Tu La Thất Tuyệt

Chương 17 - Lỡ Giúp Tặc Đảng - Khổ Tiều Bị Nhục

trước
tiếp

Tên hóa tử béo lùn đưa tay ra hiệu cho đồng bọn im lặng rồi nhìn Bộc Dương Duy hỏi :

– Các hạ sao không trả lời?

Bộc Dương Duy lạnh lùng đáp :

– Chúng ta là người của Lãnh Vân bang!

Tên hóa tử béo mập mắt trợn tròn, líu lưỡi nói :

– Lãnh… Vân… Bang! Mau thông báo…

Ngay lập tức ba pháo hiệu màu đỏ bay vút lên trời.

Bộc Dương Duy quay lại vung tay ra lệnh :

– Sát!

Kim Luân Thạch Lỗ cùng sáu tên Hương chủ được lệnh liền xuất thủ.

Ngay loạt đầu tiên đã có hơn hai mươi tên hóa tử đổ gục xuống.

Ba tiếng Lãnh Vân bang và ngay lần xuất thủ đầu tiên đã làm bọn Cái bang kinh hồn bạt vía, một số lớn quay đầu chạy vào trang.

Tên béo lùn vun tay quát :

– Các huynh đệ! Cứu viện trong trang sẽ tới ngay! Mau động thủ tiêu diệt chúng!

Quát xong vung binh khí xông lên trước.

Đệ tử Cái bang theo gương hắn, cậy đông người xông vào vung đao khua gậy phản công.

Bộc Dương Duy cười nói :

– Thứ các ngươi không đã ngứa đâu! Thạch đường chủ! Cứ mạnh tay vào!

Thạch Lỗ bị người của Hắc Sa đảo chém đứt mất tay trái chỉ còn một tay, vung chiếc kim luân đánh ra.

Chiếc vòng quay tít lên bay vào giũa đám dịch nhân, tiếng rú thảm nổi lên bất tuyệt.

Ngô Bình và năm tên Hương chủ khác cũng xông vào bọn hóa tử, kiếm tiên chỉ chưởng đồng thời thi xuất, tung hoành giữa đám đệ tử Cái bang.

Chỉ riêng Bộc Dương Duy là chưa xuất thủ.

Trong tiếng rú kinh tâm động phách, thây rơi máu đổ chan hòa, bảy cao thủ Lãnh Vân bang xông pha giữa địch nhân như hổ lang giữa đàn dê, đối phương không sao đương nổi.

Trong lúc ngoài Trang môn đang nhốn nháo thì chợt từ hậu trang lửa bốc lên mấy chỗ, càng lúc càng cao, chốc lát làm sáng rực cả trang viện, khắp nơi vang lên tiếng la hét, tiếng chân chạy rầm rập, bóng người hớt hải, giống như tổ kiến bị vỡ.

Tên hóa tử thấy không đương nổi tám vị sát tinh của Lãnh Vân bang, trong lúc đó không còn hy vọng viện binh tới cứu giúp, thừa cơ quát :

– Vào trang cứu hoả!

Bộc Dương Duy cũng không muốn tàn sát nữa, phi ngựa vào trang, dọc đuờng vung chưởng đánh ngã những tên đệ tử Cái bang chạy trước dẹp đường cho ngựa phóng qua.

Kim Luân và sáu vị Hương chủ phi ngựa phóng theo.

Lúc này cao thủ của Lãnh Vân bang ba cánh hòa nhập làm một, ra sức tàn sát đệ tử Cái bang.

Chợt từ chân núi Thạch Đặng vang lên một tiếng hú, rồi có bảy người lao xuống như bay xông vào trang viện.

Lúc này đệ tử Cái bang đã bị thương vong rất nhiều nằm ngổn ngang, số còn lại đều dồn lại một góc trang viện, một số tản ra chạy trốn.

Bảy người vừa lao vào đã quát lên :

– Lãnh Vân bang là thứ gì mà dám vào đây gây náo? Thịt hết đi!

Người vừa quát là Thiết Tý Cái Cổ Dung!

Ngoài ra còn sáu lão hóa tử khác.

Một số tên đệ tử Cái bang thấy Trưởng lão đến thì phấn chấn lại, lục đục kéo ra vây lấy đối phương.

