Nếu anh không yêu em, không căn bản không quan tâm đến em, cho dù em chết rồi anh cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt vì em. Em mất cả tính mạng, nhưng anh không hề thấy đau lòng chút nào, phục thù như vậy, còn có ý gì nữa sao?
Sáng hôm sau, Nguyễn Thiệu Nam đưa Vị Hi đến bệnh viện kiểm tra. Vị Hi luôn không thích không khí của bệnh viện, nhưng lần này lại có vài phần hưng phấn. Nghiêng đầu mộng tưởng đến dáng vẻ đứa trẻ, trên đường không ngừng nói chuyện.
Nguyễn Thiệu Nam vừa lái xe vừa lặng lẽ lắng nghe, có lúc đáp lại cô vài câu, phần lớn thời gian đều im lặng, bộ dạng nơm nớp lo sợ.
Sau khi tới bệnh viện, bác sĩ Ngô sắp xếp cho Vị Hi kiểm tra sức khỏe.
Vị Hi nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải chỉ kiểm tra ở khoa sản xem tôi có cục cưng hay không ư?”
Bác sĩ Ngô sững người, nhìn Nguyễn Thiệu Nam một cái mới cười nói: “Tốt nhất kiểm tra toàn bộ, như vậy mới thỏa đáng”.
Vị Hi vẫn không yên tâm, lắc đầu như trống bỏi, “Vậy nhỡ cục cưng bị thương thì làm sao? Tôi không đi!”
Nguyễn Thiệu Nam cúi đầu nhìn cô, dịu giọng nói: “Yên tâm, mấy cuộc kiểm tra này đều rất an toàn, ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, kiểm tra xong anh đưa em đi chơi”.
Lúc này Vị Hi mới lưu luyến không rời buông tay chồng, đi theo y tá.
Hai người nhìn cô rời đi, bác sĩ Ngô nghi hoặc nhìn người đàn ông với dáng vẻ tiều tụy trước mặt, “Anh Nguyễn, vợ anh vẫn không biết cô ấy đã không còn khả năng sinh nở ư?”
Nguyễn Thiệu Nam lắc đầu, “Tôi chưa nói cho cô ấy biết, cô ấy vẫn luôn muốn có một đứa con, tôi sợ cô ấy không chịu nổi đòn đả kích này”.
Bác sĩ Ngô thở dài, “Nhưng anh giấu cô ấy như vậy cũng không phải cách, sớm muộn cô ấy sẽ biết”.
“Chuyện này nói sau đi, bây giờ tôi khá lo cho sức khỏe của cô ấy. Gần đây cô ấy luôn kêu đau phía dưới sườn phải, còn nói mình khó chịu, buồn nôn, có thể có vấn đề gì không?”.
Bác sĩ Ngô nghĩ một chút, “Phía dưới sườn, chắc là gan. Thuốc chống trầm cảm mà cô ấy uống có chứa thành phần phá hoại gan, có điều chắc sẽ không nghiêm trọng. Tình hình cụ thể vẫn phải đợi kết quả kiểm tra mới biết”.
“Khi nào có kết quả kiểm tra?”.
“Ngày mai đi, tôi gọi điện thông báo cho anh”.
“Cảm ơn…”.
Vị Hi kiểm tra sức khỏe xong, kêu mệt, Nguyễn Thiệu Nam thấy cô không còn tinh thần, hai người không đi đâu mà về thẳng nhà.
Sau khi về nhà, Vị Hi tắm xong liền lên giường nghỉ ngơi sớm. Nguyễn Thiệu Nam làm việc trong thư phòng đến muộn mới trở lại phòng ngủ.
Đây là một đêm yên tĩnh, hai người như đứa trẻ mới sinh dựa vào nhau, không nói gì, không làm gì, thế giới dịu êm và yên ồn như thiên đường thời tiền sử.
Nguyễn Thiệu Nam mơ một giấc mơ, một giấc mơ vô cùng ngọt ngào. Anh không nhớ rõ nội dung, chỉ láng máng nhớ anh và Vị Hi trở về quá khứ xa xôi, họ đều ở trong dáng vẻ thời niên thiếu, bầu trời khi ấy xanh như biển, anh kéo cô đi xem cây phong ở Nam Sơn, lá phong đỏ như một vùng biển lớn bùng cháy, nối liền với ráng ngũ sắc nơi chân trời vô cùng rực rỡ, tươi đẹp.
