Edit: An Yên / Beta: Sam
Ánh mắt Chung Hân Dực thê lương mà hờ hững, cô ta hơi lảo đảo đi hai bước về phía trước, nhếch môi thản nhiên nhìn Dung Tư Hàm: “Nhìn thấy tôi như bây giờ, cô nhất định rất vui mừng, nếu cô nhìn thấy tôi trải qua cuộc sống hiện tại như thế nào thì cô nhất định sẽ càng vui mừng hơn.”
Cô ta đưa tay vén tóc ra sau: “Tất cả tài sản của nhà họ Chung đã bị niêm phong tịch thu toàn bộ, tôi thuê phòng ở bên ngoài, bán hết đồ đạc đắt tiền, sống một cuộc sống giống như người bình thường thậm chí càng tệ hơn, bị xoá tên khỏi giới thượng lưu, bị mọi người cười nhạo ở chỗ làm việc, tôi chỉ còn hai bàn tay trắng.”
“Đều bởi vì tôi là người bị La Khúc Hách vứt bỏ.” Cô ta càng cười lớn hơn, “Tôi biết từ trước đến giờ tôi chỉ là một con cờ, bây giờ là một con cờ bị vứt đi, tôi đã đoán được từ trước rồi.”
Dung Tư Hàm nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng nhất thời không biết nên có cảm giác gì.
Gương mặt xinh đẹp dường như dần dần bắt đầu sụp đổ, trước đây là một thân quý phái và ngạo mạn, nay bị đánh vỡ thành yếu ớt và tiều tụy.
“Tôi không cảm thấy hiện giờ nhìn cô có gì đáng vui mừng.” Dung Tư Hàm bình tĩnh nhìn cô ta, một lúc lâu nói, “Trước đây tôi không thích cô, không thích cô giống như không thích La Khúc Hách, nhưng bây giờ cô và tôi không có bất cứ quan hệ nào, tôi cần gì vì nhìn thấy cô sa sút mà vui vẻ?”
Thân thể Chung Hân Dực suy sụp gục xuống, khóe mắt dần dần ánh lên nước mắt: “Dung Tư Hàm, tôi còn nhớ lúc ấy tôi thật sự không thể chịu đựng việc cô ở bên cạnh La Khúc Hách, tôi nói cho cô biết hắn lên giường với người đàn bà khác, nói với cô tôi là vợ chưa cưới của hắn, tôi biết tình cảm của cô giành cho hắn có lẽ không đến 1% của tôi, tôi cũng biết đối với hắn cô chỉ là cái bóng của người phụ nữ kia, nhưng cuối cùng tôi chịu đựng không nổi, tôi còn nghĩ rằng bức ép cô ra đi, khi đó nhà họ Chung còn có ích đối với hắn, cho nên hắn ngầm đồng ý với tôi.”
Cô ta chậm rãi giơ tay che mặt mình: “Buồn cười làm sao? Đời này tôi yêu nhất một người, tôi vì người đó dốc hết tất cả sức lực, chỉ để hắn cho tôi danh hiệu chủ mẫu nhà họ La, mà tôi tận mắt thấy hắn lên giường với người đàn bà khác, tận mắt thấy hắn quan tâm chu đáo đối với cô, rõ ràng biết đời này trong lòng hắn chỉ có người phụ nữ ở Pháp kia!”
Cả phòng khách trống rỗng mênh mông chỉ vang vọng âm thanh cuồng loạn và tiếng nức nở của cô ta.
Chung Hân Dực bây giờ tựa như một bức tượng bị vỡ nát hoàn toàn, không còn trọn vẹn.
Cả đời cô ta, trước đây chói sáng như mặt trời trên cao, còn bây giờ vỡ tan thành mảnh vụn.
Phong Trác Luân vẫn im lặng từ đầu cho tới bây giờ, một lúc lâu sau anh cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: “Cho nên bởi vì cô không còn là chủ mẫu nhà họ La, La Khúc Hách hủy hoại mọi thứ của cô, cô cũng muốn hủy hoại tất cả của hắn, tài liệu này là cô vất vả chỉnh lý để diệt hết bọn họ, người bình thường tuyệt đối không thể làm được, cô học theo hắn, quả thực không bình thường đâu.”
