Tứ Đại Danh Bộ

Q.2 - Chương 23 - Thụ Chế Cầu Phản Chế

trước
tiếp

Quan Hải Minh sắc mặt âm trầm nói :

– Ngươi mà biết điều này thì ngay cả một điểm hy vọng sống nhỏ nhoi cũng mất luôn đó!

Võ Thắng Đông cười lạnh nói :

– Dù sao thì ngươi cũng sắp chết, nói cho ngươi biết cũng không hại gì. Quan lão gia tử, Trương tú tài và huynh đệ chúng ta đều nằm trong số mười ba hung thủ đó.

“Thiết Tản Tú Tài” dựa vào bàn thở hào hển nói :

– Ngươi còn hỏi vậy chứng tỏ ngươi vẫn còn chưa biết chuyện này. Xem ra Võ lão nhị chưa bán đứng chúng ta!

Truy Mệnh nghe vậy liền lập tức nói :

– Ta vốn chẳng biết chuyện này. Chẳng qua là khi đi qua Ngũ Đài sơn thấy Võ Thắng Đông ám sát thân đệ nên mới nhúng tay vào chuyện này, đuổi bắt hắn đến tận hôm nay.

“Thiết Tản Tú Tài” Trương Hư Ngạo “ồ” lên một tiếng, mục quang chuyển động nhìn Võ Thắng Đông, lẩm bẩm nói :

– Là ngươi giết Võ lão nhị à? Hừ, ngươi bảo Võ lão nhị bán đứng chúng ta với Truy Mệnh vì vậy mà ngươi mới giết Võ lão nhị cho chúng ta, giờ chỉ còn mình Truy Mệnh biết bí mật này mà thôi.

Quan Hải Minh trợn mắt nhìn Võ Thắng Đông, gằn giọng nói từng chữ một :

– Có chuyện như vậy hay không?

Võ Thắng Đông cười hết sức tự nhiên nói :

– Quan lão gia tử, lẽ nào ngài tin lời của ngoại nhân cũng không tin lời người trong nhà mình?

Quan Hải Minh mới nghe đã hiểu được vài ba phần, liền nói :

– Thì ra chuyện ngươi muốn chúng ta giữ bí mật này, không nói cho thủ lãnh biết, lại còn dùng bí kíp “Độc Thủ Thôi Hồn chưởng” của Võ lão nhị để trao đổi lại có nội tình như vậy?

Võ Thắng Đông ấp úng nói :

– Quan lão gia tử, ngài… ngài chớ nên nghe lời của kẻ sắp chết này, y cố tâm ly gián chúng ta…

Quan Hải Minh “ồ” lên một tiếng.

Trương Hư Ngạo lại nói :

– Tam bổ đầu, ngươi nói lại chuyện Võ lão đại giết Võ lão nhị ở Ngũ Đài sơn cho ta xem?

Truy Mệnh liền kể hết những điều mình thấy ở Ngũ Đài sơn cho Quan Hải Minh và Trương Hư Ngạo nghe. Võ Thắng Đông mấy lần muốn ngăn cản chàng lại nhưng đều bị Quan Hải Minh trừng mắt nhìn, Võ Thắng Đông chỉ đành đứng im.

Võ Thắng Đông tự mình hiểu rõ, lấy võ công mà luận, võ công ba người không hơn kém nhau là bao nhiêu. Nếu như tay hắn chưa bị thương, sau ba trăm chiêu có thể thắng được “Thiết Tản Tú Tài” Trương Hư Ngạo trong gang tấc, nhưng trong ba trăm chiêu nhất định hắn sẽ bại trong tay “Đại Thủ Ấn Kim Cang” Quan Hải Minh.

Truy Mệnh nói xong, Võ Thắng Đông liền lớn tiếng quát :

– Làm gì có chuyện này. Các vị chớ nghe hắn nói bậy!

Trương Hư Ngạo đưa mắt dò xét Võ Thắng Đông một lượt nói :

– Vậy là ngươi lợi dụng ta và Quan lão gia tử để giết Truy Mệnh, cuốn bí kíp “Độc Thủ Thôi Hồn chưởng” kia cũng là trò lừa gạt của ngươi đúng không?

“Lạt Thủ thư sinh” Võ Thắng Đông vội cười cười nói :

– Sao cơ? Các vị đừng nghe tên này nói bậy!

Vừa nói y vừa lấy từ trong ngực ra một cuốn sách mỏng nói :

– Bí kíp “Ngũ Độc Thôi Hồn chưởng” này tiểu đệ xin lập tức hiến tặng!

“Thiết Tản Tú Tài” Trương Hư Ngạo cười lạnh nói :

– Chúng ta cũng chẳng ham hố gì một chút bàng môn thuật kỹ này của ngươi, nhưng chuyện ngươi sát đệ đoạt thư đã phá hoại kế hoạch hành động của chúng ta, chuyện này không thể không báo cáo cho thủ lãnh biết được.

Võ Thắng Đông nghe xong thì lạnh cả người, nghĩ đến võ công cao cường, thủ đoạn độc ác của tên thủ lãnh, thầm lo sợ trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói :

– Lẽ nào các vị không định giết kẻ ăn cơm Lục Phiến môn này?

“Thiết Tản Tú Tài” Trương Hư Ngạo mỉm cười nói :

– Đương nhiên phải giết hắn để giữ kín bí mật này, thêm vào đó, hắn đã làm ta bị thương một chân, không giết cũng phải giết.

Võ Thắng Đông thập phần cảm kích, dùng hữu thủ dâng quyển bí kíp “Độc Thủ Thôi Hồn chưởng” lên nói :

– Các vị truy sát Truy Mệnh coi như là đã thay tại hạ báo mối thù đoạn tay, bất kể là các vị có bẩm cáo lại với thủ lĩnh hay không, tại hạ vẫn nguyện ý đem cuốn bí kíp “Độc Thủ Thôi Hồn chưởng” này hiến tặng để biểu thị lòng biết ơn.

Quan Hải Minh đưa tay ra đón lấy, cười lạnh nói :

– Coi như ngươi biết thức thời! Dù sao thì thứ này cũng không phải của ngươi, giao cho chúng ta luyện cũng không hại gì.

Võ Thắng Đông cười lạnh :

– Không hại gì, không hại gì.

Quan Hải Minh vừa chạm vào cuốn bí kíp đã thấy nó mở bung ra, ụp vào mặt mình. Quan Hải Minh nhất thời không thấy Võ Thắng Đông đâu nữa, tức giận gầm lên một tiếp, song chưởng kẹp chặt cuốn bí kíp. Lúc này, lão chợt thấy hai đạo tinh quang đã xạ đến hai bên sườn. Quan Hải Minh không thèm để ý đến ám khí, tung mình lao về phía trước.

Mắt thấy hai mũi phi tiêu sắp xạ trúng Quan Hải Minh thì đột nhiên một chiếc Thiết tản hoành ngang chọc ra, vừa khéo đụng trúng hai mũi phi tiêu rơi xuống đất.

Võ Thắng Đông cả kinh, muốn lùi cũng không kịp.

Quan Hải Minh ấn mạnh một chưởng lên ngực hắn, cả người Võ Thắng Đông liền bay ngược về phía sau.

Võ Thắng Đông đụng trúng vào một chiếc cột nhà, khiến bụi đất bay mù mịt.

Hắn gục người xuống thở hổn hển.

Quan Hải Minh lại lao đến như điện, một chưởng đặt lên Thiên linh cái của Võ Thắng Đông, cười ha hả nói :

– Bằng vào một chút thủ đoạn của ngươi mà muốn ám toán ta sao?

Trương Hư Ngạo vì chân đã thọ thương, phóng Thiết tản ra cũng chưa thu hồi về. Chỉ thấy y cười hì hì nói :

– Đệ đệ ngu ngốc của ngươi cũng đã chết như vậy trong tay ngươi, vết xe đổ còn đó, lẽ nào chúng ta lại không phòng bị chứ?

“Lạt Thủ thư sinh” Võ Thắng Đông thở hào hển nói :

– Tha… tha… mạng…

Quan Hải Minh cười lớn nói :

– Giết ngươi thì chúng ta không giết, có điều phải đem ngươi đến chỗ thủ lĩnh, y sẽ tự xử lý ngươi mà chúng ta cũng có thưởng.

Võ Thắng Đông nghe lão nói vậy mà toát mồ hôi lạnh.

Trương Hư Ngạo cười cười nói :

– Thật buồn cười! Nếu ngươi chính diện giao chiến với chúng ta, chỉ sợ trong vòng trăm chiêu chúng ta vị tất đã chế ngự được ngươi, nhưng mà ngươi lại muốn dùng trò trá ngụy, không ngờ mưu kế lại bị chúng ta tính ra thành ra không kịp ứng biến, ăn phải một chưởng của Quan lão gia tử, ha ha ha…

Võ Thắng Đông cúi đầu nhìn y phục trước ngực đã nát vụn, trên ngực hiện ra một dấu bàn tay đỏ chói. Mặc dù hắn đã mượn lực thoái hậu, nhưng vết thương vẫn thập phần nghiêm trọng. Chỉ thấy Võ Thắng Đông ho liên tục mấy tiếng rồi nôn ra một búng máu, thở hổn hển nói :

– Hai vị… lợi hại… tiểu đệ… cam bái hạ… phong…

Vừa nói hắn vừa đưa tay lên đẩy bàn tay của Quan Hải Minh đang đặt trên Thiên linh cái ra :

– Xin Quan lão gia tử nâng cao quý thủ, tại hạ đã thọ thương, tuyệt đối không phải là đối thủ của hai vị, tại hạ có thể chạy được sao?

Quan Hải Minh cũng không thu tay lại, bởi lão biết Võ Thắng Đông quỷ kế đa đoan, tiêu nhanh lại độc nhưng công phu trên tay thì không có gì xuất sắc, tay của hắn đang đẩy về phía mạch môn, nhưng dù hắn có biến chiêu đột xuất đi chăng nữa thì Quan Hải Minh tự thị tài cao gan lớn, thừa sức ứng biến được chuyện này.

