Trên đỉnh Ác Tựu phong lúc ấy đã có người xuất hiện, rất đông là khác, nhưng lại không phát ra một âm thanh nào, giống như không có ai còn sống nữa vậy!
Mấy chục tên hắc y nhân đầu trần chân đất bao vây xung quanh Bộc Dương Duy, tên nào cũng dùng một chiếc câu liêm có tên là Tử Sa Đoạn Trường câu, mắt trừng trừng nhìn cừu nhân.
Hắc Sa đảo chủ Ba Hào đã thương lượng xong xuôi với Bắc Hải Kình, cười thâm trầm nói :
– Bộc Dương Duy bang chủ! Bây giờ đã khuya. Sớm muộn gì cũng không tránh được một cuộc chiến, nên tiến hành càng sớm càng hay!
Bộc Dương Duy đáp :
– Ba đảo chủ rất thẳng thắn! Tại hạ đã sẵn sàng từ lâu.
Chàng vừa dứt lời thì Bắc Hải Kình bước lên nói :
– Hồ mỗ không tự lượng sức, muốn thỉnh giáo cao chiêu của Bộc Dương Duy bang chủ trước.
Dứt lời rút ra một cây Phán Quan bút bằng thép dài chừng hai thước, mũi nhọn sắc, phía thân trước có nhiều lỗ nhỏ li ti.
Bộc Dương Duy nghĩ thầm :
– Trên bút có nhiều lỗ, tất trong bút rỗng có chứa độc dịch. Cần cẩn thận đề phòng mới được!
Chàng cũng rút kiếm ra nói :
– Mời các chiêu hạ phát chiêu.
Bắc Hải Kình lập tức vung bút tấn công ngay.
Bộc Dương Duy chưa thi xuất tuyệt chiêu mà chỉ dùng chưởng pháp Thiên Mã thập nhị thức và kiếm pháp thông thường tiếp chiêu, công lực cũng chưa đến hết sức.
Chàng vừa đánh vừa nghĩ :
– Cuộc đấu tới đây sẽ vô cùng hung hiểm, để xem đối phương có kế sách gì, đến lúc nguy cấp sẽ nhanh chóng hạ sát thủ.
Tuy nhiên chàng không dám để chiến cuộc kéo dài, vì lúc ấy có nhiều khả năng sẽ kiệt sức.
Qua bốn năm mươi chiêu, Bộc Dương Duy đang giao chiến thì chợt cảm thấy kình phong ập tới lưng.
Chàng không quay lại, phát ra ba kiếm đẩy lùi Bắc Hải Kình rồi mới bất thần quay lại, tả chưởng vận mười thành công lực đánh ra.
Nguyên vừa rồi tên Đại đường chủ Hắc Sa đảo Hung Quỷ Tào Dật thừa cơ Bộc Dương Duy chú tâm tới đối địch nên phát ra mấy mũi ám khí định đả thương đối thủ, sau đó xuất toàn lực trong một đột kích tối hậu tiêu diệt địch nhân.
Nào ngờ Bộc Dương Duy đã vận Lục Di khí công hộ thân nên ám khí không thâm nhập vào được.
Chàng bình tĩnh đánh lui Bắc Hải Kình xong quay lại, vừa lúc Hung Quỷ xông tới định đánh vào hậu tâm, liền phát chưởng tiếp chiêu.
Chỉ nghe bình một tiếng, Hung Quỷ Tào Dật bị đánh bật lại tới hai trượng, miệng phun máu, ngã ngồi xuống, mặt tái như gà cắt tiết.
Bắc Hải Kình đã hiểu ra ý đồ của Tào Dật, định vung bút phối hợp khống chế địch, nào ngờ chậm mất một bước.
Thấy Tào Dật bị đánh ngã, hắn cười hắc hắc nói :
– Bộc Dương bang chủ thần công cái thế. Hồ mỗ rất khâm phục. Nhưng dù sao thì hôm nay ngươi không thoát khỏi đây đâu!
Rồi nhìn sang Hắc Sa đảo chủ nói :
– Ba huynh! Hôm nay nếu chúng ta không đánh nát thây tiểu tử này thì còn mặt mũi đâu mà xưng hùng Đông Hải nữa?
Ý hắn là phải tiêu diệt cho bằng được, bất chấp thủ đoạn.
Nhưng lúc ấy một nhân ảnh từ chân dốc lao qua đầu bọn hắc y nhân đầu trần chân đất xuống hiện trường.
Người đó là Hình đường Đường chủ Lãnh Vân bang Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân, trong tay xách một bọc vải máu me bê bết, không biết bên trong đựng vật gì?
Bộc Dương Duy lòng mừng khôn xiết vội hỏi :
– Ngô đường chủ, tình hình thế nào?
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân vội đến cúi mình thi lễ nói :
– Ty chức vô năng, để thuộc hạ thương vong quá nhiều. Huynh đệ Hồng Cân đội có năm người bị giết, một người bị thương.
Bộc Dương Duy gật đầu.
