Lãnh Sương Quân ngừng lại một chút, nhưng nàng chợt nghĩ ra điều gì, đột nhiên hỏi :
– Ta nghe đại sư ca nói là ngươi đã giao thủ với Đào Vĩnh Trạch phải không?
Bát Tý Thần Long Đào Vĩnh Trạch là kẻ thù của khá nhiều người, mà lại là cha ruột Lãnh Sương Quân. Nàng không muốn gọi lão là đại ma đầu mà cũng không muốn gọi là phụ thân, nên cuối cùng nàng gọi tên mà thôi.
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Đúng thế. Ta đã giao thủ với hắn. Nếu lấy võ công mà nói thì e rằng cả phái Thanh Thành từ già đến trẻ đều cũng không địch nổi hắn.
Lãnh Sương Quân sắc mặt lợt lạt. Nàng nghe nói một ngày kia phái Thanh Thành sẽ kéo đến báo thù, biết bao nhiêu huynh đệ đồng môn sẽ chết về tay Đào Vĩnh Trạch. Khi ấy thì nàng sẽ giúp đồng môn, trở thành nghịch tử hay là giúp cha làm kẻ phản sư môn.
Lãnh Sương Quân không biết làm sao, muốn khóc mà không khóc được, với thân phận làm con Đào Vĩnh Trạch thật là khó xử.
Lăng Trung Ngọc thấy Lãnh Sương Quân im lặng rầu rĩ, nhưng chàng không dám khuấy động nàng. Sau chàng không nhịn được đột nhiên nắm tay nàng lên nói :
– Cô là cô, hắn là hắn. Trong là trong, đục là đục. Hoa sen sinh trưởng dưới bùn lầy mà vẫn thanh khiết. Đáng buồn cho cô đã là đồ đệ Thúy Vi tiên tử mà không hiểu cả đạo lý thông thường này.
Lãnh Sương Quân run lên hỏi lại :
– Ngươi có biết người ngoài bình luận thế nào không?
Lăng Trung Ngọc cười rộ đáp :
– Làm người chỉ cốt sao trên không thẹn với trời, dưới không hổ với đất, giữa không hối hận với lương tâm, cần cóc gì đến người ngoài? Tỷ như sư phụ ta, ai cũng bảo là một đại ma đầu phạm hết mọi tội ác, nhưng lão nhân gia tự vấn tâm thì chẳng làm điều chi là đại gian đại ác, nhất là không sát hại một người tử tế nào. Lão nhân gia cứ thản nhiên chẳng thèm để tâm đến lời dị nghị của người đời nữa là xong. Vì thế mà ta cũng bắt chước lão nhân gia, chẳng lý gì đến ai. Họ khinh khi hay họ kính trọng cũng không cần biết tới.
Chàng hít mạnh một hơi chân khí rồi nói tiếp :
– Dù ta đây có bị người đời kêu bằng đại ma đầu ta cũng chẳng quan tâm, huống chi cô nương mới là con gái ma đầu. Cô cứ coi như song thân mình đã sớm mất rồi, mất ngay từ lúc mình mới lọt lòng là xong. Vả lại giữa Đào Vĩnh Trạch với cô nương không có chút quan hệ gì thì dĩ nhiên hắn không xứng đáng có một người con gái như cô.
Lăng Trung Ngọc nói đến cạn tầu ráo máng mà cũng chỉ có chàng mới dám nói như vậy.
Lãnh Sương Quân nước mắt tuôn xuống như mưa, song trong lòng nàng đã thấy dễ chịu hơn trước nhiều.
Lăng Trung Ngọc nói liên hồi không ngớt, tưởng chừng như những câu này đã chứa chất trong lòng từ lâu, nay đột nhiên có dịp là cuồn cuộn tuôn ra. Chàng càng nói thanh âm càng dõng dạc, lời lẽ càng hoạt bát tỏ ra lòng chàng khích động phi thường.
Chàng nói xong, hai người bất giác đứng gần nhau lại. Thanh âm vẫn còn vang dội trong vùng khe núi không ngớt.
