Phí Độc Hành nằm trong phòng suy nghĩ về các diễn biến xảy ra.
Trong thâm tâm của hắn đã nghi về một âm mưu khi biết được cuộc ra đi của vị Thiếu gia.
Nhưng biết là biết vậy thôi. Chuyện đó không phải là nhiệm vụ của hắn.
Hắn có một bổn phận đặc biệt, mà người ta đã giao cho hắn, nên sự việc Thiếu gia bị bắt hắn không bận tâm chi lắm.
Hắn hiểu vì sao Bạch Xuân Phương không chọn hắn đi theo hộ tống vị Thiếu gia.
Nàng không muốn đẩy hắn vào tình trạng chống cự lại họ. Nếu có hắn thì âm mưu của họ có thể bị thất bại. Mà điều đó họ không muốn xảy ra.
Đang nằm miên man suy nghĩ, chợt hắn quay mặt vào trong nhắm mắt lại.
Có tiếng gõ cửa phòng rồi tiếng Đào Bằng vang lên :
– Phí lão đệ! Phí lão đệ!
Bên trong vẫn yên lặng, Đào Bằng xô nhẹ cửa thấy không chốt, lão nhẹ bước vào, thấy Phí Độc Hành đang say ngủ.
Đào Bằng tiến lại gần giường gọi khẽ :
– Phí lão đệ! Phí lão đệ!
Phí Độc Hành giật mình, ngồi bật dậy ngay, hắn nhìn thấy Đào Bằng liền vòng tay nói :
– Xin Đào sư gia thứ lỗi cho thuộc hạ đã quá mê ngủ mà không hay sư gia tới.
Đào Bằng mỉm cười nói :
– Phí lão đệ chớ đa lễ như vậy. Ta đã làm cho lão đệ mất giấc ngủ ngon.
Phí Độc Hành vội bước xuống giường đáp :
– Đêm qua tiểu đệ phải thức đêm để tuần tra canh gác, nên hơi mệt, không hay sư gia đến, thật là thất lễ quá. Mong sư gia thương tình bỏ qua cho.
Đào Bằng nắm tay hắn cười nụ :
– Phí lão đệ đừng nói vậy. Lão đệ mệt thì phải nghỉ ngơi thôi, chớ có tội gì đâu.
Nào ngồi thẳng dậy, ta cùng nhau uống một chung trà cho ấm bụng cái đã.
Hai người nắm tay nhau tiến lại bàn, cùng ngồi xuống ghế. Phí Độc Hành rót trà ra chung, hai tay dâng lên mời Đào Bằng.
Cả hai cùng hớp một ngụm trà, Phí Độc Hành đặt chung trà xuống bàn, cất tiếng hỏi :
– Đào sư gia, không hiểu Đào sư gia đến đây có điều chi dạy bảo thuộc hạ?
Đào Bằng mỉm cười đáp :
– Dạy bảo thì không dám, nhưng có chút việc muốn báo cho Phí lão đệ hay.
Phí Độc Hành nói :
– Sư gia có việc gì xin nói ra cho tiểu đệ hay.
Đào Bằng nhìn Phí Độc Hành đáp :
– Từ hôm Thiếu gia bị bắt đến nay, lão gia mất ăn mất ngủ. Tình hình trong Phủ hơi khẩn trương. Sáng hôm nay có thám tử về báo tin cho lão gia biết.
Đào Bằng trầm ngâm một chút rồi nói tiếp :
– Bọn Thần Châu thất hiệp thay mặt cho bọn phiến loạn hẹn với lão gia trưa ngày mai vào giờ ngọ đến hẻm núi Phục Ngưu để gặp họ trao đổi điều kiện với nhau, bằng không tính mạng Thiếu gia không được bảo toàn.
Phí Độc Hành hỏi :
– Vậy ý của lão gia ra sao?
Đào sư gia đáp :
– Chiều hôm nay, lão gia sẽ có một cuộc họp với các nhân vật quan trọng trong Trung Đường phủ, để bàn về cuộc hẹn ngày mai ở hẻm Phục Ngưu.
Phí Độc Hành lại hỏi :
– Sao sư gia lại cho tiểu đệ biết chuyện này?
Đào sư gia mỉm cười đáp :
– Ta nghĩ chắc lão đệ cũng sẽ có mặt ở cuộc họp này, nên ta báo cho lão đệ biết vậy mà.
