Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 7 - Chương 7

trước
tiếp

Khi ánh mắt va chạm nhau, thanh niên dường như hoá đá, hắn đứng yên không động đậy, một bước cũng không di chuyển.

Nửa ngày trôi qua, môi mỏng mấp máy, gian nan phát ra âm thanh không rõ ràng.

Khoảnh khắc đối mặt, bầu không khí ồn ào bỗng thêm vài phần yên tĩnh.

Mọi người lặng lẽ dừng việc vặt trên tay, ánh mắt tò mò di chuyển qua lại giữa thiếu nữ đứng cạnh cửa và chàng thanh niên ở sạp bán đồ vẽ tranh.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, làn da non mềm của thiếu nữ trắng mịn như bông tuyết, dung nhan xinh đẹp có thể sánh với hoa hải đường trong gió, vừa đúng độ chớm nở.

Thanh niên tuấn lãng trẻ trung, lông mày lưỡi mác đen rậm, sống mũi cao thẳng như cây thông trên vách đá, màu da trắng trẻo khoẻ mạnh trời ban.

Nam nữ dung nhan xuất sắc ngắm nghía lẫn nhau, khiến cho những người xem náo nhiệt không tự chủ được mà cong môi cười bí hiểm.

— Một đôi tài tử giai nhân… nhìn là biết vừa gặp đã yêu!

Ngay khoảnh khắc này, mọi người đã tự tưởng tượng ra khung cảnh tình chàng ý thiếp, hỉ kết lương duyên, nến đỏ bập bùng… Thậm chí bọn họ còn nghĩ đến cảnh đỏ mặt tía tai, hoàn toàn quên mất Từ gia vẫn còn đang chịu tang.

Gương mặt thanh niên hiện lên vẻ khó có thể tin, đôi mắt trắng đen rõ ràng dần dần đỏ lên, hắn vội vàng dời đi ánh mắt, đem lực chú ý đặt lên mực thỏi trên bàn.

Ống tay áo nhè nhẹ run, bắp thịt phía dưới đều căng cứng, sắc mặt giả vờ bình tĩnh lại bán đứng nội tâm đang kiềm chế của hắn.

Hắn phải nhịn, phải nhẫn, phải chịu đựng…

Người bán hàng thấy thế thì vội vàng phá vỡ bầu không khí bối rối, thái độ cung kính nói: “Khách quan, mực thỏi mà ngài đang xem dùng cho tranh thuỷ mặc, kết cấu đầy đặn, ánh mực như sơn, chất mực mịn lại không mùi, không phai màu. Khi mài không phát ra tiếng động, mọi thứ đều hoàn hảo, trên thị trường chỉ sợ là ngàn vàng khó mua… Loại mực thỏi này được quan lại quyền quý săn lùng rất nhiều, nếu ngài thật sự muốn…”

Giọng nói của thanh niên hơi khàn khàn: “Quý điếm có mực lỏng thời Tiền Tấn không? Mực này điều chế từ nhựa cây sơn, loại này sắc đậm, không phai màu, độ bóng tốt.”

“Có có có!” Người bán hàng thấy thanh niên muốn mua mực thì rất vui vẻ, hắn vội vàng bưng ra một chiếc hộp để cho thanh niên tự mình lựa chọn.

Thanh niên dường như không có tâm trạng chọn lựa, hắn tiện tay cầm lấy hai bình rồi sảng khoái thanh toán bạc, sau đó nhanh chóng rời đi.

Từ đầu đến cuối, hắn không hề nhìn thiếu nữ thêm một lần nào.

***

Nguyễn Thời Ý như người trong mộng, mỗi lỗ chân lông trên người đều tê dại, trái tim vốn ngủ yên phảng phất muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Dù chỉ trong nháy mắt nhưng nàng nhận định người kia chính là trượng phu đã qua đời nhiều năm của nàng!

Dáng người, khuôn mặt, cử chỉ, giọng nói… đều giống với Từ Hách như từ một khuôn đúc ra.