Sức khỏe Vị Hi rất yếu, mỗi lần trèo lên đỉnh núi luôn bắt anh cõng cô xuống. Đôi tay nhỏ của cô ôm lấy cổ anh một cách tin cậy, đôi môi ghé sát tai anh thổ lộ những bí mật nho nhỏ, mái tóc dài xõa trên vai anh, đẹp như ánh trăng. Dưới núi là những bông hoa du mạch to bản màu vàng, biển hoa mênh mông nhấp nhô trong gió mùa thu, đẹp tựa thiên đường…
Anh cười rồi lại khóc trong giấc mơ, đó là cảnh đẹp nhất trong đời anh, bị anh lãng quên trong cái chật hẹp của hiện thực. Anh đã làm vấy bẩn hạnh phúc và sự đẹp đẽ bằng dục vọng không ngừng, cô cũng vĩnh viễn vứt bỏ anh. Anh quỳ xnống cầu xin sự thương xót của Thượng đế trước vận mệnh, nhưng Thượng đế lại nói con đường tới thiên đường đã khép chặt từ lâu, cửa địa ngục đã mở, đó mới là nơi vĩnh cửu của tội ác dành cho anh.
Anh đã khóc, thực sự đã khóc, khóc đến nỗi rát cổ bỏng họng trong giấc mơ. Anh muốn trở về, trở lại giấc mộng hạnh phúc ấy, trở lại kí ức đẹp đẽ ấy, trở lại là một Nguyễn Thiệu Nam trong sạch ấy. Nhưng anh vĩnh viễn không thể quay trở lại rồi. Không ai có thể cứu anh, không ai có thể giúp anh. Trên người anh dính máu của quá nhiều người, anh không rửa sạch nổi, vĩnh viễn không thể rửa sạch…
“Thiệu Nam, Thiệu Nam…”.
Có người lay anh, anh mở trừng mắt, nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Vị Hi trong bóng tối, vuốt mặt mình, lạnh toát.
Vị Hi vội vàng ôm lấy anh, “Anh sao vậy? Vừa nãy vừa khóc vừa kêu, dọa em sợ chết khiếp”.
“Không có gì, anh gặp ác mộng”.
Vị Hi ngước gương mặt nhỏ nhắn nghi hoặc nhìn anh, “Thiệu Nam, anh muốn đi không?”
“Cái gì?”
“Vừa nãy anh luôn nói, tôi muốn trở về. Anh muốn về đâu?”.
Nguyễn Thiệu Nam lau mồ hôi, ôm vai cô nói: “Anh muốn đưa em về thăm căn nhà xưa của nhà họ Lục một chút, chúng ta quen nhau ở chính nơi đó”.
“Chúng ta vẫn còn nhà ư?”.
“Đương nhiên còn, đó là căn nhà cha mẹ em để lại cho em. Anh đã tu sửa rồi, phía dưới rừng phong Nam Sơn, trước căn nhà còn có một hồ nước xanh biếc. Phong cách cổ xưa trong vườn vô cùng đẹp, lịch sự, tao nhã. Nếu em thích, sau này chúng ta sẽ ở đó. Nơi ấy rất yên tĩnh, thích hợp để em tĩnh dưỡng”.
“Cây phong? Nhất định rất đẹp”. Vị Hi dán mặt lên ngực anh, hạnh phúc nói, “Em nhất định sẽ thích. Mùa thu chúng ta có thể cùng đi lên núi ngắm lá phong, mùa hè chúng ta có thể chèo thuyền trên hồ. Em muốn lắp một xích đu trong vườn, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau ngồi trên xích đu ngắm sao. Ban ngày em có thể bày giá vẽ ở chính cửa lớn trong vườn vừa vẽ vừa đợi anh về”.
Khóe miệng cô nở nụ cười ngọt ngào, từ từ nhắm mắt, “Em có thể vừa đợi cục cưng của chúng ta chào đời, vừa nuôi tóc dài. Thiệu Nam, chẳng phải anh thích nhất dáng vẻ để tóc dài của em ư? Anh nhất định phải đợi em…”.
Anh im lặng lắng nghe trong bóng tối, nghe giọng nói cô nhỏ dần, nhỏ dần, nước mắt lặng lẽ mịt mờ khóe mắt. Ngón tay anh nắm chặt lấy cô, như thể nắm lấy sinh mạng của mình và hạnh phúc trôi vuột trong nháy mắt.
