Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 108 - Chương 108

trước
tiếp

Ngọn đèn dầu chiếu lên vách đá gập ghềnh, một bóng dáng thoáng qua khiến bốn phía bàn giường bao phủ một cảm giác thấp thỏm.

Bốn phía không có cửa sổ, chỉ có một song sắt tạo thành cái cửa chật hẹp.

Không mặt trời không trăng không sao, chỉ có thể nhìn theo ngọn đèn cháy lụi mà phân biệt ngày đêm qua khe hở từ tường đá.

Từ Minh Sơ mặc một bào y màu gỗ thiển đàn, tóc dài tự nhiên rối tung trên bả vai.

Có lẽ chưa búi tóc phụ nhân, khuôn mặt nàng thanh lệ xinh đẹp, trẻ hơn gần mười tuổi so với tuổi thật.

Nàng bình tĩnh cầm muôi uống từng hớp canh gà, đôi mi thanh tú khẽ nhíu.

“Sao vậy? Không hợp khẩu vị?”

Hộ Vân Tê ngồi ngay ngắn đối diện nàng, áo bào tím ám trầm, mắt thâm thúy nhìn nàng chăm chú không dời, thấy biến hóa giữa hai đầu mày nàng, nhìn như thuận miệng hỏi câu.

“Có hơi… mặn.”

Trong lòng Từ Minh Sơ nhớ mong trượng phu và nữ nhi, nhưng không tiện nói ra ngoài miệng, đành phải đổ cảm xúc không vui lên canh gà.

“Không sao, sáng mai đổi cho ngươi nhạt một chút.” Hộ Vân Tê khẽ mỉm cười, tay phải đùa nghịch cốt tiêu.

“Cảm tạ nữ vương bệ hạ.”

Từ Minh Sơ cúi mặt, một mực cung kính đáp lại.

*****

Ngày ấy song khuyển nghe tiếng hươu kêu, quang A Lục đi, Thu Trừng lập tức đuổi theo, không ngừng dẫn người đi theo.

Không ngờ người Nhạn tộc đạt được mục tiêu, ngoài khống chế hai Thám Hoa lang còn bắt được Từ Minh Sơ còn ở lại trong khách xá nội.

Ban đầu, Từ Minh Sơ không hiểu tại sao nữ vương Nhạn tộc lại theo dõi nàng.

Cho đến khi đối phương lạnh lùng chất vấn nàng sinh năm nào, có một nhi một nữ kém mười tuổi hay không…

Cuối cùng nàng cũng biết, nhất định vì Thu Trừng và A Lục trước mặt nhắc tới dị mẫu huynh trưởng, người Nhạn tộc nghe thấy mà lý giải sai. Hiểu lầm tên Hạ Nhược Chiêu 27 tuổi kia cũng là trưởng tử nàng sinh, Thám Hoa lang thân thiết với nàng, mà tay chân nàng lạnh lẽo vì thân thể không khỏe, bề ngoài của trượng phu còn khác biệt rất lớn với tuổi tác… Các loại trùng hợp, tạo thành hiểu lầm nghiêm trọng.

Nhìn có vẻ như tin tức của người Nhạn tộc có hạn, thậm chí trăm ngàn chỗ hở.

Thêm nữa, một nhà Hạ Nhược Chiêu biết điều trở về Xích Nguyệt quốc, từ bố trí xuất hành, phục sức, ẩm thực đều như thương gia bình thường khác, dng tên giả tìm nhà trọ ngủ lại. Hộ Vân Tê thâm nhập từ ngoài, hoàn toàn không biết bọn họ là Vương và Vương hậu Xích Nguyệt quốc.

Từ Minh Sơ bị bắt, sợ nói rõ thân phận trái lại kiếm họa sát thân. Nếu phủ nhận mình không liên quan tới băng liên, vậy thì phụ mẫu chân chính ăn băng liên và hạt băng liên sẽ lâm nguy, mà nàng cũng khó thoát tai ương diệt khẩu.

