Khấu Anh Kiệt im lặng lắng tai chờ nghe Thành Ngọc Sương kể về ẩn tình của tiên sư.
Nhưng qua một hồi lâu mới thấy Thành Ngọc Sương thở dài lên tiếng:
– Ta bị sư phụ người viết giấy từ hôn buộc phải bỏ đi.
Khấu Anh Kiệt thảng thốt hỏi:
– Vì sao lại thế?
Giọng bà ta chợt nghẹn ngào:
– Bởi vì… sư phụ người ngờ ra không còn trinh tiết…
Thời gian qua Khấu Anh Kiệt có nghe loáng thoáng tới điều này, nhưng nay thấy Thành Ngọc Sương kích động đến thế, chàng nghĩ rằng bên trong chắc có sự khuất tất nào đó và có lẽ bà ta bị hàm oan…
Bị trượng phu nghi mình tình phụ mà đuổi đi, suốt hai mươi năm sống trong tủi nhục, điều đó có thể giải thích được vì sao trên mặt bà ta biểu lộ nhiều tình cảm như thế, nhất là sự đau đớn, tủi hổ và căm hận thì đọc được rất rõ.
Một lúc sau bà ta mới lại tiếp:
– Vậy là ta trở thành hạng người hủ bại, chẳng còn mặt mũi nào mà sống trên đời. Ngay cả Quách Bạch Vân cũng cho rằng nếu ta chết đi thì còn tốt hơn là sống nên mới tuyên bố với mọi người rằng ta đã chết.
Khấu Anh Kiệt cảm nhận được nỗi thống khổ của thiếu phụ lúc đó đáng sợ đến đâu, tự dưng cũng cảm thấy cổ họng mình khô nghẹn lại.
Thành Ngọc Sương cúi mặt xuống, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Một hồi lâu bà ta lại ngẩng lên, đôi mắt đã ráo hoảnh, giọng nói không run nữa mà nghe đầy thù hận:
– Sư phụ người đã dồn ta vào chỗ chết. Trong giang hồ người ta đều cho rằng Quách Bạch Vân cả về võ công và nhân phẩm đều là người mẫu mực, nhưng với ta thì hắn là người có khí độ hẹp hòi và vô cùng kiêu ngạo. Theo ông ta thì hễ mình đã nhận định điều gì thì đó phải là chân lý, mọi sự giải thích đều là vô nghĩa.
Bà ta dừng một lúc lại kể:
– Nhưng đây là việc liên quan đến danh tiết, đến cuộc sống của ta, vì thế mặc dù biết mọi sự giải thích với kẻ cố chấp đó đều là vô nghĩa, ta vẫn cố giải thích.
Khấu Anh Kiệt hỏi:
– Chẳng lẽ tiên sư không nhượng bộ chút nào?
Ánh mắt Thành Ngọc Sương lóe lên tia thù hận:
– Đương nhiên là không. Chẳng những thế sư phụ người còn muốn giết ta.
Nhưng ta không cam chịu chết một cách oan uổng như vậy, vì thế đêm đó giữa hai người đã xảy ra cuộc kịch đấu sinh tử…
Khấu Anh Kiệt nghe tới đó, bất giác run lên.
Giữa hai người nguyên là phu thê nay lại trở mặt giết nhau, hơn nữa cả hai đều là cao thủ bậc nhất trong võ lâm, có thể tưởng tượng ra cuộc chiến khốc liệt tới mức nào.
Chàng không nén được liền hỏi:
– Rồi sau… kết quả ra sao?
Giọng Thành Ngọc Sương đầy thống khổ:
– May mà trời xanh còn chưa nỡ dứt đi sinh mạng của ta. Kiếm thuật của Quách Bạch Vân cao hơn ta nhiều, nhưng không hiểu sao đêm đó ta giữ được bình thủ. Ta vừa đánh vừa cố giãi bày, nhưng sư phụ người như đã hóa đá, lạnh lùng và tàn bạo. Ta biết rằng số mình không qua khỏi đêm hôm đó…
Khấu Anh Kiệt buột miệng hỏi:
– Nhưng vì sao…
Thành Ngọc Sương trầm giọng kể tiếp – May rằng trong lúc tình cảnh của ta đã hoàn toàn tuyệt vọng thì Thiết Hải Đường đến kịp…
Khấu Anh Kiệt kêu lên:
– Thiết Hải Đường?
– Không sai.
Thành Ngọc Sương thở dài nói tiếp:
– Người đang nung nấu trả thù, Tổng lệnh chủ Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh.
Khấu Anh Kiệt lẩm bẩm:
– Sao lại là hắn…
Sắc mặt Thành Ngọc Sương không biểu lộ chút sắc thái gì, bà ta vẫn đều giọng kể:
– Tuy nhờ có sự xuất hiện của hắn ta mới khỏi bị giết nhưng từ bấy đến nay ta vẫn không cho đó là công ơn…
Khấu Anh Kiệt ngạc nhiên hỏi:
– Vì sao?
– Bởi vì sự xuất hiện ủa Thiết Hải Đường càng làm tăng thêm sự hoài nghi của sư phụ người, làm cho ta không bao giờ biện bạch cho mình được nữa, cho dù phải lấy hết sông Hoàng Hà cũng không rửa được nỗi nhục nhã đầy oan khuất của mình…
Khấu Anh Kiệt như đã hiểu ra, trầm giọng nói:
– Thì ra nỗi hoài nghi của tiên sư cũng là bắt nguồn từ Thiết Hải Đường…
Thành Ngọc Sương gằn giọng chua chát:
– Người đoán đúng. Nhưng cho đến bây giờ ngoài sư phụ người, không một ai biết rằng Thiết Hải Đường còn là anh họ của ta. Nghĩa là giữa ta còn có quan hệ bà con thân thích…
Khấu Anh Kiệt à một tiếng chợt hỏi:
– Tiên sư đã biết vậy sao còn hoài nghi?
