Khổng Tước Vương khẽ gật đầu, sau đó bóng hình tan biến.
Việc Khổng Tước Vương kéo dài thời hạn nằm trong dự liệu của hắn, độ hóa cần thay đổi tâm tính thậm chí là thiên tính của một người, đây không phải là công việc một sớm một chiều, sở dĩ ngày đó hắn định ra thời hạn bảy ngày, chính là vì trước kia chưa từng nghĩ sẽ gặp phải khó khăn đến vậy, có một cái điều kiện để trao đổi với Khổng Tước Vương.
Mặc dù có thể sử dụng vũ lực, Mạc Vấn cũng không lập tức đi tới trừng trị Mộ Dung Chấn Hùng, ra tay là hạ sách, sẽ làm cho Mộ Dung Chấn Hùng bất mãn chống đối. Nếu như Mộ Dung Chấn Hùng phẫn nộ phát cuồng, thì hắn chỉ có thể nghiêm trị chứ không thể lấy đi tính mạng của lão, nếu như Mộ Dung Chấn Hùng phát giác được điểm này thì lão sẽ không còn lo sợ nữa, lại càng thoả sức giết chóc.
Trầm ngâm thật lâu, Mạc Vấn quyết định tiếp tục khuyên bảo, tạm thời không ra tay.
Buổi chiều Mộ Dung Chấn Hùng đi ra ngoài thành, tự mình cầm đao chém giết tù nhân, những tên tội phạm vốn qua mùa thu mới bị thẩm vấn xét xử thì trong mấy ngày nay đã bị chém giết hơn một nửa.
Mạc Vấn hiện thân ở phía đông pháp trường, lúc này toàn bộ hơn mười tên tù nhân đã toi mạng, thi thể không được đầy đủ, phơi xác ngoài đồng hoang.
Mộ Dung Chấn Hùng thấy Mạc Vấn đi tới thì cực kỳ căng thẳng, đưa tay ra lệnh cho thuộc hạ về trước, một thân một mình đi tới chỗ Mạc Vấn đang đứng.
Pháp trường thông thường sẽ được bố trí ở bờ sông, bởi vì nước sông cùng hạt cát có thể tiêu giảm lệ khí của người chết, Mộ Dung Chấn Hùng đi đến trước mặt Mạc Vấn, chắp tay, “Chân nhân.”
Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày nhìn Mộ Dung Chấn Hùng một cái, mặc dù tuổi của Mộ Dung Chấn Hùng lớn hơn cả Mạc Vấn, nhưng ở trước mặt Mạc Vấn lại giống như đứa bé sợ sệt, thấy trên mặt Mạc Vấn lộ ra bất mãn, lão liền nhút nhát cúi đầu, mấy ngày nay lão đã sai người hỏi thăm về Mạc Vấn, biết rõ hắn đã đắc đạo thành Tiên, đối mặt với Tiên nhân, lão không dám nổi nóng ngông cuồng.
Mạc Vấn thấy Mộ Dung Chấn Hùng cúi đầu, cũng không mở miệng răn dạy, mà chỉ ngồi xuống bên cạnh mép sông, Mộ Dung Chấn Hùng thấy hắn ngồi xuống, biết rõ hắn sẽ không ra tay, trong lòng thoải mái, chắp tay nói ra, “Chân nhân, những người này đều là tử tù.”
“Lần này ta đến đây cũng không phải để trừng phạt ngươi, ngươi hãy nói thật cho ta biết, vì sao ngươi không thể kìm nén được ý nghĩ giết chóc trong lòng?” Mạc Vấn hỏi.
Mộ Dung Chấn Hùng nghe vậy khẽ nhíu mày, không trả lời.
Mạc Vấn nhìn rõ ràng, Mộ Dung Chấn Hùng nhíu mày cũng không phải là chống cự hay chán ghét, mà do trong lòng còn có nghi hoặc, cho thấy lão cũng không biết vì sao mình lại tàn bạo như thế.
“Từ khi nào ngươi bắt đầu ưa thích giết chóc?” Mạc Vấn hỏi, nét mặt của Mộ Dung Chấn Hùng cho thấy người này cũng không phải không biết ăn năn, chỉ bởi vì nguyên nhân nào đó mà không thể khống chế ý muốn giết người trong lòng mình.
Mộ Dung Chấn Hùng giống như suy nghĩ tới điều gì, vẫn chỉ im lặng.
Mạc Vấn cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi, Tiên nhân khác biệt với Đạo nhân, Đạo nhân trong mắt người thường vẫn là người, nhưng Tiên nhân trong mắt người thường đã không còn là như vậy, mà là một tồn tại mạnh mẽ có thể thay đổi tất cả vạn vật, người đời luôn sinh lòng kính sợ khi đối mặt với Tiên nhân.
