Đặt gã xuống, lão thất cái lầu bầu :
– Cũng tại ngươi, chúng mới phát hiện tung tích lão hóa tử ta. Nam nhi gì thứ người chưa chi đã hoảng sợ như ngươi?
Gã trợn mắt :
– Hóa ra lão trượng cũng là nhân vật võ lâm? Sao họ gọi lão trượng là Thần Cái?
Lão thất cái trừng mắt :
– Ngươi hỏi chi điều này?
Gã sượng mặt :
– Lão trượng không biết đấy thôi. Vãn sinh cũng đang tìm người bái sư luyện võ. Nếu lão trượng là…
– Hừ! Vì biết ta là Thần Cái nên ngươi cố tình mời ta ăn?
Gã lắc đầu quầy quậy :
– Lão trượng chớ quá nghi ngờ. Nếu biết trước lão trượng chính là Thần Cái, đừng nói đến nửa con gà, nhiều hơn thế vãn sinh cũng sẵn lòng kính dâng lên lão trượng?
Thần Cái có phần hòa dịu :
– Ngươi nói cũng đúng! Ngẫm lại quả là ta có nợ ngươi một miếng ăn.
Gã xua tay :
– Lão trượng không hề mắc nợ. Đó là do vãn sinh tự nguyện mời lão trượng.
Thần Cái lắc đầu :
– Bình sinh lão hóa tử ta có một cố tật là rất háu ăn. Và đã ăn của người nhất định phải có báo đáp. Chính vì lẽ đó, có không ít kẻ cuồng ngông cứ tìm đủ cách mời ta ăn để sau đó nài xin ta truyền thụ võ nghệ. Không như ngươi, vì thấy ngươi có thật tâm nên ta xiêu lòng. Nào ngờ ngươi cũng như họ…
Gã nhanh nhảu cướp lời :
– Lão trượng nghĩ sai rồi. Đối với vãn sinh, mời lão trượng ăn là do tự nguyện. Còn chuyện bái sư, nếu lão trượng không thuận thì thôi, vãn sinh nào dám miễn cưỡng.
Thần Cái lại ngoẻo đầu nghiêng ngó :
– Ngươi không miễn cưỡng ta thật?
Biết là không xong, nhưng gã vẫn nói :
– Việc gì cũng vậy, điều cốt yếu là có nguyện ý hay không. Đã không nguyện ý, vãn sinh có miễn cưỡng cũng vô ích.
Thần Cái bỗng vỗ tay :
– Nói nghe hay lắm! Được! Vì ngươi nguyện ý cho ta một bữa ăn, ta cũng nguyện ý truyền cho ngươi một môn công phu. Nào, nói đi. Ngươi muốn học gì? Quyền, đao, kiếm, chưởng hay tâm pháp nội công?
Hỏi xong, lão thắc thỏm chờ câu đáp của gã với tâm trạng phần nào lo sợ. Tại sao Thần Cái lo sợ, do gã chưa biết gì về võ học nên gã chưa thể hiểu.
Bởi đó gã chỉ có thể bày tỏ sự mừng rỡ :
– Lão trượng nguyện ý thật sao? Vậy thì được, kiếm hay đao do vãn sinh không có khí giới nên miễn bàn. Vậy là còn quyền và chưởng. Chưởng là thế nào Lão trượng?
Vẫn thắc thỏm lo sợ, Thần Cái giải thích :
– Chưởng là dùng kình, vận dụng qua chiêu thức để cách không đối địch. Muốn phát chưởng thành kình trước hết ngươi biết về nội công.
Gã trầm ngâm vẻ không tin :
– Cách không phát kình? Lão trượng chỉ khéo đùa, một người bình thường, giả như gặp đối phương ở cách xa ngoài tầm với chạm vào họ còn khó nói gì đến việc cách không phát kình?
Thần Cái cười nhẹ nhõm :
– Vậy thì ngươi học quyền vậy? Ta có một bộ quyền hay lắm, nếu ngươi chuyên tâm và nhẫn nại khổ luyện, một mình ngươi tha hồ đối địch với năm bảy người.
Gã cười mãn nguyện :
– Chính đó là ý của vãn sinh. Không hiểu phải mất bao lâu vãn sinh mới luyện xong?
