Lâm Viết Hùng phóng mình chạy một hồi lâu, chàng không biết đã chạy được bao xa, và chạy về hướng nào. Người chàng như vừa trải qua một cơn điên loạn, mất cả lý trí.
Bỗng thấy nơi mé rừng có một suối nước trong veo, hơi nước bốc lên mát rợi, vì trong người quá nóng nảy, chàng cổi cả áo quần đặt trên tảng đá, rồi trầm mình xuống suối.
Đây là một loại nước rỉ ra từ trong dãy núi, có một sức lạnh khác thường, giang hồ gọi là Hàn Băng Tuyền. Từ xa đến nay không ai dám lội qua suối này. Người nào vô ý uống nhằm một hốp, máu trong người đông đặc lại và chết tức khắc.
Tuy nhiên, đối với Lâm Viết Hùng lại khác hẳn. Chất Hoạt Diệm Hương đã đốt nóng trong người chàng như muốn vỡ tung huyết quản ra. Chàng trầm mình trong Hàn Băng Tuyền uống cả nước Băng Tuyền nhưng vẫn không sao cả.
Chất nước Hàn Băng đã giúp cho chàng khôi phục lại kinh mạch trong người, và chàng lần lần cảm thấy sảng khoái vô cùng. Chẳng những thế mà công lực của chàng nhờ đó mà tăng lên mấy bực.
Chàng quá sung sướng, tung tăng, đùa giởn như một đứa trẻ con.
Trên bờ suối thỉnh thoảng một vài con rắn uốn mình phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Chàng phẩy tay tạt nước vào chúng để đuổi chúng đi, chẳng ngườ nước suối vừa tạt vào con rắn thì con rắn bỗng cứng đờ như một khúc gỗ, không còn cử động được nữa.
Bấy giờ chàng mới biết sức lạnh phi thường của nước Hàn Băng Tuyền. Chàng nẩy sanh một trò chơi, lội dọc theo ven suối, tìm những con vật nào quanh quẩn ở đấy, tạt nước cho chúng nằm cứng đờ ra tại chổ.
Đùa đến chán, chàng lại trầm mình xuống nước đưa mắt nhìn tận trời cao. Trong lúc tâm thần thanh thản, những tình cảm và những kỹ niệm trong dĩ vãng lần lược gợi lên trong ký ức chàng.
Chàng nhớ lại mối thù của sư phụ chàng. Chàng lãnh trách nhiệm trong hai năm phải diệt tên phản đồ Phan Thọ An và khôi phục lại Huyên Cung Môn. Giờ nầy sư phụ chàng đang sống khoắc khoải trong tháp với những ngày tàn của cuộc đời. Từng giờ từng phút, sư phụ chàng đang mong đợi chàng chu toàn trách nhiệm. Nhưng cho đến nay, đã mấy tháng qua, chàng vẫn cha truy được tung tích của tên phản đồ, và những môn đệ củ của Huyền Cung Môn.
Chàng lại nhớ đến mối gia cừu của chàng, việc nầy chàng đã tìm được một vài tia sáng. Kẻ gia cừu của chàng là tên ma đầu cụt hai ngón bàn tay trái. Chàng nhất định phải tìm ra hắn để phanh thây xé xác mới đã giận. Nhưng hắn là ai ? Có phải cái người mặc áo xanh cao ốm đã tàn sát Bá Hoa Trang mà chàng đã có dịp chạm trán không ?
Có thể như vậy, vì tên thanh y ma đầu ấy có một hành tung rất bí mật và võ công cao diệu phi thường.
Trước đây hắn chỉ dùng có nữa chiêu đã đánh bật chàng ra khỏi Bá Hoa Trang, đủ biết bản lãnh của hắn đến thế nào rồi ! Nếu hắn là kẻ tử thù của chàng Lư thì chàng phải đương đầu với một đối thủ vô cùng nguy hiểm, mà võ công của chàng ngày nay cha có một hy vọng nào chiến thắng nổi.
Nghĩ đến đây lòng chàng buồn rũ rợi.
Chàng sực nhớ dến lời hứa của chàng đối với vị lão nhân trong hang đá. Chàng phải đi tìm cho đủ bộ Bí Kiếp Kinh Th, và đem thi thể của lão nhân về chôn nơi cổ tháp, trả cái ơn lão nhân đã chữa thương và truyền nội lực cho chàng.
Nghĩ đến đây đôi mắt chàng vụt sáng lên. Chàng thầm nghĩ :
– Dù lão ma đầu cụt tay bản lãnh có cao diệu đến đâu, nếu ta luyện được pho Bí Kiếp Kinh Thư thì thế nào cũng trừ diệt hắn được.