Thành Ngọc Sương thở dài đáp:
– Thực ra mặc dù hắn là biểu ca ta, nhưng hắn lại là kẻ tiểu nhân, có ý đồ bất thiện. Chính hắn xuất hiện đêm đó cũng không ngoài mục đích này, nhưng sau đó ta mới nhận ra bộ mặt xấu xa của hắn.
– Như vậy là nếu xét cho cùng chính Thiết Hải Đường mới chính là nguyên nhân dẫn đến thảm kịch của tiền bối và tiên sư?
Thành Ngọc Sương gật đầu:
– Đúng thế.
Khấu Anh Kiệt nghiến răng nói:
– Việc này còn chưa kết thúc. Vãn bối còn sống ngày nào là còn quyết tâm giết chết tên phản phúc này…
Chàng dừng lại nghi hoặc nhìn Thành Ngọc Sương hỏi:
– Nhưng vãn bối không hiểu được rằng vì sao tiền bối không căm hận Thiết Hải Đường? Vì sao tiền bối lại khoan thứ cho một kẻ bại hoại như thế? Trái lại còn bao biện cho hắn và quy lỗi tiên sư?
Thành Ngọc Sương đáp:
– Lúc đầu thì ta căm hận hắn đến tận xương tủy. Nhưng sau này nghĩ lại, dù hắn có ý đồ bất thiện nhưng không bao giờ làm tổn hại gì đến ta, hơn nữa vì sư phụ người quá thiển cận hẹp hòi trong việc này, không cần suy xét và không để ta giải thích, đó mới chính là nguyên nhân gây ra nỗi bất hạnh của ta…
Khấu Anh Kiệt định phản đối nhưng Thành Ngọc Sương đã chặn lời:
– Bây giờ thì ta không còn hận ai nữa, sư phụ người sau này đã hiểu ra sự việc, có lẽ đó cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến cuộc đấu giữa ông ta với Thiết Hải Đường. Nay ông ấy ôm hận mà chết, vậy ta còn hận ai đây? Còn biết tìm ai để báo thù cho hai mươi năm sống trong bóng tối và hổ nhục? Người chết là xong, quá khứ không thể tìm về được nữa.
Bà ta lại buông tiếng thở dài.
Khấu Anh Kiệt chợt để ý thấy trên khuôn mặt xanh gầy của Thành Ngọc Sương chợt hiện thêm nhiều nếp nhăn, tựa hồ như mới qua chốc lát mà bà ta đã già đi đến hàng chục tuổi.
Chàng ái ngại nghĩ thầm:
– Đến một mỹ nhân tuyệt sắc lại có võ công kiệt xuất như thế mà cũng không chống lại được bàn tay vô hình của tạo hóa.
Trong lòng chàng chợt dâng lên sự đồng tình với con người tài hoa nhưng vô cùng bất hạnh này, nghĩ rằng số phận đã quá bất công với người rất đáng được hưởng hạnh phúc này.
Thành Ngọc Sương cười thảm nói:
– Bất cứ ai nếu lâm vào hoàn cảnh nghiệt ngã của ta, sau đó cũng sẽ thay đổi rất nhiều quan điểm về cuộc sống. Sự bồng bột của tuổi trẻ không phải là tính xấu, nhưng nếu được chiêm nghiệm thêm về cuộc sống thì việc đối nhân xử thế sẽ đúng hơn, tước đi được rất nhiều bi kịch không đáng có, người có đồng ý như vậy không?
Khấu Anh Kiệt trả lời ngay:
– Vãn bối đồng ý.
Thành Ngọc Sương gật đầu nói:
– Thôi được. Vấn đề này chúng ta đã đi quá xa, nên dừng lại ở đây. Vừa rồi người định hỏi gì thì cứ nói xem.
– Xin tiền bối cho biết thêm về mấy nhân vật võ lâm…
Thành Ngọc Sương à một tiếng hỏi:
– Mấy tên mà ta cảnh báo người phải đề phòng phải không?
– Vâng.
– Theo ta thấy thì võ công người hiện giờ trong giang hồ ít người sánh kịp, nhưng vì mới dấn chân và giang hồ chưa lâu nên kinh nghiệp còn ít, khi gặp phải cường địch rất dễ bị thiệt thòi. Ta biết một vài nhân vật đủ khả năng uy hiếp được người, người đầu tiên trong số chúng là Thiết Hải Đường…
Khấu Anh Kiệt gật đầu tỏ ý tán thành chăm chú lắng nghe.
Thành Ngọc Sương lại nói:
– Ta hiểu rõ Thiết Hải Đường còn hơn người nhiều. Không những hắn có võ học tinh thâm mà còn cơ trí hơn người. Theo ta được biết, Thiết Hải Đường đang ôm hoài vọng bá chủ thiên hạ võ lâm cả hắc bạch lưỡng đạo nên đang lao tâm khổ tứ luyện một số loại võ công tuyệt thế. Nhưng vì chưa đạt được thành tự nên điều này còn có thể đề phòng. Điều đáng sợ nhất là hắn sẵn sàng đâm dao vào lưng người với bộ mặt tươi cười khiến người ta không thể đề phòng…
Khấu Anh Kiệt cười nhạt nghĩ thầm:
– Chỉ cần gặp hắn, song phương lập tức xảy ra động thủ, làm sao hắn còn lừa ta được chứ?
Nghĩ đoạn bèn nói:
– Việc này thì tiền bối có thể yên tâm. Đối với con người này, vãn bối luôn luôn cảnh giác, không để xảy ra sơ suất đâu.