Bi thương và đau khổ dường như có thể kéo dài vô hạn, chỉ cần anh ở bên cô một ngày, tất cả mọi thứ đều sẽ không dừng lại, cô có thể giày vò anh không sống tiếp nổi bằng sự ngây thơ mơ hồ và sự vô tri đầy thiện lương.
Nhưng anh không nỡ buông tay, cũng không thể buông tay. Anh đã đi quá xa rồi, đã không thể phân rõ ranh giới giữa hạnh phúc và đau khổ nữa.
Thế giới này có lúc lại châm biếm, hoang đường vậy đấy. Quả đắng do chính tay anh trồng giờ đây một mình anh phải nếm trải.
Hạnh phúc trước mắt có thể lâu dài như trời đất, cũng có thể biến mất trong chốc lát. Nhưng điều này không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là cô ấy đối với bạn như mấu chốt của sống chết sinh tồn, còn bạn lại không biết mình sẽ mất đi tất cả mọi thứ của cô ấy khi nào.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Nguyễn Thiệu Nam phát hiện tinh thần Vị Hi rất kém, thế là gọi điện cho Uông Đông Dương hủy tất cả các cuộc họp. Hai năm nay tình trạng này thi thoảng xảy ra, Uông Đông Dương không thấy lạ với tình hình này nữa, đến mức tự mình quen việc giải quyết hậu quả cho ông chủ.
Vì thế khi bác sĩ Ngô gọi điện đến, Vị Hi đang ngủ, còn Nguyễn Thiệu Nam sợ làm cô tỉnh giấc, một mình vào thư phòng nghe điện.
“Anh Nguyễn…”. Bác sĩ Ngô thở dài, “Tôi hi vọng khi anh nghe tin này, có thể giữ được bình tĩnh. Tôi không biết nên giải thích với anh thế nào, chuyện này quả thực khó bề tưởng tượng. Kết quả kiểm tra cho thấy gan của cô Nguyễn đã bị hỏng phần lớn, cô ấy chắc đã đau rất lâu rồi, nhưng vì sao bây giờ mới nói với anh? Tôi…”. Người bác sĩ đẩy kính lên, “Tôi không biết nên nói gì với anh. Chỉ có thể nói, nhìn kết quả như vậy, tôi thực sự rất lấy làm tiếc”.
Bác sĩ Ngô một hơi nói xong, không khí vắng lặng như đã chết.
“Anh Nguyễn? Anh không sao chứ? Anh Nguyễn?”.
Người bên kia đầu điện thoại trả lời một cách thẫn thờ, “Bây giờ tôi còn có thể làm gì?”.
Bác sĩ Ngô trầm mặc một lát, “Không cần làm gì, hãy ở bên cô ấy đi. Nếu có thể, tôi đề nghị anh đưa tôi xem loại thuốc cô ấy uống. Ngoài vấn đề thuốc, tôi thực không nghĩ ra khả năng khác”.
Nguyễn Thiệu Nam đặt điện thoại xuống, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, tiếp theo là con buồn nôn như muốn long trời lở đất. Anh từ trên ghế khuỵu xuống, quỳ trên đất không ngừng nôn khan, dường như muốn nôn sạch lục phủ ngũ tạng của mình.
Tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, anh dùng tay lau mắt, muốn đứng lên nhưng hai chân mềm nhũn, vô lực như giẫm trên mây. Anh như kẻ say, hai tay chống xuống đất, đứng lên, ngã xuống, đứng lên lại ngã xuống. Cứ lặp lại như vậy vô số lần, cuối cùng anh nằm trên nền nhà lạnh giá, không thể dậy nổi…
Mở mắt ra lần nữa đã là hoàng hôn. Anh cảm thấy người mình lạnh như xác chết, anh đứng lên, ra khỏi thư phòng, tắm một cái trong phòng tắm của phòng khách, thay quần áo rồi mới bước ra.
Giúp việc đến hỏi anh có cần chuẩn bị bữa tối không.
Anh nói với người giúp việc rằng không cần chuẩn bị gì cả.
Anh bước vào phòng ngủ, thấy tất cả rèm cửa sổ đều được kéo ra, ánh nắng ấm áp chiếu vào như đóa hoa tươi nở rộ đầy sức sống trẻ trun, sôi nổi.
