Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ Mời

Chương 128 - Quá Khứ Của Hắn Không Muốn Nàng Trải Qua Một Lần Nữa

trước
tiếp

“Ta đã nói, nếu người giết nàng ta sẽ không còn là người của Xích Hà cung nữa”

Người áo đen thu lại tiễn, cung Thiên Sát trên tay cũng biến mất. Hắn ta hừ lạnh thanh âm có mấy phần bất đắc dĩ “Cô ta rốt cuộc tốt đến mức nào khiến ba người các ngươi đều phản bội ta?”

Hắc Kết nhìn qua Phong Nguyệt Vô Thần bị trọng thương “Người không bao giờ biết được!”

Hắc Kết ngồi xuống xem tình hình của Khanh Khanh, nàng ngẩn đầu kéo lấy tay hắn “Cứu cô ấy”

Hắc Kết Gật đầu đưa Khanh Khanh cùng Hàn Khiết Tử đi, lúc đi ngang qua Vô Thần hắn dùng thanh âm chỉ hai người nghe nói “Nếu ngươi đã không bảo vệ được nàng thì nàng là của ta”

Phong Nguyệt Vô Thần siết tay thật chặt nhìn hai người họ rời đi.

“Thế nào đau lòng?”

Phong Nguyệt Vô Thần ngồi bệt xuống đất cười “Ta có thể đau lòng cho cả thiên hạ, chỉ duy nhất không đau lòng cho ngươi!”

Người áo đen kia im lặng, hắn đẩy mũ áo choàng xuống, tháo mặt nạ sắt trên mặt ra, giọng nói cũng thay đổi “Là vì dung mạo của ta?”

Vô thần ngẩn đầu nhìn nữ tử xinh đẹp tràn đầy oán hận đang đứng ở kia, khuôn mặt nàng rất đẹp chỉ là má trái có một vết sẹo bị chủy thủ hủy đi. Vô Thần cười “Ngươi quá lộ liễu rồi, đóng giả ông ta phải đóng thật một chút, không nên tùy tiện dùng Thiên Sát cung hai lần”

Phong Nguyệt Vô Thần đứng dậy lau đi vết máu ở khóe miệng “Nói với ông ta, cho dù ta chết cũng quyết không trở lại nơi ghê tởm đó”

Nữ tử đứng nhìn hắn rời đi, khẽ cười, nụ cười đau khổ “Tất cả nhưng gì ta làm cho ngươi đều vô nghĩa, chỉ vì ta là con gái ông ta sao?”

Phong Nguyệt Vô Thần hơi dừng bước “Ta không quan tâm ngươi là ai, người ta yêu chỉ có một và không thể nào là ngươi!”

*

_Túy Yên cung_

Hàm Mộc Vân đang nằm nhàn nhã trên tràng kỉ nhìn thấy Khanh Khanh một thân dính máu cùng Hắc Kết đi vào thì kinh hãi “Khanh Khanh, tỷ làm sao vậy, tỷ…”

“Ngươi có thể cứu cô ấy không?” – giọng nói nàng yếu đến cực điểm.

Mộc Vân nhìn qua Hàn Khiết Tử đang trong vòng tay Hắc Kết chau mày, cô cầm tay cô ấy kiểm tra mạch đập “Nàng ta đang đứng trước quỷ môn quan rồi, chỉ cần cửa mở nàng ta sẽ toi đấy”

“Còn cách nào khác không?”

Mộc Vân nhìn Hàn Khiết Tử, dò mạch ở cổ, tim không còn đập nữa nhưng mạch vẫn không bị đứt gãy. Cô nhìn Khanh Khanb ánh mắt nghi hoặc “Tỷ đã cho nàng uống cái gì vậy? Kinh mạch nàng ta đáng lẽ là đã đứt cả rồi. Tỷ khi nào biết y thuật vậy?”

