Nguyên Cảnh Quyên Quyên định lên núi Thanh Thành để dò hỏi Lăng Trung Ngọc lạc lõng nơi đâu. Chẳng ngờ nàng chưa tới núi Thanh Thành đã gặp Xà Thần Tất Thông rồi bị hắn bắt liền.
Đào Vĩnh Trạch gọi đệ tử lại dặn :
– Dư Thiệu Linh! Ngươi đem con nha đầu này giam lại đã!
Dư Thiệu Linh hỏi :
– Giam thị vào trong thạch thất hay sao?
Đào Vĩnh Trạch ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :
– Phải rồi! Đem giam vào thạch thất cho hai đứa ở chung với nhau một chỗ. Ngươi phải phòng thủ cẩn thận đừng để thị chạy thoát lần nữa.
Dư Thiệu Linh nói :
– Xin sư phụ hãy khoan tâm. Lần này thị có mọc cánh cũng không thoát được.
Đào Vĩnh Trạch kéo Xà Thần Tất Thông vào sảnh đường hỏi :
– Lễ vật của lão đệ thật là hay tuyệt! Không hiểu sau mươi lăm năm tuyệt tích giang hồ sao bây giờ lại lần ra? Phải chăng lão đệ mới nổi hùng tâm tráng khí như ngày trước, muốn cùng tiểu huynh quấy nước chọc trời một phen nữa.
Tất Thông nói :
– Tiểu đệ hôm nay đến đây có ba việc.
Đào Vĩnh Trạch nghiêm nghị hỏi :
– Ba việc đó là những việc gì?
Tất Thông đáp :
– Việc thứ nhất là đưa lễ vật đến ra mắt lão huynh thì lão huynh đã thu nhận rồi.
Đào Vĩnh Trạch nói :
– Được lão đệ ban cho rất hậu, tiểu huynh không biết lấy gì cảm tạ.
Tất Thông cười nói :
– Chúng ta đã là bạn hữu lâu năm, cái đó bất tất phải nhắc đến. Nhưng việc thứ hai là một việc rất quan trọng.
Đào Vĩnh Trạch hỏi :
– Là việc gì?
Tất Thông hỏi lại :
– Lão huynh còn nhớ mười lăm năm trước đây chúng ta đuổi lão quỷ Kim Xà tôn giả ra khỏi Trung Nguyên không?
Đào Vĩnh Trạch đáp :
– À! Dĩ nhiên tiểu huynh vẫn nhớ.
Tất Thông nói :
– Lần này tiểu đệ tới đây vì nghe tin đệ tử Kim Xà tôn giả từ đảo Kim Xà vào Trung Nguyên để tìm lão huynh…
Đào Vĩnh Trạch run lên, ngắt lời :
– Gã Kim Xà sứ giả Lăng Trung Ngọc quả nhiên là một tay kình địch. Giả tỷ đôi ta liên thủ hợp lực thì giết gã cũng dễ thôi nhưng còn thằng cha Địch lão nhi…
Xà Thần Tất Thông hỏi xen vào :
– Có phải lão huynh muốn nói Thiên Sơn thần hiệp Địch Long?
Đào Vĩnh Trạch đáp :
– Mười năm trước chúng ta giết chết Độc Tý Thần Kiếm, rồi nhờ ở chỗ Địch lão nhi và Kim Xà tôn giả có thù oán với nhau mà đuổi được Kim Xà tôn giả ra khỏi Trung Nguyên. Vụ đó khiến cho Thúy Vi tiên tử theo dõi hoài…
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Trong đại nội liên tiếp năm lần gặp những tay cao thủ võ lâm, tiểu huynh tưởng có cả Thúy Vi tiên tử trong đó quấy rối. Vì thế nên tiểu huynh rời khỏi đại nội…
Đào Vĩnh Trạch đưa mắt nhìn Tất Thông rồi nói tiếp :
– Sau đó, tiểu huynh nghe nói Địch Long rất hối hận và thề rằng cố tìm cho được tiểu huynh. Vì thế mà tiểu huynh đổi tên ẩn cư ở đây. Dĩ nhiên một mặt tiểu huynh vẫn cố công rèn luyện Tu La thần công. Lão đệ chỉ chờ ta trong ba năm nữa, môn Tu La thần công thành tựu đến mức tối đa, khi đó chúng ta mặc sức tung hoành thiên hạ, chẳng còn sợ Kim Xa sứ giả nữa.