Nếu như muốn bắt bẻ thì thanh niên kia nhìn có vẻ tiều tuỵ hơn Từ Hách, đồng thời khuyết thiếu vẻ ngạo nghễ trời sinh.

Thế nhưng thời gian đã qua ba mươi lăm năm, hồi ức liên quan đến vị hôn phu có bao nhiêu phần là chân thực? Có bao nhiêu phần là bản thân nàng ảo tưởng tạo ra???

Nàng chưa hề quên mỗi lần đối mặt với việc con cái hỏi về phụ thân của chúng, nàng lại một lần… lại một lần nói dối.

Nói dối trượng phu là người yêu vợ, chu đáo, biết quan tâm, là người tài hoa tái thế, một nam nhân hoàn mĩ không tỳ vết để các con nàng tin tưởng rằng bản thân chúng là con cái của bậc cường giả, bản chất rồng phượng từ trong trứng nước, sau này lớn lên không gì là không làm được, mọi việc bách chiến bách thắng.

Nhưng sự thật thì có thật như thế không?

Nàng bỗng nhiên không dám khẳng định.

Nguyễn Thời Ý vô thức xoay chiếc vòng ngọc trên cổ tay, cố gắng giữ bình tĩnh để bản thân không nhìn về phía người kia, mãi đến khi đối phương vội vã rời đi, nàng mới vượt qua cánh cửa, đi ra khỏi Tập Hiền Trai.

Đường phố bởi vì thời tiết nóng bức mà người đi lại thưa thớt, từng tia nắng phản xạ trên phiến đá màu xanh khiến nàng có thể nhìn thấy rõ ràng thân ảnh ngang tàng kia đi càng lúc càng xa về hướng… tiểu hài tử nhỏ gầy đứng ven đường cùng hai con mãnh khuyển to lớn màu xám trắng!

Sương mù dày đặc vừa mới tiêu tan lại một lần nữa bao trùm lấy tâm trí nàng.

Nàng chắc chắn đến tám phần mười… nam tử kia chính là người vẽ lên bức tường trắng ở Trường Hưng lâu, tất nhiên còn có liên hệ chặt chẽ với Từ gia.

Từ Hách không chết? Mà chỉ bỏ nhà đi, sống một cuộc sống khác rồi đột nhiên hồi xuân giống như nàng mà không hiểu vì sao?

Không… chuyện này quá hoang đường!

Nếu người kia quyết định đoạn tuyệt với quá khứ, vậy tại sao sau khi nàng chết lại quay trở về kinh thành, hơn nữa còn thần thần bí bí xuất hiện ở cửa hàng của Từ gia?

Tuy nhiên có một loại suy nghĩ khác lại giống như con rắn bò vào trong lòng nàng — đó là người này có thể là con riêng bên ngoài của Từ Hách, hoặc là cháu trai?!!!

Dung mạo được di truyền, ngay cả tài hoa kỳ tài cũng được kế thừa, vì trong lòng có chấp niệm nên mới yên lặng trở về, cho nên mới đối với người của Từ gia như gần như xa???

Nếu giờ phút này, Nguyễn Thời Ý vẫn là Từ Thái phu nhân, nàng chắc chắn sẽ giữ đối phương lại để hỏi cho rõ ràng.

Nhưng nàng không phải.

Nàng là tiểu nữ tử mồ côi được “Từ Thái phu nhân” trợ nuôi từ bé, nhận “di mệnh” tạm thời tiếp quản cơ nghiệp của Từ gia, trên người có bí mật không được cho ai biết.

Nàng không thể công khai chất vấn thanh niên trước người nhà họ Lam, chưởng quầy, nha hoàn, hộ vệ, tiểu nhị cùng trước mặt khách quan.

Càng không thể thăm dò đối phương có phải là đời sau của “Tham Vi tiên sinh”.

Đáy mắt Nguyễn Thời Ý dần trở nên lạnh lùng.

Không sao, kinh thành tuy to lớn nhưng không có nơi nào mà Từ gia không biết.