Lãnh Sương Quân chợt động tâm nghĩ thầm :
– “Người đời đều bảo Kim Xà tôn giả bất cần nhân tình thì ra tâm sự lão nhân gia khác hẳn, ít người hiểu được. Ai ngờ đâu gã này, đồ đệ lão, ngoài mặt ra chiều ngạo mạn bất cung mà bề trong lại chân thành tha thiết”.
Lăng Trung Ngọc lại tủm tỉm cười nói :
– Hằng ngày ta chỉ hay giễu cợt hoặc nổi nóng, đặc biệt hôm nay mới có cần chuyện đứng đắn.
Chính trong lòng chàng cũng thấy nảy ra một mối cảm giác kỳ diệu. Chàng tự lấy làm lạ là sao mình lại khích động trước tâm sự của Lãnh Sương Quân.
Lãnh Sương Quân nhỏ nhẹ hỏi :
– Thế ra ngày thường ngươi chẳng có một người nào để nói chuyện thân mật ư? Có đúng thế không?
Trong đầu óc Lăng Trung Ngọc hiện lên hình ảnh Cảnh Quyên Quyên.
Chàng ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :
– Có thể nói là chưa ai thân hữu bằng cô.
Lãnh Sương Quân nói :
– Nhưng có điểm ngươi chưa nhận thức được một người. Người ấy cho ngươi là một hòn ngọc chất phát cần phải mài dũa mới nên đồ quí.
Lăng Trung Ngọc giương mắt lên hỏi :
– Người ấy là ai?
Lãnh Sương Quân đáp :
– Chính là sư phụ ta.
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
– Không đúng! Ta tuy chưa được gặp Thúy Vi tiên tử, nhưng đã nhận biết lão nhân gia qua lời nói của sư phụ. Nhất là từ bữa nay ta càng biết lệnh sư hơn, biết rõ như một người từng quen thuộc.
Lãnh Sương Quân hỏi :
– Tại sao thế?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Vì cô nương là đệ tử duy nhất của lão nhân gia. Lão nhân gia đã giáo dưỡng cô nên người lương thiện, đầy lòng quảng đại mà còn có chí nhẫn nại nữa.
Ta cứ xem hành vi cùng tính nết cô là hiểu lệnh sư thế nào.
Lãnh Sương Quân nét mặt ửng hồng nói :
– Sao ngươi lại đem ta bì với sư phụ? Ta theo kịp lão nhân gia thế nào được?
Nàng ngừng lại một chút, rồi bất giác mỉm cười tiếp :
– Ta không ngờ ngươi cũng khéo nịnh lắm.
Lăng Trung Ngọc nghiêm trang nói :
– Không phải là chuyện nịnh nọt. Bữa nay có chưa bằng lệnh sư được nhưng sau này tất cô sẽ thành một vị Thúy Vi tiên tử thứ hai.
Mục quang hai người bỗng chạm vào nhau. Lãnh Sương Quân thèn thẹn nhìn ra chỗ khác. Lúc nàng quay đầu lại thấy Lăng Trung Ngọc hau háu nhìn mình, bất giác mặt nàng đỏ bừng lên.
Hai người nhìn nhau lần thứ hai càng lộ vẻ thắm thiết như nước hồ thu sâu thẳm. Tình trạng đôi này quả đúng với câu “Mấy phen hội ngộ thành tri kỷ”.
Lăng Trung Ngọc chợt động tâm hỏi :
– Lãnh cô nương! Cô nương định dời khỏi Thanh Thành rồi đi đâu?
Lãnh Sương Quân đáp :
– Tới đâu hay tới đó, chưa có địa chỉ nhất định.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
– Nếu cô nương cao hứng thì chúng ta đi ngao du ngoài biển khơi chăng?
Lãnh Sương Quân mỉm cười hỏi lại :
– Ngươi muốn cùng ta kiếm hòn đảo mà Võ Hạo Thiên đã trú ngụ ngày trước chăng?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Đúng thế!
