Giọng thân mật, lời âu yếm giữa Giang Thu Lăng và Văn Tử Lăng làm cho Giang Tâm Mỹ cảm thấy khó chịu vô cùng, nàng đau đớn ngoảnh mặt qua đi chỗ khác.
Nhìn thần sắc của Giang Tâm Mỹ, Tử Lăng đã hiểu rõ những cảm giác thầm kín của thâm tâm nàng ngay nhưng chàng cố giả tảng lờ không hay biết. Nhìn thẳng vào Nhất Thóc Dã Tẩu, chàng chậm rãi thốt:
– Lão bá chắc tin tưởng rằng Túy Tâm Tiên Tử chết thật đấy ư …?
Nhất Thóc Dã Tẩu rất lấy làm ngạc nhiên:
– Thế ra trong cái chết của nàng còn nhiều ẩn khúc nữa à?
Văn Tử Lăng trầm ngâm đáp:
– Lúc nãy, tại hạ và Giang cô nương đã phát giác thi hài của một thiếu phụ trong cỗ quan tài nằm giữa một thạch động âm u … trên thi hài còn để lại những lời di chúc của nàng …
Thiếu nữ tự xưng là Hiệp Lê Oán Nữ, nàng cùng Túy Tâm Tiên Tử là đôi bạn kết nghĩa kim lan. Những ngày đau khổ lúc cư trú nơi Hiệp Lê Sơn của Túy Tâm Tiên Tử được nàng ghi chép trên những dòng di chúc ấy.
Cuộc đời ai oán của Túy Tâm Tiên Tử theo lời di chúc được Văn Tử Lăng tường tận thuật lại …
Sự khổ đau của người quá cố gây cho toàn thể một sự xúc động vô biên. Kinh ngạc, đau thương làm cho mọi người đều mủi lòng rơi lụy.
Giây lâu, Giang Tâm Mỹ thốt:
– Dựa vào những sự kiện xảy ra mà suy luận thì U Minh Giáo Chủ quả là thủ phạm trong vụ ám sát dã man này!
Thình lình, một cụ già tóc bạc như sương từ trong đám đông bước ra cất giọng sang sảng thốt:
– Lão phu xin đem những việc mà lão phu đã được mục kiến hồi mười bảy năm về trước để góp vào việc truy tầm thủ phạm …
Thần Mật Khách vội quay sang cụ già:
– Chúng tôi rất hân hạnh nghe Lữ Nhất Phiên lão hiệp sĩ tường thuật lại câu chuyện cũ!
Cụ già đưa tay vuốt chòm râu bạc, đoạn thong thả kể:
– Mười bảy năm về trước, lúc Bát Đại Môn Phái Chưởng Môn cử hành đại lễ an táng Túy Tâm Tiên Tử vào mộ huyệt, lão phu ngẫu nhiên có việc qua đây, cũng có tham dự lễ mai táng của bậc tài hoa xấu số … Theo ngu ý của lão phu, nếu sự ngụy trang tự vẫn nếu được tính toán kỹ lưỡng, thì lúc Túy Tâm Tiên Tử phơi thây ngoài triền núi, lẽ đương nhiên Hiệp Lê Oán Nữ có phận sự phải canh gác ngày đêm và trước khi Bát Đại Môn Phái tề tựu đông đủ, lão nghĩ rằng không có ai có thể thừa cơ để hãm hại nàng được!
Nhất Thóc Dã Tẩu khẽ gật đầu:
– Nhận định của Lữ lão hiệp sĩ rất đúng!
Lữ Nhất Phiên khẽ tằng hắng, rồi tiếp:
– Trong lúc Bát Đại Môn Phái tổ chức cuộc đại lễ và đốc xuất nhân công rầm rộ xây cất mộ huyệt, không lúc nào vắng mặt lão phu, có nghĩa là trong khoảng thời gian ấy không có kẻ nào manh tâm hãm hại nàng mà lọt qua mắt lão phu. Theo đấy mà suy luận thì nàng lại bị một kẻ lạ mặt ám hại sau khi Bát Đại Môn Phái đã rời khỏi Hiệp Lê Sơn …
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý cho ý kiến của Lữ Nhất Phiên là đúng!
Hiệp Lê Tửu Tẩu quay sang phía Giang Tâm Mỹ gặng hỏi:
– Địa thế của Hiệp Lê Mật Cung chắc có lẽ Giang cô nương thấu đáo tường tận, vậy năm vị Chưởng Môn của Ngũ Đại Môn Phái bị giam cầm, xin cô nương hãy cho chúng tôi được tỏ!
