Tử Dương

Q.1 - Chương 109 - Gặp Phục Kích

trước
tiếp

Mạc Vấn nghe vậy tròn mắt ngạc nhiên, căn cứ theo lời Chu Quý nhân thì đối phương có quen biết hắn. Đầu tiên hắn nghĩ đến A Cửu, có điều ngay sau đó loại bỏ ý này. A Cửu mặc dù có khả năng điều khiển cương thi, nhưng cũng có động cơ hãm hại Nhị hoàng tử. Nhưng trừ nàng ra, tất cả những cô gái khác hắn quen đều không thể điều khiển được cương thi, cỗ cương thi này thành tinh đã lâu, điều khiển được nó không hề dễ dàng.

“Dám hỏi quý nhân, cô gái kia còn nói gì nữa không?” Mạc Vấn truy hỏi.

“Chỉ một câu đấy thôi, nói xong liền rời đi.” Chu Quý nhân nâng ly trà lên uống, mặc dù hồi nãy cô gái đột nhập vào lều nhưng lại không hề hãm hại nàng với Nhị hoàng tử. Dù vậy nàng vẫn cảm giác mình vừa mới dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan, nghĩ lại mà vẫn sợ hãi run người.

“Người này nói ra tên của ta, không thể nghi ngờ là có quen biết ta rồi, chỉ là ta lại không biết người này là ai, cô gái kia hình dáng ra sao?” Mạc Vấn hỏi.

“Mặc quần áo màu tím, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hơi xếch, búi tóc vấn cao, thân hình thướt tha, không mập cũng không ốm, vóc dáng rất cao, chắc phải cao ngang với tiên sinh.” Chu Quý nhân phục hồi tinh thần nhớ lại, giơ tay bảo thị nữ dọn chỗ ngồi cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe xong lập tức kết luận cô gái tiến vào trại lúc trước tuyệt không phải A Cửu, bởi A Cửu không cao như thế, nhưng nếu người này không phải A Cửu thì có thể là ai. Căn cứ vào những dấu hiệu hắn đã phát hiện được thì người này tới từ phương Bắc, mục đích không thể nghi ngờ là sát hại Nhị hoàng tử, nhưng sau khi phát hiện hắn đang bảo vệ Nhị hoàng tử thì lập tức thay đổi chủ ý, lấy cỗ cương thi không có tí uy hiếp nào ra dụ hắn, để nhân cơ hội nói với Chu Quý nhân chuyển lời với hắn trở lại đô thành sẽ gặp hung hiểm. Người này rốt cuộc là ai, tại sao phải thiện ý nhắc nhở hắn như vậy, tại sao không trực tiếp gặp mặt nhau?

“Còn nữa, cô gái kia trước khi rời đi còn cười một cái với ta, nụ cười của nàng hơi khác người thường, cười hơi nhếch miệng.” Chu Quý nhân nhớ ra một chi tiết.

Mạc Vấn nghe vậy chợt nhớ tới một người, nhưng ngay sau đó cũng tự mình bác bỏ, tuyệt đối không có khả năng là người này.

“Chuyện này là do bần đạo sơ xuất, khiến quý nhân phải hoảng sợ, sau này sẽ không còn phát sinh chuyện tương tự nữa, nếu quý nhân không có phân phó gì thêm thì bần đạo xin cáo lui.” Mạc Vấn cũng không ngồi xuống, mà khom người xin cáo lui.

“Ta gọi tiên sinh tới cũng không phải trách cứ, mà chỉ muốn chuyển lời của cô gái kia tới tiên sinh. Lần này nếu không phải cô gái kia quen biết tiên sinh, ta cùng hoàng nhi sợ là đã gặp bất trắc rồi.” Chu Quý nhân lên tiếng trấn an.

Mạc Vấn lòng đầy nghi vấn, sốt ruột muốn tìm ra chân tướng nên liền giơ tay cáo từ Chu Quý nhân, xoay người rời khỏi.

Mạc Vấn vừa mới đi ra, lão Ngũ liền chạy đến đón, chỉ tay về hướng Đông nói, “Lão gia, cậu mau đi xem xem, cỗ cương thi kia đang cử động.”

“Lúc ta chạy đi trấn áp cương thi thì ngươi đang làm gì?” Mạc Vấn bước về hướng đông, cương thi bị Trấn Thi phù trấn áp, trong thời gian ngắn sẽ không thể thoát được.

“Ta vẫn cẩn thận trong coi lều lớn.” Lão Ngũ thuận miệng trả lời.

“Có từng bỏ vị trí không ?” Mạc Vấn nhíu mày hỏi lại.

“Không có, ta chẳng đi đâu cả, ngay cả đi tiểu cũng là đợi cậu trở lại ta mới đi. Lão gia, có chuyện gì thế?” Lão Ngũ không hiểu hỏi.

