Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 97 - Cô Đang Uy Hiếp Tôi?

trước
tiếp

“Cũng thế, chỉ là lúc trước Cẩm Mặc xuất hiện ở trước mặt Sở Niệm là một con mèo đen. Không hiện thân, cộng thêm sợi dây chuyền kia, Sở Niệm đương nhiên sẽ không hoài nghi cậu ta. Nhưng nếu như em sống đã lâu năm, kết quả sẽ là thế nào, ta cũng không dám bảo đảm.”

Hoa Lệ che mắt, vì sao trước đó con mèo đực đáng ghét kia lại không nói qua với mình, Sở Niệm là người trừ ma chứ. Nhưng bây giờ bảo cô quay trở về, cô thật sự không muốn!

Bộ dạng kiêu ngạo ban nãy đã lập tức biến mất hơn phân nửa, cô hạ thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Cùng lắm thì hạn chế tiếp xúc với cô ấy là được, nếu thật sự không được, em liền biến về nguyên hình. Dù sao, Hoa Lệ cũng không muốn đi.”

“Em quyết định xong rồi?”

“Quyết định xong rồi.”

“Tự mình gánh chịu hậu quả đi?”

“Vâng.”

“Bảo đảm tuyệt đối không gây chuyện?”

“Hoa Lệ bảo đảm.”

Thương Sùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó, dưới ánh mắt tuyệt vọng của Cẩm Mặc, gật đầu với Hoa Lệ, nói: “Trên lầu có phòng của em và Cẩm Mặc hãy nhớ kỹ lời mình đã nói.”

“Chủ nhân, đừng mà—– ”

“Chủ nhân, ngài tốt nhất!”

Tiếng kêu rên của Cẩm Mặc và tiếng hoan hô của Hoa Lệ đồng thời nổ vang trong phòng khách, nhìn Thương Sùng đã lên lầu, Hoa Lệ nắm chặt tay kêu răng rắc.

Cô nghênh ngang đi đến bên cạnh Cẩm Mặc, dương dương đắc ý lắc lắc thân hình như rắn nước của mình, đi vòng quanh cậu. Thật vất vả dừng lại, trong miệng còn phát ra tiếng chậc chậc.

Cô nâng cằm cậu, đôi mắt hơi híp, nói: “Anh sớm chết tâm đi, còn lẩn trốn cũng không trốn thoát vuốt mèo của chị đâu!”

Nói xong, cô liền kéo Cẩm Mặc đã hoàn toàn ngây ngốc, đi lên lầu về phòng của bọn họ.

…………

Ngồi ở trong phòng đọc sách, nghe tiếng kêu cứu của Cẩm Mặc truyền đến từ căn phòng cách vách, anh rất vô tâm cười một cái. Chuyển mắt nhìn sắc trời bên ngoài đã dần tối, anh đột nhiên rất muốn gọi điện thoại cho cô nhóc kia.

Đứng dậy cầm di động từ chỗ tủ ở đầu giường, anh còn chưa bấm phím mở khóa, đi động liền reo lên.

Nhìn tên người hiển thị trên màn hình, anh liền nhíu mày, dứt khoát tắt đi. Nhưng chưa đến một phút, tiếng tin nhắn báo vừa có tin nhắn đến.

Thương Sùng đương nhiên biết rõ là ai gửi tin nhắn đó, trầm tư một chút, anh liền mở khóa, mở tin ra đọc.

“Thương Sùng, em có việc muốn nói với anh, là về Sở Niệm. Nếu như anh muốn biết, hãy gọi điện thoại cho em, Tần Tâm Nhu.”

Trong lòng Thương Sùng đột nhiên có một cảm giác rất xấu, anh đi ra ban công, bấm số của Tần Tâm Nhu. Còn chưa kêu được vài tiếng, cuộc gọi đã có người nhận.

“Cuối cùng anh cũng chịu gọi điện thoại cho em.” Đầu dây bên kia, Tần Tâm Nhu cười nhẹ một tiếng.

“Có chuyện gì nói thẳng đi.” Thương Sùng lạnh lùng nói.

“Nói qua điện thoại không rõ được, hay là, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện nhỉ?” Thấy đầu bên kia im lặng, Tần Tâm Nhu lắc lắc cái ly đế cao trong tay.

“Xem ra, thầy Thương không có hứng thú rồi. Vậy thì không tốt rồi, dù sao Sở Niệm…”

“Thời gian, địa điểm.”

“Tám giờ, TTs Coffee, không gặp không về.”

Thương Sùng tắt cuộc gọi, đôi mắt phản chiếu trên kính hồng rực lên.

…………

Tám giờ tối, Thương Sùng đẩy cửa chính của TTs’Coffee ra, lạnh lùng nhìn bốn phía, rồi đi thẳng đến trước mặt Tần Tâm Nhu. Anh ngồi trên sofa, phất tay với người phục vụ đang muốn đi qua.

“Nói đi, chuyện gì.”

