Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 4 - Cậu Trông Giống Người Tốt

trước
tiếp

“Thật đúng là phong nhã.” Nhạc Du ở bên cạnh thấp giọng nói.

Sở Niệm không thể phủ nhận chút xíu nào, mặc dù cô đã từng gặp qua quỷ nam trông rất đẹp trai, nhưng lại chưa từng gặp qua người đàn ông nào có thể gây cho cô sự tương phản mãnh liệt đến vậy.

Trước tiên là nói về người đàn ông đi đằng trước, xem ra là thầy giáo đến dạy thay rồi. Anh ta nhìn như nghiêm cẩn, mặc áo sơ mi màu xám đậm, quần tây sẫm màu, nhưng nút áo thứ hai lại tùy ý mở ra, lộ ra hầu kết như có như không. Làn da trắng nõn, đôi mắt xinh đẹp giống như xoáy nước dưới đáy biển sâu, dường như người khác chỉ cần liếc anh ta thêm một cái, sẽ bị hút mất linh hồn. Trong sự lạnh lùng, tuấn tú, trầm ổn lại lộ ra sự cương quyết, nhã nhặn mà không dễ thân cận.

Mà chàng trai đứng bên cạnh anh, xinh đẹp làm cho Sở Niệm cảm thấy hơi quá mức. Nếu cô so sánh người đàn ông trưởng thành kia với con chim ưng bay lượn trên trời thì chàng trai kia lại giống như chú Tuần Lộc lạc đường trong rừng rậm.

Vóc dáng cùng là gần 1,85m nhưng trong mắt sinh viên nam luôn để lộ sự thuần khiết và không lưu loát. Chỉ là nhìn tướng mạo, làm cho người ta không nhịn được muốn đến gần, thương yêu cậu ta. Làn da trắng nõn có thể so với da em bé, khẽ mỉm cười cũng đủ để bất kỳ người phụ nữ nào trên thế giới đều nổi lên tình thương của mẹ.

Hai kiểu đàn ông khác hẳn nhau đứng cùng một chỗ, đúng là khiến người ta cảm thấy rung động.

Sở Niệm ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người thật lâu, cho đến khi chạm mắt với người đàn ông ở trên bục, mới vội vàng cúi đầu. –l;;;l;;llq;;qll;;qq;;;d;;;,,,o,,…nn…-₫- Lý trí nói cho cô biết, nếu như mình bị người như vậy nhìn chằm chằm, cũng cảm thấy rất không lễ phép. Ảo não dùng tay vỗ vỗ mặt mình, hy vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi sự lúng túng này.

Người đàn ông rõ ràng thấy được hành động của Sở Niệm, trong đôi con ngươi đen láy thoáng qua ý cười. Khác hẳn với vẻ khẩn trương của sinh viên nam đứng bên cạnh, bình tĩnh ho nhẹ ngăn lại hàng loạt tiếng kinh hô không ngừng kể từ khi bọn họ xuất hiện đến giờ.

Đợi đến khi lớp học hoàn toàn yên tĩnh lại, anh mới mở miệng nói: “Chào mọi người, tôi là thầy giáo dạy thay mới tới. Tôi tên là Thương Sùng, về sau các bạn có thể gọi tôi là thầy Thương.”

“Phụt.” Sở Niệm thề là mình không hề cố ý, nhưng vừa nghĩ đến một người đàn ông có tướng mạo đường hoàng lại để người ta gọi là thầy Thương, cô liền không nhịn được bật cười.

Thương Sùng nhướn mày, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bước từng bước đến chỗ của Sở Niệm. Giọng nói trầm thấp cuốn hút, nói ra lời lại trúng tim đen.

“Vị bạn học này, hình như em có ý kiến với tên của tôi sao?”

Sở Niệm ngẩn ngơ, vội vàng đứng lên, đáp: “Không có, thầy suy nghĩ nhiều rồi.”

“Suy nghĩ nhiều? Em chắc chứ?”

“Em chắc chắn.” Sở Niệm càng cúi thấp đầu, kiên trì nói dối.

“Vậy thì được rồi.”

Thương Sùng lạnh lùng cười một tiếng, cũng không nói thêm gì với Sở Niệm, xoay người trở lại bục giảng. Dùng ánh mắt ý bảo sinh viên nam đang đứng kia có thể tự giới thiệu mình, liền tùy ý dựa vào bên cạnh bàn giáo viên, ánh mắt vẫn dừng ở trên người Sở Niệm, hai tay khoanh ở trước ngực.

Sở Niệm không biết mình đã trải qua tiết học cuối như thế nào, ngoại trừ nhớ mang máng câu nói của Thương Sùng khi gần tan học, về sau không phải tiết của mình thì sinh viên khác đừng có đến lớp này tham gia náo nhiệt gì gì đó, thì cả người cô đều ngây ngây ngô ngô.

Cho đến khi Nhạc Du dùng sức vỗ vỗ bả vai cô, Sở Niệm mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần. Nhìn mọi người đã rời khỏi phòng học, mới hốt hoảng cầm sách, nói: “Nhạc Du, chúng ta đi thôi.”