Lãnh Sương Quân lại hỏi :
– Chỉ có hai người chúng ta thôi ư?
Nên biết Lãnh Sương Quân là một vị nữ kiệt võ lâm, tâm địa bình thản, nhưng nghĩ đến cảnh trai lớn gái tơ ngồi cùng thuyền ra biển cũng có điều bất tiện.
Nàng muốn khước từ nên hỏi như vậy.
Lăng Trung Ngọc nghe câu hỏi này khác nào sét đánh giữa trời thanh. Hình ảnh thiếu nữ áo đen lại hiện lên trong đầu óc. Lòng chàng đang bối rối, bồng trông thấy trước mặt có quán bán trà, chàng lẳng lặng không nói gì đi thẳng tới trà đình.
Lãnh Sương Quân rất lấy làm kỳ về thái độ ngẩn ngơ của Lăng Trung Ngọc.
Nàng đi theo vào trà đình rồi cười hỏi :
– Ta hỏi mà sao ngươi lại im tiếng?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Ta vừa khát nước lại vừa thèm rượu.
Những quán trà bên đường thường có bán cả rượu.
Lăng Trung Ngọc gọi tiểu nhị lấy ba cân rượu.
Lãnh Sương Quân nói :
– Ta không uống rượu đâu.
Nàng bảo lấy một bình trà thơm ngồi rót uống. Còn Lăng Trung Ngọc uống rượu hết bát này đến bát khác. Chỉ trong khoảnh khắc chàng đã uống hết sạch ba cân rượu. Chàng nghiêng đầu vỗ bàn nói :
– Này! Lấy cho ta ba cân rượu nữa!
Tiểu nhị trong quán trà chưa từng thấy người khách nào mà tửu lượng lại ghê gớm như Lăng Trung Ngọc. Gã ngơ ngác nhìn chàng đứng ngây người ra rồi giương mắt lên hỏi :
– Khách quan! Sao khách quan uống lẹ thế?
Lãnh Sương Quân trong dạ buồn rầu, nghĩ thầm :
– “Lăng Trung Ngọc là người thông minh. Gã thấy mình hỏi vậy hiểu ý mình không muốn ra biển với gã nên gã phiền lòng”.
Rồi nàng la thầm :
– “Trời ơi! Sao ngươi không lượng cho ta? Tuy chúng ta là người võ lâm, nam nữ không câu nệ lễ phép, nhưng trai khôn gái lớn ngủ chung cùng thuyền thì sao tránh khỏi mối hiềm nghi”.
Nàng có biết đâu Lăng Trung Ngọc nghĩ tới lời ước hẹn của cô gái áo đen.
Chàng đã hẹn với cô kia cùng đi thám thính võ học bí lục của Võ Hạo Thiên, mà cùng đi với Lãnh Sương Quân thế nào được. Vả lại Lãnh Sương Quân không biết cô gái kia là ai, một con người bí mật chàng không thể tiết lộ được. Mặt khác thiếu nữ áo đen không chịu đi với một vị cô nương ra biển mà y chưa từng quen biết.
Lăng Trung Ngọc tuy là người vô tâm, nhưng không phải kẻ lỗ mãng.
Chàng nghĩ lại vừa rồi sở dĩ mình mời Lãnh Sương Quân đi chơi biển chỉ vì vui câu chuyện với nàng, và chàng cũng có ý xiêu lòng, dùng dằng không nở dời tay mới buột miệng rủ nàng đi chơi biển để gần gũi nàng trong một thời gian khá lâu.
Lăng Trung Ngọc vừa thốt lời ra khỏi cửa miệng, sực nhớ đến hình ảnh thiếu nữ áo đen, chàng hối hận thì đã không kịp nữa.
Lãnh Sương Quân chưa biết rõ việc trước thì nàng hiểu tâm tình phức tạp của chàng thế nào được?
Lăng Trung Ngọc uống liên hồi sáu bảy bát rượu. Chàng buồn rầu nói :
– Thôi được! Cô nương cứ đi đàng cô, ta đã hẹn đi với người khác rồi!
