Mọi người nghe thế liền quỳ xuống tạ ơn. Người tu đạo, học tập pháp thuật chỉ có thể coi là nhập môn, khi đã tu hành đến một trình độ nhất định, linh khí trong cơ thể tràn đầy thì sẽ phải độ kiếp. Lúc độ kiếp cần phải để Thiên Lôi đánh lên thân thể, nếu như may mắn còn sống sót mới được xem như đăng đường nhập thất (ý nói là thành công tiến vào tu vi Tử khí). Nếu khi độ kiếp được miễn Thiên Lôi đánh xuống chính là một ân huệ lớn, bọn họ được thụ Thiên Ân dĩ nhiên phải bái tạ.
Lão đạo lúc này đã biến mất vô ảnh, dư âm cũng dần yên tĩnh lại, mọi người cũng thẳng lưng đứng dậy, quay sang nhìn nhau, thấy được vẻ mặt ai cũng đều vui mừng.
“Mạc Vấn, vị tôn trưởng này có phải là Tổ Sư đích thân đến hay không?” Bách Lý Cuồng Phong đi đến bên cạnh vỗ vai Mạc Vấn.
Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu, “Nếu như là Tổ Sư đích thân tới, sao có thể nói là “truyền chỉ”, chắc là tiền bối Tiên nhân Thượng Thanh nhất tông.”
“A Cửu xinh đẹp như Tiên nữ thế này, ngươi thật là có diễm phúc, phải trông chừng nàng cho cẩn thận, kẻo bị Tiêu Diêu đoạt mất đấy.” Bách Lý Cuồng Phong liếc mắt đánh giá cái khăn che mặt của A Cửu.
“A Cửu tuy đẹp nhưng không dính bụi trần (khói lửa), huống hồ mọi người đều quen biết lẫn nhau, ta làm sao có thể không biết xấu hổ mà ra tay?” Dạ Tiêu Diêu cười đùa lắc đầu.
A Cửu liếc xéo hai người, không nói gì. Mạc Vấn cũng không dám mở miệng. A Cửu tháo khăn che mặt xuống lại khiến hắn cảm thấy nàng có chút lạ lẫm.
“Thật không nghĩ tới học pháp thuật sẽ đơn giản như thế.” Dạ Tiêu Diêu có chút cảm khái nói ra.
Mạc Vấn lắc đầu xen vào, “Học cấp tốc có lợi có hại, chúng ta chỉ học được một pháp thuật trong đó, không được toàn bộ.”
“Nói thế sai rồi, chúng ta cần phải học chuyên tâm một loại pháp thuật, mới có thể phát huy sở trường.” Lưu Thiếu Khanh xen vào.
“Ta thấy ngươi mới sai đó, đi học cái phương pháp ẩn thân kia thì để làm gì? Chẳng lẽ muốn đến trước cửa khuê phòng nữ tử trộm ngọc thâu hương?” Bách Lý Cuồng Phong cười nói.
“Từ nay về sau chỉ có ta đả thương người, không người nào có thể gây tổn thương cho ta!” Lưu Thiếu Khanh nhìn thẳng Bách Lý Cuồng Phong.
“Từ nay về sau?” Bách Lý Cuồng Phong nghi hoặc nhìn về phía Lưu Thiếu Khanh.
Tình cảnh quỷ dị đột nhiên xuất hiện, Lưu Thiếu Khanh dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người đột nhiên biến mất. Mạc Vấn nghi hoặc đưa tay chạm đến, phát hiện hắn vẫn còn đang ở chỗ cũ, chỉ là mọi người không nhìn thấy.
“Thuật ẩn thân sao lại dễ dàng học như thế?” Bách Lý Cuồng Phong ngạc nhiên lắc đầu, “Pháp thuật kia của ta cần khổ luyện ba năm mới nhìn thấy thành công.”
Lưu Thiếu Khanh hiện thân ra, “Đây vẫn chỉ là nhập môn, nếu như đại thành sẽ có thể vô ảnh vô hình.”
“Sở học của ta nếu đại thành thì đao thương bất nhập, có thể nâng đỉnh dời núi.” Bách Lý Cuồng Phong hai tay nắm chặt.
“Nâng đỉnh cũng không phải khó, dời núi sợ là không thể đi?” Liễu Sanh nãy giờ vấn im lặng bỗng lắc đầu hoài nghi.
