“Em có phải con gái hay không, anh không biết à?” Sở Niệm tặng cho anh một cái nhìn mê hoặc.
Thương Sùng rùng mình một cái, anh không muốn tiếp tục đề tài này với cô nữa. Anh không sợ mình phá đi tam quan của cô, mà sợ cô nói ra lời kinh người nào đó, sẽ hủy đi tư tưởng lâu đời của anh.
Tuy anh không muốn cô nhúng tay vào chuyện kia, nhưng trước mắt chỉ có thể dùng cách đó để dời đi sự chú ý của cô.
Thương Sùng nhìn cô một cái, chỉnh chỉnh thần sắc trên mặt, nói: “Chuyện kia, em thấy thế nào?”
“Oán quỷ báo thù.” Sở Niệm đáp đơn giản mà sáng tỏ.
“Vậy em dự định ra tay sao?”
Sở Niệm lắc lắc đầu, cô thích hóng chuyện nhưng không có nghĩa là muốn tìm việc cho mình. Cô ngồi trở lại ghế, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đáp: “Anh cũng đã nói em ra giá quá cao, người bình thường không chịu nổi mà.”
Thương Sùng nhếch môi cười, nói: “Vậy là tốt rồi.”
…….
Hai giờ sáng, trong biệt thự họ Chu. Chu Vũ Hạo ngồi trên sofa, mắt lạnh nhìn ba người cao to đứng run lẩy bẩy ở trước mặt mình.
Mấy ngày nay liên tiếp gặp chuyện không may, hơn nữa người gặp chuyện không may đều có liên quan đến Tần Tâm Nhu. Nội bộ đã sớm truyền ra cái gì mà ác quỷ đòi mạng, mấy kẻ nhát gan đã chạy trốn, còn dư lại, tất cả đều là lo lắng trùng trùng, sợ mình bị dính líu đến.
Chu Vũ Hạo không tin trên thế giới này sẽ có quỷ, nhưng thấy giang sơn của cha nuôi cứ bị mình dao động như thế, trong lòng gã vừa tức giận lại vừa vội vàng kích động.
Nâng mắt nhìn ba người đàn ông kia, Chu Vũ Hạo nói: “Mấy người mà đi, chắc chắn sẽ chết nhanh hơn!”
Sáu người đàn ông lần lượt cưỡng bức Tần Tâm Nhu vào ngày đó đã chết mất ba rồi, bây giờ còn dư lại ba người này đương nhiên là sợ muốn chết. Chỉ là, bọn họ cũng quá ngây thơ rồi, nếu thật sự là ác quỷ lấy mạng, bọn họ cho là có thể trốn thoát sao?!
Một người trong đó đứng dậy,nói: “Cậu Chu, chúng tôi đều là trên có già dưới có trẻ, lần này……Cậu cần phải cứu chúng tôi!”
Hai người bên cạnh cũng vội vàng phụ họa.
Chu Vũ Hạo nhíu mày, quát: “Không phải tôi đã nói là phái người đi tìm hung thử rồi sao, mấy người gấp cái gì!”
“Nhưng chúng tôi cảm thấy chuyện lần này không giống trước! Cậu suy nghĩ kỹ một chút, tử trạng của ba người anh em kia của chúng tôi đều như Tần Tâm Nhu, khả năng thật sự là cô ta trở về tìm chúng tôi báo thù.”
Nếu không phải ngày đó bản thân nhất thời ham mê, làm chuyện như vậy với cô gái kia thì có lẽ sẽ không gặp phải loại chuyện tà môn dọa người này. Hiện tại tên đàn ông đang liên tục năn nỉ Chu Vũ Hạo đã hối hận đến xoắn ruột rồi!
“Tôi không tin trên thế giới này có quỷ!”
“Nhưng mà, chúng tôi tin tưởng….Cậu Chu, cậu hãy xem chúng tôi đi theo ông chủ và cậu nhiều năm như vậy, hãy nghĩ cách giúp chúng tôi đi.”
“Cách? Anh ám chỉ cái gì?” Chu Vũ Hạo liếc gã một cái, vẻ mặt tràn đầy chán ghét.
Tên kia trao đổi ánh mắt với hai người bên cạnh, mở miệng dưới ánh mắt của Chu Vũ Hạo. Tuy giọng nói có chút run rẩy, nhưng mà tràn đầy kiên định.
“Cậu Chu, cậu có thể tìm một người trừ tà giúp chúng tôi không? Anh em chúng tôi nghe nói có một truyền nhân nhà họ Sở có cách đối phó với loại ác quỷ này.”
Gã kia thấy Chu Vũ Hạo không có mở miệng, lòng dạ rối bời, đã quên mất chừng mực, vội nói: “Cậu Chu, trong chuyện của Tần Tâm Nhu, cậu cũng có phần đấy. Nếu thật sự là cô ta quay lại trả thù, đám anh em chúng tôi không trốn thoát, cậu cũng sẽ không bình yên vô sự!”
