Giữa lúc hai người vừa nói chuyện vừa ra khỏi đại điện, ni cô kia bước nhanh ra chào đón, nịnh nọt, “Hai vị thượng sai, tiếp theo chúng tôi cần làm gì?”
“Chuyển đồ vật trở về đi.” Mạc Vấn thuận miệng nói.
Ni cô lập tức làm theo, trong am nay có hơn ba trăm cung nữ, hiện giờ đã đổi một nhóm khác.
Tới lúc này, chuyện ma quái ở Thiên Ninh Am đã hiện rõ chân tướng. Trước kia nơi này có một đám đạo nhân giả mạo đã bán thuốc vơ vét của cải. Những đạo cô kia cũng không phải là người chủ sự, sau lưng phải có nam nhân thao túng, những kẻ này có chút hiểu biết về y thuật, biết rết có khả năng trị chứng ác nhọt nên bắt con rết kia ở chỗ này, đóng giả đạo nhân để thừa cơ vơ vét của cải.
Đợi sau khi nước Tấn định đô ở Kiến Khang đã nhìn trúng nơi này, thu nhận việc quản lý đạo quan của bọn họ. Những người kia còn có vài phần năng lực làm nghề y nhưng không có lực chống lại quan phủ nên chỉ có thể rời đi. Ngày đó rời đi có lẽ cực kỳ vội vàng, không kịp mang theo con rết dùng để trị ác nhọt. Con rết kia không được người cho ăn, quá đói bụng nên từ chỗ yếu của tượng thần đào lỗ chui ra.
Trương Động Chi đồng ý với suy đoán của Mạc Vấn, chỉ là không hiểu vì sao yêu vật này ở lại nơi này chưa từng rời đi.
“Chỗ nữ tử tập trung có âm khí rất nặng, mà rết chính là vật âm, thích ở chỗ có âm khí.” Mạc Vấn thuận miệng giải thích.
“Tại sao nó lại làm chuyện vô sỉ với những cô gái này?” Trương Động Chi chỉ tay vào đám phụ nữ.
“Nó không tìm được giống cái tương xứng, thiên tính thúc đẩy nó khó tránh thối nhi cầu kỳ thứ(*).” Lúc nói chuyện Mạc Vấn quan sát thấy một cô gái có nốt ruồi ở mi tâm trong đám cung nữ, cô gái này chính là người đã đánh đàn đêm qua.
(*) Thối nhi cầu kỳ thứ: mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
“Hang ổ bị người ta hủy mất, nó có thể phát hiện ra không?” Trương Động Chi hơi lo lắng.
“Không đâu, từ hai mươi năm trước vật này còn không thể biến ảo thành hình dáng con người nên cũng tu vi cũng không cao. Chỉ cần chờ nó về rồi bắt trói mang đi phục mệnh là xong.” Mạc Vấn cười nói.
“Nhiều chân như thế, xem ra phải phí không ít dây thừng.” Trương Động Chi cũng cười.
Mạc Vấn gật đầu, sau đó nhíu mày quan sát cô gái kia, đồng thời cũng tính toán làm sao có thể mà đưa nàng ra khỏi đây một cách hợp lẽ, đồng thời cũng giả chết một cách mượt mà, trót lọt.
“Người nào?” Trương Động Chi hỏi. Bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện của y có thể nói là cực kỳ cao siêu.
“Người có nốt ruồi ở mi tâm, làm sao mới có thể cứu đi thuận lợi đây?” Mạc Vấn thấp giọng nói.
Trương Động Chi suy tính rồi khẽ nói, “Hay như thế này đi, đợi yêu vật kia về, ta và đệ đưa cung nữ kia vào trong phòng, lấy cớ là cung nữ kia trúng độc mà chết.”
“Vậy cần phải thông khí trước đó mới được, việc này rất làm trôi chảy ở chỗ làm sao tránh bị kẻ khác nghi ngờ.” Mạc Vấn gật đầu nói.
“Sớm biết có hôm nay, sao lúc trước đệ còn thế. Thôi được rồi, chuyện này để ta xử lý.”
Trương Động Chi nói đến chỗ này thì vẫy tay với một cung nữ cách đó không xa, “Ngươi qua đây cho ta.”