Nàng dứt khoát giả vờ ngây ngốc, tự xưng Hạ phu nhân, nhà ở kinh thành, gả cho trượng phu đến Xích Nguyệt tộc làm ăn, thường xuyên đi tới hai nước.

Nàng còn tuyên bố năm nay mình ngoài 40, năm ngoái vô tình nuốt một viên trân châu lớn mới từ từ khôi phục thanh xuân, còn tìm được hai đại khuyển trung thành tuyệt đối làm tùy tùng.

Hộ Vân Tê kích động vạn phần, trở mặt tại chỗ, hung ác nói với nàng, trân châu nàng ăn chính là báu vật Nhạn tộc, hạ lệnh muốt cắt máu thịt nàng để ăn uống.

Từ Minh Sơ bày ra vẻ kinh hoảng, rơi lệ nói việc này cực kỳ không ổn, làm giảm công hiệu đi một nửa, thỉnh cầu đối phương cân nhắc.

Hộ Vân Tê nghe nói “giảm công hiệu”, không khỏi do dự.

Từ Minh Sơ mượn cơ hội nói gần đây thân thể không khỏe, máu chảy trong người có thể không còn nhiều hiệu lực, giết nàng cũng không có tác dụng. Không bằng chờ nàng khỏe lên, cắt một chút máu, để Hộ Vân Tê chia ra dùng.

Nàng còn nói thẳng chính mình sợ chết, ngoan ngoãn hỏi có thể giữ lại mạng nhỏ đoàn tụ với người nhà không vân vân.

Sắc thái ngây ngốc ngày đó khiến người Nhạn tộc vững tin, nàng mang ảo tưởng trong lòng, vô cùng mong chờ tương lai.

Lúc đó Thám Hoa lang Hộ Vân Tê mang từ ngàn dặm tới chết hết, chỉ có “Đại Mao”, “Nhị Mao” thân thiết với nàng có thể chứng thực có dính dáng tới băng liên.

Nàng đã nhận tội, đâu có chỗ nào không đúng?

Người Nhạn tộc tuyệt tối không đoán được, trên đời này lại có người cam nguyện lấy chết thế thân, che giấu chân tướng.

Bọn họ tin rằng đã tìm được người ăn băng liên, hoàn toàn hoan hô nhảy nhót.

Hộ Vân Tê đi theo y quan trị liệu như thường lệ, xác thực ‘Hạ phu nhân’ khí hư lực nhược, nếu cưỡng chế lấy máu, có thể sẽ lây bệnh cho người uống máu.

Vì thế Từ Minh Sơ bị giam vào tầng hầm ngầm, được hầu hạ ăn ngon uống tốt.

Cứ cách nửa ngày Hộ Vân Tê lại ở ngoài hàng rào sắt thị sát tình hình của nàng.

Mỗi khi nàng túm được một người nói chuyện phiếm, thị nữ, y quan, hộ vệ không buông tha, ngẫu nhiên hỏi tới trượng phu và nữ nhi. Khi thì nàng đau thương mà khóc, khi thì đầy cõi lòng chờ đợi, khi thì thao thao bất tuyệt, cũng khiến Hộ Vân Tê vô cùng hứng thú với nàng.

Sống hơn 80 năm, Hộ Vân Tê xưa nay cao ngạo, cũng chưa bao giờ để người ngoài vào mắt.

Nay thấy vị ‘Hạ phu nhân’ này, vừa có nhan đoan lệ, cao quý tao nhã, khóe mắt đuôi lông mày tự mang mấy phần hoạt bát kiêu căng. Nàng bình dị gần gũi, lời nói khéo léo, đi qua không ít nơi, đọc qua không ít sách, còn có thể vẽ tranh, thường thảo luận thuật dưỡng nhan với đám thị tỳ. Nàng đang ở lao ngục nhưng lạc quan tích cực, vô tình khiến người hảo cảm.