“Khoảng thời gian đó có ai ra vào lều của Nhị hoảng tử không?” Mạc Vấn nghe lão Ngũ nói vậy thì không kìm được nghi ngờ, hỏi tiếp.

“Chỉ có một nha hoàn, nhưng ta biết nàng. Lão gia, mới vừa rồi có người vào lều sao?” Lão Ngũ hỏi.

Mạc Vấn quay đầu nhìn Trương tướng quân cách đó không xa, rồi quay đầu lại nhẹ lắc đầu với lão Ngũ. Chuyện này không cần phải để lão Ngũ biết, việc này không thể trách gã được, kẻ đến là người trong Đạo môn, ban đêm thi triển thân pháp qua mặt được lão Ngũ cũng không có gì lạ.

Xung quanh cương thi kia có mười mấy binh sĩ đang trông coi nghiêm ngặt. Nói là trông coi, kì thực là sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, mỗi khi cương thi cử động bọn họ lại giật bắn cả người. Thấy Mạc Vấn đến, bọn họ mới bớt khẩn trương đi một chút. Thế nhưng Mạc Vấn chỉ nói một câu đã làm bọn họ lại run như cầy sấy, Mạc Vấn ra lệnh, “Mang nó quay về.”. Mặc dù rất sợ hãi nhưng mệnh lệnh dù sao cũng phải thi hành, hơn mười người phân ra cầm tay cầm chân mang cương thi trở về doanh trại. Do cương thi mặc thiết giáp, mọi người phải cố hết sức mới khiêng đi được, lúc đi cũng không dám đi quá nhanh, vì e sợ trời nổi gió làm lá bùa trên trán cương thi bay mất.

Trở lại doanh trại, có đèn đuốc chiếu sáng, Mạc Vấn gọi Trương tướng quân đến cùng nhau kiểm tra cỗ cương thi này.

“Mạc tiên sinh, ta chỉ là kẻ vũ phu, mấy cái này một chữ cũng không biết.” Trương tướng quân mặc dù không sợ cương thi nhưng cũng không muốn đến quá gần nó, dẫu sao cương thi cũng là âm vật, chẳng mấy người có thể thấy hứng thú với nó.

“Tướng quân, ngươi tới nhìn bộ giáp này xem.” Mạc Vấn chỉ bộ giáp.

Trương tướng quân nghe vậy đi lên phía trước, cúi đầu quan sát, “Mỗi mảnh giáp đều có ba chỗ nối liền, mảnh trên chồng lên nửa mảnh dưới, là do thợ rèn của quân đội Hồ làm ra.”

“Xin tướng quân xem xét cẩn thận, bộ giáp này thợ rèn dân gian có bắt chước làm được không?” Mạc Vấn lên tiếng chắc chắn.

“Không thể, mảnh giáp là đúc ra từ cung một khuôn, là khuôn của quân Hồ.” Trương tướng quân quan sát một lát, rồi khẳng định.

“Tướng quân nói bộ giáp này do quân Triệu tuyển thợ chế tác?” Mạc Vấn hỏi, thiết giáp cương thi mặc có phải do quân Triệu tuyển thợ chế tác hay không sẽ quyết định chân tướng mọi chuyện. Nếu bộ giáp là đồ phỏng chế, vậy đích thị là đương kim hoàng hậu âm mưu giết chết Nhị hoàng tử, giá họa cho nước Triệu. Nếu thực là do quân Triệu chế tạo, vậy thì chứng tỏ hoàng hậu đã ngầm thông đồng với người Hồ, thích khách là do triều đình nước Triệu phái ra.

“Chính xác, thủ pháp chế tạo giống hệt giáp sắt binh sĩ người Hồ mặc, tuyệt không phải thợ dân gian bắt chước, thi thể này chắc hẳn có liên quan đến nước Triệu.” Trương tướng quân giận dữ.

Mạc Vấn không tiếp lời, mà lấy đồ viết phù ra viết một tấm Hỏa phù đốt cương thi kia. Vật này âm khí rất nặng, liên tiếp ba đạo Hỏa phù mới đốt cháy hoàn toàn.

“Tướng quân xin dừng bước, mời tới lều của ta nói chuyện.” Mạc Vấn giữ Trương tướng quân lại.

Trương tướng quân gật đầu đáp ứng, đi theo Mạc Vấn tiến vào lều.

“Xin hỏi tướng quân, thái độ của hoàng hậu đối với nước Triệu như thế nào?” Sau khi ngồi xuống Mạc Vấn hỏi.

