Mạc Vấn ra khỏi cửa thì thấy nha dịch đang chạy đến thông báo cho quan huyện, có vẻ như vị quan huyện này cũng không biết lịch trình cụ thể của Nhị hoàng tử, việc xa giá của Nhị hoàng tử sắp đi qua nơi này gã cũng chẳng biết nốt.
“Lão gia, ta đi đâu đây?” Lão Ngũ mang bọc phục đi theo ra ngoài.
Mạc Vấn hơi trầm ngâm suy nghĩ, sau đó bước nhanh về phía Tây thành, “Đi cửa Tây.”
Lúc này trong thành chẳng có mấy người biêt được tin tức, hầu như nhà nào cũng đóng cửa rất ít đi ra ngoài, hai người nhằm đường tắt thi triển thân pháp nhanh chóng đi tới cửa Tây thành, tung người phi lên cổng thành ngóng về phía Đông, chỉ thấy đoàn nghi thức dài đến mấy dặm giống như một con rồng lửa đang tiến vào Hoàng huyện, đoàn người mở đường đã tiến vào huyện thành, không bao lâu nữa sẽ qua đây.
“Lão gia, có kịp không?” Lão Ngũ trong lòng hơi khẩn trương.
Mạc Vấn nhẹ gật đầu, lấy đan dược bổ sung linh khí trong ngực ra nuốt vào một viên, sau đó lấy cái hộp đen vẽ năm lá Tử phù rồi đóng dấu pháp ấn từng cái một.
“Đứng cách ta mười bước, hộ pháp cho ta.” Mạc Vấn tay cầm Thiên Lang Hào thấm đẫm chu sa cùng Thần Lộ, nói.
“Hộ pháp thế nào?” Lão Ngũ hỏi.
“Phòng ngừa người khác quấy nhiễu ta làm pháp.” Mạc Vấn nói xong liền giơ lên một tấm Tử phù đốt cháy, hô: “Được phù lục Thượng Thanh, thay trời hành sự, phù lệnh dụ ra, như pháp chỉ của trời, Phong bộ mau tới nghe lệnh, Thái Thượng Đại Đạo Quân cấp cấp như luật lệnh.” Hô xong Mạc Vấn liền bước chân theo Vũ bộ**, chân phải phía trước, chân trái phía sau, bước chân trái lên cùng với chân phải.
**Vũ bộ: Cách bước của mấy ông đạo sĩ làm pháp, tương truyền do Đại Vũ sáng tạo nên, mình tìm GG mãi mới thấy sơ sơ, không có thể không đúng lắm @@
Bước được một bước, lại đốt một tấm Tử phù, “Lôi bộ mau tới nghe lệnh, Thái Thượng Đại Đạo Quân cấp cấp như luật lệnh”. Chân phải lại ở sau, chân trái bước lên trước, lại bước chân phải lên ngang chân trái.
Hai bước đã xong, đốt tấm Tử phù thứ ba, “Điện bộ mau tới nghe lệnh, Thái Thượng Đại Đạo Quân cấp cấp như luật lệnh” . Lại lấy chân phải bước lên trước, chân trái bước sau lên ngang chân phải.
Vũ bộ hoàn tất, Mạc Vấn đứng thẳng người, đốt tấm Tử phù thứ tư, “Vũ bộ mau tới nghe lệnh, Thái Thượng Đại Đạo Quân cấp cấp như luật lệnh.”
Vũ bộ vừa xong, Tử phù đốt sạch, một lát sau đột nhiên có gió nổi lên, mây đen cuồn cuộn bay tới, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp ẩn hiện trong mây.
“Lão gia, mũi cậu chảy máu kìa.” Lão Ngũ bên cạnh vội vàng nhắc nhở.
Mạc Vấn không đáp lại, chỉ giơ tay lau đi vết máu, mỗi khi đốt một đạo Tử phù thì linh khí trong cơ thể lại giảm mạnh mấy phần, chỗ linh khí này dùng để giúp bùa chú viết ra thượng đạt thiên thính (trời cao nghe thấu), đem yêu cầu từ phàm trần truyền đạt tới Thiên Đình cách đó hết sức xa xôi, cho nên linh khí hao tổn rất nhiều, sau ba đạo Tử phù linh khí trong cơ thể đã khô kiệt, đến đạo Tử phù cuối cùng đã hao tổn đến Bản mệnh Nguyên thần, linh khí tiêu hao cùng với Nguyên thần bị tổn thương chỉ diễn ra trong nháy mắt, lại phát sinh cùng một lúc, khí huyết rối loạn đương nhiên khó tránh khỏi.
Lúc này trong thành mọi người đã nhận ra được dị tượng trên trời, rối rít ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả đội nghi thức của Hoàng tử cũng tạm dừng lại, dựa vào bên đường tránh gió lớn bất ngờ nổi lên.
