Tu La Thần Công

Chương 49 - Suốt Ngày Đêm Theo Dõi Địch Nhân

trước
tiếp

Lăng Trung Ngọc trong lòng bối rối đưa mắt nhìn sang Giang Mỹ Linh thấy nàng lệ đổ chan hòa. Nàng nghẹn ngào nói :

– Trung Ngọc! Mấy năm nay ta làm phiền ngươi đã nhiều mà bây giờ còn đem lời hứa để trói buộc ngươi, chắc trong lòng ngươi oán hận ta lắm. Thôi đành thế này vậy. Trong lòng ngươi đã không muốn thì chúng ta chia tay. Sau này ta sống chết thế nào, ngươi bất tất phải hỏi tới nữa.

Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp :

– Trung Ngọc! Ta vui lòng để ngươi bỏ lời hứa cũ mà ta cũng không bảo ngươi là kẻ bội tín phụ nghĩa nữa.

Nàng vừa nói liên hồi vừa nức nở khóc càng tỏ ra trong lòng đau khổ vô cùng. Tình trạng thật đáng thương. So với lúc vừa rồi nàng gay gắt sỉ vả hai thái độ hoàn toàn khác nhau.

Lạ thay! Trước đây khoảnh khắc Lăng Trung Ngọc rất lấy làm phiền não vì không tài nào dứt nàng ra được thì bây giờ nàng nói như oán như than lại khiến cho chàng hổ thẹn trong lòng.

Bất giác chàng tự hỏi :

– “Cô ta tự chấn động cho đứt kinh mạch tuy khác với lẽ thường nhưng phải chăng cô hoàn toàn vì ta mà làm thế? Cô đem cả sinh mạng để lưu ta lại, mà ta chỉ chực dứt tình. Vậy còn thóa mạ ta là kẻ bạc tình phụ nghĩa cũng không thể trách cô được”.

Chàng nghĩ thế rồi đem so sánh mối thâm tình giữa chàng và Lãnh Sương Quân thì mối tình của Giang Mỹ Linh đối với chàng cũng thật cảm động.

Huống chi chàng đã ở với cô ngoài hoang đảo ba năm, sớm tối trông thấy nhau mà bây giờ nhất định chia tay chàng nhẫn tâm sao được?

Hai hàng lệ của Giang Mỹ Linh đã khiến cho Lăng Trung Ngọc phải mềm khúc ruột. Bất giác chàng khẽ nắm lấy tay nàng và lau nước mắt cho nàng.

Chàng cương quyết nói :

– Bậc đại trượng phu đã hứa làm việc gì khi nào còn hối hận? Cô cứ yên lòng, bất luận thế nào ta cũng giúp cô báo đền mối thù sâu tựa bể này.

Giang Mỹ Linh gạt nước mắt mỉm cười ngẩng mặt lên nhìn chàng hỏi :

– Nếu mười năm mà tiểu muội không trả được thù thì làm thế nào?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Ta sẽ ở với cô mười năm không rời cô chứ sao?

Giang Mỹ Linh lại hỏi :

– Nếu suốt đời tiểu muội không trả được thì làm thế nào?

Lăng Trung Ngọc không ngần ngừ gì đáp ngay :

– Ta sẽ ở với cô suốt đời.

Giang Mỹ Linh nói :

– Chao ôi! Nếu thế thì tiểu muội làm phiền cho Ngọc ca thái quá. Ngọc ca ơi! Ngọc ca tận tâm với tiểu muội như vậy, khiến tiểu muội cảm kích không biết đến thế nào mà nói.

Dứt lời nàng lại sa lệ.

Mấy câu nói cực kỳ ôn nhu, bất giác Lăng Trung Ngọc bâng khuâng trong dạ.

Đột nhiên hình ảnh Lãnh Sương Quân lại xuất hiện trước làn nước mắt của Giang Mỹ Linh…

Lăng Trung Ngọc mặt nóng bừng. Trước mắt chàng cảnh vật lờ mờ, lòng chàng run lên. Chàng khẽ buông tay Giang Mỹ Linh ra.

Giang Mỹ Linh nói :

– Không những tiểu muội chỉ có một kẻ thù là Đào Vĩnh Trạch mà còn kẻ khác lợi hại hơn.

Lăng Trung Ngọc hững hờ hỏi lại :

– Sao ta chưa từng nghe cô nói tới bao giờ?