“Ha ha ha ha, dù không thể thì cũng không kém bao nhiêu, ” Bách Lý Cuồng Phong ngưng cười chuyển sang Dạ Tiêu Diêu, “Pháp thuật đằng vân giá vũ (cưỡi mây vượt gió) mà ngươi cầu mong có gì huyền diệu?”
“Không có gì huyền diệu quá đâu, không nói cũng được.” Dạ Tiêu lắc đầu.
“Mau nói cho chúng ta biết, không cho phép che giấu.” Bách Lý Cuồng Phong truy vấn.
“Chân nhân truyền cho ta ngự cầm chi thuật, cần phải ngồi lên phi cầm mới có thể bay được. ” Dạ Tiêu Diêu lại lắc đầu.
“Sao chẳng có chút huyền diệu nào vậy, ta còn tưởng rằng dưới chân sẽ sinh ra mây chứ. Vậy ngày sau ngươi đi cùng Liễu Sanh đi, để hắn biến thành phi cầm cho ngươi cưỡi.(Liễu Sanh học được thuật biến thân)” Bách Lý Cuồng Phong cười nói.
“Ta không thể biến thành chim chóc, pháp thuật chân nhân truyền lại chỉ có thể biến ta thành người, biến không được cái khác.” Liễu Sanh nói.
“Pháp thuật của bọn ngươi đều không uy mãnh, pháp thuật của ta vẫn là rất tốt.” Bách Lý Cuồng Phong so sánh một lúc liền tỏ ra hưng phấn.
“Thượng Thanh lục nghệ chúng ta đã học xong, các ngươi có tính toán gì không?” Mạc Vấn mở miệng ngắt lời Bách Lý Cuồng Phong.
“Điều này còn phải hỏi sao, nếu đã học xong tất nhiên là thu dọn hành lý rồi xuống núi, chân nhân trước khi đi đã nói rất rõ ràng. Theo như lời ngài thiên tai nhân họa hẳn là người Hồ không thể nghi ngờ rồi. Chúng ta được xuống núi rồi, nhất định phải tàn sát hết người Hồ, gột rửa Càn Khôn.” Bách Lý Cuồng Phong nói.
Lời này vừa ra, Dạ Tiêu Diêu, Liễu Sanh, Lưu Thiếu khanh tất cả đều gật đầu phụ họa. Mọi người ở trên núi học nghệ nhiều ngày, nay đều đã có tuyệt học, hận không thể lập tức rời núi mà thi thố tài năng.
“Nhân họa không thể nghi ngờ là ám chỉ người Hồ, vậy còn thiên tai? Thiên tai chỉ cái gì?” Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu.
“Học đạo một năm, ngươi còn vẫn còn cái bệnh thư sinh, tự ngươi chậm rãi suy nghĩ đi, ta đi chào từ biệt chưởng giáo Huyền Dương Tử.” Bách Lý Cuồng Phong nhìn mọi người chung quanh “Các ngươi có đi không?”
Đám người Dạ Tiêu Diêu nghe vậy gật đầu đồng ý, bốn người rời đi về hướng Đông điện ở phía Tây.
“Mạc Vấn, ngươi định khi nào lên đường?” A Cửu quay đầu nhìn Mạc Vấn hỏi.
“Lúc trước ta đã đem việc muốn nhờ nói với Thiên Tuế, hắn cũng đã đáp ứng, thời gian xuống núi sẽ do Thiên Tuế định đoạt.” Mạc Vấn nói. Làm người trên đời, hiếu đạo đi đầu, mối thù giết mẹ đã báo, bây giờ chính có lẽ cần về quê nhà trước tìm lại thi thể phụ thân cùng vợ chồng lão Ngô để an táng thoả đáng.
A Cửu nghe vậy quay đầu nhìn về phía Thiên Tuế, “Thiên Tuế, ngươi khi nào xuống núi?”
“Tùy các ngươi, ta khi nào xuống núi cũng đều được.” Thiên tuế nói.
“Lúc này Vô Lượng sơn đồ ăn thiếu thốn, chúng ta nếu đã học thành, vẫn là nên sớm ngày rời đi, lưu lại ở đây lại ăn mất lương thực của mọi người.” Mạc Vấn nhìn hai người đưa ra ý kiến.
Hai người nghe vậy gật đầu đồng ý. Ba người cùng nhau ra Đông điện, tiến về chánh điện chào từ biệt các vị đạo trưởng Vô Lượng sơn.
