Số người đi dạy ở nông thôn cũng không nhiều, Liêu Tiểu Duyên lúc đầu cũng không cần phải tới đây làm gì, chẳng qua là Ân Diêu vừa sinh con, còn đang ở cử nên cô ấy mới phải đi thay.
Liêu Tiểu Duyên không thích Xa Tình Không cũng không thích Ân Diêu.
Xa Tình Không biết cô ấy không thích mình, cô dừng mấy giây, suy nghĩ một chút, cũng không rủ cô ấy đi cùng, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: “Nhớ giữ cửa cho tôi.” Xa Tình Không không nhìn sắc mặt của Liêu Tiểu Duyên, trở tay cài cửa lại, xoay người bước nhanh tới cửa hàng gần đây.
Nói không sợ là giả nhưng cô biết, nếu mình mượn của người khác một miếng băng vệ sinh nhất định sẽ nhận lại mấy câu châm chọc: Xa đại tiểu thư lại không có băng vệ sinh a!
Thà như vậy còn không bằng tự lực cánh sinh.
Xa Tình Không thong thả đi mất làm Liêu Tiểu Duyên trợn tròn mắt, vội vàng xuống giường mang giày, kéo cửa nhìn bên ngoài thử, ánh sáng đèn pin của Xa Tình Không đã đi xa rồi. Liêu Tiểu Duyên cười khanh khách, há miệng muốn kêu cô nhưng cuối cùng vẫn im lặng, xoay người lại đóng cửa trở về giường.
Liêu Tiểu Duyên vẫn biết sợ, trái tim treo ngược cho đến khi thấy Xa Tình Không xách bịch băng vệ sinh và quà vặt trở về mới buông xuống, hung hăng liếc cô mấy cái, Xa Tình Không ngó lơ, ném túi quà vặt vào ngực Liêu Tiểu Duyên, “Sao, cho cô đó.”
Dáng vẻ không lo sợ gì cả của cô làm Liêu Tiểu Duyên bực bội, hại mình lo lắng vô ích nãy giờ.
Xa gia ở thành phố Lan Khê có một cô công chúa chanh chua tên Xa Tình Không. Lời đồn đại này quả nhiên không phải là giả. Chanh chua tự do phóng khoáng, cuồng vọng ngạo mạn, thích thì làm, không bao giờ coi người khác ra gì.
Dạy học ở thôn làng nhỏ này đương nhiên không thể so sánh với thành phố lớn, nhưng Xa Tình Không không ghét cuộc sống này.
Cô là giáo viên dạy văn, giảng giải cho mấy đứa nhỏ nghe về thơ Đường thơ Tống là sở trường của cô, cô thường dạy bọn nhỏ viết chữ trong phòng học đơn sơ, Xa Tình Không kiên nhẫn dùng bút đen gạch trên tường viết thành chữ hán văn thể, khoa tay múa chân không phiền hà để miêu tả bài học.
Chữ viết của cô vốn nho nhã, chữ viết ra khó nói được ý vị. Liêu Tiểu Duyên cùng hai giáo viên khác từ phòng học đi ra thì bắt gặp cảnh này, một thầy giáo nam đi đầu còn cười một cái, nhỏ giọng cùng người phía sau trêu chọc: “Không ngờ Xa tiểu thư còn nghiêm túc giảng bài như vậy.”
Một giáo sư khác phụ họa: “Đối với cái nơi đơn sơ bẩn thỉu này tôi đoán cô ấy cũng không đỡ được bao lâu đâu.”
Liêu Tiểu Duyên mím chặt môi, nhìn người đứng trên bục giảng, cuối cùng không cam lòng dời tầm mắt đi, tay xuôi bên người co thành một nắm.
Không thể không thừa nhận phụ nữ nghiêm túc là xinh đẹp nhất, huống hồ Xa Tình Không còn được đặt cho cái tên đúng với người: Tiểu công chúa xinh đẹp.
– ————
Nhận được báo án có người mất tích từ Chung Tử Thụ, Lục Thâm Viễn trầm tư chốc lát, vung tay lên dẫn theo mấy người đến hãng điện tử của Tô Thất Nữ điều tra.