Thiết Tý Cái Cổ Dung vừa quát xong chợt thấy Bộc Dương Duy oai phong lẫm liệt trên mình ngựa, kinh hãi kêu lên :

– Thì ra là ngươi?

Bộc Dương Duy cười đáp :

– Cổ Dung! Lần trước các ngươi mai phục, liên hợp cả toàn bộ cao thủ tinh tráng hai bang mà không giết được bổn nhân. Hôm nay chúng ta có thể triển khai một cuộc đấu công bằng. Nếu không muốn ảnh hưởng đến các đệ tử khác của Cái bang thì năm vị du hồn dưới chưởng của bổn nhân hôm truớc ở Độc Long đàm ra hết đây!

Trong số sáu tên đi theo Cổ Dung, một lão nhân cao gầy mà Bộc Dương Duy chưa thấy mặt nói :

– Đại gia là Tà Cái Chung Thiên Dân, muốn xem các hạ có bản lĩnh xuất thần nhập hóa thế nào?

Bộc Dương Duy liền nhảy xuống ngựa nói :

– Vậy thì mời các hạ xuất thủ!

Tà Cái Chung Thiên Dân liền vung Đả Cẩu bổng đánh ngay.

Bộc Dương Duy quát to một tiếng, tả chưởng đánh bạt cây gậy, hữu chưởng thừa thế đánh vào mạng sườn phải đối phương.

Tà Cái Chung Thiên Dân rú lên một tiếng, bị đánh bật lên cao ba trượng ngã sấp xuống, máu từ thất khiếu chảy ra, mắt trơn ngược.

Hiển nhiên hắn đã tuyệt khí.

Quần Cái thấy vậy mặt đều biến sắc.

Bộc Dương Duy lướt mắt nhìn bọn năm người vừa đến hỏi :

– Nào còn ai muốn thử nữa?

Thiết Tý Cái Cổ Dung chợt gào lên :

– Bộc Dương Duy! Lão phu liều mạng với ngươi!

Nhưng song phương chưa kịp động thủ thì có thêm hai nhân ảnh từ ngoài trang môn lướt vào.

Bộc Dương Duy nhìn lại, thấy hai người mới đến là Bảo chủ Cái bang Giang Bắc Lãnh Diện Cái Thương Công Minh và một lão đạo mặt nhăn nhúm như quả táo khô.

Lão đạo lướt mắt nhìn quanh hiện trường rồi chắp tay nói :

– Thiện tai! Thiện tai!

Lãnh Diện Cái Thương Công Minh nói :

– Bộc Dương Duy! Người ta nói oan có đầu, nợ có chủ. Giữa chúng ta có xung khắc gì thì ngươi cứ tìm lão phu mà giải quyết, sao đang tâm sát hại người vô tội như thế? Có thể coi là anh hùng hảo hán hay không?

Bộc Dương Duy quát :

– Tên họ Thường! Vậy ta hỏi ngươi, ba mươi năm trước gia sư không hề có oán cừu gì, vậy mà bọn ngươi kéo đến Quỷ Sầu cốc, trước định cướp đoạt bảo vật, sau hạ thủ tàn sát gần hết đệ tử của bổn bang, hành động đê hèn đó giải thích thế nào?

Thường Công Minh cứng lưỡi, không biết trả lời sao.

Bộc Dương Duy nói tiếp :

– Ba tháng trước, bổn nhân đến Tu Vũ, khi đi ngang qua Độc Long đàm thì bị ngươi huy động mấy chục cao thủ của Cái bang Giang Bắc và liên kết với Hắc Kỳ bang phục kích ám toán, hành động đó là anh hùng hảo hán hay sao?

Thương Công Minh bí thế, quát lên :

– Thôi được! Lão phu không cần đấu khẩu với ngươi nữa! Tới đây! Lão phu hôm nay sẽ bắt ngươi đền tội cho bao nhiêu nhân mạng của đệ tử bổn bang!

Bộc Dương Duy cười nhạt nói :

– Hừ! Thủ hạ bại tướng, quân du hồn dưới chưởng! Ngươi lấy tư cách gì mà dám nói ra câu đó?

Lão đạo cùng đi với Lãnh Diện Cái Thường Công Minh chợt lên tiếng :

– Thí chủ là Ngọc Diện Tu La Bộc Dương Duy?

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Chính là tại hạ. Đạo trưởng có gì chỉ giáo?

