Tuyệt Đối Không Được

Chương 51 - Chương 50.2

trước
tiếp

Cả hội trường to như vậy mà phóng viên ngồi gần kín một nửa, máy ảnh, máy quay nhao nhao nhắm thẳng vào vị trí chủ trì, hiện giờ ở đó vẫn chưa có bóng người. Màn hình lớn phía sau vị trí chủ trì chiếu đoạn phim tuyên truyền của công ty dược Ngự Thông, trong đó, đoạn giới thiệu về Kỳ Hoàng Trọng Cảnh dài tới mười phút. Trong đoạn phim tuyên truyền, giọng nam lồng tiếng chuẩn tiếng phổ thông, vang vọng trong hội trường, nếu như không phải trên mạng nhan nhản các bài viết thì người ta chắc chắn sẽ cho rằng bọn họ đang chuẩn bị giới thiệu sản phẩm mới.

Khương Bách Vạn thất thần đứng trong góc, có lẽ là có tật giật mình, nắm lấy di động, do dự một lúc lâu nhưng vẫn không dám liên lạc với Ninh Hành.

Tiểu Tinh bận rộn, trong tay bưng hai hộp nước trái cây nhập ngoại to đùng và một túi lớn đựng cốc dùng một lần đi ngang qua: “Khương Nhi, cậu còn đứng thất thần ở đó làm gì, cùng tới đây đi!”

“Hả? À…” Khương Bách Vạn vội vàng đuổi theo.

Tiểu Tinh đẩy chiếc xe đựng đồ uống đi tới đi lui quanh khu ghế ngồi, hỏi các phóng viên cần Coca, Sprite hay là nước trái cây, từ trước đó, trên mỗi chỗ ngồi đã đặt một chai nước khoáng nhập khẩu và một phần bánh ngọt socola hoặc bánh trà xanh được đặt làm bởi tiệm đồ ngọt Mộc Lưu Ký – đây tuyệt đối là tiêu chuẩn đãi ngộ cao nhất, nghe nói bánh ngọt này là được bán theo gam.

Tiểu Tinh chỉ hy vọng mấy vị phóng viên đó dạo này đang giảm béo nên không ăn được bánh ngọt, sẽ để lại một, hai cái cho cô ấy có thể được nếm thử. Đổi lại là trước kia, Khương Bách Vạn chắc chắn sẽ cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng mà bây giờ đồ ăn ngon đặt ngay trước mắt, cô cũng chẳng có chút khẩu vị nào.

Đám người vây quanh hai người một già một trẻ đi vào hội trường, nghe nói người nhìn có vẻ lớn tuổi kia chính là chủ tịch tập đoàn Ngự Thông Ninh Thù Quý, còn người trẻ tuổi hơn thì Khương Bách Vạn nhận ra – Ninh Nhất Kiệm. Bọn họ ngồi ở hàng đầu tiên, không biết là vì Ninh Hành mà đến để xoa dịu tình hình hay là đến để xem trận phong ba này của công ty dược Ngự Thông.

Ninh Nhất Kiệm ngồi một hồi thì rời khỏi vị trí, đi đến phía sau đài chủ trì, có lẽ là đi tìm Ninh Hành.

Từng giây từng phút trôi qua chậm chạp, giống như một người ôm cái bụng đói đang réo vang ngồi chờ một tô mì trứng gà đơn giản. Nửa giờ sau, Chung Gia Hủy trong bộ trang phục khéo léo đi lên đài chủ trì, mỉm cười cầm lấy micro: “Đã làm phiền các vị đợi lâu, mong các vị chuẩn bị, cuộc họp báo xin được bắt đầu. Hôm nay tổng giám đốc của công ty dược Ngự Thông là anh Ninh Hành sẽ phụ trách trả lời câu hỏi của quý vị!”

Khương Bách Vạn tìm một chỗ ở phía sau để ngồi xuống, cảm giác cả hội trường đã yên tĩnh trở lại.