Hiện giờ Đào Vĩnh Trạch còn úy kỵ vợ chồng Địch Long, Chưởng môn phái Thiên Sơn, Thống Thiên đại sư, Chưởng môn phái Thiếu Lâm. Và lão rất nhiều kẻ thù, nếu lão lộ diện ngay e rằng quần hùng võ lâm sẽ liên thủ vây đánh và Tu La thần công chưa luyện tới nơi khó nắm vững phần thắng.
Tất Thông cười nói :
– Tiểu đệ lại không nghĩ về vấn đề đó mà lo rằng Tu La thần công của đại ca chưa chắc có luyện được đến bậc thứ chín.
Đào Vĩnh Trạch không khỏi giật mình. Vì chính đó là mối lo tâm hàng ngày của lão chưa giải quyết được. Nhưng lão cũng không hiểu tại sao Xà Thần Tất Thông lại biết rõ chỗ bí mật về luyện công của lão.
Lão ngẫm nghĩ một chút rồi cố ý hỏi :
– Theo lời lão đệ, phải chăng là môn Tu La thần công tiểu huynh còn có chỗ luyện chưa đến nơi?
Tất Thông đáp :
– Không phải! Thực ra Tu La thần công của lão huynh hiện nay đã đến chỗ tuyệt thế vô song. Tiểu đệ chỉ đoán rằng trước đây chưa lâu đại ca đã tỷ đấu với một tay cao thủ và bị nội thương một chút. Nếu không thế thì vừa rồi tiểu đệ đã không chịu nổi cái bắt tay của lão huynh.
Đào Vĩnh Trạch nghĩ bụng :
– “Mình cùng hắn chia tay mười mấy năm nay, không ngờ công phu hắn đã tăng tiến đến thế, vừa hở một chút đã biết ngay mình bị nội thương”.
Lão thản nhiên đáp :
– Đúng thế! Tiểu huynh bị Kim Xà trùng của gã họ Lăng đả thương, phải hai ngày nữa mới hoàn toàn khỏi hẳn được.
Tất Thông kinh hãi hỏi :
– Gã họ Lăng kia làm gì mà ghê gớm đến thế?
Đào Vĩnh Trạch liền đem chuyện Lăng Trung Ngọc mấy bữa trước đại náo Đào gia trang thuật lại.
Tất Thông vừa nghe vừa lắc đầu không ngớt.
Đào Vĩnh Trạch nói :
– Nhưng gã tiểu tử đó cũng trúng phải Tu La thần công của ta, có thể thành tàn phế suốt đời. Nếu không thể thì ít ra trong năm năm chưa thể luyện công được.
Tất Thông cười nói :
– Nếu vậy là một điều hay.
Lão ngừng tiếng cười nói tiếp :
– Tiểu đệ hãy còn có một tin tức hay hơn, nói ra chắc đại ca cao hứng vô cùng.
Đào Vĩnh Trạch ngạc nhiên hỏi :
– Việc gì mà cao hứng thế?
Tất Thông cười đáp :
– Đó là điều thứ ba mà tiểu đệ muốn nói. Đào lão ca! Trước hết tiểu đệ hãy ngỏ lời mừng lão ca.
Đào Vĩnh Trạch hỏi :
– Tin mừng ở đâu đến?
Tất Thông hỏi lại :
– Lão ca có biết mười mấy năm trước Thúy Vi tiên tử đã thu được một tên đệ tử truyền nhân không?
Đào Vĩnh Trạch nghĩ ngay đến Lãnh Sương Quân mà lão vừa giam vào thạch thất liền gật đầu nói :
– Có! Tiểu huynh biết rồi.
Tất Thông lại nói :
– Nhưng lão ca có biết y là ai không?
Đào Vĩnh Trạch cất giọng run run đáp :
– Tiểu huynh nghe nói y họ Lãnh, tên gọi Sương Quân gì đó.
Tất Thông cười đáp :
– Đúng lắm! Nhưng lão ca có biết Lãnh Sương Quân là ai không? Y chính là con ruột của lão ca đó.