Mộ Dung Chấn Hùng trầm ngâm thật lâu mới mở miệng nói ra, “Ba mươi năm trước ta đã là tướng dẫn quân rồi.”
“Trên chiến trường giết địch không liên quan đến việc này, từ khi nào ngươi bắt đầu thích ăn thịt người?” Mạc Vấn hỏi.
“Chín năm trước.” Mộ Dung Chấn Hùng nói ra.
“Vì sao lại như vậy?” Mạc Vấn lại hỏi, Mộ Dung Chấn Hùng trấn giữ quận Ngọa Mã tám năm, nói cách khác tính ưa giết chóc và ăn thịt người của lão đã bắt đầu hơn một năm trước khi lão đến nơi đây, Mộ Dung Chấn Hùng đã gần năm mươi tuổi, bốn mươi năm trước không hề ăn thịt người, cho thấy lão cũng không phải do trời sinh như thế, mà là trong cuộc sống đã xảy ra chuyện gì đó dẫn đến tâm tính của lão méo mó vặn vẹo.
Mộ Dung Chấn Hùng lắc đầu.
Mạc Vấn lại không tiếp tục hỏi, thần sắc lúc Mộ Dung Chấn Hùng lắc đầu lộ ra rất là mù mờ, điều này cho thấy không phải lão cố gắng muốn che giấu, mà chỉ vì chính mình không biết vì sao lại xảy ra chuyện này.
“Chín năm trước ngươi đang ở chỗ nào?” Mạc Vấn hỏi.
“Long thành.” Mộ Dung Chấn Hùng đáp.
“Đã làm những chuyện gì?” Mạc Vấn hỏi, Long thành là kinh đô của nước Yên.
“Tiên hoàng băng hà, hoàng đế mới lên ngôi, hoàng thân chúng ta đều phụng mệnh chôn cất.” Mộ Dung Chấn Hùng nói ra.
“Mộ Dung Hồng Trang có quan hệ với ngươi như thế nào?” Mạc Vấn lại hỏi, Mộ Dung Hồng Trang là công chúa nước Yên, cũng chính là con gái của hoàng đế nước Yên đã qua đời.
“Đường muội.” Mộ Dung Chấn Hùng đáp.
đường muội: em gái con chú bác
Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, cha của Mộ Dung Chấn Hùng là anh em của hoàng đế, đương kim hoàng đế cũng là đường huynh của lão.
“Hoàng đế băng hà vào tháng mấy?” Mạc Vấn lại hỏi.
“Đầu năm.” Mộ Dung Chấn Hùng đáp.
“Lần đầu ngươi ăn thịt người là tháng mấy.” Mạc Vấn lại hỏi, nếu như Mộ Dung Chấn Hùng biết chuyện gì thúc đẩy lão trở nên tàn bạo như thế thì cũng đã sớm nói ra, nếu như chính lão cũng không biết, vậy cũng chỉ có thể hỏi một cách kỹ càng.
Mộ Dung Chấn Hùng nhìn Mạc Vấn một cái, không trả lời.
Mạc Vấn cũng không thúc giục, thần sắc của Mộ Dung Chấn Hùng cho thấy lão nhớ rõ ngày đầu tiên ăn thịt người, nhưng lại không muốn nói ra.
Lại trầm mặc một lúc thật lâu, lần này kéo dài khoảng chừng một nén nhang, Mộ Dung Chấn Hùng vẫn chỉ im lặng.
Mạc Vấn vẫn không thúc giục, Mộ Dung Chấn Hùng biết rõ hắn đang chờ đợi đáp án, cũng biết nếu không nói ra chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua.
“Vào dịp một trăm ngày sau khi tiên hoàng băng hà, ta giết chết tên hoạn quan truyền chỉ, nấu thịt gã lên ăn.” Mộ Dung Chấn Hùng cuối cùng nói ra ngày lần đầu ăn thịt người.
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng đã hiểu rõ, mặc dù vẫn chưa biết nguyên nhân cụ thể, nhưng đã có manh mối quan trọng, rất nhiều quốc gia sau khi hoàng đế băng hà đều có tục lệ trăm ngày ăn chay tịnh, vì tích đức cho tiên hoàng cũng như bày tỏ sự tôn trọng đối với lễ tang của vua đã mất, thực sự mà nói cũng không thể coi là chay tịnh, đây là từ ngữ xuất hiện sau khi Phật giáo truyền vào Trung thổ, nhưng quy củ hoàng đế băng hà, dân chúng ăn chay trăm ngày đã có từ trước khi Phật giáo truyền vào Trung thổ.
