Tu La Thần Công

Chương 72 - Lãnh Sương Quân Vô Tội Bị Thác Oan

trước
tiếp

Lăng Trung Ngọc giơ tay trỏ về phía lão già đi trước nhìn quần hùng nói :

– Lão già trước mặt kia nếu không phải là Đào Vĩnh Trạch thì cũng là Võ Lâm Nhất Tôn Mầu Bưu.

Giang Mỹ Linh nói :

– Mười phần đến chín là Đào lão tặc. Chúng ta mau đuổi tới!

Đoàn người chạy như bay. Chỉ trong nháy mắt đã đuổi kịp.

Giang Mỹ Linh trầm giọng quát :

– Đào lão tặc! Ngươi chạy đâu cho thoát?

Lão già nghe tiếng hô quay đầu nhìn lại, trong lòng ngấm ngầm kinh hãi.

Quả nhiên lão này là Đào Vĩnh Trạch.

Giang Mỹ Linh nhận ra là Đào Vĩnh Trạch thì vừa kinh hãi vừa mừng thầm.

Nàng lạnh lùng nói :

– Đào lão tặc! Không ngờ ngươi lại bị chết về bảo kiếm của ta đây.

Đào Vĩnh Trạch dừng bước xoay mình, nghiêm sắc mặt nói :

– Giang cô nương. Cô hoàn toàn hiểu lầm rồi! Món nợ máu hai chục năm trước không phải do tại hạ chủ mưu…

Giang Mỹ Linh vượt lên trước chặn đường Đào Vĩnh Trạch tức giận quát :

– Câm miệng đi! Ngươi chết đến gáy rồi còn muốn giở trò xảo quyệt nữa chăng?

Đào Vĩnh Trạch không thay đổi sắc mặt thủng thẳng đáp :

– Bậc đại trượng phu sống cũng chẳng lấy chi làm mừng, chết cũng chẳng có chi đáng tiếc. Đào mỗ há phải hạng ham sinh úy tử. Có điều món nợ máu của nhà Giang cô nương mà cô không tìm ra được hung thủ chân chính…

Giang Mỹ Linh động tâm nghĩ thầm :

– “Tên lão tặc này lâm nguy mà vẫn trấn tĩnh như vậy, thật khiến cho người ta khiếp phục. Nhưng hắn muốn đổ tội cho người khác thì mình tin hắn thế nào được…”

Nàng lạnh lùng đáp :

– Đào lão tặc! Vậy hung phạm chính là ai? Nếu ngươi nói đúng sự thực thì ta có thể tha cái mạng chó của ngươi được.

Đào Vĩnh Trạch cười ruồi đáp :

– Tại hạ nói ra e rằng Giang cô nương cũng chẳng chịu tin.

Lăng Trung Ngọc hắng đặng một tiếng xen vào :

– Đào lão tặc! Ngươi đừng hoa ngôn xảo ngữ. Ta e rằng bữa nay dù có thần tiên giáng trần cũng không thể cứu được cái mạng con chó của ngươi.

Đào Vĩnh Trạch thở dài nói :

– Té ra là thế! Lão phu chẳng nói nữa là xong.

Địch Long cười ha hả nói :

– Đào lão tặc! Ngươi đừng nghĩ cách đổ vạ cho kẻ khác. Có thế thì lúc lâm tử ngươi còn để lại được chút âm đức.

Đào Vĩnh Trạch buồn rầu nói :

– Một đời lão phu giết người đã lắm. Vậy bữa nay có chết cũng là xứng đáng. Nhưng lão phu hãy còn có điều đáng tiếc…

Lăng Trung Ngọc hỏi ngay :

– Ngươi còn điều chi đáng tiếc? Ta sẽ làm thay ngươi.

Đào Vĩnh Trạch cất giọng thê lương đáp :

– Lão phu còn đứa con gái mà lúc lâm chung chưa được thấy mặt. Đó là một việc rất nên hối hận trong đời người.

Giang Mỹ Linh cười lạt nói :

– Đào lão tặc! Ngươi mong Lãnh Sương Quân đến cứu ngươi chăng?

Không được đâu! Ngươi đừng mơ mộng nữa.

Lăng Trung Ngọc nói :

– Lão Đào kia! Lão có điều gì trăn trối Lãnh Sương Quân thì nói cho ta hay để ta sẽ chuyển tới y.

