Đám người Vương Triều Tân bị đưa đi.
Cuối cùng cho dù Lục Thâm Viễn có ra tay thì cũng không moi từ miệng ông ta ra bất cứ gì liên quan đến thi thể của người phụ nữ trên núi kia.
Thông báo phát ra ngoài cũng không có ai tới báo án, thi thể kia không có cách nào xác nhận.
Thông tin rõ ràng “Cô gái trẻ, đi ra ngoài thành phố làm rồi về nhà, biến mất đã lâu” nhưng không có người tới nhận, vậy thì trở thành thi thể vô danh rồi.
Từ nay về sau, đó sẽ là chuyện mà chỉ có Vương Triều Tân mới biết, trở thành bí mật thiên cổ.
Anh thậm chí nghĩ tới ông ta sở dĩ không nói ra vì có lẽ chuyện này có liên quan đến Tống Xuân Lệ.
Hoặc là, nếu khai chuyện này ra, Tống Xuân Lệ sẽ khó chịu.
——
Lục Thâm Viễn may mắn phá được vụ cướp bóc giết người năm năm trước, lập công cho sở, mang lại câu trả lời cho gia đình người bị hại, được báo đăng tin khen ngợi.
Đoán chừng sau khi Lục Thâm Viễn trở về Lan Khê chắc hẳn còn được ban thưởng hậu hĩnh hơn.
Trần Uy đại diện cho đồn công an Nam Thành gọi điện thoại tới chúc mừng, anh vừa bực vừa buồn cười, Trần Uy mặt mày hớn hở nói một đống lời khen, cuối cùng không quên hỏi: “Sếp, chừng nào anh mới đưa tôi theo?”
Lục Thâm Viễn hắng giọng, “Lần trước không phải đã nói với cậu rồi sao?”
Trần Uy nói vòng vo: “Còn lâu lắm, em ở đây ăn không ngon mặc không đủ ấm…”
Lục Thâm Viễn quả quyết cúp điện thoại.
Trần Uy: “…”
Xa Mục Tùng ở thành phố Lan Khê cũng nhìn thấy tin tức, gọi điện thoại tới cho anh, “Chúc mừng chúc mừng.”
Lục Thâm Viễn đối với anh vợ tương lai cũng không dám nói qua loa lấy lệ như Trần Uy: “Quá khen rồi, chẳng qua tớ chỉ hết mình hoàn thành công việc thôi.”
Xa Mục Tùng cười hai tiếng, bên kia điện thoại truyền tời: “Rất khiêm tốn nha.”
Anh cũng cười cười theo.
“Khi nào trở về?” Xa Mục Tùng nói sang chuyện khác.
“Đầu năm.” Anh ngẩng đầu nhìn cuốn lịch trên bàn.
Xa Mục Tùng ừ một tiếng, lại hỏi: “Cậu ở huyện Bình Hòa đúng không?”
“Ừ.”
“Nha đầu Tình Không kia cũng ở huyện Bình Hòa, lần trước lúc cậu trở lại chúng ta có cùng nhau ăn cơm đấy, nha đầu kia nháo nói phải đi tới đó dạy học, tớ còn tưởng là nó chỉ nói vậy thôi, không ngờ đi thật.” Xa Mục Tùng nói một chuỗi dài, không biết cô em nhà mình và ông bạn bên kia điện thoại lại đang tương thân tương ái, trong lời nói của anh còn có vẻ lo lắng: “Em ấy một mình ở nơi đó tớ không yên tâm, như vậy đi, tớ đưa số điện thoại của nó cho cậu, cậu rảnh thì đi thăm nó giùm tớ nhé?”
Nụ cười của anh cứng đờ, ngoài cửa sổ mây trắng bay bay, ánh mặt trời chói sáng.
Tâm trạng Lục Thâm Viễn không tốt lắm. Động đậy khuôn miệng cứng đờ, Lục Thâm Viễn nói, “Được.”
Từ lúc anh và Xa Tình Không quay lại với nhau tới giờ chỉ có Mục Tâm biết, Xa Tình Không che che giấu giấu, nói là chưa tới lúc, không cho người lớn biết chuyện của bọn họ, dẫu sao chuyện mẹ Lục không thích cô tất cả mọi người đều biết.
Năm đó hai người nói yêu đương giống như đang đánh du kích vậy. Lần này cũng vậy, còn phải tiếp tục chiến đấu sao?