Lão đạo nói :

– Bần đạo pháp hiệu Khổ Tiều, là Giám viện của phái Võ Đương. Xin có một lời khuyên đối với thí chủ…

Bộc Dương Duy nghe nói chấn động nghĩ thầm :

– Chẳng lẽ Thường Công Minh có quan hệ với phái Võ Đương hay sao?

Võ Đương xưa nay cùng Thiếu Lâm danh lừng thiên hạ, tuy qua bao thăng trầm nhưng thường giữ được phong độ là một danh môn chánh phái.

Lại nghe Khổ Tiều đạo nhân nói tiếp :

– Trong thiên hạ, việc báo cừu rửa hận xảy ra liên miên như một vòng luân hồi khổ ải không bao giờ chấm dứt. Bần đạo là người xuất gia, việc ân oán của Lãnh Vân bang và Cái bang Giang Bắc không dám bình phẩm gì. Chỉ là thấy thí chủ tàn sát những nguời vô hạnh, coi nhân mạng như cỏ rác, bần đạo lấy làm tiếc cho một thiếu niên hùng tài đại lược…

Bộc Dương Duy Duy ngắt lời :

– Xin hỏi đạo trưởng, tục ngữ có câu tôn sư khổ phụ, đạo trưởng nghĩ thế nào?

Khổ Tiều đáp :

– Câu đó là đúng.

Bộc Dương Duy hỏi tiếp :

– Nếu sư môn ân oán trùng trùng. Thân làm đệ tử có thể đứng ngoài không quan tâm tới không?

Khổ Tiều trầm ngâm một lúc mới trả lời :

– Đương nhiên không thể.

Bộc Dương Duy tiếp tục chất vấn :

– Sư môn chịu ân, đệ tử phải báo đáp. Sư môn chịu nhục, đệ tử ắt phải rửa huyết cừu. Các bang phái trong thiên hạ xưa nay đều như thế, phải phái Võ Đương của đạo trưởng có ngoại lệ không?

Khổ Tiều đành thừa nhận :

– Bổn phái cũng không ngoại lệ.

Bộc Duơng Duy nói :

– Cái bang Giang Bắc tự xưng mình là danh môn chánh phái, nhưng ba mươi năm trước liên kết với các nhân vật bại hoại trong giang hồ hèn hạ tập kích gia sư ở Quỷ Sầu cốc làm cho lão nhân gia biến thành tàn phế, giết hại hàng trăm đệ tử chỉ vì một lý do duy nhất là chiếm đoạt bảo vật. Tại hạ còn chưa có hành động báo thù, chưa gây xung đột với chúng thì ba tháng trước, Thường Công Minh cùng ba tên trưởng lão xuất lãnh mấy chục cao thủ trong bang, liên kết với Bang chủ Hắc Kỳ bang Chu Bạch Anh, còn mời thêm Xích Diện Thiết Đảm Từ Đoàn Phong từ quan ngoại đến, biết tin tại hạ đến Tu Vũ đi ngang qua Độc Long đàm liền kéo đến mai phục ở đó định sát hại. Lần này tại hạ đến báo thù, đối phương cậy đông thế mạnh đem hàng trăm người vây công, nếu tại hạ không hoàn thủ, chẳng lẽ đành khoanh tay chịu chết?

Khổ Tiều đạo nhân tới đây tuy có ý bênh vực Cái bang nhưng nghe nói thế không biết đối đáp thế nào.

Bộc Dương Duy sảng giọng ngâm:

Vay ta một đấu bạc

Trả ta mười đấu vàng

Giết của ta một người,

Phải hủy hết gia môn!

Tiếng ngâm chưa dứt đã lao đến Lãnh Diện Cái Thường Công Minh đánh ra bảy chưởng.

Khổ Tiều đạo nhân thấy vậy cả kinh.

Lão đứng giữa hai đối thủ, vậy mà chỉ loáng một cái không thấy Bộc Dương Duy đứng truớc mình, chàng đã xuất thủ đánh Thương Công Minh rồi, không kịp nhận ra dùng thân pháp gì nữa?

Lão hốt hoảng kêu lên :

– Bộc Dương thí chủ! Xin hãy dừng tay!

Bộc Dương Duy lạnh lùng nói :

– Đạo trưởng đã xuất khỏi tam giới, không phải người trong ngũ hành, hãy tránh xa khỏi cuộc ân oán này đi!