Đào Vĩnh Trạch lại thở dài nói :

– Lão phu chẳng có di ngôn gì hết mà chỉ mong thấy mặt tiểu nữ lần chót để chết đi mới nhắm mắt được.

Giang Mỹ Linh cười lạt nói :

– Đào lão tặc! Ngươi xuống suối vàng rồi sau này cũng gặp y.

Soạt một tiếng! Nàng rút thanh trường kiếm ở sau lưng ra.

Ánh hàn quang lấp loáng! Mũi kiếm đã chí vào cổ họng Đào Vĩnh Trạch.

Lúc này Đào Vĩnh Trạch mất hết võ công lại bị nội thương rất nặng. Lão ngửa mặt lên trời buông tiếng thở dài rồi nhắm mắt chờ chết.

Giữa lúc ấy, đột nhiên có bóng người thấp thoáng. Mũi kiếm chỉ vào cổ họng Đào Vĩnh Trạch đã trệch sang một bên.

Trước mặt Giang Mỹ Linh hiện ra một thiếu nữ.

Giang Mỹ Linh giật mình kinh hãi. Nàng định thần nhìn lại thì người đó chính là Lãnh Sương Quân.

Lăng Trung Ngọc rất lấy làm kỳ. Chàng trố mắt ra mà nhìn Lãnh Sương Quân không biết nói sao.

Đào Vĩnh Trạch mở bừng mắt nhìn thấy Lãnh Sương Quân. Cặp mắt tuyệt vọng của lão bỗng lộ ra một tia hy vọng.

Lão cất tiếng trầm trầm gọi :

– Quân nhi!

Lãnh Sương Quân cũng không ngăn được giọt lệ nhảy xổ vào lòng Đào Vĩnh Trạch la lên :

– Gia gia!

Đào Vĩnh Trạch thở dài nói :

– Trước khi gia gia chết đi còn được thấy mặt hài nhi lần cuối cùng. Thế là lòng ta thỏa mãn rồi. Hài nhi mau chạy đi!

Giang Mỹ Linh hắng đặng một tiếng rồi nói :

– Lãnh Sương Quân! Phụ thân cô nương một đời làm nên tội ác đã nhiều. Lão chết là đáng kiếp! Ta khuyên cô một câu, không nên hòa mình vào trong vũng nước đục này làm chi.

Địch Long đứng bên cũng nói tiếp :

– Giang cô nương nói phải đó! Đào Vĩnh Trạch một đời làm nên tội ác ngập đầu. Lão chết là đáng lắm, lão phu cũng khuyên cô nương nên dời khỏi nơi đây.

Lãnh Sương Quân cặp mắt lạnh lùng đảo nhìn toàn trường một lượt rồi nghĩ thầm :

– “Những người hiện diện tại đây chẳng một ai không phải là tay hảo thủ đệ nhất giang hồ. Nếu động thủ thì mình cũng chẳng thể cứu đặng phụ thân”.

Lăng Trung Ngọc chậm chạp tiến lại mấy bước khẽ nói :

– Quân muội ơi! Có biết thời vụ mới là trang tuấn kiệt…

Lãnh Sương Quân lạnh lùng nói :

– Các vị đừng bức bách người thái quá. Chẳng lẽ kẻ làm con mở mắt trừng trừng mà nhìn phụ thân bị thảm tử được chăng?

Lăng Trung Ngọc thở dài đáp :

– Nợ máu phải trả bằng máu. Đó là việc chí công. Hiện thời quần hùng đây toàn là những tay cao thủ giang hồ. Nếu Lãnh thư thư muốn động thủ để cứu phụ thân cũng chẳng thể nào chiếm được phần tiện nghi. Khi đó…

Lãnh Sương Quân ngắt lời :

– Đừng nói nữa! Ta hỏi ngươi một câu. Ngươi còn yêu…

Nàng chưa dứt lời Lăng Trung Ngọc đã xua tay gạt đi nói :

– Lãnh thư thư! Bây giờ không phải là lúc nói chuyện yêu đương. Chờ khi xong việc này tiểu đệ sẽ có câu chuyện tâm tình nói lại với thư thư.

