Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 100 - Chương 100

trước
tiếp

Edit: Huyên

Gió thổi hoa rơi, tầng tầng lớp lớp cánh tường vi hồng rải rác bay.

Nhẹ nhàng rơi xuống trên nền đá xanh, khiến mấy con cún nhỏ tha hồ đuổi bắt.

Những con chó con lông xù mang vẻ mặt hung dữ, chạy loạn vào nhau như những cục bông nhỏ, động tác vụng về, rất đáng yêu lại buồn cười.

Từ Hách mang về hai con “Thám Hoa Lang” đều là chó đực; Nguyễn Thời Ý nhờ người vất vả đưa từ Bắc Vực về ba con chó lớn trắng đen một đực hai cái.

Hiện giờ đẻ ra hai ổ chó con, căn bản không phân biệt được ai là cha.

Theo lời Diêu Đình Ngọc, “Thám Hoa Lang” phải có huyết thống thuần chủng mới có thể nhạy cảm với Băng Liên.

Dòng máu pha trộn, bề ngoài nhìn không khác gì nhưng đặc tính đã khác biệt lớn.

Nguyễn Thời Ý và Từ Thịnh mượn cớ kiểm tra việc đọc sách và luyện võ của A Lục, dời bước tới ngồi ở hành lang nhỏ sau giàn hoa hồng leo, ánh mắt tỏ ý Lam Dự Lập chớ quấy rầy.

“Tiểu công chúa…” Lam Dự Lập vừa mở miệng, Thu Trừng đã lạnh mắt liếc một cái, hắn lập tức sửa miệng, “Thu Trừng, chúng ta… cùng nhau dắt chó đi?”

Nguyễn Thời Ý muốn hộc máu, đây là chuyện quái gì? Không có từ ngữ nào êm tai hơn ư?

Thu Trừng chu môi: “Không đi!”

Lam Dự Lập nóng nảy: “Ta có lời muốn nói.”

“Rốt cuộc huynh muốn dắt chó hay là nói chuyện? Dắt chó thì tự mình dắt đi! Nói chuyện, đứng ở đây nói!”

Cánh hoa rơi như mưa, y phục trắng đơn giản kết hợp với chiếc trâm bích ngọc giữa mái tóc đen khiến Thu Trừng giống như tiên tử vô tình lạc xuống trần.

Cho dù là đang trợn mắt cũng khiến Lam Dự Lập xuất thần trong nháy mắt.

Nguyễn Thời Ý không nhịn được bênh vực: “Được rồi, hai người vừa dắt chó vừa trò chuyện. Hắn sẽ thẳng thắn nói rõ gần đây vì sao bận rộn, cô cứ nghe đi.”

Nàng mang dáng vẻ thiếu nữ nhưng lời nói cử chỉ đều có cảm giác thành thục ổn trọng, ẩn trong đó uy nghiêm của trưởng bối.

Tuy Thu Trừng không cam lòng nhưng vẫn theo lời nàng nói.

Mắt thấy hai đứa trẻ càng lúc càng đi xa, Nguyễn Thời Ý thầm cảm thán, quả thật là nhà có con gái mới lớn!

*

Bên dưới núi giả, một con cún lạc đang chơi đùa với trái bóng vải, khiến Đại Mao Nhị Mao tranh nhau cướp đoạt, xoay đến chóng mặt.

Trong đầu Lam Dự Lập đều là chuyện của Diêu Đình Ngọc, dứt khoát để đôi chó tự chơi, nhẹ giọng giải thích với Thu Trừng nghi ngờ của mình.

Thu Trừng không biết Diêu Đình Ngọc, nhưng đã có duyên gặp mặt Hạ Tiêm Lạc mấy lần.

Nghe nói về vụ án tử vong bất thường của người vừa là thầy vừa là huynh đệ của Lam Dự Lập, đầu tiên nàng tỏ ra khiếp sợ, sau đó tức giận.

“Huynh đích thân đi điều tra còn gọi thêm biểu ca ta! Thế mà không gọi ta! Không đưa ta đi… Không coi ta là… là bằng hữu đúng không?”

Câu này nàng nói hơi lớn, khiến hai bà cháu cách đó không xa chú ý.

Nguyễn Thời Ý sợ chuyện trở nên ầm ĩ, bỏ lại A Lục, túm lấy tay áo Từ Thịnh nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Thái Hồ để kịp thời khuyên bảo.

Lam Dự Lập bị nàng hung hăng quát, bật thốt lên: “Loại chuyện dơ bẩn này… Ta… ta không nỡ để muội lao lực.”

“Không nỡ?” Đôi mắt hạnh trong veo của Thu Trừng như chứa ý cười ngọt ngào.

“Ừ, ý là ‘không đành lòng’.”

Chàng thanh niên ngang tàng tự dưng đỏ mặt.

