“Có chuyện gì mà cả ba phải đến Cầm Thư Điện thế?” Đông Tử ngạc nhiên. Đang bất phân thắng bại, đột nhiên dừng, Đông Tử ngỡ Tường Vy không chịu. Nhưng lạ thay, nghe “tin khẩn” Tường Vy đổi thái độ ngay. “Việc bổn giáo, của riêng Phong ca và chúng ta, ngươi biết làm gì?” Tường Vy xỉa xói lần cuối tái thiết lập vị trí của Đông Tử và Vạn Độc Vương rồi vội dẹp cuộc tỉ thí sang một bên “tập trung cho giáo việc” chuẩn bị hành trang lên đường cấp kỳ. Vạn Độc Vương thương tích chưa lành nhưng có việc “nghiêm trọng” nên cũng phải đi. Vạn Độc Vương, Tường Vy và Gia đều trang phục chỉnh tề, cấp tốc lên đường. Vạn Độc Vương mặc trang phục tòan màu đen như thường lệ còn Tường Vy diện bộ áo dây kim lọai và lụa xanh tím. Gia vẫn cởi trần. Gia dùng chính cơ thể mình làm vũ khí. Vạn Độc Vương giao Đông Tử cho hai dị quái Hiết Hổ và Hóan Diện Nhân, dặn dò bọn chúng “hộ tống Đông Tử về nhà, đừng theo vào nơi giao tranh làm gì! Tạm biệt…” Vạn Độc Vương ôn tồn. Cả Vạn Độc Vương và Đông Tử đều quyến luyến nhìn nhau. Vạn Độc Vương thương tích đã qua cơn nguy kịch, Đông Tử không bị Tường Vy làm khó nữa, hai người không còn gì tương đồng… “Có khi nào gặp lại nhau nữa không?” Đông Tử bối rối lí nhí. “Đông Tử nói sao?” Vạn Độc Vương hỏi lại. Đông Tử không có can đảm hỏi lại lần hai nên im lặng lắc đầu. Hai người lại lưu luyến nhìn nhau. Cuối cùng, Vạn Độc Vương đeo mặt nạ và kiên quyết quay đi. Mặt nạ đeo lên, vẻ dịu dàng trong mắt Vạn Độc Vương cũng biến mất, chỉ còn đúng con người lạnh lẽo mà giang hồ thường biết. Ba người Vạn Độc Giáo rời cốc, Hiết Hổ và Hóan Diện Nhân không dẫn Đông Tử về mà liếc nhau: “Đến Cầm Thư Điện chứ?” Hiết Hổ vươn vai, phủi phủi cánh tay dài lêu khêu. “Dĩ nhiên!” Hóan Diện Nhân nhướn mày, chuyện hiển nhiên cũng hỏi sao? “Chỗ nào đánh nhau, chỗ đó có trò vui!” Đó là châm ngôn xưa nay của hai dị quái. Không kịp để Đông Tử phản ứng, Hóan Diện Nhân tiếp: “Vạn Độc Vương của cô vừa bị thương trầm trọng lắm, đi đánh nhau biết đâu bị thương thêm, cô không muốn đi cùng chữa thương giùm người yêu à?” Hóan Diện Nhân đánh vào tâm lý hay lo của Đông Tử. Hội ngộ ở Cầm Thư Điện vậy! * * * Vạn Độc Vương ở Họa Hồn Cung suốt từ khi bị thương, nên hiển nhiên gã quái nhân bị bắt ở Cầm Thư Điện không phải Vạn Độc Vương. Bạch Dương, 7 cô gái theo hầu, tiểu thái giám Thiên Thiên và Xuân Thu- đều không biết điều đó. Trước đó mấy ngày, theo chân kiếm sĩ nghèo tên Phong, cả bọn kéo đến Cầm Thư Điện. Cầm Thư Điện là 1 gia trang rất rộng lớn, giữa có hồ, gia trang vườn tược tỉa tót. Phong cảnh nhân tạo, chăm chút. Chủ nhân Cầm Thư Điện Quách Tầm