Chàng mĩm một nụ cười hy vọng. Nhưng nụ cười ấy lại tắt ngay trên đôi môi đỏ mộng của chàng. Vì theo lời của lão nhân, muốn luyện pho Bí Kiếp Kinh Thư phải có ngọc bích Ma Đầu, mà viên ngọc trong người chàng lại là viên ngọc giả làm sao luyện được.
Nhưng tại sao có viên ngọc giả này ? Ai đã làm ra nói với dụng ý gì ? Tại sao viên ngọc Ma Đầu giả lại ở trong Bá Hoa Trang ? Tại sao Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư Sĩ lại đánh cắp được rồi lại trao cho chàng ? Hai người này bỏ chạy lên miệt Thương Sơn với mục đích gì ?
Bao nhiêu những thắc mắc ấy chàng cha thể nào giải đáp được.
Hiện giờ chàng đang có trong người quyển hạ của bộ Kỳ Thư Võ Lâm, nhưng chàng không dám đem ra nghiên cứu, tập luyện, vì theo lời lão nhân trong hang đá, nếu không có ngọc Ma Đầu để rọi sáng các khẩu quyết, thì người luyện công sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Điên ác Sát đã là nạn nhân trong câu chuyện này.
Dù vậy, Chàng thấy Điên ác Sát hàm chứa trong người một công phu quái dị.
Chàng không quên được những tiếng rú rùng rợn, và tiếng “ngoạp ngoạp” làm cho các cao thủ võ lâm nghe đến phải kinh hồn.
Nếu Điên ác Sát không nhờ vào sự tập luyện của Bí Kiếp Kinh Thư thì làm sao có được một công phu trác tuyệt ấy. Tiếc thay, công phu trác tuyệt ấy lại nằm trong một người điên !
Chàng đang miên mang suy nghĩ thì bỗng thấy một con rắn có đôi mắt đỏ ngòm, đang le lỡi bò về phía bụi rậm. Chàng toan vẫy tay tạt nước vào con rắn, thì bỗng dừng lại, vì chàng trong thấy một con ếch đang trừng mắt nhìn vào con rắn như chuẩn bị đối phó.
Thật vậy, con rắn bò tới, lỡi lè ra, đầu cất cao lên, cái đuôi phe phẩy như vui mừng gặp được mồi ngon vậy. Tuy nhiên, nó cha dám vồ ngay con mồi, vì chú ếch vẫn hùng hổ hai chân trước chống cao lên, miệng kêu “ộp, ộp” với tư thế sẵn sàng xông tới.
Lâm Viết Hùng mĩm cười, trêu cợt :
– à ! Điên ác Sát đây rồi ! Mày phóng một cái hủy cả công lực của ta, nay gặp chú rắn này, mày liệu có khỏi chui vào bụng rắn hay không?
Chàng yên lặng chờ xem.
Con rắn đưa qua đưa lại chiếc đầu rồi thình lình mổ vào con ếch. Đúng thật chuyện bất ngườ đối với chàng, ếch lại phóng mình tới rất nhanh, trước khi rắn mổ vào đầu. Cái phóng của con ếch có một sức mạnh phi thường, làm cho con rắn chệt đi một phía, mổ vào chổ đất trống, trong lúc đó con ếch đã nằm gọn phía đuôi của con rắn.
Rắn lè lỡi, quay lại cất đầu lên cao, thì ếch cũng đã kịp thời chuẩn bị một thế phóng khác, hai chân trước ký mạnh xuống đất, miệng kêu “ộp ! ộp”.
Con rắn lắc lắc cái đầu, lừa dịp mổ tới, con ếch lại phóng mạnh vào cổ con rắn, rồi bắn mình chạy ra phía sau. Rắn và ếch cứ thế giao đấu nhau, đến hơn nữa giờ mà con rắn vẫn không sao nuốt được con ếch. Cuối cùng, con ếch nhảy vào bụi rậm, kêu “ộp !
ộp”, con rắn bị vớn vào cây rậm, bò theo không kịp nữa.
Lâm Viết Hùng lấy làm lạ, nghĩ thầm :
– Tại sao Điên ác Sát lại có những chiêu thế võ công giống như ếch ? Hay là trong Bí Kiếp Kinh Thư đời trước đã nghiên cứu bản lãnh của con vật mà rèn luyện chăng ?
Có thể như vậy ! Trong vũ trụ, mọi loại vật đều có một sở trường giao đấu riêng, nếu con người chịu khó nghiên cứu tường tận, đem áp dụng trong võ thuật không phải chuyện tầm thường.
Chàng cảm thấy thích thú, quyết chi tìm cho được toàn bộ Bí Kiếp Kinh Thư và Ma Đầu Ngọc Bích để luyện võ công.