Khi biết gã đã chọn học quyền, không học các thứ khác như đã ngấm ngầm lo sợ, Thần Cái có vẻ sốt sắng lạ :
– Mất bao lâu, trước hết là phải xem xem tư chất của ngươi như thế nào, sau đó mới tính đến loại quyền pháp ngươi học có mức độ uyên thâm ra sao. Nếu ngươi muốn chóng luyện xong, ta có bộ quyền pháp này, gọi là Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã, như thế này này…
Dứt lời, bằng cái chộp tay thật huyền ảo Thần Cái lập tức nắm chắc vào đầu vai gã.
Chợt hiểu, rất có thể đó là cách Thần Cái đã dùng để chộp nửa mảnh gà, vừa nhanh vừa diệu dụng gã reo lên :
– Được như thế thì còn gì bằng! Vãn sinh chọn loại quyền này.
Thần Cái thoáng ngẩn người ngay khi nghe gã đề nghị như vậy. Còn tại sao lão ngẩn người, mãi sau này gã mới hiểu nguyên do. Còn vào lúc này, gã chỉ biết cảm kích và cảm kích khi nghe Thần Cái sau một lúc ngẩn người có nói thêm :
– Ngươi không hề tham lam, thật hạp ý ta. Đã vậy, ta sẽ dốc túi truyền hết mọi biến ảo của Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã cho ngươi. Đầu tiên ngươi phải biết qua bộ pháp Thất Bộ Thiên Tinh đã.
Tuần tự, Thần Cái chỉ và giải thích cho gã hiểu thế nào là Thất Bộ Thiên Tinh.
Chờ gã đã nhập tâm, Thần Cái tiếp :
– Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã sẽ thêm lợi hại nếu ngươi phối hợp với Thất Bộ Thiên Tinh gồm bảy bộ vị. Từ đó, tuy chỉ với một chiêu cầm nã nhưng ngươi sẽ có đến bảy bộ vị phát chiêu và cứ mỗi chiêu là nhằm vào một huyệt đạo đối phương.
– Huyệt đạo là gì, lão trượng?
Thần Cái mỉm cười :
– Điều này ngươi không cần hỏi. Đương nhiên ta phải chỉ cho ngươi biết tất cả những huyệt đạo cần thiết. Có như thế, sau này ngươi mới biết cân phân nặng nhẹ, tùy theo đối tượng mà chọn cách phát chiêu thích hợp. Nếu không, nhỡ ngươi quá nặng tay, gây phương hại cho người chưa đáng tội, trách nhiệm đó có lẽ sẽ do ta gánh chịu mất.
Sau khi truyền thụ Thần Cái chợt bảo với vẻ sảng khoái nhẹ nhõm :
– Vậy là xong! Giữa ta và ngươi nợ đã hết và duyên cũng không còn. Ngươi tiếp thụ bao nhiêu phần hoặc sau này vận dụng lợi hại đến đâu là tùy vào tư chất và mức độ chuyên cần của ngươi. Ta không thể ở lâu hơn nữa. Vả lại, ta cũng đói lắm rồi. Ha…
ha…
Vút!
Nếu không hiểu rõ đó là lời tạm biệt có lẽ gã ngỡ gã đã hoa mắt. Vì chỉ mới đó, bóng dáng của Thần Cái bỗng hoàn toàn biến mất như lão chưa từng hiện diện ở đây.
Mãi một lúc sau gã mới nhớ gã vẫn chưa hỏi gì về Phi Tuyết Cung Hàn lệnh, một vật mà như gã mục kích, chính là nguyên nhân khởi phát sự xung đột giữa Kim Tiền bang và Ngân Bào bang. Chưa hết, cũng vật đó đã làm Thần Cái phải nghi hoặc, xem là chuyện khó thể xuất hiện vì đã trải qua ngoài trăm năm vắng bóng. Và còn nữa, vật đó đầu tiên xuất hiện là từ gã, hay nói đúng hơn là di vật duy nhất gã đã lấy từ sư phụ gã.
Vậy, vật đó thực sự quý báu ở điểm nào? Gã không ngờ lời gã bịa bỗng biến thành sự thật. Và sư phụ gã sao lại có vật đó? Sư phụ gã thật sự là ai?