Đào Vĩnh Trạch nghe nói tưởng chừng sét đánh ngang tai. Tuy trong đời lão đã gặp không biết bao nhiêu trận phong ba, nhưng chưa lần nào lão chấn động tâm thần như bữa nay. Toàn thân lão run bần bật như nhảy lên hỏi :
– Lão đệ nói thiệt chăng?
Tất Thông cười khanh khách nói :
– Đào lão ca! Lão ca sung sưóng lắm phải không? Khi nào tiểu đệ lại nói dối? Đồ đệ Thúy Vi tiên tử đúng là con ruột của lão ca đó.
Đào Vĩnh Trạch trấn tĩnh tinh thần hỏi lại :
– Sao lão đệ biết?
Tất Thông đáp :
– Chuyến này tiểu đệ từ Miêu Cương về đến núi Thanh Thành. Vì Thanh nhi bị bệnh nên tiểu đệ lên núi Thanh Thành kiếm dược vật, ngờ đâu lại gặp Chưởng môn phái Thanh Thành là Thiết Diện bà bà đang xử lý vụ án cha con lão ca.
Đào Vĩnh Trạch hỏi :
– Mụ xử lý thế nào?
Tất Thông đáp :
– Vì Lãnh Sương Quân là con gái lão ca nên Thiết Diện bà bà mới đuổi y ra khỏi môn trường phái Thanh Thành.
Đào Vĩnh Trạch “ủa” lên một tiếng rồi lẩm bẩm :
– Té ra y đã bị Thiết Diện bà bà đuổi xuống núi Thanh Thành. Vụ này chính tai Xà Thần Tất Thông nghe rõ thì dĩ nhiên không sai được nữa.
Đào Vĩnh Trạch vẫn chưa tin hẳn liền hỏi :
– Tiểu huynh nghe nói tên đệ tử của Thúy Vi tiên tử là con gái Động Đình Vương Lãnh Bồi Thiên, chẳng lẽ lại không đúng ư?
Tất Thông gật đầu :
– Đó là Lãnh Bồi Thiên đã thu dưỡng con gái của lão ca. Chẳng lẽ lão ca không biết ư?
Xà Thần Tất Thông lắc đầu nói tiếp :
– Tiểu đệ hỏi lão ca. Trước đây hai mươi năm sau khi lão ca hạ sát Bang chúa Cái bang rồi bị vây đánh phải không?
Đào Vĩnh Trạch đáp :
– Có chuyện đó thật.
Tất Thông nói :
– Về sau vợ chồng lão ca bị bọn họ theo đuổi rất gấp, nên hai người thất tán trong khu rừng hoang dã gần sông Thanh Vân….
Đào Vĩnh Trạch nhớ lại chuyện cũ nghiến răng ngắt lời :
– Khi đó nội nhân ta bị trọng thương, ta không còn đủ sức chiếu cố cho mẹ con y. Bây giờ nghĩ tới vẫn còn căm hận. Khi đó tiểu nữ mới được một năm cùng ở với mẹ. Tiểu huynh tưởng cả hai mẹ con y chết rồi.
Tất Thông lại hỏi :
– Lãnh Bồi Thiên cùng đệ tử của lão khi đó cũng tham gia vào việc đánh đuổi vợ chồng lão ca chứ?
Đào Vĩnh Trạch đáp :
– Đúng rồi! Ta chỉ biết thấy trò y rượt theo nhưng không kịp, và ta chưa động thủ với y.
Tất Thông nói :
– Nếu thế thì đúng hoàn toàn rồi. Những câu chuyện này chính đồ đệ Lãnh Bồi Thiên đã nói với Thiết Diện bà bà trên núi Thanh Thành.
Đào Vĩnh Trạch thấy đủ chứng cớ không còn chỗ nào khả nghi thì vừa kinh hãi vừa mừng thầm, hồi lâu nói không ra lời.
Tất Thông trong lòng ngấm ngầm nao núng. Lão thấy vẻ mặt Đào Vĩnh Trạch trong sự vui mừng lại giấu mấy phần khủng khiếp.