Gió nổi mây vần, sấm chớp rền vang, bốn vị Thần Binh tất cả đều mang theo pháp khí hiện thân từ trong mây, hướng về phía này cao giọng hô, “Phong bộ Mã Đức Bưu phụng mệnh tới.”; “Lôi bộ Vạn Hùng tới nghe lệnh.”; “Điện bộ Hoa Doanh Nguyệt tuân mệnh tới.”; “Vũ bộ Khương Nhạc đợi nghe sai khiến.”
Phong Vũ Lôi Điện bốn bộ của Thiên Đình không phải như lời thế tục nói chỉ có Lôi công Điện mẫu là Phong Bá – Vũ Sư, đó chẳng qua là hai Chủ Thần cai quản bốn bộ, ngoài ra bốn bộ còn có nhiều vị Thần Binh Thiên Tướng, cai quản việc hô mưa gọi gió ở các nơi trong Cửu Châu. Trên Thiên Đình địa vị của Tiên cao hơn Thần, Tiên phải là đạo sĩ đã tu đạo đại thành, mà Thần thì tương đối hỗn tạp, người trung hiếu nhân nghĩa trên thế gian sau khi chết đi tất cả đều có thể thành Thần. Lần này tới đây mới chỉ là Thiên Binh bình thường của bốn bộ, mặc dù hiện tại Mạc Vấn tu vi không cao, nhưng ngày sau lại có thể có thành tựu vượt xa bọn họ, bởi vậy bốn người này ăn nói khá khách khí.
Thần Binh bốn bộ xuất hiện trong nháy mắt khiến dân chúng trong thành kinh ngạc ngây người, đa số đều quỳ xuống đất bái lạy, cũng có vài kẻ xấu làm chuyện trái lương tâm, trong lòng run sợ nên tìm chỗ né tránh.
Mạc Vấn không mở miệng hạ lệnh ngay, lúc này hắn vô cùng kích động, khí tức không yên, lúc trước mũi chảy ra máu tươi chính là do hắn nuốt không kịp nên máu mới tràn ra, kì thực máu tươi trào ngược từ phế phủ ra đâu chỉ ít như thế. Lúc này bầu trời tối đen, người dân trong thành tất cả đều không nhìn rõ hắn, nếu muốn mọi người biết Thiên Binh bốn bộ này là hắn mời ra thì phải mở miệng hô thật lớn, mà lúc này hắn chịu không còn sức nói nổi nữa.
Tuy nhiên lúc này Thiên Binh bốn bộ đang ở trên cao đợi lệnh rồi, không thể để bọn họ chờ lâu, cho nên Mạc Vấn lén quay đầu lại nhổ ra búng máu trong miệng rồi cố hết sức nói, “Phong bộ nổi gió trong vòng một trăm tám mươi dặm, Vũ bộ hạ mưa hai tấc ba phân, Lôi Điện hai bộ đứng cạnh dương uy, cảnh tỉnh dân chúng.”
Vừa nói hết câu, Mạc Vấn lại xoay người hộc máu tươi, cơ thể vốn đã tổn thương rất nặng, cố gắng lên tiếng làm cho ngực bụng hắn một phen phiên giang đảo hải**, khí huyết rối loạn phải khó khăn lắm mới áp chế được.
**Phiên giang đảo hải: cuồn cuộn như sông lớn sóng dữ, ở đây ý nói là cực kỳ đau đớn, trong người rối loạn cuộn lên như có sóng dữ.
“Xin tuân theo pháp chỉ của Chân nhân.” Thiên Binh bốn bộ nhận lệnh rồi biến mất, ngay sau đó mây đen kéo đến, mưa trút xối xả, sấm sét đùng đùng, tất cả đều đúng như Mạc Vấn bảo.
“Lão gia, cậu thế nào rồi?” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn lảo đảo không vững, vội vàng chạy lên đỡ hắn.
“Không sao, ta vẫn còn chịu được.” Mạc Vấn thấp giọng trả lời, mặc dù vượt cấp làm phép làm bản thân bị thương, nhưng thương thế so với hắn dự đoán lúc trước thì nhẹ hơn nhiều, điều làm hắn thấy vui mừng nhất là việc làm lần này là chính xác, nơi này xác thực là do sơ suất của Thiên Đình quên làm trời mưa, việc này chắc chắn sẽ tích được rất nhiều công đức. Ngoài ra đoàn hộ tống của Hoàng tử đang vội vã tìm chỗ trú mưa cũng làm hắn mừng thầm trong lòng, hắn bày trận làm pháp Hoàng tử hiển nhiên đã trông thấy, ngày hắn nổi danh chắc hẳn không còn xa nữa.