“Không phải người này.” Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu.
Trương Động Chi không tiếp lời, mà lớn tiếng tra hỏi cung nữ đang thấp thỏm lo lắng kia. Câu hỏi là hàng năm cung nữ được cung cấp bao nhiêu vải vóc, lương thực, ở đây đã từng có đánh nhau chưa, những ni cô kia có cắt xén chi phí của các nàng hay không, ngày thường trong am có nam tử đến không, v.v…
Hỏi xong một người, y đưa tay đuổi đi, tiếp đó đổi một người khác, hỏi cùng vấn đề, sau ba người liên tiếp thì đến lượt cung nữ có nốt ruồi ở mi tâm. Đợi cung nữ này tới, y lập tức vào thẳng vấn đề chính, “Ngươi là người đã đánh đàn đêm qua?”
Cung nữ nghe xong thì chậm rãi gật đầu, tuy trong lòng có cốt khí, nhưng ánh mắt giống mấy người trước, có thần thái cầu cứu.
Trương Động Chi quay đầu nhìn Mạc Vấn, Mạc Vấn đã sớm hiểu hành động trước đó của Trương Động Chi chính là để che dấu tai mắt. Như vậy nói chuyện với người này sẽ không làm kẻ khác sinh nghi.
“Bần đạo kính trọng tính cách của ngươi, hai đêm này sẽ nghĩ cách cứu ngươi rời đi. Lần này chỉ cứu một mình ngươi, ngươi phải xem thời cơ mà phối hợp, tuyệt đối không tiết lộ cho người khác biết, cũng không được có cử chỉ khác thường.” Mạc Vấn thấp giọng nói.
Cung nữ kia nghe xong toàn thân run rẩy, nước mắt chỉ trực tuôn ra, nhưng mạnh mẽ kìm lại, gật đầu liên tục.
“Những ni cô kia có từng bớt xén chi phí của các ngươi không?” Trương Động Chi lại lớn tiếng nói.
Cung nữ hiểu được cử chỉ của Trương Động Chi là để che giấu tai mắt người khác nên trả lời bình thường. Đợi nói xong, Trương Động Chi đuổi nàng đi, rồi lại đổi người khác.
Lần này tổng cộng hỏi sáu cung nữ. Sau khi những cung nữ này trở về đám người thì đều có nhiều người vây xung quanh hỏi thăm, mọi người đều trả lời giống nhau.
“Tướng quân thật sự là quỷ kế đa đoan.” Mạc Vấn cười vui vẻ nhìn Trương Động Chi.
“Cái này không tính là gì, kẻ làm quan làm tướng mà không biết chút mưu kế và thủ đoạn thì sao có thể an bang trị quốc.” Trương Động Chi xua tay cười nói.
Tới lúc này, chỉ còn lại một việc là đợi con rết kia ăn uống no nê xong quay về đây thì sẽ tóm gọn.
Giữa trưa, lại có người từ Vương phủ đưa cơm tới. Mạc Vấn nói với người kia hai chuyện, một là chuẩn bị thật nhiều dây thừng, hai là tìm một số thảo dược trừ độc, tận lực dặn dò phải mang tới cây nam mộc hương(*), thuốc này có hiệu quả an thần, định khí, nhưng Mạc Vấn lại không cần hiệu quả thuốc mà cần độc tính của nó. Nếu như sử dụng thuốc này không đúng sẽ khiến người dùng sùi bọt mép cùng với diện mạo đen lại.
(*) Cây nam mộc hương: Mã đậu linh hay sơn dịch, khoai ca (danh pháp hai phần Aristolochia indica) là một loài thực vật có hoa trong họ Aristolochiaceae.
Đợi đến buổi tối, Mạc Vấn bắt đầu đề cao cảnh giác, không ngờ cả đêm trôi qua mà con rết kia cũng không về.
Ở chỗ này hai đêm, trong lòng Mạc Vấn có chút lo lắng. Đợi đến buổi tối ngày thứ ba, cuối cùng hắn đã phát hiện có âm vật từ phía đông bắc đang nhanh chóng di chuyển về phía này.
“Nó đang tới.” Mạc Vấn nói với Trương Động Chi đang nghiêng người dựa vào giường uống rượu.
