Liễu Sanh có quan hệ rất tốt với hắn, cho nên chẳng những không ra tay mà còn thiện ý nhắc nhở Mạc Vấn trở về Kiến Khang phải cẩn thận nhiều hơn, như vậy có thể thấy Liễu Sanh không phải người xấu, nhưng hắn ngầm đi lại với hoàng thất nước Triệu hẳn cũng là sự thật.
Liễu Sanh là đích thân báo cho Dự công chúa biết tình hình của hắn, hay là thông qua người khác báo cáo với Dự công chúa rằng hắn tinh thông bùa chú, hai khả năng này hắn thiên về cái sau hơn, bởi lúc trước Dự công chúa nhìn thấy hắn đã rất ngạc nhiên và lúng túng, đó hoàn toàn không phải giả tạo. Nói cách khác, Liễu Sanh hẳn là ẩn mình ở phía sau bày mưu hiến kế, ngay cả Dự công chúa cũng không biết đến sự có mặt của hắn.
Nghĩ thông suốt xong, Mạc Vấn không hề tức giận mà lại thấy buồn cười, Liễu Sanh đối với hắn cũng không có ác ý, hai người lại rất thân thiết, đương nhiên sẽ không hại hắn. Nhưng người này có chút kỳ quái, chẳng những dáng vẻ giống như con gái, phong thái điệu bộ cũng chẳng giống đàn ông chút nào, gã ái nam ái nữ này sao lại thân cận với hoàng thất nước Triệu vậy chứ?
Mạc Vấn hiện tại chỉ là chán ghét người Hồ, cũng không phải thù hận đến độ mù quáng. Hắn mặc dù cảm thấy Liễu Sanh làm thế có chút không ổn, nhưng cũng không tính là tội ác tày trời, ít nhất Liễu Sanh không có giết hại đồng môn, cho nên Mạc Vấn chỉ cảm giác hơi thú vị, quyết định đợi đến khi nào gặp nhau nhất định phải chế nhạo Liễu Sanh một phen. Có điều Liễu Sanh sở trường là thuật biến hóa, ngày sau tìm hắn chắc hẳn sẽ có chút khó khăn.
Nghĩ đến đây thì đã là canh ba, Mạc Vấn thức dậy súc miệng rồi lại nằm xuống nghỉ ngơi. Nước Triệu nếu biết thực lực của hắn thì nhất định sẽ tìm mọi cách mời hắn xuống núi. Dĩ nhiên hắn sẽ không đồng ý, nhưng hắn lại tò mò muốn xem xem Dự công chúa sẽ làm gì tiếp theo.
Dân trong huyện vẫn còn rất huyên náo, huyên náo là Mạc Vấn cảm giác thế, còn lão Ngũ với Mộ Thanh lại thấy rất là náo nhiệt. Bọn họ rất hoan nghênh những người dân mới tới này, mặc dù những người này đã lén trộm đi mấy con cá lão Ngũ nuôi ở hồ nước.
Mới đầu Mạc Vấn không thích sự ồn ào này, đóng cửa không ra, ngồi trong phòng tĩnh tọa Luyện Khí. Mấy ngày sau rốt cuộc hắn cũng ra khỏi cửa, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ là muốn nhìn một chút xem những người mới tới đã biến huyện Tây Dương thành cái dạng gì thôi.
Trên đường phố cỏ dại đã được nhổ sạch, nhà cửa hư hại đã được sửa chữa, nhiều cửa tiệm đã khai trương buôn bán. Những người này tới đây là muốn định cư lâu dài, vì vậy bọn họ không hề có hành vi phá hoại nào với huyện Tây Dương, điều đó làm Mạc Vấn cũng thấy vui vẻ yên tâm phần nào.
Nếu muốn khôi phục huyện Tây Dương trở lại phồn hoa như trước là chuyện không thể nào, tình cảnh trong thành hiện tại khác quá xa trước kia. Tuy nhiên chỉ vài ngày sau, Mạc Vấn phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái, thời gian càng trôi đi, trong thành lại càng hưng thịnh giống hệt khi xưa. Sở dĩ có cảm giác này cũng không phải bởi cảnh vật trong thành biến đổi, mà do những kí ức trước kia đã bị kí ức mới dần dần thay thế rồi.