Lãnh Sương Quân hỏi :
– Đi thám thính bí lục võ công tuyệt thế mà lại ước hẹn bừa bãi với người khác được ư? Ngươi sợ trên hải đảo đó có vật quái dị chăng?
Nàng đã tìm ra được chủ ý và định bụng sẵn chỉ còn chờ Lăng Trung Ngọc mời lần nữa là nàng ưng thuận với điều kiện mỗi người ngồi một thuyền, song song cùng đi.
Lăng Trung Ngọc vẻ mặt buồn thiu cúi gầm xuống uống từng bát rượu đầy.
Hồi lâu chàng mới ngập ngừng đáp :
– Ta không sợ hòn đảo thần bí đó có gì cả. Nhưng chỉ sợ…
Lãnh Sương Quân ngắt lời :
– Ngươi sợ gì?
Lăng Trung Ngọc đột nhiên buột miệng đáp :
– Ta sợ chính mình ta.
Nghe câu nói kỳ quái, Lãnh Sương Quân cười hỏi :
– Ngươi nói truyện trăng cuội gì vậy?
Lăng Trung Ngọc cười nói :
– Uống rượu đã!
Chàng nốc ừng ực một hơi cạn sạch.
Lãnh Sương Quân cười nói :
– Ta đã bảo là không uống được kia mà.
Nàng đưa mắt nhìn Lăng Trung Ngọc rồi khuyên chàng bằng một giọng ôn nhu :
– Đại ca uống ít đi một chút được không?
Lăng Trung Ngọc thấy trong lòng phiền muộn, không có cách nào giải khuây. Chàng liền đem bài ca giới tửu đổi đi mấy chữ cất cao giọng hát :
Ai rằng ta tỉnh, ta say?
Sáng ngày nhắp chén cho khuây nỗi phiền.
Lưu Linh chuyện cũ còn truyền
Mùi đời phải xuống hoàng tuyền mới thôi.
Lãnh Sương Quân nói :
– Đại ca! Đại ca say rồi.
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Uống rượu mà gặp người tri kỷ thì muôn chung cũng còn là ít, mới có mấy cân quèn làm gì mà say được? Tiểu nhị đâu? Lấy thêm ba cân nữa!
Lãnh Sương Quân nói :
– Lăng đại ca! Đại ca hãy nghe lời tiểu muội. Đừng uống nữa!
Lăng Trung Ngọc say khướt, cặp mắt lờ đờ. Chàng ngẩng đầu lên trông thì vừa gặp lúc ngoài đường có lũ người đi. Chàng vừa nhìn rõ đã giật nẩy mình lên tử hỏi :
– Hai gã kia phải chăng là Ngụy Tô và Chu Thành Điếu?
Chàng định thần nhìn lại thì quả nhiên là bọn chúng. Bất giác chàng vỗ bàn cười ha hả nói :
– Đi rách đế giày tìm chẳng thấy. Thấy ra chẳng mất chút công phu. Té ra các ngươi ở đây. Lãnh cô nương, cô nương hãy chờ tại hạ một chút. Tại hạ sẽ quay lại ngay uống nữa.
Lãnh Sương Quân vội dặn :
– Lăng đại ca! Đại ca đừng sinh sự nhé!
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Tại hạ hỏi hai thằng nhỏ kia chút việc, cô nương bất tất phải quan tâm.
Tại hạ quyết không có chuyện gì rắc rối đâu.
Nguyên hai gã Ngụy, Chu cũng đến tham dự thịnh hội trên núi Thanh Thành trở về. Chúng cùng đi với ba người, một người là Lư Đại Lân, một người là Lâm Sinh. Hai người này đều là đệ tử phái Thanh Thành. Còn người nữa là tục gia đệ tử phái Thiếu Lâm tên gọi Khâu Nguyên Tất. Gã là cao đồ của Bách Choát thượng nhân, giám tự chùa Thiếu Lâm.
