Đang đưa Tư Không Bạch đi, Thần Cái bỗng dừng lại, trầm giọng gọi Dư Hoàng :
– Theo ngươi nói, ngươi đã tung tin giả để dẫn dụ thất đại môn phái đi về phía khác, đó là phía nào?
Tư Không Bạch buộc miệng :
– Lão tiền bối vừa phát hiện điều gì khả nghi sao?
Dư Hoàng đảo mắt nhìn quanh :
– Tuy tiểu nhân có dẫn dụ họ chạy về phía này nhưng có lý nào họ chạy xa mãi đến đây?
Thần Cái nhíu mày :
– Ở phía trước có tiếng huyên náo, chắc chắn họ đã phát hiện ra điều gì đó nên kéo đến đây.
Dư Hoàng lo lắng :
– Lão nhân gia muốn tiểu nhân đến thám thính qua?
Thần Cái chợt thở ra :
– Không cần! Cứ làm như chúng ta thấy động nên tìm đến. Hy vọng họ sẽ không đoán ra mục đích của chúng ta.
Tư Không Bạch tán thành :
– Chúng ta cứ từ từ đi đừng tỏ ra đang vội, đi thôi.
Đặt những bước chân khoan thai, Tư Không Bạch cùng Thần Cái và Dư Hoàng bước đi như những người nhàn tản.
Thính lực của Thần Cái quả không nghe lầm. Ngay chỗ ngoặc cuối cùng chuyển từ vùng đồi núi Quát Thương đến một khoảng lư bằng tiếp giáp quả nhiên đang có nhiều nhân vật thất đại phái đứng thành từng nhóm. Và cũng đúng như Thần Cái vừa đoán, vì phát hiện những sự kiện lạ, họ kéo đến đây là để thỏa mãn hiếu kỳ.
Cũng nhìn theo hướng họ đang nhìn, Tư Không Bạch chỉ thấy một quầng lửa chói lòa đang vây kín một người vào giữa. Và nhân vật này thay vì phải kêu gào, chứng tỏ đang đau đớn khi bị lửa thiêu đốt thì trái ngược lại, từ quầng lửa chỉ phát ra những tràng cười phấn khích. Quả là một sự kiện lạ lùng chưa từng có bao giờ.
Tuy vẫn nhìn nhưng sự xuất hiện của Thần Cái và Tư Không Bạch cũng bị họ phát hiện.
Những tưởng họ sẽ quên câu chuyện đã xảy ra, hoặc sẽ không lý gì đến Thần Cái hoặc sẽ có những phản ứng bất lợi cho Tư Không Bạch, nào ngờ, họ luân phiên nhau nói ra những gì họ đã mục kích, dẫn đến sự kiện lạ lùng đang xảy ra trước mắt họ.
Đầu tiên Thiên Quang đạo nhân lên tiếng :
– Vô lượng thọ Phật! Thần Cái tiền bối sao giờ này mới đến? Hóa ra Phong Hỏa – Bạch Y đến Quát Thương sơn là có mưu đồ.
Thần Cái lo ngại :
– Chư vị Chưởng môn đã phát hiện điều gì?
Vị Chưởng môn họ La ở Hoa Sơn phái như Tư Không Bạch vẫn nhớ mặt vội đáp :
– Dường như ở Quát Thương sơn có ẩn chứa báu vật. Phong Hỏa và Bạch Y vì tranh nhau đã gây ra trận chiến thảm khốc.
Thần Cái ầm ừ theo câu chuyện :
– Thì lão hóa tử ta cũng đã đoán như thế rồi, kết quả thế nào?
Một nhân vật khác được dịp lên tiếng :
– Cứ như tình thế trước mắt mà nói, dường như Phong Hỏa môn đã đắc thủ báu vật đó, tranh mất tiên cơ của Bạch Y.
Thần Cái hất hàm :
– Như Hà chưởng môn vừa nói nhân vật kia đang phô diễn công phu Phong Hỏa thượng thừa?