Giang Tâm Mỹ ngắt lời:
– Tại sao lão bá đối với bọn người ấy lại để tâm lo lắng là có ý gì?
Hiệp Lê Tửu Tẩu trầm ngâm đáp:
– Được lệnh của chủ nhân, lão nô đến đây để điều tra cái chết của Giang nhị nữ. Hơn mười năm qua, lão phu chưa tìm ra manh mối gì cả. Hiện giờ nếu chúng mình tìm gặp được năm vị ấy, tối thiểu cũng có thể dò hỏi ra một hai manh mối!
Giang Tâm Mỹ chua chát mỉm cười:
– Ngoại tổ phụ tôi đã qua đời, nếu hiện tại lão bá dò ra được manh mối, sẽ về báo cáo cùng ai nhỉ?
Đoạn nàng nghiêm sắc mặt tiếp:
– U Minh Giáo Chủ rời khỏi đây đã khá lâu, vậy chúng mình nên lập tức rời khỏi chốn này. Vì tôi hiểu rõ tánh tình của bà ta, nếu cảm thấy lực lượng của mình bị tan rã vì các phái võ lâm đã xâm nhập và phá hủy sào huyệt, rất có thể là bà ta sẽ dùng thủ đoạn cuối cùng là hủy diệt tất cả!
Nàng trầm ngâm suy nghĩ giây lâu, đoạn tiếp:
– Thực ra … nơi giam giữ năm vị Chưởng Môn của Ngũ Đại Môn Phái, hiện giờ tôi không được rõ, nhưng sanh mạng của chúng mình quan trọng hơn, chư vị nghĩ sao? Một khi bà ta nổi điên lên và cho đốt địa lôi phục đã chôn sẵn nơi lòng sào huyệt!
Thần Mật Khách liền cất giọng sang sảng thốt:
– Chúng tôi từ xa xôi nghìn dặm đến đây, đã có can đảm mạo hiểm xâm nhập vào tận sào huyệt của chúng, cùng chung một chí hướng là vì sự an nguy của chúng sanh, mà ra tay diệt trừ bọn U Minh Giáo. Hiện nay chúng tôi yêu cầu Giang cô nương dẫn dắt chúng tôi tìm cho gặp mặt U Minh Giáo Chủ để cùng bà ta thư hùng một trận!
Giang Tâm Mỹ hỏi gặng lại:
– Đấy là ý kiến của Đặng lão đại hiệp, chẳng hay tất cả đều tán đồng … đề nghị ấy không?
Mọi người đều hăng hái hô to:
– Lẽ đương nhiên, chúng tôi đều tán đồng đề nghị của Đặng đại hiệp.
Giang Tâm Mỹ khẽ gật đầu:
– Thế thì rất tốt! Chư vị hãy theo tôi!
Theo ngả đường hầm tiến vào thạch thất ban nãy, toán người lục tục trở lộn ra. Một địa đạo quanh co hơn mười trượng dẫn họ đến một thạch động khá rộng. Trước mắt họ hai cửa hang nằm đối diện nhau.
Tiếng giao đấu hò hét từ xa văng vẳng truyền đến.
Không chút do dự, Giang Tâm Mỹ chọn ngay địa đạo bên tả nhanh nhẹn tiến vào.
Theo địa đạo họ đi sâu vào hơn mười trượng. Sau khi vượt qua những ngỏ hẹp âm u, họ đặt chân đến nấc thang đầu của một địa đạo khác rộng và sáng sủa hơn.
Giang Tâm Mỹ dừng bước lại cất tiếng giải thích:
– Địa đạo này dài độ trăm trượng, U Minh Giáo gọi nó U Minh Lộ. Nó là một địa đạo rùng rợn và nguy hiểm nhất, cơ quan mai phục trùng trùng, bình thường ít có kẻ nào vượt qua nổi. Tôi phải chọn nó vì các đường hầm khác đều bị đóng bít cả rồi!
Nàng đưa tay chỉ lên vách đá rồi tiếp:
– Chư vị có nom thấy đóa hoa mai ấy không?
Mỗi cách độ mười trượng, ngọn đèn lồng cổ kính tỏa ánh sáng mờ ảo xuống gian hầm thẳng tắp rộng thênh thang. Tuy ánh sáng của những ngọn đèn ấy không đủ sức xua đuổi bóng tối âm u, nhưng với nhãn lực tinh thông của những nhà luyện võ vào bậc thượng thừa họ đều nom rõ cách đấy độ hơn trượng, một đóa hoa mai bằng đá nổi lên trên mặt vách phẳng lì …
Đóa hoa mai chỉ độ bằng bàn tay được khắc rất tinh xảo chỉ vừa đủ để cho một người đứng một chân, họ chưa biết dùng để làm gì?