Năm người bị giết thì chàng đã gặp, dự định tình hình còn nghiêm trọng hơn.
Ngô Nam Vân nói tiếp :
– Tuy nhiên tặc nhân của Hắc Sa đảo đã phải trả giá đắt, mười tên bị giết, số bị thương không kể.
Hắc Sa đảo chủ nghe nói mặt không đổi sắc, cười hắc hắc nói :
– Chắc vị này là Hình đường Đường chủ của Lãnh Vân bang Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân, được mệnh danh là Ngũ Đài đệ nhất cao thủ…
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân lạnh lùng đáp :
– Ngũ Đài đệ nhất cao thủ thì không dám, nhưng Ngô mỗ cũng có chút bản lĩnh để thoát khỏi quỷ kế của các ngươi. Bây giờ có cái này tặng cho Ba đảo chủ.
Nói xong ném cái bọc vải xuống đất.
Bọc vải lăn đi mấy vòng, tự động bung ra, để lộ một cái đầu người với bộ râu quai nón đen sì.
Không chỉ người của Hắc Sa đảo mà cả Bộc Dương Duy cũng nhận ra đó là đầu của Lệ Quỷ Nghiêm Mãnh!
Lập tức vang lên mấy tiếng kêu kinh hãi :
– Nghiêm đường chủ!
Hung Quỷ Tào Dật bị trọng thương nhưng vẫn gượng đứng dậy, thảm giọng nói :
– Nghiêm đệ!
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân cười nói :
– Thế là Hắc Sa tam quỷ bây giờ chỉ còn một nửa mạng người thôi đấy! Độc Quỷ Trần Thương đã thành quỷ không đầu dưới kiếm Bang chủ chúng ta, chắc ngươi biết rồi chứ?
Hắc Sa đảo chủ Ba Hào giận đến cực điểm, gào lên một tiếng xuất chưởng xông vào đánh Ngô Nam Vân.
Cùng lúc, Bắc Hải Kình Hồ Ba vung bút xông tới Bộc Dương Duy, đồng thời hai mươi tên hắc y nhân đầu trần chân đất cũng lao vào, tay cầm Tử Sa Đoạn Trường câu phối hợp công kích.
Từ sườn núi, bảy người trong Hồng Cân đội do Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân chỉ huy nhưng vừa lên tới đỉnh núi bị hai ba chục tên đệ tử Hắc Sa đảo chặn đánh.
Trên đỉnh núi lập tức tạo thành một cuộc hỗn chiến.
Hắc Sa đảo chủ Ba Hào và Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân là hai đối thủ kẻ tám lạng người nửa cân, sức bình lực địch.
Ba Hào dùng một đôi Nhật Nguyệt đao, đao pháp cực kỳ tinh diệu, công lực lại cao, đúng là hào bá Đông Hải một phương.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân danh hiệu Ngũ Đài đệ nhất cao thủ, đi khắp giang hồ hiếm gặp đối thủ, Thất Sát kiếm pháp thi triển tới mức lâm ly, uy mãnh vô cùng.
Nhưng Bắc Hải Kình Hồ Ba lại không phải là đối thủ của Bộc Dương Duy, chàng lại rất cảnh giác không để đối phương rảnh rỗi phát độc dịch trong Phán Quan bút.
Tuy nhiên bọn hắc y nhân đầu trần chân đất tuy đối với Bộc Dương Duy không đáng kể nhưng lại gây khó khăn cho Ngô Nam Vân.
Trong số mười tên phối hợp với Đảo chủ thì có năm tên trong số Thập thất sát tinh võ công rất cao, ba mặt vây lấy Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân tấn công mãnh liệt.
Không lâu, vị Hình đường Đường chủ lâm vào hiểm thế.
Bộc Dương Duy quát lên :
– Lũ chuột đòi xưng hùng Đông Hải mà lấy đông hiếp ít, thật đáng chết một trăm lần!
Dứt lời thi triển một chiêu Trường Hận Miên Miên trong Tu La Thất Tuyệt.
Thần kiếm lập tức phát huy uy lực, chỉ trong chớp mắt đã có bốn tên bị trúng kiếm gục xuống.
Bộc Dương Duy lao sang phía Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân, cứ mỗi kiếm lóe lên là một tên hắc y nhân gục xuống.
Chỉ chốc lát lại thêm năm tên đệ tử Hắc Sa đảo bỏ mạng.
Từ sườn núi, bốn nhân ảnh lao lên đỉnh núi, nhìn lại thì ra người của Lãnh Vân bang gồm Kim Luân Thạch Lỗ, hai tên Hương chủ và Phấn Diện Ngọc Nữ Từ Mỹ Dung.
Bốn người này liền gia nhập vào cuộc hỗn chiến, liên kết với bảy tên Hồng Cân đội, đấu với gần ba chục tên đệ tử Hắc Sa đảo.
Lúc đó bọn hắc y nhân đầu trần chân đất cậy người đông đang thắng thế, vây lấy bảy võ sĩ Hồng Cân đội công kích mãnh liệt.