Nguyễn Thời Ý thầm nghĩ: “Lần trước đi du hồ không phải đã để tiểu tử ngốc này cầm hoa đuổi theo sao? Rốt cuộc có bộc bạch tấm lòng với Thu Trừng hay không? Hai người hiện nay là quan hệ gì? Tiến triển quá chậm! Còn không bằng… còn không bằng Từ tham ngủ và lão thái bà nàng đâu!

Thu Trừng không có cách nào làm bộ khách sáo với Lam Dự Lập, dứt khoát thả ra một câu: “Ta phải về Xích Nguyệt Quốc, huynh bảo trọng.”

“Hả?” Lam Dự Lập nghẹn họng nhìn trân trối, chần chờ chốc lát, hắn bừng tỉnh hiểu ra: “Muốn theo phụ vương muội quay về?”

Thu Trừng thấy hắn thường ngày quả cảm lại có khả năng lãnh đạo nhưng đứng trước mặt nàng lại cứ như kẻ ngốc, tức giận dậm chân: “Đúng!”

“Vậy, vậy bao giờ muội quay lại?”

“Không biết được, dù sao… Ngoại tổ mẫu không có ở đây, ta sẽ không giống như hồi nhỏ hằng năm đến kinh thành…”

Lúc nhắc tới ngoại tổ mẫu đã mất hơn một năm, hốc mắt Thu Trừng đỏ lên, lại bởi vì sắp đến lúc biệt ly mà nghẹn ngào.

Lam Dự Lập tay chân luống cuống, vẻ thương cảm hiện ra rõ ràng trong đôi mắt sáng: “Chẳng phải là rất khó gặp lại sao?”

Nàng chớp đi nước mắt, ra vẻ rộng rãi: “Nếu huynh rảnh rỗi có thể tới Xích Nguyệt Quốc thăm ta, vô cùng hoan nghênh.”

Lam Dự Lập muốn giữ nàng lại nhưng tự hỏi không có tư cách, lại không muốn trước khi bàn bạc đã từ bỏ sứ mệnh của gia tộc, không để ý hết thảy đi theo nàng. Hắn kiên trì đáp: “Được, ta nhất định sẽ tới.”

Thu Trừng cảm thấy không thú vị, thấy Nhị Mao ngậm bóng vải, đắc ý chạy lại giành công, trong lòng nàng thấy phiền muộn, giận dỗi xoa đầu chó một lát rồi nắm vòng cổ nó.

“Nhị Mao cùng ta trở vể Xích Nguyệt Quốc có được không? Cho ngươi cơm ngon rượu say, trắng trẻo mập mạp.”

Nhị Mao vừa nghe đến ‘ăn’, lập tức ngồi yên, cái đuôi điên cuồng lắc lư.

Lam Dự Lập nghiêm trang sửa lời nàng: “Nó là chó hai màu, đen nhiều hơn trắng, làm sao có thể trắng trẻo mập mạp?”

Thu Trừng trợn mắt nhìn hắn: “Vậy huynh tới đi! Đảm bảo cho huynh cơm ngon rượu say, trắng trẻo mập mạp!”

“Tiểu công chúa coi ta như chó sao?” khuôn miệng Lam Dự Lập cười giãn ra, như nắng ấm tháng ba, “Được! Nhất định sẽ cống hiến cho xứng với ‘khuyển mã’* của ngài!”

(*) Khuyển mã (chó ngựa) là từ kẻ dưới xưng với người trên, ở đây có lẽ Lam Dự Lập muốn đùa Thu Trừng ví mình như ‘khuyển’.

“Không bắt huynh phải làm chó,” Thu Trừng phun ra một câu, khẽ cắn khóe môi, nói nhỏ, “Nhiều nhất là… làm mã.”

Lam Dự Lập hiếm khi thấy nàng thẹn thùng, tức khắc ngẩn ngơ, chợt gom đủ dũng khí thử hỏi: “Vậy… có thể làm ‘phò mã’ không?”

Thu Trừng suýt nữa cho rằng tên ngốc này không tiếp lời được, bất ngờ phát hiện hắn lại thuận thế hỏi. Nàng bỏ qua ngượng ngùng, sảng khoái đáp: “Được!”

Nguyễn Thời Ý đang trốn cạnh núi đá vốn nghĩ Tiểu Điềm Cao lần này hoàn toàn bị ghẻ lạnh rồi, không ngờ biến chuyển đột nhiên xuất hiện.

Nàng và Từ Thịnh mắt to trừng mắt nhỏ, bên môi hiện lên nụ cười thần bí.

Nhưng chưa được bao lâu, ngoài cửa đã truyền tới một giọng nam trầm mạnh: “Xích Nguyệt Quốc phò mã chỉ có thể do Bổn vương khâm định!”

*

Mới vừa rồi Hạ Nhược Chiêu thấy thê tử ép nữ nhi và ba nam nữ trẻ tuổi ra xem cún con gì đó đã cảm thấy là lạ ở đâu đó.

Nữ nhi rời nhà mấy tháng khó khăn lắm mới gặp lại, chỉ đi nửa khắc cũng thấy quá nhiều.