Phát hiện ra điểm này, Mạc Vấn liền không xuất môn nữa, chỉ ở trong phòng tĩnh tọa cả ngày. Tu hành không chỉ là để tăng cường linh khí, quan trọng nhất là để lĩnh ngộ thiên địa vạn vật, Âm Dương đại đạo. Mạc Vấn ở lì trong phong tĩnh tâm là bởi sâu trong nội tâm hắn không muốn chấp nhận huyện Tây Dương mới, tại sao theo thời gian hắn lại từ từ tiếp nhận nó vậy?
Mạc Vấn bắt đầu tự mình tìm kiếm nguyên nhân. Là ý chí mình không vững, dễ thay lòng đổi dạ sao? Không phải, hắn hiểu rõ bản thân, biết mình là người bảo thủ truyền thống, sâu trong lòng hắn không hề muốn tiếp nhận sự thay đổi. Như vậy cũng chỉ có thể tìm kiếm nguyên nhân từ bên ngoài. Sau một hồi lâu, Mạc Vấn rốt cuộc cũng hiểu ra, là do hoàn cảnh bên ngoài thay đổi hắn, khiến hắn đón nhận hoàn cảnh mới, không ai là không bị hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng. Nói cách khác, con người tùy theo hoàn cảnh thay đổi mà thay đổi, bất kể trong lòng ngươi có nguyện ý hay không, loại biến đổi này cũng sẽ xuất hiện.
Sự “thay đổi” tưởng chừng như bất ổn này mới chính là Thiên đạo, nếu muốn “Không thay đổi” cũng chỉ còn cách là chết. Sau khi rút ra những điều này, Mạc Vấn thầm cảm thấy vui mừng, đừng nói chỉ mất mấy ngày, cho dù tốn cả tháng lĩnh ngộ cũng là đáng giá, bởi sau khi nghĩ thông suốt những điều này hắn liền có thể có cái nhìn khách quan hơn, không mê muội nữa, cũng không vì thấy bản thân thay đổi mà sinh ra lo lắng.
Lão Ngũ không biết Mạc Vấn mấy ngày nay đang suy nghĩ gì, gã đang tất bật chỉ huy quan huyện phân chia ruộng đất. Người nào tinh ý liền biết gã đang có thực quyền trong tay, có nhiều người tới tỏ ý thân cận, mời rượu hối lộ nhiều không đếm xuể. Lão Ngũ vui vẻ nhận hết, thành ra lúc xử lý sự vụ gã có phần hơi thiên vị.
Mạc Vấn phát hiện ra nhưng cũng không lập tức khiển trách, mà trong lòng cân nhắc xem có nên khiển trách hay không. Thiên đạo không phải ai cũng có thể lĩnh hội, kì thực những kẻ tặng lễ vật kia đều là người có đầu óc, coi như không phải thông minh tuyệt đỉnh cũng là hạng mưu mẹo. Ruộng đất nằm trong tay bọn họ sẽ có thể làm ra nhiều lương thực hơn, lễ vật bọn họ tặng cũng là nhờ làm lụng mà có, không phải đồ ăn trộm, tặng quà cho người để nhờ họ giúp đỡ cũng chẳng có gì sai trái. Thế nên cho dù bọn họ làm chuyện không trong sáng, không công bằng, thì ít nhất bọn họ cũng hiểu ở đời muốn đạt được cái gì trước hết phải bỏ vốn ra, đây là điều đáng khen ngợi.
Tuy vậy cuối cùng Mạc Vấn vẫn khiển trách lão Ngũ, nguyên nhân rất đơn giản, Thiên đạo không thể không có vạn vật mà tồn tại được, bất kể những chuyện ngươi làm có phù hợp Thiên đạo hay không thì đều không thể khiến dân chúng bất bình, quá nhiều sai lầm sẽ dẫn đến lấn át sự chính xác.
Lão Ngũ bị mắng cũng không thấy oan ức gì nhiều, bởi gã cũng cho rằng Mạc Vấn khiển trách đúng, chỉ có bản thân Mạc Vấn tự biết lão Ngũ bị khiển trách oan uổng, kì thực gã không làm gì sai.