Vừa nói vừa tiếp tục công kích địch nhân.

Thường Công Minh bị truy bức, chân tay rối loạn liên tục lùi lại.

Thiết Tý Cái Cổ Dung thấy vậy thầm lo cho Bang chủ, vội nhảy vào quát :

– Tiểu tử chớ cuồng! Xem chưởng!

Lời chưa dứt đã lao vào vung chưởng đánh tới hậu tâm Bộc Dương Duy.

Liền có người quát lên :

– Lão ăn mày nghỉ đi!

Đồng thời một luồng kình phong đánh tạt ngang sườn Cổ Dung.

Người xuất thủ là Kim Luân Thạch Lỗ.

Thiết Tý Cái Cổ Dung vội thu chưởng quay sang đối phó với Thạch Lỗ.

Ầm một tiếng, Cổ Dung bị chưởng lực đánh bật lùi lại ba bước, vừa đứng lại lao vào thi triển Thiết Tý công đánh ra như bảo táp.

Thạch Lỗ dùng Kim luân đối địch.

Vậy là tại giữa viện đã xảy ra hai cuộc kịch đấu.

Khổ Tiều đạo nhân đã nghe nói đến cuộc chiến ở Độc Long đàm, biết rằng hôm nay bại cục tất sẽ thuộc về Cái bang, lo lắng không biết làm cách gì để cứu thì chợt nghe có người quát to :

– Lão mũi trâu! Chúng ta đều là người xuất gia, cũng nên động thủ một chút!

Khổ Tiều nhìn sang, thấy người vừa nói với mình là một lão hòa thượng, kinh dị nghĩ thầm :

– Làm sao mà trong Lãnh Vân bang có cả tăng lữ?

Liền nói :

– Không biết đại sư pháp hiệu thế nào? Sao lại xuất khẩu thượng nhân như thế? Không sợ nhục đến thanh danh hay sao?

Nguyên người đó là Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư.

Lão ngang tàng đáp :

– Bần tăng là Tiếu Diện Phật, hiện là Hỏa Long đường Đường chủ của Lãnh Vân bang, lão mũi trâu nghe rõ chưa?

Khổ Tiều à một tiếng nói :

– Thì ra là Thu Nguyệt đại sư! Nếu đại sư đã có nhã hứng như vậy, bần đạo sẽ xin hầu tiếp!

Nói xong vận công săng sái đối địch.

Tiếu Diện Phật cười hô hô nói :

– Được lắm!

Nói xong lấy ra một Thiết sản đánh tới.

Chiếc xẻng của Tiếu Diện Phật rất to, múa tít làm kình phong nổi lên vù vù ập tới người Khổ Tiều.

Nhưng võ công của vị Giám viện Võ đương cũng không thua kém, vừa tranh chiêu vừa phát chuởng trả lại.

Lúc này trong trường đã triển khai một cuộc kịch đấu kinh tâm động phách.

Phía Lãnh Vân bang tất cả đều xuất chiến, Phù Dung đường Đường chủ Thanh Điệp Tần Nhu Nhu đấu với hai tên Đường chủ đối phương, ba tên Hương chủ đấu với ba tên Đà chủ Cái bang, còn lại chín Hương chủ Lãnh Vân bang đối phó với ba bốn trăm tên hóa tử nhao nhao vây lại.

Kim Luân Thạch Lỗ vì chỉ còn một tay nên không đương nổi với Trưởng lão Cái bang Thiết Tý Cái Cổ Dung, sau ngoài trăm chiêu đã sa vào thế hiểm.

Chín tên Hương chủ bị quần cái vây công, tuy sát thương được ba bốn chục tên nhưng địch nhân cậy thế đông đánh tràn lên nên tỏ ra yếu thế, sau một lúc đã có ba tên bị thương.

Thanh Điệp Tần Nhu Nhu đấu với hai tên Đường chủ Cái bang cũng bị dồn vào thế hạ phong.

Còn Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư đấu với Khổ Tiều thì tỏ ra sức bình lực địch.

Chỉ riêng Bộc Dương Duy là dồn ép Lãnh Diện Cái Thường Công Minh, nhưng nhất thời chưa đánh bại đối phương.

Ba tên Hương chủ Lãnh Vân bang đấu với ba tên Đà chủ, chỉ một lúc thì có tới bốn năm chục tên đệ tử Cái bang gia nhập vào vây công. Tình thế trở nên nguy cấp.