Đợi mãi không thấy Thu Trừng trở về, hắn mượn cớ thăm phủ đệ mà đi dạo khắp nơi.

Tất nhiên Từ Minh Lễ luôn bầu bạn bên cạnh.

Nhưng cố tình cậu em vợ lại không có nhiều đề tài chung, cả đường hai người chỉ yên lặng tản bộ, cũng không bị Lam Dự Lập và Thu Trừng đang kích động phát hiện ra.

Thu Trừng đang hồi hộp chờ mong đột nhiên bị phụ thân dội gáo nước lạnh, sự bất mãn đầy tràn.

“Con không cần phụ vương chỉ định Đại tướng quân gì đó! Càng không cần liên hôn với vương tử biệt tộc.”

Nguyễn Thời Ý và Từ Thịnh thấy tình huống đột nhiên thay đổi, vội vàng đi đường vòng chạy ra, dùng thân phận vãn bối hành lễ với Xích Nguyệt Vương và Từ Minh Lễ.

Hạ Nhược Chiêu dừng trước mặt bốn người, tràn đầy uy nghi, đánh giá Lam Dự Lập từ trên xuống dưới: “Ngươi tên gì?”

Lam Dự Lập lúc nãy vội vàng chào hỏi, hi vọng đối phương không để trong lòng. Hắn vội chắp lễ nói: “Thưa Xích Nguyệt Vương, vãn bối họ Lam, tên Dự Lập, trưởng tôn của Vi An viễn tướng quân, đang nhậm chức tại nội đình.”

“Ngươi ái mộ tiểu công chúa Hạ Nhược chúng ta?” Hạ Nhược Chiêu nhàn nhạt hỏi.

Lam Dự Lập có chút ngại ngùng, đáp lời: “Vâng.”

“Từ lúc nào bắt đầu?”

Ánh mắt Lam Dự Lập dịu dàng, bên môi cong lên: “Hạ chí năm kia.”

Con ngươi Thu Trừng mở to, lộ vẻ ngạc nhiên.

Quen biết đã nhiều năm, nàng chỉ coi hắn là tiểu ca ca bạn tốt của đại biểu ca nhà mình, mỗi năm hồi kinh gặp được một hai lần, cho tới năm nay mới đến gần nhau hơn chút.

Vạn lần không ngờ… người này đã để ý tới nàng từ hai năm trước.

Thật xấu! Khi đó nàng vẫn còn là tiểu nha đầu đấy!

Hạ Nhược Chiêu đánh giá ánh mắt lưu luyến giữa nữ nhi và cái tên thanh niên này.

Dáng vẻ của Lam Dự Lập vốn không thể bắt bẻ, cộng thêm sự trầm ổn nội liễm của con em thế gia và mạnh mẽ dũng cảm.

Đáy mắt Hạ Nhược Chiêu lướt qua ý khen ngợi khó phát hiện, sau đó trầm giọng.

“Nếu ngươi muốn trở thành phò mà Xích Nguyệt Quốc chúng ta thì cần phải so cưỡi ngựa bắn cung với ba thủ hạ đại dũng sĩ của ta, so sức lực, luận võ công, cần phải toàn thắng mới có cơ hội. Có dám không?”

“Vãn bối vinh hạnh sâu sắc!” Lam Dự Lập mặt không đổi sắc.

Thu Trừng biết dũng sĩ bên cạnh phụ thân trăm dặm mới chọn được một, người người đều có kinh nghiệm phong phú, khí thế không thể ngăn chặn. Cho dù Lam Dự Lập là anh tài tuổi trẻ cũng khó có thể toàn thắng.

Nàng rất sợ Lam Dự Lập bị đánh bại, lập tức không do dự cho hắn một viên thuốc an thần.

“Không sao, nếu huynh thắng bọn họ thì ở lại Xích Nguyệt Quốc, làm phò mã của bổn công chúa; nếu thua, ta gả vào Lam phủ kinh thành, làm nàng dâu của huynh.”

Một câu hứa hẹn trắng trợn được nàng thổ lộ trực tiếp.

Nguyễn Thời Ý, Từ Minh Lễ, Từ Thịnh, Lam Dự Lập không khỏi trố mắt nghẹn họng.

Chỉ có Hạ Nhược Chiêu phùng mang trợn mắt, giận đến khóe miệng cũng trễ xuống.

*

Trong con mắt nhìn chăm chú của mọi người và đám chó vây quanh, một đôi tình nhân tỏ tình với nhau và ước định, cho Lam Dự Lập thời gian một năm xử lý công việc trong kinh, bao gồm vụ án của Diêu Đình Ngọc, sự vụ trong nội đình và việc nhà Lam phủ, rồi sẽ đến Xích Nguyệt Quốc cầu hôn.

Đến lúc đó, Xích Nguyệt Vương sẽ dựa theo yêu cầu tiến hành khảo hạch nghiêm khắc.