Cố trấn áp mọi nỗi hoang mang, gã bắt đầu khổ luyện công phu, Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã và Thất Bộ Thiên Tinh…
* * * * *
Với bộ dạng một công tử nhất mực phong lưu, lần này trên tay gã có thêm một chiếc quạt cứ luôn phe phẩy, gã cố bước nhanh, hướng về nhóm năm người đang đi ngay trước gã.
Khi đến gần gã định gọi nhưng nghĩ sao lại thôi. Thay vào đó gã cố đi vượt qua họ. Chỉ khi đã vượt qua, có dịp quay đầu nhìn lại, vì quá kinh ngạc gã phải buột miệng kêu lên :
– Ô hay! Như lần trước vãn sinh thấy cô nương đâu phải đi với bốn vị huynh đài này?
Gã nhìn không bao giờ lầm, trong nhóm năm người mà gã vừa đi vượt qua, ngoài năm khuôn mặt hoàn toàn xa lạ của bốn nhân vật kia, nữ lang nọ chính là người gã đã nhìn thấy trên tửu lâu độ nào.
Ấy vậy mà, nữ lang nọ hoặc là quên gã hoặc cứ vờ như không nhận ra gã, đã không mỉm cười với gã lại còn như cố tình không nhìn thấy gã nữa.
Ngỡ bản thân có cử chỉ quá thất thố, gã vừa bước đi vừa ngoảnh mặt lại :
– Nếu vãn sinh đã có điều gì không phải…
Bất ngờ cứ bị một gã xa lạ quẩn chân một trong bốn nhân vật kia chợt rít qua hai hàm răng nghiến chặt :
– Nếu ngươi không chịu ngậm mồm và nhanh chóng bỏ đi, đừng trách bọn ta phải đưa ngay ngươi về chín suối.
Gã dừng lại, buộc bọn năm người cũng phải dừng lại :
– Huynh đài vừa bảo gì? Giữa thanh thiên bạch nhật như thế này một lời chào hỏi nhau có gì là quá đáng khiến huynh đài cứ phải sinh sự?
Tên nọ đang có sắc mặt lầm lì chợt nhe răng cười và đưa mắt nhìn quanh. Và khi lên tiếng, y nói như thể giữa y và gã công tử vốn là người đã quen biết từ lâu :
– Ồ! Đã lâu không gặp lại! Nếu tiểu huynh đệ không ngại hãy theo bọn mỗ tìm một chỗ để hàn huyên?
Gã cũng nhìn quanh và nhận ra do ở đây là chỗ đông người, lời của gã lúc nãy và thái độ của bọn họ hiện giờ đã làm cho khá nhiều người phải chú mục nhìn vào. Gã hiểu, chính vì có quá nhiều người nhòm ngó, thái độ của tên đó mới thay đổi.
Gã cũng thay đổi thái độ :
– Tưởng chuyện gì. Nếu muốn hàn huyên, mọi người cứ theo vãn sinh. Thiên Tinh công tử này ít nhiều gì cũng là người giao du rộng, một bữa tiệc tẩy trần nhất định sẽ chờ sẵn mọi người ở tửu lâu phía trước. Mời nào.
Gã nghêng ngang đưa tay mời, cứ như gã là người giao du rộng và từng quen biết rõ địa phương này.
Những kẻ hiếu kỳ tuy chưa biết sự thể như thế nào nhưng cũng dựa theo lời nói vừa nghe để xầm xì bàn tán :
– Chao ôi! Hóa ra là Thiên Tinh công tử?
Nhóm năm người nọ, ngoài sắc mặt vẫn kín như bưng của nữ lang, cả bốn người còn lại đều để lộ bộ dạng như dở khóc dở cười. Có một tên tìm cớ thoái thác :
– Được đích thân Thiên Tinh công tử chiêu đãi, bọn mỗ nào dám chối từ. Tuy nhiên, do chủ nhân đang nóng lòng chờ đợi, xin hẹn công tử dịp khác vậy.
Gã mỉm cười :
– Chư vị lúc nào cũng vội, giống y như lần vừa rồi. Mà không sao, chư vị đã vội, vãn sinh nào dám miễn cưỡng. Và nếu vãn sinh nhớ không lầm, lần trước nhóm bằng hữu của chư vị đã làm hỏng bữa ăn của vị cô nương xinh đẹp đây, lần này mong chư vị nể tình, hãy để vãn sinh có cơ hội bồi tội với vị cô nương đây. Riêng chư vị, vãn sinh đành đợi dịp khác vậy.