Lúc này Đào Vĩnh Trạch đang nhớ lại tình trạng Lãnh Sương Quân đã nhìn lão bằng con mắt thế nào. Miệng lão lẩm bẩm :
– Trời ơi! Y quả là con gái ta! Nhưng y tình nguyện để ta giết chết chứ không muốn ở bên mình ta. Chao ôi! Ngươi là con mà lại căm hận cha ruột đến thế ư?
Bao nhiêu luồng tư tưởng nổi lên như sóng cồn, Đào Vĩnh Trạch cực kỳ xúc động, bất giác nhỏ đôi hạt lệ.
Lần này là lần thứ hai trong đời lão đã xa lệ. Lần đầu tiên lão sa lệ vì thất tán vợ con trước đây hai mươi năm.
Tất Thông hỏi :
– Đào lão ca! Lão ca làm sao thế?
Đào Vĩnh Trạch không muốn cho Xà Thần Tất Thông hay, liền định thần lại cười gượng đáp :
– Ta mừng quá mà sa lệ. Tiểu huynh cảm ơn lão đệ đã đưa tin tức này đến.
Đột nhiên hắn sực nhớ ra điều chi liền hỏi :
– Mụ Thiết Diện bà bà có làm khó dễ gì y không?
Tất Thông đáp :
– Mụ không làm gì. Có điều trước mặt môn đồ mà mụ đuổi y ra khỏi môn trường cũng là một chuyện khó chịu lắm rồi.
Đào Vĩnh Trạch trầm tư nói :
– Hỡi ôi! Hài tử! Tội gì mà ngươi uất ức về chuyện này?
Nhắc lại Lãnh Sương Quân ở trong nhà thạch thất đang ngồi ngủ gà ngủ gật bỗng nghe bên mình có tiếng người hô hấp. Nàng giật mình kinh hãi vội đứng phắt lên sờ tìm thì thấy một người đầu tóc mềm mại. Nàng liền phát giác người nằm đó là đàn bà con gái.
Lãnh Sương Quân rút cây ngọc trâm cài đầu ra. Nguyên đầu cây ngọc trâm này có khảm một hạt dạ minh châu. Trong thạch thất tối mò, nó cũng phát ra một chút ánh sáng yếu ớt.
Lãnh Sương Quân nhận thấy thiếu nữ này còn nhỏ tuổi hơn mình thì không khỏi động lòng thương xót.
Nàng nhẹ nhàng nâng thiếu nữ dậy thì thấy cặp mắt đen láy của cô ta đang nhìn mình. Nàng biết ngay cô bị điểm huyệt, liền giải khai huyệt đạo cho cô.
Thiếu nữ xiết đỗi kinh nghi, vừa được giải khai huyệt đạo cô liền cất tiếng hỏi :
– Ủa! Ngươi là người thế nào với Đào lão tặc?
Lãnh Sương Quân trong lòng chua xót, nàng đáp :
– Ta cũng như cô bị họ cầm tù trong thạch thất này.
– Cô là ai?
Câu hỏi này đồng thời cả hai người cùng thốt ra.
Thiếu nữ đáp :
– Ta là Cảnh Quyên Quyên ở phái Thiên Sơn. Còn cô là ai?
Lãnh Sương Quân chấn động tâm thần, thất thanh la lên :
– Ô hay! Sao cô lại lọt vào tay lão lần nữa?
Cảnh Quyên Quyên hỏi lại :
– Ủa! Sao cô biết ta đã bị Đào Vĩnh Trạch cầm tù lần trước?
Lãnh Sương Quân đáp :
– Ta là Lãnh Sương Quân ở phái Thanh Thành.
Cảnh Quyên Quyên nói :
– A! Lần trước thiếu nữ họ Giang cứu ta ra khỏi nơi đây. Y có bảo Đào lão tặc đã kết mối thâm thù với phái Thanh Thành nhà cô. Tối hôm ấy y cứu ta rồi còn đại náo Đào gia trang một phen. Đáng tiếc ta không được gặp y.
Thực ra vụ Cảnh Quyên Quyên bị cầm tù là do Lăng Trung Ngọc nói cho Lãnh Sương Quân hay nhưng Lãnh Sương Quân chưa muốn nói cho cô ta biết.
Cảnh Quyên Quyên lại hỏi :
– Cô bị Đào lão tặc bắt tù bao giờ?
Lãnh Sương Quân đáp :
– Cũng mới bữa nay.