Vị Hi ngồi ngay ngắn trên giường, tay trái ôm bảng vẽ, tay phải đang cầm bút vẽ. Hộp thuốc màu trắng đặt trên tủ đầu giường đã trống rỗng.
Vô số bức tranh rải rác dưới nền nhà, giống như hoa tuyết ngày lễ Noel. Tất cả các bức vẽ đều là kí họa nhân vật, góc độ khác nhau, nét mặt khác nhau, nhưng đều cùng một gương mặt, gương mặt khiến anh kinh hoàng khiếp sợ.
Đột nhiên anh hiểu ra tất cả. Không! Thực ra anh sớm đã hiểu, từ cú điện thoại đáng sợ ấy vào buổi sáng, có lẽ còn hiểu ra sớm hơn, nhưng anh không muốn thừa nhận, không dám thừa nhận, không sẵn lòng thừa nhận.
Lúc này đứng dưới ánh mặt trời, anh cảm thấy tay chân mình lạnh buốt, giống như con thú cận kề cái chết, máu toàn thân đều chảy ngược mạch máu bảo vệ trái tim không chịu nổi một đòn của anh.
Anh bước tới, ngồi bên giường, nhìn người phụ nữ gần như đã khiến anh hủy diệt mọi thứ, nơi bắt nguồn tất cả mọi đau khổ và điên cuồng của anh.
“Em đã hồi phục trí nhớ từ lâu rồi, đúng không?”.
Cô đặt bảng vẽ xuống, quay mặt sang nhìn anh, gương mặt trắng bệch không chút hoảng sợ, tựa như hồ nước êm ả, nhưng đôi mắt lộ ra vẻ kì vọng cổ quái, giống như phút trước khi bị xử tử hình, thoải mái và giải thoát một cách khó hình dung nổi.
Cô nói: “Tôi chưa bao giờ mất trí nhớ”.
Anh lắc đầu một cách khó tin, khẽ giọng líu ríu nói: “Sao có thể? Khi ấy anh rõ ràng đã mời…”.
Cô cười, nhìn vào mắt anh, “Sự thực chính là như vậy, tôi đã lừa anh, lừa anh tròn hai năm. Chuyên gia anh mời từ Mỹ cũng không thể hiểu thấu tôi, điều này phải cảm ơn người thầy tốt là anh, đã cho tôi biết lời nói dối chân thực nhất, nhất định phải diễn bằng tình cảm chân thành nhất mới có thể vĩnh viễn không bị đánh bại, cái gọi là kịch giả tình thật cơ bản chính là đạo lí này”.
“Nói như vậy, hai năm nay em luôn diễn kịch với anh.” Anh lắc đầu khẽ cười, “Em thực sự là diễn viên giỏi, diễn xuất của em có thể gọi là hoàn hảo, thật giả lẫn lộn, anh bị em lừa tới tận bây giờ”.
Anh hít sâu một hơi, hỏi cô bằng giọng nói run rẩy: “Những thứ thuốc ấy là em đổi. Em làm hại bản thân như vậy có phải vì báo thù anh?”.
Cô bình tĩnh nhìn anh, “Anh cho rằng còn có đáp án khác sao?”.
“Đáng không?”. Anh run rẩy sờ gương mặt phẳng lặng không gợn sóng của cô, “Nếu anh không yêu em, nếu anh căn bản không quan tâm đến em, cho dù em chết anh cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt vì em. Em mất cả tính mệnh, nhưng anh không chút tổn thương, báo thù như vậy còn có ý nghĩa chăng?”.
Cô vẫn bình thản nhìn anh như thế, cười một cách yếu ớt, “Chẳng sao cả, tôi đã không thể chịu đựng nổi nữa. Hai năm nay, hàng tối tôi phải như người vợ làm tròn bổn phận nằm trên giường anh, bị anh ôm vào lòng, cười với anh, nhận sự sủng ái của anh, sau đó hàng ngày trong lòng tôi phải lặp đi lặp lại một lần những việc anh từng làm đối với tôi, tất cả mọi thứ khiến tôi đau khổ đến mức hận không thể chết ngay lập tức. Tôi đã không phân biệt nổi rốt cuộc tôi đang giày vò anh hay đang giày vò chính mình. Ngày tháng như vậy, tôi không thể tiếp tục nữa, đã đến lúc kết thúc rồi”.