Giang Mỹ Linh dáp :

– Thực tình tiểu muội đến bây giờ mới biết ra.

Rồi nàng đem việc sau khi Lăng Trung Ngọc đi rồi Vương Trung Thuyên đã dùng bọn người áo vàng tới phá tan cuộc đại hội trên núi Thanh Thành tình hình ra sao thuật lại cho chàng nghe.

Dĩ nhiên nàng nói cả lai lịch Vương Trung Thuyên cùng mối oan cừu của hắn với nhà họ Giang.

Lăng Trung Ngọc nói :

– Thảo nào Đào Vĩnh Trạch bị thương chạy trốn. Té ra không phải hắn bị thương về tay Hoa Quang đại sư.

Chàng nghĩ thầm trong bụng :

– “Vương Trung Thuyên là một tay cao thủ đệ nhất thiên hạ về dùng độc. Dưới trướng hắn có mười ba tên mặc áo vàng mà bản lãnh tên nào cũng ghê gớm. Đối với bọn này quả còn khó khăn hơn đối với Đào Vĩnh Trạch”.

Lăng Trung Ngọc lại nói :

– Bất luận cô có bao nhiêu kẻ thù, dù là những tay lợi hại đến đâu, ta cũng chờ cho cô rửa thù xong mới ly khai cô.

Giang Mỹ Linh xá dài đến tận đất nói :

– Kiếp này tiểu muội xem chừng chẳng còn cách nào báo ơn Ngọc ca được, đành để kiếp sau xin làm trâu ngựa đền nghĩa trúc mai.

Nàng nói câu này ngấm ngầm có ý nghĩa là đem thân này hứa với chàng để báo đền ơn đức. Nhưng Lăng Trung Ngọc đã chung tình với người khác thì kiếp này nàng không trả được.

Lăng Trung Ngọc vội đỡ nàng dậy vờ như không biết, khẽ cất tiếng hỏi :

– Cô đừng nói vậy. Trước kia ta bị thương về tay Đào Vĩnh Trạch, há chẳng là cô đã chữa cho ta ư?

Giang Mỹ Linh lẳng lặng không nói gì. Lăng Trung Ngọc lại nói tiếp :

– Được rồi! Hiện giờ cô bị trọng thương mới khỏi, không nên nghĩ vơ nghĩ vẩn. Hãy vào trong sơn động này nghỉ một đêm.

Bỗng chàng la lên :

– Ô hay! Sao cô lại thêm một thanh kiếm nữa.

Nguyên vừa rồi Giang Mỹ Linh cúi xuống xá dài, thanh trường kiếm đụng xuống đất đánh keng một tiếng. Lăng Trung Ngọc mới để ý thì ra thanh kiếm này không phải là thanh kiếm mà Võ Hạo Thiên đã để lại cho.

Bỗng thấy hàn quang lấp loáng thấu qua vỏ kiếm. Thật là một thanh kiếm phi thường.

Lăng Trung Ngọc càng lấy làm kỳ hơn nữa, vì dường như chàng chưa nhìn thấy thanh kiếm này bao giờ.

Giang Mỹ Linh cười đáp :

– Đây là thanh Du Long kiếm của phái Thiên Sơn, chẳng lẽ ca ca không nhận ra ư?

Lăng Trung Ngọc ngấm ngầm kinh hãi hỏi :

– Cô giỡn chơi cách này chẳng là thái quá ư?

Nên biết thanh Du Long kiếm là vật chí bảo trấn sơn của phái Thiên Sơn.

Địch Long lại là một nhân vật đệ nhất võ lâm. Nếu lão mất thanh kiếm này là một điều sỉ nhục rất lớn cho phái Thiên Sơn.

Bất luận Địch Long tính tình khoáng đạt đến đâu mà biết vụ này y nhất định phải truy cứu.

Theo quy củ võ lâm thì sự này chẳng thể cười xòa một cái là xong. Vì thế mà Lăng Trung Ngọc bảo Giang Mỹ Linh giỡn cợt một cách thái quá.

Giang Mỹ Linh chẳng thèm để tâm đáp :

– Tiểu muội không giỡn đâu! Ngọc ca nên nhớ chúng ta là đệ tử của Võ tổ sư. Tiểu muội đã dập đầu đón tiếp di vật của tổ sư và thề nguyền tuân theo những lời di huấn làm truyền nhân cách thế của lão rồi.

Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp :

– Lời di huấn của Võ tổ sư có một điều là kẻ lãnh thụ võ công bí mật phải báo mối thù ngày trước cho lão nhân gia đã thất bại dưới thanh kiếm của Địch Huyền Thanh. Địch Huyền Thanh chết rồi thì phải kiếm truyền nhân của y và đả bại bọn họ. Có như thế mới khỏi phụ lòng Võ tổ sư đã khổ tâm luyện võ công ngoài hoang đảo.

Lăng Trung Ngọc cười nói :

– Võ Hạo Thiên qua đời trước đây ít ra là hai trăm năm. Không ngờ chúng ta ngày nay lại tìm ra bí lục võ công của tổ sư. Nhưng phần mộ Địch Huyền Thanh cũng không còn nữa thì cô đi đâu để báo thù?

Giang Mỹ Linh đáp :

– Địch Bình Thạch là nội tôn của Địch Huyền Thanh. Nay ta lấy thanh Du Long kiếm của gã cũng có thể làm tan một phần nỗi oán hận ngày trước của tổ sư. Hiện giờ ta chưa rảnh để lên núi Thiên Sơn rửa hận cho tổ sư.

Lăng Trung Ngọc giật mình kinh hãi. Chàng không ngờ Giang Mỹ Linh lại đem lời di huấn của Võ Hạo Thiên ra làm chuyện thật.

Giang Mỹ Linh lại cất giọng ôn nhu nói :

– Trung Ngọc! Ngọc ca cũng chịu ân huệ của Võ tổ sư, vậy Ngọc ca giúp ta trả mối thù này là đi lấy lại nửa pho bí lục. Nếu chúng ta luyện được trình độ thiên hạ vô địch thì khi đó chẳng những bắt được phái Thiên Sơn phải thần phục mà còn khiến cho các bang phái khắp thiên hạ cũng phải cúi đầu trước võ công của Võ tổ sư.

Nàng ngừng lại một chút, mắt sáng rực lên nói tiếp :

– Có như thế mới khỏi phụ lòng Võ tổ sư và nhà họ Giang của tiểu muội đã chịu bao nhiêu nỗi gian chuân khổ sở trong mấy trăm năm.

Lăng Trung Ngọc nhăn nhó cười hỏi :

– Theo lời cô thì không những chúng ta phải giết một tên Đào Vĩnh Trạch mà còn phải trừ khử thêm mấy tên vào cỡ Đào Vĩnh Trạch nữa hay sao?

Giang Mỹ Linh đáp :

– Đào Vĩnh Trạch tàn sát người vô tội gây công phẫn cho võ lâm. Chúng ta luyện toàn bộ võ công của Võ tổ sư thành tựu rồi thì không cần giết người nào cũng khiến cho các nhà các phái phải khâm phục.

Lăng Trung Ngọc không ngờ Giang Mỹ Linh lại có dã tâm như vậy. Chàng ấp úng :

– Cái đó… Cái đó…

Rồi chàng không biết nói gì nữa.

Giang Mỹ Linh lại nói tiếp :

– Chẳng giấu gì Ngọc ca. Mấy năm trời ở trên đảo Hỏa Sơn tiểu muội đã ngày đêm suy tính khi về Trung thổ rồi phải làm thế nào để trả oán cho nhà họ Giang và trùng hưng môn hộ. Tiểu muội còn nghĩ cách làm thế nào cho võ lâm thần phục. Tiểu muội đặt kế hoạch rất chu đáo, rất tinh vi.

Lăng Trung Ngọc chậm rãi hỏi :

– Kế hoạch thế nào? Cô nương thử nói nghe.

Giang Mỹ Linh ra chiều tự phụ đáp :

– Tỷ như chúng ta có thể dùng kiếm pháp đả bại Địch Long, dùng nội công chiến thắng Thống Thiền và Hoa Quang đại sư. Khi đó trong thiên hạ còn ai là người dám tranh phong với bọn ta nữa?

Lăng Trung Ngọc nói :

– Nếu vậy thì cô coi nhân sĩ võ lâm tầm thường quá. Ta nghĩ rằng nên theo quy củ võ lâm lấy đức phục người còn hơn là ỷ vào võ công để giết người.

Giang Mỹ Linh nói :

– Vừa rồi tiểu muội nói đó mới là một phần trong kế hoạch. Tóm lại chỉ cần Ngọc ca theo lời tiểu muội sẽ có thủ đoạn khỏi cần phải giết một ai mà khiến cho những người có võ học trong thiên hạ phải cam tâm thành phục.