Thẳng thắng như vậy không hề nể mặt, từng câu vạch trần tử huyệt của đối phương, thủ đoạn nham hiểm, người phụ nữ bình thường không thể làm được.
“Hiện tại cô tới tìm chúng tôi là có ý đồ gì?” Tay anh ôm thật chặt Dung Tư Hàm, không nhanh không chậm hỏi.
Bàn tay Chung Hân Dực hơi phát run, cô ta dùng đầu ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt, ánh mắt dần dần ngước lên nhìn: “Tôi có thể giúp các người cung cấp tất cả tài liệu và chứng cứ phạm tội mà tôi thu thập được liên quan đến nhà họ La, may là trước đây toàn bộ nhà họ La đều xem tôi là chủ mẫu tương lai, rất nhiều chuyện không hề kiêng dè ở trước mặt tôi, giờ tôi dùng những điều này làm cho bọn họ được toại nguyện cũng không quá đáng.”
“Tôi quả thật là người bội bạc, nhưng là bọn họ đã đẩy tôi và nhà họ Chung vào chỗ chết trước.” Cô ta gằn từng tiếng, “Tôi không phải giúp hai người, chỉ là cùng chung lợi ích.”
Dung Tư Hàm nhìn thoáng qua Phong Trác Luân, rồi nghiêng người nói với cô ta: “Cô có biết không? Nếu Sở Tư pháp biết cô là người cung cấp phần tài liệu này, cô cũng sẽ bị điều tra, dựa theo mức độ cô góp phần với nhà họ La, cô sẽ bị trừng phạt không kém bọn họ bao nhiêu.”
“Tôi đương nhiên đã nghĩ đến.” Chung Hân Dực cười lạnh, “Cuộc sống của tôi đã thành như vậy rồi, còn có gì tệ hơn sao?”
Trong phòng khách nhất thời không ai nói nữa, Phong Trác Luân nhìn cô ta, một lúc lâu nói: “Cô đừng chơi trò lật lọng, bên này nói với chúng tôi cùng chung lợi ích, bên kia muốn giúp đỡ La Khúc Hách ngăn cơn sóng dữ.”
“Yên tâm đi.” Chung Hân Dực lấy một xấp tài liệu trong túi xách đặt trên cái tủ, cô ta chỉnh lại mái tóc rồi xoay người nắm chốt cửa mở cửa đi ra ngoài, “Nói không chừng ngày mai hắn sẽ phái người tới giết tôi.”
**
Nhiệt độ không khí ở Hồng Kông dần dần ấm lại, Dung Tư Hàm ngủ ở bên sát cửa sổ, buổi tối không đóng chặt cửa sổ, trời mới tờ mờ sáng thì có chút gió từ ngoài cửa sổ thổi vào.
Tối hôm qua cô mãi xem tài liệu chứng cứ phạm tội mà Chung Hân Dực đưa cho và khẩu cung do Thẩm Chấn Thiên gửi đến, cả người rất uể oải, cô nhắm mắt vén chăn lên muốn đứng dậy đi đóng cửa sổ.
Ai ngờ người cô vừa động, người ngủ bên cạnh cô liền tỉnh lại.
Phong Trác Luân hơi híp mắt từ sau nhích lại gần, một tay lười biếng thăm dò trong chăn, theo áo ngủ cô đang mặc phác họa độ cong đẹp nhất, từ bờ ngực trắng nõn cho đến bụng, dần dần xuống chút nữa.
Anh rất quen thuộc cơ thể của cô, ngựa quen đường cũ, vô cùng thuần thục đi đến quần lót của cô.
Dung Tư Hàm vốn đang nửa tỉnh nửa mê, bây giờ bị anh dính sát vào người trêu đùa như vậy, sau mông còn có một vật nóng cứng rắn nhô lên dính chặt, muốn không tỉnh cũng khó.
“Buồn ngủ…” Cô nhắm mắt lại lấy khuỷu tay húc anh, nhíu mày không vui nhỏ giọng, “Mệt lắm mà …”
Trên mặt người nào đó treo nụ cười biếng nhác, xoay người cô qua đặt dưới thân, anh trằn trọc hôn lên môi cô: “Một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm.”