“Chử thị cũng giống như Vương thị, tuy là người phương Nam thế nhưng đối với người Hồ cừu hận không sâu, chỉ biết bo bo giữ mình hưởng an nhàn, không có lòng Bắc phạt khôi phục quốc thổ.” Trương tướng quân trả lời vô cùng dứt khoát, quân nhân vẫn luôn nhiệt huyết hơn nhiều so với quan viên.

“Cỗ cương thi này cùng người điều khiển của nó rất có thể là nước Triệu phái ra, nước Triệu quốc tại sao phải trợ giúp Chử thị?” Mạc Vấn lên tiếng thỉnh giáo.

“Chử thị là hoàng thân, không có khả năng bán nước đầu hàng địch. Gần hai năm nay người Hồ phải lo tác chiến với nhà Mộ Dung nước Yên ở vùng Đông Bắc, tuyến phòng thủ phía Nam rất yếu ớt, các tướng lãnh chúng ta đã nhiều lần dâng thư thỉnh cầu nhân cơ hội tốt này xua binh ra Bắc, nhưng đều bị Chử thị cùng Vương thị mượn đủ các loại cớ để ngăn cản. Chử thị làm như vậy, vô hình chung là đã tiếp tay cho người Hồ. Người Hồ tại nước Tấn cũng có tai mắt, ắt phải biết những việc này, biết được Chử thị gặp phải vấn đề khó khăn dĩ nhiên sẽ xuất thủ tương trợ. Muốn hãm hại tính mạng Nhị hoàng tử, phương pháp tốt nhất chính do bọn chúng xuất thủ, nếu Nhị hoàng tử bỏ mạng trong tay người Hồ, Chử thị sẽ được rửa sạch hiềm nghi.” Trương tướng quân nói.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu. Hơn hai mươi năm trước người Hồ xâm nhập phía Nam, triều đình bị buộc phải lui về Giang Nam, lúc đó các gia tộc ở Giang Nam đã nâng đỡ hoàng đế ổn định ngai vị, lập được công lao, nên rất được trọng dụng. Có điều những gia tộc này chưa hề trải qua kiếp nạn người Hồ, điều đó khiến bọn họ không hề thống hận người Hồ, cũng như không có lòng phục quốc. Bọn họ chỉ biết lục đục tranh giành quyền lực trong triều, sao có thể đảm đương được trách nhiệm nặng nề đánh đuổi người Hồ?

Trương tướng quân thấy Mạc Vấn không đáp lại liền đứng dậy cáo từ, Mạc Vấn tiễn gã ra ngoài lều, xong lại trở lại bên trong nhắm mắt suy nghĩ. Lúc này thắc mắc lớn nhất của hắn chính là cô gái thần bí lúc trước đến tột cùng là ai. Trước mắt các manh mối cho thấy nàng đang làm việc cho nước Triệu, lại là người trong Đạo môn, hơn nữa lại có quen biết với hắn. Nhưng những người phụ nữ hắn biết chỉ có vài người như vậy, mà ai cũng hận người Hồ tận xương tủy, không thể nào dốc sức vì nước Triệu được.

Trong lòng có nghi vấn thì sẽ rất bực bội, nhưng không nghĩ ra kết quả cũng chỉ có thể tạm gác lại. Sáng sớm hôm sau, đoàn nghi trượng lại xuất phát, lần này đi đường không còn xảy ra việc gi ngoài ý muốn, mấy ngày sau đã tới gần Kiến Khang, lúc này chỉ còn cách Kiến Khang hơn ba trăm dặm, ba ngày sau là về đến đô thành.

Ngay tại lúc mọi người ở đây cho là sẽ không còn có bất trắc gì nữa, thì nguy hiểm lại bất thình lình xảy đến, đoàn người bị cường đạo ngăn lại.

Lúc này đang là giữa trưa, đám cường đạo xông ra ngăn cản toàn bộ đều bịt mặt, nhân số người phải tới hơn mười người, địa điểm là một con đường vắng vẻ nằm giữa hai ngọn núi.

“Ác tặc to gan, lại dám ngăn cản đoàn xe của Nhị hoàng tử. . .” Binh sĩ tiên phong còn chưa dứt lời đã bị bọn chúng chém bay đầu.

“Để lại tiền của, tha cho các ngươi khỏi chết.” Đối phương mặc dù chỉ có hơn mười người, nhưng lại hừng hực khí thế, hô to một cái lập tức vọt tới đoàn người. Những binh sĩ kia đều có kinh nghiệm nơi sa trường, cho dù xảy ra bất trắc cũng không hề hốt hoảng, lập tức bày trận nghênh địch.

Có điều bọn họ chỉ có kinh nghiệm chiến đấu với bộ binh và kỵ binh, không thể ngăn được những tên bịt mặt có khinh công cao cường, đối phương lao tới gần đột ngột nhảy cao lên, vượt qua hàng ngũ binh sĩ xâm nhập vào bên trong, đại khai sát giới.