Gã đưa mắt nhìn thẳng vào nữ lang :
– Cô nương không chối từ chứ?
Đến bấy giờ nữ lang mới chịu đưa mắt nhìn gã.
Nhưng ngay tức khắc có một tên tiến ra, cố tình đứng ngăn giữa gã và nữ lang :
– Mong công tử lượng thứ. Bọn mỗ được lệnh hầu cận Tam tiểu thư về chỗ chủ nhân. Thịnh tình của công tử…
Gã xua tay :
– Hóa ra chư vị chỉ là người hầu cận? Càng tốt, sao chư vị không để tự Tam tiểu thư có chủ trương? Là chủ nhân ắt Tam tiểu thư phải có quyền định đoạt chứ?
Ba tên còn lại cố tình bước tránh qua một bên và hành động của họ như vô tình buộc nữ lang nọ phải bước theo.
Sợ mất dịp làm quen, gã cũng dịch bộ và cố ý nói lớn :
– Cô nương sao không đáp lời vãn sinh?
Vừa hỏi dứt, do có một tên cố ý dùng đầu vai hích vào người, gã mất đà phải loạng choạng.
Cùng với diễn biến này, bên tai gã còn nghe một tiếng rít the thé :
– Nếu ngươi không bước xéo ngay, nơi này sẽ là mồ chôn của ngươi đó.
Rõ ràng đó là lời hăm dọa, gã lập tức lướt mắt nhìn và vụt hiểu rõ. Gã liền lớn tiếng lu loa :
– Đạo tặc! Bọn ngươi đều là những tên đạo tặc, cố tình bắt đi vị tiểu thư kia. Mọi người mau ngăn bọn đạo tặc lại, chúng là lũ đạo tặc khốn kiếp.
Sự việc liền náo loạn. Đầu tiên là có một tên vừa chộp vào tay nữ lang vừa lôi đi, ba tên còn lại thì cứ nhốn nháo tìm đường lẩn tránh.
Chúng đâu biết đó là hành vi lạy ông tôi ở bụi này. Mọi người nhìn thấy vậy lập tức ùa vào chúng.
Gã cũng không bỏ lỡ dịp. Gã bước nhanh và chặn đầu tên đang lôi nữ lang.
Chuyển quạt qua tay tả, tay hữu gã lập tức chộp vào khuỷu tay tên nọ :
– Hãy buông tay nào!
Như biết rõ sự lợi hại của cái chộp này tên nọ khẽ xoay người và làm như tình cờ huých khuỷu tay vào ngực gã.
Sau lần bị huých vai lúc nãy, gã biết bọn này đều là những nhân vật võ lâm, mọi cử chỉ của chúng đều tiềm tàng những chiêu thức võ nghệ. Gã thu tay hữu về, đồng thời tay quạt bên tả gã liền xòe ra :
– Ngươi còn ngoan cố ư?
Vù…
Bị thân quạt che kín thị tuyến, tên nọ đương nhiên không thể thấy hữu thủ gã đang chuẩn bị bấu vào một trong vài trọng huyệt của y.
Chỉ khi nghe đau nhói đến lúc đó y mới biết nữ lang nọ đã bị gã Thiên Tinh công tử đoạt mất.
Vừa đau vừa bị mất người, tên nọ định phát tác thì phát hiện có quá nhiều người đang ùa đến. Hậm hực y ném cho Thiên Tinh công tử cái nhìn phẫn hận và tìm cách lẩn đi giữa đám đông.
Gã cũng đâu khác gì, cũng vội vội vàng vàng đưa nữ lang nọ đi theo hướng khác, tránh việc bị đám đông vây lấy hỏi han.
Gã đưa nữ lang đi dọc theo trấn. Và khi sắp bước đến một tửu lâu, gã chợt thấy khắp người nữ lang bỗng run bắn lên một lượt. Liền lúc đó, nữ lang nọ lần đầu lên tiếng :
– Ơn cứu mạng lần này, Hứa Vân Bình nguyện có ngày đáp trả. Mong công tử bảo trọng.