Không ngờ khi Võ Thắng Đông vừa chạm tay vào tay lão, Quan Hải Minh đột nhiên biến sắc mặt, chỉ thấy một cơn tê rần khắp cánh tay, lúc ấy lão muốn lập tức rụt tay lại nhưng cả cánh tay đã tê dại, không còn nghe lời lão nữa. Trong nháy mắt, Võ Thắng Đông đã nắm lấy mạch môn của lão. Quan Hải Minh đưa mắt nhìn, chỉ thấy hữu thủ của Võ Thắng Đông đã chuyển thành màu đen, còn cánh tay của lão thì cũng ẩn ẩn hiện hiện một làn thanh khí, trong lòng vừa tức vừa nộ, chỉ nghe “Thiết Tản Tú Tài” Trương Hư Ngạo hô lớn :

– Lão gia tử, chưởng của hắn có độc, mau tránh ra!

Nguyên lai từ khi Võ Thắng Đông giết Võ Thắng Tây đoạt bí kíp xong, một mặt truy đuổi Truy Mệnh để bịt đầu mối, một mặt lại nhân cơ hội khổ luyện võ học trong đó, sau vài ngày đã có tiểu thành, tuy không thể cách không bức độc thương nhân, nhưng đã có thể dồn độc ra cánh tay, thừa cơ tiếp xúc sẽ đẩy cho chất độc thâm nhập cơ thể địch nhân.

Trương Hư Ngạo không biết sự tình, kỳ thực Quan Hải Minh không phải không thu tay về, mà là độc khí đã xâm nhập vào cánh tay, muốn rút cũng không rút được.

Quan Hải Minh vừa kinh vừa nộ, kinh là vì độc đã xâm nhập vào nội thể, nộ là vì nhất thời sơ ý đã để Võ Thắng Đông thi độc chưởng, một mặt lão vận côn bảo hộ tâm mạch, mặt khác phản thủ tung một chưởng về phía Võ Thắng Đông.

Võ Thắng Đông đột nhiên buông tay, tránh khỏi một chưởng, đồng thời duỗi mạnh hữu thủ, xạ ra ba mũi phi tiêu, chia ba đường thượng, trung, hạ bắn về phía Quan Hải Minh.

Trương Hư Ngạo biết chuyện không hay, song chưởng ấn mạnh xuống đất, người liền bay lên như một con cự điểu, Thiết tản đã thu hồi trong tay đâm thẳng vào sau lưng Võ Thắng Đông.

Quan Hải Minh vừa bức khai Võ Thắng Đông đã thấy ba điểm tinh quang bắn tới. Bàn tay liền vung ra, nháy mắt đã bắt được hai mũi tiêu, đang định lắc người né tránh mũi thứ ba. Không ngờ vừa triển khai chân lực, nguyên khí đã thất tán, chất độc công thẳng vào tâm thất, trước mắt lão trời đất như xoay tròn, cùng lúc đó, phi tiêu đã cắm thẳng vào ngực trái của lão. Quan Hải Minh ngửa mặt thét một tiếng kinh hoàng, dồn toàn bộ sức lực vào tay đánh ra một chưởng.

Võ Thắng Đông vừa phát xạ phi tiêu, đột nhiên cảm thấy sau lưng có tiếng gió, vội lao mình về phía trước tránh né. Vừa hay, cái lao ấy của hắn lại lao đúng vào chưởng tâm của Quan Hải Minh, “bình” một tiếng, cả người Võ Thắng Đông bay lên cao nửa trượng, rồi rơi bịch xuống làm vỡ nát một chiếc bàn. Sau đó hắn ôm lồng ngực gần như đã vỡ nát, lảo đảo dứng dậy dựa vào một chiếc cột nhà, máu tươi nhỏ giọt chảy ra từ hai mắt, hai lỗ mũi. Lúc này Quan Hải Minh đã độc phát thân vong.

Võ Thắng Đông lắc lư một hồi, mắt nhìn như đóng đinh vào mặt Truy Mệnh, nói với giọng phẫn hận :

– Ngươi… ngươi…

Cuối cùng cũng nói không hết lời, ngã gục xuống đất, vĩnh viễn cũng không thể nào đứng dậy được nữa.

“Lạt Thủ thư sinh” Võ Thắng Đông ám toán thân đệ là “Độc Thủ Trạng Nguyên” Võ Thắng Tây, lại dụng kế giết chết “Đại Thủ Ấn Kim Cương” Quan Hải Minh Quan lão gia tử nhưng cuối cùng cũng khó thoát cái chết, chết bởi một chưởng toàn lực cuối cùng của Quan lão gia tử.

Truy Mệnh lẩm bẩm nói :

– Là do ngươi tự tìm cái chết, không trách được ta!

“Thiết Tản Tú Tài” Trương Hư Ngạo dường như vẫn còn hơi sợ, đưa mắt nhìn thi thể của Võ Thắng Đông rồi lạnh lùng nói với Truy Mệnh :

– Hai người họ tuy đã chết, nhưng vẫn còn ta!

Truy Mệnh cười nói :

– Nếu một đấu một, chỉ sợ ngươi không phải địch thủ của ta!

Trương Hư Ngạo cười cười nói :

– Đáng tiếc huyệt đạo của ngươi đã bị Võ Thắng Đông phong bế, không thể cử động, còn ta chỉ cần khẽ động đầu ngón tay cũng đủ giết ngươi rồi!

Truy Mệnh nhắm mắt lại nói :

– Xem ra ta chỉ có thể nhận mệnh thôi!

Nói đến chữ “mệnh”, cả người chàng liền tung người lên như một mũi tên, nhanh, mạnh, chuẩn, công kỳ vô bị, tả cước đá cổ họng, hữu cước đá đầu vai.

Trương Hư Ngạo cả kinh, vội mở rộng Thiết tản ngăn chặn thế công, nào ngờ song cước Truy Mệnh đột nhiên gấp khúc, đá luôn vào hai cổ tay Trương Hư Ngạo. Thiết tản liền bay ra khỏi tay. Tả thủ Truy Mệnh đã nắm chặt cổ họng Trương Hư Ngạo, hữu thủ đặt lên mạch môn. Trương Hư Ngạo sắc mặt xanh nhợt nói :

– Ngươi…

Truy Mệnh cười nói :

– Lấy một chọi ba, ta tự biết không phải đối thủ của các ngươi, thêm vào đó lại trúng phải một chưởng của Quan lão gia tử. Nhưng ta cũng đả thương một chân của ngươi, coi như huề vốn.Ta liền giả vờ cho Võ Thắng Đông điểm vào huyệt đạo. Đợi các ngươi tàn sát lẫn nhau xong rồi thì đến lượt ta thu nhặt tàn cuộc, lúc đó tự nhiên là lợi hơn rất nhiều. Một mặt khác, nếu ta không dùng cách này, muốn sanh cầm ngươi cũng rất khó.

Bên ngoài chợt nổi sấm ầm ầm.

Một trường đả đấu trong khách điếm sớm đã khiến cho khách nhân, tiểu nhị, chưởng quầy trong điếm sợ đến hồn phi phách tán, không biết đã chạy đi đâu ẩn nấp rồi.

Bên ngoài mưa gió tơi bời, ba ngọn đèn trong điếm lay động không ngừng.

Truy Mệnh cũng cảm thấy một luồng hàn khí bức nhập vào nội thể. Chàng cảm thấy cần phải hỏi ngay ra chuyện tên đầu lĩnh của đám hung đồ này là ai, bởi vì bản thân chàng đã thọ thương không nhẹ, dù có muốn cũng không thể giải tên “Thiết Tản Tú Tài” này trở về kinh thành cho Gia Cát tiên sinh xét hỏi.

Mười ba tên hung thủ, “Ma Đầu” Tiết Hồ Bi đã chết, “Độc Thủ Trạng Nguyên” Võ Thắng Tây đã chết, “Lạt Thủ thư sinh” Võ Thắng Đông và Quan lão gia tử cũng đã chết. Hung thủ chỉ còn lại chín người. Chín người này ngoại trừ “Thiết Tản Tú Tài” Trương Hư Ngạo ra thì còn những ai? Chuyện chỉ chỉ có thể bức vấn ra từ Trương Hư Ngạo mà thôi.

Truy Mệnh lạnh lùng nhìn hắn hỏi :

– Thủ lĩnh của các ngươi là ai?

Trương Hư Ngạo ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy song mục Truy Mệnh lạnh tựa hàn băng, thâm như cổ cảnh. Ánh mắt ấy khiến hắn không khỏi khẽ rùng mình.

Truy Mệnh lại nói :

– Tốt nhất là ngươi nên nói ra.

Trương Hư Ngạo giật thót mình, đang định mở miệng nói thì bên ngoài sấm nổ một tiếng “đoàng”. Ánh đèn dao động không ngừng, ánh chớp lóe lên, trong một sát na ngắn ngủi, cảnh vật trong điếm bỗng sáng bừng lên.

Tiểu nhị, chưởng quầy trong tiệm vẫn không xuất hiện.

Truy Mệnh khẽ chau mày :

– Ta đếm ba tiếng, ngươi không nói thì đừng trách ta không khách sáo nữa đâu!

Trương Hư Ngạo cười khổ nhìn Truy Mệnh.

Truy Mệnh lạnh lùng đếm :

– Một.

Bên ngoài sấm lại nổ ì ùng. Sắc trời tối đen, gió mưa như muốn nhấn chìm cả căn tiểu điếm.

Một trong ba ngọn đèn dầu đã bị gió thổi tắt.

Truy Mệnh lạnh lùng đếm tiếp :

– Hai.

Gió thổi mây bay, tất cả sự vật xung quanh dường như không thể làm chàng phân tâm.

Mồ hôi Trương Hư Ngạo túa ra từng giọt lớn bằng hạt đậu.

Truy Mệnh gằn giọng :

– Ba!

Trương Hư Ngạo vội mở miệng, ấp úng nói :

– Ta… ta nói…

Đột nhiên chấn song cửa sổ kêu đến “cách” một tiếng.

Lúc này Truy Mệnh đã quay đầu lại.

Chấn song cửa đã vị chấn vỡ nát, một đạo bạch quang hung mãnh cường liệt xoay tròn bắn vào cổ họng Truy Mệnh.

Truy Mệnh vội kéo người Trương Hư Ngạo nhảy tránh.