Giữa lúc đó, có vài con chim vỗ cánh bay là sà trên đọt cây, gần suối. Lâm Viết Hùng há miệng ngậm một ngậm nước phun mạnh lên, nước bắn thẳng vào mình chim, làm cho chúng cứng mình xuống nằm im không nhúc nhích nổi.
Chàng không ngườ công lực của chàng tiến triển đến cực độ như vậy. Chàng có thể dùng hơi trong miệng phun một vòi nước cao hơn hai trượng.
Thật là chuyện hy hữu trong giang hồ.
Chàng mĩm cười, nghĩ thầm :
– Nếu ta dùng nước suối này trong việc bắn chim săn thú thì thu được nhiều kết quả tốt.
Bỗng chàng nhớ đến cơn điên loạn vừa rồi. Nếu không nhờ nước Hàn Băng Tuyền này chẳng hiểu cơ thể chàng sẽ ra sao, và hành động chàng không tránh khỏi nhục nhã, làm mất thanh danh của một chàng trai.
Hình bóng cô gái Xuân Chờ lúc chàng điên loạn bỗng hiện đến trước chàng.
Chàng thấy chàng đối xử với Xuân Chờ một cách quá tàn nhẫn.
Đôi mắt chàng xầm lại. Chàng lẩm bẩm :
– Ta phải tìm nàng xin lỗi ! Không thể để nàng hiểu lầm ta ! Nhưng biết nàng ở đâu mà tìm ? Tâm tư chàng bỗng nhiên rối tung như tò vò.
Chàng toan lên khỏi suối mặc lại quần áo, thì bỗng thoáng có một bóng vàng vẹt qua. Cứ nhìn vào lói kinh công chàng đã biết là một thiếu nữ, có một thân pháp lanh lẹ phi thường.
Vì đang tắm, chàng hổ thẹn, nép vào một tảng đá nơi mé suối.
Cô gái áo vàng đưa mắt nhìn quanh, không thấy bóng người mà thấy trên tảng đá có để một đống áo quần. Nàng bước tới lục lạo.
Bỗng nàng “á” lên một tiếng, làm cho Lâm Viết Hùng trồi đầu lên nhìn thấy cô nàng đang mò vào cái túi da, lôi ra viên ngọc Ma Đầu cầm ngắm nghía.
Lâm Viết Hùng thất kinh, hét lên một tiếng, vận lực bắn tới một luồng chỉ phong veo véo.
Cô gái áo vàng trong thế bất ngườ cũng kinh ngạc nhảy trái sang bên tránh né. Khi nàng nhìn thấy Lâm Viết Hùng đang lõa thể, nàng thấy thẹn, phóng mình bỏ chạy như điên, tay nàng vẫn còn cầm viên ngọc Ma Đầu.
Không thể chần chờ nữa, Lâm Viết Hùng vội mặc lại áo quần, may thay quyển Bí Kiếp Kinh Thư và tín phù Long Đầu Trượng vẫn còn, chỉ mất có viên ngọc Ma Đầu mà thôi.
Chàng quá tức giận, dùng thuật Cửu Ma Thần Phiêu đuổi theo như tên bắn.
Nhưng lạ lùng làm sao, chỉ loáng mắt hình bóng thiếu nữ áo vàng biến đi đâu mất.
Tìm quanh quẩn một hồi, Lâm Viết Hùng lẩm bẩm :
– Với viên ngọc giả ấy thì có cất giữ cũng chẳng làm được việc gì.
Chàng định đi tìm Xuân Chờ để xin lổi và an ủi nàng. Bỗng chàng thoáng thấy những bóng người chao động trên con đường mòn trước mắt, cách chàng hơn năm chục trượng.
Họ là ai ? Tại sao lôi đi đứng của mỗi người có vẽ hấp tấp như vậy ?
Chàng vội phóng mình đuổi theo những bóng người ấy.
Chỉ phút chốc chàng đã theo kịp và thấy hơn bốn năm mươi cao thủ võ lâm, trai có gái có đứng bao quanh cô gái áo vàng.
Chàng lách mình đáp xuống, đứng cạnh họ để dò xét sự việc ra sao.
Cô gái áo vàng đúng là người đã đoạt lấy viên ngọc Ma Đầu của chàng nơi mé suối. Tuy nhiên, chàng lấy làm lạ, không hiểu tại sao bọn người này biết được mà theo đuổi? Có lẽ bọ người này đã theo dõi chàng từ lâu ? Hành động của cô gái áo vàng cũng không thoát khỏi tầm nhìn của họ.