Cô cúi đầu nhìn bảng vẽ của mình, khẽ vuốt ve đôi mắt đẹp của người trong tranh, bình thản cười, “Bây giờ, tôi chỉ muốn ở cùng anh ấy”.
Anh không thể kiềm chế nổi bản thân mình, hai tay siết chặt cô như gọng kìm, hét đứt hơi khàn tiếng, “Vì sao em không thể quên những lỗi lầm đáng chết ấy của anh, vì sao không thể cho anh thêm một cơ hội nữa, em nên biết em có ý nghĩa thế nào với anh, em nên biết anh yêu em biết bao, vì sao nhất định phải phá hủy tất cả em mới cam lòng? Vì sao?!”.
Anh túm lấy cánh tay cô, bi ai nhìn cô, “Cậu ta đã chết rồi, đã chết ba năm rồi. Cậu ta không thể trở lại, giấc mộng của em nên tỉnh rồi. Thời gian qua anh còn chưa đủ nỗ lực ư? Anh đối với em chưa đủ tốt ư? Vì sao em không thể quên được cậu ta? Rốt cuộc em muốn thế nào? Muốn anh chết trước mặt em hả? Anh chết rồi có phải em sẽ thấy dễ chịu không? Có phải như vậy không? Em nói cho anh biết!”.
Anh túm tóc cô, kéo ngã lên giường, hung dữ như đối xử với kẻ thù mình hận nhất. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, tóe lửa như binh khí chạm vào nhau.
“Tôi muốn thế nào? Có lẽ câu nói này nên đổi lại là tôi hỏi anh.” Cô nhìn anh qua nắng chiều vàng, đôi mắt trong veo xinh đẹp, lấp lánh như nước, “Anh Nguyễn, không phải tôi chưa từng yêu anh. Anh rõ hơn bất cứ người nào, ban đầu tôi ôm một trái tim thế nào, gọi dạ bảo vâng yêu anh. Cho dù tôi biết rõ anh mượn rượu giày vò tôi, cho dù anh đã làm bao chuyện quá đáng với tôi, tôi cũng chưa từng muốn rời xa anh…”.
Cô dừng lại một chút, tự cười châm biếm, “Là anh dễ dàng vứt bỏ tất cả tình cảm của tôi, là anh vứt tôi cho Lục Nhâm Hi, mượn tay anh ta đẩy tôi vào chỗ chết. Anh vứt tôi dễ dàng đến vậy, tựa như vứt đi tờ giấy vô dụng, một chiếc áo cũ vướng mắt. Sao anh còn có thể yêu cầu tôi đứng trước mặt anh như không có chuyện gì xảy ra, thổ lộ tình yêu và sự thủy chung với anh? Tôi không làm được, không ai có thể làm được”.
Anh suy sụp nhìn cô, từ từ buông lỏng cánh tay bị siết chặt của cô, sự thực trần trụi, chuyện cũ đẫm máu, anh không còn lời nào để nói.
“Tôi thoát thân khỏi chỗ chết từ tên súc sinh ấy, anh cũng mặc tôi tự sinh tự diệt. Tôi nỗ lực sống, nỗ lực hoàn thành việc học, nỗ lực trở lại là chính mình. Sau đó, Lăng Lạc Xuyên đã đến, anh ấy không giống anh, tôi đã động lòng vì anh ấy. Tôi chưa từng nghĩ rằng mình muốn báo thù anh, tôi chỉ muốn ở bên anh ấy. Nhưng đến cả việc đó anh cũng không cho phép. Tôi hiểu anh hơn cả Lạc Xuyên, tôi biết anh ấy không phải là đối thủ của anh. Anh ấy không máu lạnh, không vô tình bằng anh. Tôi không muốn để một người đàn ông thật lòng yêu tôi gặp họa vì mình. Bởi thế, tôi đầu hàng, tôi từ bỏ một người đàn ông thà làm tổn thương chính mình cũng không muốn làm tổn thương tôi, tôi đã làm trái tim anh ấy tổn thương nặng nề. Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn không thể buông tha tôi”.
Cô thoát khỏi sự kìm hãm của anh, dựa lên đầu giường ngồi ngay ngắn lại, ôm bảng vẽ của mình, dường như người trong tranh có thể cho cô dũng khí và sức mạnh.
“Tôi luôn nhớ cái ngày khi tôi bị ngã từ cầu thang xuống, đầu tôi vẫn còn chảy máu, đến nhìn anh cũng không thèm nhìn mà vứt tôi lên giường của anh”.