Đạo bạch quang bắn trông trúng người, đột nhiên đổi hướng đập mạnh xuống đất sau đó bay ngược trở lại cửa sổ, biến mất trong màn đêm tăm tối.

Truy Mệnh kéo Trương Hư Ngạo lăn xuống đất, phát giác đế giày đã bị cắt đứt một mẫu nhỏ. Bên ngoài lại lóe lên một ánh chớp, sấm nổ ì ùng, mồ hôi Truy Mệnh túa ra trên mặt. Chỉ nghe bên ngoài có người lạnh lùng lên tiếng :

– Ra đây!

Truy Mệnh phản thủ phong bế Khí Hải huyệt của Trương Hư Ngạo, sau đó lại không yên tâm, đưa tay điểm thêm vào Nhuyễn Ma huyệt của hắn, rồi mới sải bước ra bên ngoài khách điếm. Truy Mệnh vừa ra khỏi điếm đã thấy có bảy tám người đang ngã nằm trên mặt đất, chính là những khách nhân, tiểu nhị, chưởng quầy trong điếm khi nãy. Những người này nằm gục trên đất bùn, mỗi người đều trúng một đòn trí mạng vào cổ họng, vết thương dường như do một thứ binh khí cong và sắc gây ra, vết thương rất nhỏ.

Thiên hôn địa ám, thỉnh thoảng lại nổi lên một trận sấm chớp ầm ầm. Từng đám ô vân thi thoảng lại bị gió thổi bay tứ tán.

Cùng lúc ánh chớp lóe lên, chỉ thấy một người đang đứng ở phía trước chừng mười bộ, đầu đội mũ tre, thân khoác áo tơi, nhìn không rõ diện mạo. Người này đứng đó tựa như một tòa núi màu đen, trên eo lưng cò một thanh loan đao sáng ngời. Một loại loan đao mà nhân sĩ Trung Nguyên không ai có. Trên loan đao có máu. Những bông hoa máu.

Truy Mệnh đột nhiên nhớ đến lời Gia Cát tiên sinh :

– Mười ngón tay của người canh phu trước cửa “Can Lục vương phủ” là do “Hồi Hồi Bức Nguyệt đao” cắt đứt.

Mục quang Truy Mệnh liền nheo lại, lạnh lùng lên tiếng hỏi :

– Ngươi đến từ Miêu Cương?

Người kia khẽ gật đầu, không nói gì nữa. Trời đất lại nổi lên một trận sấm sét. Mưa vẫn không ngừng. Tiếng sấm nổ liên hoàn nghe âm vang tựa tiếng trống thúc quân trước giờ xung trận.

Bước chân Truy Mệnh vẫn không dừng :

– Ngươi là “Thất Trạch Tử Thần” Hoắc Đồng, “Đao Bất Kiến Huyết” Thôi Lôi, “Nhất Đao Thiên Lý” Mạc Tam Cấp Cấp hay là “Vô Đao Tẩu” Lãnh Liễu Bình?

Người kia im lặng một hồi lâu mới lên tiếng đáp :

– Kẻ giết ngươi. Mạc Tam Cấp Cấp.

Truy Mệnh biết rõ nếu hỏi hắn là ai, nhất định sẽ không có đáp án, nên mới cố ý nói một mạch tên của bốn đại cao thủ sử đao đất Miêu Cương ra, phàm là cao thủ, tất không bao giờ chịu để tuyệt chiêu của mình bị hiểu lầm là của người khác được, nên đối phương khó mà tránh khỏi lên tiếng nhận mình là ai.

Biết đối phương là Mạc Tam Cấp Cấp, Truy Mệnh cũng khẽ giật mình.

Trong bốn đại cao thủ vừa rồi, ngoại trừ “Vô Đao Tẩu” Lãnh Liễu Bình ra, thì tên “Nhất Đao Thiên Lý” này là kẻ có võ công ngụy dị cao thâm nhất.

Truy Mệnh đột nhiên cười cười hỏi :

– Ngươi giết những người này?

Mạc Tam Cấp Cấp không liên tiếng.

Truy Mệnh lại nói :

– Ta là bộ khoái!

Một tiếng sấm nữa lại nổi lên.

Thanh âm của Mạc Tam Cấp Cấp không hề thay đổi, vẫn bình bình, lạnh lùng :

– Đến lúc này ngươi còn muốn bắt ai nữa?

Truy Mệnh gật đầu nói :

– Sát nhân thường mạng, bắt ngươi là lẽ đương nhiên.

Mạc Tam Cấp Cấp gằn giọng nhắc từng chữ một :

– Vậy ngươi sẽ chết.

Lời còn chưa dứt thì yêu đao đã đột nhiên phóng tới, thế đến lăng lệ vô tỉ.

Truy Mệnh hét lớn, định dùng tay bắt đao, nhưng đao đó dường như có linh hoạt, nửa đường đột nhiên chuyển hướng tấn công hậu não của Truy Mệnh. Truy Mệnh vội phục người xuống, đao liền bay lướt qua tóc chàng, sau đó lại quay về tay Mạc Tam Cấp Cấp.

Trong bóng đêm, thanh loan đao của y giống như một đốm lửa ma trơi vậy.

Truy Mệnh biết không thể để đối phương xuất thủ lần nữa, chàng liền bổ người lao tới nhanh như một con báo. Chàng mới lao tới được nửa đường, đao quang đã từ tay Mạc Tam Cấp Cấp bắn ra. Thế đao không gì cản nổi!

Truy Mệnh hét lớn, lộn người tung cước đá ra. Mặc dù chàng đã đá trúng cán đao, khiến nó bay vọt lên trời, nhưng sau đó nó lại đảo một vòng lớn, bay vòng lại cắt ngang đến cổ họng chàng. Đây tưởng chừng như một đao trí mạng.

Truy Mệnh chỉ có thể thoái lui. Đao lại bay về trong tay Mạc Tam Cấp Cấp.

Mưa đổ xuống như trút, kết thành một tấm lưới phủ trùm lên cả hai.

Mạc Tam Cấp Cấp vẫn đứng cách Truy Mệnh mười bộ.

Truy Mệnh không thể xông lên, vậy chỉ có cách đứng đó chịu đòn. Chàng bất giác cảm thấy lòng bàn tay phát lạnh.

Vừa nãy Mạc Tam Cấp Cấp thu đao về, chàng vốn có thể xông lên lần nữa, đối phương vừa một kích không trúng, tinh thần đương nhiên sẽ bị lung lay. Trước giờ chàng chưa bao giờ bỏ qua những cơ hội thế này. Nhưng khi chàng muốn xông lên thì trước ngực liền đau nhói lên một cái, khiến chân khí chàng bị tiêu tán.

Cơn đau trí mạng này là do một kích “Đại Thủ Ấn” của Quan lão gia tử gây nên.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, chàng đã cố ý giả vờ cho Võ Thắng Đông điểm trúng Đản Trung huyệt, nhưng một chưởng của Quan Hải Minh đã thật sự kích trúng lưng chàng. Cũng chính vì chàng đã thọ thương không tiện kéo dài cuộc chiến nên mới dụng kế bắt sống Trương Hư Ngạo.

Đột nhiên chàng có một ý nghĩ rất kỳ quái, nếu như có Vô Tình ở đây thì thật tốt. Thứ đao pháp quỷ quái này, chỉ sợ chỉ có toàn thân ám khí của Vô Tình mới có thể chế trụ được.

Chính vào lúc này, sấm chớp lại nổi lên.

Điện quang giật ngang trời. Trời đất sáng rực, loan đao trong tay Mạc Tam Cấp Cáp cũng sáng rực.

Ánh sáng lóe lên, Truy Mệnh gần như không nhìn thấy gì. Chàng cũng không thể nghe thấy đao phong bởi tiếng mưa đã che lấp tất cả. Nhưng Truy Mệnh có thể khẳng định đối phương đã xuất đao.

Chàng vội bốc người lên cao, một cơn đau nhói lên ở eo hông. Điện quang đã tắt, trước mắt Truy Mệnh vẫn còn là một vùng sáng chói, nhưng chàng đã có thể nhìn rõ được sự vật.

Đao đã trở về tay Mạc Tam Cấp Cấp.

Truy Mệnh cảm thấy eo hông đau đớn khôn tả, nhưng vẫn cố đảo người trên không lao vào trong tửu điếm. Chàng tuyệt đối không thể ở bên ngoài trực tiếp giao thủ với Mạc Tam Cấp Cấp. Chàng tuyệt đối không thể đợi tia chớp tiếp theo lóe lên, bởi vì chàng không thể khẳng định lần sau mình có thể tránh được thanh quỷ đao ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy kia! Nếu như chàng không thọ thương từ trước thì còn có thể phản công, nhưng giờ đã thọ thương, phản công chỉ có con đường chết. Chàng phải dùng trí để giành phần thắng, tuyệt đối không thể lực đấu cùng hắn.

Khi chàng lao được vào bên trong, ba ngọn đèn chỉ còn lại một ngọn duy nhất còn sáng.

Mưa gió không ngừng hắt vào trong điếm, Truy Mệnh lợi dụng ánh đèn cúi xuống nhìn, chỉ thấy phần y phục ở eo hông đã bị nhuộm đỏ, màu đỏ của máu.

Chính vào lúc này, loan đao lại từ ngoài cửa bay vào.

Truy Mệnh vội phục người xuống nấp sau một chiếc bàn lớn. Bàn gỗ liền bị loan đao xoay tròn cắt thành bảy tám mảnh, đao thế vẫn chưa dứt lại bay người trở ra ngoài rồi biến mất trong màn đêm âm u.

Trong điếm đồ vật nhiều, thanh đao lấy mạng đó muốn lấy đi sinh mạng của chàng cũng không phải chuyện dễ.

Người bên ngoài cũng dừng lại giây lát.

Truy Mệnh đưa mắt nhìn chiếc bàn bị cắt nát và cánh cửa nửa đóng nửa mở, trong lòng chợt động.

Lúc này đao quang lại lóe lên, đao lại bay tới.

Truy Mệnh vội lách người nhảy tránh.