Chàng đang suy nghĩ thì thiếu nữ áo vàng đã nói lớn, với giọng trong như ngọc :
– Qúi vị đến đây chỉ vì muốn tranh đoạt viên ngọc Ma Đầu phải không ? Nếu quí vị thấy nổi khổ tâm của kẻ cầm giữ viên ngọc nầy thì bỏ mộng chiếm đoạt thì tôi rất cám ơn, bằng không thì… – Thì sao ?
– Thì tôi sẽ trao viên ngọc này cho quí vị, hẹn một ngày nào đó tôi sẽ lấy lại.
– Như vậy là hay lắm !
Nàng trầm giọng hỏi lại :
– Sưao ? Qúi vị nhất định chiếm cho được viên ngọ Ma Đầu ?
– Phải ! Một bảo vật võ lâm ai mà không muốn chiếm ?
– Được rồi !
Vừa dứt lời, Cô gái áo vàng ném viên ngọc Ma Đầu xuống sân cỏ, và nói :
– Qúi vị giành đi.
Viên ngọc nằm dưới đất kia mà không ai dám ra tay cả. Điều này rất dể hiểu, vì ai ra tay trước thì người ấy sẽ chết trước.
Bỗng nhiên có tiếng cười ha hả vang lên, và nói :
– Ai không dám lấy ngọc Ma Đầu thì cút đi. Đứng đây làm gì cho chật chỗ ?
Mọi người nghe nói đều quay lại nhìn. Lâm Viết Hùng cũng đưa mắt nhìn về phía ấy.
Bỗng mọi người thất kinh, la lên :
– á ! Đoạn Đầu Nhân !
Lâm Viết Hùng trông thấy người ấy xúc xích trong chiếc áo thụng màu đen, chỉ có thân mình và tay chân, còn cái đầu thì không có.
Chàng lấy làm lạ, nhủ thầm :
– Quái ! Con người không có đầu mà cũng sống được sao ? Đây chắc là lão dấu cái đầu trong cổ áo để doa. người ta thôi.
Đoạn Đầu Nhân hét lên :
– Sưao không chịu cút đi còn đứng đó chờ chết sao ?
Mọi người đều kinh hãi, vì Đoạn Đầu Nhân tuy mới xuất hiện giang hồ mà đã có những hành động ác độc, giết người vô số, nên trở thành một nhân vật khủng khiếp trong giới võ lâm. Mọi người lặng lẽ bước lùi ra sau, chỉ còn lại Lâm Viết Hùng vẫn đứng nguyên một chổ.
Đoạn Đầu Nhân quắc mắt nhìn chàng buông một tràng cười ghê rợn, nói :
– Thằng bé ! Mày không sợ chết sao ?
Lâm Viết Hùng thản nhiên đáp :
– Cha chắc !
– Ha, ha…. Thằng bé này quả đã tới số rồi.
Lâm Viết Hùng không trả lời, từ từ bước tới nhặt lấy viên ngọc.
Đoạn Đầu Nhân hét to :
– Ngươi phải chết !
Tức thì một luồn gió mạnh cuốn đất tung lên xoáy thẳng vào chàng. Đó là một công phu thượng thặng khiến Lâm Viết Hùng phải vút tay tránh sang một bên.
Giữa lúc đó, một bóng người mặc áo đỏ phóng tới chụp lấy viên ngọc nhanh như điện xẹt.
Lâm Viết Hùng đôi mắt lộ hung quang, hét to :
– Hãy bỏ xuống !
Vừa nói chàng vừa phóng ra ba chiêu liên tiếp, với sức mạnh như vũ bão. Mặc dù viên ngọc đã nằm gọn trong tay thiếu nữ áo đỏ, nhưng nàng bị chưởng phong ép tới quá mạnh, không còn đủ sức chống đỡ. Thiếu nữ áo đỏ hự lên một tiếng, chân lảo đảo bước lui, miệng phun ra một búng máu.
Lâm Viết Hùng bước tới quát :
– Nạp mạng đây !
Chàng tạt qua một chưởng nữa.
– Bùng !
Thiếu nữ áo đỏ ngã quỵ xuống, viên ngọc Ma Đầu trong tay cũng rơi theo.
Chàng quyết chẳng buôn tha, vung tay đánh bồi một chưỡng nữa kết liểu đời nàng. Bỗng có một đạo kình lực từ phía trái tống thẳng và người chàng, khiến chàng phải lùi lại hai bước.
Chàng ngước mặt lên thì thấy hơn mời tên ma đầu áo xanh đang đứng chận ngang trước mặt. Những người nầy chính là người của U Vương Quỷ Điện, vẽ mặt đầy sát khí.