“Cuối cùng cũng tới.” Trương Động Chi đặt bình sứ xuống, đứng dậy vận động tay chân.
“Con yêu này có thể phun ra khí độc, để đệ ra tay hàng nó, huynh hỗ trợ cho đệ là được.” Mạc Vấn cầm một bình sứ đi ra, trong bình này có chứa nam mộc hương chuẩn bị cho cung nữ kia, dùng rượu trắng để bộc phát ra dược lực, rất nhanh sẽ có kết quả.
Trương Động Chi bước nhanh cùng ra, Mạc Vấn nháy mắt ra hiệu, Trương Động Chi biết hắn muốn đưa thuốc cho cung nữ kia, gật đầu cảnh giới bốn phía.
Mạc Vấn lách mình đi tới trước cửa phòng cung nữ, đẩy cửa phòng tiến vào. Cung nữ kia cũng chưa ngủ, nghe tiếng cửa lập tức ngồi dậy.
Cung nữ kia nhờ ánh trăng thấy người tới Mạc Vấn thì vội vàng đứng dậy xuống đất quỳ lạy.
“Không cần đa lễ, uống hết nó.” Mạc Vấn đưa bình sứ cho cung nữ.
Cung nữ vội vàng tiếp lấy, uống một hơi cạn bình.
“Cởi quần áo ra.” Mạc Vấn thúc giục. Dựa theo lẽ thường thì lúc chiều tối đi ngủ đều muốn cởi quần áo, cung nữ này lại ăn mặc chỉnh tề, tất nhiên là không hợp lý.
Cung nữ nghe xong thì lúc đầu sững sờ, nhưng rồi nhanh chóng cởi quần áo ra. Người này đã hơn bốn mươi tuổi, lòng xấu hổ đã giảm nhiều, sau khi bỏ quần áo cũng không thẹn thùng mà đứng bên giường nhìn thẳng Mạc Vấn.
Mạc Vấn thấy thế thì biết là nàng hiểu lầm, nhưng cũng không còn thời gian để giải thích, vội vàng dùng tay điểm huyệt phía sau cổ nàng khiến nàng hôn mê, rồi ôm lấy đặt lên giường. Da thịt nàng này vốn trắng nõn, dưới ánh trăng chiếu rọi lại càng trắng hơn, cảm xúc trơn láng. Mạc Vấn nhíu mày dời ánh mắt, nhẫn tâm kéo ra hai vết máu trên cánh tay phải của cung nữ rồi ra khỏi phòng, khép cửa trở về.
“Hiện giờ yêu vật kia ở đâu?” Trương Động Chi đã rút đao cầm trên tay.
“Cách năm dặm về phía Đông Bắc, hành động cực kỳ nhanh chóng.”
Mạc Vấn ném bình sứ về phía bức tường phía Tây, ở đó nhiều bụi gai, không ai tới đó, mà dù có người phát hiện cái bình thì cũng không tìm ra manh mối gì.
“Đệ có nắm chắc không?” Trương Động Chi hỏi.
“Giống như lấy đồ trong túi thôi. Bắt một con còn sống đưa đến ngoài cung dọa cho bọn chúng thót tim.” Mạc Vấn bĩu môi cười nói. Không phải tất cả yêu vật đều cần phải tốn công tốn sức khổ chiến, đạo hạnh của con rết này quá nhỏ bé, căn bản là không đủ gây sợ.
Trương Động Chi thấy Mạc Vấn tự tin như vậy thì quay về căn phòng sát cổng, lưng vác đống dây thừng đủ để trói chặt mấy người. Đám dây thừng này đều có dầu vừng, cực kỳ cứng cỏi.
“Hiện giờ nó ở đâu?” Trương Động Chi hỏi lại. Khi y dẫn binh trên chiến trường thì tất nhiên không sợ, nhưng đối mặt với yêu vật thì vẫn thấp thỏm trong lòng.
“Một lát nữa sẽ ra, đừng lên tiếng.” Mạc Vấn thấp giọng nhắc. Từ lúc hắn cảm giác được yêu vật đã lập tức giấu đi khí tức của bản thân, sợ làm yêu vật hoảng sợ.