Không ngờ lần này mục tiêu của đối phương không phải là Truy Mệnh, mà là Trương Hư Ngạo. Cán đao bay tới chuẩn xác đụng trúng Khí Hải huyệt của Trương Hư Ngạo.

Truy Mệnh cả kinh, nhưng liền lập tức trấn tĩnh trở lại, bởi Trương Hư Ngạo vẫn còn bị phong bế Nhuyễn Ma huyệt.

Đao lại bay vào!

Truy Mệnh tuyệt đối không thể để đối phương giải Nhuyễn Ma huyệt của Trương Hư Ngạo. Nhưng lần này đối phương không giải huyệt cho Trương Hư Ngạo mà là tấn công Truy Mệnh. Chàng vội lách người về phía sau né tránh.

“Rẹt”, cột nhà đã bị cắt đoạn.

Truy Mệnh cả kinh, vội nhảy ra phía sau một cây cột khác. Đao lại xoay tròn lao tới cắt đứt cây cột thứ hai rồi bay ngược trở ra bên ngoài.

Đao thế có thể liên tục cắt đoạn hai cây cột nhà, sau đó vẫn còn lực đạo bay ngược về tay người phá, đao chiêu lăng lệ thế nào, thiết thưởng không cần nói cũng có thể hình dung ra được.

Mạc Tam Cấp Cấp quả nhiên không hổ là “Miêu Cương Đệ Nhất Sát Đao”, thanh đao này tuy không thể thiên lý sát nhân, nhưng tuyệt đối có thể bách bộ đoạt mạng, không thể tránh né.

Tuy nhiên Truy Mệnh có thể khẳng định, công phu trên trên tay của y tuyệt không thể là đối thủ của chàng, còn nếu luận công phu trên chân, e rằng Mạc Tam Cấp Cấp còn kém chàng một quãng xa. Chỉ là chàng không thể xông lên.

“Soạt!” Đao lại bay vào trong.

Truy Mệnh lập tức lách người ra phía sau một cây cột khác. Cây cột liền lập tức bị loan đao chém gãy.

Truy Mệnh đột nhiên lạnh người. Tiểu điếm này có tổng cộng bốn cây cột, giờ đã đã gãy mất ba, cả căn điếm lắc lư như muốn đổ. Nếu như cây cột thứ tư cũng bị đối phương chém gãy, căn điếm sẽ sập xuống, lúc đó chàng càng gặp nguy hiểm nhiều hơn.

Nói thì chậm, nhưng thực tế thì nhanh vô cùng, thanh loan đao sau khi chém đứt cây cột thứ ba liền tự động xoay tròn bay đến cây cột thứ tư.

Truy Mệnh đột nhiên xông ra từ cửa chính. Đao của Mạc Tam Cấp Cấp đã bay vào trong điếm, giờ trong tay đối phương không có đao, vừa hay là cơ hội phản công tốt nhất.

Nhưng… thanh quỷ đao dường như có linh tính, đột nhiên nó đảo một vòng trên không trung rồi bay ngược về tấn công vào sau lưng Truy Mệnh!

Truy Mệnh sớm đã đoán định được chiêu này nên lập tức ngửa người ra, tránh khỏi một chiêu, đồng thời hai cước tả hữu nhất tề quét ra, đóng sập hai cánh cửa điếm lại.

Một đao này trông trúng Truy Mệnh, tự nhiên sẽ bay ra từ phía cửa ra vào, nhưng cửa giờ đã đóng kín! Đao dù sao vẫn chỉ là đao, không phải là người, lực đạo điều hướng đã hết, nên đao không thể chuyển hướng, mà lao vút tới giữa hai cánh cửa gỗ. Đao cắm vào cửa gỗ, cửa gỗ liền vỡ vụn.

Mạc Tam Cấp Cấp cả kinh, vội lăng không lao tới tiếp dẫn. Loan đao phá vỡ cửa kính bay ra.

Đây là một thanh đao không gì cản nổi. Đây đúng là tột đỉnh của nghệ thuật sử đao: “ngự đao chi thuật”.

Nhưng loan đao đã bị cản lại ở cửa một lúc, Truy Mệnh đã thừa cơ xông ra từ cửa sổ.

Điện quang lóe lên, Mạc Tam Cấp Cấp vẫn chưa thu đao, trên mặt lộ nét kinh hoàng.

Đao đã hồi chuyển, nhưng Truy Mệnh đến trước cả đao. Song cước của chàng chia hai đường tả hữu tấn công Thái Dương huyệt của Mạc Tam Cấp Cấp.

Đây là một thời cơ hết sức tuyệt diệu, Mạc Tam Cấp Cấp đang lúc kinh ngạc, tuyệt đối không thể tiếp được hai cước liều mạng này của chàng.

Truy Mệnh quyết định đá chết Mạc Tam Cấp Cấp rồi mới ứng phó với loan đao sau lưng. Mười phần đã chắn đến chín. Nhưng Truy Mệnh đã tính thiếu mất một bước.

Cấp phong nổi lên, một cây Thiết tản đột nhiên mở bung ra ngăn song cước của chàng lại.

Song cước của Truy Mệnh liền đá thủng hai lỗ lớn trên chiếc Thiết tản.

Nhưng chàng lại không đá trúng Mạc Tam Cấp Cấp.

Mạc Tam Cấp Cấp đưa tay vẫy mạnh.

Truy Mệnh vội rút chân ra khỏi Thiết tản, nhanh chóng lách người nhảy tránh, nhưng chỉ nghe một tiếng “phập”, chàng cảm giác như xương vai mình bị cắt đoạn, thì ra loan đao đã cắm vào vai chàng, ngập đến tận xương.

Một cơn đau buốt đến tận tim nhói lên, Truy Mệnh khuỵu một chân xuống, chỉ thấy loan đao như muốn bay vọt ra, chàng liền vội vận công giữ chặt nó lại trong xương thịt của bản thân.

Đao đã nhập thể nhưng vẫn chưa bị rút ra nên máu huyết vẫn chưa chảy nhiều. Nhưng vết thương này quá nặng, nặng đến độ Truy Mệnh không thể tri chì được nữa.

Truy Mệnh đã thọ trọng thương, song Mạc Tam Cấp Cấp cũng đã mất đi loan đao.

Truy Mệnh lảo đảo bước lên mấy bước, đang có ý đồ bỏ chạy thì Mạc Tam Cấp Cấp đã bước tới cản lộ. Y chầm chậm cởi bỏ mũ tre, điện quang lại lóe lên, chỉ thấy song mục của y nổi lên đầy những tia máu nhỏ li ti, dung diện hung độc tàn nhẫn vô bì, bên trong chiếc mũ tre là những lưỡi đao sáng ngời.

Truy Mệnh vội lùi về sau thì chợt nghe có tiếng cười lạnh, Trương Hư Ngạo đang dùng Thiết tản làm gậy chống, nhìn chàng với ánh mắt âm hiểm.

Truy Mệnh thầm toát mồ hôi lạnh, khó nhọc nói :

– Ta thật hối hận vì vừa nãy đã không hủy đi chiếc chân còn lại của ngươi.

Vừa rồi chàng đá Mạc Tam Cấp Cấp hai cước, mắt thấy đã sắp thành công, nào ngờ giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, khiến cho chàng chẳng những không giết được Mạc Tam Cấp Cấp mà bản thân còn thọ trọng thương.

Tuy rằng loan đao đã bị mất đi phần lớn lực đạo do chém gẫy cột, lại phá vỡ cửa ra vào của tiểu điếm và bị Truy Mệnh dùng nhục thể giữ chặt lấy khiến Mạc Tam Cấp Cấp tạm thời mất vũ khí, nhưng vết thương đã khiến chàng gần như không còn năng lực chiến đấu. Chàng hối hận bản thân mình quá sơ ý. Mạc Tam Cấp Cấp đã dụng đao giải Khí Hải huyệt cho Trương Hư Ngạo, với công lực của hắn, lẽ nào không thể vận chuyển chân khí xung phá Nhuyễn Ma huyệt? Vì chàng sơ ý nên mới để Trương Hư Ngạo đánh một đòn trí mạng!

“Thiết Tản Tú Tài” Trương Hư Ngạo cười âm hiểm nói :

– Ngươi đá gãy một chân ta, lại làm hỏng Thiết tản, mấy món nợ này gộp lại tính luôn một thể vậy.

Mạc Tam Cấp Cấp xoay xoay chiếc nón tre trên tay, chậm rãi bước từng bước lại gần Truy Mệnh nói :

– Đưa đao cho ta!

Truy Mệnh cười khổ. Với thể lực hiện tại của chàng, dù cho muốn thắng một mình Trương Hư Ngạo đã khó lắm rồi, hà huống còn có Mạc Tam Cấp Cấp? Truy Mệnh cười thảm nói :

– Được, ta trả ngươi!

Nói dứt lời, chàng liền cúi người, phản thủ rút mạnh đao phóng ra, thanh loan đao tạo thành một đạo cầu vồng lao vút về phía Mạc Tam Cấp Cấp. Đao vừa bạt xuất, máu huyết cũng theo đó vọt ra, Truy Mệnh cũng cùng lúc tung mình lao vào tiểu điếm.

Thanh loan đao bay về phía Mạc Tam Cấp Cấp, y vốn có thể dễ dàng né tránh, rồi tiếp tục truy sát Truy Mệnh, song thanh đao đó lại là bảo vật còn quý hơn tính mạng của Mạc Tam Cấp Cấp, y không dễ dàng bỏ rơi, vì thế liền giơ tay tiếp lấy. Y tiếp đao nên đã chậm mất một nhịp, khiến Truy Mệnh có thể vọt người qua được. Mạc Tam Cấp Cấp thầm tính là sẽ bắt lấy loan đao trước, sau đó giết Truy Mệnh sau cũng không muộn.

Trương Hư Ngạo hận Truy Mệnh đến tận xương tủy, làm sao hắn chịu để chàng đào tẩu? Hắn liền lấy Thiết tản liền làm đoản côn, quét mạnh một đường vào ngang lưng Truy Mệnh.

Truy Mệnh sớm đã dự liệu, giương tay ném chiếc hồ lô rượu bên hông bay ra.