Ba người đi chậm chạp, lúc tới đường núi lên chánh điện thì gặp ngay đám người Bách Lý Cuồng Phong cũng đang từ chánh điện bước nhanh xuống, “Huyền Dương Tử Chưởng giáo đang bế quan, Cổ Dương Tử đạo trưởng nói chúng ta đi hay ở tùy ý.”Mạc Vấn nghe thế gật đầu, cùng A Cửu và Thiên Tuế đi tiếp lên cầu thang.
“Mạc Vấn, chúng ta quay về đi thu thập hành trang, chờ ngươi trở lại chúng ta cùng xuống núi.” Bách Lý Cuồng Phong quay đầu lại hô.
“Hay là để ngày mai đi, hôm nay liền đi có lẽ quá vội vàng.” Mạc Vấn nhíu mày nói.
Bách Lý Cuồng Phong nghe vậy cũng không nói tiếp, quay người cùng mọi người trở về Đông điện.
Lúc này vẫn chưa qua giờ Tỵ, Cổ Dương Tử đang cùng mấy vị lão niên đạo nhân nói chuyện tại Đông điện, Mạc Vấn cùng A Cửu và Thiên Tuế đứng thẳng ngoài điện khom người chào từ giã.
“Đạo pháp đã học xong hết rồi, đi sớm cũng tốt.” Cổ Dương Tử gật đầu nói.
“Đạo trưởng, chúng ta tuy rằng bản lĩnh thấp kém, nhưng cũng nguyện vì Vô Lượng sơn góp một phần sức lực kém cỏi, đạo trưởng nếu có gì phân công, chúng ta quyết không chối từ.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói. Bọn họ sống tại Vô Lượng sơn trong những tháng qua, các vị đạo nhân này đã chiếu cố rất nhiều.
“Vô Lượng Thiên Tôn, phần tâm ý này của ngươi thật hiếm có. Bất quá các ngươi tuy rằng học hết đạo pháp rồi nhưng vẫn tu hành chưa đủ, vẫn chưa thể lâm trận đánh địch. Sau khi xuống núi nên tĩnh tâm tu hành một thời gian, phải giấu tài, đừng huênh hoang mà sinh sự.” Cổ Dương Tử lắc đầu nói.
“Xin ghi nhớ lời đạo trưởng dạy bảo. Xin hỏi đạo trưởng, có tin tức của Thanh Dương Tử đạo trưởng truyền về hay không?” Mạc Vấn hỏi lại.
“Không có, ” Cổ Dương Tử hướng khoát tay với ba người, “Đạo Môn không câu nệ lễ tiết, Vô Lượng sơn cũng không đưa tiễn các ngươi. Bất quá những nhu yếu phẩm của đạo sĩ đều đã chuẩn bị ổn thỏa cho các ngươi, lát nữa sẽ đưa tới Đông điện, cầm lấy rồi xuống núi nhanh đi.”
“Tạ ơn tôn trưởng ban thưởng.” Ba người chắp tay nói lời cảm tạ, Cổ Dương Tử không nói gì, khoát tay thở dài.
“Bẩm đạo trưởng, người nhà ta được đạo quán cho phép ở nhờ, hôm nay cũng nên theo ta đi rồi.” Mạc Vấn lên tiếng lần nữa.
Cổ Dương tử nghe vậy khẽ gật đầu. Ba người thấy lão tâm tình không tốt, cũng không nói thêm, chắp tay cáo lui.
Mạc Vấn quẹo vào tiệm cơm tại sườn núi, A Cửu cùng Thiên Tuế trở về Đông điện chỉnh đốn hành trang.
Đi vào nhà ăn, Mạc Vấn phát hiện đám người lão Ngũ đang lấy gạo nấu cháo. Năm nay lương thực thiếu thốn, túc (hạt kê) khô quắt, đổ vào nước lại nổi hết cả lên.
“Vô Lượng Thiên Tôn, xin chào đạo trưởng.” Mọi người trong nhà ăn đang bận rộn, nhìn thấy Mạc Vấn đến, lập tức hướng về phía hắn hành lễ.
“Vô Lượng Thiên Tôn, chư vị vất vả rồi.” Mạc Vấn chắp tay hoàn lễ.
Lão Ngũ vẩy nước trên tay đi rồi kéo Mạc Vấn ra ngoài cửa, “Lão gia, sao cậu lại tới đây?”
“Hôm nay chúng ta sẽ phải xuống núi, ngươi tạm biết bọn họ đi, sau đó đến Đông điện cùng ta xuống núi.” Mạc Vấn lấy tay kéo ống tay áo vốn được kéo lên khuỷu tay của Lão Ngũ.