Cô nhìn xung quanh, cười châm biếm, “Đúng, chính là căn phòng này, chiếc giường này. Tôi đau đớn tỉnh dậy trên đó, cơ thể không thể cử động nổi, tay chân cũng không còn chút sức lực, nhưng ý thức càng lúc càng tỉnh táo. Tôi rơi nước mắt, nhìn máy quay camera đen ngòm. Anh đè trên cơ thể tôi, chiếm hữu hết lần này đến lần khác, không ngừng nghỉ, anh biết khi đó tôi có cảm giác gì không? Tôi đau đến nỗi muốn chết! Tôi thực sự muốn chết, nhưng tôi không chết nổi. Anh có thể khiến một người đau tới mức sống không bằng chết, nhưng đến quyền đoạn tuyệt cũng không để lại cho cô ấy, đây chính là cách anh yêu người ta ư?”.
Cô thẫn thờ nói, mắt nhìn phía trước, nhưng tâm hồn lại không ở đây, dường như đã rời xa thể xác, bay đến một khoảng thời gian khác, tận mắt chứng kiến bản thân trải nghiệm lại một lần nữa hành vi tàn bạo ấy.
“Sau đó tôi có miệng khó mở lời, có mắt như mù, tôi phong kín chính mình. Tôi không có dũng khí đối mặt với bất kì ai, đặc biệt là Lăng Lạc Xuyên. Bởi tôi sợ anh, tôi sợ đến muốn chết, tôi sợ anh sẽ làm hại anh ấy. Nghe giọng nói thê lương của anh ấy, nghe anh ấy tự trách chính mình như vậy, cảm giác anh ấy dần dần tiều tụy bên cạnh tôi, dần dần nản lòng. Đến khóc tôi cũng không dám, hàng ngày chỉ có thể bày ra gương mặt trơ lì như gỗ, không quan tâm, không để ý, không hỏi, không nghe. Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không buông tha cho anh ấy…”.
Cô nhìn vào đôi mắt anh, cười một cách thê lương, “Nguyễn Tlnệu Nam chính là Nguyễn Thiệu Nam, diệt trừ tận gốc mới là sở trường của anh. Dù có phải đền bằng bao nhiêu sinh mạng vô tội, để đạt được mục đích anh giết người không chớp mắt. Cả một chiếc máy bay, một trăm linh ba nhân mạng, sao anh có thể xuống tay?”.
Anh lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt sắc bén lúc này tĩnh mịch như tro tàn, yết hầu chuyển động lên xuống, hồi lâu mới nói: “Sao em biết là anh làm?”.
“Có lẽ anh đã quên, lần cuối cùng tôi tự sát, anh đã nói với tôi một câu. Anh nói, “Máy bay cậu ta ngồi bị phá nổ thành ba khúc”, nguyên nhân tai nạn máy bay lần đó vẫn chưa điều tra ra, nhưng anh không hề nghĩ gì liền nói bị phá nổ. Nguyễn Thiệu Nam, còn cần tôi nói tiếp không?”
“Không cần nữa”. Anh nhìn bàn tay mình đặt trên đầu gối, lại hỏi, “Chính từ khi đó em quyết định ở bên anh, tiến hành kế hoạch báo thù to lớn của em?”.
“Người đàn ông tôi yêu đã chết, tôi lại bị ép phục vụ hàng đêm bên người đàn ông tôi không yêu. Sự giày vò như vậy, sống thêm một ngày đều là sự hành hạ. Tất cả mọi suy nghĩ và kế hoạch của tôi đều sụp đổ, đau khổ tột cùng, chỉ mong mau chết. Nhưng anh không cho tôi chết, cho dù tôi dùng cách gì, anh luôn có thể kéo tôi trở lại, sau đó khiến tôi đau khổ hơn cả chết. Cho tới một ngày, anh nói với tôi, anh muốn chúng tôi chết cũng không thể ở bên nhau. Cuối cùng tôi đã hiểu, vì sao tôi phải chết chứ? Kẻ đáng chết là anh, anh mới là kẻ đầu sỏ tạo ra tất cả bi kịch này. Khi Lăng Lạc Xuyên chuẩn bị ra đi từng nói với tôi, anh ấy nghi ngờ anh lợi dụng Dịch Thiên rửa tiền giúp xã hội đen của Việt Nam. Anh ấy muốn nhân cơ hội về Bắc Kinh, nhờ anh trai anh ấy điều tra anh. Đáng tiếc là anh ấy vĩnh viễn không thể trở về nhà. Từ khi ấy, tôi liền quyết định ở bên anh”.