Trương Hư Ngạo đánh bay được hồ lô thì Truy Mệnh đã vào được trong tiểu điếm. Trương Hư Ngạo liền dận mạnh Thiết tản xuống đất, cả người liền bay vào bên trong. Trương Hư Ngạo vừa vào đến trong liền thấy Truy Mệnh đang tung cước đá mạnh vào cây cột nhà cuối cùng.

Trương Hư Ngạo thoáng ngẩn người, không hiểu chuyện gì. Đột nhiên một tiếng nổ rầm như sấm động vang lên, trời rung đất chuyển, cả căn tiểu điếm liền sập xuống đất. Trương Hư Ngạo giờ mới minh bạch, vội vã thoái lui, nhưng cái chân bị thương của y liền vấp phải một chiếc ghế, ngã ngửa người ra đất. Mái ngói, xà nhà… liền rơi hết lên người Trương Hư Ngạo.

Lại nói đến Mạc Tam Cấp Cấp, y vừa tiếp lấy loan đao liền định xông vào trong điếm giết chết Truy Mệnh. Nhưng đột nhiên tâm niệm chuyển động, thầm nghĩ loan đao của bản thân không phù hợp sử dụng trong địa thế như vậy, Truy Mệnh lại ngụy kế đa đoan… nên không khỏi có chút chần chờ. Trong giây phút y chần chờ ấy, căn tiểu điếm đã sập xuống.

Mạc Tam Cấp Cấp lập tức toàn lực chú ý đến những sự vật trong đám khói bụi mù mịt. Chỉ thấy giữa một vùng đổ nát khói bụi mù mịt, có một bóng người đang khó nhọc đứng dậy. Mạc Tam Cấp Cấp thầm “hừ” lạnh một tiếng, chẳng nói chẳng rằng vung tay lên một lượt. Loan đao liền xé gió bay đi.

Đao bắn vào bóng người ấy, sau đó là một tiếng kêu thảm vang lên. Mạc Tam Cấp Cấp mừng thầm trong bụng, vươn tay tiếp lấy hồi đao quay lại rồi bước đến xem xét, chỉ thấy Trương Hư Ngạo đang nằm lăn lộn dưới đất vì đau đớn.

Chỉ nghe “Thiết Tản Tú Tài” Trương Hư Ngạo thảm thiết kêu gào :

– Ngươi đả thương ta! Ngươi đả thương ta!

Nguyên lai khi căn điếm sập xuống, Trương Hư Ngạo không kịp thoát ra song cũng cấp thời sinh trí, vội mở rộng Thiết tản, thu người nấp vào bên trong, gạch đá tất thảy đều không rơi trúng người hắn được, bởi vậy nên hắn vẫn có thể tập trung sự chú ý vào Truy Mệnh. Hắn phát hiện trước khi căn tiệm sập xuống thì Truy Mệnh đã tung người ra một cửa sổ chạy trốn, trong lòng cấp bách liền giãy giụa đứng lên. Không ngờ vừa đứng lên chưa ổn định thân hình thì Trương Hư Ngạo đã thấy bạch quang bắn đến, hắn vội vàng giương ô lên che chắn. Loan đao không cắt đứt được Thiết tản nhưng lưỡi đao đã xuyên qua chiếc lỗ lớn mà Truy Mệnh đã làm thủng hủy đi con mắt bên phải của Trương Hư Ngạo, khiến hắn đau đến chết đi sống lại.

Mạc Tam Cấp Cấp thấy mình thất thủ đả thương Trương Hư Ngạo, trong lòng cảm thấy hổ thẹn vô cùng, song thiên tính y vốn lãnh bạc, nên chỉ thầm nghĩ :

– “Ai bảo ngươi tự dưng nhảy vào đó làm gì? Bản lãnh lại kém cỏi không tiếp nổi một đao của ta”.

Nghĩ đoạn liền lên tiếng hỏi :

– Truy Mệnh ở đâu?

Trương Hư Ngạo đau đớn đưa tay chỉ về hướng Truy Mệnh chạy, gấp giọng nói :

– Mau cầm máu cho ta, mau cầm máu cho ta!

Mạc Tam Cấp Cấp cười lạnh nói :

– Đó là việc của ngươi!

Lời chưa dứt thì thân hình đã lao vút đi đuổi theo hướng Truy Mệnh. Vừa chạy trong lòng y vừa nghĩ :

– “Mưa to gió lớn, Truy Mệnh thân thọ trọng thương, ta không tin rằng hắn có thể chạy lên trên trời. Giờ mang theo tên què Trương Hư Ngạo kia chẳng phải là phiền phức lắm sao?”.

Phong vũ mãn thiên, “Thiết Tản Tú Tài” Trương Hư Ngạo nằm rên la không ngớt. Truy Mệnh thọ thương đào tẩu. Mạc Tam Cấp Cấp toàn lực truy sát.

Cơn mưa lớn dệt nên một tấm lưới trắng khổng lồ bao trùm lên đại địa. Truy Mệnh dừng chân, cúi xuống thì thấy nước mưa dưới chân chàng đã thành màu đỏ.

Chàng xuất đạo bao nhiêu năm nay, lần nào cũng chỉ có chàng truy mệnh kẻ khác, đây là lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị kẻ khác truy mệnh.

Chàng biết bản thân không thể chạy lâu dưới mưa như thế này được nữa, nhưng trong vòng năm dặm quanh đây, dân cư đặc biệt thưa thớt, đồng thời chàng cũng không thể lưu lại nhà của những gia đình bình thường được, bởi như vậy sẽ liên lụy đến tính mạng họ.

Phụ cận chỉ có một nhà võ lâm thế gia, gọi là “Tây Môn sơn trang”, lão Trang chủ Tây Môn Trọng đã bị người ta dùng nội gia chân lực trọng thủ pháp đánh bại, hiện nay sự vụ trong trang đều do Tây Môn Công Tử giải quyết, hành sự giữa chính và tà, một đôi kim câu cũng được xưng là nhất tuyệt trên giang hồ.

Truy Mệnh quyết định sẽ chạy đến “Tây Môn sơn trang”.

Chàng chạy đến trước cửa “Tây Môn sơn trang”, gió mưa đã ngớt dần, nhưng chàng cảm nhận được đối phương cũng sắp đuổi gần đến nơi rồi. Giả như lúc bình thường thì với khinh công của chàng, Mạc Tam Cấp Cấp tuyệt đối không thể truy tung, song giờ chàng đã trúng một chỗ chưởng thương, hai chỗ đao chém, khiến võ công của chàng giảm đi một phần đáng kể.

Chàng dụng lực gõ vào cửa sắt, trong lòng thầm nhủ mình may mắn vì nước mưa đã gột rửa đi hết vết máu.

Truy Mệnh dù có cô độc nhưng dựa vào hiệp danh của Gia Cát tiên sinh, chưa chắc y đã không bảo vệ chàng.

Hồi lâu sau mới có người cầm đèn ra mở cửa. Một gã gia đinh cầm ô, nhấc đèn lên chiếu về phía Truy Mệnh nói :

– Là kẻ nào, nửa đêm canh ba…

Chợt gã nhìn thấy Truy Mệnh toàn thân đầy máu, nhất thời không nói ra lời.

Truy Mệnh lấy trong bọc ra một viên thuốc bỏ vào miệng, rồi khó nhọc nói :

– Các ngươi vào bẩm báo với Thiếu trang chủ, nói là có đệ tử của Gia Cát tiên sinh ở Kinh thành làm phiền.

Một tên gia đinh vừa nghe thấy người của Gia Cát tiên sinh đến, lập tức quay người chạy vào trong thông báo.

Tên còn lại liền bước đến đỡ một bên Truy Mệnh, đồng thời quan tâm hỏi :

– Vết thương của ngài có nặng lắm không?

Truy Mệnh thầm vận chân khí, cười khổ nói :

– Không sao cả, có điều nếu có Kim thương dược thì càng tốt.

Một chốc sau tên gia đinh vừa nãy và một vị công tử mặc cẩm y đã chạy ra.

Chỉ thấy cẩm y công tử đó không hề mang theo ô, nhưng mưa những hạt mưa khi rơi đến gần y đều bắn tứ tán ra bốn phía, một giọt cũng không rơi vào người, hiển nhiên là công lực người này thuộc hạng cao thâm khôn lường.

Truy Mệnh miễn lực nói :

– Tây Môn Công Tử?

Cẩm y nhân bước đến đỡ Truy Mệnh rồi hỏi :

– Các hạ là ai?

Truy Mệnh cười thảm nói :

– Đệ tử thứ ba của Gia Cát tiên sinh, Truy Mệnh!

Tây Môn Công Tử thoáng chấn động, vội nói nhanh :

– A Thọ, ngươi đi lấy Kim thương dược và vải sạch. A Phúc mau đi dọn dẹp Mai Sương để đón khách!

Truy Mệnh đưa mắt nhìn căn nhà đá được gọi là “Mai Sương”, chỉ thấy ba mặt đều là tường đá, một mặt là cửa. Cánh cửa đã mở rộng, Tây Môn Công Tử đang cười cười đứng bên trong. Truy Mệnh cúi xuống nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận của mình, cảm kích nói :

– Tây Môn Công Tử, đa tạ huynh trượng nghĩa cứu giúp!

Tây Môn Công Tử mỉm cười nói :

– Tại hạ có cứu giúp được huynh chuyện gì đâu. Nếu Truy Mệnh huynh không trách tại hạ không biết lượng sức thì xin hãy nói ra kẻ đã đả thương huynh là ai, đôi song câu này nhất định sẽ không buông tha cho hắn.

Truy Mệnh cười khổ đáp :

– Đánh nhau với người, bất hạnh bị thương chuyện đó không có gì là bất bình thường cả. Tại hạ không dám làm phiền đến công tử nữa.

Tây Môn Công Tử đột nhiên nói :

– Tại hạ đã xem qua vết thương của huynh đài, dường như đã là do một lưỡi đao rất sắc bén gây nên, chỉ sợ không phải loan đao Miêu Cương thì là miến đao Vân Nam. Vết chưởng sau lưng huynh, xem ra thì giống “Đại Thủ Ấn” ở Sơn Đông, không biết tại hạ nói thế có gì sai không?