Cảnh Quyên Quyên lại hỏi :
– Chắc Đào lão tặc muốn bức bách cô phải đem nội công tâm pháp nói cho hắn biết. Lần trước hắn cũng bức bách ta như vậy. Chúng ta thà chết chứ không chịu giúp vua Trụ làm điều tàn ngược. Thư thư nghĩ thế nào?
Lãnh Sương Quân đáp :
– Cô nương nói phải đó.
Cảnh Quyên Quyên đổi giọng hỏi :
– Thư thư mới bị bắt bữa nay vậy đã tham gia việc đại hội ở Thanh Thành chưa?
Lãnh Sương Quân động tâm hỏi lại :
– Có phải cô nương muốn thám thính tin tức một người không?
Cảnh Quyên Quyên giật mình la lên :
– Thư thư! Sao thư thư chưa bói đã biết, vừa nói ra đã trúng tâm sự của tiểu muội.
Lãnh Sương Quân cười hỏi :
– Cô nương muốn nghe tin tức ai?
Cảnh Quyên Quyên đón rào đáp :
– Người này là một hảo nhân, nhưng trên giang hồ đồn đại thì thanh danh y không được đẹp lắm. Y…
Lãnh Sương Quân cười hỏi :
– Y tên là gì?
Cảnh Quyên Quyên đáp :
– Y là Kim Xà sứ giả. Nhưng tâm địa tốt lắm… Y…
Lãnh Sương Quân mỉm cười ngắt lời :
– Té ra cô muốn hỏi Lăng Trung Ngọc.
Cảnh Quyên Quyên vội hỏi :
– Thư thư đã gặp y rồi chăng?
Lãnh Sương Quân đáp :
– Y còn nói với ta nhiều chuyện lắm.
Cảnh Quyên Quyên hỏi :
– Y nói chuyện gì?
Lãnh Sương Quân đáp :
– Y nói về chuyện cô và nhờ ta giúp y tìm kiếm tông tích của cô nữa.
Cảnh Quyên Quyên nói :
– Ái chà! Té ra y biết cả rồi. Tiểu muội đang tìm kiếm y. Đáng tiếc là chúng ta bị Đào lão tặc cầm tù ở đây, chẳng có biện pháp nào đưa tin cho y được.
Lãnh Sương Quân hỏi :
– Cô nhớ Lăng Trung Ngọc lắm phải không?
Cảnh Quyên Quyên đáp :
– Thư thư ơi! Tiểu muội chẳng giấu thư thư làm chi nữa. Tiểu muội rất nhớ y và thương y vô cùng. Y đã không cha mẹ lại chẳng thân thích. Cả một người bạn tâm giao cũng không có nốt.
Mặt cô ửng hồng, rụt rè bẽn lẽn nói tiếp :
– Vì thế mà tiểu muội nguyện ý bầu bạn với y, dù ai cười cũng mặc…
Lãnh Sương Quân đột nhiên cảm thấy áy náy cho cô. Nàng lẩm bẩm :
– Thiệt ra cô này chưa hiểu tâm sự Lăng Trung Ngọc.
Nàng liền ôn tồn khuyên nhủ cô :
– Tiểu muội muội! Muội muội hãy yên tâm. Chỉ cần sao chúng ta thoát hiểm ta nhất định giúp muội muội tìm cho thấy y.
Cảnh Quyên Quyên nắm chặt lấy hai tay Lãnh Sương Quân nói :
– Thư thư ơi! Thư thư thật là người tốt bụng.
Rồi cô hỏi tiếp :
– Nghe nói Lăng Trung Ngọc bị Đào lão tặc đả thương, không hiểu đã khỏi chưa?
Lãnh Sương Quân ngạc nhiên hỏi lại :
– Lúc ta gặp thấy y vẫn không việc gì mà cũng không có dáng bị thương mới khỏi. Sao muội muội biết y thụ thương?
Cảnh Quyên Quyên đáp :
– Đó là vị cô nương họ Giang và Tiểu Chu bảo vậy. Chẳng lẽ họ muốn gạt tiểu muội?
Rồi nàng giải thích :
– Tiểu Chu là sư điệt của muội muội nhưng lớn tuổi hơn một chút. Gã nói liến thoắng bảo chính mắt nhìn thấy Lăng Trung Ngọc bị Đào lão tặc đánh cho một chưởng, nếu y không chết cũng thành tàn phế.