Hơn nữa người kia còn nuôi hai con mãnh khuyển to lớn, dù ở chỗ nào cũng sẽ khiến người ta phải chú ý.

***

Dưới chân núi phía nam kinh thành, mặt hồ yên tĩnh phẳng lặng, thuyền hoa nhẹ nhàng điểm xuyết giữa hồ trông giống như viên trân châu rơi trên khay ngọc.

“Hồn bị câu đi rồi???” Lam Hi Vân dùng khuỷu tay đụng vào người Nguyễn Thời Ý, “Không có tiền đồ! Người ta mới chỉ nhìn muội một chút mà muội liền mất hồn mất vía như vậy!”

Nguyễn Thời Ý khẽ giật mình: “… Hả?”

Lam Hi Vân tiếp tục nói: “Nhưng mà người kia và Từ đại công tử nhà bọn muội có dáng dấp giống nhau đến bốn năm phần, nhìn qua hình thể cùng tư thái cũng biết là người có căn cơ văn võ. Hơn nữa trông hắn sảng khoái bỏ bạc ra mua mực, hiển nhiên thư hoạ cũng am hiểu, mà tiền thì cũng không thiếu. Muội có thể suy xét đến người này đó?! Ta hoàn toàn tin tưởng hai người bọn muội có thể kề đầu gối tay tâm sự ba ngày ba đêm về mấy thanh mực thỏi đen thui đó!”

“…..”

Trong lòng Nguyễn Thời Ý nghi ngờ phải chăng mình lớn tuổi nên không theo kịp suy nghĩ của tiểu bối.

Lam Hi Vân càng hào hứng, nàng thao thao bất tuyệt khoe khoang là không thể bỏ qua công lao lần này của mình.

Nguyễn Thời Ý không phản bác được, nàng ngậm miệng không nói, yên lặng chờ thuyền hoa lộng lẫy cập bờ.

Đầu thuyền có một phụ nhân đang đứng thẳng, tuổi qua ngũ tuần, tóc mai điểm bạc, nếp nhăn rõ ràng, váy dài màu lam đơn giản nhưng cao quý, mang theo hơi thở của tướng môn, người này chính là Lam Thái phu nhân — Tiêu Đồng.

Ngay tại thời điểm nhìn thấy Nguyễn Thời Ý từ xa, cả người bà ngây dại. Khi đám người tươi cười đón bà trên bờ cũng không làm dịu đi sự kinh ngạc trong lòng bà.

“Tiểu nữ bái kiến Lam Thái phu nhân.” Nguyễn Thời Ý nhẹ nhàng hành lễ, bờ môi mang theo ý cười, che giấu thổn thức khi cửu biệt trùng phùng.

Các nàng từng là người cao ngạo quật cường, không ai chịu nhường ai, thề không cúi đầu, ngang bướng đến nỗi khiến cho tình bạn từ thuở nhỏ bị lửa giận hừng hực thiêu đốt, ngày qua ngày thiêu thành tàn tro.

Nếu như lúc trước một người trong số các nàng cho đối phương bậc thang để bước xuống, có lẽ sẽ không để lại mười bảy năm tiếc nuối.

Hai mắt Tiêu Đồng đẫm lệ nhìn chằm chằm Nguyễn Thời Ý, bờ môi bà run rẩy, hai tay níu chặt cánh tay thiếu nữ trước mặt giống như bắt lấy bảo vật hiếm có giữa thế gian.

Người nhà họ Lam liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều có cảm giác Thái phu nhân nhà mình thất thố nhưng lại không dám nhiều lời.

“Thái phu nhân cũng cảm thấy… rất giống sao?” Nguyễn Thời Ý cố gắng kiềm chế cảm xúc lên xuống thất thường, giọng điệu cũng thay đổi trở nên mềm mại hơn.

“Giống! Rất giống!” Tiêu Đồng nắm chặt tay thiếu nữ, “Giống… giống hệt dáng vẻ hồi trẻ của bà ấy!”