Truy Mệnh mỉm cười nhạt nhẽo nói :

– Nhãn lực của công tử thật phi phàm.

Trong bụng thầm khâm phục đối phương.

Lúc này A Thọ đột nhiên chạy đến, nói vài câu vào tai Tây Môn Công Tử.

Sắc mặt Tây Môn Công Tử khẽ biến động, rồi y mỉm cười nói :

– Đêm nay thật ly kỳ, tại hạ lại có khách nữa rồi.

Truy Mệnh chợt động tâm niệm :

– Công tử…

Tây Môn Công Tử lắc đầu cười nói :

– Không cần phải nói nữa, nếu như là kẻ đến truy sát huynh đài, tại hạ sẽ tự có cách để thoái thác nói là không biết.

Truy Mệnh nói :

– Tất cả làm phiền công tử vậy.

Tây Môn Công Tử cười cười nói :

– Đâu có gì! Những chuyện thế này tại hạ còn gánh vác được.

Nói dứt lời thì y đã quay lưng bỏ đi.

Truy Mệnh nhắm mắt liệu thương một hồi, trước ngực đã bớt đau đớn hơn trước rất nhiều, hai chỗ bị đao chém cũng đã được cầm máu.

Vết thương ở eo hông chỉ là vết thương ngoài da, nhưng vết chém ở vai thì đau đớn nhập cốt, mỗi lần cử động đều đau đớn khôn tả.

Lúc này, Tây Môn Công Tử đang cười tươi như hoa bước vào :

– Người đến là hung thần ác sát. Nhưng tại hạ đã đuổi y đi rồi.

Truy Mệnh tựa hồ như đã nhấc được một tảng đá lớn đang đè trước ngực.

Chàng nói :

– Đa tạ công tử tương trợ!

Tây Môn Công Tử cười cười nói :

– Truy Mệnh huynh liên tiếp trúng hai đao một chưởng mà vẫn chạy được đến bản trang thật chẳng dễ dàng gì.

Truy Mệnh chỉ cười ảm đạm không nói gì.

Lúc này A Phúc mang đến một bộ y phục mới, bước đến phía sau Truy Mệnh nói :

– Đại gia, mời thay một bộ y phục mới, để tránh bị lạnh!

Truy Mệnh quay người lại cười cười nói :

– Bất tất, y phục này ta mặc đã quen rồi.

A Phúc kiên trì nói :

– Nhưng nó đã ướt hết cả rồi!

Truy Mệnh đang định mặc vào thì đột nhiên thấy dáng vẻ của A Phúc có điều gì đó khác lạ, không cầm được liền đưa mắt nhìn kỹ hơn. Chợt thấy trong mắt của A Phúc hiện lên hình ảnh Tây Môn Công Tử cầm song câu kim quang sáng ngời đứng sau lưng mình.

Song câu lóe lên cùng lúc bổ xuống.

Truy Mệnh vội vã chuyển thân, kéo A Phúc ra phía sau lưng mình, rồi lao về phía trước. Nhưng chỉ được vài bước thì vết thương lại bật máu, đau đớn khôn tả, chàng phải vịn tay vào tường mới không bị ngã xuống.

Song câu của Tây Môn Công Tử nhất xuất tất sát, hiện giờ đã không thể thu thế, bổ thẳng vào ngực A Phúc.

A Phúc kêu thảm một tiếng, ngã lăn xuống đất.

Truy Mệnh bởi vết thương chưa khỏi nên vô phương phản kích, hổn hển nói :

– Ngươi… ngươi…

Tây Môn Công Tử một kích không trúng, thở dài nói :

– Quả nhiên là cơ cảnh! Chẳng trách Quan lão gia tử, Võ lão đại, Trương tú tài liên thủ mà cũng không đối phó nổi một mình ngươi!

Truy Mệnh đã khôi phục được sự bình tĩnh, cười lạnh nói :

– Ngươi cũng là một trong mười ba tên hung thủ đó?

Tây Môn Công Tử cười cười nói :

– Ta phụ trách liên lạc ở phía Nam, ngoại trừ Tiết ma đầu ra thì Quan lão gia tử, Miêu Cương lão Mạc, Trương tú tài, Võ thị huynh đệ đều do ta liên hệ cả.

Truy Mệnh nói :

– Ngươi… ngươi…

Tây Môn Công Tử lại nói :

– Chi bằng để ta giới thiệu một người bạn cũ cho ngươi gặp vậy.

Lời của y vừa dứt thì đã thấy một người như bóng u linh, đầu đội mũ tre bước vào.

Tim Truy Mệnh như ngừng đập. Người này mặc áo tơi, đầu đội mũ tre, lưng đeo loan đao, không phải Mạc Tam Cấp Cấp thì là ai?

Tây Môn Công Tử nói :

– Vừa rồi vị khách này đến đây tìm ngươi, ta nói không cần, vì ngươi đang ở trong thạch thất của ta rồi. Vì thế y muốn đến thăm ngươi một chút.

Truy Mệnh dựa vào tường, thở dài một tiếng nói :

– Xem ra ta đã đến nhầm địa chỉ.

Tây Môn Công Tử cười lớn nói :

– Nam – Tây Môn trang, Bắc – Âu Dương cốc, lẽ nào dễ để người khác xuất nhập tự nhiên đến thế!

Đột nhiên A Thọ tất tả chạy đến nói vài câu vào tai Tây Môn Công Tử, Tây Môn Công Tử thoáng biến sắc mặt quay sang Mạc Tam Cấp Cấp nói :

– Trương tú tài cũng đến rồi, sao ngươi nói y đã chết?

Mạc Tam Cấp Cấp cười lạnh một tiếng nói :

– Tự hắn quay lại à?

A Thọ cung kính đáp :

– Có hai thanh niên nhân đưa hắn đến!

Mạc Tam Cấp Cấp cười lạnh :

– Hừ!

Tây Môn Công Tử lạnh giọng nói :

– Trương tú tài quay lại thì càng tốt, đưa y vào đây cho hắn xử lý kẻ đã đả thương y. Còn hai kẻ đa sự kia ngươi giết đi cho ta.

A Thọ cúi mình đáp :

– Vâng!

Đoạn quay người chạy đi.

Tây Môn Công Tử quay sang Truy Mệnh nói :

– Xem ra bạn cũ của ngươi lại thêm một người nữa đến rồi.

Truy Mệnh cười khổ nói :

– Một người bạn cũ đã đủ nhiều rồi, đời người khó mà tìm được một hai tri kỷ, không ngờ đêm nay lại có tới ba người.

Tây Môn Công Tử cười nói :

– Nghe đồn “Võ lâm Tứ đại danh bộ” cơ trí tuyệt luân, nhưng đêm nay thì dù ngươi có là Gia Cát tiên sinh cũng khó mà thoát được.

Truy Mệnh cười nói :

– Đây gọi là vào lầm hắc điếm, không trách được ai cả.

Tây Môn Công Tử cười lớn nói :

– Hết đêm nay thì “Võ lâm Tứ đại danh bộ” chỉ còn lại ba mà thôi.

Mạc Tam Cấp Cấp hừ lạnh nói :

– Ba? Cũng chẳng còn bao lâu nữa đâu!

Lúc này từ sau lưng Tây Môn Công Tử xuất hiện một người. Người này khập khiễng bước vào, vừa thấy Truy Mệnh ánh mắt đã lộ ra vẻ oán độc rồi cười âm hiểm nói :

– Tốt lắm! Tưởng ngươi phiên thiên phúc địa thế nào, giờ cuối cùng cũng không thoát được tay ta!

Người này chính thị “Thiết Tản Tú Tài” Trương Hư Ngạo. Toàn thân hắn ướt đẫm, ánh mắt lộ ra vẻ lang độc vô tận.

Trương Hư Ngạo vừa thấy Mạc Tam Cấp Cấp đã oán hận nói :

– Ngươi…! Ta thọ thương mà ngươi không hề lý tới. Nếu không phải có hai tên thanh niên không biết trời cao đất dày đỡ ta về đây thì ta đã chết vì đau đớn ở đó rồi.

Mạc Tam Cấp Cấp chỉ “hừ” lạnh một tiếng, không nói lời nào.

Trương Hư Ngạo đối với y cũng có hai phần úy kỵ nên cũng không dám thái quá.

Tây Môn Công Tử liền lên tiếng giảng hòa :

– Thôi đi! Nếu không phải lão Mạc đuổi cừu gia của ngươi đến đây thì ngươi có báo được thù này không?

Trương Hư Ngạo vẫn tức giận nói :

– Nhưng hắn đã làm hỏng mắt phải của ta.

Tây Môn Công Tử đột nhiên thấp giọng nói với Trương Hư Ngạo :

– Ngươi đừng quên rằng dù ngươi chưa thọ thương vị tất đã là đối thủ của y! Chi bằng cứ liễu đoạn tên bổ khoái này trước rồi đem chuyện đó đi cáo tố với thủ lĩnh sau.

Trương Hư Ngạo nghĩ thấy cũng đúng, đành cố nén cơn giận xuống.

Tây Môn Công Tử lại nói :

– Hai tên đưa ngươi đến đây ta đã bảo A Thọ đi giải quyết rồi.

Trương Hư Ngạo không hề động dung nói :

– Giết đi cũng tốt, tránh cho chúng hỏi này hỏi nọ mất thời gian.

Tây Môn Công Tử quay sang Truy Mệnh cười cười nói :

– Bây giờ đến lượt ngươi rồi.

Truy Mệnh quét mắt một vòng, cửa phòng đã bị chặn kín, không có chỗ nào có thể thoát ra được. Chàng bèn thở dài một tiếng, chuẩn bị tử chiến ở đây.

Tây Môn Công Tử lạnh lùng nói :

– Ngươi hãy đền mạng cho Võ thị huynh đệ và Quan lão gia tử!