Không lâu, hai tên Hương chủ bị trọng thương ngã xuống.

Một tên Đà chủ và một tên Đường chủ Cái bang thấy Bang chủ yếu thế liền xông đến cứu nguy.

Lãnh Diện Cái Thương Công Minh tính toán rất nhanh :

– Địch nhân ít người, chỉ cần giết thêm vài cao thủ, hôm nay nhất định bắt được Bộc Dương Duy!

Độc kế nảy sinh, hắn vừa liên kết với hai cao thủ đấu với Bộc Dương Duy vừa liếc nhìn sang Thanh Điệp Tần Nhu Nhu đang đấu gần đó.

Chợt phát hiện thấy Tần Nhu Nhu để hở không môn, liền vận Thiếu Dương thần công tới thập thành công lực vào hữu chưởng bất thần lao sang đánh tới hậu tâm Tần Nhu Nhu…

Vị Đường chủ Phù Dung đường còn lo đối phó với hai tên Đường chủ Cái bang, làm sao tránh khỏi độc thủ?

Trong lúc tính mạng của Tần Nhu Nhu như ngàn cân treo sợi tóc thì chợt một ánh chớp lóe lên.

Chưởng của Lãnh Diện Cái Thường Công Minh còn chưa kịp đánh tới hậu tâm Thanh Điệp Tần Nhu Nhu thì bị Xích Long lăng phóng tới làm vỡ xương bả vai, cánh tay bất lực rũ xuống.

Bộc Dương Duy vừa dùng Xích Long lăng đả thương Thường Công Minh nhưng còn chưa hả giận rít lên :

– Loại chuột đê hèn ám toán! Cút đi!

Lời chưa dứt, một chưởng đã đánh tới tên Bang chủ bắn lên cao hai trượng.

Mấy tên đệ tử Cái bang hốt hoảng la lên, tung nguời nhảy tới đỡ lấy Bang chủ.

Thấy Lãnh Diện Cái Thường Công Minh lâm nguy, Thiết Tý Cái Cổ Dung bị phân thần liền trúng một Kim luân vào ngực đứt một đường dài tới cả thước, máu phun ra lảo đảo lùi lại.

Cùng lúc đó, Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư bị trúng một chưởng của Khổ Tiều đạo nhân, mặt tái mét lảo đảo lùi lại.

Bộc Dương Duy đánh ngã một tên Đường chủ rồi lao sang Khổ Tiều đạo nhân nói :

– Lão đạo! Tại hạ tưởng rằng ngươi là cao nhân huyền môn nên đã kính nể mấy phần. Không ngờ ngươi lại a dua với tặc, đả thương Đường chủ của ta. Ngươi tưởng rằng đã là người Võ Đương là ghê gớm, bổn Bang chủ không dám động đến chứ gì? Tiếp chiêu!

Dứt lời vung chưởng ra đánh.

Khổ Tiều đạo nhân biết lợi hại, liền vận toàn lực lên song chưởng nghênh tiếp.

– Bình!

Chưởng kình tiếp nhau phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, Khổ Tiều bị đánh bật lùi năm bước nhưng vẫn không trụ vững ngã ngồi xuống.

Bộc Dương Duy chỉ lùi một bước thì giữ được trầm ổn ngay, tiến lên nói :

– Đạo trưởng đứng dậy đi! Nếu chưa phục thì lại tiếp chiêu, không thì cút khỏi đây ngay!

Nói xong đưa chưởng lên.

Khổ Tiều đạo nhân chợt há miệng ộc ra một bãi huyết, hiển nhiên lão ta đã bị trọng thương, đưa ống đạo y lên lau miệng, không nói gì nhắm mắt vận công chữa thương.

Bộc Dương Duy thu chưởng quay lại, thấy người của Cái bang đã tan chạy cả, Lãnh Diện Cái Thường Công Minh và Thiết Tý Cái Cổ Dung bị thương cũng được dìu đi hết.

Phía Lãnh Vân bang có ba người nằm bất động, không biết sống chết thế nào.

Chàng ra lệnh cho Thạch Lỗ và Tần Nhu Nhu :

– Hai vị Đường chủ kiểm nghiệm thương vong.