“Pháp thuật học xong rồi sao?” Lão Ngũ nghe vậy thật cảm thấy ngoài ý muốn.
“Đúng vậy.” Mạc Vấn gật đầu nói.
“Lão đạo sĩ vẫn không hề đi ra ngoài thì dạy lúc nào chứ?” Lão Ngũ nghi hoặc gãi gãi đầu.
“Sáng hôm nay.” Mạc Vấn nói.
“Từ sáng tới trưa thì có thể học cái gì chứ?” Lão Ngũ nhíu mày nói.
“Sau này sẽ nói tỉ mỉ với ngươi, ta đi về trước, ngươi thu dọn cho tốt rồi đến ngay đấy.” Mạc Vấn không có giải thích nhiều với lão Ngũ, nói xong quay người rời đi.
Lúc hắn trở về Đông điện thì mọi người đang phân phát những gói đồ mà Vô Lượng sơn ban tặng. Những túi đồ này lớn nhỏ kiểu dáng đều giống nhau, đồ vật bên trong cũng không khác mấy. Một cái đạo quan màu vàng, hai kiện đạo bào cho mùa đông và hạ, hai đôi Vân ngoa, một mớ đồ vật để vẽ phù, một cái phất trần đuôi ngựa, một thanh Kim Tiền kiếm, ngoài ra còn có mười lượng bạc.
Mười lượng bạc này là từ ngày hôm đó dùng để qua cửa ải thứ nhất, tới hôm nay Vô Lượng sơn cũng không quên trả cho mọi người. Bất quá bọn họ chỉ lấy túi đồ, bạc trắng đều trả lại cho đạo đồng.
“Thanh Phong, giúp ta chỉnh đốn hành trang.” Mạc Vấn hướng tiểu đạo đồng vẫy vẫy tay, Thanh Phong liền gật đầu đáp ứng, đi theo Mạc Vấn tới gian phòng của hắn.
“Mạc đạo trưởng, cần thu dọn vật gì?” Sau khi vào nhà, Thanh Phong liếc nhìn trái phải cũng không phát hiện Mạc Vấn có hành lý gì cần thu dọn.
Mạc Vấn không trả lời, mà lấy ra tờ giấy đề bút viết xuống pháp môn luyện khí mà Hiên Viên Tử đã dạy. Sau đó đem tờ giấy kia đưa cho Thanh Phong “Phương pháp này hiện tại ngươi còn chưa thể lĩnh hội luyện tập, lưu lại đến ngày sau sẽ có chỗ hữu dụng.”
Thanh Phong nhận ra chữ ghi trên giấy, biết Mạc Vấn lưu lại cho hắn pháp môn luyện khí, vội vàng đưa hai tay tiếp nhận sau đó cất vào trong ngực, “Thanh Phong vĩnh viễn sẽ không quên ân đức của Mạc đạo trưởng.”
“Không cần phải thế, đi đi.” Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, Thanh Phong vẫn đối với hắn rất là lễ kính, với những người như vậy thì không thể bạc đãi.
Không chỉ Mạc Vấn hành lý không nhiều lắm mà những người khác cũng vậy, đến giữa trưa mọi người đều đã thu dọn xong. Lão Ngũ vẫn đến đưa cơm, chẳng qua hắn cũng đã đổi lại y phục của mình.
“Lão Ngũ, Vô Lượng sơn nhiều người lương thực ít, ngươi sao có thể lãng phí lương thực như thế?” Mạc Vấn nhíu mày nhìn về phía lão Ngũ. Cơm trưa nay là cơm hạt kê vàng cùng tương dưa leo. Nhưng lúc trước hắn đi đến tiệm cơm rõ ràng đã thấy mọi người đang nấu cháo.
“Lão gia, ngài không thể trách ta được, đây là ý của Cổ Dương Tử đạo trưởng.” Lão Ngũ khoát tay giải thích.
Mọi người nghe vậy rất cảm động, những thứ hạt kê vàng này nếu nấu thành cháo loãng có thể cho đạo quán hơn trăm người cùng ăn, mọi người sao có thể nhẫn tâm mà đoạt thức ăn của mọi người.
“Mang những thứ này về cho các lão đạo trưởng ăn, ” Bách Lý Cuồng Phong nói với đạo đồng, sau đó nhìn mọi người, “Chúng ta đi thôi.”
Mọi người nghe vậy gật đầu đáp ứng, quay lại ngắm nhìn Đông điện một lần nữa rồi xuất môn xuống núi…