“Lão gia, cậu trở nên lợi hại như thế từ bao giờ vậy, thần tiên cũng phải nghe lời cậu nha.” Lão Ngũ cực kỳ kích động, lần này trên trời hạ xuống mưa như trút nước, toàn thành cùng với đồng ruộng xung quanh tất cả đều bị bao phủ trong màn mưa, duy chỉ có khu vực Mạc Vấn đang đứng đây một giọt nước cũng không có.
“Thượng Thanh chuẩn đồ sao có thể uổng công Thượng Thanh truyền thụ diệu pháp.” Mạc Vấn không nhịn được ngồi bệt xuống, nhắm mắt tĩnh tọa khôi phục linh khí.
“Lão gia, sao vẫn còn lại một tấm phù?” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn trong tay còn có tấm Tử phù chưa sử dụng, nghi ngờ hỏi.
Mạc Vấn lúc này đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa, không tiện mở miệng trả lời, viết bùa chú phải có trước có sau, có phù mời thần thì cũng phải có phù tiễn thần, phù tiễn thần có hai tác dụng, một là để đầy đủ lễ phép, tiễn khách rời đi. Hai là báo cho Thần Binh bốn bộ biết rằng bọn họ đã xong việc, hắn không còn gì sai khiến nữa.
Nhờ vào lúc trước đã nuốt đan dược, cộng thêm trong người vẫn còn sót lại linh đan bổ khí, nên vận hành được vài chu thiên thì linh khí nhanh chóng sinh ra. Linh khí vừa sinh ra, tâm thần liền ổn định lại, tâm thần vừa định thì khí huyết liền ổn, sau sáu lần vận hành chu thiên, linh khí đã khôi phục được hai thành, Mạc Vấn mở mắt đứng lên, quan sát các nơi trong thành.
Lúc này trời vẫn đang mưa rất to, trong thành đã không còn ánh lửa, mà trong các nhà lại có nhiều ánh nến, trong thành phần lớn dân chúng vui mừng hò reo, đoàn xa giá của vị hoàng tử kia lúc này đã ra khỏi đường lớn, phân tán xung quanh huyện nha, không hỏi cũng biết là đã được quan huyện mời đến đó tránh mưa.
“Lão gia, cậu thật là lợi hại.” Lão Ngũ vẫn đắm chìm trong kinh ngạc và thán phục.
“Hy vọng trời cao thấu tỏ, không uổng công ta chuyến này chịu đau khổ.” Mạc Vấn chậm rãi nói. Lần này làm việc thực sự là hắn là có mục đích đấy, mục đích chính là để đến gần Nhị hoàng tử chứ không hề vì tạo phúc cho trăm họ ở Hoàng huyện. Nhưng hắn cũng không vì thế mà thấy không ổn, bởi hắn đến gần Nhị hoàng tử cũng không có tư tâm gì, chẳng qua là để có thể phát dương Đạo gia, khuyên Hoàng gia xua binh ra Bắc giải cứu người Hán chịu khổ ở nước Triệu. Đây là việc làm đại thiện, cũng là trách nhiệm nặng nề Thượng Thanh chuẩn đồ phải gánh vác, Vô Lượng sơn tiếp nhận thần dụ của tổ sư, kêu gọi tôn trưởng các phái trong Thượng Thanh tới dạy bảo Thượng Thanh chuẩn đồ, không phải đi làm những việc dìu già dắt trẻ tầm thường kia.
“Hắn đã tận mắt nhìn thấy cậu hô phong hoán vũ, khẳng định sẽ đối đãi cậu như thần tiên.” Lão Ngũ tràn đầy tin tưởng.
“Nước Tấn sùng đạo Phật, hành động này có thể khiến hắn nhìn ta bằng ánh mắt khác trước hay không thì chưa thể nói chắc được.” Mạc Vấn lắc đầu nói nói.
“Lão gia, dưới tường thành có người.” Lão Ngũ giơ tay chỉ phía dưới thành.
“Là hai vị nha dịch hồi sáng.” Mạc Vấn cúi đầu nhìn, hắn có linh khí trong người, trong mưa thấy vật rõ hơn lão Ngũ nhiều.
“Tốt quá, bọn họ đang đến dẫn chúng ta đi gặp hoàng tử.” Lão Ngũ hưng phấn liên tục xoa tay.
Trong lúc hai người nói chuyện thì mưa bắt đầu tạnh, chỉ lát sau liền biến thành tí tách, sau đó hoàn toàn ngừng lại, bốn vị Thiên Binh một lần nữa hiện thân trên bầu trời Hoàng huyện, lên tiếng phục mệnh, “Phong bộ tạo gió bão một trăm tám mươi dặm.”; “Vũ bộ mưa hai tấc ba phân.”; “Lôi bộ sấm vang ba mươi sáu tiếng.”; “Điện bộ chớp giật ba mươi sáu đạo.”