Lãnh Sương Quân trái tim chìm xuống nghĩ thầm :

– “Lăng Trung Ngọc hiểu lầm ta rồi…”

Đoạn nàng buồn rầu thở dài nói :

– Hỏng rồi! Hỏng rồi!

Nàng nói hai câu này rất khẽ chỉ có phụ thân nàng nghe rõ.

Đào Vĩnh Trạch trong lòng buồn bã nghĩ thầm :

– “Nhất định ta phải chết về tay bọn chúng. Nhưng trước khi ta chết ta không nên để liên lụy đến con gái ta”.

Lão còn đang ngẫm nghĩ, liền quay lại bảo Lăng Trung Ngọc :

– Lăng đại hiệp! Đại hiệp ráng mà chiếu cố cho con gái ta. Ta có chết cũng được nhắm mắt.

Lão dứt lời liền đẩy Lãnh Sương Quân ở trong lòng ra và đập đầu vào khối đá bên đường.

Một tiếng rú thê thảm vang lên! Đào Vĩnh Trạch vỡ óc ra chết ngay đương trường.

Mọi người tại trường đều rất đỗi kinh ngạc.

Lãnh Sương Quân thấy vậy gào lên một tiếng đau thương rồi ôm lấy phụ thân chạy đi như bay.

Lăng Trung Ngọc lắc đầu thở dài nói :

– Những người ác đa đoan tất nhiên phải gặp kết quả này.

Địch Long trầm ngâm một chút rồi nói :

– Đào Vĩnh Trạch khi chết rồi mà trường ân oán vẫn chưa xong.

Lăng Trung Ngọc hỏi :

– Phải chăng lão tiền bối muốn nói Lãnh Sương Quân rồi đây sẽ tìm kế trả thù.

Địch Long đáp :

– Cái đó khó mà biết được. Nhưng Lãnh Sương Quân trong lòng còn giấu nỗi phẫn hận. Vậy từ nay các vị phải gia tâm đề phòng.

Lăng Trung Ngọc gật đầu nói :

– Đa tạ lão tiền bối có dạ quan hoài.

Thống Thiền thượng nhân ngẩng đầu trông chiều trời rồi nói :

– Trăng rọi đầu cành. Chúng ta nên thượng lô ngay để đuổi đánh Võ Lâm Nhất Tôn chứ?

Địch Long đáp :

– Nhổ cỏ trừ rễ. Chúng ta nên nhân lúc hắn bị thương mà giết chết đi là hay hơn hết.

Tố Cầm cũng gật đầu nói :

– Phải đó! Lúc này không nên buông tha hắn để khỏi mối lo về sau.

Quần hào đồng ý.

Lăng Trung Ngọc nói :

– Đất Miêu Cương cách đây hàng mấy ngàn dặm. Ít ra là phải ba tháng mới tới nơi. Chúng ta nóng nẩy một ngày cũng không làm gì. Bây giờ tối rồi chúng ta hãy tìm vào khách sạn nghỉ một đêm cho lại sức rồi sáng mai sẽ thượng lộ.

Quần hào đều đồng ý với Lăng Trung Ngọc, xuyên qua khu rừng rậm trước mặt lên đường quan đạo mà đi. Chẳng mấy chốc đã đến một tòa thị trấn lớn.

Lúc này đèn lửa trong thị trấn đã thắp lên, ánh sáng huy hoàng. Chợ đêm náo nhiệt phi thường. Lăng Trung Ngọc hướng dẫn quần hùng đến một khách sạn rất lớn để ngủ trọ.

Sau một ngày vất vả, quần hùng đều có ý nhọc mệt nên ăn cơm xong là đi ngủ liền. Chẳng bao lâu ai nấy đều đi vào giấc mộng.

Một mình Lăng Trung Ngọc trằn trọc trên giường không sao ngủ được.

Những việc ban ngày hiện ra trước mắt chàng.

Đào Vĩnh Trạch bị thảm tử. Lãnh Sương Quân đối với chàng vừa yêu vừa hận. Cả đến màn kịch nguy biến ở Thiên Chương bình cũng lần lượt diễn ra trong đầu óc…

Lăng Trung Ngọc thở phào một cái rồi tự nói với mình :

– Lãnh Sương Quân coi bề ngoài có vẻ lạnh lẽo vô tình, mà trong lòng rất giàu tình cảm. Trước kia ta đã tha thiết yêu nàng nhưng từ ngày phát giác ra Giang Mỹ Linh yêu ta bằng một dạ chân thành, ta lại nhất quyết chung tình với y…

Lăng Trung Ngọc lại thở dài tự hỏi :

– “Không hiểu Lãnh Sương Quân có trách ta là kẻ bạc tình không?”