Vẫn chú mục nhìn vào quầng lửa phát ra độ sáng chói lòa, một vị tăng nhân lên tiếng :
– Thần Cái lão thí chủ cũng nhận ra đó là công phu Phong Hỏa ư? Thật không hiểu tại sao nhân vật này không tìm chỗ kín đáo để luyện công, lại cứ vừa chạy vừa luyện, đến nơi này vẫn vừa luyện vừa cười? Một cung cách thật lạ lùng.
Không thể kềm nén được nữa Tư Không Bạch nói xen vào :
– Đại sư xin cho hỏi. Nhân vật này có diện mạo thế nào? Đại sư có biết tính danh của nhân vật này không?
Vị đại sư chưa kịp đáp, chợt có tiếng Thần Cái hô hoán :
– Có người của Phong Hỏa môn đến. Tất cả nên cẩn trọng.
Và Thần Cái cố tình dịch chân tiến đến thật gần Tư Không Bạch.
Đúng như Thần Cái hô hoán, từ khu rừng trước mặt, ở đầu kia khoảng lư bằng quả nhiên có hai bóng đỏ lao ra, một trước một sau.
Nhìn khinh thân pháp của hai bóng đỏ này, Tư Không Bạch tái mặt, phải kêu thành tiếng :
– Là Môn chủ Phong Hỏa môn và ả sư muội Hứa Vân Anh.
Thần Cái phát hoảng, định nhấc Tư Không Bạch lên để lo tháo chạy. Nhưng chưa kịp thực hiện ý định, Thần Cái và mọi người cùng nghe từ bóng đỏ phía sau bỗng vang lên tiếng quát phẫn nộ :
– Tiện tỳ! Hóa ra ngươi có mưu đồ từ lâu nên đã ngấm ngầm hại nội tổ của ta. Ngươi chạy đâu cho thoát. Đỡ!
Vù….
Bóng đỏ phía trước vẫn tiếp tục thi triển khinh công, như tin chắc làm như thế sẽ khiến cho chưởng của bóng đỏ đuổi theo phía sau phải rơi vào khoảng không.
Vút!
Và sự thật xảy ra đúng như vậy bóng đỏ phía trước vẫn bình ổn lao đi. Không những thế, bóng đỏ này còn phát ra tràng cười đắc ý :
– Sao sư huynh lại đổ tội tày đình đó lên đầu muội? Chẳng phải lệnh tổ vì quá tham lam nên tự chuốc họa vào thân đó sao? Ha…ha….
Miệng thì nói như vậy nhưng khi lao đến chỗ có nhân vật được một quầng lửa bao quanh, bóng đỏ này cố tình quật vào một kình :
– Nếu sư huynh không nỡ nhìn lệnh tổ đau đớn, muội sẽ thay sư huynh hóa kiếp cho lệnh tổ vậy. Ha… ha…
Vù…
Ầm!
Bóng đỏ phía sau càng gào lớn hơn :
– Tiện tỳ ác độc. Ta quyết phân thân xẻ thịt ngươi. Đỡ!
Vù…
Do phải chậm lại một sát na để phát kình quật vào người đang bị quầng lửa bao bọc, diện mạo của bóng đỏ đó bấy giờ đã lộ rõ là Hứa Vân Anh, do ả không cần gì phải che kín chân diện. Cũng vì Hứa Vân Anh có phần chậm lại nên ngọn kình của bóng đỏ đuổi phía sau mới có cơ hội lao sát vào ả.
Hứa Vân Anh không hề hoảng sợ, cứ ung dung quay lại phát kình :
– Đàm Tất Hạ, ngươi muốn giết Hứa Vân Anh này ư? Muộn rồi! Ta đã đạt ý nguyện. Võ công ta hiện giờ nào kém gì ngươi. Xem đây!
Vù…
Ầm!
Bây giờ mọi người mới rõ, nhất là Tư Không Bạch, chàng càng hiểu rõ hơn nhân vật đang bị quầng lửa bao bọc không phải ai khác chính là Phong Hỏa Xú Diện nội tổ mẫu của Đàm Tất Hạ. Vậy Phong Hỏa Xú Diện chẳng phải đang luyện công phu thượng thừa như mọi người vừa bảo, trái lại, theo sự phẫn nộ của Đàm Tất Hạ bây giờ, mụ Phong Hỏa Xú Diện đang lâm vào cảnh này là do Hứa Vân Anh ngấm ngầm hãm hại.