Giang Tâm Mỹ giải thích:
– Đấy là một điểm tựa an toàn dùng để nghỉ chân và dùng nó làm bàn đạp để phóng mình đến lằn sơn trắng đằng phía xa kia kìa! Nên nhớ kỹ, tuyệt đối không được bước ra khỏi lằn trắng ấy!
Tất cả đều chú mắt theo tay của nàng chỉ, quả nhiên từ phía xa cách đấy hơn năm trượng, một lằn trắng rộng độ một trượng mộc và dài hơn bảy thước mộc đôi chút nằm vắt ngang trên mặt nền địa đạo …
Họ đều là những tay tài nghệ phi thường nên chỉ trong phút chốc, tất cả đều an toàn chen chúc nhau đứng trong lằn trắng nhỏ hẹp ấy!
Tiếng hò hét và thanh âm của binh khí chạn vào nhau càng lúc càng ác liệt hơn. Họ đều cảm thấy lo lắng, nếu kẻ địch thừa cơ tấn công trong lúc này thì thật là thập phần nguy hiểm!
Giang Tâm Mỹ đưa tay chỉ vào một điểm hồng tâm trước mặt:
– Hai bên cạnh của điểm hồng tâm ấy đang ẩn núp hai pho tượng đá khổng lồ, mỗi tượng đá đều trữ sẵn một chiêu cực kỳ lợi hại. Nếu đạp chân lên điểm hồng tâm, tức nhiên phải chịu sự thử thách của hai gã khổng lồ ấy, cho nên trong toán của chúng mình phải tuyển chọn một người có một võ công siêu việt để triệt hạ bọn chúng cho đoàn người tiến tới!
Văn Tử Lăng nghe nói liền hăng hái lên tiếng:
– Tại hạ tình nguyện xung phong đảm nhận trọng trách đó!
Đoàn người chưa có một phản ứng gì, chàng trai trẻ đã nhanh như cắt phóng mình bay vụt tới …
Vừa đặt chân lên điểm hồng tâm, một tiếng “ầm” vang dội nổ bùng lên …
Liền khi ấy, hai tượng đá khổng lồ từ trong kẹt đá nhanh như chớp phóng vụt ra …
Thế như thác đổ núi xô, hai pho tượng khổng lồ đưa bốn cánh tay như bốn chiếc cột đá to tướng nhắm đầu Tử Lăng thẳng tay nện mạnh xuống.
Túy Tâm Kiếm trên tay hữu, Tử Lăng vội lia nhanh vào tảng đá bên mặt, tay tả chàng nhắm vào pho tượng bên trái quét mạnh chiêu thức Thực Vật Thần Công.
“Ầm …”.
Tượng đá bên trái trúng nhằm chiêu Thực Vật Thần Công tan ra như cám … Số phận của tượng đá bên mặt may mắn hơn, chỉ bị kiếm quang của Túy Tâm bảo kiếm quét phải, đôi cánh tay đã đứt lìa văng ra xa lắc. Nhưng vì đà tiến của pho tượng quá mạnh, nên thân hình mất hẳn thăng bằng sẵn trớn lao mạnh vào vách đá, thân tượng bị gãy làm đôi, ngã huỵch xuống trên đá!
Văn Tử Lăng khoan khoái thở phào một hơi dài, thu bảo kiếm vào lòng định đưa tay phẩy lớp bụi phủ đầy trên vạt áo, thình lình chàng nghe tiếng của Giang Tâm Mỹ thất thanh gọi to:
– Văn tiểu hiệp! Nhảy nhanh về phía trước, nhường điểm hồng tâm lại cho chúng tôi!
Tử Lăng vừa bắn mình bay vụt đi thì toán người phía sau đã từ lằn sơn trắng bay vụt đến chen chúc đứng vào điểm hồng tâm.
Tiếng ầm ầm lần này lại nổi lên dữ dội, dường như một trận động đất sắp xảy ra … Hai bên vách đá rung chuyển mãnh liệt!
Giang Thu Lăng kinh hãi gào to:
– Lăng ca! Không xong rồi! Đường hầm sắp sụp đổ, chúng mình chết mất!
Tử Lăng vừa quay đầu nhìn lại thì thân hình nhỏ thon thon của Thu Lăng đã nhảy vọt đến … ngã gọn vào lòng chàng.