Nếu nguyên lão gia tộc Hạ Nhược không chấp nhận hắn, việc này từ bỏ; nếu chấp nhận, sẽ xem tình huống rồi quyết định.

Nếu Thu Trừng trở thành trữ quân, Lam Dự Lập cần ở lại Xích Nguyệt Quốc, toàn tâm toàn ý giúp đỡ nàng; nếu Thu Trừng không nắm quyền, có thể một nửa thời gian ở Đại Tuyên, một nửa ở Xích Nguyệt Quốc.

Đề nghị này được Hạ Nhược Chiêu, Thu Trừng và Lam Dự Lập cùng đồng ý.

Đợi mọi người đồng loạt trở về sảnh, Từ Hách, Từ Minh Sơ, Chu thị đều kinh sợ – Thu Trừng không ngờ lại giống những nữ tử bình thường ở Xích Nguyệt tộc, tự quyết định chung thân đại sự của mình! Lại chỉ tốn có nửa canh giờ!

Đùa cái gì vậy!

Nhưng người Từ gia rất thưởng thức tiểu tử Lam Dự Lập, so với đại công tử Từ Thịnh chỉ có hơn chứ không kém. Mọi người đều hết sức hài lòng với kết quả lần này.

Mắt thấy ngay cả Từ Hách, Nguyễn Thời Ý, Từ Minh Lễ, Chu thị cũng đều lộ vẻ vui mừng tươi cười, nói lời chúc mừng, Hạ Nhược Chiêu không thể không xem kỹ Lam Dự Lập một lần nữa.

Ừm, tiểu tử này quả thật càng nhìn càng thuận mắt.

Xế chiều, Từ Minh Dụ nghe tin, cùng trưởng tử Từ Hạo đến phủ thủ phụ, cùng mọi người ăn tối, coi như đón gió tẩy trần cho Xích Nguyệt Vương.

Nguyễn Thời Ý, Từ Thịnh, Lam Dự Lập tạm thời buông xuống vụ án mơ hồ của Diêu Đình Ngọc, dùng vẻ mặt thân thiện toàn tâm gia nhập bữa dạ yến.

Trên bàn tiệc không có đàn sáo âm nhạc nhưng lại có mỹ thực trân quý.

Khó có khi gia đình đoàn tụ, hòa thuận bên nhau, không khí hài hòa.

Phu thê Từ Minh Lễ, phu thê Xích Nguyệt Vương chia ra ngồi ở chính vị, nói chuyện vui vẻ.

Phu thê Từ Hách bởi không muốn bại lộ thân phận nên chọn ngồi cùng với đám tiểu bối Từ Thịnh, Từ Hại, Thu Trừng, Lam Dự Lập, Tĩnh Ảnh, Mao Đầu, A Lục ở phía dưới, ung dung như thường.

Quá nửa tiệc rượu, Hạ Nhược Chiêu giơ chén rượu lên mời, cất cao giọng nói: “Nhờ chư vị chiếu cố Minh Sơ và Thu Trừng, Bổn vương ở đây kính trước một chén.”

Những người khác lúc này đáp lại, rối rít mời rượu.

“Lần này đi về phía đông, xác thực là vì muốn đón thê tử về nước,” Hắn dừng một chút, đưa mắt ngóng nhìn Từ Minh Sơ, “Mọi người ở Đại Tuyên đợi gần nửa năm, chắc hẳn chuyện nên làm cũng đã làm xong chứ? Không bằng… sớm ngày theo ta lên đường?”

Từ Minh Sơ nể tình hắn ngàn dặm tới tìm thê tử, lòng đã mềm đi ba phần; lại bị khuyên nhủ dỗ dành một buổi trưa, tức giận chất chứa nhiều ngày đã tiêu tán gần hết.

Nàng vốn muốn ở cùng nhiều hơn với phụ mẫu, đích thân đưa mẫu thân xuất giá; lại sợ trượng phu ra ngoài quá lâu, trong nước sinh biến sẽ càng bất lợi cho nữ nhi.

Đang lúc do dự, nàng nhìn trộm về phía Nguyễn Thời Ý.

Nguyễn Thời Ý biết tâm ý của nàng, hơi gật đầu.

Từ Minh Sơ ngay lập tức đỏ mắt.

Hai đôi mắt đẹp có đến tám phần tương tự cùng nhìn nhau, ánh nước thấm ra, đầy chua xót bởi ly biệt, lại có trông đợi vào tương lai.

Hai ba mươi năm trong lòng từng có chua cay ngọt đắng, từng oán, từng hận, từng ăn năn… Cuối cùng khi lớn lên trở thành thấu hiểu và bao dung.

Được mẫu thân tha thứ và che chở, nhận tình yêu xa vời chưa từng dám hi vọng của phụ thân, tận mắt thấy phụ mẫu hạnh phúc, nàng đã không uổng công chuyến này.

*

Với Nguyễn Thời Ý mà nói, buổi tiệc rượu này ngoại trừ con dâu thứ thích ăn dấm và hai đứa cháu trai, cháu gái đã xuất giá không có ở đây, người nên tới đều đã tới.