Rồi bằng một cái xoay người thật khéo, nữ lang vụt thoát khỏi tầm tay của gã và nhanh chóng biến mất vào con hẻm cạnh đó.
Gã thoáng ngẩn người, sau đó dù có muốn đuổi theo cũng không kịp.
Gã đứng yên, lẩm bẩm :
– Hứa Vân Bình? Hóa ra nàng cũng là một nhân vật võ lâm?
Sực nhớ lại, gã đang đứng một mình và lời lẩm bẩm nọ nếu có người nghe thấy không khéo họ sẽ nghĩ là người cuồng điên.
Gã đưa mắt nhìn quanh phát hiện cạnh tửu lâu có một nhóm khất cái đang xăm xoi nhìn gã.
Gã nhoẻn miệng cười và nhanh chân bước vào tửu lâu.
Một lúc sau, khi bước trở ra, trên tay gã là một xâu gà đã được nấu chín.
Gã đi ngay về phía nhóm khất cái và làm bọn họ kinh ngạc bằng một cái mời mọc :
– Nếu chư vị không ngại, vãn sinh sẽ mời tất cả một bữa no nê.
Sau khi nhìn và dò xét gã, một tên khất cái có niên kỷ xấp xỉ đôi mươi chợt gật đầu :
– Công tử đã có nhã ý, bọn ta cung kính không bằng tuân mệnh.
Gã thoáng giật mình, không ngờ lời lẽ văn hoa này lại đến từ miệng của một kẻ khất cái. Sau đó, như sợ cử chỉ đó gây ra ngộ nhận, gã phì cười :
– Không ngờ người như huynh đài lại có lời lẽ khách sáo hay đến vậy! Chúng ta cứ dùng ở đây hay là…
Tên khất cái khẽ hất đầu :
– Để giữ thể diện cho công tử, mời công tử đến chỗ bọn hóa tử mỗ thường tụ tập.
Đi theo họ, gã không ngớt nhớ về Thần Cái, lão cũng xưng là hóa tử như nhóm khất cái này.
Đến cuối tiểu trấn, là một nơi hoang lạnh với nhiều cây rừng rập rạp và một ngôi sơn miếu hoang phế, gã chợt nghe có nhiều tiếng quát :
– Tiểu tử kia rồi!
– Chính y vừa giải vây cho tiện tỳ họ Hứa.
Gã đưa mắt nhìn, phát hiện một bọn người hung hăng đang được bốn tên lúc nãy đưa đến. Tên khất cái đang đi cạnh gã chợt lên tiếng :
– Họ là người Ngân Bào bang. Công tử có oán thù với họ ư?
Tuy có giật mình nhưng gã nhanh chóng định thần. Gã trao hết xâu gà cho tên khất cái, miệng giải thích :
– Mới lúc nãy do thấy họ ỷ đông bắt giữ một nữ lang, vãn sinh vì không biết họ là ai nên quả tình có mạo phạm. Chuyện không có liên quan gì đến huynh đài, đây là chút lòng thành của vãn sinh, huynh đài cứ nhận lấy và hãy đi cho.
Thật không ngờ, tên khất cái nọ lại cười lới :
– Nếu chỉ có như vậy thì được, Dư Hoàng này cũng muốn thử mạo phạm một phen. Kẻ nào chạm đến công tử cũng là chạm đến Dư mỗ. Ha… ha…
Bọn kia bất giác dừng lại :
– Dư Hoàng nào? Phải chăng là tiểu trưởng lão sáu túi của Cái bang từng vang danh là Thiết Thủ Thiết Diện?
Tên khất cái nghiễu ngiệu gật đầu :
– Chỉ là chút hư danh, không ngờ Kim Vô Ưu đường chủ Ngân Bào bang cũng phải bận tai nghe đến. Thất lễ, thất lễ.
Qua những lời đối đáp này, người duy nhất cứ phải giật mình từng chặp chính là gã công tử. Trước hết gã không ngờ những nhân vật đã bắt giữ Hứa Vân Bình lại là người của Ngân Bào bang mà vài ngày trước đây gã đã từng phập phồng lo sợ vì suýt bị bắt giữ. Kế đó, gã càng không ngờ tuần tự những nhân vật với dáng vẻ bên ngoài chỉ là hạng khất thực hóa ra đều là những nhân vật võ lâm, đồng thời họ còn là những nhân vật hữu danh, nào là Thần Cái, nào là Thiết Thủ Thiết Diện gì gì đó Dư Hoàng.
