Vừa sáng ra Huyên Hy cung tấp nập hơn thường ngày, từ cung nữ, thái giám đến ngự y, phi tần đều có mặt đầy đủ. Không phải vì Hy phi quyền qúy, chức vụ cao trong hậu cung nên họ đi thỉnh an cũng không không phải Huyên Hy cung có vật trân bảo ra mắt mọi người.
Nguyên nhân chỉ có một, nữa đêm hôm qua tự dưng Hy phi trở bệnh tiêu chảy cứ cách một khắc lại tái phát, có người ác miệng nói Hy phi cả đêm dính luôn vào nhà xí không đi được.
Thái y đã bắt mạch kê thuốc cả đêm vẫn không tiêu giảm, trời vừa sáng ra thì bụng đã không còn muốn đi nữa. Thái y vừa thở phào nhẹ nhõn Hy phi liền đùng một cái không ăn uống được vừa nhìn đã muốn nôn ăn vào liền chướng bụng, Huyên Hy cung lại bị một trận gà bay chó sủa.
Hy phi cố gắng lắm mới có thể húp được cháo loãng và Hy phi cũng chỉ ăn được cháo loãng. Không chỉ Hy phi mà nô tỳ thiếp thân của người là Hoa Mai và ba cung nữ khác không biết ăn trúng thứ gì thân thể nổi đầy mụn nước ngứa ngáy khó chịu dễ lây nhiễm. Mụn nước vỡ ra hôi thối vô cùng tuy nhiên lại không nguy hại tính mạng chỉ là ăn phải không ít khổ sở. Vì vậy từ sáng sớm Huyên Hy cung đã “đón tiếp” rất nhiều “khách khứa” đến hóng chuyện.
Hy phi ném tô thuốc xuống đất quát “cẩu nô tài các ngươi là thái y cái khỉ gì? Bệnh của bản cung còn không chửa nổi, thái y viện cũng các ngươi nuôi toàn phế vật sao?” nói xong rồi cô ta ôm bụng kêu đau rồi trừng mắt về phía thái y “các ngươi thật vô dụng”
*****
“Khanh Khanh cô nghe thấy gì không? Hy phi nương nương bỗng nhiên mắc chứng bệnh khó chữa đấy” Bạch Nhi vừa quét tướt về hấp tấp chạy đến. Lam Khanh Khanh nghịch ly trà trong tay lơ đễnh “ừ biết rồi”.
Bạch Nhi tự rót cho mình một ngụm nước uống hết một hơi nhìn nàng nói “kỳ lạ thật bọn người bên Huyên Hy cung làm sao thế nhỉ?”. Lam Khanh Khanh cười lạnh “ăn nhiều thuốc thế mà lị”, Bạch Nhi mơ hồ nhìn nàng “cô nói là…” “đúng là ta hạ dược đấy”.
Bạch Nhi giật mình “vậy tối qua cô bảo đi làm chuyện xấu là chuyện này “, “ừ” nàng thản nhiên nói như việc không phải nàng làm. Bạch Nhi nuốt ngụm nước bọt khó khăn hỏi “cô làm thế nào?”
Lam Khanh Khanh buông cái ly xuống chống cằm “ta chỉ cho vào ấm trà của Hy phi một ít Tiêu Khắc Tán với lại một ít Thu Mãn Hoàn thôi mà”, “cái đó, Tiêu Khắc Tán với Thu Mãn Hoàn là thứ gì?”. Lam Khanh Khanh cặn kẽ giải thích “Tiêu Khắc Tán là loại thuốc sổ có bột màu trắng mịn như bột mình chỉ cần bỏ vào thức ăn nước uống nó đều tan, không màu không vị, sau một khắc nó sẽ tái phát một lần, cứ tiếp tục hành hạ suốt bốn canh giờ mới thôi
Còn Thu Mãn Hoàn là một loại dược hoàn màu đỏ nhạt rất dễ tan, chỉ cần dùng một đến hai viên đảm bảo trong vòng một tháng người uống phải nó chỉ biết húp cháo loãng mà sống a, hai vị thuốc này thật không nguy hiểm, chỉ là không có thuốc giải nha”
Bạch Nhi nghe nàng nói kinh ngạc không thôi, cô lại đưa mắt nhìn Lam Khanh Khanh một lần nữa tổng kết, người này không phải người tầm thường không nên chọc vào, không nên chọc vào. Nhưng mà…nàng biết y thuật sao?