(đoạn này khó hiểu quá @@)
Lão Ngũ thỉnh thoảng vẫn lên tiếng chỉ trích quan huyện, bởi gã quan huyện kia tuy chức vụ nhỏ nhưng cũng cưới đến năm bà thê thiếp, khiến dân chúng âm thầm oán trách. Đối với chuyện này Mạc Vấn cũng chẳng nhiều lời, thật ra cả Đạo gia mà Nho gia đều không nói đàn ông năm thê bảy thiếp là sai lầm. Ở nơi hoang dã, những con đầu đàn mạnh mẽ nhất đều có nhiều con cái đi theo, nghe có vẻ bất công nhưng kì thực lại có lợi cho quần thể sinh sôi, duy trì giống nòi. Nhưng con người khác với cầm thú, không thể hành động như cầm thú được.
Mấy ngày tĩnh tâm mặc dù không làm Mạc Vấn hoàn toàn lĩnh ngộ, nhưng cũng khiến hắn hiểu được hai cái đạo lý. Một là, dù ngươi có hiểu thấu được Thiên đạo thì cũng đừng nói toàn bộ ra. Nếu ngươi thông minh hơn người thường một chút, người đời sẽ coi ngươi là trí giả mà tôn kính ngươi. Nếu ngươi thông minh hơn người khác quá nhiều thì người ta sẽ nghĩ ngươi là thằng điên mà đem trói lại.
Hai là, người tu hành không phải cứ lĩnh ngộ một cái là xong, không bao giờ có thể hiểu hết toàn bộ, tu vi đẳng cấp bất đồng lại càng không thể hiểu được. Nếu tu vi cao mà lĩnh ngộ lại chưa đủ thì sẽ trở thành kẻ hung ác bạo ngược. Nếu như lĩnh ngộ vượt mức quy định mà tu vi chưa đủ, thì lại thành ra nóng nảy bực bội. Tới lúc này Mạc Vấn không ngẫm nghĩ thêm nữa, lấy tu vi Tử khí mà có được lĩnh ngộ như hôm nay là đã đủ rồi, ngộ nhiều cũng vô ích.
Bách tính chuyển đến được khoảng tám ngày, chạng vạng tối ngày thứ tám, lúc ba người đang ngồi ăn cơm tối thì bỗng phía đông truyền đến tiếng vó ngựa. Mạc Vấn nghe tiếng để bát đũa xuống, kỵ binh của Dự công chúa móng ngựa đều làm bằng bạc, tiếng vó ngựa có thể phân biệt được từ rất ra.
Lão Ngũ cũng buông bát đũa xuống đẩy cửa chạy ra ngoài, một khắc sau đã trở về, “Lão gia, nàng ta tới thật, phía sau còn có một chiếc xe ngựa.”
“Ngươi lui xuống đi.” Mạc Vấn giơ tay với Mộ Thanh. Mộ Thanh hiểu ý, vội vàng gọi lão Ngũ, hai người cùng nhau dọn dẹp bát đũa. Mạc Vấn lúc này không hề hốt hoảng, thậm chí không có chút khẩn trượng, chuyện nên tới dù sao cũng phải tới.
“Bái kiến Mạc Chân nhân.” Dự công chúa tự mình xuống ngựa, đi bộ tới trước cửa nói, cửa nhà lúc này đang mở.
Mạc Vấn không tiếp lời, trầm ngâm một lát rồi giơ tay chỉ chỗ ngồi phía đối diện.
“Đa tạ chân nhân.” Dự công chúa vội vàng cảm tạ bước vào nhà.
Từ kinh thành đến đây đường xá xa xôi lại hẻo lánh, Dự công chúa lại là cưỡi ngựa tới, mùa đông giá rét, cho dù nàng có áo lông đen chống lạnh nhưng lông mày vẫn bị đóng băng, thế nhưng sau khi vào phòng nàng vẫn chỉ đứng bên cửa, không ngồi xuống ghế.
“Hy vọng chân nhân đừng trách ta tự chủ trương.” Dự công chúa nói với Mạc Vấn.
“Nơi này là đất phong của ngươi, ngươi điều bách tính đến nơi nào chẳng liên quan gì đến bần đạo.” Mạc Vấn lắc đầu.
