và hai tên vừa lao ra nằm trong số mười tên vệ sĩ thân tín đó của Lý Khoái Đao.
Hai tên tay cầm trường thương, đầu chiến móc như câu liêm, vừa lao ra liền phân thành hai bên tả hữu Quách Thái Linh vung thương đánh ngay.
Quách Thái Linh ‘Hừ’ một tiếng vươn tay nắm lấy đầu ngọn thương giật mạnh.
Hai tên hán tử đổ nhào tới trước.
Hữu đao, tả chưởng, nàng lập tức xuất hữu thủ.
Một tên bị kiếm đâm thủng yết hầu, tiếng la mới lọt ra được một nửa thì sặc lại, máu phun ra như suối.
Còn tên kia bị chưởng lực bắn lên không cao tới ba trượng, miệng ộc ra một vòi tiễn huyết, tuyệt mạng đương trường.
Tiếng rú của tên này còn chưa tắt thì một mũi chĩa đã đâm tới hậu tâm Quách Thái Linh.
Nghe tiếng gió rít, nàng nhảy tránh sang bên rồi quay lại.
Tên hán tử đâm trượt mục tiêu, chỉa chưa kịp thu về thì kiếm quang đã lóe lên như ánh chớp…
Tên hán tử chỉ giương to mắt kinh hoàng nhìn mũi kiếm chọc thẳng vào tim mà không làm gì được để kháng cự, chỉ biết kêu to một tiếng, thân thể to kềnh đổ xuống như thân cây chuối bị phạt ngang.
Chỉ nháy mắt đã có bốn tên bị giết, bọn vệ sĩ còn lại thấy vậy đều kinh hồn lạc phách.
Còn năm sáu tên khác thấy thủ đoạn giết người của ‘Ngọc Quan Âm’ thần tốc như vậy, không tên nào dám xông ra nữa.
Vì tiền, ai chịu ra nhận lấy cái chết mười mươi?
Quách Thái Linh đưa mắt nhìn ra đại sảnh rồi thi triển tuyệt chiêu ‘Nhất Hạc Xung Thiên’ tung mình nhảy vút lên lầu cao năm trượng, đáp xuống trước lan can chính sảnh.
Trong sảnh thấp thoáng bóng một lam y nhân.
Có tiếng hô :
− Bắn.
Nhưng hiệu lệnh phát ra quá muộn.
Khi loạt tên bắn tới thì Quách Thái Linh đã lao vút vào sảnh đường rồi.
Lam y nhân nấp ngay bên cửa phất tay dùng thủ pháp ‘Mãn Thiên Hoa Vũ’ phóng tới một chùm ‘Lượng Ngân Hoàn’.
Quách Thái Linh kinh hãi nhảy lùi lại tránh.
Tuy nhiên do khoảng cách quá gần, nàng bị một viên ‘Lượng Ngân Hoàn’ bắn trúng đầu gối, đồng thời khi lùi ra cửa thì bị một mũi tên bắn trúng vào hông.
Nàng nghiến răng rút mũi tên ra rồi lao vào cửa sảnh như một làn khói.
Lam y nhân lại phóng ra một chùm ‘Lượng Ngân Hoàn’ nhưng vì thân pháp Quách Thái Linh quá nhanh nên đầu trượt lại phía sau.
Hắn liền rút ra một thanh đoản đao đâm bổ xuống vai đối thủ.
Quách Thái Linh đưa kiếm lên đón đỡ.
‘Choang’ một tiếng, cả hai thanh đao kiếm đều bị giạt ra.
Quách Thái Linh nhằm ngực lam y nhân đánh tới một chưởng.
Tên này phản ứng cũng rất nhanh, tung mình nhảy lên cao ba trượng tránh được chưởng lực ngàn cân, đáp xuống góc sảnh.
Quách Thái Linh nghiến răng phóng theo.
Nhưng nàng vừa bị hai vết thương, lại đang lâm bệnh nên mất đi sự linh hoạt thường ngày, lẽ ra một cú nhảy đuổi kịp đối phương nhưng khi rơi xuống thì chậm hơn hắn một bước.
Lam y nhân nhận ra ngay điều này.
Tên này vốn là thủ hạ của Tổng quản ‘Vũ Nội thập nhị lệnh’ Ưng Thiên Lý là Bách Lý Đồng, ngoại hiệu ‘Thiết Chỉ Ngân Hoàn’.