Vụ án giết người hôm trước không có đột phá, có lẽ nên tạm thời giải quyết vụ khác trước, buông lỏng đầu óc nói không chừng sẽ có phát hiện mới.
Mọi người theo sự hướng dẫn của Chung Tử Thụ nửa giờ sau đã đi tới hãng điện tử. Mọi người đưa ra thẻ cảnh sát, gọi ông chủ xưởng tới hỏi thăm, nói sơ qua vụ án, ông chủ vội vàng gọi tới mấy người đồng nghiệp của Tô Thất Nữ.
Không vòng vo, Lục Thâm Viễn trực tiếp hỏi: “Nói qua tình huống lần cuối cùng mọi người gặp Tô Thất Nữ đi.”
Mấy người công nhân bị gọi ra trố mắt nhìn nhau mấy giây, đối mặt với cảnh sát ai cũng không dám mở miệng trước, cuối cùng chủ xưởng quở trách, nói họ có chuyện gì cũng phải nói ra, bao che là phạm pháp.
Bị la rầy mấy người công nhân mới đứt quãng mô tả thời gian cuối cùng họ gặp Tô Thất Nữ, Trần Uy và tiểu Chu bên cạnh ghi chép. Có mấy người phủ nhận nói không gặp Tô Thất Nữ ngày hôm đó.
Lục Thâm Viễn nheo mắt lại, ngón cái vuốt ve ngón trỏ, bắt đầu phân biệt xem bọn họ nói thật hay nói dối.
Có một cô gái tóc ngắn mặc đồng phục xanh của nhà máy nói rất cặn kẽ: “Ngày đó Thất Nữ vốn kêu tôi đi tới nhà bọn họ đánh bài, nhưng đêm đó trời mưa, trời tối đường lại khó đi nên tôi từ chối.”
Đường thôn phần lớn là đường đất, mưa một chút là bẩn thỉu khó đi.
Cô gái tóc ngắn vừa nói vậy thì những người thoái thác nói không gặp Tô Thất Nữ cũng lục tục mở miệng, nói hết ra. Đại khái nội dung là: Ngày 20 hôm đó trời mưa, trong xưởng lại cúp điện, tạm thời thông báo không tăng ca.
“Theo suy tính, tám giờ là Tô Thất Nữ có thể về đến nhà.” Lục Thâm Viễn đi tới bên cạnh Trần Uy, dự đoán khoảng thời gian.
Chung Tử Thụ ở một bên lắc đầu, giọng trầm: “Nhưng cô ấy chưa trở về.”
Một đám người nhìn Chung Tử Thụ, anh ta sợ hãi rụt bả vai, mất tinh thần. Cảm giác sợ hãi khi không tìm được người mình yêu, Lục Thâm Viễn cảm thấy hết sức quen thuộc. Thật giống với tâm trạng của mình bây giờ.
Lục Thâm Viễn thu hồi ánh mắt, trầm tĩnh một lúc mới hắng giọng nói: “Đi tới nhà của Chung Tử Thụ nhìn thử.”
Anh để Chung Tử Thụ dẫn đường, Trần Uy khép sổ lại, ngoắc gọi những người khác đi theo. Vì để biết rõ thêm chân tướng, một đám người cũng đi theo.
Mọi người đi rất nhanh, Trần Uy bước chậm đến bên Lục Thâm Viễn, phía trước là Chung Tử Thụ đang dẫn đường, Trần Uy nhìn thật kỹ bóng lưng anh ta, nhỏ giọng ở phía sau nói chuyện cùng Lục Thâm Viễn: “Đội trưởng, xác chết mất đầu kia có khi nào là Tô Thất Nữ không ạ?”
Không nên trách miệng anh ta ăn mắm ăn muối, có người mất tích thì lại phát hiện ra một tử thi không khỏi khiến người ta liên hệ hai vụ lại với nhau. Lục Thâm Viễn cũng rất nghiêm túc suy nghĩ về giả thiết của Trần Uy, hiếm khi thấy anh tán đồng: “Không loại trừ khả năng này.”