Ngổn ngang trăm mối bên lòng, Lăng Trung Ngọc không sao ngủ được.

Chàng liền khoác áo xuống giường khẽ mở cửa ra hậu viện.

Lúc này vào khoảng cuối canh ba. Vầng trăng đã xế về Tây. Cả một vùng sáng tỏ như ban ngày.

Lăng Trung Ngọc tâm sự chồng chất. Chàng cúi đầu xuống trong dạ bồi hồi khôn xiết.

Bất thình lình chàng nghe tiếng hát thê lương từ đằng xa vọng lại.

Tiếng hát như ẩn như hiện, Lăng Trung Ngọc chú ý lắng tai nghe. Lúc này đã quá nửa đêm bốn bề phẳng lặng như tờ, nên tiếng hát rất nhỏ mà chàng nghe rõ rệt khác thường.

Lăng Trung Ngọc động tâm, ngẫm nghĩ một lúc rồi lần theo về phía tiếng hát đi tới.

Hiện giờ bản lãnh chàng đã đến trình độ rất cao. Gặp lúc đêm khuya người vắng, chàng thi triển khinh công chạy như bay.

Chỉ trong khoảnh khắc chàng đã chạy đến phía đông thị trấn. Tiếng hát càng nghe càng rõ rệt.

Người hát đúng là một thiếu nữ. Thanh âm phi thường bi thiết như khóc như than, như oán như hận, tưởng đá cũng phải động lòng.

Lăng Trung Ngọc nghĩ thầm trong bụng :

– “Giữa lúc canh khuya không biết phụ nữ nhà ai bị điều chi đau đớn mà phát ra tiếng hát bi ai? Tiếng hát ai oán này lại rất du dương khiến người nghe không khỏi bồi hồi trong dạ. Âu là ta thử đến tận nơi để coi cho biết”.

Chàng vừa ngẫm nghĩ vừa tiến bước, bất giác đã đi tới một khe suối.

Tiếng hát từ khu rừng rậm bên khe suối vọng ra.

Lăng Trung Ngọc ngưng thần nhìn theo dòng suối nhỏ thì thấy hai bên bờ toàn những cây thấp. Khe suối này rộng bất quá chừng bảy tám trượng, nước chảy lờ đờ.

Chàng còn cách tiếng hát chừng mười mấy bước liền dừng lại nghe thì thấy bài hát như sau :

Tình nhân ơi! Chàng ở nơi nào?

Chàng có biết sớm chiều lòng ta đau.

Chỉ mong sao một phen thấy mặt.

Dù ta có chết cũng yên giấc ngủ ngàn thâu.

Lăng Trung Ngọc nghe rõ không khỏi kinh tâm tự nghĩ :

– “Cô gái này cất tiếng hát để gọi tình lang. Nàng yêu tha thiết như điên như cuồng. Nhưng nàng giấu tình yêu xuống tận đáy lòng nên đối phương không hiểu được…”

Lăng Trung Ngọc càng nghe càng não ruột, bất giác buông tiếng thở dài.

Thanh âm rất quen tai dường như đã được nghe ở đâu rồi.

Lăng Trung Ngọc muốn tới coi cho rõ, nhưng lại sợ đường đột. Chàng vốn là tay hiệp sĩ hiểu lề luật võ lâm, không thể dòm ngó chuyện bí mật của người ta.

Chàng liền nhảy lên ngọn cây mà ngồi để nghe tiếng hát bi thương làm xúc động lòng người.

Đột nhiên tiếng hát dừng lại.

Lăng Trung Ngọc lẩm bẩm :

– Tiếng hát này tưởng chừng trên trời mới có, còn dưới thế gian dễ mấy hồi được nghe?

Chàng chỉ sợ nàng thôi không hát nữa.