“Chuyện cũ đã qua, cho dù xây lại huyện Tây Dương cũng không thể bù đắp được sai lầm năm đó, ta đã cất công tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc cũng tìm được phu nhân Lâm thị của chân nhân, nàng đang chờ bên trong xe ngoài nhà.” Dự công chúa giơ tay chỉ bên ngoài.
“Ngươi làm những chuyện này ắt phải có nguyên nhân.” Mạc Vấn bình tĩnh nói.
Dự công chúa ngẩn người, nàng không nghĩ Mạc Vấn nghe tin Lâm Nhược Trần trở về lại không vui mừng chút nào, nhưng Mạc Vấn hỏi như vậy là có thâm ý, nàng đang cân nhắc nên trả lời ra sao.
“Quốc sư gặp phải đại hạn, nước Triệu ta muốn thỉnh cầu Mạc Chân nhân tiếp nhận Hộ quốc Huyền chân Kim ấn.” Dự công chúa do dự một chút rồi lên tiếng.
“Ta là người Hán, quê hương bị người Hồ các ngươi hủy hoại, thân nhân bị người Hồ các ngươi giết chết, ngươi bảo ta sao có thể xuất thủ trợ giúp kẻ thù được chứ?” Mạc Vấn nhíu mày nhìn Dự công chúa.
“Chân nhân có yêu cầu gì, nước Triệu nguyện dốc sức hoàn thành.” Dự công chúa cúi đầu nói.
“Ta không có gì cần nhờ vả, ngươi cũng không cần phí tâm cơ nữa.” Mạc Vấn lắc đầu nói.
“Chuyện này từ từ bàn sau, Mạc phu nhân lúc này còn đang trong xe.” Dự công chúa lại giơ tay chỉ.
Mạc Vấn nghe vậy nhắm mắt trầm ngâm, lát sau đứng dậy đi ra ngoài, ra khỏi cửa chỉ thấy trên đường có một chiếc xe ngựa đang đậu, xe rất lớn, rèm xe rũ xuống.
Mạc Vấn tới gần vén rèm lên, trong xe đúng là Lâm Nhược Trần và nha hoàn của nàng.
Lúc này sắc trời đã tối, hai người không có khả năng nhìn trong đêm, không thấy rõ người vén rèm là ai, nhưng Mạc Vấn lại nhìn rất rõ các nàng. Lâm Nhược Trần lúc này mặc một bộ áo lụa trắng, không trang điểm gì, vẻ mặt thấp thỏm cùng xấu hổ hết sức rõ ràng.
“Đêm đông giá rét, mau vào nhà nói chuyện.” Mạc Vấn nói.
Mặc dù xa cách mấy năm, nhưng thanh âm Mạc Vấn vẫn không có biến hóa gì lớn, hắn vừa nói ra, chủ tớ hai người Lâm Nhược Trần trên mặt càng thẹn thùng hơn, cúi đầu không nói, yên lặng xuống xe. Lúc Lâm Nhược Trần xuống xe Mạc Vấn đưa tay ra đỡ, đợi nàng đứng vững liền buông tay ra, xoay người vào nhà trước.
Trở lại nhà chính, Mộ Thanh bưng trà đi ra nghi ngờ nhìn bốn người một cái, đặt mâm trà xuống rồi xoay người rời đi.
“Các ngươi cứ tự nhiên.” Sau khi vào phòng, Mạc Vấn nhìn về phía Dự công chúa và nha hoàn, xong lại giơ tay với Lâm Nhược Trần tỏ ý bảo nàng đến hậu viện.
Lâm Nhược Trần một mực cúi đầu không nói, nhưng qua khóe mắt đã thấy được động tác của Mạc Vấn, nàng sợ hãi đi theo hắn tiến vào hậu viện.
Mạc Vấn mang Lâm Nhược Trần tới Đông Sương, lúc này trong phòng đang thắp đèn. Lâm Nhược Trần đi trước vào phòng, Mạc Vấn đi sau đóng cửa lại, hắn đóng cửa phòng xong quay người lại thì Lâm Nhược Trần đã quỳ sụp xuống đất.
Mạc Vấn đưa tay đỡ nàng dậy, “Đừng làm như vậy, lại đây ngồi đi, ngươi cùng ta nói chuyện. . .”