Phương vốn người giang hồ, sau rửa tay gác kíêm dựng Cầm Thư điện để hưởng ngọan văn thơ, nhạc lý và sưu tầm học hỏi võ thuật thiên hạ. Cầm Thư Điện vừa là gia trang nghỉ mát, vừa nơi sưu tầm sách võ thuật, trưng bày các dị nhân võ lâm điện chủ bắt/mua được, vừa tổ chức các cuộc trưng bày dị nhân, biểu diễn võ thuật, nghệ thụât. Một công đôi việc, chủ nhân vừa thâu lượm được nhiều tinh hoa võ công, vừa bán vé vào thăm gia trang và vừa cho thuê các gian nhà nghỉ trong những đợt trưng bày. Lần này, Cầm Thư Điện Chủ Quách Tầm Phương tổ chức trưng bày quái nhân mới bắt được tên tuổi là gì úp úp mở mở không quảng cáo, chỉ thông báo rằng hắn có phong vũ châu trong người. Bọn Bạch Dương rủng rỉnh tiền, chuyện thuê phòng, mua vé vào Cầm Thư gia trang không thành vấn đề. Phong đi ké cũng được Bạch Dương chiêu đãi cùng ở chái Bắc, dãy phòng cao cấp của gia trang. Cả bọn lục đục đi nhận phòng, vào đến giữa sân gặp đám người bu đông như kiến cỏ. Có chuyện gì mà túm tụm cả lại thế nhỉ? Đám đông bu quanh ra đang quan sát, bàn tán, chỉ trỏ một tên quái nhân lông lá, cao gần gấp đôi người thường đi cùng 1 thiếu nữ đang thả thuyền hoa ở hồ giữa hoa viên. Tên quái nhân bắp tay cuồn cuộn, mặt nổi bứơu da gồ ghề thô kệch, xấu xí, còn người thiếu nữ lại một tuyệt sắc giai nhân. Xuân Thu trong đời chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy. Mỹ nhân dáng người thanh nhã khóac áo lụa trắng, váy trải dài trên nền đất thướt tha làm ngời sáng gương mặt đẹp hòan hảo. Đôi mắt nàng như nước hồ thu, có nét buồn xa xăm. Người con gái này, không giống người thường mà như bước ra từ thi họa. Ngay cả Bạch Dương vốn quen với các mỹ nhân cung đình cũng há hốc mồm kinh ngạc. Tên kiếm sĩ nghèo tên Phong thì ngây người chảy cả dãi. “Mỹ nhân xinh đẹp quá, sao lại dắt quái vật ra vườn!” Bạch Dương thốt lên. “Quái vật dắt mỹ nhân ấy chứ” Xuân Thu đính chính. Xuân Thu nói đúng. Thíêu nữ và quái nhân nối nhau ở hai đầu xích sắt. Tên quái nhân kiên nhẫn đứng chờ mỹ nhân thong thả xếp thuyền giấy thả xuống hồ. Thuyền trôi, nàng trông theo, lưu luyến, nét sầu vương vấn. Tên quái nhân kéo dây xích, mới thấy dây xích đầu kia khóa vào cổ tay của người thiếu nữ. Cả hai đứng lên chuẩn bị cất bước. “Khoan đã!” Bạch Dương phi thân ra trước hai người “xin hỏi mỹ nhân đây vì sao lại bị xiềng xích thế?” “Ngươi là ai? Đây có phải chuyện của ngươi?” Tên quái nhân hất hàm. Bạch Dương xưng tên. Tên quái nhân cũng tự giới thiệu tên là Đại Hùng, 1 trong 18 dị nhân, nổi tiếng giang hồ bởi chiều cao và vai u thịt bắp. Đại Hùng nay làm tay sai cho Cầm Thư Điện chủ. “Còn