Lăng Trung Ngọc nghĩ thầm :

– “Bất luận dùng thủ đoạn gì đối với Đào Vĩnh Trạch cũng không được. Bằng cô có dã tâm như vậy thì võ lâm vĩnh viễn không có ngày nào yên tĩnh”.

Bỗng nghe Giang Mỹ Linh nói tiếp :

– Từ ngày Võ tổ sư trốn ra ngoài hoang đảo đến nay đã ba trăm năm. Nhà họ Giang phải mai danh ẩn tích không dám lộ diện trên chốn giang hồ, hết đời này qua đời khác phải gắng tìm cho thấy bí lục võ công của Võ tổ sư để mong có ngày nở mặt với đời, khôi phục gia thanh. Nay Giang gia chỉ còn lại một mình tiểu muội chẳng lẽ tiểu muội lại cô phụ mối hoài vọng của tổ tiên mấy đời ư?

Lăng Trung Ngọc trước nay không sợ hãi điều chi mà nay nghe nàng nói vậy không khỏi ớn da gà.

Chàng nghĩ thầm :

– “Từ thuở nhỏ cô hấp thụ nền gia giáo như vậy, trách nào cô chẳng có ý nghĩ này được”.

Chàng biết Giang Mỹ Linh là người cố chấp. Trong bụng đã định việc gì thì bất luận bằng thủ đoạn nào cũng cố làm cho bằng được.

Trong lúc nhất thời khó mà đánh tan được ý nghĩ của cô, chàng đành đáp :

– Việc lớn thế này, rồi sau chúng ta sẽ từ từ thương lượng. Cô bị trọng thương mới khỏi, không nên quá khích động mà cần nghỉ ngơi mới được.

Giang Mỹ Linh sau khi dùng cả nhu lẫn cương giữ được Lăng Trung Ngọc, trong lòng đâm ra tự tin. Nàng cho là từ nay Lăng Trung Ngọc nhất định đối với cô ngôn thinh kế tòng.

Bây giờ nghe Lăng Trung Ngọc nói vậy, tuy chàng tỏ ra bất mãn nhưng cũng không phải đối.

Cô nghĩ thầm :

– “Chỉ cần sao cho Lăng Trung Ngọc không rời khỏi bên mình là mình sẽ có biện pháp khiến chàng phải cúi đầu thần phục”.

Nàng mệt quá rồi cần phải nghỉ ngơi, nên không nói gì nữa. Trong lòng tràn trề hy vọng, nàng yên trí ngủ vùi.

Lăng Trung Ngọc canh gác ở bên mình Giang Mỹ Linh. Bao nhiêu luồng sóng tư tưởng dồn dập trong lòng.

Bất giác chàng cảm thấy lạnh chấn tâm can.

Lăng Trung Ngọc đưa mắt nhìn qua kẽ động thấy Giang Mỹ Linh đang ngủ say. Cặp môi anh đào hé mở như đang mỉm cười.

Chàng biết là nàng đang đi vào cõi mộng đẹp. Người đẹp lúc ngủ có vẻ kiều mỵ riêng biệt. Dưới mắt chàng nụ cười của Giang Mỹ Linh đẹp như hoa xuân mới nở khiến cho lòng người phải say đắm.

Lăng Trung Ngọc ở với Giang Mỹ Linh ba năm chàng đã nhìn thấy không biết bao nhiêu nụ cười của nàng, mà chưa từng thấy nụ cười khả ái như đêm nay bao giờ.

Nhưng nụ cười của người đẹp càng khả ái bao nhiêu, càng cảm thấy hãi hùng bấy nhiêu.

Mối hãi hùng này chàng mới cảm thấy đây là lần thứ nhất. Mặc dầu trong ba năm trời thường khi ngồi đối diện chàng đã cảm thấy mối khủng khiếp khôn tả.

Nhưng mối cảm giác đêm này càng lợi hại hơn nhiều. Thậm chí mục quang chàng cơ hồ không dám nhìn vào nụ cười của Giang Mỹ Linh lúc nàng đang mơ mộng.

Bắt đầu từ hôm chàng quen biết Giang Mỹ Linh, chàng tưởng chừng như lúc nào cũng bị ám ảnh không tìm ra được đường lối thát.

