Thấy mặt trời đã lặn, mẹ Khương gọi Khương Bách Vạn nhanh về nhà ăn cơm. Khương Bách Vạn đứng ở cửa khu xưởng, thấy xe của Ninh Hành đang tiến lại gần thì trong lòng mừng thầm – tiết kiệm được hai đồng đi xe buýt. Chỉ là Ninh Hành lại nói với cô, ghế ngồi phía sau bị cái hộp đựng rễ bản lam để cô pha nước uống chiếm mất chỗ, khiến cho cô buồn bực một hồi.
Xe chạy đến cửa tiểu khu, Khương Bách Vạn ôm một cái hộp đựng rễ bản lam và một cái túi nhìn còn nặng hơn cả cái hộp này, dáng vẻ khó nhọc nói lời cảm ơn với Ninh Hành. Ninh Hành đã tắt động cơ xe, đi đến bên người cô: “Nặng sao?”
“Nặng!” Khương Bách Vạn gật đầu.
“Đổi sang tay khác đi!” Dứt lời, boss bá đạo rất vô tình vô nghĩa phóng xe rời đi, để lại một đống khói bụi phun lên mặt cô.
Khương Bách Vạn vừa hát vang “Ngươi gánh đồ, ta dắt ngựa”*, vừa hì hục khiêng đồ vào nhà, đặt cái hộp đựng rễ bản lam sang một bên, vội vàng mở cái túi đầy thần bí kia ra thì thấy bên trong đều là xúc xích ngắn dài đủ kiểu, chữ viết bên ngoài bao xúc xích cô không hiểu lấy một từ. Phải nhờ đến phóng viên Bé Mập Tế có hiểu biết rộng rãi thì cô mới biết tất cả chỗ này đều là xúc xích Đức.
* “Ngươi gánh đồ, ta dắt ngựa” là một bài hát trong Tây Du Ký, miêu tả Trư Bát Giới và Sa Tăng
“Ôi chao, còn có người tặng quà cho cậu này. Là tổng giám đốc bá đạo tặng cho sao? Cậu có nói anh ấy mới đi công tác bên Đức về phải không? Nước Đức nổi tiếng nhất là xúc xích, bánh mì, đặc biệt là xúc xích, có tận một trăm tám mươi loại đấy, một bao này ở trong siêu thị bán tận bảy, tám chục, vậy mà anh ấy lại đưa cậu nhiều như vậy. Này, phải chia phần cho tớ với.” Bé Mập Tế tham ăn lựa ra mấy bao: “Ôi chao ôi, anh ấy là đang muốn biểu đạt cái gì đây? Tiểu Khương, đến đây, mau ăn xúc xích của tôi?”
“Vớ vẩn…” Khương Bách Vạn vừa vặn cầm lên một cây xúc xích vừa to vừa dài, đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái.
“Cậu gặp may, tổng giám đốc bá đạo yêu cậu rồi.” Bé Mập Tế huýt sáo: “Rễ bản lam chỉ là tấm bia che mắt, anh ấy vốn là muốn tìm cớ tặng xúc xích cho cậu ăn.”
Khuôn mặt Khương Bách Vạn biến sắc: “Không phải chứ…”
“Anh ấy từng tặng cho người nào khác chưa?”
“Không biết.” di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
“Đống xúc xích này đều làm từ thịt loại thượng hạng, hơn nữa mỗi bao xúc xích đều không nhẹ, anh ấy lại chịu khó mang từ nước ngoài về, tặng cho một mình cậu, cậu còn nói anh ấy không thích cậu?”
“Nói không chừng anh ấy mang về lại phát hiện ra tất cả đều đã quá hạn cho nên mới ném cho tớ ấy chứ!”
Hồ Tế Tế chống nạnh, tức đến mức xì khói: “Đừng có nói bậy, ngay từ đầu tớ đã ngửi được mùi gian tình rồi! Anh ấy chắc chắn là yêu cậu!”
“Xin cậu đừng có dùng cái từ “yêu” này, bình thường anh ấy còn chưa lên tiếng tớ đã sợ run rồi đấy.” Khương Bách Vạn cảm giác như thể sau lưng có một trận gió lạnh ập vào người cô.
“Tớ giúp cậu phân tích một chút.” Bé Mập Tế cười gian, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền: “Cho dù sếp bọn tớ có bảo tớ tăng ca hoặc là đi lấy tin đột xuất thì cũng chưa bao giờ lái xe đến đón tớ, ngay cả lúc tớ thông báo phí taxi thì anh ta cũng la oai oái, vậy mà ông chủ của cậu lại tự mình tới đón cậu, đúng không?”