Một gã trong đám người ấy cúi xuống đỡ thiếu nữ áo đỏ.
Lâm Viết Hùng nghiến răng trầm giọng nói :
– Hãy để nàng xuống !
Chàng nói cha dứt tiếng thì sau lưng chàng nổi lên một tràng cười lành lạnh, tiếp theo có bóng Đoạn Đầu Nhân phóng tới chụp lấy viên ngọc Ma Đầu.
Lâm Viết Hùng cắn răng dùng một chiêu trong Cửu Ma Dương Công phát ra với bảy thành công lực, chưởng phong rít lên ào ào, kình thế rất dũng mãnh. Đoạn Đầu Nhân không ngườ chàng ra tay quá lanh lẹ như vậy, nên bị ép lui trở về hai bước, đưa tay phất qua một chưởng hoá giải luồng chưởng phong của chàng.
Lâm Viết Hùng xoe tròn đôi mắt, nhìn thẳng vào Đoạn Đầu Nhân như muốn nẩy lửa.
Bỗng chàng ré lên :
– A ! Chính là người cụt hai ngón tay đây rồi !
Thật vậy, bàn tay trái của Đoạn Đầu Nhân bị cụt hai ngón tay.
Chàng vừa kinh hãi, vừa căm hận thụt lùi lại hơn ba bước.
Đây là việc ngẫu nhiên chàng tìm thấy, lòng thù hận dâng lên tràn ngập cả con tim. Chàng nhìn hai ngón tay cụt của đối phương mà mặt đầy sát khí.
Đôi mắt chàng đỏ ngầu lên như máu, hai tia sáng phát ra luồng hung quang rợn người khiến cho Đoạn Đầu Nhân cũng phải kinh ngạc thối lui lại hai bước.
Lâm Viết Hùng hét lên :
– Đoạn Đầu Nhân ! Ngươi là ai, nói mau ?
Đoạn Đầu Nhân cất giọng cười ha hả :
– Ta la Đoạn Đầu Nhân !
– A ! Ngươi không chịu khai thật tên họ sao ? Hôm nay đã đến ngày ngươi đền tội!
Vừa nói, chàng vận dụng nội lực dồn vào đôi cánh tay quất mạnh vào mặt đối phương.
Với lòng cừu hận sục sôi, chàng đã dồn tất cả nội lực vào cái quật mạnh ấy.
Đoạn Đầu Nhân là kẻ đã từng gieo khủng khiếp trên giang hồ, nhưng đứng trước một kẻ đã dụng tâm lấy sanh mạng đổi thâm cừu, thì không phải là chuyện dể dàng đối phó. Hơn nữa, Lâm Viết Hùng đã được một cao thủ tuyệt học giang hồ truyền nội lực, lại vừa ăn được Hoạt Diệm Hương, tắm suối Hàn Băng cho nên lúc nầy công lực chàng gia tăng lên khủng khiếp.
Bỗng một tiếng thét vang lên, Đoạn Đầu Nhân di động thân hình phóng ra một chưởng ép cứng Lâm Viết Hùng trở lại, và xuất thủ bồi tiếp một chiêu nữa mạnh nhvũ bảo.
Bấy giờ Lâm Viết Hùng không còn kể gì đến sự sống chết nữa, chàng dụng toàn lực dùng những tuyệt chiêu trong Cửu Ma Dương Công phóng ra vun vút buộc Đoạn Đầu Nhân phải lùi lại hai bước để thủ thế.
Thật là một trận ác chiến kinh hoàng, và quyết liệt khiến các cao thủ quần hùng đứng bên ngoài nhìn không nháy mắt. Chiến tràng bụi bay nghịt trời. Họ chỉ còn thấy hai người như hai vệt khói vờn nhau bất phân thắng bại.
Giữa lúc đó, bỗng đàng xa có một tiếng rú vang lên, ngân dài trong không gian, làm cho mọi người rợn óc. Tiếng rú mỗi lúc một gần, tiếp theo là tiếng “bộp ! bộp” nhtiếng cây gậy dộng trên mặt đất.
Chỉ loáng mắt, một bóng người đáp xuống mặt tràng như một mũi tên vừa bắn tới.
Lâm Viết Hùng va Đoạn Đầu Nhân đều dừng tay. Quần hùng kinh hãi ré lên :
– Điên ác Sát !
Thật vậy ! Bóng người vừa xuất hiện chính là Điên ác Sát ! Lão già điên nầy đi ngược đầu xuống đất, hai chân chổng ngược lên trời. Hai chân lão lại còn kẹp thêm một chú ăn mày nhỏ Mạnh Cứng, đồ đệ của lão.