Chàng tự hỏi :

– “Nàng chân tình luyến ái ta hay có dụng tâm gì?”

– “Nàng yêu cầu ta giúp đỡ để lấy được bí lục võ công của Võ Hạo Thiên là giúp nàng luyện thành võ công thượng thặng hay còn điều gì nữa”.

– “Phải chăng nàng còn muốn ta giúp nàng chỉnh gia phong, xưng hùng thiên hạ?”

Bao nhiêu ý niệm nổi lên trong đầu óc khiến chàng bất giác lại ngó vào Giang Mỹ Linh.

Xiêm áo nàng còn loang lổ vết máu, do sự chống chọi kình địch gây ra.

Lăng Trung Ngọc lại run lên. Ý niệm khủng khiếp có thêm mấy phần cảm động.

Bất giác chàng la thầm :

– “Chao ôi! Dù nàng dụng tâm gì thì ta cũng không thể phủ nhận nàng có mối chân tình với ta”.

Bên ngoài vầng trăng tỏ dường như đột nhiên bị mây đen che phủ, trong động tối sầm lại.

Lăng Trung Ngọc có cảm giác là mình đã bị Giang Mỹ Linh lôi kéo rớt xuống vực thẳm tối đen không đáy.

Lúc này chàng không khỏi nhớ tới Lãnh Sương Quân. Hai cô cùng đẹp như hoa mà sao nhiều chỗ khác nhau đến thế?

Lãnh Sương Quân đẹp như ánh chiều dương buổi sớm, dù giữa lúc nàng thương tâm nản chí đến cực điểm mà trong con ngươi nàng vẫn cảm thấy hy vọng như đang tiến lên. Nó còn gieo vào đầu óc người ta một ý nghĩa khoan hòa, lương thiện…

Chàng thấy ở Giang Mỹ Linh một thứ chật hẹp thiên lệch, tà ác và dã tâm.

Rồi chàng la thầm :

– “Nay Lãnh Sương Quân gặp bao nhiêu cảnh ma chiết, không hiểu bây giờ nàng ở đâu và thương tâm đến thế nào? Trời ơi! Chẳng lẽ suốt đời ta bị ràng buộc vào Giang Mỹ Linh để cùng cô rớt xuống vực thẳm đen tối?”

Lăng Trung Ngọc nghĩ tới đây, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Chàng bước qua mình Giang Mỹ Linh toan lén lút bỏ đi.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh trăng lại chiếu vào.

Giang Mỹ Linh bỗng trở mình, nụ cười trên môi nàng đã biến mất.

Phải chăng trong giấc mơ nàng đã thấy điều gì bất như ý?

Nàng mím môi dường như có điều chi oán hận pha lẫn vẻ sầu bi.

Lăng Trung Ngọc liền dừng bước lại tự trách :

– Mình đã hứa lời có lý đâu lại không giữ cho trọn vẹn. Trong mình nàng mang mối huyết hãi thâm cừu. Thân nàng cô đơn khổ sở mà mình nhẫn tâm để cho Đào Vĩnh Trạch gia hại không nhìn đến ư?

– Thôi thôi! Ta không nghĩ đến những điều gì tà ác của nàng…

– Dù nàng có mấy phần tà khí cũng là nhân nàng đã hấp thụ từ thuở nhỏ nền gia giáo như vậy. Ngày còn rộng tháng còn dài, nàng sẽ biến cải tâm tính.

Rồi chàng tự hỏi :

– “Ta không nghĩ gì đến nàng nữa, há chẳng là để nàng đi vào đường tà đạo?”

Thế rồi Lăng Trung Ngọc dừng lại không đi nữa.

Suốt đêm chàng không ngủ, để nguyên áo dài nằm xuống bên Giang Mỹ Linh đợi chờ sáng.

Giang Mỹ Linh sau một đêm ngủ ngon, sáng hôm sau nàng tỉnh dậy chẳng những nét mặt trở lại hồng hào mà còn tinh thần nhanh nhẹn. Công lực mười phần cũng đã khôi phục được bảy tám.

Giang Mỹ Linh nhìn thấy Lăng Trung Ngọc để cả áo ngoài nằm xuống bên nàng thì bật lên tràng cười khanh khách.

Nàng lôi Lăng Trung Ngọc dậy lại và cười chàng ngủ say như chết…

Giang Mỹ Linh có biết đâu Lăng Trung Ngọc trằn trọc suốt đêm không ngủ vì bao nhiêu ý nghĩ xâm chiếm đầu óc chàng. Cả lúc chàng toan bỏ đi nàng cũng không hay.