Trải qua bao trắc trở, trưởng tử vẫn có danh vọng như mặt trời ban trưa; con trai thứ một lần nữa coi trọng việc làm ăn, mọi chuyện thuận lợi; nữ nhi và bản thân nàng giải trừ hiềm khích lúc trước, đám cháu sự nghiệp thành công, nhân duyên mỹ mãn…

Trong khung cảnh hài hòa vui vẻ, cháu gái và Lam Dự Lập kết lương duyên đã hòa tan phiền não của nàng.

Mọi người liên tục nâng chén, nàng bởi vì tâm trạng kích động cũng không tránh khỏi uống nhiều thêm mấy chén rượu trái cây, đôi mắt trong veo hiện lên vẻ mê ly.

Nàng ở trong trạng thái lâng lâng, giữ chặt người ngồi dùng chung mâm với mình – Từ Hách, nhỏ giọng nói về việc Lam Dự Lập điều tra Diêu Đình Ngọc, lại cảm khái “con cháu cùng đường’.

Thật may tiếng nói của nàng nhẹ lại mềm, bị âm thanh trò chuyện ồn ào của mọi người át đi.

Từ Hách nghe nói Diêu Đình Ngọc có khả năng bị bắt, không khỏi cau mày; nghe nàng cậy già lên mặt nói chuyện năm vừa rồi tụ họp, hẳn mỉm cười nói: “Nguyễn Nguyễn, nàng không uống được nửa đâu, phải tỉnh rượu thôi.”

Nguyễn Thời Ý biết mình hơi say, sợ mất hình tượng trước mặt mọi người, thừa dịp bọn họ đi dạo chợ đêm cùng với Xích Nguyệt Vương, nàng tự xin ở lại.

“Vị hôn phu” Từ Hách đương nhiên ở lại cùng nàng.

Tập tục của Đại Tuyên, hôn phu và hôn thê phân nửa thời gian sẽ tránh không gặp mặt. Nhưng hai người lại làm theo cách ngược lại, ở trong phủ ra vào có đôi, trên dưới Từ gia đã sớm nhìn quen.

Tiễn một nhà Xích Nguyệt Vương đi, Nguyễn Thời Ý đứng hóng gió đêm một lúc, sóng vai đi cùng Từ Hách dọc theo con đường mòn dưới ánh trăng.

Tới chỗ không người, nàng kéo hắn ngồi xuống bàn đá bên cạnh cây dương liễu xanh tốt, có lẽ là do say nên quên cả bỏ tay ra.

Từ Hách nhếch khóe môi, đan mười ngón tay vào tay nàng, đưa đến bên môi hôn xuống.

“Tam Lang,” Nguyễn Thời Ý đắm chìm trong mê man, không để ý tới cái hôn nho nhỏ của hắn, “Gần đây chàng tới Hàn Lâm Họa Viện có tiếp xúc với đường đệ của ta không?”

Từ Hách ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ý: “Không, hắn rất ít khi tới, mỗi lần đều đi theo thánh giá, đối với ta trước giờ không khác gì.”

Trong mắt Nguyễn Thời Ý hiện lên chút mê ly: “Xưa chàng làm bộ làm tịch, nuôi râu, bôi phấn che đậy gương mặt, có lẽ hắn không để ý; ta giả mạo tiểu bối nhiều ngày, hắn cũng không để ý…”

“Thế nhưng ngày đưa Tình Lam Đồ về phủ, chàng và ta cùng ở đó, lại không ngụy trang chút nào, rõ ràng hắn đã rất khiếp sợ, sao lại không sinh lòng nghi ngờ? Ta chỉ chờ hắn suy nghĩ cẩn thận, đích thân đến hỏi… Chẳng lẽ hắn ngược lại chờ hai ta tới cửa thăm hỏi?”

Từ Hách bây giờ mới biết vì sao gần đây tinh thần thê tử bất ổn.

“Nguyễn Nguyễn, ta… vẫn luôn nghi ngờ.”

Nguyễn Thời Ý cảm thấy hơi choáng váng, lười nhác gối lên vai hắn, ánh mắt lạc về phía đèn lồng trên hành lang: “Ừ?”

Từ Hách do dự một lát: “Nàng nói, hắn và thành ngầm… liệu có dính líu hay không? Dù sao năm đó Nguyễn gia các nàng dời xuống phía nam, việc đổi bán phòng trạch ruộng đất đều do một mình hắn phụ trách… Thánh thượng không tra ra cái gì, không có nghĩa là hắn chẳng liên quan chút nào.”

Nguyễn Thời Ý không phải chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Nhưng nàng không có cách nào liên hệ thành ngầm u ám, bẩn thỉu, tàn bạo, bất nhân… với đường đệ phong thái như tiên, khí độ phi phàm, cầm kỳ thi họa tinh thông mọi thứ.