Mạc Vấn nói xong thì nhắm mắt lại, ngưng thần cảm nhận vị trí và khoảng cách của con rết kia. Không lâu sau, con rết kia đã tới ngoài tường, nhưng lúc này, con ngựa buộc ngoài cửa phí Nam chợt hí vang. Động vật có bản năng xu cát tị hung, con ngựa này đã nhận ra nguy hiểm, bắt đầu nóng nảy không yên.
Sau khi con ngựa phát ra tiếng hí đã làm cho con rết ngừng di chuyển.
Trương Động Chi thấy Mạc Vấn nhíu mày, biết rằng ngựa đã kinh động đến con rết, cho nên quay đầu nhìn Mạc Vấn. Mạc Vấn lắc đầu, ý bảo đợi một lát, không vội ra tay. Nếu hàng phục nó ở ngoài am, cung nữ kia sẽ không có lý do thoát thân.
Con rết cũng không có sự cảnh giác cao, cái này có liên quan tới sự nông sâu của tu vi. Dị loại có đạo hạnh càng sâu thì càng thông minh, tính cảnh càng giác cao, con rết chưa tu hành bao lâu, không thông minh lắm, sau khi dừng lại một lúc rồi lại trèo tường vào, ý đồ muốn về tổ.
Đang lúc nó bò trên đường, Mạc Vấn đột nhiên đứng dậy lao về phía đông bắc. Lúc này con rết có quay đầu bỏ chạy cũng không thể nào thoát được khống chế.
Chuyển qua mấy ngã rẽ, Mạc Vấn đã nhìn thấy chính chủ. Vì trước kia đã căn cứ tung tích mà đoán ra kích thước, lúc này nhìn thấy không kinh ngạc lắm. Đây là một con rết màu vàng cực lớn, rộng ba thước, dài khoảng hai trượng (0,99×6,66m), không khác rết thường quá nhiều, phần tương đối khác biệt rõ ràng là ở đầu đã sơ khai có hình người. Hai cái hàm của nó dò xét bên ngoài giống đôi liềm.
Đến được gần, Mạc Vấn phát hiện mình đã quá coi trọng nó, vật này không hề nghe được tiếng gió mà chạy trước. Lúc này có một cung nữ đang bồi hồi ngồi trước phòng, giống như quả phụ đêm khuya chờ gõ cửa.
Trương Động Chi chạy đến sau. Tiếng bước chân của y nặng hơn, con rết kia chấn kinh lập tức quay đầu. Trương Động Chi hét lên, “Yêu quái xấu quá.”
Cung nữ trong am đều biết hai người muốn bắt yêu, vì vậy đều không ngủ. Cung nữ trong phòng kia nghe tiếng Trương Động Chi lập tức biết yêu vật đang ở ngoài cửa phòng mình, trong cơn hoảng sợ đã la hét ầm lên. Con rết quay đầu theo bản năng. Mạc Vấn thừa dịp xông lên, dán thẳng tấm Lôi phù đã viết trước đó vào linh khiếu.
Làm hắn không ngờ là phản ứng của con rết này cực kỳ chậm chạp, không kịp đánh trả, dưới một kích đã hôn mê bất tỉnh, ngay cả khí độc chưa kịp phun đã buông mình nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
“Vậy là xong rồi à?” Trương Động Chi cũng không ngờ lại đơn giản đến vậy.
“Xuống tay hơi nặng rồi.” Mạc Vấn nhìn ngón tay mình mà cười gượng gia hỏa này ngất quá sớm.
“Yêu quái chạy đi đâu?” Trương Động Chi hô lớn một tiếng, nhảy tới ném dây thừng cho Mạc Vấn. Hai người hợp tác buộc dây vào cổ con rết rồi tới cửa phòng cung nữ kia, lại hô lớn một hồi gây ra tiếng động ầm ĩ.
“Trương tướng quân nhanh trói con yêu này lại.” Mạc Vấn gân cổ hét lên, tiếp đó lại gọi về phía cổng, “Người đâu, mang đèn đến đây.”
Nói xong thì quay đầu lại, chỉ thấy Trương Động Chi đang cầm dây thừng trong tay nhíu mày quan sát con rết, “Nên trói vật này ở chỗ nào a…”