Động tác nhỏ này của anh thật sự là rất thông minh, cô bị anh đặt ở dưới thân ngón tay nhẹ nhàng chầm chậm vân vê vài cái đã dần dần hơi ẩm ướt, hơn nữa anh còn xấu xa đem chỗ đó của chính mình cọ vào đùi cô bắt chước sự chuyển động chậm rãi.
Dung Tư Hàm hơi xấu hổ, bởi anh đã cởi áo ngủ của cô ném sang một bên, hai tay cô cũng tự động bám vào lưng của anh.
Phong Trác Luân đang chuẩn bị hành động, vừa mới giải phóng chính mình muốn đẩy vào chỗ mềm mại phía dưới của cô, ai ngờ người vốn ôm bờ vai anh bỗng nhiên lập tức thu lại cánh tay, một tay che miệng buồn nôn.
“Sao thế em?” Anh hơi lùi ra, nhìn cô che miệng buồn nôn đến nỗi viền mắt ửng đỏ, anh vội vàng bao bọc tấm chăn quanh người cô một lần nữa, thấp giọng nói, “Khó chịu ư?”
Đầu cô hơi choáng váng, chỉ cảm thấy từng đợt buồn nôn, được anh ôm vỗ về bờ lưng một hồi lâu cô mới gật đầu.
“Dạ dày khó chịu hay là đầu khó chịu?” Phong Trác Luân một lòng lo âu không thôi, vẻ mặt có chút khẩn trương, đột nhiên anh buột miệng nói, “…Lẽ nào, lẽ nào là có thai không?”
Dung Tư Hàm nghe hai chữ này cũng nghĩ tới, cả người vốn đang ngỡ ngàng lập tức lấy lại tinh thần.
Đôi mắt xinh đẹp của anh sáng lên nhìn chằm chằm gương mặt cô, bàn tay ôm vai cô hơi run: “Chu kỳ kinh nguyệt của em tháng này có phải đến chậm hay không? Muộn mấy ngày rồi? Bây giờ chúng ta đi bệnh viện kiểm tra? Hửm?”
Người nào đó luôn nổi tiếng miệng tiện, lúc này gần như nói năng lộn xộn.
Cô nhìn thấy buồn cười, tính ngày lại thật sự sợ anh nói đúng, trong lòng cũng dần dần bắt đầu trở nên căng thẳng.
Ánh mắt hai người khẩn trương đối diện nhau một lúc, vừa nãy người nào đó còn muốn mây mưa cuối cùng đưa ra kết luận: “Hôm nay chờ em tan tầm, anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra, bất luận có hay không cũng phải xác nhận mới được.”
**
Vụ án nhà họ La đã được đặt làm vụ án quan trọng nhất hiện nay ở Sở Tư pháp, sau khi Dung Tư Hàm phục chức, Cục trưởng bỏ qua cấp bậc bảo Thẩm Chấn Thiên đưa cô cùng vào phòng họp.
“Gốc rễ nhà họ La ở Hồng Kông quá sâu, hậu quả của việc nhổ tận gốc xác thực rất nghiêm trọng.” Cục trưởng cầm tư liệu, nhìn hai người bọn họ nói, “Nhưng nếu thật sự không trừ tận gốc, cả hệ thống nội bộ Hồng Kông sẽ bị ăn mòn triệt để không còn một mảnh, bây giờ nếu đã có cơ hội mở đầu này, có bao nhiêu khó khăn cũng phải đục xuống, cho dù trong quá trình điều tra đụng tới bao nhiêu tai họa ngầm và vấn đề.”
“Hiện tại thứ Sở Tư pháp cần chính là chứng cứ có lợi nhất, chỉ có nắm nhân chứng và vật chứng chắc chắn mới có thể chiến thắng ở trên toà án.” Mặt Thẩm Chấn Thiên không chút thay đổi nói.
“Tôi đã đạt được thỏa thuận với Sở Cảnh sát về các vấn đề an toàn của tất cả nhân viên phá án, tất cả hành vi làm đúng hợp pháp của mọi người đều được Sở Tư pháp bảo vệ.” Cục trưởng nhìn Dung Tư Hàm, “Hai người là luật sư trẻ tuổi nhất đầy triển vọng của Sở Tư pháp, vụ án này cực kỳ quan trọng, bây giờ hai người cần tôi giúp gì?”