Trong thời kỳ không nên ăn mặn nhất, Mộ Dung Chấn Hùng lại phá hủy quy củ, hơn nữa thức ăn lại là gã thái giám truyền chỉ, điều này cho thấy Mộ Dung Chấn Hùng cực kỳ bất mãn với hoàng đế.
“Ngươi về phủ trước đi.” Mạc Vấn nói với Mộ Dung Chấn Hùng.
Mộ Dung Chấn Hùng nghe vậy khẽ gật đầu, xoay người đi về phía tây.
Có những câu có thể trực tiếp hỏi Mộ Dung Chấn Hùng, nhưng có mấy câu không nên hỏi lão trực tiếp, chờ lão đi rồi, Mạc Vấn thuấn di tới kinh đô nước Yên, tìm được miếu Thành Hoàng, tĩnh tọa chờ trời tối, bấm quyết gọi ra Thành Hoàng nơi này. Thành Hoàng (chỉ thần cai quản một thành)
Địa vị của Thành Hoàng cao hơn thổ địa, nếu như dùng phẩm cấp quan viên dương gian mà so sánh, thì Thành Hoàng ở Âm Ti thuộc về quan tứ phẩm đến ngũ phẩm, địa vị không hề thấp so với Hắc Bạch Vô Thường, chẳng qua người này đối với Mạc Vấn vẫn cực kỳ lễ phép, nguyên nhân rất đơn giản, Mạc Vấn là chồng của Tiệp Dư Âm ti.
“Không biết chân nhân gọi hạ quan đến đây là vì chuyện gì.” Thành Hoàng sau khi chào vội hỏi.
“Bần đạo cùng một cao tăng Phật môn so sánh khả năng độ người của Đạo và Phật, có một kẻ ác có quan hệ họ hàng với hoàng đế nước Yên, người này tên là Mộ Dung Chấn Hùng, bần đạo muốn độ hóa người này, không biết Linh Công hiểu người này tới đâu.” Mạc Vấn trực tiếp nói vào vấn đề chính.
Linh Công: là thụy hiệu của một số vị quân chủ, ở đây chính là người cai quản thành này.
Mạc Vấn nói xong, Thành Hoàng lắc đầu thở dài, Mạc Vấn thấy thế thầm nghĩ đã hỏi đúng người rồi, Thành Hoàng cũng là Tiên Nhân, rõ như lòng bàn tay với những chuyện và người trong phạm vi mình quản lý.
Thành Hoàng thở dài sau đó mở miệng nói ra, “Nếu như người này không giết chóc quá sâu, thì cũng có thể coi là một người trung nghĩa.”
Mạc Vấn nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, “vì sao Linh Công lại có lời này.”
“Người này cực kỳ dũng cảm, rất được tiên hoàng coi trọng, hai mươi tuổi đã được tấn phong làm thượng tướng quân, thống binh trấn thủ biên cương, quanh năm đóng giữ cửa ải phía Bắc nước Yên. Tiên hoàng băng hà, mười ba vị chư hầu cùng họ khởi binh mưu phản, làm trái di chiếu, muốn đề cử công chúa Mộ Dung Hồng Trang đăng cơ làm nữ đế, Thái Tử phát ra chiếu thư lệnh cho ba vị thượng tướng điều quân trở về giúp vua dẹp loạn, hai vị thượng tướng đông tây mượn cớ trì hoãn, chỉ có mình Mộ Dung Chấn Hùng thống lĩnh ba vạn kỵ binh trắng đêm trở về, liên tục huyết chiến đánh bại phản tặc, cũng bởi vậy, Thái tử mới có thể thuận lợi đăng cơ.” Thành Hoàng nói đến chỗ này ngừng lại.
“Sau đó ra sao.” Mạc Vấn hỏi, mặc dù Mộ Dung Hồng Trang là nữ, nhưng trong tay vẫn giữ quân đội hùng hậu, trấn giữ của ải phía nam nước Yên, mặc dù nhiều lần thua ở trong tay hắn, nhưng uy danh ở nước Yên rất cao.
“Người cha hơn sáu mươi tuổi của Mộ Dung Chấn Hùng cũng bị liệt kê vào danh sách mưu phản.” Thành Hoàng nói ra.
“Mộ Dung Chấn Hùng đã giết cha mình.” Mạc Vấn nhíu mày hỏi, chư hầu khác biệt với đô đốc quản lý, đa số chư hầu đều cùng dòng họ với vua, có thái ấp của riêng mình, mà thượng tướng quân là chức quan của triều đình, không có thái ấp.
Thành Hoàng nghe vậy lắc đầu, “ngày đó Mộ Dung Chấn Hùng bắt cha mình cùng một đám chư hầu lại, áp giải đến trước điện giao do hoàng thượng xử lý, hoàng thượng hạ chỉ chém đầu toàn bộ những người kia, cha lão cũng không thể may mắn thoát khỏi, mẹ lão trên người mang bệnh nặng, trải qua biến cố này vì quá sốc mà qua đời.”