Lăng Trung Ngọc còn đang ngơ ngẩn thì đột nhiên nghe người ta vừa hát tự nói một mình :

– Tình nhân! Tình nhân! Chàng ở phương mô? Chàng có hiểu lúc này tiện thiếp đang nhớ chàng. Nhớ đến ruột nát hồn tan, nước mắt tràn trề. Ngọc ca ca ơi! Chúng ta hẹn đến kiếp sau sẽ cùng nhau hội ngộ…

Lăng Trung Ngọc nghe tới đâu giật mình kinh hãi tự hỏi :

– “Nàng phải chăng là Lãnh thư thư?”

Rồi chàng chẳng nghĩ gì nữa lớn tiếng gọi :

– Quân thư! Lãnh Sương Quân! Thư thư nghĩ gì vậy? Tiệu đệ là Ngọc ca ca của thư thư đây mà.

Tiếng gọi chưa dứt bồng một thoi quyền đánh trúng vào sau gáy.

Lăng Trung Ngọc rên lên một tiếng ngã lăn xuống đất.

Nguyên Lăng Trung Ngọc từ lúc nghe tiếng hát, bao nhiêu tinh thần để cả vào đó. Phía sau có người theo dõi mà chàng chẳng biết gì hết. Vì vậy nên chàng bị ám toán một cách đột ngột.

Thiếu nữ ca khúc hát kia đúng là Lãnh Sương Quân.

Lãnh Sương Quân sau khi mai táng cho phụ thân là Đào Vĩnh Trạch rồi nàng đến bên khe suối này hồi tưởng lại cuộc đời thê lương, nàng còn đau khổ hơn mối tình của mình đã thành hão huyền như trăng đáy nước.

Lăng Trung Ngọc đối với nàng có chỗ hiểu lầm, nên nàng không muốn sống nữa mà hát khúc thê lương này.

Đang lúc Lãnh Sương Quân chán nản mọi bề muốn nhảy xuống suối tự tử thì đột nhiên nghe tiếng Lăng Trung Ngọc la gọi.

Lãnh Sương Quân rất đỗi ngạc nhiên. Nàng dừng lại chưa gieo mình xuống nước. Nhưng nàng chỉ nghe đến “Ngọc ca ca” rồi im bặt.

Trong lòng rất lấy làm kỳ, Lãnh Sương Quân ngoảnh đầu lại coi thì đột nhiên thấy bóng người thấp thoáng. Chớp mắt hai người đã đến trước mặt nàng.

Lãnh Sương Quân giật mình kinh hãi, toan quát hỏi thì đột nhiên hai cổ tay tê chồn. Hai tay nàng đã bị hai người nắm giữ.

Diễn biến này khiến Lãnh Sương Quân lại càng kinh hãi. Kể về võ công thì nàng đâu đến nỗi để người kiềm chế mình một cách dễ dàng như vậy. Nhưng một là vì nàng bi thương quá độ, hai là đối phương ra tay đột ngột. Lúc nàng định thần phản kích thì đã muộn mất rồi.

Lãnh Sương Quân tĩnh tâm nhìn lại thì đối phương là một người nhỏ nhắn che mặt.

Lãnh Sương Quân sửng sốt cất tiếng lạnh như băng hỏi :

– Ngươi là ai? Chúng ta vốn chưa quen biết mà sao ngươi lại che mặt không cho nhìn rõ?…

Người nắm tay Lãnh Sương Quân lạnh lùng đáp :

– Chúng ta chẳng những quen biết nhau mà còn có mối huyết cừu thâm trọng.

Lãnh Sương Quân run lên trầm giọng hỏi :

– Cừu hận gì? Tôn giá thử nói nghe?

Lúc này Lãnh Sương Quân cảm thấy cổ tay bị nắm chặt hơn. Cả hai cánh tay cùng tê chồn, kình lực hoàn toàn mất hết.

Người che mặt nắm tay phải Lãnh Sương Quân cười lạt nói :

– Lãnh Sương Quân. Ngươi chết đến nơi rồi. Ta có bảo ngươi cũng chẳng hề chi. Ta là người độc nhất của một nhà đã bị phụ thân ngươi ngày trước giết chết hết.

Lãnh Sương Quân chấn động tâm thần hỏi :

– Phải chăng cô nương là Giang Mỹ Linh?

Đối phương đắc ý cười đáp :

– Ngươi đoán trúng rồi đó!