Nhất là… người bộc bạch trước linh cữu của nàng có trăm ngàn liên hệ với thành ngầm, thậm chí là nhân vật đầu não.

Nàng thầm cho rằng đó là một người từng cầu hôn mà không thành, tương tự như Cung Viễn Hầu năm đó mắc sốt rét, bị bắt tĩnh dưỡng, hoặc phú thương nhà cháy, bị thiêu hủy không ít tài sản.

Tuyệt đối không phải là đường đệ huyết mạch tương liên, sở thích nam sắc.

Nàng vẫn biết rõ trên đời này tồn tại loại người ra vẻ đạo mạo.

Nhưng từ đầu tới cuối nàng vẫn luôn tin tâm sinh tướng, dung mạo tuấn mỹ không dính một chút tà khí nào của đường đệ vĩnh viễn ôn hòa thong dong, như bạch hạc bên hồ tiên, mà không phải rắn rết trốn sâu trong lòng đất âm lãnh.

Ít nhất, trừ việc Long Dương chi phích khiến người tranh cãi, Nguyễn Tư Ngạn thật sự không có chỗ nào để chỉ trích.

Say khướt, nàng khó khăn dựa vào lồng ngực Từ Hách, mơ hồ nghe hắn lải nhải mấy lời.

Tiếng nói hư ảo như mây, nội dung hóa thành mây khói, bay vào lỗ tai nàng, chui vào trong đầu, cuối cùng hóa thành một mảnh trắng xóa.

Thật lâu sau, nàng dựa vào bờ vai hơi lạnh, nhẹ nhàng mềm giọng: “Tam Lang… Hình như ta đã từng nói với chàng và đám Minh Lễ, sau khi chết ta nghe thấy một người nói trước linh cữu ta… phải xuống tay với người Từ gia, bởi vì ta không có ở đây nên không còn cố kỵ gì, đúng không?”

Từ Hách thật lâu không đợi được nàng đáp lời, chỉ nghĩ nàng đã ngủ, không ngờ nàng chợt lên tiếng, thuận ý nàng đặt câu hỏi: “Sau đó?”

“Sau đó… Hắn còn nói với ta một câu, ta, ta đến giờ vẫn xấu hổ không dám nói với các ngươi…”

“Hắn còn nói gì?”

“Hắn nói ‘ngô tâm sở về, đến chết không thôi. Nhưng ta có được tất cả lại mất nàng, cuộc đời này còn vui thú đâu nữa?’… Ta nghe ngụ ý này giống như là…”

Chưa dứt lời, cánh tay ôm nàng đã tăng thêm ba phần sức.

Nàng bỗng dưng mở ra đôi mắt say mơ màng, gần như bị ánh mắt bí ẩn mang theo lửa giận và ghen tuông của Từ Hách chế trụ.

“Nguyễn Nguyễn, tin tức quan trọng như vậy vì sao đến hôm nay mới chịu nói rõ?”

“Ta, ta đã từng nói với đám Minh Lễ một lần, không quá tỉ mỉ; còn về chàng, ai biết được chàng có ăn dấm bậy bạ hay không? Mượn cơ hội quấy rầy ta?”

Từ Hách đoán nàng đột nhiên nói chuyện này đều là do mấy chén rượu ngọt kia.

Vô số lần hắn đã nghĩ tới việc cho nàng uống vài chén, kích thích sự liều lĩnh của nàng.

Nhưng mà trong đêm cả nhà đoàn tụ, ấm áp ngọt ngào này hai người lại không có tâm tư mua vui cho nhau.

Nàng nói lời này vì muốn rửa sạch hiềm nghi cho Nguyễn Tư Ngạn?

Tỉ mỉ xem xét lại, tuy người ở linh đường nói có người muốn hãm hại Từ gia nhưng trên thực tế, trong một năm rưỡi chỉ có Nguyễn Thời Ý trúng độc “bỏ mạng”, sau đó thừa dịp huynh đệ Từ gia thủ hiếu trước mộ phần, vài tên quan viên mới lên đã chiếm lấy việc làm ăn lá trà ở Tây Bắc của Từ Minh Lễ.

Trừ việc này ra dường như không có chuyện gì lớn lắm.

Chẳng lẽ… cái gọi là “xuống tay với người Từ gia” không phải tấn công vào quyền lực tiền tài như tưởng tượng?

Khi Từ Hách bế Nguyễn Thời Ý lên, đám nha hoàn người hầu đã yên lặng tụ họp lại ở xa xa, người trong ngực đã nửa hôn mê.

Nhớ lại hai lần ôm ngang nàng say rượu, một là lúc vội càng từ Tùng Hạc Lâu trở về Lan Viên, một lần thì do uống rượu lẻn vào hoa các ở Bắc Lâm.

Cách nửa năm, cùng loại thân mật nhưng quan hệ đã bất đồng.

Hắn và nàng cuối cùng sẽ trở thành phu thê một lần nữa.