tiểu thư đây là…” Thấy Bạch Dương nhã nhặn, mỹ nhân bị xích mới khẽ nghiêng mình “Tiểu nữ họ Đào tên Quế Chi.” Ra Đào Quế Chi. Cả đám đông xôn xao. Chưa nghe tên bao giờ! Có phải Đào Cơ Tiên Tử không nhỉ? “Đào Cơ Tiên Tử là ai thế?” Tiểu thái giám Thiên Thiên tò mò. Xuân Thu nhún vai. Cô cũng chẳng rõ. Thiên Thiên ghé đầu sát Xuân Thu để nhìn rõ Quế Chi hơn, Xuân Thu chợt để ý Thiên Thiên có đốm xỏ ở lỗ tai. “Thiên Thiên nhất định là con gái!” Xuân Thu giật mình “mà nếu con gái thì ai mới được đây!” Gần đây thật có nhiều thiếu nữ lạ lùng quá. Bạch Dương vẫn vặn vẹo tên quái nhân Đại Hùng tại sao Quế Chi lại bị xiềng. Đại Hùng gạt phăng: “Muốn biết hãy chờ đến ngày trưng bày quái nhân điện chủ sẽ thông báo! Bị cầm tù, được ra vườn ngắm hoa đã là ân huệ đặc biệt của điện chủ rồi!” Bạch Dương đùng đùng nổi giận “người của Cầm Thư Điện thật càn quấy, sao có thể xích người không rõ tội trạng!” “Xin Bạch Dương công tử đừng nóng!” Một người bước ra từ đám đông cất tiếng. Không ai xa lạ, đích thân Cầm Thư Điện Chủ Quách Tầm Phương ra mặt. Quách Tầm Phương đã ngòai lục tuần nhưng còn tráng kiện. Trên người mặc áo lụa thư sinh mặc dù ở cổ khi chuyển động lộ những dấu xăm thửo giang hùng ngày xưa. “Cầm thư điện xưa nay chỉ bắt gian tặc khét tiếng thiên hạ. Xin mọi người đừng bị vẻ ngòai của yêu nữ mê hoặc! Đào Qúê Chi là ai, xin chờ 3 ngày tới, đúng đêm khai mạc, sẽ giới thiệu lai lịch rõ ràng. Bây giờ mời lui về phòng cho!” “Cầm Thư Điện Chủ nói chí phải!” – một người đứng tuổi, râu dài phất phơ từ đám đông bước ra. Ông tên Kỳ Nguyên, người đứng đầu võ đường họ Kỳ khá tên tuổi. “Cầm Thư Điện bấy lâu không hề bắt người vô cớ, Bạch công tử nên kiên nhẫn lui bước! Bạch công tử trẻ người, không biết giang hồ hiểm ác, đừng vì một chút nhan sắc mà gây náo lọan” Cả đám đông xì xào, tư tưởng trái ngược nhau. Cầm Thư Điện quả thật có danh tiếng, không phải hạng bắt bớ bừa bãi. Nhưng Đào Quế Chi cũng đẹp lắm! Bênh ai bây giờ? Bạch Dương vì người đẹp muốn ra tay nghĩa hiệp nhưng bị tay Điện Chủ đưa vào thế “mê gái làm càng” nên Bạch Dương cũng không tiện làm dữ. Quế Chi lên tiếng đỡ lời “Đa tạ Bạch Dương công tử. Quế Chi cảm kích lắm. Quế Chi thân phận hèn mọn, không dám làm phiền công tử” Nói rồi nàng quay lưng đi, gương mặt buồn rười rượi chỉ làm Bạch Dương nghe tim mình chợt nhói đau. Đào Quế Chi mỹ nhân nàng là ai… Người đẹp thế sao có thể là gian tặc dị nhân giang hồ? Kịch hết, diễn viên bị xích dẫn vào chuồng. Đám đông lục đục giải tán. “Con bé xinh quá, có mua được không?” Có giọng nói quen quen trong đám đông. Xuân Thu nhìn theo, phát