“Đúng, nhưng mà hôm đó…”
Bé Mập Tế không thèm để ý đến lý do của cô: “Cậu đã từng uống nước bằng ly của anh ấy hai lần, anh ấy đã từng tỏ ra bất mãn chưa? Đã từng nghiêm khắc dạy dỗ cậu chưa? Không có đúng không? Nếu đổi lại là sếp của bọn tớ thì chắc là đã bóp chết tớ rồi ấy!”
“Tớ đâu có cố ý!”
“Được, coi như cậu không cố ý uống nước trong ly của anh ấy đi, nhưng cậu bôi thuốc giảm béo trên cốc hẳn có thể coi là cố ý chứ? Chắc chắn là miệng của anh ấy cũng sưng thành đầu heo giống cậu, thế nhưng anh ấy có đuổi việc cậu không? Nếu sếp tớ mà gặp chuyện này á, chắc chắn đã bắt tớ đi dọn nhà vệ sinh rồi.” Hồ Tế Tế đã tạm biệt thuốc giảm béo từ lâu, nhưng lúc này nghĩ đến cảm giác nóng rát trên bụng khi đó, cả người đã run lên.
“Sếp của các cậu thật độc ác.” Khương Bách Vạn bình luận.
“Hiện tại chúng ta đang nói về sếp của cậu.” Bé Mập Tế bất mãn nói: “Tớ cũng chẳng hy vọng sếp tớ yêu tớ, tớ chỉ muốn bác sĩ Giang mà thôi! A~ Bác sĩ Giang, tớ thật muốn giao cả đời này cho anh ấy.”
Nhìn Bé Mập Tế lộ ra vẻ háo sắc, Khương Bách Vạn chỉ chỉ mũi mình: “Tớ cũng họ Khương*.”
* Giang (江) và Khương (姜) đồng âm [jiāng]
Bé Mập Tế ghét bỏ liếc cô một cái.
Đêm đó, Khương Bách Vạn nằm ngủ gặp ác mộng, cô mơ thấy Ninh Hành cầm một bó hoa hồng đi về phía cô, lớn tiếng nói với cô “Anh yêu em!”, cô tiếp tục bước đi coi như không thấy gì, sau đó toàn bộ hoa hồng đều biến thành xúc xích, Ninh Hành hung dữ cầm một cây xúc xích nhét vào trong miệng cô, nói rằng nếu cô ăn không hết thì sẽ không để cho cô về… Vì vậy sau khi tỉnh dậy, cô lập tức rời giường chạy đi đánh răng. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Sáng sớm hôm sau, dưới tác dụng của hồi chuông báo thức “Đi muộn sẽ trừ lương”, Khương Bách Vạn khó khăn rời giường, nhìn thấy bữa sáng mà mẹ Khương đã chuẩn bị trên bàn cơm – một ly sữa, một quả trứng luộc và một cái bánh bao nhỏ, thứ duy nhất khác với mọi ngày chính là có thêm hai cây xúc xích Đức.
Xúc xích Đức trở thành một món ăn cố định trong thời gian dài, mỗi lần ngồi vào bàn ăn Khương Bách Vạn đều nghĩ đến nụ cười gian của Hồ Tế Tế cùng câu nói “Anh ấy chắc chắn là yêu cậu” kia, sống lưng lập tức lạnh buốt.* * *
Dựa vào thời điểm bắt đầu công việc của Khương Bách Vạn và Lâm Lệ, thời gian thử việc sẽ kết thúc sau Tết âm lịch. Nghe nói kết quả thử việc cũng được công bố sau Tết, không biết có phải là để cho người bị đuổi việc được hưởng một cái Tết yên ổn hay không. Mặc dù đã sớm biết kết quả thử việc nhưng tháng cuối cùng này Khương Bách Vạn cũng không hề lơ là, mỗi ngày đều chăm chỉ cần cù, cấp trên bảo làm gì thì cô làm cái đó. Tuy nói như vậy nhưng Khương Bách Vạn cũng không thể hiểu được vì sao Ninh Hành lại giao cho cô một nhiệm vụ mới – viết một bài báo cáo phân tích và đánh giá giá trị của một tác phẩm đồ cổ. Nhiệm vụ này cũng không phải là giao cho một mình Khương Bách Vạn, theo như lời của Ninh Hành thì báo cáo này là do cô hợp tác với Lâm Lệ để hoàn thành.
Tác phong làm việc của Ninh Hành luôn là đi một bước tính mười bước, trong lòng anh cất chứa rất nhiều nước cờ, bạn chưa đi đến bước cuối cùng thì vĩnh viễn không thể biết rốt cuộc là anh đang tính toán cái gì.