Lãnh Sương Quân bất giác bật cười hỏi :

– Nếu là Giang cô nương thì sao lại có thủ đoạn đê hèn đến thế?

Giang Mỹ Linh cười lạt đáp :

– Tối độc phụ nhân tâm. Ngươi có hiểu câu đó không? Ta đã phí bao nhiêu tâm lực hai chục năm trời, bây giờ mới có cơ hội để báo thù toàn gia bị tru diệt.

Lãnh Sương Quân tức giận hỏi :

– Hôm qua phụ thân ta đã chết rồi mà ngươi còn chưa thỏa mãn ư?

Giang Mỹ Linh hắng giọng một tiếng rồi đáp :

– Đào Vĩnh Trạch tuy chết, nhưng hắn còn lại một đời người nữa.

Lãnh Sương Quân nghĩ thầm trong bụng :

– “Con nha đầu họ Giang này tâm địa độc ác. Đến mình mà thị cũng không buông tha. Thủ đoạn thị như vậy thật chẳng quang minh chánh đại chút nào…”

Đột nhiên Lãnh Sương Quân nhớ tới Lăng Trung Ngọc đã hô hoán mình mà sao chẳng thấy bóng người đâu? Hay chàng cũng bị thị ám toán rồi.

Nàng nghĩ tới đây hắn giọng mấy tiếng rồi nói :

– Giang cô nương. Việc ân oán đời trên, chẳng nên trút lên đầu chúng ta.

Giang Mỹ Linh cười lạt gạt đi :

– Đừng rườm lời nữa!

Lãnh Sương Quân tức giận hỏi :

– Ngươi định hạ thủ cách nào?

Giang Mỹ Linh âm thầm cười đáp :

– Nợ máu phải trả bằng máu. Đó là thiên đạo chí công. Trước khi ngươi chết có di ngôn gì lại nữa không?

Lãnh Sương Quân trầm ngâm một chút rồi đáp :

– Cổ kim coi cái chết là chuyện gian nan. Trước khi ta chết muốn yêu cầu ngươi một điều…

Giang Mỹ Linh đắc ý cười nói :

– Đưọc rồi! Ngươi cứ nói ra ta sẽ ưng lời yêu cầu của ngươi.

Lãnh Sương Quân đáp :

– Ta muốn gặp Lăng Trung Ngọc một lần nữa.

Giang Mỹ Linh cười lạt đáp :

– Lăng Trung Ngọc ư? Ngươi đừng gặp hắn nữa là hay hơn.

Lãnh Sương Quân hỏi :

– Tại sao vậy? Ngươi đã nói làm cho ta một yêu cầu, ngươi nói rồi tại sao có ý rút lời?

Giang Mỹ Linh cười đáp :

– Ta khuyên ngươi không nên coi mặt hắn nữa là hơn.

Lãnh Sương Quân chau mày hỏi :

– Tại sao vậy? Chẳng lẽ ngươi sợ Lăng Trung Ngọc ngăn cản không cho ngươi hạ thủ?

Giang Mỹ Linh lắc đầu đáp :

– Ta sợ ngươi thấy gã sẽ thêm đau lòng vậy xuống hoàng tuyền hãy gặp hắn là hơn.

Lãnh Sương Quân chấn động tâm thần vội hỏi :

– Y làm sao rồi?

Giang Mỹ Linh dằn từng tiếng :

– Hắn chết rồi!

Lãnh Sương Quân nghe nói khác nào sét đánh mang tai, suýt nữa đứng không vững. Hồi lâu nàng mới thở dài hỏi :

– Ngươi vừa mới giết y phải không?

Giang Mỹ Linh gật đầu đáp :

– Đúng thế!

Lãnh Sương Quân tưởng chừng lửa giận đốt cháy tâm can. Nàng quát hỏi :

– Sao ngươi lạ hạ độc thủ giết y? Chẳng lẽ ngươi giận y? Giữa y và ngươi có mối cừu hận gì không?

Giang Mỹ Linh lạnh lùng đáp :

– Chỉ vì hắn yêu ngươi nên ta vừa giết hắn.

Lãnh Sương Quân buồn rầu thở dài hỏi :

– Thi thể y ở đâu? Trước khi chết ta muốn trông mặt y lần cuối cùng.