Giả như máu của nàng thật sự có thể dưỡng nhan cho mình, Hộ Vân Tê ngược lại không nhẫn tâm giết nàng quá nhanh.

Sợ sau khi xong xuôi, cuối cùng sẽ không còn gặp nữ tử nào thú vị cỡ này.

Hôm ấy, Tề vương sai người đến báo, nghi ngờ vị nam tử ăn băng liên đã bị hắn dụ đến tư trạch bốn mươi dặm Tây kinh.

Hộ Vân Tê tức khắc phái Thám Hoa lang mới đi phân biệt.

Nàng ta vốn muốn tự mình đi một chuyến, nhưng ‘Hạ phu nhân’ nói nghỉ ngơi hai, ba ngày dường như không choáng váng nữa, chủ động hỏi trước tiên chích chút máu để nàng ta thử một lần.

‘Hạ phu nhân’ khéo léo nghe lời như thế, đúng là khiến Hộ Vân Tê mừng rỡ.

Nàng ta truyền lệnh cho người chuẩn bị đồ ăn thượng hạng nhất, cho ‘Hạ phu nhân’ bồi bổ thật tốt, để nàng cung cấp dòng máu chất lượng tốt nhất.

*****

Trên thực tế, Từ Minh Sơ hành động để bảo vệ phụ mẫu, kéo dài thời gian, chờ cứu viện.

Nàng tin vào năng lực của trượng phu và nữ nhi, nhất định có thể cắt giấu người Nhạn tộc truy đuổi, cũng nghĩ trăm phương ngàn kế về kinh thành Đại Tuyên hoặc kinh đô vương đô Xích Nguyệt tìm viện trợ.

Chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác, làm bộ nhu nhược, hợp tác thỏa đáng, làm nàng hơi đau khổ.

Giờ khắc này, dưới ánh mắt chăm chú của Hộ Vân Tê, nàng nếm hơn mười món chay mặn phối hợp, ăn uống no đủ, để y quan cắt cổ tay phải của nàng.

Đau đớn và sợ hãi rất rõ ràng.

Mắt thấy máu tươi từ cổ tay chảy ra gần nửa bát, thân thể nàng hơi lảo đảo, trái lại ánh mắt cầu xin nhìn Hộ Vân Tê.

Đối với cách thức làm nũng khẩn cầu của nàng, Hộ Vân Tê coi như không thấy, rồi lại mượn cớ làm bộ không rõ: “Đau?”

“Ta như sắp chết đến nơi rồi, bệ hạ có thể uống trước, nếu thiếu…”

“Ngươi nói chuyện rất êm tai.” Hộ Vân Tê cười nhạt một tiếng, gật đầu với y quan, nói một câu tiếng Nhạn tộc.

Y quan phục mệnh Hộ Vân Tê, lập tức buông tay, cấp tốc băng bó vết thương cho Từ Minh Sơ, lại cẩn thận bắt mạch cho nàng, kết luận nàng sẽ không bỏ mạng vì một bát máu tươi này.

Hộ Vân Tê nhìn Từ Minh Sơ chăm chú, tự đáy lòng tán thưởng: “Dung mạo giống như ngươi, nếu trẻ lại mấy tuổi, nhất định khuynh quốc khuynh thành… Năm đó ta cũng đâu kém gì?”

Từ Minh Sơ bày ra vẻ lảo đảo sắp ngã, vẫn kiên trì an ủi nàng ta: “Ta vô tình có được trân vật này, cũng không phải là yên tâm thoải mái… Ngài hãy kiên nhẫn chờ đợi chút thời gian, chắc chắn trời xanh sẽ cho ngài công bằng.”

Vẻ mặt nàng chân thành, đôi mắt trong sáng không tìm ra chút phiền muộn và căm hận.