Khanh Khanh nhớ đến lọ thuốc Mộ Dung Xuất cho nàng trước đây dùng để giả chết cho Lương chiêu nghi. Nàng vịnh vào bàn trà ngồi xuống, lấy trong người ra hai lọ nhỏ ném cho Mộc vân

“Một bình dùng để phong bế tâm mạch, giả chết một thời gian. Một bình là thuốc giải”

Nàng nén chịu cảm giác mệt mỏi đau nhứt toàn thân bị xích sắt cứa đến chảy máu “Cứu cô ấy, ta không muốn nợ ai, cứu cô ấy ngươi cũng được lợi”

Mộc Vân bĩu môi “Được được, ta cứu nhưng mà ta phải chữa trị cho tỷ trước….”

Hắc Kết không để cô nói hết, đặt Hàn Khiết Tử lên giường nhỏ bên cạnh, đi tới chỗ Khanh Khanh “Không cần ta lo cho cô ấy”.

Mộc Vân nhìn hắn đấy mắt đầy nghi ngờ “Ngươi là ai? Ta không quen biết ngươi là sao giao Khanh Tỷ cho ngươi được…”

Hắc Kết không quan tâm Mộc Vân đang ở bên cạnh lãi nhãi, hắn đỡ Khanh Khanh dậy để nàng tựa vào người hắn mà đứng vững “Ta còn nghĩ người không phải là Quý phi nương nương mà là bà tử trông trẻ mới đúng”

Mộc Vân trợn mắt tức đến mức nói không nên lời trừng mắt nhìn Khanh Khanh bị Hắc Kết đưa đi. Cô nhìn qua Hàn Khiết Tử sống dỡ chết dỡ trên giường nhỏ, trong ba ngày nếu không cứu e rằng sẽ đi báo danh với diêm vương.

“Nguyệt Tuy, cô đưa người này đi tìm lão quỷ y một chuyến đi”

*

Hắc Kết muốn đưa Khanh Khanh đến một khách điếm ngoại thành trị thương nàng lại cản lại

“Đưa ta về Dạ Nguyệt sơ trang”

Hắc Kết đắng đo một chút, có lẽ hiện giờ Dạ Nguyệt chính là nơi an toàn nhất của nàng, cho dù Xích Hà cung có muốn giết nàng cũng không dám vào Dạ Nguyệt sơn trang đi.

Khanh Khanh dần mất ý thức trong lòng Hắc Kết, nàng ghét thân thể yếu hiện tại chỉ chút vết thương nhỏ đã kiệt sức. Có lẽ là do nàng lười biếng lâu quá rồi!

Người đầu tiên phát hiện ra Khanh Khanh là Đông Phương Viên Nhi, cô bé thấy Hắc Kết đặt nàng dưới gốc đào trước cửa sơn trang. Viên Nhi chạy lại kéo áo Hắc Kết “Sao ca ca lại để Khanh Nhi Tỷ Tỷ ở đây?”

Hắc Kết ngồi xuống vuốt tóc cô bé “Ngoan, vào trong kêu phụ thân con cứu Khanh Nhi đi, nàng đang bị thương rất nặng”

Viên Nhi ngoan ngoãn gật đầu ánh mắt lo lắng nhìn Khanh Khanh “Tỷ tỷ có chết không?”

“Sẽ không đâu. Tiểu muội này, phụ thân con nếu hỏi thì bảo không thấy ca ca nhé, khi nào Khanh Nhi tỉnh ca ca sẽ quay lại”

Viên Nhi có chút không hiểu nhưng cũng gật đầu “Vâng ạ”

“Ngươi đang làm gì đó, lại nói chuyện với người lạ? Thật không sợ phụ thân đánh chết nha” – Đông Phương Hạo thấy Viên Nhi đứng đó liền chạy lại

“Ta không nói chuyện với người lạ, ca ca là đưa Khanh Nhi tỷ tỷ về, tỷ ấy bị thương rồi”

Đông Phương Hạo nhìn Khanh Khanh bất tỉnh nằm dưới gốc đào, bạch y loan lỗ vết máu, xen ra bị thương rất nặng

“Ngươi ở đây, ta vào gọi phụ thân”

*

_Tam Vương phủ_

“Huynh làm gì lại để bản thân bị thương nặng đến mức này?” Liễu An Nhiên cau mày nhìn Phong Nguyệt Vô Thần đem một thân đầy thương tích trở về.