Trong ‘Vũ Nội thập nhị lệnh’, lam y võ sĩ là đệ tử cao cấp nhất cả thảy chỉ có tám tên, kế đó mới là hoàng y võ sĩ, vì thế Bách Lý Đồng võ công cao cường thế nào không cần nói cũng biết.
Hắn được Lý Khoái Đao đãi vào hàng thượng khách, ngoài cống nạp cho ‘Vũ Nội thập nhị lệnh’ mười vạn lạng mỗi năm, hắn còn được cấp thêm năm trăm lạng bạc nữa, chưa kể những cuộc ăn chơi trác táng miễn phí.
Khi Quách Thái Linh vừa nhảy tới, Bách Lý Đồng cười khan một tiếng, vung đao chém ra.
Quách Thái Linh lại đưa kiếm lên đỡ.
Hai thanh đao kiếm chém vào nhau lên đỡ.
Hai thanh đao kiếm chém vào nhau bật ra, Quách Thái Linh lại vung tay trái đánh một chưởng.
Bách Lý Đồng chính đang muốn thế, liền đưa chưởng lên nghênh tiếp. Thế là song phương hình thành một cuộc đấu nội lực.
Bách Lý Đồng mặt xanh xao giống như thiếu máu, đôi má hõm sâu, thái dương huyệt nhô cao, mới nhìn cũng biết công lực rất thâm hậu.
Quách Thái Linh không ngờ thủ hạ của Lý Khoái Đao lại có tên thân thủ cao cường như thế, trong lòng thầm kinh hãi.
Giá như lúc khác thì ngay từ chiêu đầu tiên Bách Lý Đồng đã bỏ mạng rồi, nhưng vì Quách Thái Linh lúc đó vừa bệnh lại vừa bị thương nên chỉ còn năm sau thành công lực, thành ra đấu với Bách Lý Đồng chỉ bình phân thu sắc.
Tưởng như những tên khác, lúc đầu mới xuất thủ Quách Thái Linh không coi đối phương vào đâu.
Nhưng lúc này mới biết tên lam y nhân này không thể coi thường thì đã muộn.
Bây giờ đã đấu nội lực, muốn thôi không phải là việc dễ dàng.
Quách Thái Linh hiểu rõ rằng mình thế cô, đối phương còn nhiều cao thủ chưa xuất chiến, chỉ cần một tên cung thủ xuất hiện từ sau lưng bắn một mũi tên thôi đủ giết được mình rồi.
Nghĩ thế, nàng bỗng toát mồ hôi.
Không biết làm cách gì hơn, Quách Thái Linh nghiến răng vận hết công lực vào tả chưởng đẩy ra.
Làm như vậy, nàng đã có ý chọn phương pháp ‘đồng quy chi tận’ rồi.
Nếu như đối phương xét thấy công lực mình kém hơn thì buộc phải chịu thiệt thòi một chút, thu chưởng nhảy về, tuy có bị nội thương nhưng không trầm trọng lắm. Ngược lại, nếu cứ vận hết công lực đẩy ra, cuộc chiến sẽ ngưng khi một bên tử mạng đương nhiên thuộc về người có công lực kém hơn, còn người kia cũng bị nội thương không nhẹ.
Bách Lý Đồng thấy Quách Thái Linh bị bệnh, thần sắc rất xấu, lại còn trúng thương hai chỗ, tin rằng công lực không bằng mình.
Ngờ đâu vừa rồi hắn đã vận tám thành công lực, đang bất phân thượng hạ thì đột nhiên đối phương đột ngột tăng lực đạo lên kinh nhân như vậy?
Bách Lý Đồng biết rằng với lực đạo đó của đối phương, dù mình vận đủ thập thành công lực cũng vẫn còn kém một bậc, kết cục tất yếu là sẽ bị chấn vỡ nội tạng mà chết.
Hiểu rõ điều này, trong lúc còn chưa muộn, hắn gia tăng thêm hai thành công lực nữa đẩy tới rồi vội vã thu chiêu, nhảy lùi lại hai bước.
Giá như lúc đó Quách Thái Linh lợi dụng tấn công thì dễ dàng đắc thủ nhưng nàng không còn sức để làm việc đó.
Chẳng những thế, Bách Lý Đồng còn phóng ra một nắm ‘Lượng Ngân Hoàn’.
Quách Thái Linh đã mất đi sự linh diệu trước đây, chỉ e khó tránh được chùm ám khí lợi hại đó.