Lam Khanh Khanh nhìn thấu ý nghĩ của cô liền đưa tay thúc một cái “chỉ cần ngươi không phạm ta ta sẽ không vô cớ phạm ngươi” Bạch Nhi lè lưỡi gãi gãi đầu “cô là vì ta sao?”
“Không hẳn, ta đã nói người động vào ta sẽ không yên ổn đâu?” Lam Khanh Khanh cười đến qủy dị “hắn nói đừng đùa chết người ta đảm bảo cô ta còn sống không bằng chết”, Bạch Nhi nhì nàng rùng mình.
****
“Thú vị thật là cung nữ nào?” thất vương gia Phong Nguyệt Thư Hàm nghe Phong Nguyệt Hoành Ân kể lại chuyện hôm qua tò mò hỏi, “trong cung có người thú vị như vậy sao ta không biết nhỉ?” bát vương gia Phong Nguyệt Kình Phương nói. Hắn vuốt cằm “ta vừa nghe nói ở Huyên Hy cung đang có một trận gà bay chó sủa, không biết có phải nàng làm không nhỉ?”, Phong Nguyệt Hoành Ân gật đầu “cũng có thể”.
Phong Nguyệt Phủ Hàn cau mày nhìn mấy người đó bàn tán về một cung nữ “các đệ rảnh thật nhỉ?”, Phong Nguyệt Hoành Ân nhúng nhúng vai “có lẽ, nhưng mà sao không thấy tam ca đâu, chuyện vui như vậy chắc ca ấy phải vào cung xem náo nhiệt chứ”.
Lục vương gia Phong Nguyệt Vu Thiên lắc đầu “tam ca bận từ Túy Yên lầu đến Viên Linh các, còn đâu thời gian”, mọi người cười cười. Phong Nguyệt Phủ Hàn đập bàn “các đệ coi hoàng cung của trẫm là chợ đồn à, cút hết cho ta”.
Ngũ vương gia Phong Nguyệt Quân Y cười tao nhả vân vê ly tràn thượng đẳng trong tay “hoàng huynh, ái phi “thánh mẫu hiền thục”, “đoan trang đức độ” “yêu dân như con” của huynh đang bị bệnh sao huynh không tới thăm nàng?”. Mọi người đang uống trà nghe hắn nói mà xuýt phun ra cả nhìn con rồng nào đó đang nổi giận, binh thư tấu chương trên tay lúc nào cũng có thể cất cánh.
Thất vương gia giả vờ đi mao xí xin lui, bát vương gia nói ở phủ có việc xin lui, lục vương gia nói tam ca hẹn ở Viên Linh các xin lui. Phong Nguyệt Hoành Ân cảm thấy không ổn vừa mở miệng xin lui thì một chưởng lực bay đến, hắn giật mình né qua một bên thở phào thoát chết.
Chưởng lực hướng về phía Phong Nguyệt Quân Y, hắn chỉ cười nhẹ xoè quạt chặn chưởng lực. Hắn đặt ly trà xuống nhanh chóng phi thân đi “hoàng huynh ngũ đệ có việc đi trước xin thất lễ, rảnh rỗi lại tìm huynh chơi”.
Phong Nguyệt Hoành Ân toát mồ hôi nhìn ai cũng bỏ đi hết lại nhìn Phong Nguyệt Phủ Hàn đang gầm gừ tức giận liền cười gượng co dò chạy “hoàng huynh đệ cũng đi trước đây”
Có kẻ ngốc mới tình nguyện ở lại cho thiên tử trút giận.