Trong số bảy người này đã có ba người bị thương, số còn lại đang bị dồn ép, tình thế cực kỳ nguy khốn.
Sự xuất hiện của bốn người kịp thời giải vây, chỉ chốc lát, năm tên bị Kim Luân Thạch Lỗ và Từ Mỹ Dung tiêu diệt, hai tên khác bị thương dưới tay hai Hương chủ.
Lãnh Vân bang giành lại ưu thế, từ thủ chuyển sang công.
Trước gian thạch thất, Bộc Dương Duy thi triển Tu La Thất Tuyệt tiêu diệt mười tên đệ tử Hắc Sa đảo trong số hai mươi tên phối hợp với Đảo chủ và Bắc Hải Kình Hồ Ba, số còn lại đều bị thương, chỉ còn hai cặp đấu.
Đảo chủ đánh với Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân ngoài trăm chiêu vẫn chưa phân thắng bại, còn Bắc Hải Kình Hồ Ba thì tính mạng đang bị đe dọa, trên người mang ba bốn vết thương, máu pha lẫn mồ hôi nhoe nhoét trông phát ớn.
Tên Đại đường chủ Hung Quỷ Tào Dật thì vẫn còn ngồi vận công trị thương chưa hồi phục.
Bộc Dương Duy nghĩ thầm :
– Lào sao mà vẫn không thấy Thu Nguyệt đại sư và Tần đường chủ đâu cả? Chẳng lẽ họ không bị bắt tới đây?
Lướt qua trường đấu, thấy quân mình đang thắng thế, chàng liền quyết định hạ sát thủ giết chết Bắc Hải Kình Hồ Ba rồi vào thạch thất kiểm tra xem, liền quát to lên một tiếng, xuất một chiêu trong Tu La Thất Tuyệt đánh bay ngọn Phán Quan bút của đối phương…
Bắc Hải Kình Hồ Ba lảo đảo lùi lại thì thấy ánh liếm đã lóe lên trước mặt…
Trong khi tính mạng của Bắc Hải Kình Hồ Ba sắp bị kết liễu thì một nhân ảnh lao sang đánh lùi Bộc Dương Duy quát :
– Dừng tay!
Bộc Dương Duy nhìn lại, nguyên là Hắc Sa đảo chủ Ba Hào.
Chàng chỉ kiếm hỏi :
– Ba đảo chủ! Còn trăn trối gì nữa hay sao?
Ba Hào quay vào thạch thất quát :
– Dẫn người ra đây!
Bộc Dương Duy nghĩ thầm :
– Đúng là Thu Nguyệt đại sư, Tần đường chủ và mấy huynh đệ bị bắt tới đây thật rồi!
Chàng ra lệnh cho thuộc hạ lùi lại không đánh nữa.
Trong khi thạch thất bước ra một bạch y thiếu nữ, theo sau là hai tên hắc y nhân đầu trần chân đất.
Vừa nhận ra người đó, Bộc Dương Duy liền biến sắc!
Người đó chính là Bạch Thúy Bình!
Ba Hào không rời mắt khỏi Bộc Dương Duy, thấy thần sắc của chàng biến dị như vậy liền cười hắc hắc nói :
– Bộc Dương bang chủ! Người trong giang hồ nói rằng các hạ thiết đảm lâm trường, không ngờ nay thấy một thiếu nữ cũng kinh hồn lạc phách đi như vậy…
Trong số người của Lãnh Vân bang chưa ai biết Bạch Thúy Bình là ai, nhưng đều đoán rằng người này có quan hệ rất mật thiết với Bang chủ.
Từ Mỹ Dung nhìn Bạch Thúy Bình không rời mắt.
Dưới ánh trăng, sắc đẹp của nàng lại càng rực rỡ, có lẽ Tây Thi trong huyền thoại cũng chỉ đến thế này thôi!
Cô ta thừa nhận rằng mình kém hẳn đối phương, trong lòng chợt thấy dấy lên sự ghen tuông và tự ti.
Một hắc y nhân ấn tay vào hậu tâm Bạch Thúy Bình, tới cách Bộc Dương Duy ba trượng thì kéo nàng dừng lại.
Bạch Thúy Bình nhìn chàng đầy kích động nhưng không nói gì, xem chừng đã bị khống chế huyệt đạo.
Ba Hào cười hắc hắc nói :
– Đại bang chủ! Chỉ cần nhìn thái độ của các hạ cũng biết giữa hai người có quan hệ rất thắm thiết, không sai chứ?
Bộc Dương Duy trấn tĩnh lại nói :
– Tại hạ không phủ nhận. Ngươi có điều kiện gì cứ nói ra đi!
Ba Hào cất giọng thâm trầm nói :
– Bộc Dương bang chủ rất hào sảng! Ba mỗ cung kính không bằng tuân lệnh vậy!
Tới đó giọng đanh lại :
– Bộc Dương Duy! Muốn Ba mỗ thả Bạch cô nương ra thì rất dễ. Chỉ cần chấp nhận hai điều kiện…!