“Vô Lượng Thiên Tôn, làm phiền bốn vị Thiên Thần, bần đạo Thượng Thanh Tông Thiên Khu Tử xin đa tạ, cung tiễn!” Mạc Vấn đứng thẳng người chắp tay cảm tạ, rồi đốt nốt tấm Tử phù còn lại.
“Pháp ấn và pháp chỉ của ngài đã sớm biểu thị thân phận, nếu không chúng ta cũng sẽ không tới nhanh như vậy đâu, chân nhân chính là Thượng Thanh chuẩn đồ, thân phận tôn kính, chuyện nhỏ như vậy không cần nói cảm ơn, sau này gặp lại.” Lôi bộ Vạn Hùng cười lớn đáp lại, ba người khác cũng cười một tiếng, chắp tay rồi biến mất không còn dấu tích.
“Quá tốt, hắn hô lên oang oang như thế, để xem còn ai còn dám coi thường cậu.” Lão Ngũ vui mừng nói.
Mạc Vấn cũng mỉm cười gật đầu, Vạn Hùng là Lôi bộ Thần Binh, tiếng nói vang rất xa, khi trước gã nói cả thành đều nghe được, dù Nhị hoàng tử kia có thành kiến thế nào đi nữa với Đạo Gia, sau lần này cũng phải tin phục hắn.
“Chân nhân thần uy, quả thật cầu được trời mưa, thật là ân nhân của chúng ta, mau xuống đây, Nhị hoàng tử muốn gặp ngươi.” Dưới thành tường truyền đến tiếng lão nha dịch.
“Đỡ ta một chút.” Mạc Vấn để tay lên vai lão Ngũ, lão Ngũ biết linh khí của hắn hao tổn nghiêm trọng, liền đỡ hắn cùng nhảy xuống.
“Chân nhân lại có thể mời được Thiên Binh hiện thân, thật là thần nhân mà.” Lão nha dịch lại khen.
“Nơi này nhiều ngày chưa từng có mưa là do Thiên Đình sơ suất, bần đạo chỉ bổ sung thiếu sót thôi.” Mạc Vấn khoát tay cười nói.
“Chân nhân chịu vất vả rồi, mời mau trở về huyện nha nghỉ ngơi, huyện chủ đã hạ lệnh, Nhị hoàng tử muốn gặp ngươi.” Lão nha dịch giơ tay mời Mạc Vấn đi trước.
Mạc Vấn cũng không khiêm tốn, bước về phía trước, khi trước mưa to sau bao nhiêu tháng hạn hán, dân chúng trong thành không ai là không vui mừng, chen nhau chạy đến cầm đuốc đốt đèn vây xem hắn, Mạc Vấn thần sắc vẫn như thường, cố nén đau đớn trong ngực chậm rãi đi tới trước.
Một lát sau đã đi tới huyện nha, lúc này xung quanh huyện nha đã đậu đầy xe kéo lớn nhỏ đủ loại, hơn một trăm binh sĩ áo giáp bảo vệ chặt chẽ huyện nha, con ruồi cũng bay không lọt.
“Ra mắt chân nhân, chân nhân đạo pháp thông thiên. . .” Một người trung niên mặc phục sức quan huyện tiến lên đón.
“Nhị hoàng tử muốn gặp ta?” Mạc Vấn ngắt lời quan huyện, người này hồi sáng có chút thái độ khinh thường hắn, nên hắn không thích.
“Đúng vậy, Nhị hoàng tử đang đợi ở chính phòng, Nhị hoàng tử thiên tư thông minh, khí vũ bất phàm. . .”
“Ở nơi này chờ ta.” Mạc Vấn dặn dò lão Ngũ một tiếng rồi xoay người đi vào sân, tới trước phòng liền có cung nữ chủ động mở cửa phòng ra.
Mạc Vấn hít hơi ổn định tinh thần bước vào nhà, sau khi vào phòng đập vào mắt hắn là một người phụ nữ trẻ tuổi dung mạo vô cùng xinh đẹp đang ngồi trước đèn lật xem văn thư, đảo mắt nhìn quanh phòng cũng không thấy có đàn ông ở bên trong, chỉ có một đứa trẻ còn rất nhỏ đang ngủ say trên giường.
“Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo phụng chỉ tới gặp mặt Nhị. . .” Mạc Vấn chắp tay nói với người phụ nữ.
Người kia nghe vậy vội vàng duỗi thẳng ngón tay đặt trước môi, “Suỵt, xin nhỏ giọng một chút, hoàng nhi vừa mới ngủ, tiên sinh mời ngồi. . .”