“Lão gia, những kẻ này không giống sơn tặc, sơn tặc sao có thể võ nghệ cao cường như vậy.” Lão Ngũ rút hiếu bổng ra chuẩn bị động thủ.

“Sơn tặc đời nào dám ngăn trở đoàn xe của hoàng tử?” Mạc Vấn cau mày lắc đầu, nơi này đã cách đô thành không xa, làm sao có thể có sơn tặc, mà cho dù có sơn tặc đi nữa, lại có đám sơn tặc nào không có mắt dám ban ngày ban mặt đanh cướp đoàn xe của hoàng tử, những người này không thể nghi ngờ là tử sĩ Chử thị phái ra, nếu không thể lặng lẽ ám sát, thì chỉ có thể công khai chém giết.

Những thích khách kia sau khi vọt vào trong đoàn liền mặc sức giết hại, binh lính sử dụng đa số là binh khí dài, địch nhân một khi áp sát, binh khí dài sẽ không thể thi triển được. Vả lại xung quanh đều là chiến hữu, lúc tấn công phòng thủ đều e sợ sẽ làm bị thương đến chiến hữu, như vậy lại càng thêm bó tay bó chân, quân sĩ liên tục ngã xuống.

“Lão gia, bên trong còn có tên cầm thiền trượng.” Lão Ngũ giơ tay chỉ đám người.

Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, hắn sớm đã phát hiện trong đám thích khách có tăng nhân và đạo nhân, mặc dù bọn họ che kín mặt che giấu diện mạo, nhưng sử dụng binh khí đã bại lộ thân phận của bọn họ.

“Lão gia, có ra tay không?” Lão Ngũ mắt thấy binh lính chết như ngả rạ thì rất nôn nóng.

Mạc Vấn cũng không trả lời, mà quay đầu nhìn về phía Trương tướng quân, người này rất có tài thống lĩnh, hành sự không chút hoảng loạn, mặc dù tình thế lúc này đang rất nguy cấp nhưng gã cũng không hề nóng lòng tiến lên, mà chỉ ngồi trên lưng ngựa ngửa đầu nhìn xung quanh đỉnh núi, phòng ngừa có phục binh.

Đến khi Mạc Vấn nhìn lại, lão Ngũ đã tay cầm hiếu bổng xông ra ngoài. Mạc Vấn thấy vậy thầm nghĩ tệ hại, lúc này cục diện hết sức hỗn loạn, nhiều người đánh nhau trong hẻm núi địa hình chật hẹp, rất bất lợi cho lão Ngũ thi triển Truy Phong Quỷ Bộ.

Lão Ngũ nhanh chóng vọt vào đám người, lảo đảo lắc lư trong đám người được một lúc liền quay đầu trở lại, tình hình quá hỗn loạn, không phân biệt nổi địch ta, căn bản không nhúng tay vào được.

“Tiền quân nghênh địch, trung quân lui về phía sau.” Trương tướng quân cao giọng hạ lệnh.

Lời vừa nói ra, những người đi cuối lập tức chuyển thành đi đầu, bắt đầu lui về phía sau. Do trong đội ngũ có nhiều người hầu tạp dịch, nên tốc độ lui về phía sau rất là chậm chạp.

“Trương tướng quân, ngươi hãy bảo vệ Nhị hoàng tử rút lui, ta tới ngăn cản bọn họ một lúc.” Mạc Vấn nói với Trương tướng quân đang chuẩn bị nghênh địch, những kẻ này dám lấy hơn mười người ngăn cản ngàn người, chắc chắn phải có nguyên nhân, quan sát một hồi hắn phát hiện ra đám thích khách không có ai là hạng tầm thường, hắn cũng không nắm chắc chiến thắng hết được.

“Ta là chủ tướng, sao có thể lui về phía sau, xin tiên sinh hãy bảo vệ quý nhân cùng hoàng tử.” Trương tướng quân cầm trường thương trong tay xuyên thẳng vào đất, từ sau lưng rút ra hai cây đao sắc, tung người lao về phía đám thích khách.

Mạc Vấn nghe vậy nhưng không rút lui, Trương tướng quân mặc dù có luyện tập võ nghệ thì cũng không phải là đối thủ của những người này, không thể để gã một mình nghênh chiến địch nhân.

“Lão gia, có một tên tới.” Nhưng đúng lúc này, lão Ngũ chỉ tay về phía đỉnh núi bên phải hô lớn.

Mạc Vấn quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người từ sườn núi nhanh chóng lướt xuống, xông thẳng về phía xe ngựa của hoàng tử.

Tình thế nguy cấp, Mạc Vấn không kịp suy nghĩ nhiều, cấp tốc lắc người lao tới cứu giá. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.