Lát sau Thạch Lỗ đến báo :

– Bẩm Bang chủ, đệ tử bổn bang bị thương vong bảy nguời…

Bộc Dương Duy nhíu mày hỏi :

– Tới bảy người? Cụ thể mấy nguời tử thương?

– Có hai trường hợp tử vong là Hương chủ thuộc Hỏa Long đường Vô Địch Tiên Tạ Vũ và Hương chủ Phù Dung đường Tiểu Lã Bố Phương Trung. Năm người bị thương thuộc ba đường gồm Đường chủ Thu Nguyệt đại sư, Bách Thủ Tiên Ngô Bình, Hồ Nhai, Lâm Hướng Thương và Triệu Thế Kiệt.

Bộc Đương Duy lấy ra bốn viên Ngọc Phác hoàn nói :

– Mau cho họ uống vào rồi trợ công giúp họ trị thương!

Chàng đến gần Tiếu Diện Phật hỏi :

– Đại sư thương thế có nặng lắm không?

Tiếu Diện Phật cười đáp :

– Bang chủ yên tâm, chút thương nhẹ không làm gì được bần tăng đâu!

Bộc Dương Duy đưa viên linh dược nói :

– Đại sư uống vào đi!

Tiếu Diện Phật xua tay nói :

– Không cần đâu! Bần tăng chỉ hành công một lúc là hồi phục như cũ thôi, uống thần dược làm gì cho phí?

Trong bốn nguời còn lại chỉ có hai trường hợp trọng thương mới phải dùng tới Ngọc Phác hoàn, còn hai người khác bị thương nhẹ cũng trả lại.

Kim Luân Thạch Lỗ và Thanh Điệp Tần Nhu Nhu giúp hai tên Hương chủ bị trọng thương truyền chân khí trị thương.

Một lúc sau Khổ Tiều đạo nhân vận công điều tức xong, đã hồi phục bảy tám phần đứng lên nhìn Bộc Dương Duy nói :

– Bộc Dương thí chủ võ công cái thế, bần đạo vô cùng thán phục. Sau này nếu có tới thời gian rảnh rỗi hoặc có việc gì ngang qua Võ Đương sơn, xin thí chủ ghé vào Tam Thanh điện, bần đạo và Chưởng môn sư huynh sẽ rất hân hạnh đón tiếp.

Tuy bị bại nhưng không thù hận, không biết trong lòng ra sao nhưng lời nói vẫn giữ được phong độ của một bậc tôn sư.

Bộc Dương Duy nghe giọng đối phương vẫn còn ngắt quãng, thỉnh thoảng nhíu mày xem chừng đau đớn, biết bị nội thương không nhẹ.

Chàng không khỏi cảm thấy ân hận, liền bước lại gần nói :

– Đạo trưởng nói thế làm tại hạ hổ thẹn vô cùng! Trong thời gian tới tại hạ còn bận một số việc, sau này rảnh hơn, nhất định sẽ đến Võ Đương nhận tội với đạo trưởng và Chưởng môn quý phái.

Tới đó đưa ra một viện Ngọc Phác hoàn nói :

– Thuốc này có tên Ngọc Phác hoàn, linh dược trị thương của sư môn chế từ Thiên Niên Tuyết Liên Tử kiếm ở Tuyết sơn. Xin đạo trưởng phục dụng, tin rằng chỉ sau nửa khắc, kết hợp với vận công sẽ phục nguyên.

Khổ Tiều đạo nhân không từ chối, nhận lấy uống vào ngay, cười hô hô nói :

– Bộc Dương bang chủ đại lượng bao dung, bần đạo vô cùng khâm phục. Xin ghi khắc ân đức, sau này nếu có duyên, tất sẽ gặp lại!

Nói xong lướt mình băng đi.

Chờ Khổ Tiều đi khỏi, chàng kiểm tra lại thương thế môn hạ đệ tử, thấy hai nguời bị trọng thương nhờ có Ngọc Phác hoàn và hai vị Đường chủ trợ công nên đã hồi phục lại được năm sáu phần.

Không lâu sau thì tất cả đều đứng lên được.

Bộc Dương Duy nói :

– Chúng ta đi thôi!

Lúc đó bọn đệ tử đã thu thập ngựa lại đầy đủ.

Hai tên Hương chủ đem hai tử thi của Vô Địch Tiên Tạ Vũ và Tiểu Lã Bố Phương Trung đặt lên lưng ngựa.