Tần Tâm Nhu nhìn anh một cái, dùng thìa bạc khuấy nhẹ cafe đen trong chén, mở miệng: “Thương Sùng, dù gì cũng là đồng nghiệp một thời gian. Không cần vội vã đi thẳng vào vấn đề như vậy đi?”

“Có gì nói thẳng, tôi không thích vòng vo.” Thương Sùng lạnh lùng liếc cô ta, tựa người vào lưng ghế ngồi.

“Vậy nếu như là Sở Niệm thì sao?”

“Cô muốn nói cái gì?”

Tần Tâm Nhu cầm di động đặt lên mặt bàn, cô ta rất mong đợi xem Thương Sùng sẽ phản ứng thế nào sau khi nhìn thấy những hình ảnh kia.

Vài phút sau, Thương Sùng mới cầm di động lên. Nhìn hình ảnh bên trong, đôi mắt anh đột nhiên lạnh lẽo.

“Hôm nay, vừa khéo em đến sân bay tiễn một người bạn, liền thấy một màn này.” Tần Tâm Nhu cười đắc ý.

“Người đàn ông đó là người liên tục theo đuổi Sở Niệm lúc trước đi, nhưng cũng rất bình thường. Có người bạn trai tốt như thế muốn xuất ngoại, Sở Niệm lưu luyến cũng là chuyện thường tình.”

Thứ Tần Tâm Nhu đưa cho Thương Sùng xem chính là bức ảnh chụp Sở Niệm bị Tô Lực ôm chặt vào buổi sáng hôm nay. Góc máy khá tốt, ngay cả nét mặt của Sở Niệm cũng được chụp vô cùng rõ ràng.

Thương Sùng nhíu mày, ném di động qua một bên, hỏi lại: “Trùng hợp sao?”

“Đương nhiên, nếu không sao em có được những bức ảnh đó chứ?”

Đêm hôm đó thấy bọn họ ôm nhau ở góc đường, Tần Tâm Nhu liền chụp ảnh lại. Trong lòng cô ta nghĩ, Thương Sùng đã bị cô nhóc kia lừa gạt rồi, cho nên ngày hôm sau cô ta tìm đến một thám tử tư, đặc biệt phụ trách theo dõi cô nhóc kia.

Trời không phụ người có lòng, còn chưa được vài ngày, đã bị cô ta chụp được bức ảnh thú vị như vậy.

Cô ta nhấp nhẹ cà phê trong ly, lúc nâng mắt lên thì vẻ giễu cợt ban đầu đã thay bằng sự si tình và đau khổ. Tần Tâm Nhu nhìn Thương Sùng, nói: “Em biết rõ anh thích Sở Niệm, nhưng cô ấy đã có bạn trai rồi. Thương Sùng, anh biết là em thích anh mà.”

“Sau đó thì sao?” Giọng nói của anh bình tĩnh làm cho người ta không đoán được.

“Sao anh không thử ở cùng với em chứ? Sở Niệm có thể làm gì cho anh, em cũng làm được.”

Dịch bàn tay để Tần Tâm Nhu không có cơ hội nắm được, Thương Sùng nhìn cô ta. Vẻ mặt cũng giống hệt đôi mắt anh, lạnh lẽo khiến cho Tần Tâm Nhu không kiềm được run rẩy trong lòng.

“Cô Tần, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm vài chuyện. Bạn trai của Sở Niệm không phải là người trong ảnh, mà là tôi.” Thương Sùng cong khóe miệng.

“Tôi không biết hành động hôm nay của cô là xuất phát từ mục đích gì, nhưng tôi cảnh cáo cô, nếu như cô còn dám phái người đi theo Sở Niệm, kết quả của cô, tuyệt đối sẽ không như cô mong muốn đâu.”

Tần Tâm Nhu sửng sốt một chút, cô ta tuyệt đối không ngờ Thương Sùng không kiêng nể gì mà nói ra những lời đó. Cô ta siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm anh.

“Thương Sùng, anh có biết nếu như trường học hoặc là bên ngoài biết được anh và sinh viên của mình yêu đương, kết cục của anh sẽ là gì không!”

“Đương nhiên.”

“Vậy anh còn…”

“Còn thẳng thắn nói cho cô biết sự thật, phải không?” Thương Sùng châm chọc nhìn cô ta.

“Cô có thể đặc biệt tìm người chụp những tấm ảnh này cho tôi, tôi đây cũng tin là cô đã sớm biết quan hệ của tôi và Sở Niệm. Về phần cách nhìn của người ngoài mà cô nói, nói thật, tôi thật sự chẳng để ý chút nào.”

Nói xong, Thương Sùng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng lúc đó, Tần Tâm Nhu cũng đứng lên. Giọng cô ta đè xuống rất thấp, song vẫn khiến người ta nghe ra sự phẫn nộ ở bên trong.

Cô ta nói: “Coi như anh không thèm để ý, vậy Sở Niệm thì sao? Anh nên biết nếu em gửi bức ảnh này cho báo chí, anh có bị trường học sa thải hay không thì em không biết. Nhưng em dám vỗ ngực bảo đảm, Sở Niệm nhất định sẽ bị nhà trường đuổi học!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.