Mạc Vấn nghe vậy lông mày cau chặt, việc này hoàng đế nước Yên đã sai lầm, những người khác có thể giết, nhưng riêng cha của Mộ Dung Chấn Hùng thì không nên giết, không ai có thể thực sự làm được chuyện vì việc nước mà quên gia đình, Mộ Dung Chấn Hùng không hề hy vọng cha mình bị chém đầu, sở dĩ lão bắt cha mình lên điện chỉ là muốn làm gương một chút, lão tưởng rằng hoàng đế sẽ tha thứ cho cha mình, điều khiến lão không nghĩ tới chính là hoàng đế lại không làm như vậy.
“Hoàng đế sau khi chém giết phản nghịch lại trọng thưởng cho Mộ Dung Chấn Hùng, thăng quan tiến chức, giao phó trách nhiệm, phái đi cửa ải phía tây đóng quân trấn thủ biên cương, nhưng hoàng đế cũng không tin tưởng người này, giữ hai đứa con của lão ở lại đô thành, mang tiếng làm quan nội các nhưng thực ra chỉ là con tin.” Thành Hoàng lắc đầu nói ra.
“Tên hoàng đế nước Yên này thật sự ngu ngốc, nếu như không chém người cha kia, Mộ Dung Chấn Hùng chắc chắn sẽ vẫn trung thành tận tuỵ.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra.
“Chân nhân có chỗ không biết a, ý nghĩ của hoàng đế không thể như suy đoán của người thường, sau đó hoàng đế nói chuyện riêng với hoàng hậu, có nhắc đến bí mật trong đó, sở dĩ y chém giết Mộ Dung Cốc chính vì lo lắng lão ấy sau này xúi giục Mộ Dung Chấn Hùng mưu phản.” Thành Hoàng cười khổ lắc đầu.
“Nhưng vẫn là ngu dốt, thử nghĩ xem nếu như Mộ Dung Chấn Hùng thật sự có lòng muốn mưu phản thì trước đó sẽ không điều quân trở về cần vương.” Mạc Vấn lại lắc đầu lần nữa, đến lúc này hắn rốt cuộc đã tìm được nguồn gốc căn bệnh của Mộ Dung Chấn Hùng, một quyết định sơ suất của lão đã hại chết cha mình, lúc này hai đứa con trai lại ở trong tay hoàng đế, nếu như khởi binh mưu phản, hai đứa con trai chắc chắn phải chết, nếu không mưu phản, trong lòng lại cực kỳ uất ức, loại khó chịu và uất ức này làm cho lão luôn luôn rơi vào một trạng thái cực kỳ áp lực.
Thành Hoàng nghe vậy lắc đầu cười khổ, không phủ nhận.
“Đa tạ Linh Công giải thích nghi hoặc.” Mạc Vấn kê tay nói lời cảm tạ với Thành Hoàng.
Thành Hoàng đáp lễ, Mạc Vấn thuấn di rời đi.
Trở lại quận Ngọa Mã, Mộ Dung Chấn Hùng đang ngồi một mình trong thư phòng, phê duyệt hồ sơ, người này cũng không hề buông bỏ việc công, mỗi đêm đều phê duyệt hồ sơ mà phủ nha cùng quân doanh đưa tới.
Thấy Mạc Vấn hiện thân, Mộ Dung Chấn Hùng đặt bút lông xuống đứng người dậy, “bái kiến chân nhân.”
“Mộ Dung tướng quân, nếu như ngươi nhớ hai con mình, bất cứ khi nào bần đạo cũng có thể mang bọn họ đến nơi này.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra.
Mộ Dung Chấn Hùng nghe vậy trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, sau khi do dự một chút lại lắc đầu, “Nơi này chính là chỗ biên ải, thường có chiến sự, mấy đứa nhà ta không nên ở nơi này.”
“Trước đó bần đạo đã đi tới Long thành, gặp được Thành Hoàng nơi đó, biết rõ chín năm trước đã xảy ra những chuyện gì, nếu như ngươi muốn, bất cứ khi nào cũng đều có thể đốc quân khởi binh.” Mạc Vấn nói ra.
Mộ Dung Chấn Hùng nghe vậy nhìn thẳng Mạc Vấn, sau đó thật lâu mới lắc đầu, “Thân là thần tử, sao có thể làm ra chuyện mưu phản kia.”
“Ngươi không muốn báo thù cho cha mình sao.” Mạc Vấn cảm thấy nghi hoặc.
Mộ Dung Chấn Hùng khẽ gật đầu, xong lại lập tức lắc đầu. . .