Bộc Dương Duy lạnh lùng hỏi :
– Điều kiện gì?
– Thứ nhất, Bang chủ hãy tuyên bố rằng từ nay không được động đến người của Hắc Sa đảo, nếu gặp chúng ta thì người của Lãnh Vân bang buộc phải tránh đi, không can thiệp vào…
Bộc Dương Duy không trả lời, lại hỏi :
– Điều kiện thứ hai?
Ba Hào đáp :
– Điều kiện thứ hai càng dễ dàng hơn. Ba mỗ mượn tạm thanh Tu La kiếm và pho Điêu Long bảo lục một thời gian…
Bộc Dương Duy nghe nói, trong đầu lóe lên hàng chục ý nghĩ đan xen lẫn nhau.
Nếu cự tuyệt, tính mạng của Bạch Thúy Bình sẽ khó toàn, điều đó không có gì nghi ngờ.
Nếu chấp nhận tức một hình thức liên kết với ác đảng, đành để mặc chúng hành hung, sát hại giang hồ.
Hơn nữa Điêu Long bảo lục là võ công chí thượng, một khi để đối phương luyện thành thì trong giang hồ còn ai đối địch với tên ma đầu này được nữa?
Đột nhiên Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân quát to một tiếng lao cả người lẫn kiếm vào Hắc Sa đảo chủ Ba Hào.
Bộc Dương Duy đã sớm cầm sẵn Xích Long lăng ở tay trái, lợi dụng cơ hội đó ném đi.
Một ánh chớp lóe lên, một trong Thập thất sát tinh khống chế Bạch Thúy Bình bị Xích Long lăng đánh nát bả vai thét lên đau đớn, lùi lại.
Bộc Dương Duy lao tới như cơn lốc, xung kiếm chém chết tên thứ hai rồi xuất thủ giải khai huyệt đạo cho Bạch Thúy Bình.
Chính lúc ấy Bắc Hải Kình Hồ Ba xông tới, Bộc Dương Duy thu Xích Long lăng về tiếp tục phát ra.
Hồ Ba chỉ thấy mắt hoa lên, chợt kịp lùi về tránh thì cảm thấy hai tay phải nhói lên, nhìn xuống mới thấy nguyên cả bàn bị cây lăng chém đứt ngọn, bàn tay phải còn cầm chắc Phán Quan bút rơi xuống đất…
Bộc Dương Duy quay sang nhìn, thấy Ba Hào vừa đánh lui Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân liền hỏi :
– Ngô đường chủ bảo hộ cho Bạch cô nương, để bổn tọa đối phó với tên Đảo chủ này!
Rồi không chờ Ngô Nam Vân trả lời, vung kiếm tấn công Ba Hào.
Bộc Dương Duy vừa xuất thủ, bọn Kim Luân Thạch Lỗ và võ sĩ trong Hồng Cân đội cũng tiếp tục tấn công địch.
Hắc Sa đảo chủ thấy tình thế đã tuyệt vọng, lòng đầy thù hận liều mạng vung Nhật Nguyệt đao quyết một phen sống mái với Bộc Dương Duy.
Lúc đó cả song phương đều bị thương cũng rất nhiều, phía Hắc Sa đảo mười bảy tên Thập thất sát tinh chỉ còn lại sáu tên, năm mươi tên đệ tử còn chưa tới hai chục, Hắc Sa tam quỷ thì hai chết một trọng thương. Bắc Hải Kình Hồ Ba bị loại khỏi vòng chiến.
Bên người của Lãnh Vân bang cũng tổn thất không ít, mười hai võ sĩ của Hồng Cân đội do Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân chỉ huy chỉ còn lại năm người, số Hương chủ đi theo Kim Luân Thạch Lỗ chỉ còn lại một mình Khâu Hùng.
Bộc Dương Duy không muốn để thương vong nhiều hơn nữa, liền thi triển tuyệt học Tu La Thất Tuyệt tấn công.
Hắc Sa đảo chủ Ba Hào quả không hổ danh nhân vật hùng bá Đông Hải, cầm cự được ba chiêu Trường Hận Miên Miên, Thượng Hạ U Minh và Luân Hồi Thập Diện mà vẫn chưa bại.
Bộc Dương Duy nghiến răng xuất liền một lúc ba chiêu Bích Huyết Tam Tàn, Hồn Quy Cực Lạc và Cửu Chuyển Câu Mệnh!
Thần kiếm tuyệt chiêu lập tức phát huy thần uy, hai chiêu đầu đánh bay đôi Nhật Nguyệt đao, chiêu kiếm thứ ba chém xả xuống vai tên Đảo chủ làm dứt nguyên cả cánh tay phải.
Ba Hào mặt tái mét, đưa tay trái ôm lấy vết thương lảo đảo lùi lại, gương mặt thù hận nhìn đối phương.
Bọn người Hắc Sa đảo hốt hoảng la lên một tiếng, tất cả thu Tử Sa Đoạn Trường câu lùi lại.
