Ngày qua ngày thắm thoát trôi, từ khi Lam Khanh Khanh xuyên qua đã ba ngày, nàng ở đây sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, thả mình trên thảo nguyên rộng lớn đầy tự do, không còn thù hận, oán trách.
“A…các…các người là ai?” Lam Khanh Khanh đang nằm trên bãi cỏ mượt nghe tiếng Triệu Khánh Thư cau mày nhìn. Một đám hán tử Mông Cổ cưỡi ngựa vây quanh Triệu Khánh Thư bên trong cười dâm đãng. “Mỹ nữ, cô thật xinh đẹp, muốn đi theo gia không?” “Haha mỹ nữ đi theo gia đi suốt đời không phú cũng qúy, haha”
Lam Khanh Khanh á khẩu, còn lời thoại nào khác không?. Một tên khác cung kính với tên cầm đầu “Thưa Tướng Quân cô ta là Triệu Khánh Thư, cô ta chính là mỹ nhân thảo nguyên, cứ giả vờ thanh cao”
“Các người…các người muốn gì?” Triệu Khánh Thư hoảng sợ nhìn bọn họ. “Ây mỹ nữ đi theo bổn tướng gia đi phú qúy cả đời haha…thanh cao á haha đi theo ta thì cũng như nhau haha…”
“Các người…” “Tỷ tỷ à, tỷ nói với hạn người đó chỉ làm bẩn miệng thôi”
Lam Khanh Khanh ngạo nghễ đi qua đám người đó, tên tướng quân vuốt vuốt cằm cười bỉ ổi. “Ây lại là đại mỹ nữ nào đây, thật xinh đẹp haha” Lam Khanh Khanh cười lạnh “Ta là người phương nào ngươi quản? ta cảnh cáo ngươi tốt nhất nên thu nụ cười bỉ ổi đó lại, nếu không ta không chắc có nể tình đâu”
“Haha mỹ nhân nàng đùa rồi, nào hai tỷ muội các người cùng nhau về hầu hạ ta haha…”
Bốp… Âm thanh giòn dã vang lên cắt đứt tiếng cười của ai đó, bọn họ trợn mắt nhìn bên má của tên tướng quân in một bàn tay chói mắt lại nhìn Lam Khanh Khanh kéo tay Triệu Khánh Thư thong dong đi
“Tiện nhân, cô đứng…” “Ta bình sinh ghét nhất người khác chửi là tiện nhân vả lại…” Lam Khanh Khanh lườm hắn lạnh lùnh nói “ta đã cảnh cáo ngươi rồi, từ nay nếu muốn sống lâu thì thấy người Triệu gia tốt nhất đi đường vòng” nàng kéo Triệu Khánh Thư đi để lại một câu rồi đi mất “Nếu ai ngại mạng quá dài ta sẽ kết thúc hộ”
Tên tướng quân tức đến đỏ bừng mặt tay cầm thanh đao rắc một tiếng gãy làm hai. Hắn thề trong đời hắn chưa bao giờ nhục nhã thế này
*******
Tên tướng quân sau khi về trướng lòng vẫn chưa nguôi cơn giận liền nghĩ ra một kế cười bỉ ổi sai người vẽ lại chân dung Lam Khanh Khanh và Triệu Khánh Thư. Hắn nhìn hai bức tranh đẹp tựa người thật gật đầu rồi thúc ngựa đi vào cung
“Thần diện kiến đại vương” Nam nhân nữa ngồi nữa trên tràng kỉ nhìn đã tứ tuần nhướng mi nhìn hắn một cái rồi chơi đùa với hai mỹ nữ bên cạnh. Nhìn đi nhìn lại chẳng có khí chất của bật đế vương, chỉ có thể dùng bạo quân, hoang dâm vô độ để hình dung.
“Đại vương người xem hai mỹ nữ này…” Tên tướng quân đem hai bước tranh dâng lên, hắn nhìn qua hai bức tranh phác hoạ khuôn mặt diễm lệ của hai người ánh mắt thèm muốn nhỏ dãi. “Đâu? Hai mỹ nữ này ở đâu mau đem tới cho trẫm”
“Haha chẳng giấu gì Đại Vương trong đó có một người thần thầm mơ trộm nhớ” “Được trẫm dùng xong sẽ cho ngươi haha mau đi bắt người về đây” Tên tướng quân cười thầm kế hoạch thành công xem xem hai vị mỹ nữ thanh cao thế nào haha, “Vâng thần đi ngay”
*****
“Cái gì? Con..con còn đánh tướng quân nữa à?” Triệu thẩm hoang mang hỏi, Lam Khanh Khanh chỉ thờ ơ gật đầu như chuyện không liên quan đến mình. “Trời ơi, con có biết động phải vào tên đó sẽ gây bất lợi cho ta không” “Không biết, ta chỉ biết hắn dám động chạm vào người của ta, chán sống”
Triệu Khánh Thư đi đến nắm vai của Triệu thẩm khuyên “nương cũng là do con muội muội mới ra tay, nương đừng trách muội ấy nữa” Triệu thẩm vỗ vỗ vào mu bàn tay con gái, Lam Khanh Khanh cau mày nhìn họ, “cha nương, ta còn ở đây thì sẽ không để ai ức hiếp các người đâu”
“Khanh Khanh, nương hiểu tấm lòng con nhưng tướng quân là người không dễ động vào đâu” thấy dáng vẻ lo lắng của mọi người Lam Khanh Khanh ngoan ngoãn gật đầu “Vâng”. “Muội muội, muội đã là muội muội của ta thì sẽ là người của Triệu gia, ca biết muội là muốn tốt cho Thư Nhi mà” Triệu Khánh Lâm vỗ vỗ vai nàng
Lam Khanh Khanh nhìn mọi người “Vâng sau này con sẽ không để mọi người lo lắng nữa”. Lam Khanh Khanh nói để mọi người yên lòng nhưng nàng đâu biết câu nói ấy lại một lần nữa trở thành vĩnh hằng.
******
“Ca, ca đưa muội đi đâu vậy?” Lam Khanh Khanh nhìn Triệu Khánh Lâm thắc mắt hỏi, vì nàng không biết cưỡi ngựa nên buộc phải đu chung một con ngựa với Triệu Khánh Lâm. “Nương bảo ta đưa muội đi lên trấn mua ít đồ”
“Đồ? Chẳng phải muội đã đủ đồ dùng rồi sao”, “ca cũng không rõ, nương thương muội thế mà” Triệu Khánh Lâm cười cười trêu ghẹo. “Ca đừng đùa muội”
Từ đây lên trấn phải mất một ngày đường, Lam Khanh Khanh và Triệu Khánh Lâm cũng đã đi nữa ngày đường nhưng trong lòng luôn tràn ngập cảm giác bất an.
Nhưng nếu bây giờ quay ngựa về lại thì trời cũng chập tối, Lam Khanh Khanh kéo dây cương lại nhìn Triệu Khánh Lâm nói:
“Ca ca, chúng ta… quay về đi, muội… Có cảm giác bất an”