Chợt thấy ánh vàng lóe lên, một chùm Kim tiền tiêu từ hướng khác ném ra, thủ pháp còn cao minh hơn, chặn đứng chùm ‘Lượng Ngân Hoàn’ của Bách Lý Đồng.
Trong tiếng ngân quang chạm nhau loảng xoảng, một người đã xuất hiện trước cửa sảnh đường.
Quách Thái Linh nhận ra người đó là ‘Trác tiểu thái tuế’ Trác Quân Minh, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Không kịp chào hỏi, nói lập tức vung kiếm nhằm Bách Lý Đồng tấn công.
Biết thân thủ lam y nhân không tầm thường, lần này nàng vận đủ công lực, xuất tuyệt chiêu, chớp mắt công liền ba kiếm.
Bách Lý Đồng đều dùng đao cản lại được.
Trác Quân Minh đứng xem, không ngờ thuộc hạ của Lý Khoái Đao còn có người thân thủ phi phàm như thế, sợ Quách Thái Linh đang bệnh, lỡ ra có gì sơ xuất liền tiến vào nói :
− Quách cô nương nghỉ đi một lát, để tôi đối phó với tên này cho.
Quách Thái Linh lúc này đang phấn chấn, lại đang mang mối hận chưa giết được ngay đối phương, có đâu chịu nhường nhịn?
Nàng vừa đánh vừa nói :
− Tôi phải trả lại một mũi ngân châm của tên này, huynh chờ đấy.
Dứt lời công tiếp ba chiêu nữa.
Trác Quân Minh đành lùi lại.
Lần này Quách Thái Linh tấn công rất uy mãnh, làm cho Bách Lý Đồng bối rối chống đỡ, không làm sao thi triển ám khí được nữa.
Vừa vung kiếm. Quách Thái Linh vừa quát lên :
− Ngã này.
Đồng thời tay trái phất lên ném ra ba mũi ‘Trường Vĩ Tiễn’.
Loại ám khí này Quách Thái Linh rất ít khi sử dụng vì chế ra được một mũi như thế không dễ, hơn nữa ít khi nàng gặp phải địch thủ. Nhưng một khi đã thi triển là rất công hiệu.
Ba mũi tên bay thành hình chứ ‘Phẩm’ một nhắm vào yết hầu, hai mũi kia nhắm tới ‘Kiên tĩnh huyệt’ Bách Lý Đồng.
Tên lam y chỉ tránh được hai mũi, bị một mũi cắm vào vai phải, cả cánh tay lập tức tê đi.
Quách Thái Linh không bỏ lỡ thời cơ sấn đến đâm vào một kiếm.
Tay phải Bách Lý Đồng đã không còn kháng cự, đâu thể đối phó nổi với đường kiếm kỳ ảo của đối phương?
Bị mũi kiếm đâm xuống suốt ngực, hắn rống lên một tiếng, giương mắt căm hận nhìn địch nhân, cái nhìn dại dần…
Quách Thái Linh rút kiếm ra.
Thi thể Bách Lý Đồng từ từ đổ xuống.
Lúc đó Quách Thái Linh mới cảm thấy kiệt lực, thở ra một hơi, thả mình xuống một chiếc ghế.
Trác Quân Minh lo lắng hỏi :
− Cô nương có bị thương không?
Quách Thái Linh lắc đầu đáp :
− Không sao đâu, chỉ một lát là khỏi ngay thôi.
Giữa lúc đó chợt thấy ba tên hán tử xông vào sảnh, trong đó hai tên cao gầy cầm hai ngọn thương và một tên thấp lùn cầm một thanh đoản đao.
Ba tên này nằm trong số chín tên võ sĩ của Lý Khoái Đao, thấy Quách Thái Linh bị trúng tên nên lấy lại tinh thần, vào phối hợp với Bách Lý Đồng thu thập địch nhân, nhưng không ngờ vừa vào thì thấy Bách Lý Đồng đã chết, lại còn có thêm Trác Quân Minh nên kinh hãi đứng ngây người ra.
Thân thủ bọn này thì làm sao mà sánh được với Bách Lý Đồng.
Ngay cả tên lam y võ sĩ của ‘Vũ Nội thập nhị lệnh’ mà còn bỏ mạng thì chúng địch sao nổi?
Đứng sững ra một lúc, chúng liền quay đầu chạy.
Chỉ hai bước, Trác Quân Minh đã nhảy ra chặn trước cửa nói :
− Các ngươi cam tâm làm nanh vuốt cho Lý Khoái Đao ức hiếp lương dân, nay thấy nguy bỏ chạy dễ dàng như thế sao?