Trương Hư Ngạo nói :

– Hắn không giết bọn họ. Thì ra Võ lão nhị không chết dưới tay tên này mà là bị Võ lão đại ám sát. Về sau khi biết chuyện, ta và Quan lão gia tử đã bắt sống Võ lão đại, nhưng vì nhất thời bất cẩn nên Quan lão gia tử đã bị Võ lão đại dùng độc hại chết, trước khi chết lão cũng toàn lực đánh ra một kích, giết chết Võ lão đại. Ta do sơ ý nên cũng bị tên này chế trụ huyệt đạo, đang định bức cung thì lão Mạc tới… hắn không hề giết người nào của chúng ta cả…

Tây Môn Công Tử nói :

– Ta vốn cũng liệu định chỉ phái ngươi, Võ lão đại và Quan lão gia tử đi cũng đủ đối phó với tên bộ khoái này rồi, nhưng hồi lâu mà không thấy các ngươi quay lại, ta không yên tâm nên mới bảo lão Mạc đi xem thế nào. Kể ra thì y cũng xem như là ân nhân cứu mạng của ngươi. Ta cũng thấy kỳ quái, Truy Mệnh quyết chẳng thể là đối thủ của ba người liên thủ… thì ra là các ngươi tự tàn sát lẫn nhau.

Trương Hư Ngạo nói :

– Tuy hắn không giết người của chúng ta, nhưng chân của ta do hắn đá gãy, món nợ này không thể nào bỏ qua được.

Mạc Tam Cấp Cấp lấy loan đao ra cầm tay, nhìn Truy Mệnh cười lạnh nói :

– Xem ngươi tránh được mấy đao của ta?

Lời còn chưa dứt thì đao đã phi xuất.

Đột nhiên có tiếng người “hừ” lạnh, một bóng nhân ảnh dài người bay tới.

Loan đao liền cắm thẳng vào người y.

“Bịch!” Người kia liền rơi ngay xuống đất, loan đao cắm vào trước ngực.

Nhìn lại thì chính là A Thọ.

Thanh loan đao sau khi cắm vào người A Thọ thì vốn sẽ bay ngược về tay Mạc Tam Cấp Cấp, không ngờ lại có một bóng người khác hạ thân xuống, một tay đặt lên chuôi đao, hồi lực của loan đao liền bị hóa giải. Đao vẫn lưu trên thi thể của A Thọ.

Người vừa hóa giải hồi lực của loan đao hiển nhiên là một ám khí danh gia, bằng không làm sao có thể chớp đúng thời cơ, dùng lực đạo chuẩn xác, trong khoảng thời gian chuẩn xác để phá “Hồi Hồn Bức Nguyệt đao” chứ?

Chỉ thấy người vừa đặt tay lên chuôi đao là một thanh niên nhân mi thanh mục tú, ánh mắt sắc bén, từ phần bụng trở xuống không có gì cả, là một người bị phế hai chân!

Mạc Tam Cấp Cấp một chiêu mất đao, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Truy Mệnh vừa thấy người này đã vui mừng như điên cuồng kêu lớn :

– Đại sư huynh!

Thanh niên nhân kia cũng quan thiết nói :

– Tam sư đệ! Chúng ta đến muộn, khiến đệ thọ thương rồi!

Người này chính thị là thủ lãnh của “Võ lâm Tứ đại danh bộ”, Vô Tình.

Mạc Tam Cấp Cấp tức giận nói :

– Thì ra là một tên tàn phế!

Truy Mệnh cười lạnh nói :

– Ngươi đã gặp một vị ám khí đại sư chân chính bao giờ chưa?

Tây Môn Công Tử cười quái dị nói :

– Ngươi cho rằng chỉ với một mình ngươi có thể cứu hắn sao?

Đột nhiên có tiếng người lạnh lùng cất lên :

– Không. Còn ta nữa.

Chỉ thấy một thanh niên diện mạo tuấn tú, thần sắc lạnh lùng đã đứng trước cửa từ bao giờ.

Truy Mệnh vui mừng nói :

– Tứ sư đệ!

Lãnh Huyết cúi đầu nói :

– Tam sư huynh, thứ tội tiểu đệ đến trễ!

Trương Hư Ngạo há hốc mồm nói :

– Các ngươi… các ngươi… thì ra các ngươi là…

Vô Tình và Lãnh Huyết kịp thời đến đây cũng là do xảo hợp. Hai người sau khi từ biệt Gia Cát tiên sinh, liền dùng khoái mã rời khỏi kinh thành, đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của Truy Mệnh. Hai người đã lần theo ám ký do Truy Mệnh lưu lại tìm đến được khách điếm. Nhưng sau khi Truy Mệnh thọ thương đào tẩu thì không kịp lưu lại ám ký nên họ đã mất tông tích của chàng.

Thế nhưng câu nói: “Thiện ác đáo đầu chung hữu báo” một chút cũng chẳng sai, Trương Hư Ngạo vì truy sát Truy Mệnh mà bị Mạc Tam Cấp Cấp đả thương. Mạc Tam Cấp Cấp bỏ mặc sự sống chết của y, bỏ lại hắn ở đó mà đuổi theo Truy Mệnh, tấu xảo lúc đó Vô Tình là Lãnh Huyết lại tìm đến. Vô Tình, Lãnh Huyết vừa thấy chiếc hồ lô lăn lóc trên mặt đất liền biết ngay là đồ vật của Truy Mệnh. Truy Mệnh xưa nay yêu rượu như mạng vậy mà bây giờ chiếc hồ lô cũng phải bỏ lại, hiển nhiên là tình thế đã thập phần nguy cấp, hai người liền chạy đến hỏi thăm Trương Hư Ngạo.

Trương Hư Ngạo không trả lời gì mà chỉ yêu cầu hai người đưa hắn về “Tây Môn sơn trang”.

Cả hai hội ý một hồi rồi thừa cơ đưa hắn về hỗn nhập vào quan sát. Không ngờ sau khi đến “Tây Môn sơn trang” thì Trương Hư Ngạo liền chạy vào trong luôn. Một tên gia đinh định âm thầm giết hại hai người, nhưng hắn làm sao là đối thủ của hai đại danh bộ được, sau một chiêu liền bị chế phục. Hai người truy vấn hắn một hồi rồi vội vàng chạy vào thạch thất, vừa kịp cứu Truy Mệnh một tính mạng.

Vô Tình cười lạnh nói :

– Chúng ta? Chúng ta không phải là những người đã đưa ngươi về đây sao?

Trương Hư Ngạo ngây người giây lát.

Tây Môn Công Tử gằn giọng nói :

– Các ngươi đến rồi thì chết chung với hắn một lượt đi!

Đột nhiên song câu vung ra, bổ thẳng xuống đầu Truy Mệnh!

Lúc này đột nhiên có một bóng người lướt tới. Tây Môn Công Tử cảm thấy trước mắt hoa lên, một người đã đứng thẳng trước mặt hắn tự bao giờ, chính thị Lãnh Huyết.

Tây Môn Công Tử dựng ngược song câu, móc về phía Lãnh Huyết.

Lãnh Huyết dựng kiếm lao thẳng tới. Lưỡi kiếm tựa như một con độc xà, nhanh như thiểm điện xuyên qua giữa song câu, đâm thẳng về phía cổ họng Tây Môn Công Tử.

Tây Môn Công Tử sắc mặt biến đổi, vội tung mình bay ra xa hơn trượng tránh né một kiếm này.

Nhưng Lãnh Huyết lại đã đến trước mặt y, một kiếm nữa lại đâm tới.

Tây Môn Công Tử vội đưa kim câu lên đỡ.

Lãnh Huyết lại đâm thêm một kiếm, Tây Môn Công Tử lại dùng kim câu đón đỡ. Kiếm càng lúc càng nhanh, kim câu trong tay Tây Môn Công Tử cũng càng lúc càng nhanh.

Hai người một công một thủ, chỉ nghe tiếng “đinh đinh đang đang” liên miên bất tuyệt không ngừng, toàn thân Lãnh Huyết biến thành một đạo kiếm quang.

Tây Môn Công Tử cũng hóa thành một vùng câu ảnh. Chiến cuộc của hai người giờ đã đến độ nan phân nan giải.

Tây Môn Công Tử vừa động, Mạc Tam Cấp Cấp cũng động. Hắn muốn lấy lại binh khí thành danh của mình, thanh loan đao vẫn lưu lại trên mình A Thọ.

Hắn vừa động, Vô Tình liền ngẩng đầu, mục quang của chàng như điện khiến cho Mạc Tam Cấp Cấp khẽ giật mình. Dường như hắn cảm giác được rằng nếu như hắn vẫn tiếp tục bổ người đến, thì người chết sẽ là hắn. Vì thế động tác của hắn chợt biến đổi, trở nên chậm rãi, trấn định, bình tĩnh. Hắn từ từ bỏ chiếc nón tre đang đội trên đầu xuống cầm trên tay.

Ba mươi năm trước, khi còn chưa gia nhập liên minh mười ba tên hung đồ này, Mạc Tam Cấp Cấp chưa có được bí kíp “Hồi Hồn Bức Nguyệt đao”, nhưng ở Miêu Cương hắn đã oai trấn Miêu Cương, đó là nhờ vào chiếc mũ này.

Vô Tình lạnh lùng nhìn hắn, toàn thân buông lỏng, mười ngón tay duỗi thẳng, giờ chàng giống như một cây cung đã lên đạn, chỉ chờ xạ thủ buông tay là lập tức xạ kích.

Trương Hư Ngạo ở bên này cũng vung Thiết tản tấn công vào sau lưng Lãnh Huyết.

Chợt nghe một người cười lạnh nói :

– Lão bằng hữu, để ta tiếp ngươi một lúc!

Tiếng vang lên thì cước cũng đã tới nơi.

Trương Hư Ngạo tránh né không kịp, vội đưa Thiết tản ra ngạnh tiếp một chiêu, hai người đều bị chấn lui hai bộ. Vết thương trên vai Truy Mệnh đã vỡ ra, còn vết thương trên mắt Trương Hư Ngạo cũng bật máu.

Chỉ nghe Truy Mệnh cao giọng nói :

– Đại sư huynh, tứ sư đệ, Mạc Tam Cấp Cấp cô tịch, tàn độc, Tây Môn Công Tử xảo trá đa đoan, nếu như muốn lưu lại một kẻ sống để tra hỏi thì Trương Hư Ngạo cũng khả dĩ lắm.

Ý chàng là muốn nhắc nhở Vô Tình, Lãnh Huyết không cần phải nương tay mà toàn lực hạ sát thủ. Từ khi truy đuổi Võ Thắng Đông đến giờ, chàng biết rõ nếu muốn sanh cầm những kẻ này thì e rằng khó càng thêm khó.