Lúc Nguyễn Hào truyền đạt nhiệm vụ này cho hai người thì còn hết sức trịnh trọng vỗ lưng Khương Bách Vạn, khiến cho cô cứng đờ cả người: “Tiểu Khương, Tiểu Lâm, hai người hãy cùng nhau viết bài báo cáo này thật tốt. Chúng ta đều biết trước kia trong bộ phận giám định đồ cổ có chuyện dùng đồ giả để lừa tiền, tổng giám đốc Ninh làm vậy chính là để đề phòng xảy ra chuyện tương tự, đồng thời cũng là muốn hai người dựa vào tình hình thực tế để đề ra biện pháp giải quyết. Trước lúc kết thúc thời gian thử việc, hai người phải viết cho xong bản báo cáo này.”
Khương Bách Vạn âm thầm dịch người một chút, tránh cho Nguyễn Hào lại “theo thói quen” tỏ ra thân thiết mà đụng vào người cô.
“Mặt khác…” Không biết Nguyễn Hào có phát hiện ra hành động lén lút này của cô hay không, giọng nói lớn hơn: “Thông báo cho mọi người một tin tốt! Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, cảnh sát đã tóm được tên Tiền Phú Đa cuỗm tiền chạy trốn, món tiền ba trăm vạn bị cậu ta lừa đi đã sắp trở về rồi. Tổng giám đốc Ninh biết chuyện này thì rất vui, đặc biệt thưởng cho mỗi phòng ban một khoản tiền, xế chiều ngày mai, sau giờ tan làm mọi người không được về nhà, tôi đã quyết định sẽ dùng số tiền thưởng này để tổ chức một bữa tiệc lớn, còn bao một phòng cho mọi người tha hồ ca hát! Còn nữa, tổng giám đốc Ninh nói trước khi nghỉ Tết, công ty sẽ phát một ít trái cây làm quà Tết cho mọi người!”
“Tổng giám đốc Ninh vạn tuế!” Tất cả mọi người đều hoan hô, chỉ có Khương Bách Vạn cười ha ha, trong lòng nghĩ thầm – vạn tuế con khỉ ấy, lần này lại phát quả gì? Sầu riêng sao? Hẳn không phải là lại gọi cô đi chuyển chứ?
Khương Bách Vạn chẳng có chút hứng thú nào với buổi tiệc ngày hôm đó, đây chính là cái mà người ta vẫn gọi là “không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp”, mấy bà cô hay nói xấu sau lưng người ta thì không kể làm gì, bên trái cô là Lâm Lệ sắm vai bạch liên hoa*, bên phải cô là Nguyễn Hào, rõ ràng là không uống rượu nhưng mỗi lúc nói chuyện với cô đều “không cẩn thận” vỗ lên cổ tay cô, một hồi lại động vào đùi cô, cô cảm thấy không được tự nhiên, nhưng người khác lại không nhìn ra có cái gì kỳ lạ, khiến cho cô chỉ muốn bưng cả nồi canh vịt đổ lên đầu ông ta.
* bạch liên hoa: chỉ những cô gái lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ, trong sáng như thánh nữ.
Trong phòng KTV, Tiểu Vương hát như quỷ khóc sói gào, Tiểu Đổng hoàn toàn lạc điệu, Lâm Lệ được mọi người cổ vũ thì khó xử lôi kéo Khương Bách Vạn cùng mình hát bài “Một người tựa mùa hạ, một người giống mùa thu*”. Lời bài hát vốn cực kỳ ấm áp và hài hòa, thế nhưng nghe được từ miệng Lâm Lệ lại khiến cho cô cảm thấy ghê tởm, cô vốn đã chẳng biết hát hò gì, giờ lại cố ý hát cho dở hơn, khiến cho Lâm Lệ cũng không thể hát tiếp nữa, chỉ có thể hạ micro xuống.
* Một người tựa mùa hạ, một người giống mùa thu” là một bài hát về tình bạn được thể hiện bởi ca sĩ Phạm Vĩ Kỳ, phát hành trong album “Kỷ niệm của chúng ta” năm 2006, đã từng đạt được rất nhiều giải thưởng âm nhạc danh giá ở Trung Quốc nói riêng và Châu Á nói chung.
Đối với Khương Bách Vạn mà nói, người thích bày mưu tính kế trong lòng thì không đáng để làm bạn. d.đ.l.q.đ
Bộ phận kiểm định chơi bời hát hò đến tận một giờ rưỡi sáng, Khương Bách Vạn cảm thấy chán ngắt, lấy điện thoại di động ra mở trò chơi lên chơi một hồi thì mắt cũng mỏi rũ, mãi đến lúc bia trên bàn đều đã uống hết sạch thì mọi người mới chịu đứng dậy ra về. Mấy người không uống rượu mà biết lái xe thì phụ trách đưa những người khác trở về. Chị Trần và Tiểu Đổng đều uống rượu, được đưa lên xe của Nguyễn Hào, vì những xe khác đã chật nên cho dù không tình nguyện thì Khương Bách Vạn vẫn phải ngồi lên ghế phụ lái trên xe ông ta. Cô tính toán một lượt, nhà của chị Trần ở gần đây, tiếp đó là đến nhà cô, nhà của Tiểu Đồng khá gần nhà Nguyễn Hào, hai người họ vừa vặn tiện đường.