hiện ra người quen. Còn ai ngòai gã “anh rể hụt” công tử Vĩnh Phúc ở huyện lệnh và sư phụ Dương Kiến Minh. Hình như sau sự việc với Đông Tử, hắn kêu khóc làm dỗi không thôi nên sư phụ dẫn hắn vào giang hồ đổi gió học hỏi với người ta. * * * Đến Cầm Thư gia trang, Bạch Dương chỉ có 2 mục đích: 1, tìm gặp sư phụ của kiếm sĩ nghèo tên Phong, Lục Cận Huy và 2, xem gã quái nhân có phong vũ châu trong người có phải Vạn Độc Vương hay không. Tìm Lục Cận Huy không khó. Chỉ đi vào chái Đông của gia trang, khu phòng rẻ tiền, đã gặp ngay một lão già còm queo, quần áo cũ kỹ dơ dáy đang hí hóay xem xét gì đó trên đất. Phong reo to: “Sư phụ!” Lục Cận Huy hấp háy nhìn lên. “Ai đó?” Mắt gã đầy ghèn, xem ra thị giác đã suy giảm nhiều lắm. Trái với khí chất đĩnh đạc của Phong, Lục Cận Huy đã đứng tuổi, có vẻ co ro không giống bậc trượng phu. Thất vọng hơn, Lục Cận Huy bị cụt tay. Chỗ cánh tay Bạch Dương thấy thò từ ao sen nắm lấy Bạch Phong kéo xuống ngày xưa. “Tại hạ Bạch Dương, có may mắn gặp được đệ tử của Lục cao thủ là Phong trên đường đi. Phong trạc tuổi đứa em thất lạc của tại hạ, nét mặt khiến tại hạ từ lần đầu gặp đã thấy thân thuộc lắm. Chẳng hay Lục cao thủ có biết xuất thân của Phong ?” “À….” Lục Cận Huy hấp háy mắt ngước nhìn Bạch Dương. Gã đã kèm nhèm lắm rồi, không thấy Bạch Dương và đệ tử của gã giống nhau chỗ nào. Mặc dù nếu còn sáng mắt, chắc gã cũng chẳng thấy Bạch Dương và Phong giống nhau ở đâu! “Cẩn Phong đấy à, đệ tử của ta, nó có quá khứ rất đáng thương!” Kiếm sĩ Phong tên đầy đủ là Lục Cẩn Phong. Dĩ nhiên Lục với Cẩn là do Cận Huy thêm vào. Lục Cận Huy định kể lại nhưng nói xong câu mở chuyện, gã im lặng rất lâu, đợi Bạch Dương dẫn vào quán ngồi uống gần nửa tĩnh rượu mới kể tiếp. Đây là chuyện kể của Lục Cận Huy. Lục Cận Huy là tay lang bạt giang hồ. Không nghề ngỗng gì. Gã có quá khứ cũng khá huy hòang nhưng rồi vì chuyện gì đấy chán đời, từ khi mất đi nhãn lực, chỉ rong rủi tứ phương, làm thuê làm mướn, rồi mắc tật đánh bạc, khó khăn lắm mới đủ ăn qua ngày. Cách đây gần 20 năm, lúc ấy gã còn đủ hai tay, một đêm đánh bạc hết tiền, đói meo râu lại say xỉn, gã lọang chọang vào quán ven đường xin xỏ. Vợ chồng chủ quán thọat đầu dùng chổi đuổi đi, sau thấy gã mắt mũi kèm nhèm, tay chân xiêu vẹo, miệng than trời trách đất thống thiết quá, nên thương tình cho gã chút thức ăn thừa và mở cửa chuồng ngựa cho tá túc. Lục Cận Huy không đòi hỏi nhiều, có chỗ tránh sương và dạ dày thôi kêu réo đã đủ mãn nguyện rồi. Gã hạnh phúc ôm cỏ khô ngủ khèo. Nào ngờ, ngủ chưa được lâu, có tiếng rú kinh hòang rồi tiếng lỏang xỏang ở