Hai người ngó lại chiến trường hôm trước một lượt thì thấy thây phơi đầy nội.

Tình trạng cực kỳ thảm khốc.

Giang Mỹ Linh hỏi :

– Cơ hội này bỏ lỡ rồi, đành tìm cơ hội khác. Ngọc ca thứ nghĩ coi, chúng ta đi kiếm Đào Vĩnh Trạch hay là đi kiếm Vương Trung Thuyên trước?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Cả hai người này chúng ta chẳng thể trong một thời gian ngắn mà tìm thấy được. Việc báo thù không nên nóng nảy. Ta còn có một việc gấp cần phải làm ngay.

Giang Mỹ Linh cười hỏi :

– Tiểu muội biết rồi. Ngọc ca đi cứu Cảnh muội muội chứ gì? Có điều tiểu muội không hiểu là tại sao Ngọc ca đã đến chùa Huyền Nữ còn để cho Cảnh muội muội bị địch nhân bắt mất?

Lăng Trung Ngọc hỏi lại :

– Sao cô cũng biết vụ này?

Giang Mỹ Linh đáp :

– Tiểu muội trông thấy Bạch Lương Ký dùng tấm áo chiến bào bọc một người. Đáng lẽ tiểu muội không biết là ai. Nhưng vì áo chiến bào bọc không đủ kín, tuy cuốn lấy thân thể người y nhưng để lộ mớ tóc mây xõa ra. Vì thế mà tiểu muội hiểu ngay là Cảnh muội muội.

Lăng Trung Ngọc hỏi :

– Sao cô lại đoán chắc là y?

Giang Mỹ Linh đáp :

– Vụ này dễ đoán lắm. Trong chùa Huyền Nữ chỉ có ba người đàn bà, Phùng Linh thì không thể bị bắt mà cũng không phải Lãnh Sương Quân. Nếu không là Cảnh Quyên Quyên thì còn ai vào đấy?

Lăng Trung Ngọc tính lại thời gian thì ngày hôm qua lúc chàng bồng Lãnh Sương Quân về sơn động, Giang Mỹ Linh đã đến khu phụ cận chùa Huyền Nữ.

Chàng còn nghi là những lời chàng nói với Lãnh Sương Quân đều bị Giang Mỹ Linh nghe lõm hết. Vì thế mà nhất cử nhất động của chàng, nàng đều đoán trước được cả.

Giang Mỹ Linh lại hỏi :

– Hay lắm! Bây giờ đến lượt Ngọc ca trả lời tiểu muội. Sao lúc đó Ngọc ca đã cố ý để địch nhân bắt Quyên Quyên đem đi rồi bây giờ lại tìm đến cứu y?

Lăng Trung Ngọc hỏi :

– Hôm qua ngoài Bạch Lương Ký, cô còn trông thấy ai nữa không?

Giang Mỹ Linh đáp :

– Tiểu muội còn thấy một người mặc áo vàng giống hệt Bạch Lương Ký. Người này cũng dùng chiến bào để trùm một người khác mà hắn bắt được. Người bị bắt là đàn ông nhưng tiểu muội không biết là ai?

Lăng Trung Ngọc nói :

– Gã là đệ tử của Địch Long tên gọi Ngụy Tô.

Giang Mỹ Linh ngẩn người ra một chút rồi cười nói :

– Hay lắm! Ngọc ca bất tất phải nói nữa. Tiểu muội đã hiểu chỗ dụng ý của Ngọc ca rồi.

Nguyên Lăng Trung Ngọc đã lén nghe câu chuyện giữa Cảnh Quyên Quyên và Ngụy Tô. Chàng biết Cảnh Quyên Quyên đối với mình vẫn có một mối tình tha thiết, chỉ còn chờ ngày ván đóng thành thuyền.

Lăng Trung Ngọc còn biết rõ sau khi Bạch Lương Ký bắt được Ngụy Tô cùng Cảnh Quyên Quyên rồi, nhất định hắn lưu lại làm con tin để rồi đây uy hiếp Địch Long.

Vì thế chàng phó tâm để cho Bạch Lương Ký và người áo vàng bắt họ đem đi rồi sau chàng sẽ ngấm ngầm an bài diệu kế để gặp Ngụy, Cảnh thành hảo sự.