Thành Ngọc Sương gật đầu nói:
– Thực tình ta hy vọng song phương có thể hòa giải, tuy biết rằng sự thù địch của người đối với Thiết Hải Đường quá sâu, không dễ dàng hóa giải được. Ngoài hắn ra còn có ba người khác cần lưu ý.
Khấu Anh Kiệt hỏi:
– Chẳng lẽ ba người đó có mối quan hệ nào đó với Thiết Hải Đường?
– Theo ta nhận định thì ít nhiều họ đều có mối quan hệ. Và Thiết Hải Đường đang cố sức lôi kéo họ đứng về phía hắn. Nếu hắn làm được việc đó thì Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh sẽ biến nguy thành an, vững vàng như núi Thái Sơn, trong khắp giang hồ không ai làm gì được nữa.
Khấu Anh Kiệt không nén được tò mò hỏi:
– Chúng là ai mà lợi hại đến thế?
Thành Ngọc Sương đáp:
– Một người ở Miêu Cương hiệu xưng Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng, người thứ hai là Hắc Bào Khách Biên Chấn…
Khấu Anh Kiệt nói:
– Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng thì có nghe nói qua, còn Hắc Bào Khách Biên Chấn thì vãn bối chưa nghe nhắc tới bao giờ…
Thành Ngọc Sương nói:
– Hắn vốn là một tên đại cường đạo không biết vì sao lại chạy ra Nam hải nên nhiều năm bặt tích ở Trung nguyên.
Bà ta dừng lại một chút rồi lại tiếp:
– Ngoài hai người này ra, hiện giờ trên khắp võ lâm Thiết Hải Đường chỉ nể sợ có một nhân vật…
Khấu Anh Kiệt buột miệng hỏi:
– Ai vậy?
– Chính là sư phụ của Thẩm Ngạo Sương, kẻ mà không vừa hạ thủ lưu tình.
– Khô Trúc am chủ.
Thành Ngọc Sương gật đầu:
– Không sai.
Khấu Anh Kiệt nhíu mày hỏi:
– Nghe nói Khô Trúc am chủ mắc phải một chứng quái bệnh, ba mươi năm qua không lộ mặt trên giang hồ, chẳng lẽ bây giờ cuối đời lại còn bị Thiết Hải Đường lôi kéo vào chuyện thị phi này nữa hay sao?
Thành Ngọc Sương đáp:
– Nghĩ như vậy cũng đúng. Nhưng với danh nghĩa sư đồ, nếu Thẩm Ngạo Sương tích cực tác động thì điều đó rất có khả năng. Đó cũng chính là một nguyên nhân làm ta kiên quyết không để người hạ thủ tuyệt tình đối với thị.
Khấu Anh Kiệt nhớ lại câu nói ngạo nghễ của Thẩm Ngạo Sương trước lúc bỏ đi, hiển nhiên thị cậy thế của lão ni cô đó nên không sợ.
Chỉ riêng một Thiết Hải Đường đã làm cho chàng đủ đau đầu lo đối phó còn sợ chưa nổi, nay lại thêm ba kẻ kình địch thì sao chẳng khiến chàng phải kinh tâm?
Nghĩ tới đó, khuôn mặt tuấn tú của chàng trầm trọng hẳn đi.
Thành Ngọc Sương nói tiếp:
– Ba nhân vật đó, theo chỗ ta biết thì đó là những người lợi hại bậc nhất võ lâm hiện nay, và cũng chỉ ba người đó mới đủ khả năng uy hiếp được người. Khô Trúc am chủ và Hắc Bào Khách Biên Chấn thì còn chưa rõ có thái độ thế nào với Thiết Hải Đường nhưng Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng thì dường như đã bị hắn lôi kéo được. Có tin rằng Lê Thiết Hoằng đã trở thành quý khách của Phong Lôi Bảo ở Kim sa rồi.
Khấu Anh Kiệt nói:
– Vãn bối có nghe nói đến điều này và việc đối đầu với Lê Thiết Hoằng đã là điều không tránh khỏi.
Thành Ngọc Sương hỏi:
– Vì sao thế?
– Vì hai tên đồ đệ của lão là Nộ giang song đồng đều bị thương dưới tay vãn bối, Lê Thiết Hoằng tất không bỏ qua chuyện này.
Thành Ngọc Sương thở dài nói:
– Nếu vậy thì mâu thuẫn đã phát sinh, người mới đạp chân vào giang hồ đã kết oán với cường địch như thế là điều rất bất lợi.
Khấu Anh Kiệt tỏ ra kiên quyết:
– Vãn bối chỉ biết trừng trị kẻ ác, không quan tâm đến chuyện thành bại riêng mình.
Thành Ngọc Sương chép miệng:
– Thôi được. Đêm đã khuya rồi, ta cần phải về. Nhưng trước khi đi còn muốn hỏi người một việc.
Khấu Anh Kiệt chắp tay nói:
– Xin tiền bối cứ hỏi.
Giọng Thành Ngọc Sương chợt trở nên nghiêm nghị:
– Người cũng biết rằng Quách Thái Linh là con ruột của ta. Mặc dù cho đến bây giờ nó vẫn chưa thừa nhận sự thực nhưng ta vẫn bí mật quan tâm đến nó…
Nghe nhắc đến Quách Thái Linh vẻ mặt của Khấu Anh Kiệt cũng trở nên nghiêm trang, thậm chí còn có vẻ nặng nề.
Cứ mỗi lần có ai đề cập đến tiểu sư muội, chàng đều thấy lòng mình rất căng thẳng, trĩu nặng và thật khó giải thích.