Trên đường rất ít xe cộ, hoàn toàn khác với cảnh chen chúc tắc nghẽn buổi sáng, đèn đường tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Khương Bách Vạn không cưỡng nổi cơn buồn ngủ, dựa vào lưng ghế chợp mắt một lát, chẳng bao lâu sau đã đến nhà chị Trần, cô và Nguyễn Hào cùng đỡ chị Trần xuống xe.
Ô tô lại nổ máy, mắt thấy phía trước đã là tiểu khu nơi Khương Bách Vạn sống, thế nhưng Nguyễn Hào không hề có ý định dừng xe, ngay cả xi nhan xin chuyển hướng cũng không bật. Khương Bách Vạn nuốt từng ngụm nước miếng, tay nắm chặt quả đấm không lên tiếng, trong lòng bắt đầu sợ hãi. Tiểu Đổng ngồi đằng sau ngáy khò khò, thế nhưng trong xe lại có vẻ an tĩnh.
Một hồi lâu sau, Nguyễn Hào mới bình tĩnh nói: “A, hình như đã đi quá nhà của Tiểu Khương rồi thì phải? Thật ngại quá, tôi cũng không để ý, đã quên dừng xe rồi.”
“Ừm, đúng vậy…” Khương Bách Vạn quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt không rõ cảm xúc của ông ta, không biết tại sao mà cả người nổi da gà, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
“Như vậy đi, hay là chúng ta đưa Tiểu Đổng về nhà trước.” Nguyễn Hào lại nói.
“Được.” Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Khương Bách Vạn không hề hy vọng Tiểu Đổng xuống xe. Cô cắn môi nhìn xung quanh, nhớ ra nơi này cách nhà Trang Ký Khiếu không xa, cô liền lấy điện thoại ra, bất đắc dĩ gửi cho anh ta một tin nhắn: “Anh còn thức chứ? Anh có thể ra ngoài được không, bây giờ em đang ở gần chỗ anh, có việc gấp.”
Xe đã đi thêm một đoạn dài, Trang Ký Khiếu vẫn chưa nhắn lại. Khương Bách Vạn sốt ruột, trực tiếp gọi cho anh ta nhưng một lúc lâu cũng không có người nghe máy. Bởi vì chơi trò chơi cả tối nên bây giờ điện thoại báo không đủ 10% pin, cô bắt đầu hốt hoảng.
“Gọi điện thoại sao?” Nguyễn Hào hỏi.
“Tôi gọi điện thoại báo cho mẹ tôi biết, mẹ tôi đã nói nếu buổi đêm không về nhà ngủ thì sẽ đánh chết tôi. Tôi muốn báo cho mẹ tôi biết quản lý sẽ đưa tôi về, để cho mẹ tôi yên tâm.” Khương Bách Vạn nhanh trí trả lời.
Nguyễn Hào cười: “Được!”
Thấy dáng vẻ ông ta rất bình tĩnh, Khương Bách Vạn hy vọng mọi chuyện chỉ là do cô nghĩ nhiều, ông ta thật sự chỉ là nhất thời đãng trí nên mới quên dừng xe, không hề có ý định làm gì cô.
“Vẫn chưa gọi được sao?” Gặp đèn đỏ, Nguyễn Hào dừng xe, liếc qua di động của cô: “Có phải là mẹ cô ngủ rồi không?”
Khương Bách Vạn lại gọi vào số của Trang Ký Khiếu một lần nữa, anh ta vẫn không bắt máy, có lẽ đã để điện thoại ở chế độ yên lặng rồi.
Vẫn nên gọi thẳng đến 110 thì hơn.
Lúc đến nhà của Tiểu Đổng, Nguyễn Hào gọi người nhà anh ta ra, sau đó cùng cô đỡ anh ta đi vào nhà. Chân Khương Bách Vạn đã mềm nhũn, bên ngoài trời rất lạnh, gió quất thẳng vào mặt cô như dao găm khiến cô run rẩy, tay nắm điện thoại dần trắng bệch, gần như không còn cảm giác. Nguyễn Hào đi tới, mở cửa bên ghế phụ lái cho cô: “Tiểu Khương? Cô còn đứng đó thất thần làm gì nữa, nhanh lên xe đi, tôi đưa cô về nhà!”