Như vậy, cứ như vận số đưa đẩy, ngẫm đi ngẫm lại những người đã chạm mặt đều là những nhân vật võ lâm, chính xác Hứa Vân Bình cũng là người thuộc giới võ lâm.
Thật trùng hợp, chính lúc này, vị đại hán trung niên vừa được Dư Hoàng gọi đích danh Kim Vô ưu bỗng đề cập đến Hứa Vân Bình. Lão ta ung dung nhìn Dư Hoàng, miệng thủng thẳng giải thích :
– Đã là Trưởng lão của một đại bang là Cái bang, hẳn Dư các hạ cũng biết thế nào là đạo lý. Tiện tỳ Hứa Vân Bình nguyên là trọng phạm của bổn bang, tiểu tử kia vô cớ đánh tháo cho ả, thử hỏi, nếu là Dư các hạ, các hạ phải có thái độ thế nào đây?
Thiết Thủ Thiết Diện Dư Hoàng có phần giật mình :
– Hứa Vân Bình nào? Phải chăng là Tam tiểu thư của Hứa lão bang chủ Kim Tiền bang bấy lâu vẫn cùng quý bang Ngân Bào bang đối đầu?
Kim Vô Ưu cười nhẹ :
– Không sai! Đương nhiên đây chỉ là chuyện giữa nhị bang Kim Tiền và Ngân Bào không liên quan đến Cái bang mong các hạ hiểu và đứng ở ngoài cho, đừng để Kim mỗ phải khó xử.
Nghe đến đây, dù chưa hề biết gì về giới giang hồ nhưng gã công tử cũng có cảm nhận đạo lý do Kim Vô Ưu đưa ra là hoàn toàn đúng. Và nếu như vậy, câu nói của Kim Vô Ưu bảo Dư Hoàng đứng ở bên ngoài cho, chắc chắn sẽ đẩy vào tình thế nan giải một khi Dư Hoàng vì đạo lý đó phải để mặc gã cho Kim Vô Ưu xử lý.
Gã động tâm kêu lên :
– Vãn sinh không cần biết Hứa Vân Bình cô nương là người như thế nào, có tội gì với Ngân Bào bang của tôn giá. Vãn sinh chỉ biết đó là một vị cô nương chân yếu tay mềm, lại bị đến bốn người đều là nam tử hán đại trượng phu hà hiếp bắt nạt. Chuyện bất bằng như vậy hỏi sao vãn sinh không tìm cách giúp đỡ?
Dư Hoàng lập tức gật đầu :
– Hóa ra vị công tử đây chỉ vì thấy chuyện bất bằng nên không thể không có hành vi trượng nghĩa. Kim đường chủ há lẽ mãi để tâm chuyện này?
Kim Vô Ưu gằn giọng :
– Nói như vậy Dư các hạ quyết không nể mặt Dư mỗ? Các hạ có biết nếu không tìm được Hứa nha đầu, trọng trách do tệ Bang chủ uỷ thác không hoàn thành sinh mạng mỗ khó bảo toàn không?
Dư Hoàng cười nhẹ :
– Đây đâu phải là lần đầu tiên người quý bang và Kim Tiền bang xung đột? Thua keo này bày keo khác, Kim đường chủ thừa biết phải tìm người Kim Tiền Bang ở đâu mà.
Kim Vô Ưu sa sầm nét mặt :
– Lần này chuyện không chỉ đơn thuần xung đột. Nếu Dư các hạ đã quyết như vậy, Kim mỗ dù không có bao nhiêu bản lĩnh vẫn phải mạo phạm đến Cái bang một phen.
Dư Hoàng bất giác quay đầu nhìn gã công tử :
– Đối phương không ngần ngại, sẵn sàng đối đầu với cả Cái bang, đây là chuyện chưa từng có. Theo công tử, liệu Hứa Vân Bình cô nương đã gây ra chuyện tày đình gì?