Dung Tư Hàm suy nghĩ, lúc này nghiêm túc mở miệng: “Không có đầy đủ vật chứng, vậy phải dựa vào nhân chứng để giành chiến thắng. Nữ nhân viên bị bức tử, có thể bắt tay từ người bên cạnh biết được tình huống của cô ấy, còn có người phụ nữ bị nhốt ở Pháp là một bước đột phá cực kỳ quan trọng, tôi cảm thấy có thể liên lạc với người đứng đầu Sở Cảnh sát nước Pháp và nhân viên Trung Quốc cư trú tại Pháp.”
“Được.” Cục trưởng gật đầu, ngồi xuống ghế, “Việc này tôi sẽ giúp hai người liên lạc.”
…
Công việc ở Sở Tư pháp kết thúc rất muộn, Dung Tư Hàm thu dọn đồ đạc rồi cùng đi xuống lầu với anh em họ Thẩm, đi đến cửa lớn đã nhìn thấy Phong Trác Luân đứng cùng Đường Thốc.
“Bà xã!” Đường Thốc vừa thấy bọn họ đi ra lập tức chạy lên đón, anh ta cầm túi trong tay Thẩm Hạnh, nịnh nọt nói, “Vất vả rồi, bà xã đại nhân vạn tuế! Kiếm tiền nuôi gia đình vạn tuế!”
Thẩm Hạnh nhìn anh ta hừ một tiếng, mở miệng hỏi: “Món tráng miệng em muốn ăn đâu?”
“Bà xã đại nhân tha mạng!” Đường Thốc lập tức lùi về sau một bước, anh ta nghiêng người chỉ vào Phong Trác Luân ở bên cạnh, “Anh mua rồi lại bị anh ta ném đi mất! Anh ta nói Hàm Bảo có khả năng mang thai ngửi mùi ngọt nói không chừng sẽ cảm thấy khó chịu muốn nôn! Là anh ta ép anh! Không liên quan đến anh!”
“Hàm Hàm, chị mang thai rồi?!” Thẩm Hạnh cũng kinh ngạc, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Dung Tư Hàm.
Bàn tay Thẩm Chấn Thiên vốn cầm chìa khóa xe chợt khựng lại, cũng nghiêng mặt nhìn về phía Dung Tư Hàm.
“Đúng vậy!” Đường ngốc ở một bên đắc ý nhướn mày, “Anh sắp làm ba nuôi! Anh sắp làm ba nuôi đó!”
“Còn chưa xác định, đừng nói bừa.” Lúc này Phong Trác Luân từ phía sau đi lên đá anh ta một cước, trên mặt lộ biểu cảm cười như không cười nhìn Dung Tư Hàm, không nói gì nữa.
Dung Tư Hàm nhìn Đường Thốc uốn éo giống như một đóa hoa loa kèn, cô mệt mỏi xoa trán, lúc này đi đến bên người Phong Trác Luân nhỏ giọng nói: “Em hơi khó chịu.”
“Anh đã hẹn trước với bệnh viện, giờ chúng ta qua đó nhé?” Anh đưa tay ôm cô, trong tiếng nói khàn khàn mang theo vẻ dịu dàng.
Thẩm Chấn Thiên ở một bên nhìn thấy, đôi mắt u ám chán chường, trên khuôn cô gái luôn kiên cường hờ hững treo nụ cười bắt mắt, khi cô ở bên cạnh đàn ông kia toàn thân giống như quanh quẩn hơi thở dịu dàng ỷ lại.
Hai người như vậy không chấp nhận bất cứ người nào nữa tới gần.
Phong Trác Luân dẫn theo Dung Tư Hàm tạm biệt bọn họ, sau đó vừa định xoay người thì di động của Thẩm Chấn Thiên bỗng nhiên vang lên, anh ta thu hồi ánh mắt cầm điện thoại lên nghe, nghe được mấy câu sắc mặt lập tức thay đổi.
“Chung Hân Dực vừa xảy ra tai nạn xe cộ đã được đưa vào bệnh viện.” Anh ta cúp máy, vẻ mặt nghiêm túc, “Tính mạng gần như bị nguy hiểm.” ——