Khi hiểu rõ nguyên ủy, chính chàng cũng lấy làm lạ về mưu đồ dụng ý của Hứa Vân Anh. Có lý nào ả cũng như Dương Liễu Liễu, khi đầu nhập vào Phong Hỏa môn đều có sẵn chủ ý, như Dương Liễu Liễu lúc gia nhập Bạch Y giáo cũng có mưu đồ.
Hơn nữa, tại sao mụ Phong Hỏa Xú Diện tuy đang lâm hiểm cảnh, nhất là vừa bị Hứa Vân Anh quật vào một kình, mụ vẫn chẳng hề kêu la, trái lại cứ thi thoảng phát lên một tràng cười tỏ ra đang phấn khích?
Mải ngẫm nghĩ, Tư Không Bạch không lưu tâm đến thực tại. Chàng chỉ sực tỉnh khi nghe tiếng quát của Đàm Tất Hạ bên tai :
– Lũ người vô dụng này có gì đáng nhìn chứ, kẻ nào làm vướng chân ta, kẻ đó phải chết.
Vù…
Tư Không Bạch kinh tâm khi kịp thời nhận ra do Hứa Vân Anh cố tình chạm vào giữa mọi người nên Đàm Tất Hạ vì đang phẫn nộ, cố tình quật chưởng Phong Hỏa tán loạn.
Có tiếng Hứa Vân Anh cười khanh khách :
– Bọn họ là lũ tự xưng là thất đại phái. Nếu sư huynh đang cao hứng, để muội tiếp tay, cho họ biết chưởng Phong Hỏa lợi hại như thế nào? Ha… ha….
Vù…
Vô hình chung quần hùng thất đại phái bị lâm vào cảnh dở khóc dở cười. Nhất là lúc nghe Hứa Vân Anh nói lời khinh miệt, xem việc động thủ vào thất đại phái chỉ là trò đùa nhân lúc cao hứng của ả.
Quần hùng phẫn nộ, lập tức hiệp nhau chia ra hai nhóm để đối phó với hai nhân vật thượng đỉnh của Phong Hỏa môn :
– A di đà Phật! Phong Hỏa môn sao lại xem thường công phu và tính mạng của thất đại phái? Bần tăng cam thất lễ.
Vù…
Cùng với chưởng của vị đại sư, hai nhân vật nữa cũng lẹ tay phát kình.
Vù…
Ầm! Ầm! Ầm!
Cảnh hỗn loạn xảy đến, nhanh không thể tả, khiến Thần Cái vì quá lo cho Tư Không Bạch đã tự cáo giác sự hiện diện của chàng.
Lão nhấc Tư Không Bạch lên, tìm cách đưa chàng thoát khỏi cảnh hỗn loạn.
Vút!
Lập tức, hành vi của lão bị Hứa Vân Anh phát hiện :
– Tư Không Bạch? Ngươi cũng ở đây sao? Càng tốt! Đỡ!
Vù…
Thần Cái giật thót người, vung mạnh hữu thủ :
– Nha đầu ngươi cũng phải đỡ ta một chưởng.
Vù…
Ầm!
Thần Cái chao đảo ngã nghiêng chỉ suýt nữa phải buông rơi Tư Không Bạch.
Một tiếng quát khác còn kinh khiếp hơn bội phần bỗng vang lên ngay phía sau Thần Cái :
– Là ngươi? Nếu không phải ngươi lấy đi “Sâm vương vạn niên”, nội tổ ta đâu lâm thảm họa này. Chết!
Vù…
Hồn phi phách tán, Thần Cái chỉ còn biết dịch bộ, mang theo Tư Không Bạch, hy vọng kịp đưa chàng thoát tử cảnh.
Vút!
Nhưng chưởng Phong Hỏa do chính Môn chủ Phong Hỏa môn thi triển thì đâu dễ để Thần Cái và Tư Không Bạch cùng thoát.
Ầm!
Chấn kình làm cho Thần Cái và Tư Không Bạch phân khai mỗi người mỗi hướng.
Tư Không Bạch kém may mắn nhất. Không bị hất văng vào đâu, chàng lại bị hất đúng vào quầng lửa.