Ninh Hành đi ra, đứng ở phía sau cái bục đầy hoa tươi dành cho người chủ trì, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nút trên cùng không cài, tay áo chỉnh tề xắn lên đến khuỷu tay. Lâm trận, đứng trước kẻ địch mà anh vẫn cứ lạnh nhạt như vậy. Ở dưới đài là hơn một trăm người đang vây kín, vậy mà anh chỉ liếc mắt một đã nhìn ra Khương Bách Vạn, ánh mắt dừng lại trên người cô một lúc lâu, sau đó mới cúi đầu xuống điều chỉnh micro.

Đây không phải là một đại hội tuyên dương vẻ vang gì, không có tiếng vỗ tay, chỉ có hơn một trăm cặp mắt soi mói đang chĩa vào.

Tim Khương Bách Vạn đập thình thịch, áy náy, chột dạ, lo lắng và cả sợ hãi đan xen nhau cuồn cuộn trong đáy lòng, thế nhưng cô lại chỉ có thể lẳng lặng nhìn xem Ninh Hành sẽ đối phó thế nào.

Trên màn hình lớn hiện ra một tờ danh sách nguyên liệu, chính là danh sách mà cô đã từng đưa cho Nhan Lâm xem.

Bên dưới hội trường hơi xôn xao.

“Xin chào mọi người, nói vậy các vị đều là vì tờ danh sách đang gây ồn ào trên mạng mấy ngày gần đây mà đến. Cảm ơn các vị đã dành sự quan tâm và coi trọng đối với công ty chúng tôi. Chẳng mấy ngày nữa là sẽ đến ngày quốc tế Lao động mồng một tháng năm, tôi xin thay mặt toàn bộ công nhân viên trong công ty, chúc các vị ngày lễ vui vẻ, khỏe mạnh.” Ninh Hành nhích sang một chút, hơi khom người xuống. Sau khi đứng lên về chỗ cũ, anh ra hiệu cho nhân viên công tác bên dưới chuyển micro cho các phóng viên đặt câu hỏi.

Mở màn khiêm tốn và có thành ý như vậy, nhưng cũng không ngăn được sự bùng nổ của đám phóng viên.

Nhật báo thành phố N dẫn đầu trong việc này. Phóng viên Diệp Thanh Lâm là người đầu tiên đoạt được micro, làm khó dễ trước: “Chào tổng giám đốc Ninh. Mấy năm nay, Kỳ Hoàng Trọng Cảnh được người ta đồn đại, càng nói càng thần kỳ, thậm chí còn có một số Hoa kiều về nước mua nó, coi nó như thần dược cứu mạng trong tương lai. Nhưng nhìn vào danh sách này thì có thể thấy, Kỳ Hoàng Trọng Cảnh cũng không có gì đặc biệt, nếu nói nó có công năng vượt trội trong việc tiêu viêm và thanh lọc cơ thể thì có phải là nói quá lên, tuyên truyền không chính xác và nâng cao giá không?”

Tim Khương Bách Vạn đập dữ dội, còn giống như gặp phải kẻ địch hơn cả Ninh Hành đang đứng trên đài kia. Cô yên lặng nhìn anh, giống như một người giáo viên thu tiền học phí cao ngất đang bất an nhìn học trò của mình tiếp nhận một bài phỏng vấn nghiêm ngặt.dđlqđ

Ninh Hành mỉm cười, hắng giọng một: “Chính là vì người ta đồn về Kỳ Hoàng Trọng Cảnh càng lúc càng thần kỳ nên tin vịt về nó cũng ùn ùn kéo tới. Thật ra, danh sách trên mạng hiện tại cũng nằm trong phạm trù “lời đồn”. Sở dĩ mọi người đều tin rằng đây là danh sách thật là do các loại dược liệu được liệt kê trên đây rất tỉ mỉ, khoảng hơn bảy mươi loại, thậm chí nhà cung ứng, phương thức liên hệ đều được ghi chú rõ. Điều tôi muốn tuyên bố hiện giờ chính là – danh sách này đúng là danh sách thu mua nguyên liệu Kỳ Hoàng Trọng Cảnh, nhưng nó không có gì đáng là bí mật thương mại cả, bây giờ nó được lưu truyền trên mạng cũng không tính là ảnh hưởng lớn đến công ty dược Ngự Thông của chúng tôi, chỉ là vất vả cho các vị phóng viên phải đến đây một chuyến rồi. Cũng xin cảm ơn mọi người! Ngoại trừ Kỳ Hoàng Trọng Cảnh thì trong danh sách còn có nguyên liệu bào chế một số loại thuốc khác của công ty dược Ngự Thông chúng tôi. Ngự Thông là một công ty dược quy mô lớn, mỗi một lần thu mua nguyên liệu thì không thể chỉ mua cho riêng một loại thuốc, nếu không thì sẽ lãng phí nhân lực vật lực, còn làm tăng phí tổn phát sinh, mất nhiều hơn được. Còn những vị thuốc bí mật thì không có tên trong danh sách này, đó mới chính là chỗ đắt của Kỳ Hoàng Trọng Cảnh, thứ cho tôi không tiện tiết lộ.”