Giờ đã biết, phàm những ai là khất cái đều ở trong một đại bang, có danh xưng là Cái bang, và đại bang này hẳn nhiên phải có nhiều thế lực, đủ cho Ngân Bào bang phải kiêng dè, gã công tử do có chủ ý riêng nên cố tình nói lộ sự thật :
– Theo thiển ý của vãn sinh dường như chuyện này có liên quan đến một vật gọi là…
Kim Vô Ưu bật tung người lao đến :
– Tiểu tử hết muốn sống rồi. Đỡ!
Vù…
Dư Hoàng lẹ tay kéo gã công tử qua một bên, miệng nạt lớn :
– Tại hạ còn đang tra hỏi nguyên ủy, Kim đường chủ có hành vi này phải chăng quá xem thường Cái bang?
Cái chộp của Dư Hoàng tuy không hẳn là lợi hại, nếu so với công phu Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã gã mới luyện, nhưng do Dư Hoàng chủ động ra tay và hành sự quá nhanh nên nhờ đó kịp kéo gã công tử tránh thoát chiêu chưởng của Kim Vô Ưu.
Thế mới biết, người luyện võ ngoài công phu lợi hại cần phải có phản ứng nhanh nhạy nữa. Gã công tử nhân cơ hội đó nói luôn những gì đang nói dở :
– Đó là vật gọi là Phi Tuyết Cung Hàn lệnh…
Dư Hoàng giật thót mình, đưa mắt nhìn thẳng Kim Vô Ưu :
– Có chuyện này thật ư? Đó là nguyên nhân khiến bấy lâu này Kim Tiền và Ngân Bào nhị bang luôn xung đột?
Kim Vô Ưu bất giác thộn mặt :
– Ngươi nói gì ta không hiểu? Ta chưa hề… chưa hề nghe cái gì gọi là Phi Tuyết Cung Hàn lệnh.
Bất chợt từ khu rừng cạnh đó bỗng vang lên một tràng cười :
– Ngươi định giấu ai vậy, Kim Vô Ưu? Bổn Bang chủ thừa biết bọn ngươi vì muốn tìm nửa mảnh còn lại của Phi Tuyết Cung Hàn lệnh nên cố tình gây ra chuyện thị phi này. Hóa ra bấy lâu nay Phi Tuyết Cung Hàn lệnh là do Ngân Bào Bang cất giữ.
Ha… ha…
Vút!
Một nhân vật xuất hiện, Kim Vô Ưu nhìn thấy phải thất thanh kêu lớn :
– Bang chủ Kim Tiền bang, Hứa Vạn Thanh?
Lão nhân nọ ngay khi hiện thân như không xem Kim Vô Ưu vào mắt, cứ thản nhiên nhìn gã công tử nọ :
– Như bổn Bang chủ vừa nghe, tệ nhi Hứa Vân Bình là do tiểu công tử giải cứu? Đại ân này nhất định bổn bang sẽ có ngày bồi đáp.
Gã thở ra nhẹ nhõm :
– Thật ra vãn sinh khi ra tay, vì chưa biết Hứa cô nương là ai nên không hề mong đợi sự báo đáp. Vãn sinh chỉ muốn biết, hiện giờ lệnh ái đã ra sao mà thôi.
Hứa Vạn Thanh vùng cười lớn :
– Chỉ cần tệ nhi không còn bị lũ thất phu bên ngoài kiềm chế, việc bảo toàn tánh mạng dễ như trở bàn tay. Bây giờ công tử hãy chờ xem, lão phu quyết phải thay tệ nhi đòi lại món nợ này. Ha… ha…
Tràng cười của Hứa Vạn Thanh bỗng bị một tràng cười khác hùng hậu hơn lấn át :
– Liệu Hứa lão nhi ngươi có làm được không? Ha… ha…
Vút! Vút!
Hai nhân vật khác xuất hiện. Và không một ai có thể nhìn thấy diện mạo của hai nhân vật này do toàn thân họ từ đỉnh đầu đến tận gót chân đều được chen kín bởi một lớp lụa trắng toát.
Dư Hoàng bất chợt kéo tay gã lùi về phía sau với tiếng thầm thì :
– Không ngờ người của Bạch Y giáo cũng xuất hiện?