Bộc Dương Duy tra kiếm vào vỏ, chậm rãi nói :
– Ba đảo chủ! Như các hạ đã nói. Hắc Sa đảo và Lãnh Vân bang đã thành thế thủy hỏa bất dung, cuộc chiến hôm nay quyết định sự sinh tử tồn vong của hai môn phái chúng ta. Cừu hận giữa quý đảo và bổn bang không phải là chuyện một sớm một chiều. Những gì mà người của Hắc Sa đảo gây ra cho bổn bang và cho toàn giang hồ, đáng phải giết sạch không để một ai sống sót…
Hắc Sa đảo chủ Ba Hào lướt mắt nhìn toàn trường, thấy người chết và bị thương nằm ngổn ngang, hầu hết là môn hạ đệ tử của mình, chỉ còn lại hơn hai chục tên còn sống.
Hắn thở dài nói :
– Bộc Dương Duy! Tục ngữ có câu được làm vua, thua làm giặc. Lão phu hôm nay bại dưới tay ngươi, vốn không muốn sống nữa. Nhưng…
Hắn dừng một lúc lại tiếp :
– Lão phu cầu xin ngươi tha chết cho những người còn lại của Hắc Sa đảo ở đây, còn bản thân lão phu thì ngươi muốn giết, muốn mổ thế nào cũng không oán hận.
Hắc Sa đảo chủ Ba Hào, mấy năm qua xưng hùng Đông Hải, võ lâm Trung Nguyên chẳng môn phái nào nghe danh Hắc Sa đảo là không kinh hồn táng đởm.
Uy danh lẫy lừng tứ hải, nay thân bị trọng thương phải hạ giọng cầu xin như thế đã quá bi thảm rồi…
Điều đáng quý là một tên gian hùng mà nay còn biết quên mình nghĩ đến thuộc hạ.
Bọn đệ tử Hắc Sa đảo đồng thanh nói :
– Chúng tôi nguyện cùng sinh tử với Đảo chủ sống mái với địch!
Bộc Dương Duy Hừ một tiếng nói :
– Các ngươi bây giờ mà còn nói được câu đó ư?
Ba Hào oán hận nói :
– Bộc Dương Duy! Hôm nay Hắc Sa đảo bị diệt trừ bởi tay ngươi, đó là do ta võ nghệ không tinh, đừng cậy thế mà nhục mạ…
Bộc Dương Duy quát :
– Ta không nhục mạ ngươi võ nghệ không tinh, chỉ hận ngươi không biết quản giáo thuộc hạ, ngay chính bản thân ngươi cũng quá ác độc!
Ba Hào cúi đầu không đáp.
Bộc Dương Duy chợt hỏi :
– Bây giờ xin Đảo chủ hãy thành thực trả lời một câu: bổn bang có hai vị Đường chủ và mấy tên thuộc hạ bị mất tích, không biết người của quý đảo…
Ba Hào ngắt lời :
– Chỉ trừ hai vị Đường chủ Trần Thường và Nghiêm Mãnh bị giết không trở về báo cừu, tất cả những người còn lại bị bổn đảo đã tập trung hết ở đây.
Lão phu khẳng định rằng ngoài vị Bạch cô nương ra, người của bổn đảo không bắt giữa một người nào khác.
Bộc Dương Duy gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi nói :
– Tại hạ có thể để cho các vị trở về đảo, nhưng cần phải tuân theo một điều kiện…
Ba Hào lóe lên hy vọng, hỏi :
– Điều kiện gì?
– Từ nay người của quý đảo không được hoạt động ở Trung thổ. Nếu có việc cần tiếp tế lương thực hoặc thăm bằng hữu, tuyệt đối không được gây xung đột với võ lâm Trung Nguyên!
Ba Hào gật đầu đáp :
– Lão phu chấp nhận.
Nên biết người trong giang hồ, cho dù là hắc đạo đi nữa, một lời đã nói ra ắt nặng tựa non.
Hắc Sa đảo chủ nói xong định quay đi, nhưng ngập ngừng một lúc rồi thêm một câu :
– Đa tạ Bộc Dương bang chủ đã gia ân không giết. Một khi còn sống, lão phu sẽ nhớ ân tình này.
Giọng lão tỏ ra thành thực, ánh mắt quả nhiên không lộ ra chút oán hận nào.
Bộc Dương Duy đáp :
– Đảo chủ không cần khách khí.
Ba Hào quay sang Bắc Hải Kình Hồ Ba hỏi :
– Hồ huynh có nói gì nữa không?
Hồ Ba lắc đầu.
Mấy tên hắc y nhân đầu trần chân đất bước tới dìu Đảo chủ Hồ Ba và Hung Quỷ Tào Dật rời khỏi đỉnh núi biến mất trong bóng đêm.
Bây giờ Bạch Thúy Bình mới bước tới gần Bộc Dương Duy nói :
– Duy ca!