Trước mắt, công ty dược Ngự Thông có ưu thế là không ai biết đến phương thuốc đầy đủ, Ninh Hành nói cái gì thì chính là cái đó. Danh sách này cũng không phải là bí mật thương mại, như vậy, Khương Bách Vạn tiết lộ danh sách ra ngoài cũng không tính là gián điệp ăn cắp cơ mật công ty. Anh vẫn luôn bảo vệ cô, chỉ là cô vẫn chưa biết đến nỗi khổ tâm của anh mà thôi.

Khương Bách Vạn cắn môi dưới, cô không biết những gì Ninh Hành nói là thật hay giả, chỉ là anh thừa nhận danh sách nguyên liệu này là thật, như vậy lại khiến cho những kẻ đang nhòm ngó đến phương thuốc gặp phải một vấn đề khó – trong hơn bảy mươi vị thuốc đông y này, đoán xem đâu mới là vị thuốc để điều chế Kỳ Hoàng Trọng Cảnh?

Phóng viên báo kinh tế lấy được micro, đứng lên hỏi: “Nếu danh sách trên đây đã không phải là bí mật, như vậy trên vỏ hộp ghi chú rõ “không dùng cho phụ nữ có thai” không có nghĩa rằng bên trong có chứa thành phần thuốc tây không xác định rõ như là thuốc kháng sinh hay gì đó gây ảnh hưởng tới sự phát triển của thai nhi?”

Thật sự là mỗi câu mỗi chữ đều như kiếm! Hội trường yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng các phóng viên điều chỉnh máy ghi âm cũng có thể nghe được rõ ràng, nhìn dáng vẻ bình tĩnh, không hề có chút hoảng loạn hay lúng túng của Ninh Hành, Khương Bách Vạn có phần muốn khóc, nếu không phải do cô, anh sẽ không cần phải đứng ở đó để liên tiếp đón nhận những câu hỏi gian xảo.d.đ.l.q.đ

Ninh Hành nhìn quanh khắp hội trường một vòng, vẻ mặt khó coi của người nào đó ở phía sau chiếu vào trong mắt anh, làm người khởi xướng, cô buồn hay vui đây? Đẩy anh đến cảnh phải đứng giữa đài đối mặt với ánh mắt soi mói của một đám người, cô có chút hối hận nào không?

Anh tạm dừng vài giây, đáp: “Vị phóng viên này hỏi về vấn đề “không dùng cho phụ nữ có thai” – một trong những thành phần quan trọng của Kỳ Hoàng Trọng Cảnh chính là xạ hương. Hiện giờ có một số dược phẩm và nước hoa tự xưng là có thành phần xạ hương, nhưng đa số đều là xạ hương tổng hợp, mà xạ hương trong thành phần của Kỳ Hoàng Trọng Cảnh là xạ hương hoàn toàn tự nhiên. Trên thực tế, xạ hương tự nhiên vừa hiếm lại vừa quý, chúng tôi đã từng nghĩ đến việc dùng vương bất lưu hành và một số loại thuốc đông y có tác dụng lưu thông máu để thay thế cho xạ hương tự nhiên, nhưng hiệu quả lại có khác biệt rất lớn. Xin mời các vị xem thông tin về nơi sản xuất và nhà cung ứng.”

Ninh Hành vừa dứt lời, hậu trường cũng đã chiếu mấy thông tin này lên màn hình lớn.