Vừa đến nơi, lão lộn một vòng tròn trên không trung, đánh rơi tên đồ đệ nhỏ xuống trước, rồi lão mới từ từ đáp xuống.
Hàng trăm con mắt đổ dồn vào Điên ác Sát. Bốn bề lặng im không một tiếng động, chỉ nghe tiếng bước chân của Điên ác Sát đi sào sạt trên mặt đất, từ từ tiến tới chỗ đông người.
Đôi mắt lão đỏ rực, miệng lão đang nhai nhóc nhách một con trùng bự thật bự, lòng thòng trước miệng.
Tiếng bước chân của lão như tiếng đe doa. của tử thần làm cho mọi người nín thở.
Bầu không khí quá ngột ngạt.
Ai cũng biết Điên ác Sát là một lão già có một công phu võ học quái dị, mà hiện nay trong chốn giang hồ không một ai đương đầu nổi với lão. Điều mà quần hùng sợ hãi nhất là lão giết người không duyên cớ.
Ngay như Lâm Viết Hùng một chàng trai cao ngạo, dám đem sanh mạng đổi lấy hiểm nguy mà cũng phải ớn lạnh trước mặt lão. Khi trước đến một lần bị lão dùng Hà Mô Công hủy phế cả nội lực của chàng.
Bỗng nghe giọng lãnh lót của chú ăn mày nhỏ hét lên :
– Sư phụ ! Sư phụ ! Đừng đánh người ta !
Điên ác Sát quay đầu lại, cười một tràng dài rồi nói :
– Thằng nhỏ ! Tao giết mày trước rồi sẽ giết bọn chúng nó sau.
Vừa nói, lão vừa ngồi chồm hổm xuống, hai tay chống đất, miếng keu “ngoạp !
ngoạp” Chú ăn mày nhỏ thất kinh ré lên :
– Sư phụ ! Đừng giết con !
Vừa nói, chú ăn mày nhỏ vừa lăn xuống đất mấy vòng như để tránh cái thế đánh Hà Mô Công của lão.
Bỗng bàn tay hắn chộp trúng viên ngọc Ma Đầu hắn cầm lên xem.
Quần hùng đều trông thấy, nhưng sợ lão Điên ác Sát còn chống tay ngồi đó kêu ngoạp ngoạp, nên chẳng ai dám xông vào hy sinh tánh mạng họ cả.
Xem thấy viên ngọc quý, Mạnh Cứng reo lên :
– Sư Phụ !
Điên ác Sát thấy viên Ma Đầu Bích Ngọc đôi mắt lão sáng quắc như hai luồng điện, đưa tay chộp lấy viên ngọc, rồi nắm hai chân chú ăn mày nhỏ xách ngược lên trời, rú lên một tiếng não nùng, tung mình bỏ chạy vào rừng.
Nhanh như chớp, Đoạn Đầu Nhân nhún mình phóng theo, cố đoạt lại viên ngọc.
Nhưng bất ngườ bị Lâm Viết Hùng xuất thủ, bửa xéo ra một chưởng, hét lớn :
– Đoạn Đầu Nhân ! Ngươi chạy đi đâu ? Hãy nộp mạng cho ta.
Đoạn Đầu Nhân kinh ngạc, lùi lại ba bước, nhìn chòng chọc vào Lâm Viết Hùng, hỏi :
– Thằng nhỏ ! Ngươi tham dự vào cuộc chiến này không phải vì viên ngọc đó sao?
Lâm Viết Hùng trầm giọng nói :
– Ta phải giết ngươi trước.
Quần hùng thấy Điên ác Sát đã đoạt mất viên ngọc bỏ chạy, nên cùng nhau nói :
– Chúng ta không còn lý do gì để đánh nhau đây nữa. Xin hẹn tái ngộ.
Dứt lời, mỗi người đi mỗi ngã, nhưng phần đông đều hướng về phía Điên ác Sát đã đi lúc nãy.
Bấy giờ chiến trường chỉ còn lại Đoạn Đầu Nhân va Lâm Viết Hùng.
Đoạn Đầu Nhân nghĩ thầm :
– Ta đã từng ngang dọc giang hồ, lâu nay đã từng chạm trán bao nhiêu cao thủ võ lâm, nhưng cha gặp kẻ nào gan lì như kẻ này. Nhưng tại sao hắn lại không đuổi theo Điên ác Sát để đoạt báu vật mà lại cố sống chết với ta ?
Nghĩ như thế, Đoạn Đầu Nhân vận hết nội lực hóa giải luồng chưởng phong của Lâm Viết Hùng và nói :
– Dừng tay lại !
Lâm Viết Hùng bước lui một bước, đôi mắt loé hung quang, nghiến răng nói :
– Ngươi còn muốn nói gì ?