Vù…
Lo lắng cho sinh mạng nội tổ, Đàm Tất Hạ bật lao theo chàng :
– Ngươi cũng muốn hại nội tổ của ta sao? Đáng chết!
Vù…
Ầm!
Đàm Tất Hạ dù nhanh tay phát kình chận lại nhưng kết quả càng làm cho Tư Không Bạch lọt vào quầng lửa càng nhanh hơn.
Quầng lửa như phát sáng nhiều hơn khi ở trong đó vừa có thêm một người nữa.
Lần lượt bị hai kình làm cho chấn động, toàn bộ kinh mạch của Tư Không Bạch như bị đứt thành muôn đoạn, tạo cho chàng một cảm giác đau đớn chưa từng có.
Đã thế, quầng lửa ngay khi phủ chụp lấy chàng, những lớp sóng nhiệt được dịp phát tán sự lợi hại, như bắt đầu thiêu cháy chàng thành tro bụi.
Ngay khi chàng nghĩ chàng sẽ chết, nếu không chết vì kinh mạch đứt đoạn thì cũng chết vì bị lửa thiêu, một bàn tay xương xẩu bỗng vồ lấy chàng.
Tư Không Bạch nghe tràng cười the thé phát lên ngay bên tai :
– Ha… ha…
Chàng hiểu, mụ Phong Hỏa Xú Diện vì muốn tự luyện công phu Phong Hỏa Hợp Bích, mụ quá tham như Hứa Vân Anh vừa nói, mụ đang lâm cảnh khí huyết nghịch hành nên mụ đã phát cuồng.
Bị mụ chộp phải, Tư Không Bạch biết thế là hết, cái chết sẽ đến với chàng mau hơn nếu mụ bất ngờ hạ thủ trong cơn phấn khích tưởng tượng của mụ.
Đúng lúc đó, từ phía ngoài quầng lửa Tư Không Bạch nghe tiếng Đàm Tất Hạ gào thét :
– Hứa Vân Anh ngươi dám…
Chưa kịp hiểu Đàm Tất Hạ ý muốn bảo Hứa Vân Anh dám có hành động gì, Tư Không Bạch bỗng nghe quanh chàng có một tiếng chấn động lớn vang lên.
Ầm!
Cùng lúc đó, thân hình chàng bị xô ập vào mụ Phong Hỏa Xú Diện khiến tay của mụ vừa vồ vào chàng phải trượt đi, vỗ luôn vào huyệt Linh Đài của chàng.
Hự!
Không tự chủ, chàng phải hộc lên một tiếng đau đớn. Và tâm trí chàng giờ đây còn lại hai ý niệm: Thứ nhất, diễn biến vừa xảy ra chứng tỏ Hứa Vân Anh vừa thừa cơ hội quật thêm một kình nữa vào mụ Phong Hỏa Xú Diện để giết mụ. Thứ hai dù là không cố tình nhưng nếu chàng phải chết thì chính bàn tay mụ khi vỗ vào huyệt Linh Đài của chàng đã hại mạng chàng. Thần trí chàng ngay sau đó mờ đi, chìm vào vô thức…
* * * * *
Vậy là hai lần liên tiếp, vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, người đầu tiên chàng nhìn thấy vẫn là Thần Cái.
Lão đang lo lắng nhìn chàng :
– Ngươi cảm thấy thế nào? Cứ như Thần Bút Tra Khuất vừa nói ngươi vừa họa trung đắc phúc, có thể ngươi sẽ mau chóng khôi phục võ công.
Chàng kinh hãi :
– Thần Bút? Lão đâu?
Khuôn mặt trầm nặng đầy những ưu tư của Thần Bút Tra Khuất liền xuất hiện.
– Ta đây! Tại sao ngươi phải ra nông nổi này? Ta vốn nghĩ, đừng nói là Phong Hỏa – Bạch Y, khắp võ lâm Trung Nguyên hiện nay làm gì có nhân vật nào có năng lực đả bại ngươi? Sao có chuyện này?
Chàng ngồi dậy, kịp nhận ra bản thân công lục đã khôi phục năm phần.
Chàng quắc mắt nhìn Tra Khuất :
– Lão đến đây làm gì? Hay lão muốn hại ta thêm một lần nữa?