Chợt tiếng Bạch Xuân Phương vang lên nơi cửa hỏi :
– Hai người đang bàn chuyện gì đó?
Cả hai cùng đứng dậy, Phí Độc Hành bước lại vòng tay thi lễ nói :
– Thuộc hạ xin mừng Tổng hiệu úy đã khỏe. Xin mời Tổng hiệu úy quá bộ vào trong.
Bạch Xuân Phương mỉm cười bước vào trong. Phí Độc Hành theo sau nàng.
Đào sư gia lên tiếng mời :
– Xin mời Tổng hiệu úy ngồi. Bọn chúng ta nói chuyện phiếm với nhau thôi.
Bạch Xuân Phương ngồi xuống ghế đáp :
– Đào sư gia đừng quá khách sáo như vậy, xin mời ngồi, ta cùng đàm đạo.
Phí Độc Hành không đợi mời cũng ngồi xuống ghế.
Hắn vòng tay hỏi Bạch Xuân Phương :
– Không hiểu Tổng hiệu úy đến có việc chi dạy bảo cho thuộc hạ?
Bạch Xuân Phương cười nụ đáp :
– Dạy bảo thì ta không dám đâu. Ta đến đây để báo cho Phí hiệu úy biết, chiều nay có cuộc họp ở phủ. Phí hiệu úy phải có mặt ở đó.
Phí Độc Hành nói :
– Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Hắn rót một chung trà, hai tay dâng mời Bạch Xuân Phương :
– Mời Tổng hiệu úy dùng một chung trà.
Bạch Xuân Phương khoát tay từ chối :
– Cám ơn Hiệu úy đã có lòng. Thật sự ta đã dùng rồi nên không thể dùng thêm.
Phí hiệu úy cứ tự nhiên.
Bạch Xuân Phương đứng dậy đưa mắt nhìn Đào Bằng và Phí Độc Hành nói tiếp :
– Thôi tôi có việc cần phải đi. Hai vị ngồi lại trò chuyện cho vui. Tôi xin cáo từ trước.
Đào sư gia và Phí Độc Hành cùng đứng dậy.
Đào Bằng vội nói :
– Ta cũng có việc phải đi. Thôi Phí lão đệ ở lại nằm nghỉ ngơi cho khỏe.
Phí Độc Hành đưa tiễn cả hai ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại. Hắn lên giường nằm nghỉ ngơi để tính toán kế hoạch cho chiều nay.
* * * * *
Chiều hôm đó, các vệ sĩ được lệnh canh phòng nghiêm mặt. Không có lệnh trong phủ thì không được cho ai vào. Lệnh được ban ra, các vệ sĩ đều gươm đao tuốt trần, gương mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí.
Bầu không khí thật là nặng nề. Người ngoài nhìn vào trong cũng cảm thấy ớn lạnh cả người.
Trong nội phủ, ở tòa Bạch Hổ Điện, bầu không khí trang nghiêm bao trùm cả tòa điện.
Các vệ sì sắp thành hai hàng dọc thoe tòa Bạch Hổ Điện, gương mặt lạnh tợ băng.
Điểm qua các nhân vật có mặt ngồi hai bên điện.
Ở hai hàng ghế đầu hai bên là Đào Bằng và Bạch Xuân Phương.
Kế tiếp là Kim tổng quản và Đỗ Nghị.
Sau đó là Sở Phiêu Vân và Phí Độc Hành.
Còn các tên Lãnh Ban thì đứng hầu sau lưng và các nhân vật trên.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mà không ai nói với ai câu nào.
Chợt có tiếng hô vang :
– Nhị gia đến.
Mọi người đều đứng dậy chào đón.
Một người mặc áo gấm lộng lẫy cực kỳ xa hoa bước vào. Người này tuổi trạc hơn năm mươi, mày râu nhẵn nhụi, gương mặt hồng hào.
Lão ta bước vào ngồi nơi chiếc ghế nơi chính điện. Đưa mắt nhìn mọi người gật đầu một cái.
Lão lên tiếng :
– Xin mời các vị ngồi xuống.
Mọi người vòng tay thi lễ rồi mới ngồi xuống ghế, ngưng thần chờ đợi.