Hai gã Chu, Ngụy gặp bọn này mới biết bữa nay là ngày giỗ đầu Thúy Vi tiên tử. Chúng nhớ tới mối giao tình giữa hai sư môn liền cùng bọn kia đi tham dự thịnh hội.
Lũ người đang đi nói chuyện rất cao hứng, bỗng nghe có tiếng quát :
– Hai gã tiểu tử kia! Hãy đứng lại đã.
Chu Thành Điếu ngẩng đầu nhìn lên thấy Lăng Trung Ngọc đứng chắn đường thì chẳng còn hồn vía nào nữa, sắc mặt tái mét.
Ngụy Tô còn bình tĩnh hơn. Gã vội rút kiếm ra khỏi võ trầm giọng quát hỏi :
– Con đường này là đường của thiên hạ chứ đâu phải đường riêng của nhà ngươi mà ngươi lại đứng chắn bọn ta không cho đi?…
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
– Hai thằng lõi này chưa được nếm mùi khổ nhục nên dám bướng bỉnh phải không? Trước mặt bản sứ giả mà các ngươi tính đến chuyện động đao thương chăng? Lại đây! Ta có chuyện muốn hỏi các ngươi. Các ngươi cứ nói thiệt thì ta tha cho đi ngay. Bằng không… ha… ha…!…
Chu Thành Điếu bình tĩnh lại một chút, đồng thời ỷ có đông người, cũng nổi giận cất tiếng mắng :
– Dưới chân núi Thanh Thành há để ngươi hoành hành càn rỡ? Ngươi có tránh đường hay không thì bảo?
Gã trịnh trọng nói tới núi Thanh Thành là có ý gây công phẫn cho bọn đồng hành.
Quả nhiên hai tên đệ tử phái Thanh Thành lấy làm bất bình. Nhưng chúng đã không biết Lăng Trung Ngọc là người thế nào, lại chẳng hiểu giữa chàng và hai gã Ngụy, Chu đã có điều chi xích mích, nên tạm thời ẩn nhẫn đứng sang một bên để nghe cho rõ câu chuyện rồi sẽ tính.
Lăng Trung Ngọc cười rộ hỏi :
– Dưới chân núi Thanh Thành thì sao? Ta có việc hỏi ngươi mà ngươi không nói thì ta bẽ gãy cặp giò để ngươi bò lên núi Thanh Thành…
Lâm Sinh không nhịn được nữa cất tiếng hỏi :
– Các hạ là bằng hữu của môn phái nào? Có điều chi muốn hỏi xin cứ nói ra, sao lại hung hăng như vậy?
Lăng Trung Ngọc trợn mắt lên đáp :
– Danh hiệu ta ngươi không biết đến là hơn.
Đoạn chàng hắt hơi nói tiếp :
– Ta có chuyện muốn hỏi chúng. Ai bảo chúng chưa nói đã thóa mạ ta là hoành hành càn rỡ. Ngươi đã bảo ta có lỗi thì ta cứ làm điều trái khoáy đã chết ai chưa?
Lăng Trung Ngọc mở miệng nói đã phun cả hơi men ra. Lâm Sinh lui lại một bước nghĩ bụng :
– “Thằng cha này say rồi nên ra đây rắc rối”.
Đoạn gã bảo Ngụy Tô :
– Chu đại ca! Đại ca hãy nghe xem hắn muốn hỏi gì? Ở dưới chân núi Thanh Thành này có tiểu đệ đây làm địa chủ thì nhất quyết chẳng thể tự thủ bàng quang để phiền cho các vị đâu.
Ngụy Tô tương đối thâm trầm hơn. Gã vội đưa mắt ra hiệu cho Chu Thành Điếu hãy khoan bạo động rồi đổi giọng hỏi :
– Lăng tiên sinh có điều chi dạy bảo?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Hay lắm! Ngươi còn biết điều hơn gã họ Ngụy nhiều. Ta muốn hỏi ngươi về Cảnh Quyên Quyên? Nàng đi đâu rồi, sao không thấy đến đây với các ngươi?