“Bởi vì dung mạo tiểu nữ tương tự như Từ Thái phu nhân hồi còn trẻ, cho nên lão nhân gia không để tiểu nữ mang họ Từ, mà là mang họ Nguyễn giống như bà.” Nguyễn Thời Ý khéo léo tìm từ để nói.

“Đứa bé ngoan.” Nước mắt Tiêu Đồng bỗng nhiên như vỡ đê, “Ngươi bồi lão thân một chút, hai chúng ta… cùng nhau tâm sự.”

Tiêu Đồng vừa nói xong đã lập tức kéo tay Nguyễn Thời Ý bước trên con đường nhỏ phủ bóng liễu bên bờ hồ.

Từ trên xuống dưới nhà họ Lam, cho đến nô bộc của Từ gia đều tự giác đứng ở đằng xa, để “một già một trẻ” có không gian riêng.

Còn Lam Hi Vân thì rất uể oải, vì quen được tiểu muội tốt mà trước đó nàng đã chuẩn bị sẵn một đống lớn lời khen ngợi, nhưng hình như… nửa câu cũng không dùng đến???

Đi được một đoạn ngắn, Nguyễn Thời Ý thấy Tiêu Đồng không ngăn được nước mắt, nàng vội vàng đưa khăn tay cho bạn mình, đồng thời cũng không quên mang theo vẻ kính cẩn nên có của một tiểu bối.

Năm đó cãi nhau ầm ĩ, nữ nhân này dù chết cũng không chịu bỏ xuống sĩ diện, tại sao mới gặp được “tiểu bối” là nàng thì lại buông xuống tất cả tôn nghiêm và phòng bị?

“Nguyễn tiểu thư, bà ấy… có từng nhắc đến ta?” Lúc Tiêu Đồng hỏi lời này, vẻ sợ hãi bỗng dưng xuất hiện trên khuôn mặt già nua không hề hợp với thân phận bà.

“Thưa Thái phu nhân, lão nhân gia đương nhiên có nhắc đến người.”

Nguyễn Thời Ý duy trì nụ cười nhã nhặn, nàng nói dối “Từ Thái phu nhân” từng kể cho mình nghe tình nghĩa giữa hai nhà.

Tiêu Đồng rơi lệ: “Hai chúng ta… không nói chuyện với nhau ròng rã được mười bảy năm trời. Lúc bà ấy đi… có còn hận ta không?”

“Cho tới bây giờ lão nhân gia chưa từng hận người.” Nguyễn Thời Ý cắn môi, “Lão nhân gia vẫn luôn nhớ đến người.”

“Ta không nên nói bà ấy tâm cơ sâu nặng, mượn gió bẻ măng, lại càng không nên mắng bà ấy thấy người sang bắt quàng làm họ, gây tổn thương tình bạn lâu năm giữa chúng ta. Bà ấy tức giận là đúng! Cho dù trên đời tất cả mọi người đều hiểu lầm bà ấy thì ta cũng không nên… biết rõ tính tình bà ấy bướng bỉnh, ta lại còn thêm dầu vào lửa… Ta nợ bà ấy một câu xin lỗi, đáng tiếc… đã không còn cơ hội.”

“Chúng ta khác hoàn toàn với nhưng đôi tỷ muội trước mặt thân thiết, sau lưng lại nói xấu nhau. Hai chúng ta hiểu nhau, cạnh tranh với nhau, tương trợ lẫn nhau… chỉ hận tuổi trẻ khi đó quá mức hiếu thắng…”

“Có lẽ ngươi không thể nào tưởng tượng nổi khi ta nghe tin bà ấy buông tay trần thế vào ngày đại hỉ của cháu gái, ta… ta chợt cảm thấy thế gian này quá mức tối tăm, ngay cả hy vọng cuối cùng để nói lời xin lỗi bà ấy cũng bị cướp đi.”

“Ta nên sớm làm hoà với bà ấy, chứ không phải chạy tới linh đường rồi rơi lệ trước nấm mồ lạnh lẽo. Nguyễn tiểu thư, ngươi chớ cười lão thái thái này nói chuyện dông dài, nhưng ngươi thực sự rất giống nha đầu kia… dường như ngươi đang thay nha đầu ấy tiếp tục sống, khiến ta vừa vui vẻ lại vừa sầu não.”