Lãnh Sương Quân nghĩ thầm :
– “Lăng Trung Ngọc nội công thâm hậu hơn, nhưng nếu y bị thương vì Tu La thần công thì quyết chẳng thể nào mau lành thế được. Mặt khác chẳng lẽ thiếu nữ họ Giang và gã họ Chu lại lừa gạt cô này làm chi?”
Nàng biết trong vụ này có điều ngoắt ngoéo khó hiểu. Nhưng nàng mới gặp mặt Cảnh Quyên Quyên lần thứ nhứt không tiện tra hỏi ngọn ngành.
Cảnh Quyên Quyên lại hỏi :
– Lăng Trung Ngọc có cho thư thư hay là y sẽ đi đâu không?
Lãnh Sương Quân đáp :
– Y bảo sẽ tới một hoang đảo ngoài biển để tìm kiếm pho bí lục về võ công mà Võ Hạo Thiên đã lưu lại ba trăm năm trước đây. Theo lời đồn thì trong pho bí lục này có cách phá giải Tu La thần công.
Cảnh Quyên Quyên thở dài sườn sượt nói :
– Nước ngoài xa khó lòng cứu khỏi lửa cháy ở gần. Hỡi ơi! Làm sao mà y biết được chúng ta bị cầm tù trong thạch thất này? E rằng kiếp này vĩnh viễn không còn được thấy mặt y nữa!
Lãnh Sương Quân tìm lời an ủi :
– Cái đó đã biết đâu được? Trên đời thiếu gì chuyện ra ngoài sự tiên liệu của chúng ta. Tỷ như lần trước muội muội đã thoát nạn đó.
Thật ra trong thâm tâm Lãnh Sương Quân đã ngấm ngầm trù tính biện pháp cứu Cảnh Quyên Quyên thoát nạn.
Cảnh Quyên Quyên được nàng khuyên giải, cô bỗng cao hứng cười nói :
– Bất luận thế nào lần này tiểu muội bị bắt cũng còn khá hơn lần trước nhiều. Lần trước tiểu muội trơ trọi có một mình, lần này còn có thư thư bầu bạn. Tiểu muội được quen biết thư thư cũng là một chuyện sung sướng phi thường rồi.
Lãnh Sương Quân ôm lấy Cảnh Quyên Quyên nói :
– Muội muội! Ta cũng tin muội lắm!
Cảnh Quyên Quyên buột miệng hỏi :
– Thư thư! Thư thư có thích Lăng Trung Ngọc không?
Lãnh Sương Quân chấn động tâm thần. Nàng chưa biết trả lời ra sao thì Cảnh Quyên Quyên lại tiếp :
– Tuy y là người khinh thế ngạo vật lại ra vẻ dở điên dở khùng mà thật ra y rất tốt bụng với những người có bụng dạ chân thành cùng y. Thư thư có biết vậy không?
Lãnh Sương Quân bây giờ mới hiểu Cảnh Quyên Quyên nói đây không phải là mối tình nam nữ. Nàng cười đáp :
– Ta cũng nhận thấy y không phải là con người tồi bại.
Cảnh Quyên Quyên ngẫm nghĩ một chút rồi nói :
– Thư thư có thích hay không thì tiểu muội chưa biết, nhưng tiểu muội biết chắc y thích thư thư lắm.
Lãnh Sương Quân vừa trấn tĩnh tâm thần, nàng nghe cô nói vậy liền khích động trở lại. Nàng gượng cười hỏi :
– Sao muội muội biết thế?
Cảnh Quyên Quyên đáp :
– Y kiêu ngạo lắm, nếu không là người y tin phục thì chẳng đời nào lại cầu người đó giúp việc cho. Không những y đã cho thư thư biết nhiều chuyện mà còn nhờ thư thư tìm tông tích tiểu muội thì trừ phi y có coi thư thư là bạn tri kỷ, ngoài ra y không chịu thế đâu.
Rồi cô cười nói tiếp :
– Vì thế tiểu muội mới dám nói quyết là y thích thư thư lắm! Y đã thích ai thì tiểu muội cũng thích người đó. Tiểu muội đã thích thư thư lại tìm được đủ bằng chứng là y ưa thích thư thư, tiểu muội càng thích thư thư thêm một tầng nữa.