Cô quay mặt sang nhìn người đàn ông thê lương tới mức gần như mất cả thế giới trước mặt, cô nói: “Đáng tiếc, quả thật anh quá cẩn thận. Tôi tìm tròn một năm cũng không tìm thấy gì. Tôi từng phá mật mã máy tính của anh, xem trộm giấy tờ anh khóa trong ngăn tủ, kết quả vẫn không được gì. Cuối cùng tôi đã tuyệt vọng. Tôi biết, muốn báo thù chỉ có thể dùng cách khác. Cha tôi từng nói, cách tốt nhất muốn báo thù một người không phải là đẩy anh ta vào chỗ chết mà là hủy hoại thứ anh ta coi trọng nhất, điều đó có thể khiến anh ta sống không bằng chết. Ngoài quyền lực và địa vị, tiền bạc và phục thù, thứ quan trọng nhất đối với anh mà nói là gì? Ngoài bản thân tôi, tôi không tìm ra đáp án khác. Anh tốn nhiều thời gian, tiền bạc, sức người, sức của đến vậy, dùng lắm thủ đoạn đến thế, hi sinh bao tính mạng con người như vậy, chính là để có được tôi – một người phụ nữ sớm đã không còn thuộc về anh nữa. Đã như vậy, tôi dứt khoát khiến anh cái gì cũng không đạt được”.
Hai mắt anh đỏ sọc nhìn cô, lắc đầu một cách bi ai, “Không phải anh cẩn thận, mà sau khi bệnh em đỡ, anh không muốn có bất kì liên quan nào với bọn họ nữa, chỉ muốn sống tử tế cùng em qua ngày tháng, vì thế… anh âm thầm phái người báo tội họ với chính phủ Việt Nam, hai năm nay những việc anh làm đều là kinh doanh chân chính”.
Cô nhìn anh lắc đầu khẽ cười, “Hóa ra như vậy, suýt chút tôi quên, qua cầu rút ván cũng là sở trường của anh”.
Bất giác trời đã tối, căn phòng ảm đạm tối tăm, như một nốt nghỉ màu xám được vẽ lên cho một sinh mệnh đã từng tốt đẹp. Sự ra đời của một sinh mệnh cho dù xán lạn đẹp đẽ hay thiếu sức sống, cho dù cao quý hay thấp hèn, khi chúng kết thúc đều bi thương và vô vọng như nhau.
“Thực ra em không cần như vậy, thực sự không cần như vậy…”. Im lặng rất lâu anh mới lên tiếng, nhưng mỗi một từ nói ra đều hàm chứa bi thương, “Chỉ cần em nói một câu, em không muốn nhìn thấy anh nữa, chỉ cần em nói một câu, anh liền có thể…”.
“Anh sẽ để tôi đi ư?”. Cô ngắt lời anh, “Anh sẽ không làm thế. Từ đầu đến cuối, anh căn bản không biết yêu một người như thế nào, có lẽ anh cũng không biết yêu bản thân mình thế nào. Hai năm nay, tôi thử cư xử với thế giới bằng tư duy của anh, từ góc độ của anh, tôi tưởng rằng có thể hưởng thụ khoái cảm phục thù như anh, nhưng kết quả lại là trèo cây tìm cá. Tôi rất cực nhọc, không vui vẻ một chút nào. Từng chịu qua khổ nạn, không thể trở thành lí do chúng ta hại người khác, chúng ta sớm đã nên hiểu đạo lí này, đúng không?”.
“Đúng…”. Anh khẽ gật đầu.
“Đáng tiếc, chúng ta đã đi quá xa”. Cô giơ ngón tay khô héo, khẽ vuốt ve gương mặt không còn chút máu của anh, “Vừa nãy anh nói, anh căn bản không quan tâm đến tôi, tôi chết rồi, anh cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt. Tôi hi vọng điều này là thật, nếu như vậy, sự báo thù của tôi không coi là thành công, tôi có thể ra đi một cách trong sạch. Khi sống trong sạch, sau khi chết mới có thể an lòng. Khi sống đã rất cực nhọc rồi, tôi không muốn chết cũng không được yên tĩnh”.