Thần Cái nhăn nhó :
– Ngươi không được hồ đồ. Nếu không có Thần Bút kịp xuất hiện, đừng nói riêng ngươi, thất đại phái và ta e khó toàn mạng. Đó là lời đáp tạ của ngươi đó sao.
Chàng đảo mắt nhìn quanh hóa ra chàng vẫn đang hiện diện tại lư bằng, nơi vừa xảy ra cảnh hỗn loạn khiến chàng suýt mất mạng.
Không những thế, những nhân vật thất đại phái vẫn hiện diện đầy đủ. Và họ đang nhìn chàng bằng những ánh mắt không có thiện ý, do chàng vừa có lời xúc phạm đến Thần Bút, là ân nhân cứu giúp họ cũng là cứu giúp chàng.
Chàng cười lạt, vừa đứng lên vừa định lên tiếng mắng nhiếc Thần Bút.
Nào ngờ, Thần Bút bỗng đưa tay ngăn lại, mắt lướt nhìn mọi người hiện diện :
– Mọi người xin chớ trách y. Đúng là Tra mỗ đã đôi ba phen chỉ muốn làm hại y.
Thần Cái kinh ngạc :
– Tra lão đệ nói gì lạ vậy? Sao Tra lão đệ lại có hiềm khích với y, một tiểu tử chưa bôn tẩu bao lâu?
Thần Bút cười gượng :
– Là nguyên nhân gì, Tra mỗ thật ngượng miệng nếu tự nói ra. Mọi người cứ đợi Tư Không lão đệ hài tội Tra mỗ, ắt sẽ rõ.
Thái độ của Tra Khuất hoàn toàn thay đổi, không còn chút nào hung dữ hoặc đầy hào khí như trước đây Tư Không Bạch đã biết.
Và chàng lập tức hiểu tại sao.
Chàng hỏi lão Tra :
– Lôi Công trủy đâu?
Thần Cái và mọi người cùng hoang mang khi thấy Tra Khuất ngoan ngoãn trao cho Tư Không Bạch một vật mà ai ai cũng biết đó là vật sở hữu của Ngân Bào bang.
Chưa hết, khi đã nhận lại Lôi Công trủy rồi, chàng chầm chậm hỏi lão :
– Trong khí giới của lão nguyên thủy có ám tàng cơ quan? Sao lão cứ quyết hại Tư Không Bạch ta vậy?
Với câu cật vấn này, lần đầu tiên Tra Khuất xuất hiện vẻ bàng hoàng :
– Ngươi nói sao? Hỏa khí đó đã hại ngươi, không hại được Gia Cát Quân à?
Chàng nhắm chặt hai mắt, sau đó vừa mở ra vừa thở dài :
– Ta nhớ lại rồi. Là lão chỉ định tâm hại Gia Cát Quân? Thôi được! Chuyện đó bỏ qua, chỉ nên xem là ta luôn gặp vận rủi.
Và đột nhiên chàng nhìn lão mai mỉa :
– Vậy là lão cố tình xuất hiện để ứng cứu Tư Không Bạch này?
Tra Khuất lắc đầu :
– Không phải! Lúc ta đến ngươi đã rơi vào vòng cương hỏa chân muội của mụ Phong Hỏa Xú Diện. Ta chỉ giúp mọi người chống đỡ Phong Hỏa chưởng cho đến khi chúng tự bỏ đi.
Chàng gật đầu :
– Vậy là giữa ta và lão không hề có món nợ ân tình nào?
Thần Cái chợt giận dữ, tuôn ra hàng tràng những lời lẽ gay gắt :
– Không nợ ân tình thì sao? Tư Không Bạch! Thái độ của ngươi càng lúc càng khiến ta thất vọng. Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi cố tình tra vấn mạt sát người cố tình đến cứu ngươi? Ngươi tưởng Tra Khuất không có ân gì đối với ngươi à? Cho ngươi hay, nếu Tra lão đệ không kịp thời xuất hiện, cho dù ngươi vẫn toàn mạng sau khi lọt vào vòng cương hỏa chân muội đầy lợi hại kia, thử hỏi, chỉ với một kích nữa thôi hoặc của ả họ Hứa hoặc của môn chủ Phong Hỏa môn, liệu bây giờ ngươi còn sống không? Ngươi… ngươi không phải hạng người như ta nghĩ. Chỉ uổng công ta đã mấy phen lo lắng cho ngươi.