Chu Vũ Hạo quăng một ánh mắt sắc như dao qua, hỏi: “Anh đang hù dọa tôi sao?”
Gã vội vàng lắc đầu, đáp: “Tôi không dám, tôi chỉ nói sự thật. Cậu Chu, tôi biết rõ cậu không tin trên thế giới này có quỷ thần, hiện tại nếu đã không tìm được tội đồ sát hại các anh em, hay là cứ thử cách của chúng tôi xem. Nếu như chúng tôi nghĩ ngợi lung tung, đến lúc đó cậu muốn xử lý chúng tôi như thế nào cũng được!”
Chu Vũ Hạo mím môi trầm tư hồi lâu, người trừ ma? Gã muốn xem rốt cuộc người của nhà họ Sở kia có bản lĩnh gì.
Gã nâng mắt lên, nhìn về phía bọn họ, đáp: “Các người đi liên lạc với người trừ ma kia đi, nói cho anh ta biết, nếu như thật sự có thể giải quyết chuyện này, bao nhiêu tiền tôi cũng trả. Song….Nếu như anh ta dám giả thần giả quỷ lừa gạt tôi, ba người cũng phải chôn cùng anh ta!”
Ba gã đàn ông mừng rỡ, không chút do dự đáp ứng Chu Vũ Hạo, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Đợi cả phòng chỉ còn lại mình gã, Chu Vũ Hạo cũng đứng dậy khỏi ghế sofa, day day mi tâm đang đau nhức, nhấc chân đi lên lầu.
Có lẽ là suy nghĩ quá nhập thần, cho nên gã cũng không chú ý đến cửa kính phía sau có đôi mắt màu đỏ đang nhìn chằm chằm gã………
………
Cuối cùng ba ngày kiểm tra đã trôi qua, từ trường thi đi ra, Sở Niệm hiếm khi cảm nhận được thế giới đã hồi phục lại vẻ tốt đẹp.
Gần đây Nhạc Du và Ấn Sầu khá thân thiết, Sở Niệm cũng không có cảm giác gì, dù sao bây giờ ở giữa bọn họ còn có một Mặc Vân Hiên chen ngang.
Chưa đến mức đổ vỡ quan hệ, nhưng tình bạn của cả hai vẫn khó tránh khỏi xuất hiện một khe hở mà hai bên đều không biết nên nói ra như thế nào.
“Hay là đi tìm Thương Sùng thôi.” Đứng bên ngoài phòng học, Sở Niệm híp mắt, ngốc nghếch lẩm bẩm.
Nhưng cô còn chưa bước đi thì di động của cô lại kêu lên báo có tin nanh mới. Sở Niệm lấy di động từ trong ba lô ra, mở tin nanh ra đọc.
Bởi vì cô đồng bộ tài khoản trên website vào di động, cho nên dù không có máy tính, cô vẫn có thể nhận được đơn hàng được gửi lên trang web bất cứ lúc nào.
Trên mail không nói thêm gì, chỉ có mấy câu vô cùng đơn giản. Sở Niệm nhíu mày, nghĩ một lát rồi bấm số di động được lưu lại.
“Xin chào, tôi là Sở Niệm của trang web ‘Nhà họ Sở Thanh Khiết’.”
“Tại sao lại là phụ nữ?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam rất bất lịch sự.
Sở Niệm lại không hề để bụng lời của đối phương, dù sao trong suy nghĩ của rất nhiều người thì chuyện trừ ma, bắt quỷ đều do đàn ông làm. Cô ho nhẹ một tý, giọng nói vẫn duy trì vẻ lịch sự như ban đầu: “Xin hỏi, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ sao?”
“Chỉ có thể tìm cô sao? Cô xác định cô chính là người trừ tà của nhà họ Sở chứ?” Đầu dây bên kia, người đàn ông rõ ràng vẫn không tin là người được bên ngoài truyền tụng là lợi hại lại là một cô gái.
Sở Niệm cực kỳ khó chịu hừ một tiếng, đáp: “Không thể giả được.”
Đầu bên kia điện thoại, gã chần chờ một chút, cuối cùng giống như là rất khó khăn nói ra: “Hết cách rồi, hiện tại chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi.”
“……” Sở Niệm khinh khỉnh nhìn trời.
“Cô Sở, tôi gửi mail cho cô, cô đọc qua chưa?” Gã trong điện thoại hỏi.
“Đọc rồi, nhưng không nói đến điểm chính.”
“Chủ yếu là tôi không biết nên nói chuyện này như thế nào, nếu không, chúng ta gặp mặt rồi nói vậy?”
Sở Niệm suy nghĩ một chút, đáp: “Được, anh nói địa điểm đi.”
“Tôi chờ cô ở phía đông đầu dường Lưu Dương.” Đầu bên kia điện thoại, gã nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, hỏi tiếp: “Nửa tiếng có thể tới không?”
“Có thể.”
“Vậy lát nữa gặp.”
Sở Niệm ‘ừ’ một tiếng, tắt máy, đi thẳng ra cổng trường, vẫy một chiếc taxi, rời đi.