Sự hoảng hốt trong lòng Nguyễn Thời Ý dần hoá thành hiểu rõ, Tiêu Đồng nhìn gương mặt thân thuộc trước mặt, bà vô thức coi “Nguyễn tiểu thư” thành người thế thân, nhịn không được mà trút bỏ hối hận và đau đớn giấu trong lòng lâu nay.

Mũi Nguyễn Thời Ý chua xót, cổ họng cũng đắng ngắt, nàng không có dũng khí tiếp lời Tiêu Đồng, nàng sợ mình sẽ sơ ý tiết lộ ưu thương cùng xúc động nơi đáy lòng.

Trước đây đã có lúc nàng tự oán trách chính bản thân mình, nàng hận đời này mình phải thủ tiết quá sớm, nàng hận mình và nữ nhi phận mỏng duyên cạn, hận mình và tỷ muội thân nhất trở mặt với nhau… Ngay cả “sau khi chết”, chính tai nàng còn nghe thấy mấy lời ác ý từ miệng vãn bối mà mình luôn tin tưởng.

Nhưng giờ này ngày này, khi nghe được những lời từ đáy lòng của Tiêu Đồng bướng bỉnh, nàng đã sâu sắc cảm nhận được — cho dù một mình vượt mọi chông gai hơn chục năm thì những yêu thương, ấm áp, kính trọng cũng chưa hề biến mất.

“Nguyễn tiểu thư, Thái phu nhân nhà ngươi đã không oán hận ta, vậy ta sẽ cho phép ngươi bồi ta những lúc rảnh rỗi.” Tiêu Đồng lau nước mắt, đôi mắt lã chã nước mang theo mong chờ.

Nguyễn Thời Ý nhỏ giọng đáp: “Đó là đương nhiên.”

“Ừm… Nếu như bà ấy còn sống thì tốt biết bao.” Tiêu Đồng nắm chặt tay nhỏ mềm mại của tiểu cô nương, “Trước đây hai người chúng ta ước hẹn, chờ đến khi con cái trưởng thành, có thể tự lực cánh sinh thì chúng ta sẽ cùng nhau đi du sơn ngoạn thuỷ… ai ngờ tạo hoá trêu ngươi.”

Nguyễn Thời Ý đang định đồng ý theo Tiêu Đồng du sơn ngoạn thuỷ, nhưng Tiêu Đồng bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt vui vẻ mang theo dò xét nhìn nàng, vẻ mặt càng thêm hiền lành.

“Hi Vân thường khen ngươi đoan trang hào phóng, ta cũng thấy ngươi vừa xinh đẹp lại thông minh…”

“Thái phu nhân quá khen.”

“Gia đình chúng ta mấy đời tình nghĩa, đây cũng là duyên phận hiếm có, nếu như ngươi đã chưa có hôn ước… vậy thì không bằng làm cháu dâu của ta!”

“….!”

Nguyễn Thời Ý âm thầm cắn răng.

Phí thời gian nửa đời người, thật vất vả tiêu tan được hiềm khích lúc trước, nàng mới kịp cảm động thời gian có nửa tách trà, vừa quay đầu đã bị bức hôn?

Mỗi người nhà họ Lam này suốt ngày đem chuyện nhân duyên treo bên miệng, chẳng lẽ bọn họ đều là bà mối tái thế???

Nàng đang định khéo léo từ chối “ý tốt” thì lại nghe thấy tiếng đám người phía sau vấn an: “Bái kiến đại tướng quân!”

Không… phải thật chứ???

Nguyễn Thời Ý có một loại xúc động muốn che mặt chạy trốn.

Quả nhiên giọng nói vừa thô vừa vang dội của Hồng Lãng Nhiên như bão tố cuốn tới.

“A Đồng, tới ngắm cảnh hồ trước biệt viện của ta mà cũng không thèm chào hỏi! Xem ra muội không để đại biểu ca này vào mắt?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.