Bộc Dương Duy nhẹ giọng hỏi :
– Bình muội, làm sao nàng lại sa vào tay chúng?
Bộc Dương Duy thổn thức nói :
– Sáng qua thiếp rời khỏi Sa Hà trấn, đang trên đường tới Hoài Dương sơn thì gặp hai tên hán tử tự xưng mình là người của Lãnh Vân bang. Thiếp tin lời chúng, cuối cùng bị dẫn đến đây…
Bộc Dương Duy ngạc nhiên hỏi :
– Làm sao mà bọn chúng biết được nàng muốn tới Lãnh Vân bang chứ?
Bạch Thúy Bình đáp :
– Lúc ở khách điếm trong Sa Hà trấn, thiếp có hỏi đường tên tiểu nhị, nói rằng mình định đến Hồi Nhạn sơn trang. Có lẽ chúng nghe thấy… May mà gặp được chàng, nếu không…
Nói tới đó bổ vào ngực chàng thổn thức.
Bộc Dương Duy nắm tay chàng nói :
– Bình muội! Bây giờ mọi việc đã qua. Chúng ta gặp được nhau, thế là tốt rồi. Nàng đừng khóc nữa!
Lúc đó phương đông đã ửng hồng.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân không chờ Bang chủ ra lệnh, bảo mọi người xử lý hiện trường, chôn cất tử thi và điều trị cho những người bị thương.
Lúc đó Bộc Dương Duy mới phát hiện ra Từ Mỹ Dung không còn ở đó nữa, thở dài thầm nghĩ :
– Có lẽ cô ta hận mình lắm… Nhưng biết làm thế nào được? Chẳng thà cô ấy đau khổ một lần, còn hơn lỡ cả cuộc tình duyên…
* * * * *
Trời vừa sáng rõ, mười hai người của Lãnh Vân bang trở lại ngôi miếu cũ ngoại vi Sa Hà trấn.
Trong miếu viện đầy tử khí, bảy tám tử thi vẫn nằm y nguyên, đàn ngựa tản ra gặm cỏ quanh miếu.
Bộc Dương Duy gọi Ngô Nam Vân và Thạch Lỗ đến nói :
– Bây giờ chúng ta cứ theo kế hoạch mà hành động. Bây giờ để Khâu hương chủ cùng hai võ sĩ Hồng Cân đội vào thành nghỉ ngơi và bảo vệ những người bị thương, còn chúng ta chia nhau tìm người mất tích.
Mọi người cứ theo kế hoạch mà hành động.
Khâu Hùng chỉ huy hai tên võ sĩ đưa ba người bị thương vào thành tìm khách điếm nghỉ lại, còn Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân, Kim Luân Thạch Lỗ và ba võ sĩ Hồng Cân đội chia thành hai tổ, Bộc Dương Duy và Bạch Thúy Bình nhập vào làm một, ước định phương thức liên lạc, địa điểm tập trung rồi chia ba hướng tra tìm.
Bộc Dương Duy và Bạch Thúy Bình phi ngựa đi theo một sơn đạo.
Suốt hai tháng bây giờ mới gặp lại nhau, hai người sánh ngựa vừa quan sát hai bên đường vừa nói chuyện tâm tình.
Không biết qua bao lâu, chợt hai người đến trước một ngọn núi đá.
Chợt trên không có tiếng vỗ cánh rất mạnh, Bạch Thúy Bình ngẩng đầu lên nhìn, hốt hoảng la lên :
– Duy ca, con chim ưng lớn quá!
Bộc Dương Duy cũng ngẩng lên, thấy trên không có một con chim ưng đang sà xuống thấp, đôi cánh điểm bạc.
Chàng nhận ra con ác điểu cảu Ngân Ưng Cô Tẩu đã từng tấn công mình.
Con chim giữ khoảng cách chừng mười lăm trượng, không sà xuống thấp hơn nữa, bay theo hai kỵ sĩ như muốn giám sát họ.
Bạch Thúy Bình nói :
– Duy ca! Muội có cảm giác như con chim này được người nuôi dưỡng và huấn luyện mới bám theo chúng ta như vậy…
Bộc Dương Duy gật đầu nói :
– Không sai! Nó là vật của Ngân Ưng Cô Tẩu…
Bạch Thúy Bình ngạc nhiên hỏi :
– Có phải chàng nói là Vũ Kinh tiền bối, người đã quy ẩn giang hồ hai ba chục năm trước không.
Bộc Dương Duy chưa kịp trả lời thì một nhân ảnh từ trên đỉnh núi lao xuống như ánh chớp.
Chỉ lát sau, người đó đã đáp xuống trước hai kỵ sĩ.
Bộc Dương Duy vừa nhìn qua đã nhận ra Ngân Ưng Cô Tẩu Vũ Kinh liền nói :
– Vũ lão tiền bối! Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!
Ngân Ưng Cô Tẩu lạnh lùng đáp :
– Lão phu đang có chuyện cần hỏi ngươi đây!
Bộc Dương Duy ngạc nhiên hỏi :
– Chuyện gì vậy?