“Vậy để tớ nhắn số qua cho cậu, cảm ơn.” Xa Mục Tùng khách khí nói.
Lục Thâm Viễn: “Ừ.”
Bực bội.
——
Lục Thâm Viễn lập công đương nhiên có lí do đi tìm sở trưởng muốn xin nghỉ phép: Chuẩn bị dẫn Xa Tình Không đi xem nhạc hội.
Vé là nhờ bạn tốt Thẩm Hằng cho, hai vé, vị trí gần sân khấu.
Sở trưởng cười nịnh hót, gọi anh ngồi xuống, Lục Thâm Viễn từ chối, tốc chiến tốc thắng: “Tuần tới em có chuyện muốn xin nghỉ.”
Sở trưởng cười muốn rách miệng, “Có thể, có thể, chuyện nhỏ này nói với lão Nguyên là được rồi, tuần sau cho cậu nghỉ một tuần luôn!”
Anh gật đầu, không nói gì nữa.
Giải quyết xong, Lục Thâm Viễn mau chóng về phòng làm việc sửa sang lại báo cáo kết án vụ lần này, thầm nghĩ hai ngày nữa là có thể đơn độc sống chung với cô, đi đến một thành phố khác.
Phá án đã tiêu hao hết sức lực, Vưu Kim và mọi người đang ở trong phòng làm việc: “Buổi tối đi ăn lẩu nhé!”
Mùa này ăn lẩu là quá tuyệt. Một đám người chen lấn giơ tay ghi danh, Vưu Kim cầm bản ghi danh chạy tới bàn của Lục Thâm Viễn, cười hắc hắc: “Sếp đi chung nhé?”
Một đám người cũng ồn ào lên, “Lần này công lao lớn nhất là của anh, chúng tôi mời, đi chung nhé!”
Lục Thâm Viễn khép laptop, ngẩng đầu nhìn đám người bọn họ, ai cũng hưng phấn kích động, tâm tình anh tốt lên, khóe miệng cong cong nở nụ cười: “Được.”
Vưu Kim vỗ tay vội vàng thêm tên anh vào danh sách, cười không khép miệng: “Tối nay không say không về nhé?”
Anh giơ tay lên không chút khách khí vỗ cái đầu đinh của Vưu Kim, “Ăn thì được nhưng uống thì không.”
Vưu Kim che đầu, tâm tình đang vui nên chọc ghẹo: “Chị dâu nhỏ để ý? Không cho uống?”
Những người khác trong phòng quay qua nhìn hai bọn họ, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, mặt đầy vẻ tò mò.
Lục Thâm Viễn ngẩn người, không ngờ Vưu Kim sẽ nói lớn như vậy, Vưu Kim cũng ý thức được mình nói hơi lớn, che miệng vội vàng lắc đầu, muốn giải bày nhưng anh đã mở miệng trước, thẳng thắn nói: “Ừ, chị dâu cậu quản chặt lắm, tôi phải nghe lời.”
Cả đám kêu gào! Tin tức giật gân biết bao! Thì ra là sếp có mái ấm nhỏ rồi! Con ngươi của anh chợt lóe sáng lên.
——
Chuyện Lục Thâm Viễn có cô dâu nhỏ cứ như tên lửa phóng khắp đồn công an. Trời còn chưa tối mà sở trưởng đã nghe nói đến rồi, trước khi tan việc đặc biệt len lén gọi Vưu Kim đến hỏi: “Cậu gặp vợ cậu ta chưa?”
Vưu Kim được nước đẩy thuyền, “Dạ rồi, lần trước anh ấy có lén mang vợ tới.”
Sở trưởng nhướng cao chân mày, ây một tiếng, vội vàng căn dặn Vưu Kim: “Lần sau mà cô ấy lại tới thì đừng bắt người ta lén lén lút lút! Nói tôi đồng ý cho cô ấy tới thăm!”
Vưu Kim: “…” Sở trưởng muốn lấy lòng anh ấy thì cũng không cần làm đến mức này đâu.
Sở trưởng đã biết chuyện này thì nhân viên pháp y Cao Viễn và Tống Tiểu Đường dĩ nhiên cũng biết.
Lúc đó hai người bọn họ đang giải phẩu thỏ làm thí nghiệm, tiểu Lưu tới đưa tiêu bản thuận miệng nói chuyện này, Tống Tiểu Đường mặt tái xanh, mất thần, cán dao cầm không tốt làm đứt động mạch, huyết dịch đua nhau tràn ra, văng đến trên cao tay cao su của Cao Viễn.