Lãnh Sương Quân lại một lần nữa ngấm ngầm khen ngợi :
– Thiệt là một cô nương rất thuần khiết, rất chân tình.
Nàng càng ôm Cảnh Quyên Quyên chặt hơn.
Lãnh Sương Quân trong lòng âu yếm Cảnh Quyên Quyên, nàng lại cảm thấy nỗi bi thương. Chính nàng không hiểu đáng thương cho Cảnh Quyên Quyên hay đáng thương cho Lăng Trung Ngọc và hơn nữa là đáng thương cho thân mình.
Một hạt lệ trong suốt như ngọc rớt xuống má Cảnh Quyên Quyên.
Cảnh Quyên Quyên giật mình hỏi :
– Sương Quân thư thư! Sao thư thư lại khóc?
Lãnh Sương Quân đáp :
– Ta cũng không biết tại sao mà lại muốn khóc.
Cảnh Quyên Quyên nói :
– Tiểu muội chỉ khi nào cô đơn quạnh hiu mới muốn khóc. Ồ, thư thư đừng khóc nữa! Hãy lắng tai nghe dường như có tiếng động.
Đột nhiên trước mắt sáng lòa, cửa phòng mở ra, ánh đèn lọt vào.
Cảnh Quyên Quyên nhảy tung người lên, cô chưa kịp la thành tiếng lại té xuống.
Người đã điểm huyệt Cảnh Quyên Quyên một cách đột ngột chính là Bát Tý Thần Long Đào Vĩnh Trạch.
Lãnh Sương Quân cũng cảm thấy trời đất xoay chuyển, nàng lảo đảo muốn té thét lên lanh lảnh :
– Lão làm chi vậy?
Đào Vĩnh Trạch đỡ lấy nàng đáp :
– Ngươi đừng sợ hãi chi hết. Ta muốn thị mê đi một lúc cho mình nói chuyện khỏi bị người ngoài làm trở ngại.
Lãnh Sương Quân hết sức cựa mạnh thoát khỏi bàn tay của Đào Vĩnh Trạch.
Hai hàng nước mắt chảy xuống như mưa.
Đào Vĩnh Trạch khẽ buông tiếng thở dài nói :
– Hay lắm! Ngươi muốn khóc thì khóc đi! Khóc cho hết nước mắt rồi chúng ta sẽ nói chuyện.
Lãnh Sương Quân nghiến chặt hai hàm răng bụng bảo dạ :
– “Ta không nên tỏ ra khiếp nhược trước mặt y”.
Nàng liền nuốt nước mắt đè nén cơn đau khổ dõng dạc hỏi :
– Lão muốn giết ta thì cứ việc giết đi. Hay không muốn giết thì buông tha ra. Còn có điều chi mà nói chuyện.
Đào Vĩnh Trạch thở dài nói :
– Cho đến bây giờ ngươi chưa chịu nhận ta là phụ thân ư?
Lãnh Sương Quân làm bộ hững hờ đáp :
– Ta không có phụ thân, phụ thân ta chết lâu lắm rồi, chết ngay từ lúc mới đầy tuổi thôi.
Đào Vĩnh Trạch khẽ vuốt mái tóc nàng hỏi :
– Con giận ta đến thế ư? Chao ôi! Ta không thể trách con được. Ta đã không đủ lực lượng chiếu cố cho con, để mẫu thân con bị thảm tử, để con lưu lạc quê người chịu cay đắng hai mươi năm trời.
Lão thở dài nói tiếp :
– Nhưng bao nhiêu nỗi thống khổ qua hết rồi. Nay nhờ hoàng thiên báo hiệu, con đã trở về bên mình ta, từ đây con hưởng một đời hạnh phúc.
Lãnh Sương Quân nói :
– Không phải! Hai mươi năm nay ta mãn nguyện phi thường, chẳng đau khổ chút nào hết. Nghĩa phụ xót thương ta, sư phụ yêu mến ta. Các vị nuôi dạy ta thành người. Ta trọn đời kính ái các vị. Tuy các vị qua đời rồi nhưng vẫn còn sống ở trong lòng ta.