Chàng không thể phủ nhận tình cảm của mình đối với Quách Thái Linh nhưng qua nhiều nỗi đắng cay mà chàng đã nếm trải đến nay sự yếu nhược ngày trước đã mất đi, trái tim biến thành kiên cường, thậm chí lạnh lùng.
Thành Ngọc Sương không rời mắt khỏi Khấu Anh Kiệt nói tiếp:
– Chẳng cần người nói nhiều, ta cũng biết rõ tình cảm và suy nghĩ của người.
Chỉ không hiểu vì sao người lại mất đi sự tự tin mà giấu kín tình cảm thực của mình như vậy?
Khấu Anh Kiệt quẫn bách nói:
– Vãn bối… không hiểu tiền bối đang nói gì?
– Người đừng giả bộ nữa. Trước đây ta cũng không biết. Nhưng sau khi biết rõ nội tình, ta liền quyết định đến gặp người.
Khấu Anh Kiệt không nói, cúi nhìn xuống đất, nhưng vẫn lắng nghe từng lời của đối phương.
Thành Ngọc Sương nói tiếp:
– Như người đã biết, trước đây nó bướng bỉnh thế nào, thế mà nay lại thay đổi hẳn, trở nên thảm hại như thế…
Giọng bà ta đột nhiên nghẹn lại:
– Thực ra… ta không có quyền quan tâm đến nó, vì ta không xứng đáng là một người mẹ…
Tuy không nhìn nhưng Khấu Anh Kiệt vẫn biết rằng bà ta đang rơi lệ. Chàng không nén được ngước lên nói:
– Tiền bối. Cô ấy…
Thành Ngọc Sương chợt nhìn chàng ngắt lời:
– Người mà nó cần là người.
Khấu Anh Kiệt lại cúi đầu, luồn tay vào mái tóc vò nhàu đi, một lúc sau mới khàn giọng nói:
– Việc đó… đã quá muộn rồi.
Thành Ngọc Sương cướp lời:
– Chưa muộn đâu. Chỉ có người đánh chuông mới nhận ra giá trị của nó.
Truyền nhân của Quách Bạch Vân thì không thể là người nhu nhược. Ngay cả trong tình yêu cũng không nên tỏ ra mình là kẻ yếu. Hơn nữa người trút trách nhiệm nặng nề quá sức vào vai một người bằng hữu, thái độ đó là thiếu trách nhiệm.
Khấu Anh Kiệt cười khổ nói:
– Thì ra… mọi việc tiền bối đều biết cả…
– Thậm chí còn biết nhiều hơn cả người nữa. Người hãy nhớ rằng sư phụ người để lại cho người không chỉ là võ công kiệt xuất mà điều trọng yếu hơn chính là giao phó cho người cả ái nữ của ông ta.
Khấu Anh Kiệt kinh dị hỏi:
– Làm sao… tiền bối biết được việc đó?
Thành Ngọc Sương thản nhiên đáp:
– Đương nhiên ta biết. Có người cho ta biết tất cả những bí mật của người.
Khấu Anh Kiệt buột miệng hỏi:
– Ai vậy?
– Người bằng hữu rất tốt của người.
– Trác Minh Quân?
– Chính hắn.
Khấu Anh Kiệt ngờ vực nhìn bà ta hỏi:
– Huynh ấy là…
Thành Ngọc Sương cướp lời:
– Nó là ái đồ của ta.
Khấu Anh Kiệt à lên một tiếng nói:
– Thì ra là thế.
Chàng bước lên một bước quỳ xuống trước mặt Thành Ngọc Sương cung kính hành lễ.
Thành Ngọc Sương nhíu mày hỏi:
– Người sao thế?
Khấu Anh Kiệt đáp:
– Quân Minh với vãn bối đã thề kết nghĩa huynh đệ, tình nghĩa anh ấy với vãn bối nặng tựa non. Nay biết lão nhân gia là ân sư của Quân Minh, tất vãn bối cũng coi như sư phụ của mình. Sau này nếu lão nhân gia có gì sai bảo, đệ tử xin nguyện hết sức khuyển mã, dù xông vào biển giáo rừng gươm cũng quyết không từ.
Nói xong lạy ba lạy.
Thành Ngọc Sương cảm động đến rơi lệ nói:
– Chẳng trách nào Quách Bạch Vân trọng thị và ưu ái người đến thế. Quân Minh cũng hết lòng yêu quý người. Ta càng hiểu thêm vì sao Thái Linh vốn bướng bỉnh cao ngạo cũng vì người mà ôm mối tình si…
Bà kéo Khấu Anh Kiệt đứng lên thở dài nói:
– Nay võ công của người đã đủ sức tranh thắng phụ với Thiết Hải Đường.
Nhưng Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh người đông thế mạnh, nếu lôi kéo thêm được ba người mà ta vừa nói thì thế lực càng lớn, lúc đó dù có ta tương trợ cũng chưa chắc thắng nổi chúng. Vì thế ta mong người phải hết sức đề phòng.
Khấu Anh Kiệt gật đầu:
– Đệ tử xin khắc ghi lời tiền bối.
Thành Ngọc Sương hỏi:
– Hiện giờ người đã có dự định gì?
– Nếu được tiền bối giúp sức, lòng tự tin của đệ tử sẽ tăng thêm rất nhiều.
Hiện giờ tình hình Bạch Mã sơn trang đã tạm yên, chỉ là…
Thành Ngọc Sương ngắt lời:
– Không nếu gì cả. Đó là điều mà ta có thể khẳng định. Người ta nói rằng không nể mặt tăng cũng nể mặt phật. Vì ái nữ Thái Linh, ta không thể khoanh tay bàng quan được, đó là trách nhiệm cuối cùng của ta, bất chấp nó có tán thành hay không.