– Tại sao ngươi lại quyết đấu với ta ?
– Vì ta muốn giết ngươi.
– Giết ta ? Ha, ha, ha ! Tại sao ngươi lại nghĩ đến chuyện ngông cuồn như vậy ?
Bỗng Đoạn Đầu Nhân hét lên một tiếng, nét mặt hầm hầm nói :
– Oắc con ! ngươi tưởng ta sợ ngươi sao ?
Lâm Viết Hùng cười nhạt :
– Ngươi là đứa hèn hạ, đã dám làm những chuyện phi nghĩa phi nhân thì còn biết sợ ai? Phải ! Ngươi chỉ còn sợ có cái chết mà thôi.
Dứt lời, chàng nhảy xổ tới như con hổ dữ, dùng cả hai chiêu Xuyên Vân Chỉ va Cửu Ma Dương Công đánh ra một lợt, Đoạn Đầu Nhân dù muốn bỏ chạy cũng không được nữa, hắn vận nội lực tung ra một lúc ba chưởng nghinh địch.
– Bùng !
Cả hai thối lui ra ba bước.
Nhưng họ lại xông vào tiếp tục cuộc ác đấu. Cứ thế kéo dài mãi, cuộc chiến tưởng không bao giờ chấm dứt, trừ khi một trong hai người bi thương vong.
Đêm đã qua bao lâu rồi họ vẫn không hay. Tiếng trống điểm canh mấy lần rồi họ vẫn không biết. Cuộc ác đấu cứ tiếp tục diễn mãi không thôi.
Mời chiêu trôi qua… Hai mươi chiêu trôi qua… Rồi năm mươi chiêu trôi qua… Rồi đến hàng trăm chiêu tiếp diễn….
Họ đánh nhau không còn phân định được là bao nhiêu chiêu thức nữa.
Cho đến vừng đông xuất hiện, giữa cánh rừng hoang hai người chỉ còn là hai cái bóng mờ, chốc chốc họ lại hét lên những tiếng ghê hồn.
Cây cối cả một vùng đều bị ngã rẹp xuống, nơi đây biến thành một vùng hoang địa của tử thần.
Bấy giờ, cả hai đều mệt nhoài, chiếu thế dần dần chậm lại. Chưởng lực của đôi bên cũng yếu dần theo sự mệt mỏi của họ.
Bỗnh nhiên, hai bên dừng tay, trố mắt nhìn nhau. Qua một phút dưỡng thần, cả hai lại xáp tới, cố lấy hết sức lực cuối cùng để đánh một đòn quyết định.
– Bùng !
Hai luồng chưởng lực chạm nhau, một tiếng nổ vang rền. Cả hai người đều văng ra, ngã nhào xuống đất, không còn cựa quậy được nữa.
Họ bất tỉnh.
Trong lúc này, nếu bên nào tỉnh dậy trước thì tất nhiên sinh mạng của bên kia phải lâm nguy.
Thời gian trôi trong lặng lẽ. ánh bình minh lơ lửng trên sờn đồi.
Sau nữa giờ Lâm Viết Hùng tỉnh dậy, chàng nhúch nhích hai chân.
Bên kia, Đoạn Đầu Nhân cũng mở mắt, cựa quậy được đôi tay.
Bỗng Lâm Viết Hùng nhảy chồm lên, hét lớn :
– Đoạn Đầu Nhân ! nạp mạng đây !
Đoạn Đầu Nhân cũng búng mình lên, song đôi chân còn run rẩy, té xầm xuống.
Hắn thở dài :
– Ngươi giết ta đi ! Nhưng tại sao ngươi lại phải giết ta ?
Lâm Viết Hùng cười mỉa mai :
– Ha, ha. Ngươi tự vấn lương tâm thì biết, cần gì ta phải nói chuyện nhục nhã đó.
Đoạn Đầu Nhân lắc lư thân mình, chồm dậy hỏi :
– Ta tự xét cha làm điều gì nhục nhã.
Lâm Viết Hùng trợn ngược đôi mắt, hỏi :
– Ma Đầu ! Ta hỏi ngươi trước kia có quen với Hàn Tố Oanh không ?
– Hàn Tố Oanh ?
– Phải !
– Không quen !
– Không quen ? Ha ! Ha ! ố ! Giờ phút này mà ngươi còn gian manh lẽo mép !
ng ơi đã quên mất hành động của ngươi trước đây mời tám năm rồi sao ?
– Trước đây mời tám năm?
– Thôi ! Ngươi đừng giả vờ nữa. Ngươi có thể che đậy, giấu diếm cái đầu của ngươi, nhưng ngươi không thể nào che đậy, giấu diếm hành động của ngươi trước mắt giang hồ được.