quán ăn, Lục Cận Huy lập cập chạy ra xem. Giữa quán có gã giang hồ kéo theo đứa trẻ nhỏ. Gã giang hồ trạc tứ tuần, mặt mày hung ác, môi trề cằm bạnh, râu quai nón và tóc che kín mắt. Gã mặc quần áo đen, quấn trên người hai vòng sắt đầy gai. Đứa trẻ bị lôi đi cùng khỏang 5 tuổi, bị siết chặt cổ tay kéo theo đang kêu khóc vì đau. Người chồng chủ quán tội nghiệp lên tiếng nhắc liền bị gã giang hồ đá vào bụng lăn vào xó quán chết không kịp giãy. Người vợ hỏang quá vứt cả mâm ăn bỏ chạy bán mạng. Gã giang hồ không đuổi, chỉ rút vòng phóng theo. Người đàn bà đáng thương không kịp kêu một tiếng khi vòng sắt lia qua người. Gã giang hồ không chút gớm tay, còn vỗ vai thằng bé: “Phong, lượm ma luân lại cho ta!” Thằng bé sợ hãi lò dò bước lại gần xác người, nâng vòng sắt lên. Vòng sắt nặng trịch đẫm máu tanh. Đột nhiên, thằng bé thảy vòng sắt xuống đất co gìo chạy vào bếp. Gã giang hồ cười gằn “lại muốn chạy à?” Gã thủng thỉnh bước theo đúng lúc Lục Cận Huy vừa tới, xông ra cản. Lục Cận Huy tuy mắt kèm nhèm nhưng đánh đấm không tồi. Thấy chuyện bất bình, máu nghĩa hiệp sôi sục, Lục Cận Huy rút roi da quất vun vút. Gã giang hồ xoay song luân đáp trả. Roi da đánh với vòng. Có lúc vòng sắt rứt đứt đọan roi, có lúc, roi da giữ lấy vòng hất khỏi tay gã giang hồ. Hai bên trình độ ngang ngửa, Lục Cận Huy còn có phần hơn. Gã giang hồ thấy bất phân thắng bại, nên vận công. Công lực cuộn gió ầm ầm. “Là phong vũ chưởng pháp!” – Lục Cận Huy kể đến đọan này, hạ giọng thì thào bí hiểm. “Vô lý! Phong vũ chưởng pháp phải có phong vũ châu trong người. Nếu đã có người luyện ngọc từ 20 năm trước lẽ nào giang hồ không hay biết?” Bạch Dương ngắt lời. “Ngươi nhầm rồi! Uy lực của phong vũ châu tạo thành phong vũ hàn công thiên hạ bất bì. Kết hợp với chiêu thức, Phong Vũ chưởng pháp sẽ đạt đến đỉnh cao. Thế nhưng hạt châu chỉ có chức năng tăng cường công lực. Chiêu thức một mình nó cũng rất lợi hại!” Lục Cận Huy đính chính. Quả thật, không có hạt châu trong người, nhưng gã giang hồ vận công ra chiêu, phong vũ chưởng cũng đã rất mạnh mẽ. Lục Cận Huy xông vào tấn công bị rơi vào vòng công lực giữa vòng sắt. Vòng sắt xóay mạnh, cánh tay Lục Cận Huy rời ra như dao cắt. Lục Cận Huy đau đớn quá bò ra kêu khóc. Gã giang hồ định một bước kết liễu đối thủ nhưng đột nhiên có tiếng rít the thé trong không trung như thể hàng ngàn cặp chuông đồng đang rung ở âm tầng tai thường khó nhận được. Gã giang hồ dỏng tai, vội vã chạy vào bếp tìm thằng bé rồi phi thân đi mất. “May mắn sao… thằng bé phước lớn mạng lớn, trốn vào nồi cơm của quán nên gã giang hồ tìm không ra!” Lục