Phí Độc Hành nhìn lão trong lòng thầm nghĩ :
– “Lão này được gọi là Nhị gia chắc không phải là Hòa Khôn. Lão Hòa Khôn này thật ranh ma. Từ ngày vào phủ đến nay, ta không biết mặt mũi lão ra sao cả, cũng không biết được chỗ lão ngủ. Mà thời gian đã gần kề đến nơi rồi. Ta phải có hành động thật gấp để giải quyết cho xong chuyện này.”
Lão gia áo gấm được gọi là Nhị gia lên tiếng :
– Hôm nay Đại gia triệu tập các vị đến đây, nhưng Đại gia không được khỏe nên ta thay thế người để họp bàn với các ngươi về cuộc hẹn ngày mai.
Lão ngừng lời, nhìn mọi người rồi hỏi :
– Có ai có cao kiến gì xin cứ đưa ra đây, ta sẽ cùng nhau thảo luận.
Đào sư gia liền lên tiếng hỏi :
– Bẩm Nhị gia, bên họ đưa ra những điều kiện nào? Xin Nhị gia cho biết.
Lão Nhị gia gật đầu đáp :
– Bên họ yêu cầu Đại gia đến đó với một tiểu đội vệ sĩ mà thôi. Không cho đem theo ai nữa hết. Lão gia phải đến đúng giờ, nếu trễ hẹn xem như Thiếu gia đã chết, không có cuộc hẹn thứ hai. Đến đó chỉ một mình Đại gia gặp họ để nói chuyện mà thôi, không ai được đến gần.
Kim tổng quản lắc đầu đáp :
– Điều kiện họ đặt ra khắt khe quá. E rằng ta khó thể theo lời họ được. Dù sao sinh mạng của Đại gia vẫn quí hơn không nên để Đại gia mạo hiểm như vậy.
Đào sư gia lên tiếng :
– Chúng ta có thể phục binh sẵn nơi đó để vây bắt họ tại đó.
Nhị gia lắc đầu đáp :
– Chuyện đó lại không được. Vì họ đã lưu ý, cho ta biết họ sẽ canh phòng để tránh trường hợp đó xảy ra. Nếu chúng ta không tuân theo họ sẽ giết Thiếu gia ngay.
Nghe Nhị gia nói như vậy, mọi người đều lắc đầu, thở dài, cúi đầu ngẫm nghĩ ra phương sách để giải cứu cho vị Thiếu gia.
Phí Độc Hành ngẫm nghĩ một chút rồi chợt hắn bỗng mỉm cười một mình.
Mọi người đang cúi đầu suy nghĩ nên không ai nhìn thấy nụ cười của hắn.
Chỉ có một mình Nhị gia thấy được nụ cười đó.
Nhị gia bèn cất tiếng gọi :
– Đào sư gia.
Đào Bằng liền ngẩng đầu đáp :
– Có thuộc hạ.
Nhị gia chỉ Phí Độc Hành hỏi :
– Gã kia là ai?
Những con mắt nghe hơi liền nhìn về phía Phí Độc Hành. Đào Bằng đáp :
– Bẩm Nhị gia, đó là Phí hiệu úy. Người đã khám phá ra vụ trộm hôm trước ở kho.
Vị Nhị gia gật gù lên tiếng hỏi Phí Độc Hành :
– Phí hiệu úy! Nhà ngươi cười chuyện gì đó?
Phí Độc Hành chậm rãi đáp :
– Bẩm Nhị gia. Thuộc hạ nghĩ ra một phương sách hay nên chợt mỉm cười. Mong Nhị gia tha tội cho.
Mọi con mắt đổ dồn về phía Phí Độc Hành. Lúc này một ý kiến được nghĩ ra là một điều rất tốt.
Nhị gia liền nói :
– Tốt lắm, ngươi hãy nói ra phương sách của ngươi cho mọi người cùng nghe, để tất cả cùng thảo luận.
Phí Độc Hành mỉm cười đáp :
– Phương pháp của tôi rất đơn giản, nhưng tôi tin rằng nó sẽ rất hữu hiệu.
Lời nói của hắn gây chấn động cho tất cả mọi người. Cả thẩy đều kinh ngạc, mà người vừa kinh ngạc vừa lo nhất là Bạch Xuân Phương.