Trương Hư Ngạo nghe Truy Mệnh nói vậy thì nộ hỏa xung thiên :

– Hừ, ai sống ai chết giờ còn chưa biết!

Tiếp đó là một chiêu “Hoa Vũ Phiên Phi” kích ra.

Sáu người hình thành ba cặp đấu vô cùng kích liệt. Nhưng trong đó có một cặp không hề động thủ, là một trận chiến đấu không hề động tay chân. Trận đấu này so với hai trận còn lại chỉ sợ còn hung hiểm hơn nhiều lần.

Mạc Tam Cấp Cấp và Vô Tình, đều đang chờ đợi thời cơ. Chờ đợi đối phương lơ là. Chỉ cần đối phương lơ là, ám khí của bọn họ sẽ toàn lực thi triển, đoạt mạng đối phương trong nháy mắt!

Mạc Tam Cấp Cấp nổi danh Miêu Cương, sát nhân vô số, mỗi lần trước khi sát nhân đều thấy đối phương sợ hãi, kinh hoàng nhưng vẫn không thoát khỏi sát thủ của hắn. Nhưng thanh niên nhân trước mắt hắn tựa hồ còn bình tĩnh, trầm trọng, trấn định hơn cả hắn. Hắn vốn muốn đợi thêm nữa, nhưng trong hai cặp đấu còn lại đã có một cặp phân ra cao hạ.

Truy Mệnh tung một cước đá bay Thiết tản của “Thiết Tản Tú Tài” Trương Hư Ngạo ra xa.

Võ công của Truy Mệnh vốn đã cao hơn Võ Thắng Đông, mà võ công của Võ Thắng Đông lại ở trên Trương Hư Ngạo, Truy Mệnh tuy trúng phải hai đao một chưởng, nhưng Trương Hư Ngạo cũng nhận một đao một cước. Vết thương ở vai Truy Mệnh tuy nặng, nhưng vết thương ở mắt Trương Hư Ngạo lại càng nặng hơn.

Thương thế Truy Mệnh tuy rằng không nhẹ, nhưng một chân của Trương Hư Ngạo cũng thập phần không linh hoạt. Truy Mệnh chỉ bị thêm một vết thương nhỏ ở eo hông, võ công tuy có giảm bớt một phần, nếu phải đối đầu với Võ Thắng Đông thì còn rơi vào thế hạ phong, hoặc bình thủ, chứ võ công của Trương Hư Ngạo thì vẫn kém chàng một bậc.

Hai người đánh nhau một hồi, sau ba mươi chiêu, Truy Mệnh đã đá bay Thiết tản của Trương Hư Ngạo.

Trương Hư Ngạo bắt đầu rơi vào thế hạ phong.

Mạc Tam Cấp Cấp vừa thấy, biết rõ nếu không xuất thủ, đợi Truy Mệnh giết chết Trương Hư Ngạo xong sẽ đến trợ giúp Vô Tình, lúc đó hai đánh một, chỉ sợ càng khó ứng phó. Vì thế hắn lập tức xuất thủ.

Chiếc mũ tre xoay tròn bay ra.

Hắn vừa xuất thủ, Vô Tình cũng lập tức xuất thủ.

Địch bất động, ta bất động. Địch muốn động, ta động trước.

Hai người đều là đại hành gia ám khí trong võ lâm đương kim.

Mũ tre bay ra thì cùng lúc, Vô Tình cũng khẽ động thân hình. Bảy ngọn “Liễu Diệp phi đao” bay ra bắn vào mũ tre. Bảy ngọn phi đao đều rơi xuống đất, mũ tre vẫn y như trước bắn về phía Vô Tình.

Vô Tình không biết võ công. Chàng có thể tránh được chiếc mũ tre đang xoay tròn phòng tới này không?

Vô Tình không hề tránh né. Chỉ thấy tay chàng vẫy nhẹ, năm hạt “Thiết Liên tử” liền bắn vào mũ tre.

Chiếc mũ tre khẽ lắc nhẹ, nhưng lực xoáy vẫn làm Thiết Liên tử văng ra bốn phía. Nó vẫn lao về phía Vô Tình.

Vô Tình thần sắc bất biến, hai quả “Thiết đảm” lại phóng ra bắn vào chiếc mũ tre. Lúc này mũ tre đã cách đầu Vô Tình không xa lắm, hai quả “Thiết đảm” cũng bị bật ra xa, nhưng mũ tre cũng bị dừng lại một thoáng.

Mũ tre sau khi dừng lại, dư lực vẫn còn nên tiếp tục lao về phía Vô Tình.

Vô Tình khẽ biến sắc mặt, mười quả “Thiết Tật lê” lại xạ ra. Lúc này mũ tre đã đến gần đầu chàng hết sức, mười quả “Thiết Tật lê” chạm vào mũ tre đều bị bắn bay tứ tán. Song kình đạo của mũ tre cũng đã hoàn toàn bị cản lại.

Lần này đến lượt sắc mặt Mạc Tam Cấp Cấp biến đổi, hắn vội đưa tay vẫy mạnh, mũ tre lập tức bay ngược trở về. Một kích bất thành, hắn đành phải xuất chiêu lần thứ hai.

Vô Tình đã dùng bốn lần phát xạ ám khí với hai mươi bốn cỗ ám khí mới chặn được một kích này của hắn. Mũ tre vừa bay về, Vô Tình lập tức phản kích.

Chàng không để mũ tre bay trở lại vào tay Mạc Tam Cấp Cấp.

Ba chiếc “Thiết Kê trảo” bay tới đập trúng vào mũ tre.

Mũ tre khẽ lắc lư, nhưng dư kình vẫn chưa tiêu, nhưng vẫn bay về phía Mạc Tam Cấp Cấp.

Vô Tình giương tay, hai mũi “Kim tiêu” phá không lao tới, phát sau nhưng đến trước, kích trúng chiếc mũ tre vào lúc nó cách Mạc Tam Cấp Cấp khoảng ba thước.

Mũ tre, “Kim tiêu” cùng lúc bị chấn bay.

Mạc Tam Cấp Cấp sắc mặt đại biến, phi thân đuổi theo mũ tre.

Thân hình hắn vừa bốc lên, Vô Tình đã xuất đao.

Đao vạch một đường trên không trung.

Mạc Tam Cấp Cấp người còn trên không, khi bắt được mũ tre thì đao đã đâm sâu vào bụng hắn. Mạc Tam Cấp Cấp lộn một vòng trên không, hạ thân xuống đất, khi hắn muốn phát xuất mũ tre, nhưng lúc đó hắn đã vô lực. Một thanh trủy thủ dài một thước hai phân đã cắm ngập vào bụng hắn, ngập đến tận cán.

Không kích thì thôi, một kích tất sát.

Mạc Tam Cấp Cấp bắt được mũ tre giờ cũng vô dụng. Sinh mạng đã rời khỏi nhục thể của hắn. Hắn chầm chậm ngã xuống, hai mắt lồi ra như cá chết, trợn lên nhìn Vô Tình.

Vô Tình đã thấy người chết nhiều vô số, nhưng rất ít thấy kẻ nào chết khó coi như là Mạc Tam Cấp Cấp.

Hai người đều ám khí cao thủ thuộc hàng nhất đẳng! Phàm là người sử ám khí, tất sẽ xuất thủ lang độc, tận khả năng để một kích giết chết đối phương. Vì thế chỉ cần loại người nhất kích tất sát đấu với nhau, dù võ công cách nhau không xa lắm, nhưng thắng phụ sẽ phân định rất nhanh. Kẻ thắng sống, kẻ bại chết.

Chỉ cách nhau trong gang tấc nhưng lại được mất cả ngàn dặm.

Mạc Tam Cấp Cấp và Vô Tình mỗi bên xuất ra một chiêu, nhưng chỉ còn lại một người sống. Còn lại là một cỗ tử thi.

Lãnh Huyết đã đánh một hơi một trăm linh tám kiếm, Tây Môn Công Tử tả câu tiếp, hữu câu dẫn, tất cả đều đón đỡ được.

Lãnh Huyết vừa xuất thủ đã chiếm được thượng phong, nguyên nhân bởi kiếm pháp của chàng kỳ ảo, thần tốc, ngụy dị.

Tây Môn Công Tử vừa bắt đầu đã xuất thủ không kịp, chỉ có thể đón đỡ mà thôi. Nhưng sau một hồi, Tây Môn Công Tử đã có thể đoán định phần nào kiếm pháp quái dị của Lãnh Huyết.

Trong võ lâm, danh vọng của “Tây Môn trang, Âu Dương cốc” tuy không bằng “Đông bảo, Tây trấn, Nam trại, Bắc thành”, nhưng võ công lại cao hơn Tứ đại thế gia, chủ nhân của “Tây Môn sơn trang” đích thực là võ lâm kỳ tài, tâm lang thủ lạt, ngộ tính cực cao.

Khi Tây Môn Công Tử đoán định được chiêu thức của Lãnh Huyết thì đã tiếp đúng hai trăm bốn mươi mốt kiếm.

Chỉ nghe tiếng “đinh đinh” liên tiếp vang lên không ngừng nghỉ.

Đến kiếm thứ hai trăm bốn mươi hai, song câu của Tây Môn Công Tử đột nhiên móc chặt trường kiếm của Lãnh Huyết.

Hai người thở hổn hển.

Lãnh Huyết toàn lực rút kiếm.

Tây Môn Công Tử cũng toàn lực giữ kiếm.

Lãnh Huyết không rút kiếm ra được.

Nên biết đôi móc câu này của Tây Môn Công Tử là do tham gia vào liên minh mười ba hung thủ mới có được. Năm xưa lão tiền bối “Trường Tí Thần Ma” đại phá “Tế Môn Kim Đao” cũng chính dựa vào đôi song câu này.

Lãnh Huyết rút kiếm không được.

Tây Môn Công Tử vận lực bẻ mạnh, thanh trường kiếm mỏng manh của Lãnh Huyết lập tức gãy đoạn.

Song Tây Môn Công Tử đã phạm phải một sai lầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.