Ngân Ưng Cô Tẩu Hừ một tiếng nói :
– Ngươi giả vờ không biết hay không biết thật?
Bộc Dương Duy tỏ vẻ bất bình :
– Chuyện gì thì lão tiền bối cứ nói ra rồi mời biết, nếu không tại hạ làm sao biết được?
– Thuộc hạ của ngươi có một tên hòa thượng, một cô nương và hai tên trung niên hán tử không?
Bộc Dương Duy biết tin tức của Tiếu Diện Phật và Tần Nhu Nhu thì mừng rơn vội hỏi :
– Có có! Họ đang ở đâu?
Ngân Ưng Cô Tẩu xẵng giọng :
– Còn ở đâu nữa? Chúng dám thâm nhập Vạn Hoa cốc của ta, không những tàn phá dược vật mà còn làm hại vật nuôi của lão phu nữa…
Nguyên là ngày hôm trước Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư và Thanh Điệp Tần Nhu Nhu cùng bảy tên Hương chủ ở lại canh gữ miếu bảo vệ cho những người bị thương.
Tiếu Diện Phật thương thế đã gần hồi phục nhưng trong bảy tên Hương chủ thì có hai tên bị thương khá nặng.
Gần như cùng lúc Kim Luân Thạch Lỗ bị người của Hồng Si hội tập kích, bọn Tiếu Diện Phật cũng bị tặc nhân Hắc Sa đảo tấn công.
Vì người đông, lại có cả Độc Quỷ Trần Thường tham chiến nên Lãnh Vân bang bị tổn thất nặng nề, năm Hương chủ bị giết.
Tiếu Diện Phật thấy tình hình bất lợi nên cùng Tần Nhu Nhu và hai tên Hương chủ còn sống sót phá vây chạy đi.
Không biết do ma xui quỷ khiến thế nào mà bốn người lạc vào Vạn Hoa cốc của Ngân Ưng Cô Tẩu.
Lúc đó lão ma không có trong cốc, hai con ưng canh giữ ở đó, thấy có người thâm nhập liền tấn công.
Chúng không địch nổi bốn cao thủ, nêu sau cuộc chiến, một con bị thương, còn con kia bay mất.
Bên này một tên Hương chủ cũng bị ác điểu làm bị thương.
Tiếu Diện Phật nổi giận, cho rằng đây là sào huyệt của tà môn hại người nên dùng cây Thiết Nha sản nặng tới sáu bảy chục cân phá tan khu hoa viên và thảo dược.
Nhưng hoa viên được Ngân Ưng Cô Tẩu bố trí thành Bát Quái trận, trong đó có những bụi mây song gọi là Cầm Nhân đằng có khả năng tự động trói người.
Ngày xưa Ngân Ưng Cô Tẩu tốn rất nhiều tâm huyết mới tìm được giống mây đặc biệt này đem về trồng ở đây.
Ngoài ra trong vườn dược thảo còn có loại dược tài rất quý là Cửu Thiên Hương.
Bọn Tiếu Diện Phật bốn người bị lạc vào Bát Quái trận và bị Cầm Nhân đằng trói lại hết.
Không lâu thì Ngân Ưng Cô Tẩu trở về, thấy quang cảnh tàn phá đó thì rất tức giận.
Biết đối phương là người của Lãnh Vân bang, lão ma đoán rằng Bộc Dương Duy còn hận mình giải cứu cho Lãnh Tâm Tiểu Ẩn Tiêu Quảng nên cho thuộc hạ tới đây làm náo loạn.
Bởi thế nên lão để mặc bọn Tiếu Diện Phật bốn người bị trói trong Bát Quái trận để tìm Bộc Dương Duy tính sổ.
Bộc Dương Duy nghe kể, trầm tĩnh nói :
– Lão tiền bối! Đây chỉ là sự hiểu lầm, xin hãy lượng thứ cho bọn vãn bối vì không biết mà mạo phạm.
Ngân Ưng Cô Tẩu tức giận quát :
– Ngươi nói nghe đơn giản quá! Bọn chúng đến tận cấm địa của lão phu đả thương thần điểu mà ta mất bao nhiêu công sức nuôi dạy, phá hoại không biết bao nhiêu dược tài quý hiếm, nay ngươi muốn ta thả chúng đi thì khác nào mở cửa Vạn Hoa cốc cho người khác tự do mặc sức tàn phá?
Bộc Dương Duy vẫn nhỏ nhẹ hỏi :
– Vậy ý tiền bối muốn giải quyết thế nào?
Ngân Ưng Cô Tẩu đáp :
– Ý của lão phu rất đơn giản.
– Xin tiền bối cho biết.
– Mỗi tên xâm lấn tự chặt một ngón tay để ghi nhớ, và cam kết rằng sau này không bao giờ được bước chân vào nơi tĩnh tu của ta nữa.
Kể ra điều kiện đó không phải là khắc nghiệt lắm, có thể chấp nhận được.