“Tiểu Đường ——” Cao Viễn mắng cô một tiếng, giọng có chút căng thẳng.
Tống Tiểu Đường cúi đầu, mím môi, tỉnh hồn, vội vàng cầm kiềm chặn lại nơi động mạch. Trước mắt chợt lóe lên gương mặt xinh đẹp của Xa Tình Không.
Cao Viễn thở dài nhìn thấy Tống Tiểu Đường thất thần nhưng vẫn phải bóp chết ảo tưởng không thực tế của cô ấy: “Trước hết cô nên luyện tập cho kĩ năng của mình chuyên nghiệp hơn đi rồi hãy theo đuổi người ta, kỹ thuật chưa tới, nhà lại không có bối cảnh, Lục Thâm Viễn là người cao cao tại thượng đại nhân vật, lấy năng lực của cô mà đứng trước mặt anh ta thì liệu có xứng không.”
Hốc mắt Tống Tiểu Đường hồng hồng, cắn môi dưới, không nói lời nào.
——
Buổi tối đi ăn lẩu, ngoại trừ sở trưởng và Tống Tiểu Đường, Cao Viễn, những người khác đều tới.
Đêm mùa đông lạnh buốt, trong tiệm bán lẩu trong vô cùng náo nhiệt. Rượu cay lại còn có hơi nóng bốc ra từ nồi. Ai nấy mặt đỏ tới mang tai.
Lục Thâm Viễn là khác biệt nhất, ăn lẩu cũng ưu nhã chết người, ngoài cả người ám hương lẩu và đôi môi bởi vì cay nên nhuộm đỏ bừng ra thì không chảy đầy mồ hôi như đám người Vưu Kim.
Vưu Kim lá gan lớn nhất, nhìn mặt Lục Thâm Viễn rồi đứng dậy rót cho anh một ly rượu: “Sếp, không sao đâu, uống một chút thôi, chị dâu không biết đâu!”
Lục Thâm Viễn nghe tiếng nhìn qua, Vưu Kim mặt cười ngây ngô, ánh mắt cũng đỏ lên, điềm báo cho việc hơi ngà ngà say. Anh không đưa tay đón, Vưu Kim liền đem ly rượu đặt trước mặt anh, xoay người tiếp tục ăn ăn uống uống.
Lục Thâm Viễn mắt nhìn ly rượu nhưng tay không động. Anh là người có nguyên tắc. Nếu đã nói không uống vậy thì sẽ không uống.
Năm đó anh cũng biết uống rượu.
Lần đó bọn họ đi ra ngoài chơi, ở tại khách sạn, buổi tối đi cùng mấy hồ bằng cẩu hữu ra ngoài uống rượu say, nét mặt hớn hở trở lại khách sạn, không nhịn được, ói lên cả người Xa Tình Không. Mơ mơ màng màng nhớ được lúc đó cô có rơi lệ, một bên thì vừa khóc vừa nói anh bẩn chết, một bên phải chăm sóc, nấu canh giải rượu cho anh.
Khi anh tỉnh lại điều đầu tiên nhìn thấy chính là đôi mắt khóc sưng lên của cô, mùa đông lạnh, áo choàng dài, áo khoác, áo lông giữ ấm bị anh làm bẩn toàn bộ cởi ra ném trên đất, run lẩy bọc lấy áo khoác của anh, co ro trong góc giường.
Xa Tình Không khi đó rất ưa sạch sẽ, sao có thể chịu đựng một đống nôn mửa dính trên người mình. Lục Thâm Viễn vội vàng đi qua ôm lấy cô, an ủi nói mình đáng chết, nói sau này sẽ không uống rượu nữa, sẽ không để cô gặp phải loại chuyện này nữa.
——
Tiệm bán lẩu cách đồn cảnh sát nửa giờ đi xe, khi nãy anh lái xe tới, đám người vẫn đang náo nhiệt ăn uống, nhìn trận thế này có vẻ chắc sẽ kéo dài suốt đêm.
Lục Thâm Viễn đứng dậy lấy lý do đi nhà vệ sinh, lặng lẽ đi trước thanh toán tiền cho cả bàn, sau đó lặng lẽ lái xe đi, gửi cho Vưu Kim một tin nhắn ngắn, không chờ trả lời đã chạy trốn trước.