Lát sau, đoàn nhân mã rời khỏi tổng đà Cái bang.

* * * * *

Vì chưa thể trở về Hồi Nhạn sơn trang, Bộc Dương Duy ra lệnh chôn cất thi thể Vô Địch Tiên Tạ Vũ và Tiểu Lã Bố Phương Trung trên một ngọn đồi, đoàn còn lại mười bốn người đi về Sa Hà huyện.

Tới phía nam trấn cách bốn năm dặm, Kim Luân Thạch Lỗ chỉ vào một ngôi tiểu miếu bên ta đường hỏi :

– Bang chủ có phải chúng ta hẹn với Thất Sát Kiếm Ngô đường chủ chỗ này không?

Bộc Dương Duy gật đầu :

– Không sai!

Chàng giật cương cho ngựa rời quan đạo rẽ vào miếu, chỉ thấy bảy tám con ngựa đang thong thả gặm cỏ trước sân miếu mà không người nào cả, liền dừng ngựa lại.

Thạch Lỗ nói :

– Quái lạ thật! Chừng như trong miếu không có ai cả!

Cửa miếu mở toang, không nghe thấy một âm thanh, cũng không thấy một bóng người.

Bộc Dương Duy nhíu mày nói :

– Cho dù họ phát hiện được địch nhân truy kích thì phải có người ở lại túc trực chứ?

Tiếu Diện Phật tiếp lời :

– Mười mấy con ngựa chúng ta phi nước đại như thế, ngay cả trong trấn cũng nghe thấy, làm sao Ngô thí chủ không chịu ra đón.

Thạch Lỗ nói :

– Nhưng mấy con ngựa trước miếu rõ ràng là ngựa của kỵ đội Hồng Cân do Ngô đường chủ suất lãnh mà…

Tiếu Diện Phật chợt chỉ tay sang bên ta nói :

– Bang chủ xem kìa!

Bộc Dương Duy nhìn sang, trong lòng bỗng rúng động!

Trên cành cây thấp cách đó chừng mười trượng có hai chiếc khăn bịt đầu màu đỏ tung bay phất phới.

Bộc Dương Duy quay lại một tên Hương chủ :

– Du hương chủ hãy tới đó quan sát tình hình!

Tên Hương chủ dạ một tiếng, chạy đi.

Bộc Duương Duy tiếp tục ra lệnh :

– Thạch đường chủ và Tần đường chủ hãy bảo quản người bị thương và giám sát ngôi miếu cho cẩn thận!

Nói xong một mình phi ngựa thẳng vào cổng.

Ngôi miếu không lớn, phía trước là tiền điện, tới thiên tỉnh nhỏ rồi tới hậu điện, hai bên có mấy phòng nhỏ.

Bộc Dương Duy xuống ngựa tiến vào tiền điện, vừa qua cửa đã thấy ngay một tử thi đầu bịt hồng cân tuyệt khí từ lâu, chỉ nhìn qua cũng biết thuộc Hồng Cân đội mười hai người do Thất Sát Kiêm Ngô Nam Vân suất lãnh.

Bộc Dương Duy nghiến răng hừ một tiếng, tiếp tục tiến vào.

Ở góc miếu còn có thi thể hai người khác, trong đó có một võ sĩ thuộc Hồng Cân đội của Ngô Nam Vân, tay cầm một quả truỳ, người kia bận hắc y đầu trần chân đất, dây lưng bằng da hải báo, đầu bị đánh vỡ nát.

Có lẽ vị võ sĩ Hồng Cân dùng truỳ đánh chết đối phương trước khi bị đồng bọn của hắn giết hại.

Bộc Dương Duy để ý thấy trên ngón trỏ tay trái của hắc y nhân đeo chiếc nhẫn bạc chạm hình đầu rắn, nghĩ thầm :

– Căn cứ vào y phục và chiếc nhẫn này, rõ ràng tên bị giết là người của Hắc Sa đảo. Chẳng lẽ tất cả mười hai võ sĩ trong Hồng Cân đội, kể cả Thát Sát Kiếm Ngô Nam Vân đều đã gặp độc thủ của bọn người tàn bạo này?

Chàng nén bi thương, tìm thêm các nơi trong miếu thấy cửa chính cửa sổ bị chưởng lực đánh nát, có nhiều vết chân lún sâu, chứng tỏ đã xảy ra trận kịch chiến ở đây, nhưng không có tử thi nào khác.