Tư Không Bạch càng nghe càng động dung vì ngẫm lại mọi lời Thần Cái trách đều đúng. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, chàng đâu thể quên những gì Thần Bút Tra Khuất đã gây ra cho chàng và cho cả Hứa Vân Bình nữa.
Chao ôi, chàng thầm đau xót, nếu Tra Khuất nói đúng, trong ngọn bút của lão có ám tàng hỏa khí thì động thất kia còn bị phá vỡ, nói gì đến Hứa Vân Bình chỉ là người phàm xác thịt bản lĩnh chưa đủ để phòng thân, nàng làm sao thoát khỏi tai họa?
Vẫn dõi nhìn sắc mặt của chàng, Thần Cái vụt quát :
– Ngươi bất phục vì cho những lời ta nói là miễn cưỡng ngươi?
Chàng lại nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu.
Đến khi chàng mở mắt, may thay một lần nữa Tra Khuất với thái độ hối lỗi chợt lên tiếng phân minh thay cho chàng :
– Tiền bối chớ trách y. Sự việc không như tiền bối và mọi người nghĩ. Thật ra Tra Khuất này có lỗi nhiều đối với y. Chỉ tiếc bây giờ chưa phải lúc Tra mỗ lấy cái chết để bồi tội. Bằng không…
Bỏ dở lời nói, Tra Khuất nhìn chàng gần như nài nỉ :
– Nếu ngươi tạm thời bỏ qua cho ta, hãy nghe đây ta sẽ tận tâm tận lực với ngươi, giúp võ lâm Trung Nguyên vượt qua đại họa thế nào cũng xảy đến.
Chàng động tâm, nhìn lão đầy kinh nghi :
– Vượt qua đại họa? Ý lão nói, hậu nhân của Thượng Nguyên Vương Hóa lần này đến Trung Nguyên là có dã tâm?
Thần Cái giật nảy người :
– Chậm đã Thượng Nguyên Vương Hóa nào? Chúng cũng đã đến Trung Nguyên rồi sao?
Thần Bút lập tức đảo mắt nhìn mọi người, hàm ý lời lão sắp giải bày rất hệ trọng.
Quả nhiên qua thái độ đó, Thần Bút đã khiến mọi người chú tâm để lắng nghe :
– Bấy lâu nay chư vị chỉ biết Phong Hỏa – Bạch Y là một môn phái và một giáo phái có thế lực tuyệt đỉnh. Và chỉ vừa rồi đây, chư vị cũng chỉ thấy một Phong Hỏa môn ỷ vào công phu thượng thừa khinh miệt và xem thất đại phái là những người vô dụng. Nhưng sẽ như thế nào nếu…
Thần Cái xua tay ngăn lại :
– Ta cũng vừa nghe nói về Tam Nguyên Tam Hóa. Vô Nguyên Bắc Hóa Bắc – Băng cung đã đến, ta cũng vừa biết. Nhưng còn Thượng Nguyên Vương Hóa không lẽ…
Thần Bút với phản ứng thất thường chợt quay nhìn Tư Không Bạch :
– Vô Nguyên Bắc Hóa cũng đến sao? Chính chúng đả thương ngươi? Tại sao?
Tuy phát hiện quần hùng đang hoang mang, chứng tỏ đây là lần đầu tiên họ cũng mới nghe về Tam Nguyên Tam Hóa, nhưng vì chưa thể giải thích, vì không thể để câu chuyện gián đoạn, Thần Cái thản nhiên bật cười :
– Chẳng phải Tra lão đệ vừa nói, hàm ý cho rằng võ học của Tam Nguyên Tam Hóa là thượng thừa, trên bậc Bạch Y – Phong Hỏa đó sao? Tiểu tử Tư Không Bạch dù đột nhiên có được bản lĩnh cao minh nhưng khi gặp Cung chủ Bắc Băng cung, bản lĩnh như y làm sao đối phó nổi?