Ngụy Tô ngập ngừng đáp :
– Ồ!… Té ra tiên sinh muốn hỏi sư muội tại hạ… Y…
Lăng Trung Ngọc thấy gã ngập ngừng liền thúc giục :
– Y làm sao?
Ngụy Tô ấp úng :
– Tại hạ… không biết.
Lăng Trung Ngọc nói :
– Coi ngươi có vẻ thực thà mà sao ở trước mặt ta còn úp mở? Sau khi Quyên Quyên thoát hiểm ở Đào gia trang có đến thị trấn Tân An kiếm bọn ngươi không? Chẳng lẽ ngươi chưa gặp y hay sao?
Chàng nghĩ thầm trong bụng :
– “Nếu Ngụy Tô không nói dối thì câu chuyện mình nghe được không đúng sự thực”.
Sau cuộc tỷ đấu tại Đào gia trang, thiếu nữ áo đen đã mượn danh nghĩa Cảnh Quyên Quyên để lừa gạt Lăng Trung Ngọc đến đỉnh Kim Kê núi Thái Hà để hội diện. Lúc Lăng Trung Ngọc chất vấn thị thì thị nói đã dẫn dụ Cảnh Quyên Quyên đi hội kiến với sư huynh nàng.
Bây giờ Lăng Trung Ngọc gặp Ngụy Tô cùng Chu Thành Điếu, chàng không nhịn được muốn hỏi cho ra sự thực.
Bọn chúng đã truy vấn thiếu nữ áo đen thì không phải là chúng giả. Cảnh Quyên Quyên được thị chỉ dẫn quả đã tìm đến hai gã Chu, Ngụy. Ngụy Tô muốn đem tin Lăng Trung Ngọc bảo cho nàng hay, nhưng Chu Thành Điếu tức giận Lăng Trung Ngọc nên cố ý bịa đặt nói là chàng đã bị thương ở Đào gia trang.
Cảnh Quyên Quyên rất đỗi thương tâm. Nàng lập tức ly khai sư huynh để dò hỏi xem Lăng Trung Ngọc lạc lõng nơi đâu. Ngụy Tô đã khuyên can nàng nhưng không được, liền rượt theo mà cũng không kịp. Gã đành quay lại oán trách Chu Thành Điếu.
Ở trước mặt Lăng Trung Ngọc, Ngụy Tô khi nào chịu nói thực.
Lăng Trung Ngọc thấy gã lúng túng liền sinh lòng ngờ vực quát hỏi :
– Té ra thằng lỏi này giả vờ ngớ ngẩn. Cảnh Quyên Quyên ở đâu? Ngươi có nói thật hay không thì bảo.
Chu Thành Điếu ỷ có đông người phái Thanh Thành sinh ra lớn mặt. Gã cười lạt hỏi lại :
– Lăng Trung Ngọc! Cảnh Quyên Quyên với ngươi là thế nào? Ngươi cố ý hỏi tin tức y làm chi?
Lăng Trung Ngọc tức quá toan nổi nóng bỗng nghe Chu Thành Điếu hững hờ nói tiếp :
– Ta nói cho ngươi hay, Cảnh Quyên Quyên là vị hôn thê của tiểu sư thúc ta. Ngươi đừng quan tâm đến nữa.
Ngụy Tô mặt đỏ bừng, tuy thế trước mặt người ngoài gã không tiện mắng Chu Thành Điếu là nói nhảm.
Lăng Trung Ngọc thộn mặt ra một chút rồi lớn tiếng thóa mạ :
– Thằng lỏi con chưa ráo máu đầu này mà trong lòng đã có những ý nghĩ dơ bẩn. Quyên Quyên đã coi ta như tình huynh muội. Ta biết nàng đương kiếm ta thì khi nào ta lại không kiếm nàng?
Chu Thành Điếu cười lạt nói :
– Huynh muội cái gì? Quyên Quyên nhỏ tuổi dại dột, rõ ràng ngươi muốn lừa gạt y. Nếu ngươi muốn y thì sao trước kia không đến núi Thiên Sơn mà tìm? Hiện giờ một mình y bôn tẩu giang hồ, ngươi lại kiếm y là nghĩa làm sao?