Vô Thần lắc đầu ngồi xuống ghế nhỏ bên bàn trà “Không nghiêm trọng”

Liễu An Nhiên hừ một tiếng, kéo ghế tới ngồi đối diện bắt mạch cho hắn ánh mắt ngờ vực “Huynh bị ông ta đánh trọng thương?”

Vô Thần lắc đầu “Là Xích Dụ Yên”

Liễu An Nhiên không dám đùa giỡn nữa nghiêm túc “Huynh cởi y phục ra ta coi vết thương xem”. Cô không cho hắn mở lời cự tuyệt đã tháo đai lưng, kéo áo hắn xuống

Trên lưng Vô Thần xuất hiện một vệt thâm đen tím, Liễu An Nhiên chau mày lấy trong người ra lọ thuốc bôi lên vết thương “Huynh nên trở về Huyết Ưu cung một chuyến, ta hiện tại đã không còn công lực, chỉ có Hắc Minh vận công chữa trị cho huynh”

Vô Thần hững hờ “Ừ” một tiếng, xem như người bị thương không phải là hắn.

Liễu An Nhiên kéo vạt áo hắn lên liền chú ý đến vết thương trên bả vai hắn, cô đưa tay chạm nhẹ vào liền nhìn thấy đôi mày của Vô Thần nhíu lại

“Vết thương này của huynh từ đâu mà có?” – Liễu An Nhiên hỏi, trong lòng cô dần hiện ra một đáp án

Phong Nguyệt Vô Thần dường như mất tự nhiên kéo lại vạt áo “Không có gì, chỉ là vô ý để bị thương”. Vô Thần đứng lên muốn rời đi lại nghe Liễu An Nhiên nói

“Rõ ràng là vết bỏng, hơn nữa bị bỏng rất nặng, vết thương đã bị một thời gian rồi nhưng vẫn không lành được”

Phong Nguyệt Vô Thần cười khổ, giọng điệu bất đắc dĩ “Nhiều khi ta thật hối hận vì để muội theo học y thuật”

Cho dù Vô Thần không để Liễu An Nhiên học y thuật cô cũng có thể nhận ra những vết thương như vậy, hắn không biết và cũng không thể biết trước khi cô đến bên cạnh hắn cô là ai.

“Thần, ngày đó huynh biết mất là trở lại Nam Cương?”

Phong Nguyệt Vô Thần thu lại nụ cười, vẻ mặt mất tự nhiên. Liễu An Nhiên cuối cùng cũng đã rõ mọi chuyện, ngày đó ở khách điếm Viên Châu cô không tìm được hắn, cứ nghĩ hắn trở về Huyết Ưu cung. Không ngờ lại đến đó

“Tại sao huynh không nói cho Lam Khanh Khanh biết?”

Vô Thần trầm mặt “Nàng đã rời xa ta còn bị Xích Dụ Yên đuổi giết, Hắc Kết là đồ đệ ông ta nuôi lớn, là người ông ta yêu thương nhất. Nàng ở bên cạnh hắn sẽ an toàn hơn ở bên cạnh ta”

Ngày đó, ngày khách điếm Khanh Khanh ở gặp hỏa hoạn Phong Nguyệt Vô Thần đã đến. Hắn và Hắc Kết đều có mặt ở đó, chỉ là quá khứ đã có quá nhiều người hắn quan tâm vì hắn mà chết.

Cho dù Khanh Khanh có hận hắn, hiểu lầm hắn, Vô Thần cũng tuyệt đối bảo vệ nàng. Không cần nàng biết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.