Đoạn Đầu Nhân ôn tồn nói :
– Có lẽ ngươi lầm rồi !
Lâm Viết Hùng cười ngạo nghễ :
– Ha…Ha…! Lầm sao được !
Lâm Viết Hùng nhất định trong thế gian này không thể có một người thứ hai nào cũng cụt hai ngón ở bàn tay trái.
Đoạn Đầu Nhân nói :
– Có lẽ ngươi lầm thật rồi ! Vì trước đây mời tám năm ta cha sanh ra đời kia mà!
– Ngươi nói sao ? Chẳng lẽ ngươi chỉ có mời bảy tuổi ?
– Đúng ! Ta chỉ có mời bảy tuổi tròn.
Lâm Viết Hùng suy nghĩ một lúc rồi cười lớn :
– Đoạn Đầu Nhân ! Ngươi muốn lừa gạt ta sao ?
Trước sự nghi ngườ của chàng, Đoạn Đầu Nhân không biết làm sao bèn cởi chiếc áo đen ra, thì quả nhiên hắn chỉ là một thiếu niên tuấn tú, mặt đẹp như trăng rằm.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc, ôm thiếu niên ấy gọi to :
– Anh đệ !
Chính vậy, thiếu niên này là Lâm Thế Anh, em ruột của chàng.
Nhưng Lâm Thế Anh xô chàng ra, lấy chiếc áo trùm lại, trở lại với hình dáng một kẻ mất đầu kỳ dị như lúc trước.
Đoạn Đầu Nhân nói :
– Lâm huynh ! Anh đã phản bội song thân, cúi mình làm để tử của Quỷ Tháp Chủ Nhân, kẻ đã giết hại gia đình ta. Anh đừng gọi tôi bằng Anh đệ nữa.
Lâm Viết Hùng nói :
– Anh đệ cha rõ sự thật ! Quỷ Tháp Chủ Nhân không phải là kẻ gia cừu, mà chính kẻ gia cừu là người cụt hai ngón ở bàn tay trái.
Đoạn Đầu Nhân cười hì hì… – Vì vậy mà Lâm huynh quyết một mất một còn với tôi.
– Phải ! Ta đã lầm Anh đệ là con người cụt tay đó.
Đoạn Đầu Nhân lắc đầu :
– Không bao giờ tiểu đệ có thể tin được kẻ giết gia đình ta không phải là Quỷ Tháp Chủ Nhân.
– Nhưng anh sẽ tìm ra ánh sáng để chứng tỏ rằng Quỷ Tháp Chủ Nhân không phải là thủ phạm !
– Chừng nào Lâm huynh có đủ bằng cớ sẽ hay. Bây giờ tiểu đệ không thể nào tin được.
Vậy xin cáo biệt.
Lâm Viết Hùng quyến luyến hỏi :
– Từ lúc thất lạc nhau, Anh đệ đã học tập võ công nơi nào mà được uyên thâm nhvậy?
Đoạn Đầu Nhân nói :
– Điều đó tiểu đệ chỉ nói ra khi nào Lâm huynh chứng minh rằng Lâm huynh không phải là kẻ phản bội gia đình.
– Bây giờ hiền đệ định đi về đâu ?
– Vô định !
– Nhưng chúng ta là tình ruột thịt, lẽ nào không hợp sức nhau trả mối gia cừu ?
– Chúng ta cứ mỗi người theo đuổi ý hướng của mình. Chừng nào mọi việc sáng tỏ sẽ hay.
Lâm Viết Hùng trầm tư hỏi :
– Hiền đệ ! Hiền đệ, lâu nay lưu lạc giang hồ có thấy ai cụt hai ngón ở bàn tay trái không?
Đoạn Đầu Nhân suy nghĩ, nói :
– Có ! Tiểu đệ có thấy một người cụt hai ngón tay một lần.
– Ai ?
– Người đó là Đế Quân Quỷ Điện.
– Đế Quân Quỷ Điện?
– Phải ! Chính mắt tiểu đệ đã trông thấy bàn tay hắn.
Bốn tiếng “Đế Quân Quỷ Điện” như một luồng sét đánh vào mang tai Lâm Viết Hùng.
Chàng hỏi :
– Hiền đệ nhớ kỹ chứ?
– Phải ! Tiểu đệ đã nhớ rất kỹ.
– Sư phụ của tiểu đệ là ai?
– Không thể thố lộ lúc này ! Thôi, Tiểu đệ xin giả biệt.
Lâm Viết Hùng toan cản lại thì Đoạn Đầu Nhân đã phóng mình một cái, chạy bay biến như vệt khói mờ.