Kế hoạch của Lăng Trung Ngọc là để Ngụy Tô cùng Quyên Quyên bị bắt rồi chàng mới đi giải cứu.

Trước hết chàng khiến cho Ngụy Tô tỉnh táo lại và khôi phục võ công, sau chàng sẽ ngấm ngầm giúp gã đả bại địch nhân. Bản lãnh chàng đã cao hơn họ nhiều thì việc này chàng chẳng phí chút hơi sức cũng thành sự, mà chàng vẫn không cần lộ diện.

Chàng hành động như vậy thì bề ngoài Ngụy Tô cứu Cảnh Quyên Quyên.

Hai người họ trải qua một phen hoạn nạn thì mối tình cảm chắc sẽ tăng lên đôi phần.

Ngoài ra hai người đơn độc ở với nhau, dĩ nhiên họ dễ gần gũi nhau hơn.

Giang Mỹ Linh trong lòng hớn hở vì nàng biết chỗ dụng tâm của Lăng Trung Ngọc.

Nàng cho là cách an bài của chàng chỉ vì nàng, nên lòng riêng khấp khởi mừng thầm.

Nàng tự nghĩ :

– “Cảnh Quyên Quyên mà có nơi rồi là ta giảm được một kẻ địch. Nếu chỉ còn một Lãnh Sương Quân thì cách đối phó có thể dễ dàng hơn”.

Giang Mỹ Linh tính như vậy nên nàng yên lòng không nói gì nữa.

Bạch Lương Ký làm Phó thống lãnh Ngự lâm quân. Lăng Trung Ngọc chắc hắn bắt được Cảnh Quyên Quyên rồi tất giải về kinh sư. Vì thế chàng cùng Giang Mỹ Linh rời khỏi núi Thanh Thành liền đi suốt ngày đêm tiến lên mặt Bắc.

Dọc đường Giang Mỹ Linh chỉ hỏi Lăng Trung Ngọc về ý nghĩa huyền diệu luyện công, chứ không nói gì đến chuyện ngày sau nàng sẽ ra sao? Vì trong tâm nàng cho là Lăng Trung Ngọc chẳng thể nào thoát khỏi tay mình.

Lăng Trung Ngọc cũng miễn cưỡng giúp nàng báo thù rồi sẽ làm tiêu tan mối dã tâm của nàng định hàng phục các môn phái.

Giang Mỹ Linh không nhắc tới vụ này nữa nên chàng cũng không đả động đến.

Cước trình hai người đều mau lẹ mà mỗi ngày chỉ nghỉ mấy giờ, lại đi suốt đêm nên sau ba ngày đã tới một tiểu thị trấn tên gọi trấn Thanh Nghiêu thì phát hiện ra tung tích Bạch Lương Ký.

Bạch Lương Ký cùng người áo vàng đi chung một cỗ xe. Ngoài ra còn một tên phu xe.

Lăng Trung Ngọc ngấm ngầm theo dõi cỗ xe ngựa này đi tới nhà khách điếm đó rồi, lại đưa Giang Mỹ Linh tìm một khách điếm khác để ngủ trọ.

Đêm đã hết canh ba, Lăng Trung Ngọc cùng Giang Mỹ Linh thay đồ quần áo dạ hành trở lại nhà khách điếm kia để cứu người.

Hai người đến phòng trọ của Bạch Lương Ký thì nghe thấy hắn đang nói chuyện thầm kín với người áo vàng.

Mục lực Lăng Trung Ngọc luyện đến trình độ nhìn trong bóng tối cũng rõ đồ vật. Chàng nhòm qua khe cửa thấy Bạch Lương Ký và người áo vàng ngủ chung giường nhưng không thấy Ngụy Tô và Cảnh Quyên Quyên đâu mà cũng không thấy hai cái bọc lớn như Giang Mỹ Linh đã tả.

Lăng Trung Ngọc sửng sốt một chút, nhưng chàng đã rút được nhiều kinh nghiệm giang hồ liền đoán ngay ra đây là ngụy kế của Bạch Lương Ký.

Dĩ nhiên Bạch Lương Ký sợ có người khám phá ra chuyện bí mật nên không dám đem Ngụy Tô cùng Cảnh Quyên Quyên đang mê man vào khách điếm mà giấu chúng ở trong xe ngựa, giao cho phu xe coi giữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.