Nhưng vấn đề ở đây là uy danh cả một phái Lãnh Vân bang.
Bộc Dương Duy lắc đầu nói :
– Không được…
Ngân Ưng Cô Tẩu nổi giận quát lên :
– Vậy là ngươi không chịu? Nên nhớ rằng giữa chúng ta còn có cuộc ước đấu chưa thực hiện…
– Tiền bối muốn động thủ cùng vãn bối hay sao?
– Lão phu chính đang có ý đó. Nên biết người khác sợ ngươi, còn Vũ Kinh này chưa coi Ngọc Diện Tu La vào đâu!
Bộc Dương Duy nói :
– Nếu tiền bối đã quyết ý như thế, tại hạ đành bồi tiếp. Nếu may thắng được tiền bối một chiêu nửa thức, xin tiền bối thả người, và sự hiểu lầm này tới đây kết thúc. Nếu vãn bối bị thua, chẳng những bốn người bị bắt phải chấp nhận điều kiện tiền bối vừa đưa ra mà bản thân vãn bối cũng nghe theo bất cứ sự xử lý nào.
Bạch Thúy Bình nghe lão quái xưng danh, lại thấy Bộc Dương Duy đề ra điều kiện như thế, sợ hãi nói :
– Duy ca…
Bộc Dương Duy bình thản nói :
– Bình muội! Như vậy là nàng gặp may đấy! Hôm nay sẽ được mở rộng tầm mắt, chứng kiến võ công cái thế của vị cao nhân tiền bối xưng hùng thiên hạ mấy chục năm trước…
Ngân Ưng Cô Tẩu quát lên :
– Đừng nhiều lời nữa! Động thủ đi!
Bộc Dương Duy lùi lại mấy bước nói :
– Tiền bối niên cao đức trọng, xin hãy xuất chiêu trước!
Ngân Ưng Cô Tẩu không đáp, lập tức phát chưởng.
Ngay từ đầu, lão đã xuất tuyệt chiêu, muốn dồn đối phương vào thế hạ phong để sớm chấm dứt cuộc đấu.
Bộc Dương Duy thi triển Thiên Ma thập nhị thức đối địch.
Ngân Ưng Cô Tẩu có công lực năm chục năm tu luyện, có thể coi là một trong số ít nhân vật tuyệt đỉnh võ lâm. Vạn Hoa chưởng pháp lại rất ngụy dị kỳ ảo, xưa nay hầu như chưa gặp đối thủ.
Nhưng Bộc Dương Duy do kỳ duyên được ăn Đại Đào tiên quả và được Độc Thủ Ma Quân chân truyền công phu và truyền thêm nội lực mấy chục năm nên không kém gì đối phương. Thiên Ma thập nhị thức cũng là chưởng pháp nhất tuyệt trong giang hồ, khiến Ngân Ưng Cô Tẩu không sao chiếm được ưu thế.
Một trăm chiêu qua đi…
Quả là một đôi kỳ phùng địch thủ, một cuộc long tranh hổ đấu!
Lại thêm trăm chiêu nữa…
Cả hai cũng thầm kinh hãi trước công lực và võ học của đối phương. Đối với Bộc Dương Duy thì từ khi xuất đạo tới nay, đây là lần đầu tiên chàng gặp đối thủ không kém mình.
Còn Ngân Ưng Cô Tẩu thầm nghĩ :
– Chẳng trách nào Ngọc Diện Tu La được giang hồ tán tụng như thế. Xem ra hắn còn trẻ mà võ công kiệt xuất thế này không thể khinh thị được…
Bạch Thúy Bình đứng ngoài quan sát, tuy rất lo lắng cho tình nhân nhưng bị võ học chí thượng và những kỳ chiêu dị thức của song phương cuốn hút nên càng lúc càng hứng thú.
Trong lúc trận đấu đang kịch liệt, chợt hai đối thủ tách nhau ra, chằm chằm nhìn đối phương rồi cùng thét to, vung cả song chưởng lao vào…
Lần này phát ra một tiếng nổ rền trời, song phương đều bật ngược lại.
Bộc Dương Duy lùi ba bước, khí huyết nghịch xung, cố ghìm mới khỏi ói máu ra.
Ngân Ưng Cô Tẩu bị chấn lùi tới năm bước nhưng không giữ được trầm ổn ngã ngồi xuống, khóe môi rỉ máu, sắc mặt tái mét.
Bộc Dương Duy bước đến gần nói :
– Vũ lão tiền bối! Như vậy chưa thể nói là bị bại. Chúng ta hãy vận công điều tức một chút rồi đấu tiếp!
Ngân Ưng Cô Tẩu không nói gì, nhắm mắt hành công.
Một lúc sau lão mở mắt đứng lên nói :
– Như vậy là hôm nay lão phu đã biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân. Bộc Dương bang chủ hãy chờ đấy một lúc, lão phu sẽ về thả người.
Nói xong đưa tay phải chùi máu trên mép, phi thân lên núi, thân pháp còn rất nhanh.