Nhạc Du cho rằng vì chuyện trong lớp vừa rồi mà Sở Niệm mất hứng, cho nên không nói thêm gì, đi theo sau Sở Niệm rời khỏi chỗ ngồi.

Nhưng khi các cô đến cửa phòng học, một người lại chắn trước mặt các cô. Sở Niệm bất mãn, đã hé miệng chuẩn bị mắng kẻ chặn đường, lại bị người trước mắt bức ép nuốt lại lời nói.L..,<<^^Q,,,,,**(*(D…..&&&&***__ Miễn cưỡng cười lễ phép, Sở Niệm hỏi: "Bạn học, cậu có chuyện gì không?"

Đứng ở trước mặt Sở Niệm và Nhạc Du chính là cậu 'Tuần Lộc' kia, nhìn chàng trai trước mắt căng thẳng nhìn mình chằm chằm, Sở Niệm nghi hoặc đầy đầu.

"Xin hỏi bạn là Sở Niệm sao?" Mặc dù chàng trai này không có giọng nói ma mỵ như Thương Sùng, nhưng tiếng nói cũng giống như người, làm cho người ta cảm thấy sạch sẽ thoải mái.

Sở Niệm gật nhẹ đầu, đáp: "Đúng vậy, cậu có chuyện gì sao?"

"Tôi chỉ muốn kết bạn với cậu, không biết cậu có đồng ý không?"

"Tôi ư? Vì sao?"

"Không vì sao cả, chẳng qua chỉ cảm thấy cậu thoạt nhìn là người rất tốt." Chàng trai ngượng ngùng gãi gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu mới thốt ra một câu khiến Sở Niệm suýt nữa hộc máu.

Mặc dù Sở Niệm cô còn chưa ngạo mạn đến mức tự nhận mình là khuynh quốc khuynh thành, nhưng như thế nào thì mình cũng được coi là người đẹp trong sáng, thanh nhã đi? Trên ti vi đều nói, lúc đàn ông bình luận về dung mạo của phụ nữ, nếu như bộ dạng bình thường, sẽ nói: 'Cô trông thật đáng yêu'. Nếu người phụ nữ đó khó coi, thì anh ta sẽ nói: 'Cô thoạt nhìn rất dịu dàng'. Nếu như bề ngoài của người phụ nữ kia thật sự quá tệ, người đàn ông mới có thể nói: 'Cô trông giống người tốt'.

Người tốt sao? Tên Tuần Lộc này lại nói mình trông giống người tốt!

Sở Niệm hơi tức giận, hai tay chống eo, đi về phía trước một bước, khoảng cách thân thể gần lại khiến cậu ta có chút bối rối lùi lại một bước.

Cậu không biết mình đã nói sai gì rồi, nhưng nhìn dáng vẻ chau mày của Sở Niệm, chẳng lẽ, cậu lại nói sai rồi à?

"Bạn học, cậu tên gì?" Sở Niệm trợn to đôi mắt tròn.

"Mặc, Mặc Vân Hiên." Mặc Vân Hiên bị cơn giận của Sở Niệm áp chế khiến cả người không thoải mái.

"Rất tốt! Bạn học Mặc Vân Hiên, trước chưa nói đến cậu đột nhiên xuất hiện nói muốn làm bạn với tôi là xuất phát từ mục đích gì. “L3”…)_(q,,,,u4444….____D0,,,..,111///..&&&&000- Thế nhưng, bởi vì câu nói vừa rồi của cậu, Sở Niệm tôi cũng không thể làm bạn với cậu được. Cứ như vậy đi, tạm biệt!" Sở Niệm sống hai mươi năm, ngoại trừ yêu tiền thì chỉ thích chưng diện. Cô mặc kệ câu nói vừa nãy của Tuần Lộc là hữu tâm hay vô ý, cô chỉ biết người này cũng giống tên Thương Sùng kia, đều khiến mình không có ấn tượng tốt.

Mặc Vân Hiên bị Sở Niệm làm cho nghẹn hồi lâu không thốt nên lời, Nhạc Du cũng cảm thấy cô là chuyện bé xé ra to rồi. Ý bảo không cần thiết kéo cánh tay Sở Niệm, Nhạc Du hơi áy náy nhìn chàng trai đang ngây như gỗ, nói: "Mặc Vân Hiên, thật áy náy quá, Niệm Niệm là một người thẳng tính, không có ác ý đâu, cậu đừng trách cô ấy nhé."

"Sẽ không, sẽ không. Có thể do tôi không biết ăn nói mới chọc cô ấy mất hứng, là lỗi của tôi." Mặc Vân Hiên rất là lễ phép cười cười.

"Vậy chúng tôi đi trước, ngày mai gặp lại."

Mặc Vân Hiên còn muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng vừa thấy Sở Niệm đang hung dữ nhìn mình, liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nhạc Du thấy vậy đành bất đắc dĩ lắc đầu, kéo mạnh người bên cạnh vòng qua Mặc Vân Hiên, rời đi.

Đợi đến lúc chạy đến cổng trường, Sở Niệm mới dùng sức rút cánh tay bị Nhạc Du túm đau về. Vừa tức giận xoa xoa, vừa nói: "Nhạc Du, cậu làm gì mà muốn mình xin lỗi cạu ta, mình đâu có nói gì sai!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.