“Nhà cung ứng này chắc mọi người cũng đã từng nghe đến, năm kia, kênh nông nghiệp có thực hiện một chuyên đề giới thiệu về ông ấy. Chúng tôi vì muốn chế tạo ra những phương thuốc tốt nhất nên luôn đặt ra yêu cầu rất cao đối với nguyên liệu, mấy năm nay vẫn luôn duy trì quan hệ hợp tác với nhà cung ứng này. Chắc hẳn tất cả mọi người đều biết đến câu tục ngữ “Đã nghi thì sẽ không dùng, đã dùng thì sẽ không nghi”, công ty dược Ngự Thông là một xí nghiệp lớn, tôi là thương nhân, dù sao cũng không thể làm ăn lỗ vốn, đúng không?”

Dứt lời, anh cười cười, nhưng trong đáy mắt không có ý cười.

“Xin chào tổng giám đốc Ninh, tôi là An Kiệt, phóng viên báo kinh tế của tỉnh. Anh hết lần này đến lần khác nhấn mạnh chất lượng sản phẩm, nhưng đất đai ở nơi nuôi trồng dược liệu bị nhiễm kim loại, ô nhiễm nặng là một sự thật không thể chối cãi, đối với vấn đề này, anh thấy thế nào?”

“Các vị phóng viên thân mến, đây là một âm mưu nhằm vào công ty dược Ngự Thông, danh sách đã bị người ta bóp méo trước khi được truyền lên mạng. Sau khi chúng tôi biết được việc này thì đã tức khắc liên hệ với nhà cung ứng dược liệu, bọn họ khẳng định rằng lời đồn này là không xác thực, đồng thời có gửi tới vài đoạn video.” Ninh Hành quay đầu nhìn thoáng qua, nhân viên công tác đè xuống điều khiển từ xa, trên màn hình lớn xuất hiện một video đã được biên tập hoàn hảo.

Trong lúc mọi người đang xem video, Ninh Hành xen vào giải thích: “Hiện đại hóa nông nghiệp không chỉ dừng lại ở việc dùng máy móc để thay thế những người nông dân cúi mặt xuống đất chổng lưng lên trời, cùng với quá trình công nghiệp hóa trong nông nghiệp, thuốc đông y cũng có thể được sản xuất theo dây chuyền máy móc hiện đại. Việc đất bị nhiễm kim loại nặng chỉ là nói bậy, bây giờ ngay cả phôi thai cũng có thể sinh ra trong ống nghiệm, vậy tại sao thuốc đông y lại phải ỷ vào đất đai?”

Các phóng viên không khỏi cười lớn, nhìn khu nhà xưởng rộng mênh mông cùng những người công nhân mặc đồng phục sản xuất thống nhất trong video, chậc chậc khen ngợi.

Khương Bách Vạn cúi đầu, nghe thấy đám phóng viên lại hỏi anh thêm một số câu hỏi khác nữa, anh chậm rãi trả lời, đối đáp trôi chảy, dùng sức một người ngăn cả cơn sóng dữ, biến buổi họp báo trở thành buổi quảng cáo sản phẩm của Ngự Thông. Anh đã được tôi luyện nhiều năm, có chuyên môn và lòng kiên trì, vào giờ khắc này đã thể hiện một cách nhuần nhuyễn, những người hoài nghi “tiểu thái tử” của Ngự Thông không đủ năng lực để nắm giữ toàn cục đều vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, anh tuyệt đối không hề thua kém hai người anh trai của mình, thậm chí cũng không hề thua kém bố mình.