Có lẽ do ăn ý chuyện này, hắn vui vẻ chìm trong thoải mái, dần quên đi mình chỉ cách cái chết có nửa bước.

*

Đêm hôm đó, Nguyễn Thời Ý hơi say nên ngủ rất sâu.

Lúc nàng tỉnh sắc trời đã hừng đông, bên gối cũng lạnh lẽo.

Nàng nhìn kỹ chiếc áo lót duy nhất trên người, hôm qua có lẽ tên kia sợ đánh thức nàng nên xiêm y cũng không thay.

Nhớ lại cuộc trò chuyện với Lam Dự Lập, nàng quyết tâm nhân dịp Từ Thịnh nghỉ hưu mộc, cùng đi tới phủ Hàm Vân quận chúa báo tin.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là khi Nguyễn Thời Ý tắm gội huân hương, ăn mặc chỉnh tề ngồi xe ngựa đến phủ Hàm Vân quận chúa ở Thành Tây, quản sự nói Quận chúa đang bầu bạn với Tề Vương, đi xa giải sầu, sắp tới sẽ không trở lại kinh thành.

Quả thật hằng năm Hạ Tiêm Lạc sẽ có gần nửa thời gian du ngoạn khắp nơi, nghe nói dấu chân trải rộng tứ quốc, có khi thậm chí còn bỏ đi thân phận tôn quý, hóa trang thành dân chúng bình thường, tận tình du sơn ngoạn thủy.

Trên phố từng náo nhiệt bàn tán, nhạo báng nàng đi du ngoạn chỉ vì muốn nếm sắc đẹp nhân gian.

Bảo sao hay vậy, thật giả khó phân.

Khổ chủ không có ở đây, Nguyễn Thời Ý ăn canh bế môn, lại không thể tùy ý lộ ra tin tức của Diêu Đình Ngọc.

Bụng mang bầu xuất hành, nghe thì quá mức lớn gan nhưng đối với Hạ Tiêm Lạc mà nói có khi lại là che giấu?

Từ Minh Sơ không chịu được trượng phu năn nỉ ỉ ôi, quyết định ba ngày sau lên đường.

Nguyễn Thời Ý mù mịt không có manh mối, chỉ có thể trả lại toàn bộ việc làm ăn cho Từ Minh Dụ, đem Nghĩa Thiện Đường giao cho Lam Hi Vân xử lí, giành nhiều thời gian hơn bầu bạn với nữ nhi.

Còn cháu gái ngoại thì không tới phiên nàng bầu bạn.

Trong lúc ở đây, mỗi ngày Từ Minh Sơ đều đến Từ phủ, cùng hai người vẽ tranh, dâng hương, phẩm trà, cắm hoa, chơi với cho…

Trong mắt người ngoài, Vương hậu Xích Nguyệt Quốc không ngại học hỏi kẻ dưới, đã kết làm bạn vong niên với đôi hôn phu hôn thê này.

Nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy ánh mắt ba người rất thân mật ăn ý.

Một ngày trước khi chia tay, Từ Minh Sơ đến Từ phủ như thường.

Bọn họ cho những người không liên quan lui xuống, ở phòng vẽ trong Ỷ Đồng Uyển vẽ tranh tán gẫu, vui vẻ vô cùng.

Nguyễn Thời Ý muốn vẽ hai mươi sáu bản phác thảo dựa trên hai mươi sáu bài thơ về hoa mai của tiền nhân, chia ra làm đạm vân, hiểu nhật, bạc hàn, khinh yên, giai nguyệt, vi tuyết.

Lâu không cầm bút, nàng tốn nhiều thời gian hơn để tập trung.

Nàng vẽ một chút hoa điểu thoải mái, hai cha con lại vẽ sơn thủy.

Từ Minh Sơ thuở nhỏ sùng bái phụ thân, tuy bị mẫu thân cấm học vẽ nhưng đã học trộm quanh năm suốt tháng.

Sau khi gả xa đến dị quốc, nàng lại mời danh sư đến dạy, chuyên cần khổ luyện, cho nên đã luyện ra căn cơ vững chắc.

Trước mắt phụ mẫu cùng vẽ tranh, từng nét bút của nàng đều rất cẩn thận chăm chút.

Từ Hách nghỉ tay, quay đầu qua thấy vậy liền gác bút cười nói: “Minh Sơ, đừng căng thẳng, cha mẹ sẽ không chê cười con.”

Từ Minh Sơ đã trưởng thành lại có dáng vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, cười mỉa nói: “Bêu xấu trước mặt người, lòng con hỏng mất!”

Từ Hách bước tới mấy bước, thấy nàng vẽ núi lớn đỉnh thiên lập địa, vách đá hùng vĩ, núi non trùng điệp, hùng hồn cứng cáp, khí thế bất phàm; nét mực mạch lạc, cảnh trí phong phú đa dạng, sâu sắc thâm thúy, không kiềm được khen.