Dứt lời vung kiếm lên…
Ánh kiếm lóe lên đúng ba lần nhanh như chớp, sau đó là huyết quang chói mắt…
Ba tên hán tử chỉ trong chớp mắt biến thành ba cái xác không hồn, tên đứt đầu, tên thủng ngực, tình cảnh trông thật bi thảm.
Quách Thái Linh thấy vậy nghĩ thầm :
− Vị ‘Trác tiểu thái tuế’ này hạ thủ tàn độc quá.
Nhưng chỉ hỏi :
− Trác huynh. Chúng ta đi tìm Lý Khoái Đao thôi.
Trác Quân Minh gật đầu…
Hai người theo hành lang đi tiếp, một quãng gặp một tên hán tử từ trong một căn phòng bước ra.
Hắn định chạy thì Trác Quân Minh đã nhanh tay chộp lấy ngực nhấc bổng lên rồi ném phịch xuống.
Tên hán tử ngã sóng xoài, mắt nảy đom đóm lồm cồm bò lên, kinh hãi nhìn hai người, mặt không còn một chút huyết sắc.
Quách Thái Linh nói :
− Chúng ta không giết ngươi đâu. Chỉ hỏi ngươi mấy câu thôi.
Tên hán tử thấy mình được tha, mừng rơn nói :
− Xin vâng. Tại hạ biết gì xin nói hết. Hai vị hỏi đi.
− Lý Khoái Đao có đây không?
− Dạ có. Không những Lý đại đương gia mà còn có cả Lưu nhị gia nữa.
Trác Quân Minh ra lệnh :
− Dẫn chúng ta đi tìm chúng.
Tên hán tử trở nên bối rối, lắc đầu nói :
− Đại gia, quả thực tại hạ không biết hai người đó ở đâu…
Trác Quân Minh nhíu mày hỏi :
− Nhưng ngươi vừa nói chúng ở đây mà?
Tên hán tử rối rít trả lời :
− Đúng thế, Lý đại đương gia vốn đã ở đây trước, còn Lưu nhị gia vừa đến, nhưng khi Đại tiểu thư xuất hiện thì hai vị đó trốn ở đâu không ai biết cả…
Quách Thái Linh hỏi :
− Vậy ai chỉ huy bọn cung thủ và việc canh phòng ở đây?
− Việc đó do một vị ở ‘Vũ Nội thập nhị lệnh’ là Bách Lý Đồng phụ trách.
Trác Quân Minh ngạc nhiên hỏi :
− Ở đây có cả người của ‘Vũ Nội thập nhị lệnh’ hay sao?
Tên hán tử gật đầu :
− Dạ. Người đó võ công rất cao cường, mặc lam y.
Trác Quân Minh nhìn Quách Thái Linh nói :
− Chắc hắn là người vừa bị cô nương giết. Chẳng trách nào có bản lĩnh như thế…
Thấy tên hán tử không có vẻ gì là nói dối, Quách Thái Linh phất tay bảo :
− Ngươi đi đi. Nếu lần sau để ta thấy cấu kết với bọn người như Lý Khoái Đao thì đừng mong toàn mạng.
Tên hán tử được tha chết, vội giập đầu lạy tạ rồi quên cả đau đứng dậy chạy đi.
Nhưng Trác Quân Minh đã nhảy hai bước đứng chặn trước mặt, chỉ một kiếm đã làm tên hán tử hồn lìa khỏi xác.
Hắn không kịp kêu một tiếng, giương mắt ngơ ngác nhìn Trác Quân Minh, tựa hồ như đến lúc chết mà chưa hiểu vì sao.
Quách Thái Linh lên tiếng trách móc :
− Trác huynh sao độc ác thế? Hắn chỉ là vì tiền mà làm nanh vuốt cho Lý Khoái Đao và Lưu Nhị Hưng thôi. Hơn nữa tôi cũng đã hứa tha chết cho hắn…
Trác Quân Minh như không nghe Quách Thái Linh nói gì, ánh mắt nẩy lửa nhìn thi thể tên hán tử đầy căm hận.
Một lúc sau, chàng quay sang Quách Thái Linh nói :
− Cô nương, chúng ta đi tìm Lý Khoái Đao.
Quách Thái Linh nhìn chàng vẻ khó chịu, nhưng rồi cũng bước theo.