Nhị gia vui vẻ nói :
– Ngươi cứ nói thẳng ra đi.
Phí Độc Hành từ tốn nói từng chữ một :
– Dùng người đổi người.
Bốn chữ vừa buông khỏi miệng hắn, mọi người bật lên tiếng “ồ” đầy vẻ kinh ngạc.
Trong đầu óc mọi người đều đặt câu hỏi chung :
– “Dùng ai để đổi Thiếu gia? Người đó là ai? Ở đâu? Sao lại quan trọng như thế?”
Bạch Xuân Phương thoáng biến sắc, nhưng nàng lấy lại vẻ trầm tĩnh thật nhanh.
Không một ai trông thấy ngoại trừ Phí Độc Hành.
Lúc này trong đầu hắn đã nghĩ ra một kế hoạch, hắn đã quyết định đánh con bài cuối cùng để giải quyết cho nhanh chóng nhiệm vụ của hắn.
Nhị gia buông tiếng hỏi :
– Ngươi nói dùng người đổi người. Vậy ta phải dùng ai để đổi?
Phí Độc Hành lạnh lùng đáp :
– Bẩm Nhị gia. Chuyện này tôi chỉ có thể nói ra trước mặt Đại gia mà thôi. Xin Nhị gia miễn tội cho.
Nhị gia sầm mặt hỏi :
– Ta không đủ quyền quyết định hay sao mà ngươi lại muốn gặp Đại gia?
Phí Độc Hành lắc đầu đáp :
– Chuyện này thuộc hạ chỉ muốn báo với Đại gia vì nó liên quan rất lớn với đại cuộc. Nếu không gặp được Đại gia thuộc hạ không thể nói ra.
Nhị gia tức giận gằn giọng :
– Ngươi nói chắc như vậy à?
Phí Độc Hành mỉm cười :
– Xưa nay thuộc hạ không nói hai lời, nên thuộc hạ đã suy nghĩ rất kỹ khi nói ra như vậy.
Nói xong hắn trở lại bộ mặt lạnh lùng, ngồi im nhìn thẳng vào bộ mặt Nhị gia.
Tia mắt hắn cũng lạnh như bộ mặt hắn. Tia mắt hắn cao ngạo như không hề sợ một uy quyền nào cả. Hắn như thách thức cơn giận dữ của Nhị gia.
Bởi vì hắn tin rằng lời nói của hắn sẽ làm Đại gia Hòa Khôn xuất hiện. Hắn biết Đại gia Hòa Khôn hiện đang có mặt sau tấm màn rèm buông kín kia.
Là một tay gian thần, Hòa Khôn không dại dột gì mà xuất hiện trước mặt mọi người, dù là những tay thân tín của lão.
Vì quan tâm đến sinh mạng của con trai, nên lão núp ở trong để nghe ý kiến của mọi người bàn bạc.
Bầu không khí chợt nặng nề, cơn giận làm cho bộ mặt của Nhị gia tái xanh. Lão vừa định nói thì chợt nghe có tiếng hô lớn :
– Đại gia giá lâm.
Tất cả mọi người cùng đứng phắt dậy, khi nghe tiếng hô đó, Nhị gia vội lấy vẻ bình thản để chào đón Đại gia.
Phí Độc Hành ngẫm nghĩ :
– “Khẩu khí thật là lớn lối. Đúng là hắn có ý muốn lộng quyền Thiên tử đây rồi. Tay này nếu không trừ sớm sẽ gây họa cho dân lành.”
Từ trong tấm rèm, hai người bước ra trước, dáng điệu hùng hổ, hung hăng, đưa mắt nhìn quanh khắp phòng với dáng điệu nghi kỵ mọi người.
Vừa nhìn thấy hai người này, bất giác Phí Độc Hành giật thót cả người.
Vì hắn nhận ra đây chính là hai tên đại ma đầu trong giới Hắc đạo, đã biệt tích giang hồ từ lâu.
Hắn không ngờ hai tên đại ma đầu này lại về làm vệ sĩ cho Hòa Khôn. Thật là khó đối phó.
Hai tên đại ma đầu này được giới giang hồ đặt cho biệt danh là Hắc Bạch song yêu, nổi danh tàn ác, giết người không gớm tay.