Ba người đồng hành với hai gã Ngụy, Chu vừa nghe đến tên tuổi Lăng Trung Ngọc đều giật mình kinh hãi.
Lâm Sinh hỏi :
– Chu huynh! Có phải gã Lăng Trung Ngọc này người giang hồ thường kêu bằng Kim Xà sứ giả không?
Gã vẫn tưởng Lăng Trung Ngọc lừng lẫy tiếng tăm thì ít ra phải vào hạng trung niên trở lên, ngờ đâu chàng chỉ là một thanh niên trạc hai mươi tuổi.
Chu Thành Điếu đáp :
– Chính gã đấy! Chỉ có gã mới mọi rợ như vậy! Hừ! Lăng Trung Ngọc! Ở chỗ khác thì ngươi còn có thể gàn rỡ được chứ ở chân núi Thanh Thành thì đừng giở trò nữa mà chết oan. Y đã là vị hôn thê của người ta, ngươi không được hỏi đến nữa.
Gã dừng lại một chút rồi nói :
– Ta nói thế là rõ ràng lắm rồi. Ngươi có tránh đường hay không thì bảo?
Lăng Trung Ngọc hơi men lại bốc lên. Chàng lừ cặp mắt rồi đột nhiên bật lên tiếng cười quái gở quát hỏi :
– Cái miệng con chó kia! Mi lại muốn nếm mùi bùn tanh thú nữa chăng?
Chu Thành Điếu lùi lại ba bước. Nhưng gã vẫn ỷ có người hậu thuẫn cho mình, cả gan lớn tiếng :
– Ngươi dám hỗn xược với ta ư?
Lăng Trung Ngọc cười ha hả nói :
– Được lắm! Bữa nay ngươi lên núi Thanh Thành tế phần mộ Thúy Vi tiên tử, ta nể mặt không bắt ngươi ăn bùn mà chỉ mời ngươi uống rượu.
Chàng ngầm vận nội công há miệng thốc ra trăm cân rượu từ trong bụng phun ra như suối, tưới vào người Chu Thành Điếu.
Chu Thành Điếu vừa mở miệng toan thóa mạ đột nhiên rượu vọt tới vội ngậm lại nhưng tai mắt mũi đều bị rượu phun vào như tên bắn khiến cho mặt gã vừa nóng bừng vừa đau rát.
Lăng Trung Ngọc ngửa mặt lên trời cười rộ.
Chu Thành Điếu bị sỉ nhục trước mặt người ngoài thì gã nhịn làm sao nổi?
Soạt một tiếng! Gã rút kiếm ra khỏi vỏ vung lên. Một luồng kiếm hòa nhằm đâm vào ngực Lăng Trung Ngọc.
Ngụy Tô cũng bị rượu phun vào cả mặt mũi, song không đến nỗi tệ quá như Chu Thành Điếu. Gã ngấm ngầm tức giận và đồng thời ra chiêu “Ưng Xuất Trường Không”.
Ngụy Tô đứng gần hơn nên gã phóng chiêu ra sau mà lại tới trước.
Lăng Trung Ngọc biết Thiên Sơn kiếm pháp của gã này đã vào hạng khá, nên chàng không dám khinh địch. Chàng vung thiết trượng lên vận dụng năm thành công lực để hất thanh trường kiếm của gã ra.
Tiện đà Lăng Trung Ngọc lia cây thiết trượng đi một vòng. Thanh Cương kiếm của Chu Thành Điếu vừa đâm tới mắc ngay vào trong vòng trượng rồi bị xoắn lấy lập tức tuột khỏi tay bay đi.
Ngụy Tô vội sử dụng “Đại Tu Di kiếm thức” để chống đỡ cho Chu Thành Điếu.
Đoạn gã nhảy vọt người lên đón lấy thanh trường kiếm từ trên không rớt xuống.