Không phải chạy về nhà trọ ngủ mà chạy đến dưới lầu nhà trọ của Xa Tình Không, đậu xe xong, anh lấy điện thoại gọi cho cô.
Lúc nhận được điện thoại Xa Tình Không đang chuẩn bị đi tắm, nghe nói anh ở dưới lầu thì vội vàng ném chậu rửa mặt, tùy tiện khoác cái áo vọt xuống, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng cạnh xe. Lòng cô tràn đầy vui mừng.
Giây phút đối mặt, Lục Thâm Viễn cười giang hai cánh tay ra: “Tình Không, hãy nhào cái cơ thể nóng như lửa của em vào lòng anh đi!”
“Lộn xộn gì đó!” Xa Tình Không lườm anh một cái nhưng bước chân đi tới càng lúc càng nhanh.
Lục Thâm Viễn cũng đi về phía trước hai bước, không đợi cô đến gần đã trực tiếp kéo người vào trong ngực. Mũi cô nghe thấy mùi, nghi hoặc hỏi: “Anh ăn lẩu?”
Anh cười cười, ừ một tiếng, ngay sau đó cúi đầu hôn nhẹ mi mắt cô: “Chúng ta đã hai ngày không gặp mặt rồi.”
Nói xong nâng càm lên định hôn.
“Đừng!” Xa Tình Không nhanh nhẹn né tránh, “Anh chú ý một chút, xung quanh có người!”
Tuy bây giờ là buổi tối nhưng sẽ luôn có người ra ra vào vào. Địa phương nhỏ dân tình cũng bảo thủ, nếu để cho mấy người đồng nghiệp miệng rộng thấy cô ôm ôm hôn hôn với một người đàn ông ngoài đường phố, chắc chắn đề tài ngày mai sau khi ăn xong sẽ chính là mình!
Dáng vẻ thận trọng của cô làm Lục Thâm Viễn cười nhạo một tiếng, xoay tay mở cửa xe, lưu loát nhét người vào. Cửa xe vừa đóng, mấy cái hôn nóng như lửa bá đạo ùn ùn kéo đến. Trán, mắt, mũi cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ thắm của cô, trằn trọc trở mình, lưu luyến không buông.
Ngay tại lúc Xa Tình Không cho rằng mình cuối cùng sẽ nghẹt thở trong xe thì anh mới thở hồng hộc buông cô ra. Cô yếu ớt vùi vào ngực anh, chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, trời đất quay cuồng. Cô tham lam mở miệng to để hô hấp không khí, vừa mới động một cái đã bị Lục Thâm Viễn ôm càng chặt hơn.
“Đừng động.” Giọng nói anh trầm thấp khàn khàn, có âm thanh thở dốc.
Xa Tình Không cứng đờ người, sau đó chậm rãi thanh tĩnh lại. Cuối cùng giống như con mèo mềm nhũn ngoan ngoãn nằm trong ngực anh.
Lục Thâm Viễn nhắm mắt ngửa đầu, ngón tay thon dài lướt qua mái tóc cô, hài lòng thở ra.
Hai người yên lặng ở trong xe tựa sát nhau một hồi, lâu sau cô mới ngẩng đầu lên hỏi anh, “Cục cảnh sát các anh kết án xong thì kéo nhau đi ăn lẩu sao?”
Lục Thâm Viễn ôm cô: “Ừ.”
“Vậy sao anh về sớm vậy?” Lúc xuống lầu cô có nhìn đồng hồ một cái, mới có 10 giờ.
Anh lại ôm chặt cô, không trả lời.
Cô cười lên, nghĩ đến một khả năng: “Không phải là anh chờ không kịp nên vội vàng tới tìm em chứ?”
Hai người quả thật đã hai ngày không gặp mặt.
Cô bận bịu muốn kết thúc mau mau công việc ở trường. Anh bận bịu kết thúc vụ án.
Lục Thâm Viễn đặt cằm tựa lên đầu cô, không phủ nhận lời này, Xa Tình Không không thấy được mặt anh, con ngươi Lục Thâm Viễn sâu thẩm, trong đáy mắt là nụ cười thỏa mãn: “Đúng vậy, sao bây giờ, một ngày không được gặp em anh liền thấy thật khó chịu.”
Cô quở trách: “Cái người này!”