Dù cho thân ở lao phòng âm u ẩm ướt dưới lòng đất, người vẫn sạch sẽ như tắm gội băng tuyết trên núi cao.

Hộ Vân Tê hơi thay đổi sắc mặt.

Nàng ta chưa từng quên, trước khi A Đình muốn chết, từng nói ―― Tâm địa ngài ác độc, ra tay cũng độc ác, chẳng trách không có cách nào khôi phục băng liên! Trời xanh có mắt, để người thiện lương có được trân vật này…

Lần này thấy ‘Hạ phu nhân’ hiền hòa, là dáng vẻ ôn nhã đoan chính, lòng không khỏi thấy phẫn hận.

Y quan đã kiểm tra trong máu không có độc, sau đó mở hộp dược lấy ra trái cây chua mặn, mời Hộ Vân Tê ăn để có hiệu lực.

Ánh mắt nàng ta thoáng dịu đi, theo lời dặn dò, uống từng ngụm máu tươi ấm áp vào bụng.

Mùi tanh tràn đầy giữa răng môi khiến người ta buồn nôn.

Nàng ta vì nguyện vọng “Có thể duy trì vẻ đẹp tuổi xuân, không chừng còn có thể khôi phục tuổi trẻ”, thành kính uống hết nửa bát máu tươi, không để lại một giọt trong bát.

Trong lòng Từ Minh Sơ cười trộm, con mắt sáng lấp lánh chờ mong.

Nàng chưa từng ăn bất cứ thứ gì liên quan tới băng liên, tất nhiên máu nàng không có ‘công hiệu’ gì.

Thậm chí nàng hoài nghi có thực sự lấy máu phụ mẫu cũng không chắc có hiệu lực gì.

Nhưng nếu vị nữ vương Nhạn tộc cuồng nhiệt đến thế, nàng gặp dịp thì chơi, trêu đùa đối phương mấy ngày thì có sao?

Từ nhỏ nàng đã xảo quyệt, gây sự đầy bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ giả bộ ngoan ngoãn để về nhà tránh mẫu thân trách phạt. Quanh năm suốt tháng rèn luyện một thân thủ đoạn lừa người, còn lừa được một vị trượng phu săn sóc, một Hậu vị cao quý.

Sau nhiều năm dưới sóng to gió lớn, còn luyện thành bình tĩnh không quan tâm hơn thua.

Nàng ở trong lòng địch, ngụy trang thiện tâm đơn thuần chỉ là như trò mèo với nàng.

Hộ Vân Tê thân là nữ vương Nhạn tộc giả mù sa mưa quan tâm săn sóc nàng. Trái lại nàng làm hoàng hậu một nước, cũng giả mù sa mưa chờ đợi đối phương ‘sớm ngày cải lão hoàn đồng’.

Mặt ngoài là một người áp đảo, thật ra kỳ phùng địch thủ, thế lực ngang nhau, còn phải xem ai ăn được ai.

Khi Hộ Vân Tê dặn dò nàng nghỉ ngơi nhiều, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dần đến gần.

Một người vội vã đi tới, nói thì thầm hai câu.

Lông mày Hộ Vân Tê nhướn một cái, lập tức đưa đám người y quan, tôi tớ, thị vệ hấp tấp rời đi.

Từ Minh Sơ vốn muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy trên mặt nàng ta không lộ hỉ nộ, đuôi lông mày khóe miệng thì lại nhẹ nhàng giương lên, hiển nhiên giấu nỗi vui mừng.

Nàng thầm suy sụp, chỉ cầu trượng phu và nữ nhi tuyệt đối đừng rơi vào trong tay bọn họ.

Người đi phòng tĩnh, vách đá lạnh ngắt.

Nàng nhắm mắt nằm trên cái giường gỗ nhỏ trải đệm nhung mềm, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh cách vách.

Cách vách tường đá, tiếng người nhộn nhạo.