Khấu Anh Kiệt cười khổ nói:
– Hiện giờ chưa biết tiểu sư muội ở đâu. Với bản tính bướng bỉnh và kiên cường như thế, đệ tử sợ rằng cô ấy dám một mình lao thân vào nơi nguy hiểm nhất để báo thù. Vì thế đệ tử định rằng…
Thành Ngọc Sương cười nói:
– Ta hiểu ý người. Nhưng chừng như người vẫn còn điều gì chưa yên tâm.
Chẳng lẽ người còn lo cho Bạch Mã sơn trang?
Khấu Anh Kiệt gật đầu:
– Quả tình đệ tử vẫn còn có điều lo lắng. Tiền bối có biết đại sư huynh của đệ tử là Ô Đại Dã không?
– Đương nhiên là biết. Hắn có chuyện gì người nói xem.
– Đại sư huynh chỉ nghĩ tới bản thân mà bất chấp đến sự nhục vinh của cả sư môn, cấu kết với địch bán tổ cầu vinh. Xét về tội thì đáng chết trăm lần. Chỉ là đệ tử niệm tình sư huynh đệ đồng môn nên không nỡ hạ thủ tuyệt tình. Hiện giờ đại sư huynh còn sợ võ công của đệ tử nên không dám làm gì. Nhưng sợ rằng khi đệ tử rời khỏi đây, không chừng y lại trở mặt, vì thế đệ tử còn chưa yên tâm…
Thành Ngọc Sương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Người lo nghĩ như thế là phải. Việc này tạm thời người cứ giao cho ta.
Trước đây ta không muốn dính líu đến nội vụ của Bạch Mã sơn trang nhưng bây giờ việc đã thế này, ta đành phải ở lại thêm mấy ngày nữa.
Khấu Anh Kiệt nghe vậy cả mừng nói:
– Được tiền bối tương trợ cho việc này, đệ tử rất yên tâm. Ngay từ ngày mai đã có thể…
Chàng nói chưa xong câu bỗng ngừng bặt đi mặt hơi biến đi.
Thành Ngọc Sương cũng nhận ra có sự bất thường, đưa mắt nhìn Khấu Anh Kiệt.
Qua ánh mắt, hai người lập tức hiểu ra ý tứ của nhau.
o O o Một cơn gió thổi qua làm cỏ cây lay động.
Một nhân ảnh lợi dùng làn gió nhẹ đó đã xuất hiện cách ngôi thạch đình không xa. Mặc dù người này thân thủ phi phàm, không gây nên một tiếng động nhỏ nhưng Khấu Anh Kiệt vẫn phát hiện ra.
Sau khi luyện thành mười một chữ khẩu quyết trong võ công thượng thặng của Quách Bạch Vân, các giác quan của chàng vô cùng tinh nhạy, đừng nói lúc đó có ánh trăng mà cho dù trong bóng đêm, chàng có thể phát hiện được người đứng im cách mình cả mười trượng.
Thấy người kia, chàng vẫn cứ làm như không hề hay biết, chỉ im lặng cười thầm, miệng lẩm bẩm như nói một mình:
– Bạch Mã sơn trang năm xưa uy danh lừng khắp giang hồ, nào ngờ sau khi ân sư tạ thế, tình cảnh lại trở nên bi đát tới mức này, đến cả người ngoài chẳng liên quan gì cũng sinh lòng tham lam nuôi dã tâm chiếm đoạt cơ nghiệp. Xem ra cần phải dốc sức tận lực để chỉnh trang lại tình trạng này mới được.
Đương nhiên Thành Ngọc Sương cũng đã phát hiện ra người vừa xuất hiện, nhưng bà ta lại hoài nghi đưa mắt nhìn Khấu Anh Kiệt không biết chàng nói ra câu đó là vì đã phát hiện ra đối phương hay chỉ nói bâng quơ?
Giữa lúc Thành Ngọc Sương còn bán tín bán nghi thì chợt nghe người kia cất giọng khàn khàn nói:
– Tiểu tử người xem ra còn có chút thức thời đấy. Bạch Mã sơn trang đã không đủ sức để tự bảo vệ lấy cơ nghiệp của tiền nhân thì việc giao cho chủ khác có năng lực hơn tiếp quản là điều rất hợp lẽ, có gì đáng than nữa chứ? Còn như người mà muốn xoay chuyển lại tình hình thì đừng nói mộng.
Tiếp đó là một tràng cười thâm trầm và độc địa.
Người này dùng công phu Tụ khí thành phong, làm cho tràng cười tạo thành một cơn gió tán ra xung quanh khiến lá cây rung lên xào xạc.
Tuy biết rằng đối phương đã luyện thành công phu đó tất không phải là nhân vật tầm thường nhưng Khấu Anh Kiệt hiểu rằng khi hắn đã dám nói ra câu cuồng ngạo như vậy, hiển nhiên phải có bản lĩnh quá người nên không chút ngạc nhiên.
Thành Ngọc Sương thấp giọng bảo chàng:
– Thực là cây muốn tạnh mà gió chẳng dừng. Hôm nay ta đến đây thật đúng lúc, nhưng chỉ là được chứng kiến một cuộc diễn trò mà thôi. Đây là việc của Bạch Mã sơn trang các người, lão thân không tiện nhúng tay vào. Người thấy làm sao cho phải thì làm.
Khấu Anh Kiệt cười đáp:
– Đệ tử chính đang muốn thỉnh giáo vị cao nhân này.
Người kia cười hắc hắc nói:
– Xem ra tiểu tử người khẩu khí thật không nhỏ. Nhưng nếu chủ nhân đã tình nguyện như vậy thì khách không mời là ta đây không thể cự tuyệt.