Đến nhà Chung Tử Thụ, mấy vị cảnh sát chia nhau khám xét, chụp hình và lục soát mọi thứ, có gì khác lạ đều không bỏ qua. Ngoài Chung Tử Thụ ra thì trong nhà còn có ba mẹ và anh trai chị dâu, Lục Thâm Viễn tiến hành điều tra mối quan hệ giữa Chung Tử Thụ và vợ cùng với tính tình của Tô Thất Nữ.
Theo lời người nhà, hai người kết hôn đã mấy năm, tình cảm không tệ, đã có một đứa con trai sáu tuổi, cuộc sống gia đình mỹ mãn, hiếu thảo với cha mẹ. Không có gì khác thường.
Trần Uy nhớ kĩ nội dung chính, trong nhà có hơi nhiều người nên kích thích sự tò mò của hàng xóm xung quanh, bọn họ đang nhìn vào trong nhà. Đây là việc thường thấy khi khám xét hiện trường, Trần Uy không để ý, xoay người quan sát những thứ khác, Lục Thâm Viễn dừng bước, tò mò đi một vòng nhìn thôn dân xung quanh.
Suy nghĩ một lúc, anh quyết định đi qua bên kia, tùy tiện tìm hai ba người dân hỏi bọn họ vấn đề quen thuộc: “Quan hệ giữa Chung Tử Thụ và vợ như thế nào? Tô Thất Nữ có tính cách ra sao?” Có lời khai của người thân cũng không thể làm chứng được, dẫu sao thì trong một gia đình sẽ có hành vi bao che lẫn nhau.
Nhưng thôn dân đều nhất trí trả lời: “Hai vợ chồng quan hệ tốt lắm!”
“Thất Nữ rất hiếu thuận với cha mẹ chồng, Chung gia đối với con dâu cũng rất tốt.”
“Tô Thất Nữ là điển hình của mẹ hiền dâu thảo đó, tuyệt đối sẽ không vô cớ bỏ nhà ra đi đâu.”
Mấy người vừa nói ra thì dân làng khác cũng phụ họa theo, đồng ý lời nói này. Loại ra nguyên nhân mâu thuẫn gia đình mà bỏ đi.
Mọi người đem tài liệu vừa thu được cất đi, chuẩn bị trở về báo cáo, mấy người Trần Uy bước đi rất nhanh, Lục Thâm Viễn đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, quay đầu, trong ánh mặt trời chói chang có một bé trai đang ngồi chồm hổm dưới đất nghịch bùn.
Đó là con của Tô Thất Nữ và Chung Tử Thụ.
“Xác chết không rõ danh tánh kia có thể là Tô Thất Nữ.” Lục Thâm Viễn định thần, trong đầu vang ra lời nói của Trần Uy. Loại dự cảm này ngày càng mãnh liệt. Vậy còn đầu và tứ chi, chúng đang ở đâu?
Vì để nhanh nhất tìm được phần còn thiếu, sớm kết án, Lục Thâm Viễn đề nghị thêm người, tiến hành thông báo tăng cường phạm vi lớn tìm kiếm đầu và tứ chi.
Mọi người làm việc hết công suất, không tới một ngày đã nhận được tin tức: Trong cống nước nối liền Tây Thành và Bắc Thành phát hiện đầu và tứ chi của phụ nữ.
Xác nhận, người chết đúng là Tô Thất Nữ.
Không có tường nào mà gió không lọt qua được, vụ án giết người này nhanh chóng truyền đến huyện Bình Hòa. Mọi người sợ hãi, Xa Tình Không ở trường tiểu học cũng bắt đầu coi trọng vấn đề an toàn vào ban đêm, trời vừa tối, cửa mỗi nhà đã đóng chặt, không phải là chuyện ngoài ý muốn thì nhất định sẽ không ra khỏi cửa.
Cảnh sát đã bắt đầu truy kích hung thủ. Xa Tình Không cũng cảm thấy chuyện này đặc biệt nghiêm trọng, ban đêm ở nhà trọ cầm điện thoại di động, cô nhìn lại mấy tấm hình cũ len lén lưu về, có tấm là hình của Lục Thâm Viễn mặc đồng phục khi anh vừa tới trường cảnh sát.
Cảnh sát a.
Nhiều năm như vậy, anh có thể từ lính nhỏ lên làm đại đội trưởng, nhất định là thường xuyên phải trải qua những sự việc kinh khủng như vậy rồi.