Dịu dàng giúp Sở Niệm rót sữa, nhân lúc Cẩm Mặc và Hoa Lệ đều ở trong bếp, Thương Sùng hỏi:
“Hôm nay về nhà…… Không có chuyện gì chứ?!”
Sở Niệm lắc lắc đầu, uống sữa, cảm giác trên người thoải mái hơn nhiều.
“Chỉ là ở nhà quét tước vệ sinh mà thôi, chỉ có một mình em ở đó thì có thể xảy ra chuyện gì?”
“Vậy là tốt rồi.” Thương Sùng nhợt nhạt mà cong khóe môi, nhìn Sở Niệm cùng bình thường không có gì khác biệt, lòng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Vài phút sau, Sở Niệm níu tay hắn.
Dùng đầu cọ vào tay hắn làm nũng, cô cười nhạt, bộ dáng trông quyến rũ hơn trước không nói nên lời.
“Thương Sùng, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi. Em có chút mệt mỏi, muốn anh ngủ cùng em.”
Thương Sùng giơ tay sờ sờ gương mặt cô, dù đau lòng Sở Niệm, nhưng mà… hắn vẫn quay sang nhìn Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc đang nấu cơm trong bếp.
“Bọn họ vẫn luôn đang đợi chúng ta trở về ăn cơm, bằng không chờ một chút, cơm chắc cũng sắp được rồi.”
“Em không cần…” Sở Niệm dường như cáu kỉnh chu môi. “Em hiện tại rất mệt, không muốn ăn cơm.”
“Dạ dày trống không cũng không tốt, nha đầu, em nghe lời nào, chút nữa anh lên lầu với em được không?”
Trước đây nếu Thương Sùng nhẫn nại khuyên như vậy thì dù không vui Sở niệm cũng sẽ nghe lời. Nhưng, lúc này… nhìn Sở Niệm ngồi một bên hờn dỗi, Thương Sùng cười khẽ, cuối cùng cũng chỉ có thể nhượng bộ, thỏa hiệp.
“Rồi rồi rồi, chúng ta không ăn cơm. Em cũng đừng nóng giận, anh đưa em lên lầu nào.”
Sở Niệm bĩu môi, mặt mày dù đang cười, nhưng vẫn không buông tha mà liếc hắn một cái.
“Bế em.”
“…” Thương Sùng kinh ngạc sửng sốt, xác định mình không nghe lầm, cười nhạt, khom lưng đem Sở Niệm từ trên sô pha ôm lên.
Hai người tình chàng ý thiếp vừa mới chuẩn bị lên lầu, vừa lúc Hoa Lệ bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra.
Cô giật mình mà mở to hai mắt, Hoa Lệ nhìn nhìn Sở Niệm, sau đó lại đem tầm mắt đặt ở trên người Thương Sùng.
“Ca, cơm xong rồi. Hai người… muốn làm gì đó?”
“Lên lầu ngủ.”
Ngày thường Sở Niệm chuyên đỏ mặt, nay lại phá lệ trả lời Hoa Lệ thay Thương Sùng.
Làn mi dài khẽ nheo, nhìn từ trên cao xuống có vẻ đắc ý vô cùng, sau đó lại không chút nào ngượng ngùng đem đầu dựa vào ngực Thương Sùng.
Hoa Lệ đứng nhìn, cảm thấy Sở Niệm hôm nay có vẻ quái quái. Cô nàng khẽ cau mày, đưa tay lên không biết phải làm sao cho tốt.
“Ngủ thì chút nữa ngủ cũng đâu có sao. Em với Cẩm Mặc mới nấu một đống đồ ăn… hai người bỏ đi kh ông chừa cho người ta chút mặt mũi nào sao…”
“Các ngươi đói bụng, thì tự ăn trước đây.”