Thanh âm phát ra từ hướng chính diện.
Chẳng phải Thành Ngọc Sương và Khấu Anh Kiệt không biết, nhưng vì ngay khi người kia xuất hiện, hai người không thèm nhìn sang phía hắn lần nào, nay nghe câu này mới cùng quay lại.
Người kia nói xong cũng từ một góc tối bước ra.
Dưới ánh trăng hai cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm cùng nhận rõ đó là một tên hắn y hán tử gầy đét như bộ xương khô, tuổi chừng bốn lăm bốn sáu, mắt hõm sâu như mắt cú vọ, lưỡng quyền nhô cao làm cho bộ mặt càng choắt lại.
Tên hán tử đội mũ chóp nhọn, chiếc hắc trường bào chỉ dài tới đầu gối để lộ cả đôi ống quần, lưng đeo một thanh trường kiếm.
Khấu Anh Kiệt lên tiếng:
– Đêm khuya đến đây, chắc các hạ có việc gì vô cùng quan trọng. Trước hết xin cho biết quý tính đại danh.
Hắc y hán tử nhếch một bên mép biểu lộ mấy tiếng cười rất quái dị rồi mới trả lời bằng giọng khàn khàn:
– Ta thấy chẳng cần thiết phải kê danh báo tính…
Khấu Anh Kiệt bình thản gật đầu nói:
– Thế cũng được, xin cho biết mục đích.
– Có người nhờ ra đến tra xét tình hình ở Bạch Mã sơn trang có gì biến đổi không chứ không có ác ý gì.
Khấu Anh Kiệt à một tiếng lại hỏi:
– Người nhờ các hạ đến dò xét tình hình là ai vậy?
Hắc y hán tử bước lên hai bước lắc đầu đáp:
– Người không cần… biết đó là ai.
Giọng hắn vừa khàn khàn vừa nói lắp nên rất khó nghe.
Khấu Anh Kiệt biết hắn đến đây với ý đồ chẳng tốt lành gì, lại nghe giọng nói đó càng thêm ác cảm, đanh giọng nói:
– Các hạ tự cho mình quyền tùy ý vào ra Bạch Mã sơn trang lúc nào cũng được, đương nhiên thân thủ rất siêu phàm. Nhưng người quang minh chính đại chẳng ai làm điều mờ ám. Đã có bản lĩnh hơn người mà làm chuyện lén lút tất chẳng được ai nể trọng. Bạch mã môn tuy mến khách nhưng không hoan nghênh đối với hạng khách không mời, lại manh tâm bất thiện đâu.
Dứt lời phi thân ra khỏi đình tới trước mặt đối phương.
Tuy chàng không xuất thủ nhưng hắc y nhân cảm thấy một luồng kình lực rất mạnh ập tới làm hắn không gượng nổi bị đẩy bật lui tới bảy tám thước.
Thành Ngọc Sương vốn là một cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm, kiến văn quảng bác nên hiểu ngay rằng kình lực đó là công phu Dĩ khí hộ thể do Khấu Anh Kiệt tự vận chân khí hộ thân bức ra mà thôi.
Trước kình địch chưa biết rõ công lực cao thấp thế nào, bất cứ ai cũng vận khí hộ thân. Nhưng Khấu Anh Kiệt luyện được tới cảnh giới này, tuy hộ thân nhưng lại đẩy lùi đối phương tới mấy bước, đủ thấy nội nguyên cao cường tới mức nào.
Thành Ngọc Sương xưa nay vẫn tự nhận mình võ công cái thế, nhưng thấy Khấu Anh Kiệt vừa lộ ra chút bản lĩnh đã chấn động tâm thần, tự thẹn mình không bằng.
Đôi mắt sâu hoắm của Hắc y nhân chớp liền mấy cái đầy vẻ ngạc nhiên nhìn Khấu Anh Kiệt nói:
– Thân thủ khá lắm. Không ngờ sau khi Quách lão đầu chết rồi mà Bạch Mã sơn trang còn có nhân vật kiệt xuất thế này. Xác thực ta không ngờ trước chuyện lạ đó. Tiểu tử, người mau báo danh tính cho nhị gia xem.
Khấu Anh Kiệt lạnh lùng đáp:
– Người không xứng hỏi. Bạch Mã sơn trang không cho phép ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Hôm nay bổn nhân buộc người phải tỏ rõ hành tích xem người là kẻ nào và bản lĩnh cao cường tới đâu mà dám coi thường người của Bạch Mã sơn trang.
Hắc y nhân vốn cậy mình có võ công kỳ ảo, kiếm thuật tinh diệu, mười mấy năm trước từng là nhân vật rất có danh trong giang hồ.
Hơn nữa dù sao thì thiếu niên trước mặt hắn cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt hắn có coi vào đâu?
Nghe xong, mặt hắn chợt hiện sát cơ, chiếu đôi luồng mắt đỏ đòng đọc như hai đốm lửa nhìn chàng quát:
– Hạng hậu nhân vãn bối không biết trời cao đất dày là gì kia. hôm nay nhị gia sẽ cho người biết thế nào là lợi hại, để lần sau chừa cái thói vô lễ với bậc trưởng bối đi.
Nói xong hắn vừa rùng mình vừa di chuyển trong một vòng trò chừng ba bốn thước, lập tức vang lên tiếng xương cốt kêu lách cách như hàng chục đốt xương bị gãy.
Tất cả chỉ diễn ra trong một chốt, sau đó hắc y nhân dừng lại ở vị trí nhưng nhìn hắn thay đổi giống như biến thành một người khác.
Bộ mặt gầy choắt, tái nhợt đi như thây ma của hắn bỗng bạnh ra, đỏ bừng, ngay cả thân thể hắn cũng giống như mập hơn.