Dù chỉ là lời thì thầm nhưng không hiểu sao Hứa Vạn Thanh vẫn nghe lọt vào tai.
Và phản ứng của Hứa Vạn Thanh lập tức xuất hiện :
– Hóa ra Ngân Bào bang đã bị bọn Bạch Y giáo thu phục?
Hai nhân vật nọ bất chợt vẫy tay ra lệnh cho Kim Vô Ưu :
– Mọi việc ở đây đã có bổn hộ pháp lo liệu, ngươi mau thu thập tiểu tử ngông cuồng kia, tìm hiểu xem sao y lại biết về Phi Tuyết Cung Hàn lệnh! Đi đi!
Kim Vô Ưu phóng mắt nhìn Dư Hoàng :
– Bên tiểu tử vẫn còn có người của Cái bang.
Một hô pháp Bạch Y giáo bật cười lạnh :
– Cái bang từ khi Thần Cái thất tung, so về uy thế đâu đủ làm bổn giáo kiêng dè? Ngươi yên tâm đi, để xem kẻ nào ba đầu sáu tay dám ngăn cản ngươi? Hừ!
Thật lạ, hình như khu gần đó là nơi thuận tiện cho nhiều người ẩn nấp. Hộ pháp Bạch Y giáo vừa dứt lời từ trong khu rừng phát ra tiếng cười khẩy :
– Từ lâu lắm rồi bổn Bảo chủ mới thấy ngươi là người duy nhất dám khoát lác mà không biết ngượng mồm. Ngươi thử động đến Cái bang xem. Hừ!
Tuy chưa có bóng người xuất hiện nhưng Dư Hoàng vẫn bật kêu lên :
– Thiên Nam bảo, Bảo chủ tiền bối cũng đến rồi ư? Vậy thì hay lắm.
Tình thế bỗng thay đổi khiến hai nhân vật hộ pháp của Bạch Y giáo cũng phải thay đổi chủ ý thích hợp.
Cả hai bỗng đồng loạt nhấc tay động chân, miệng thì quát :
– Hãy ngoan ngoãn theo ta nào.
– Tiểu tử, ngươi cũng vậy! Đi.
Sau hai tiếng quát này, phần gã công tử như thấy mắt bị hoa lên và gã biết bản thân gã đang bị một trong hai vị hộ pháo nọ xuất chiêu uy hiếp. Chính lúc đó, gã nghe tiếng Hứa Vạn Thanh gầm lớn :
– Muốn bắt giữ Hứa mỗ ư? Đâu có dễ! Đỡ!
Vậy là hai đối tượng được hai vị hộ pháp chiếu cố chính là gã công tử và Bang chủ Kim Tiền bang Hứa Vạn Thanh. Và tiếng gầm hàm ý của Hứa Vạn Thanh vô tình cũng khiến cho gã công tử có phản ứng kịp lúc. Gã vận dụng Thất Bộ Thiên Tinh, vừa dịch chân lách tránh vừa nghe tiếng Dư Hoàng quát nạt :
– Chớ quá bức người. Xem chưởng.
Ào…
Mắt lại bị hoa, tai gã nghe một tiếng chấn động long trời lở đất.
Ầm!
Liền lúc đó đủ mọi loại tiếng hô hoán náo loạn cũng vang lên :
– Hự!
– Chạy đi đâu?
– Đỡ!
Ầm!
Toàn thân gã bị chấn động và như đang bị bay thật xa về phía sau.
Cảm giác này đã một lần đến với gã là lúc gã được Thần Cái đưa đi. Nhưng vào lúc này, gã hiểu, gã không hề được ai đưa đi, đó là gã vừa bị một chưởng kình uy mãnh chấn bay. Và gã cũng biết, đến lúc bay hết đà, nhất định gã sẽ nặng nề rơi xuống, rồi hậu quả sẽ là thịt nát xương tan.
Gã kinh hoảng định vùng vẫy.
Nào ngờ, toàn thân gã bỗng được ai đó nâng lên và tai gã liền nghe một câu nói trấn an :
– Công tử chớ kinh hoảng! Chúng ta rồi sẽ thoát thôi.
Nhận ra đó là âm thanh của Hứa Vạn Thanh, mối hoảng sợ liền biến mất và thật bất ngờ, gã ngất đi…