Sau khi quan sát khắp tòa điện, Bạch Yêu quay người vào trong khom mình thi lễ báo :
– Xin thỉnh lão gia.
Từ sau tấm rèm, một lão nhân mặc chiếc áo gấm có thêu một cái đầu rồng lộng lẫy, sắc mặt hồng hào, mập mạp, mày râu nhẵn nhụi đủng đỉnh bước ra.
Nhị gia vội bước tránh qua một bên vòng tay nói :
– Thuộc hạ xin mừng lão gia.
Lão nhân áo gấm này chính là Hòa Khôn, lão khẽ gật đầu bước lại ngồi xuống chiếc ghế da hổ mà Nhị gia ngồi khi nãy. Hai bên Hắc Bạch song yêu vội đứng hầu hai bên.
Nhị gia cũng ngồi xuống chiếc đôn cạnh bên.
Hòa Khôn nhìn mọi người chậm rãi nói :
– Ta miễn lễ, các ngươi bình thân.
Khẩu khí của lão như là của vị vua, không cần che giấu gì cả.
Mọi người đồng thanh đáp :
– Tạ ơn lão gia.
Chờ mọi người ngồi xuống lại rồi, Hòa Khôn nhìn Phí Độc Hành gọi :
– Phí hiệu úy.
Phí Độc Hành nghe gọi liền đứng dậy vòng tay cúi đầu đáp :
– Bẩm Đại gia, có thuộc hạ đây.
Hòa Khôn gật đầu hỏi :
– Bây giờ, ngươi có thể nói ra kế hạch của ngươi cho ta nghe được chứ?
Phí Độc Hành tiến lên trước mặt Hòa Khôn vòng tay cúi đầu thi lễ :
– Vâng, bây giờ thì thuộc hạ nói ra phương sách của thuộc hạ.
Từ lúc thấy Phí Độc Hành bước tới, Hắc Bạch song yêu ngưng thần chuẩn bị, chăm chăm nhìn cử động của hắn.
Hòa Khôn nói :
– Ngươi nói ra đi.
Phí Độc Hành chậm rãi nói :
– Bẩm Đại gia, trước hết thuộc hạ xin Đại gia hãy tin lời của thuộc hạ, thì thuộc hạ mới dám nói ra.
Hòa Khôn nhìn thẳng vào Phí Độc Hành để quan sát rồi lão nói :
– Ta tin ngươi.
Phí Độc Hành nghiêng mình lần nữa rồi mới nói :
– Cám ơn Đại gia đã tin lời thuộc hạ. Bây giờ thuộc hạ xin nói với Đại gia, người mà đem đổi sinh mạng cho Thiếu gia chính là…
Hắn ngừng lời bất chợt làm mọi người hồi hộp theo dõi. Ai nấy chú tâm vào lời của hắn.
Phí Độc Hành gằn từng tiếng :
– Chính là Bạch Xuân Phương, Tổng hiệu úy của Trung Đường phủ.
Lời hắn nói ra như một tiếng sét nổ ngang đầu mọi người, làm bàng hoàng tất cả mọi người.
Không ai ngờ được Bạch Xuân Phương lại là người mà hắn muốn đem đổi Thiếu gia.
Hắn nói thật hay nói giỡn? Trước mặt Đại gia, dĩ nhiên hắn không dám nói giỡn rồi.
Còn nói thật thì hắn có gì làm bằng mà dám nói một chuyện như vậy?
Mọi người lại nghĩ đến việc Bạch Xuân Phương bắt buộc hắn tìm ra thủ phạm trộm kho trong thời gian ngắn.
Hay là hắn để tâm thù Bạch Xuân Phương nên mới nói như vậy?
Bao ánh mắt đều dồn cả về Bạch Xuân Phương.
Nàng tái mặt, giận run cả người. Ai cũng hiểu cho tâm trạng của nàng hết.
Nhưng biết rõ nàng hơn tất cả chỉ có nàng và Phí Độc Hành mà thôi.
Phí Độc Hành thật là tay lợi hại, hắn biết rõ về Bạch Xuân Phương. Còn nàng lại không biết được thâm ý của hắn.
Nàng và hắn đã giao kết không đụng chạm tới nhau, sao hắn lại phá lời giao kết đó. Trong lòng hắn đang tính chuyện gì đây? Mà hắn lại đem bán rao nàng như vậy?