Khấu Anh Kiệt ngơ ngác nhìn hắc y nhân không hiểu đây là thứ võ công gì mà quái dị như vậy?
Chàng tự nhủ:
– Mình từng nghe nói có một loại khí công gọi là Hỗn nguyên nhất khí, có thể thay đổi thể trạng con người, không biết phải đây không? Nếu vậy thì người này chẳng phải tầm thường, không dễ đối phó đâu.
Còn Thành Ngọc Sương hình như đã nhận ra điều gì, từ trong thạch đình đứng lên xua tay nói:
– Khoan đã. Các người chớ vội động thủ.
Hắc y nhân nhìn xéo bà ta một cái, khinh khỉnh nói:
– Thế nào? Yêu nữ người cũng định chọc tay vào việc của chúng ta sao?
Trong giang hồ, Thành Ngọc Sương có thân phận không kém gì Quách Bạch Vân hơn nữa bản tính lại khắc nghiệt hơn nhiều, mấy chục năm nay các nhân vật trong cả hắc bạch lưỡng đạo đều nghe danh mà chẳng khiếp sợ?
Nay một hán tử chỉ mới bốn mươi mấy tuổi mà dám nói lời bất kính như vậy, sao bà ta chẳng nổi giận lôi đình?
Khấu Anh Kiệt tin rằng Hắc y nhân nhất định sẽ nhận được một bài học giáo huấn đích đáng.
Thế mà không ngờ nhân vật uy danh hiển hách, hỉ nộ bất thường kia lại người nổi giận, chỉ cất giọng lạnh lùng nói:
– Người có phải từ Nam Hải đến không?
Hắc y nhân hơi ngẩn người nhìn bà ta rồi gật đầu đáp:
– Không sai. Ngươi là ai?
Thành Ngọc Sương không trả lời mà còn hỏi tiếp:
– Có phải người ở Song Yến Phong không?
Hắc y nhân cũng không đáp, chăm chú nhìn vị nữ kiệt tuy tuổi đã ngoài sáu mươi nhưng trẻ trung và hấp dẫn như một thiếu phụ mới bốn mươi hỏi:
– Người là ai? Hỏi làm gì?
Thành Ngọc Sương vẫn kiên nhẫn nói:
– Người còn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Hắc y nhân vẫn không rời mắt nhìn bà ta lắc đầu nói:
– Nhị gia không trả lời đâu.
Giọng hắn biến thành lẳng lơ:
– Tiểu nương tử. Xem ra nàng cũng có chút kiến thức đấy. Cứ chờ đó, sau khi nhị gia trừng trị tên tiểu bối vô lễ này xong sẽ tâm sự với nàng.
Thành Ngọc Sương tức giận quát lên:
– Thứ bại hoại chẳng biết sống chết kia. Với câu đó đáng lẽ lão thân đập nát thân người ra rồi. Còn may là tính ta không còn nóng nảy như hơn hai chục năm trước. Ngoài ra lão thân nghĩ tình Song Yến Phong xưa nay không có xích mích gì với võ lâm Trung nguyên nên có ý định hòa giải chuyện này. Nào ngờ loại súc sinh người dám buông lời hỗn láo. Đã vậy hãy để cho lớp tuấn kiệt của Bạch mã môn dạy cho người biết thế nào là lễ độ.
Nói xong ngồi xuống không muốn tham gia và nữa.
Hắc y nhân hừ một tiếng nói:
– Hừ. Để nhị gia thử xem lớp tuấn kiệt của Bạch Mã môn có chút cân lạng gì.
Lời chưa dứt đã đưa tay phất thẳng tới mặt Khấu Anh Kiệt.
Một luồng kình khí cực mạnh nổi lên cuồn cuộn bay tới cuộn lấy cả người chàng.
Tuy trong mấy năm qua tiếp xúc với nhiều cao thủ võ lâm nhưng Khấu Anh Kiệt vẫn chưa thể được coi là người lão luyện giang hồ nên không nhận ra lai lịch của hắc y nhân, nhưng lần này thì chàng đã xác định được đây đúng là Hỗn Nguyên Cang Khí.
Võ công trong thiên hạ tuy phân là nhiều chi khác nhau, nhưng nếu xét cho cùng thì hàng trăm chi ấy cũng chỉ quy về một tông, vô số các môn phái trong giang hồ có võ học riêng của mình nhưng nếu người có võ học uyên thâm, hiểu tận căn cơ thì trong hàng trăm hàng ngàn thứ võ công ấy có thể quy về một vài gốc rễ của nó.
Người học võ đến trình độ thượng thừa, lại có trí tuệ xuất chúng thì khi đạt tới một giới hạn nào đó đã không còn quan tâm đến võ học của các môn phái nữa, chỉ nhận ra đó là thủ pháp khác nhau để biểu thị cùng một thứ võ công mà thôi.
Đó gọi là Thủ đồ đồng quy.
Bây giờ Khấu Anh Kiệt đã nhận ra lộ số võ công của hắc y nhân, tự nhiên nghĩ được ngay cách đối phó.
Tuy kình khí của hắc y nhân phát ra rất mạnh nhưng đã thấm vào đâu so với Phong Trụ Công mà chàng đã luyện này xưa?
Giữa cuồng phong làm cây cỏ ngã nghiêng, Khấu Anh Kiệt vẫn đứng trơ trở như trụ đá, chỉ có tà áo tung bay phần phật.
Hắc y nhân đứng ngẩn người ra rồi bất chợt hét to một tiếng nghiến răng lao vào, giương tay trái dài lòng khòng với năm ngón tay khô quắt như chân gà và bộ móng sắc như vuốt hổ chộp vào vai phải đối phương.