Anh nhìn gương mặt trắng bệch nhưng điềm đạm của cô,nhìn cô thản nhiên đón nhận cái chết sắp đến. Anh không biết mình nên nói gì, còn có thể làm gì nữa. Tất cả mọi thứ trước mắt đã vượt qua khỏi tầm kiềm soát của anh, cô ở trước mặt anh nhưng lại trở thành cơn ác mộng, anh vĩnh viễn không cách nào nắm bắt và khống chế.
Anh nắm tay cô, một tay nâng cằm cô lên, “Em nói không sai, bây giờ em vẫn là vợ anh, anh sẽ không để em rời xa anh. Anh từng nói, cho dù em chết, trên bia đá của em cũng phải khắc họ anh. Vì thế, em đừng nghĩ đến thời điểm cuối cùng trốn anh, một mình ôm chân dung cậu ta, lén lút chết ở nơi không người, anh không cho phép”.
Cô từ từ rút tay mình khỏi tay anh, đặt bảng vẽ sang một bên, từ từ nằm xuống, nói có phần mệt mỏi rã rời, “Nếu đó là điều anh hi vọng, vậy thì cứ như vậy đi. Tôi đã mệt rồi, không thể chống đỡ tiếp nữa. Thực ra, tôi sớm đã nên chết rồi…”.
Đôi mắt cô mơ màng nhìn trần nhà, nước mắt làm nhòa tầm nhìn, “Năm đó khi tôi bị Lục Nhâm Hi vứt trong xưởng thủy tinh bỏ không, tôi đã nên chết rồi. Nhưng tôi lại không cam chịu số phận, anh ta dùng mảnh thủy tinh cứa đứt cổ họng tôi, nhưng không hoàn toàn cắt đứt động mạch trên cổ, anh ta không muốn cho tôi chết một cách quá nhanh, quá dễ chịu, nhưng không ngờ, tự tôi lại bò ra được”.
“Chính vì đó là em, em trước nay luôn không cam chịu số phận”.
Cô từ từ nhắm mắt, khẽ giọng thì thào, “Bốn mươi phút…”.
“Cái gì?”
“Từ khi anh ta buông điện thoại, tới khi nghe tiếng còi cảnh sát, tròn bốn mươi phút. Nhưng đối với tôi mà nói giống như bốn ngày, bốn tháng… không, phải là bốn thế kỉ. Anh ta dùng kìm sắt nhổ từng chiếc, từng chiếc móng tay của tôi ra…”.
Anh bịt miệng cô, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống gưong mặt cô, nghẹn ngào nói, “Đừng nói nữa, anh ta đã chết rồi”.
Vị Hi kéo bàn tay lạnh buốt của anh ra, lắc đầu, nước mắt mơ hồ, tâm tư hốt hoảng, nói: “Anh ta chết rồi ư? Anh ta chưa chết, anh ta sống trong trái tim tôi. Những việc anh ta từng làm với tôi, mỗi lần nghĩ đến tôi đều sợ đến run rẩy. Vết thương và sự chà đạp anh ta gây ra trên người tôi, đến chết tôi cũng không thể quên. Chỉ cần tôi thảnh thơi, chỉ cần não tôi ngừng vận động, nỗi sợ hãi thâm căn cố ấy liền chui vào trong đầu tôi, khiến tôi không thể an lòng. Cũng may mọi thứ đều đã kết thúc. Cuối cùng tôi có thể giải thoát rồi…”.
Nụ hôn của anh rơi trên đôi môi khô héo của cô, cô mở mắt, nhìn đôi mắt ngập nước của anh, cô nói: “Đứa trẻ ba năm trước bị anh phá là của anh. Tôi cùng Lăng Lạc Xuyên chưa từng làm trọn vẹn. Đấy là đứa con thứ hai của tôi và anh, đứa đầu tiên bị Lục Nhâm Hi giết chết, nó hóa thành một đống máu, chết trong bụng tôi”.
Anh đột nhiên nhắm mắt, trời đất u ám…
Vài phút sau, mở mắt ra lần nữa, thấy đôi mắt tĩnh lặng của cô, anh hôn lên trán cô, khàn giọng nói: “Anh biết rồi. Ngủ đi, đợi em tỉnh dậy, mọi thứ đều đã kết thúc”.