Cận Huy giải thích. Gã giang hồ đi rồi, Lục Cận Huy vận công cầm máu rồi lọang chọang vào bếp xem xét. Nghe tiếng thút thít, gã hất mở nắp 1 nồi lớn và thấy đứa trẻ lên năm đang ngồi co ro trong nồi run lẩy bẩy. “Đó chính là Lục Cẩn Phong đây!” Lục Cận Huy trịnh trọng giới thiệu. “Ta không biết nó là ai, nó cũng vì sự kiện sợ hãi quá, tạm thời mất trí chỉ nói được 1 chữ PHONG. Thấy thương thằng nhỏ quá nên ta mang theo cùng. Vài tháng sau, nó tỉnh trí nhưng rồi không nhớ gì về quá khứ nữa” “Ra là vậy.” Bạch Dương thấu hiểu. “Thế nhưng gã giang hồ thật ra là ai?” “Tên hắn là Ngư Long. Thủy thần Ngư Long, kẻ có khả năng lướt trên mặt nước như đất bằng, lặn xuống hồ không gây gợn sóng! Võ khí hai vòng sắt gai. Tòan thân từ vai đến chân có nhiều vết bện đen hình dây thừng” Trong lúc giao đấu, Lục Cận Huy để ý trên tay gã giang hồ có vết bện đen như dây thừng. Theo dấu vết và chiêu thức dò hỏi được biết gã giang hồ chính là tên ma giáo Ngư Long. “Vết bện đen như dây thừng trên cổ tay?” Bạch Dương thốt lên. Chính vết bện đó, hắn thấy trên cổ tay kẻ lôi đứa em Bạch Phong xuống hồ “Vậy ra đứa trẻ chính thật là em trai của ta!” Tức Lục Cẩn Phong bây giờ. Kiếm sĩ nghèo đói bụng có nụ cười tươi như mặt trời! Lục Cẩn Phong cũng chóang váng khi đột nhiên tìm lại được gia đình anh em. Bạch Dương và Lục Cẩn Phong rưng rưng nhìn nhau, cảm động không nói nên lời. Cái cả hai không biết, và Lục Cận Huy cũng không biết luôn. Đó là Lục Cẩn Phong không phải Bạch Phong. Lục Cẩn Phong là con trai của gia đình chủ quán, tên Hoán, lúc đó chỉ mới 4 tuổi. Thấy sự náo lọan sợ quá trốn trong nồi. Còn đứa trẻ Bạch Phong, sau là Vạn Độc Vương chạy vào bếp đã bị Ngư Long tìm thấy mang đi. Chữ “Phong” mà Cẩn Phong thốt lên là chữ cuối cùng Ngư Long gầm lên khi tìm thấy Bạch Phong trong phòng, chứ không phải tên của hắn. “Thật ra …” 1 trong 7 cô gái, Kim Nhi, nheo mắt nhìn kỹ Lục Cẩn Phong, đắn đo “thật khó tin nếu hai người là anh em huyết thống. Nếu xét diện mạo tìm điểm tương đồng … Vạn Độc Vương còn giống Bạch Dương công tử hơn Lục Cẩn Phong huynh đây”. Kim Nhi vốn thân cận quan tâm đến bề ngòai Bạch Dương từng ly từng tí. Tuy chỉ gặp Vạn Độc Vương trong khi giao chiến, và nhìn sơ thì phong cách và thần sắc của Bạch Dương và Vạn Độc Vương khác nhau một trời một vực. Thế nhưng do hàng ngày cố vấn trang phục và phong cách cho Bạch Dương nên điểm tương đồng trên khuôn mặt và dáng người của hai người không lọt qua mắt Kim Nhi. “Ha ha ha, Kim Nhi thật biết nói đùa” Bạch Dương phá lên cười rồi ra điệu bộ giả gương mặt hầm hầm thường trực của Vạn Độc Vương. “Ta