Khấu Anh Kiệt dùng một thế trong Ngư Long Bách Biến nhẹ nhàng tránh đi.
Hai chiêu thất thủ, hắc y nhân lòng thầm kinh hãi, không ngờ thiếu niên này có thân thủ cao cường đến vậy.
Hắn lướt người ra xa hơn trượng quay lại giương mắt nhìn Khấu Anh Kiệt một lúc rồi chùng thấp người xuống, hai tay quay mấy vòng, tiếp tục phát ra cang khí.
Bất chấp gió rít ào ào, chàng từng bước tiến lại gần đối phương, cũng bức xạ khí công cự địch.
Hai tay hắc y nhân càng múa loạn hơn trước, tuy vật vẫn không giữ vững được buộc phải lùi lại, mặt đỏ gay rồi biến thành tái xám, bụng trương lên, vẻ mặt trông rất thống khổ, đôi mắt ti hí lồi hẳn ra.
Khấu Anh Kiệt vẫn từng bước một bước tới gần.
Hắc y nhân khó nhọc thốt lên:
– Tiểu tử… ngươi…
Chỉ nói được ba tiếng, hắn há to miệng thở hồng hộc.
Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói:
– Các hạ biết thế nào là khổ đau rồi chứ? Nhưng chưa hết đâu. Phía trước còn nhiều trò hấp dẫn nữa kia.
Nói xong lại bước thêm một bước.
Hắc y nhân cố sức đứng nguyên một chỗ không lùi nữa nhưng người cứ oằn ngược ra phía sau.
Khấu Anh Kiệt chưa xuất chiêu nào để giao chiến với đối phương mà chỉ phát ra kình khí chống lại Hỗn Nguyên Khí Công nhưng qua chừng đó cũng đủ thấy chàng đang thắng thế trong cuộc đấu nội lực.
Hắc y nhân tuy đã dốc hết công lực nhưng vẫn không duy trì được lâu, cuối cùng ngã ngửa ra.
Nếu xét về cuộc đấu nội lực thì hắc y nhân đã thua nhưng hắn còn chưa cam tâm chịu bại.
Khi đang ngã ngửa ra, hắn bật ngược lại như một mũi tên lao thẳng tới Khấu Anh Kiệt, tay phải đánh vào yết hầu chàng, tay trái nhằm vào ngực, lại còn tung cước đã vào tiểu phúc…
Chiêu phản kích của hắc y nhân cực kỳ thần tốc và bất ngờ, dù người ta phản ứng nhanh nhạy bao nhiêu cũng khó mà đối phó nổi.
Đó chính là chiêu Bại trung thủ thắng.
Khấu Anh Kiệt đành phải ngã ngửa ra sau tránh hữu chưởng của đối phương đánh tới cổ họng mình.
Nên nhớ hắc y nhân phát ra ba chiêu liên hoàn khống chế cả ba bộ phân thượng, trung, hạ chỉ trước sau khoảnh khắc, chiêu nào cũng hàm chứa sát thủ, chỉ trúng một chưởng một cước cũng đủ táng thân.
Mắt thấy rõ Khấu Anh Kiệt may lắm chỉ tránh được một chiêu chứ làm sao tránh được cả ba?
Nhìn thấy thế Thành Ngọc Sương đang ngồi trong thạch đình cũng thấy lòng rúng động, không tự chủ đứng bật lên.
Tuyệt chiêu thường chỉ nảy sinh trong tuyệt cảnh. Và đó mới là điều huyền diệu của võ học tối cao.
Hắc y nhân tin chắc mười mươi vào chiến thắng.
Tiểu tử kia đã hoàn toàn ở thế hạ phong, người đã ngã, không thể thi triển được khinh công tránh chiêu khác gì cá nằm trên thớt chờ lưỡi dao bổ xuống?
Bây giờ chỉ cần một chưởng đánh thẳng tới ngực hoặc một cước đá vào hạ bộ, có nhẹ chăng nạn nhân cũng trở thành tàn phế.
Nhưng trong thiên hạ có bao điều trái với dự liệu của người đời?
Mắt thấy mình sắp đắc thủ, hắc y nhân bụng mừng rợn, chưởng cước cùng nhằm chuẩn mục tiêu công xuống…
Nào ngờ cả cước lẫn chưởng còn cách người Khấu Anh Kiệt chừng hơn một thước, hắn bỗng cảm thấy một luồng nhiệt cực kỳ mạnh truyền tới làm chân tay hắn tê đi, toàn thân như mất hết sức lực.
Hắc y nhân chỉ kịp thoáng nghĩ nhanh:
– Nguy rồi.
Nhưng lúc đó tay chân đã phát tê, không còn linh hoạt nữa.
Mà cho dù chân tay vẫn hoạt động bình thường với khoảng cách chưa đầy thước, hắn lại dụng toàn lực đánh xuống thì cũng không sao thu chiêu về kịp.
Bình bình.
Chưởng, cước của hắc y nhân đánh vào mục tiêu vang lên bình bình như hai tiếng trống, nhưng hắn chỉ còn có một hai thành lực đạo.
Chẳng những với lực đó, hắc y nhân không làm gì được Khấu Anh Kiệt mà thân thể hắn lại bị bật ngược lên không bắn đi như quả cầu rơi phệt đít xuống đất cách đó tới hai trượng.
Cú rơi không nhẹ chút nào.
Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, hắn có bao giờ chịu nhục như thế?
Lòng tức giận bùng lên làm hắc y nhân tối tăm đầu óc quên cả tính toán lợi hại, quên cả sự sỉ nhục.
Hắn gầm lên một tiếng, nghiến răng bật người lên lao vào người Khấu Anh Kiệt trí mạng lần nữa…