Bộc Dương Duy lại đến bên hai thi thể thuộc hạ lẩm bẩm :

– Các huynh đệ! Oan hồn hai vị chắc còn lẩn khuất đâu đây. Bộc Dương Duy nguyện tận lực, tiêu diệt sạch bọn người của Hắc Sa đảo trả thù cho các vị!

Lúc ấy trái tim chàng cháy bỏng ngọn lửa thù hận, muốn đến ngay Hắc Sa đảo trừng trị địch nhân.

Khấn hứa xong, chàng ra khỏi miếu điện.

Thấy chàng ra, Kim Luân Thạch Lỗ hỏi ngay :

– Bang chủ có phát hiện được gì?

Bộc Dương Duy phẫn hận nói :

– Bọn Hắc Sa đảo thật độc ác. Đã có hai huynh đệ trong Hồng Cân đội bị giết trong miếu.

Kim Luân Thạch Lỗ vốn là nạn nhân của bọn tặc nhân Hắc Sa đảo, hai vị sư đệ bị chúng giết, bản thân bị mất một cánh tay, nay nghe Bộc Dương Duy nói thế liền giận sôi lên :

– Bang chủ! Chúng ta phải ra tận Hắc Sa đảo diệt sạch bọn ác tặc kia mới được!

Bộc Duơng Duy nói :

– Thạch đường chủ yên tâm! Lãnh Vân bang bị chúng làm thương vong một người. Hắc Sa đảo sẽ trả giá gấp trăm lần!

Tiếu Diện Phật tiếp lời :

– Rất tốt! Ngày nào còn Hắc Sa đảo, bần tăng không thể tu thành chính quả. Lần này nguyện ra đảo đại khai sát giới một phen!

Bộc Dương Duy hỏi :

– Thạch đường chủ, vừa rồi Du Hưong chủ kiểm tra trong rừng kết quả thế nào?

Thạch Lỗ nghiến răng nói :

– Hai võ sĩ Hồng Cân đội bị giết, hình như bị cưỡng ép cắt thủ cấp của mình! Đối phương đem treo khăn bịt đầu của họ lên cây.

Bộc Dương Duy cố trấn tỉnh lại nói :

– Thạch đường chủ dẫn theo ba vị Hương chủ kiểm tra kỹ tả miếu, cố phát hiện vết tích địch nhân để lại. Lưu ý xem Ngô đường chủ có để lại ám hiệu gì không. Tần đường chủ ở đây giám sát miếu và bảo vệ cho những người bị thương. Còn tại hạ sẽ tra tìm ở khu rừng bên phải miếu. Nếu phát hiện được người của Hắc Sa đảo thì thẳng tay hạ sát, không để tên nào tẩu thoát!

Thạch Lỗ đáp :

– Tuân lệnh dụ!

Nói xong vẫy ba tên Hương chủ đi theo mình vòng sang bên ta miếu truy tìm dấu vết địch.

Bộc Dương Duy định đi thi nghe Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư nói :

– Bang chủ! Bần tăng cũng xin chỉ lệnh xuất chiến!

Bộc Dương Duy chưa kịp trả lời thì Tần Nhu Nhu nói :

– Bang chủ có để ý rằng ở đâychỉ còn lại tám con ngựa không? Trong khi đoàn kỵ mã của Ngô đường chủ có tới mười ba người…

Trong những người có mặt ở đây thì Tần Nhu Nhu là người lo lắng nhất.

Đó cũng là sự thường, vì Hình đường Đường chủ Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân là tình lang của cô ta!

Tuy nhiên Tần Nhu Nhu tin tưởng rằng Ngô Nam Vân không thể bị địch nhân ám hại được!

Bộc Dương Duy sực nghĩ ra nói :

– Tần đường chủ nhận xét rất tinh tế. Như vậy có năm người không có mặt trong miếu lúc xảy ra sự cố. Hy vọng họ được bình yên.

Chàng nói thêm một câu :

– Tần đường chủ cứ yên tâm. Ngô huynh võ công trác tuyệt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!

Tần Nhu Nhu bị Bộc Dương Duy nói ra tâm sự mặt ửng đỏ, ngượng nghịu không nói gì.

Chàng không kịp trả lời đề nghị của Tiếu Diện Phật, phi thân lao vào rừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.