Có tiếng người kích động nói chuyện, có người lớn tiếng chất vấn, lại như lẫn cả tiếng nấu nước giội rửa.

Tiếng huyên náo dần tan. Sau khi xác nhận Hộ Vân Tê đã rời đi, nàng yên lặng ngồi dậy, xoay chuyển một cái đèn tường đồng và dùng chiếc đũa trúc giấu trong gối mở rộng lỗ hổng trên vách tường thêm sâu.

Đào được nửa nén hương, cánh tay nàng tê dại, gần như muốn từ bỏ, đột nhiên thấy bên trong lộ ra tia sáng yếu ớt.

Nàng nheo mắt lại gần, nhìn trộm xung quanh, lòng lập tức lạnh đi một nửa.

Người thanh niên áo bào xanh nhạt kia nằm trên sàn nhà, hai tay hai chân bị trói chặt, ngủ say không tỉnh, mi sơn mắt thủy, tuấn mỹ dị thường…

Không phải là lão thân phụ ‘hùng phong chưa diệt’ của nàng thì còn ai vào đây?

*****

Sắc núi lẫn vào bóng đêm, đen như đổ mực.

Gió mát lướt qua, bầu trời đầy sao như phiến lá run bần bật cuối hạ đầu thu.

Từ Thịnh và Lam Dự Lập hộ tống Nguyễn Thời Ý đi xe ngựa rời khỏi sơn trạch viện, đi tới nơi xa xôi không có dấu người nhưng chưa dám dừng ngựa nghỉ ngơi.

Nguyễn Thời Ý cố gắng ổn định lại nhịp tim kịch liệt thoát khỏi hiểm cảnh, đè thấp giọng nói: “Chỉ bằng ba người một khuyển chúng ta thì không cứu được người. Thịnh Nhi, con lập tức nghĩ biện pháp thông tri cho phụ thân con.”

“Vâng,” Từ Thịnh liếc nhìn Lam Dự Lập một cái, thấy hắn muốn nói lại thôi nên hỏi thay hắn, “Như người vừa nói, một nhà cô cô có thể nào có khả năng cũng bị…?

“Giờ vẫn khó nói,” Nguyễn Thời Ý ôm đại khuyển trong lòng, “Nhị Mao trở lại trên tay chúng ta, muốn tìm được cứ điểm người Nhạn tộc không phải là việc khó. Ta cảm thấy… Bọn họ chỉ truy lùng tổ… Tiên sinh, nhưng tùy ý giao ta cho ngũ cữu công của con, chắc chắn là không biết chuyện của ta…”

“Ý người là… Diêu thống lĩnh chưa thú nhận toàn bộ sự thật?” Từ Thịnh cũng nghĩ tới điểm này.

Lam Dự Lập gặp các thay đổi bất ngờ trong tối nay như hoàn toàn đặt mình trong mây mù.

―― Tại sao người Nhạn tộc lại cấu kết cùng Nguyễn Đại Nhân? Muốn báo thù riêng với Diêu thống lĩnh sao lại xả xuống người Từ tiên sinh và Nguyễn cô nương? Lại có liên quan gì tới một nhà Tiểu Thu Trừng nữa?

Hắn mờ mịt nhìn chằm chằm hai người, muốn đặt câu hỏi cũng không biết nên hỏi từ đâu.

Chỉ thấy Nguyễn Thời Ý nhíu mày suy tư một lát, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Sở dĩ nữ vương Nhạn tộc không cho rằng ta là mục tiêu… Tất nhiên hiểu lầm Minh Sơ là ta!”

“Nhưng, nhưng sao lại có thể như thế nhỉ? Vì tiểu cô cô mang theo hai con Thám Hoa lang?”

“Hay là có…” Đáy lòng Nguyễn Thời Ý bốc lên khí lạnh.

Nàng vẫn chưa quên, đêm trước chia tay, nữ nhi tình ý chân thành nói mấy câu với nàng và Từ Hách.

―― Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi bất hiếu, sợ là… Không bù đắp được bất hảo niên thiếu. Duy chỉ nguyện hai vị có thể bù lại 35 năm bỏ lỡ, đời này kiếp này không chia lìa nữa.

Minh Sơ nhà nàng không còn tùy hứng như lúc nhỏ, là nha đầu bướng bỉnh đối nghịch nàng khắp nơi.

Không còn là thiếu nữ phản nghịch ngày xuất giá, thân mặc hồng trù lóa mắt, cúi đầu quỳ gối trước mặt nàng, để lại một câu “Người không nên sinh ra nhi nữ chẳng ra gì như con”.

Nữ nhi của nàng, vẫn luôn dùng phương thức đặc biệt, bảo vệ tất cả mọi người Từ gia.

Nguyễn Thời Ý để tay lên ngực tự hỏi, nếu có người tổn thương người nhà của nàng, nàng ắt phải dũng cảm đứng ra.

Một nhà Hạ Nhược Chiêu đã khởi hành rời kinh ba ngày. Nếu người vẫn còn trong kinh, chỉ sợ… Từ hai ngày đầu đã bị người vây bắt?

Nàng hít một ngụm khí lạnh, thúc giục: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phân công nhau hành động, lập tức lên đường! Thịnh Nhi, con mau đến trấn trên tìm quán bồ câu đưa tin. Ta và Lam Đại công tử để Nhị Mao dẫn đường, tìm nơi Tam lang bị thất thủ, djwa vào manh mối truy tìm tặc oa (lũ trộm)!”

Lam Dự Lập hoàn hồn từ trạng thái đầu óc mơ hồ.

“Hay là để ta đi mật báo? Buổi tối cô nam quả nữ nhiều bất tiện, tốt xấu gì hai người là nghĩa huynh muội…”

Hai người tổ tôn nhìn nhau, lộ vẻ mặt quỷ dị.

Một hồi lâu sau, Từ Thịnh quan sát xung quanh không có người ngoài, cười khổ vỗ vai huynh đệ.

“Chuyện đến nước này, ta nói thật với ngươi vậy!… Nàng, nàng không phải là nghĩa muội của ta, là tổ tông của ta! Thân tổ mẫu!”

Lam Dự Lập “phì” cười ra tiếng, lại dường như nhớ lại cái gì, nụ cười tuấn lãng dần dần cứng lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Minh Sơ tới lừa ăn free uống free ~

Xích Xích tới để ngủ, dù sao biệt danh của hắn cũng là ‘Từ tham ngủ’…

Chương hôm qua cơ bản là góc nhìn của Nguyễn Nguyễn, có thể sẽ tồn tại hiểu lầm với tiểu đường đệ khả ái, Thiên Ti giải thích một chút.

Tình cảm giữa đường tỷ đệ bọn họ vô cùng phức tạp.

Ban đầu lão Nguyễn xem nàng như tỷ tỷ, sau khi Xích Xích chết, hắn chậm rãi lớn lên. Vì không chung huyết thống nên hắn sinh ra tình yêu nam nữ với Nguyễn Nguyễn xinh đẹp lại kiên cường.

Hiện tại, Nguyễn Nguyễn biến thành tiểu bằng hữu trong mắt hắn, ngẫu nhiên hắn không nhịn được trái lại tự cho mình là trưởng bối, có chút lớn lối với nàng nhưng thật tình không muốn tổn thương nàng.

Nói chung là phương diện tướng mạo khí chất hắn rất nice, tài hoa hơn người, đối nhân xử thế ôn hòa săn sóc. Về phương diện khác dung túng thủ hạ không chuyện ác nào không làm, xem như là một Boss độc ác nham hiểu nhưng không thiếu tình cảm chân thành.

Hôm nay cổ không chịu được nữa rồi, tranh thủ ngày mai viết nhiều thêm chút, giải quyết nốt một đoạn cốt truyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.