“Năm ngoái ta từng hỏi mẹ con, con cháu Từ gia có thật không ai vẽ được hay không, mẹ con gật đầu nói phải. Nhưng hiện giờ xem ra con và Thu Trừng đều có phong phạm của ta, khiến ta rất yên tâm.”

Từ Minh Sơ chế nhạo nói: “Trong lòng mẫu thân đã sớm gạch tên con khỏi ‘người Từ gia’.”

Nguyễn Thời Ý nghe vậy, liếc mắt về phía nàng: “Đứa nhỏ này! Trước khi đi còn châm ngòi li gián?”

Từ Minh Sơ đặt bút xuống: “Chuyện này sao có thể gọi là ‘châm ngòi li gián’? Con tố khổ với phụ thân một chút, làm nũng cũng không được?”

“Sắp được bế cháu ngoại rồi mà còn làm nũng?”

“Người cũng bế từng đứa cháu ngoại rồi! Không phải cũng làm nũng với phụ thân con sao?” Từ Minh Sơ xưa nay đều đúng lí hợp tình.

Gò má Nguyễn Thời Ý nóng lên: “Nào có? Là phụ thân con làm nũng!”

“Vâng vâng vâng, người làm nũng là ta…” Từ Hách nhún vai, không cho là đúng.

Từ Minh Sơ cười cong mắt nhìn hai người, mi mắt dần tràn đầy thương cảm, đột nhiên dắt tay mẫu thân đến trước người phụ thân, đặt tay bọn họ chồng lên nhau.

“Nữ nhi ngày mai đi về phía Tây, người đưa tiễn phức tạp, có chút lời… không tiện nói ra, lúc này nói trước với hai người!”

Từ Minh Sơ hít một hơi, giọng nói khẩn thiết: “Cha, mẹ, nữ nhi bất hiếu, sợ là… Không đền bù được thời niên thiếu bất hảo, chỉ nguyện hai người có thể bù đắp lại 35 năm đã bỏ lỡ, đời này kiếp này không còn chia lìa, bạc đầu giai lão, sớm sinh… hì hì, cho con thêm một đôi đệ đệ muội muội.”

Xúc động của Nguyễn Thời Ý bị câu cuối cùng của nàng gạt đi không ít, mắng: “Làm vương hậu bao nhiêu năm mà không có chút đứng đắn nào!”

Môi đỏ của Từ Minh Sơ hơi mím, chán nản nói: “Hôn lễ của hai người không có con…”

“Đứa nhỏ ngốc!” Nguyễn Thời Ý trở tay nắm lấy tay nàng, ôn tồn an ủi, “Ba huynh muội các con là kiệt tác đắc ý nhất kiếp này của hai chúng ta. Ta chỉ nguyện các con bình an vui vẻ, cần gì phải so đo hôn lễ?”

Thoáng chốc đôi mắt Từ Minh Sơ đã ngấn lệ, nín lại chốc lát, rồi dứt khoát bỏ qua cái gì gọi là phong độ, dang tay dùng sức ôm lấy mẫu thân.

Nguyễn Thời Ý lặng người, sau đó vòng tay ra sau lưng nàng, nhẹ nhàng trấn an.

“Hai người… nhất định phải sống thật tốt… hu hu…” Từ Minh Sơ khóc thành tiếng giống như đứa trẻ, “Nếu có cơ hội con nhất định sẽ trở về thăm hai người… Nếu hai người đi du ngoạn qua Xích Nguyệt Quốc, cũng xin nhất định, nhất định phải… đến thăm con gái…”

Nàng vẫn mồm miệng lanh lợi như trước, nhưng lúc này lại dùng lời nói mộc mạc nhất biểu đạt tình cảm với hai người.

Nguyễn Thời Ý ôm nữ nhi, nước mắt chảy nghiêng xuống, trong thâm tâm vô cùng hối hận đã từng quát mắng nàng, khiển trách nàng, oán hận nàng.

Chuyện cũ không nhắc lại, nhưng ngày gặp nhau lại thật ngắn ngủi.

Lúc đầu Từ Hách bị cảnh khóc lóc thương tâm của hai mẹ con làm chấn động.

Hồi lâu sau mới kịp phản ứng, hắn lật đật lấy khăn tay ra lau nước mắt cho các nàng, lại ôn nhu dỗ dành: “Lớn rồi, đừng khóc đừng khóc, khóc sẽ hỏng trang điểm, lát nữa lại bị người ta chê cười…”

Nhưng đôi mẹ con hoàn toàn không để ý đến hắn, mỗi người đều mang tâm sự riêng, nước mắt dàn dụa.

Hắn luống cuống tay chân, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân vô cùng nhẹ, muốn khuyên giải nhưng đã không kịp…

Chỉ thấy ngoài cánh cửa đang mở rộng của phòng vẽ tranh, một đôi nam nữ đang tới gần, bước chân đã ở bên cửa.

Thấy cảnh tượng bên trong phòng, hai khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc, bốn mắt trợn lên, miệng há ra, thật lâu không thể khép lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.