mà hắc ám giống Vạn Độc Vương ấy à?” Bạch Dương làm mặt lạnh lùng, rồi khó đăm đăm để nhạo báng Vạn Độc Vương. Ngạc nhiên thay, nét mặt lại làm các cô gái nhìn nhau thầm thì “Kim Nhi nói mới để ý … Bạch công tử làm thế quả giống Vạn Độc Vương thật…” “Vạn Độc Vương là ai?” Thiên Thiên tò mò. “Tử thù của chúng tôi… Bạch công tử ra giang hồ lần này vì phải giết Vạn Độc Vương mang phong vũ châu về cho Hồng bà bà” Thủ lĩnh của 7 cô gái, Thiết Thiên giải thích. “Nhưng lần nào chạm trán, hắn đều không đánh mà tìm đường thóat chạy! Thật bực mình” Một cô khác Lục Nhi nhận xét. “Có lẽ do biết không phải đối thủ của Bạch công tử chăng?” “Vạn Độc Vương, cái tên nghe có vẻ tà đạo… chắc là 1 lão già hung ác hại dân hại nước!” Thiên Thiên lẩm bẩm “Không đâu, trẻ và khôi ngô lắm!” Xuân Thu mỉm cười bí ẩn “tác phong hơi lạnh lùng kỳ quặc nhưng rất thu hút…” “Dĩ nhiên không bằng Bạch Dương công tử” Thấy Bạch Dương cau mày, Thiết Thiên vội vàng nịnh nọt. “Chưa chắc, chỉ vì gã đó hơi thiếu thẫm mỹ, mặc tòan màu đen, đi đâu cũng tung bụi tuyết đen chứ nét mặt kỳ thật rất anh tuấn!” Kim Nhi nhấn mạnh, mọi người cần nhớ, nhờ có sự “hiến kế phong cách” của cận hầu Kim Nhi mà bình thường Bạch Dương đẹp mã! Không có Kim Nhi, nếu Bạch Dương cũng lang bạt giang hồ, đeo mặt nạ, trang phục hắc ám như Vạn Độc Vương, chưa biết ai hơn thua! “Phải rồi” Xuân Thu tư lự hồi tưởng lại lần gặp ngắn ngủi đó. Hình ảnh Vạn Độc Vương mặc tòan đồ đen, bước chậm rãi vào lễ đường. Hạt tuyết tung bay, khăn tang trắng vương vào vai nhưng gương mặt không chút cảm xúc. “người tên Vạn Độc Vương này, có lẽ còn rất trẻ, nhưng hình như do dãi dầu sương gió, trong lòng nhiều nỗi niềm nên bề ngòai già dặn lạnh lùng… còn Bạch Dương công tử sung sướng hạnh phúc từ nhỏ, cuộc sống phú quý đã giảm giúp nhìêu tuổi đời” Xuân Thu phán đóan tinh nhạy. Vạn Độc Vương, trừ những phút vui vẻ hiếm hoi bên cạnh Đông Tử, cuộc sống đầy rẫy ác mộng. Còn Bạch Dương từ nhỏ sống trong nhung lụa, lại được Bạch tướng quân cưng chiều hết mực, nên tuy lớn tuổi hơn, Bạch Dương lại trông trẻ hơn rất nhiều. Tuy được khen “trẻ hơn tuổi” nhưng bị các cô gái đem lên bàn cân so … nhan sắc với kẻ thù, Bạch Dương hơi chột dạ, không còn hứng đùa nữa. Quay sang Lục Cẩn Phong và Lục Cận Huy, hắn nghiêm giọng: “Lục cao thủ, ơn Lục cao nhân chăm sóc tiểu đệ bao nhiêu năm Bạch gia sẽ không quên đền đáp. Ngư Long với nhà họ Bạch ân óan ngút trời, chẳng hay Lục cao thủ có biết tìm hắn ở đâu?” “Ngươi không lo! Gã giang hồ Ngư Long đang ở trong Cầm Thư Điện đấy thôi! Ngươi có thể hỏi thẳng mặt” Lục Cận Huy hé lời.