Thiên Quan đạo trưởng với thần sắc vừa ngỡ ngàng vừa bàng hoàng, chợt tiến đến gần :
– Tiền bối vừa đề cập đến Bắc Băng cung, chẳng phải đã lâu lắm rồi, mọi người đều nghĩ Bắc Băng cung chỉ là danh xưng được tưởng tượng ra, không hề có thật? Đã có Thượng Nguyên, Vô Nguyên vậy một Nguyên nữa là gì cho đủ Tam Nguyên Tam Hóa?
Thần Cái chưa kịp đáp, Thẩm Nguyên chợt kinh nghi nhìn mọi người rồi dừng ánh mắt ở Tư Không Bạch :
– Xem ra mọi người chưa biết gì? Tại sao ngươi không cho mọi người biết ngươi đang là người kế thừa di học duy nhất của Hỗn Nguyên Đạo Hóa?
Thần Cái thấy khắp người chấn động :
– Nói sao? Tiểu tử Tư Không Bạch này chính là…
Tư Không Bạch biết không thể giấu được nữa, nhất là khi mọi người đang nhìn chàng như một quái kiệt vượt trên sự tưởng tượng của họ. Chàng thở ra một hơi dài :
– Không sai! Từ những ngẫu nhiên hết sức kỳ lạ, vãn bối vô tình được kể như người thừa kế di học của một trong ba Tam Nguyên Tam Hóa. Và cũng do ngẫu nhiên, lần lượt vãn bối chạm trán hết Thượng Nguyên Vương Hóa lại đến Vô Nguyên Bắc Hóa. Cho đến lúc này, giữa Tam Nguyên Tam Hóa trước kia xảy ra chuyện gì vãn bối vẫn chưa biết. Nhưng qua quá nhiều việc tuần tự xảy ra, Thượng Nguyên, Vô Nguyên đều du nhập Trung Nguyên, vãn bối mơ hồ hiểu, chuyện giữa Tam Nguyên Tam Hóa ắt có nhiều ẩn tình phứa tạp.
Ngay từ khi Tư Không Bạch thổ lộ và thừa nhận chàng là người tiếp nhận di học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa, quần hùng thất đại phái đều xôn xao. Họ xôn xao hơn cả lúc được biết về Tam Nguyên Tam Hóa. Có thể nói họ không ngờ trên đời này còn có những nhân vật mà danh xưng và bản lĩnh đều vượt trội hơn Tuyết Hoa Phong Nguyệt Tứ Đại Hùng. Và họ càng thêm bất ngờ khi biết Tư Không Bạch, một tiểu tử chẳng có bao nhiêu niên kỷ lại chính là một trong những nhân vật có bản lĩnh vượt trội hơn đó.
Bởi thế, ngay khi chàng dứt lời, lập tức có nhiều phản ứng trái ngược nhau xuất hiện, cho thấy trong hàng ngũ thất đại phái đang có phân hóa.
Ngoài đôi ba người có cùng tâm trạng với Thần Cái, đang tỏ ra khâm phục ngưỡng mộ Tư Không Bạch.
Số còn lại thì bất phục, từ bất phục họ sinh ra bất bình và từ bất bình họ chuyển qua bất mãn không mấy chốc họ xầm xì rõ to :
– Nếu là vậy, với công phu di học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa tiểu tử còn phải chết đi sống lại một đôi lần, Thượng Nguyên hoặc Vô Nguyên gì đó xem ra đâu có gì đáng kể?
Tư Không Bạch không thể không nghe thấy những lời xì xầm này, chàng thất kinh kêu lên :
– Tuy tại hạ vẫn chưa biết dã tâm của bọn chúng là gì nhưng xin chư vị tuyệt đối chớ xem thường thế lực của chúng.
Thần Bút cũng đâm ra hốt hoảng :
– Mọi người xin đừng ngộ nhận. Kẻo khi kiếp nạn thật sự xảy ra…
Chợt có tràng cười lanh lảnh vọng đến :
– Giỏi cho Tra Khuất. Ngươi tưởng làm như thế có thể khiến võ lâm Trung Nguyên đối đầu với bổn Công chúa, vô tình bảo vệ sinh mạng cho ngươi ư? Ngươi lầm rồi. Ha… ha…