Giang Mỹ Linh lạnh lùng đáp :

– Được rồi! Để ta điểm huyệt đạo trong mình ngươi, khiến ngươi không còn cơ hội phản kích đã.

Lãnh Sương Quân chán nản mọi bề, buồn rầu đáp :

– Tùy ý ngươi muốn làm thế nào thì làm.

Giang Mỹ Linh ra tay nhanh như điện chớp cố điểm vào mười hai chỗ yếu huyệt trong người Lãnh Sương Quân rồi mới buông tay ra.

Người che mặt nắm tay trái Lãnh Sương Quân cũng đồng thời buông tay ra.

Lãnh Sương Quân vừa chạy về phía Lăng Trung Ngọc vừa cất tiếng la gọi.

Giang Mỹ Linh lớn tiếng quát :

– Đứng lại!

Lãnh Sương Quân run lên dừng bước hỏi :

– Ngươi lại không đồng ý hay sao?

Giang Mỹ Linh cười lạt đáp :

– Ta chỉ cho ngươi coi chứ không cho ngươi đến gần y. Nếu không, ta sẽ khiến cho ngươi phải thảm tử.

Lãnh Sương Quân gật đầu quay về phía những cây rậm đi tới.

Nàng đi chưa đầy hai chục bước, đã thấy dưới gốc cây có người nằm lăn ra đó. Nàng nhìn kỹ lại thì quả là Lăng Trung Ngọc.

Lúc này Lăng Trung Ngọc nằm sõng sượt không nhúc nhích.

Lãnh Sương Quân thấy thảm trạng này liền cất tiếng thảm gọi :

– Ngọc ca ca! Ca ca chết một cách rất thảm khốc! Ngọc ca ca ơi!…

Lãnh Sương Quân như người điên chạy sấn đên bên người Lăng Trung Ngọc nhưng lúc nàng toan ôm Lăng Trung Ngọc lên thì Giang Mỹ Linh đã chạy tới nơi. Cô phóng chưởng đánh vào huyệt Linh Đài của Lãnh Sương Quân.

Lãnh Sương Quân rú lên một tiếng thê thảm rồi ngã lăn ra.

Giang Mỹ Linh ra tay nhanh như điện chớp kéo người Lãnh Sương Quân ra hai ba trượng rồi mới buông ra cất giọng the thé quát :

– Tiện nhân ngươi không thủ tín. Vậy đừng trách ta tàn nhẫn.

Lãnh Sương Quân đột nhiên đứng phắt dậy hằn học nói :

– Tiện tỳ ta liều mạng với mi.

Lãnh Sương Quân toan nhảy xổ về phía Giang Mỹ Linh.

Giang Mỹ Linh tức giận quát lên một tiếng rồi phóng song chưởng ra. Hai luồng chưởng phong mãnh liệt phi thường hất Lãnh Sương Quân ra xa một trượng.

Sầm một tiếng! Lãnh Sương Quân ngã lăn xuống đất, rú lên một tiếng, miệng nàng phun máu tươi như tên bắn.

Đáng thương cho Lãnh Sương Quân vì huyệt đạo toàn thân bị kềm chế, công lực mất hết nên nàng bị hất đến trọng thương.

Người Giang Mỹ Linh nhanh như quỷ mị vọt tới trước mặt Lãnh Sương Quân.

Một chân đạp lên người nàng, cô lạnh lùng nói :

– Nhổ rễ trừ gốc. Lãnh Sương Quân! Ngươi đừng oán trách ta, mà chỉ oán cha ngươi tàn ác.

Cô giơ tay lên phóng chưởng đánh vào đầu Lãnh Sương Quân.

Lãnh Sương Quân rú lên một tiếng. Óc lẫn máu vọt ra tung tóe, chết ngay đương trường.

Thương thay cho một thiếu nữ vô tội, vì mối thù đời trước mà bị lây đến thân mình.

Giang Mỹ Linh đánh chết Lãnh Sương Quân rồi. Cô ngửa mặt lên trời cười rộ mấy tiếng nói :

– Món nợ máu nhà họ Giang bị tru diệt toàn gia nay Giang Mỹ Linh này đã trả xong rồi. Gia gia ơi! Gia gia có khôn thiêng thì từ nay yên giấc ngủ ngàn thu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.