Ninh Thù Quý ở bên dưới không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn con trai mình đứng ở trên đài đối đáp, lúc này trên mặt mới lộ ra chút vui mừng, nhưng nghĩ đến chuyện phương thuốc tuyệt mật bị lộ ra ngoài như vậy, ông lại thấy căng thẳng. Cho dù hiệu quả của buổi họp báo này có như thế nào thì việc anh sẽ bị răn dạy một trận ra trò cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

“Xin chào tổng giám đốc Ninh, tôi là Tiểu Lộ, phóng viên tạp chí đời sống. Mặc dù danh sách thu mua nguyên liệu trên mạng có phần là chuyện bịa đặt, nhưng một danh sách quan trọng như vậy bị tiết lộ ra ngoài, chứng tỏ trong nội bộ công ty các anh có vấn đề. Rất nhiều người phản ánh rằng, mặc dù phúc lợi của Ngự Thông rất tốt, nhưng lại giống như một vương quốc nhỏ, hiện tượng “cha truyền con nối” rất nhiều, bản thân anh là con trai của ngài chủ tịch tập đoàn, lúc trước đều học tập ở nước ngoài, cũng không có kinh nghiệm quản lý công ty lớn, anh cho rằng hình thức quản lý công ty theo mô hình “thừa kế” như vậy có thể khiến Ngự Thông không thoát khỏi lời nguyền “không ai giàu quá ba đời” không?”

Xem ra không ai biết đến chuyện lúc du học ở Na Uy, Ninh Hành đã tự mình gây dựng một công ty riêng. Chỉ là câu hỏi này quá mức sắc bén, ngay cả Ninh Thù Quý đang ngồi bên dưới cũng nhăn mày nhìn thoáng qua vị phóng viên to gan dám hỏi câu này.

“Việc quản lý nội bộ Ngự Thông quả thật có vấn đề, đối với chuyện này, tôi đã giải thích với hội đồng quản trị, mấy ngày tới cũng sẽ nộp lên bản kiểm điểm cá nhân.” Ninh Hành cúi đầu tỏ ý có lỗi với Ninh Thù Quý, sau đó thì giọng nói cũng trở nên cương quyết, đáp lại: “Một tập đoàn muốn phát triển thì không chỉ cần có một người lãnh đạo xuất sắc và sáng suốt mà còn cần hình thức quản lý tiên tiến và sách lược phát triển phù hợp với hoàn cảnh. Từ trước đến nay, Ngự Thông vẫn phát triển, huy hoàng như mặt trời ban trưa, sau này chắc chắn sẽ còn phát triển hơn. Tuy nhiên, cuộc họp báo hôm nay không phải để thảo luận về hình thức quản lý hay đường lối phát triển của công ty chúng tôi, nếu về sau vị phóng viên này không muốn cầm bút nói chuyện thời sự nữa thì hoan nghênh đến với công ty dược Ngự Thông, tự mình trải nghiệm phúc lợi của công ty chúng tôi.”

Khóe mắt Khương Bách Vạn rơi xuống hai giọt lệ, nếu như người đứng trên đài kia là cô thì lúc đối mặt với những vấn đề này, cô đã sớm không biết phải làm sao rồi. Cô sợ bị người ngoài phát hiện, vội vàng lau mặt rồi chạy ra khỏi hội trường, đến toilet, cô rốt cuộc cũng không chịu nổi sự áy náy và sợ hãi trong lòng nữa, bật khóc thành tiếng.

Từ sau khi Miểu Miểu mất, đã lâu rồi cô không khóc lớn tiếng như thế nữa.

Ninh Hành luôn săn sóc và bảo bọc cô như thế, vậy mà cô lại lơ đãng đẩy anh đến cảnh phải đối mặt với một đống câu hỏi sắc bén của đám phóng viên. Trước kia cô luôn nghi ngờ động cơ của Ninh Hành là không trong sáng, luôn cho rằng trong lòng anh có âm mưu gì đó, nhưng bây giờ xem ra cô mới đúng là kẻ tiểu nhân. Cô đã quên mất mình làm sao có thể lấy được danh sách kia – cô bị bệnh, Ninh Hành đưa cô vào phòng nghỉ ngơi của anh, tự tay chăm sóc cho cô, vậy mà cô lại thừa dịp anh không có mặt, âm thầm trộm tài liệu của anh.

Cô mang theo chút tâm lý ăn may, hy vọng Ninh Hành sẽ dừng ở đây, sau khi phong ba lắng xuống, anh sẽ không tiếp tục điều tra nữa, sau này cô sẽ không bao giờ đến chỗ chú Nhan, sẽ không lấy bất cứ tư liệu nào của Ngự Thông để đưa cho ông ta xem nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.