Biên tập: Bột
Mây đen bị đè ép như muốn vỡ tung, gió thổi mạnh báo hiệu cơn giông sắp đến.
Ngoài tiệm cơm, cuồng phong nổi lên bốn phía, xem ra chỉ chốc lát nữa, mưa to sẽ kéo tới.
Từ Úc đỡ Liêu Chí Bình say thành bùn nhão hướng ra ngoài, Tô An Hi đi theo sau bọn họ, lão Thái thấy thế cũng tiến lên đón.
“Uống say?” Lão Thái liếc quần áo Tô An Hi mặc trên người, nhìn về phía Từ Úc hỏi thử.
“Ừm.” Từ Úc ngước mắt đối mặt với lão Thái, nói với ông ấy: “Bữa hôm nay ký sổ cùng lúc trước, quay lại sẽ tính cả thể.”
Lão Thái xua tay, cười nói: “Tôi còn sợ cậu chạy không thoát đấy. Thật là, cậu cứ lo liệu xong cho bạn cậu trước đi.”
Từ Úc gật đầu: “Được, đi đây.”
“Chậm một chút!” Lão Thái tiến lên hỗ trợ mở cửa.
“Em đi gọi xe.” Tô An Hi nói xong thì dẫn đầu chạy ra bên ngoài, gió lạnh thốc vào dưới chân cô, hơi lạnh khiến cô âm thầm run rẩy, quấn chặt lấy chiếc áo khoác to rộng trên người.
Lão Thái đi theo bên người Từ Úc, nhìn cô gái đứng bắt xe trên vỉa hè, cười nhạt một tiếng: “Quần áo đều mặc trên người cô ấy, còn nói chỉ là bạn.”
Từ Úc ngẩng đầu nhìn theo hướng mắt của lão Thái, đèn đường mờ mờ chiếu xuống bóng người cao gầy, mảnh khảnh được áo khoác to rộng bao lấy. Áo che tới nửa đùi của cô, chỉ lộ ra một đoạn váy.
Dưới váy là cặp chân thon dài, trắng nõn trần trụi trong không khí, đôi chân ấy được ánh đèn chiếu sáng tới rực rỡ.
Thật ra, ngay từ lúc Tô An Hi bước vào cửa tiệm cơm, anh đã phát hiện tất cả những sinh vật giống đực trong phòng, bao gồm cả anh, đều đang nhìn cô, còn nhìn tới mê mẩn.
Đây chính là cái gọi là thời gian trôi, khiến cô gái nhỏ duyên dáng, yêu kiều trước kia trở thành người phụ nữ thành thục, quyến rũ như bây giờ.
Vì thế, cởi quân trang xuống là có thể mặc ngắn như vậy?
Trong lòng xẹt qua một tia khó chịu, lúc này mới thúc đẩy anh đối mặt với sự thật.
“Trời mưa, đi vào đi.” Từ Úc không trực tiếp đáp lại lão Thái, mà lại bị hai giọt nước mưa đột ngột kéo về với hiện thực.
“Vậy tôi vào đây, đi đường cẩn thận.” Lão Thái nói xong cũng không dài dòng, quay người liền tiến vào trong.
“Từ Úc.” Tô An Hi bắt được xe taxi, mở cửa xe rồi xoay người hô một tiếng.
Giọt mưa có xu hướng biến thành màn mưa, gió cũng thuận thế càng mãnh liệt, Từ Úc nhanh chóng đỡ Liêu Chí Bình đi tới.
Sau đó anh nhét Liêu Chí Bình đã ngủ như heo chết vào ghế phía sau, ngẩng đầu nói với Tô An Hi: “Em ngồi phía trước, anh trông cậu ta.”
Tô An Hi gật đầu, kéo cửa ghế lái phụ ra rồi ngồi vào, ngay sau đó cửa phía sau cũng theo đó mà đóng lại.
“Tới bệnh viện vũ cảnh.” Tô An Hi báo địa chỉ, xe taxi dần dần hòa vào làn đường.
Chưa tới một hồi, mưa to tạt vào cửa kính bên cạnh, trên mui xe phát ra âm thanh va chạm kịch liệt. Kính chắn gió cũng bị nước mưa biến thành một mảng sương mờ, khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ.
Tô An Hi nhìn hai người đàn ông ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu. Liêu Chí Bình ngửa đầu, há miệng nằm ngáy o o, Từ Úc bên cạnh mặc áo ngắn tay màu đen, hai tay đan lại trước ngực.
Vì ánh sáng nên cô chỉ nhìn thấy đường xương hàm lưu loát lại cứng cỏi của anh, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn bị ẩn đi, không thấy rõ biểu cảm.
Cô cúi đầu đưa tay kéo khóa chiếc áo khoác trên người, hơi nhấp khóe miệng. Trên quần áo có mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa cùng hương xà phòng tươi mát, tất cả đều thuộc về người phía sau kia.
“Vợ, ra đây chồng ôm một cái nào.” Giọng Liêu Chí Bình ngồi phía sau bỗng vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Tô An Hi nhìn vào gương chiếu hậu, con ngươi trợn lớn vì thấy cả người Liêu Chí Bình nằm trên vai Từ Úc, tay còn vói vào trong.
“Vợ… Ơ vợ, sao tự nhiên ngực em cứng thế?” Tay Liêu Chí Bình xoa xoa ngực Từ Úc, biểu cảm và giọng điệu đều rất gợi đòn.
Tô An Hi không nhịn được nên bật cười thành tiếng.
Tài xế xe taxi chứng kiến cảnh này nhiều rồi, cũng cười nói: “Ai, mấy người trẻ tuổi các cô các cậu không uống được mà vẫn uống say mèm, uống nhiều rồi không phân biệt là nam hay nữ, động tay một cái là ôm là hôn, cứ thế này nhiều là không được đâu…”
Vừa dứt lời, âm thanh phía sau lại vang lên: “Vợ xinh đẹp, mau đến đây chồng hôn một cái, moa… moaz…”
Tô An Hi vừa nghe xong thì vội vàng xoay người nhìn, sau đó cong môi cười tới ứa nước mắt.
Phía sau, Từ Úc dùng tay đẩy má phải của Liêu Chí Bình, khiến má trái của anh ta dính sát lên mặt cửa kính, giữa hai người là cánh tay dài mang đường cong cơ bắp tuyệt đẹp của Từ Úc.
“Sau này đừng để cậu ta uống rượu.” Từ Úc cực kỳ bình tĩnh nhắc nhở Tô An Hi.
Tô An Hi âm thầm ho khan, cô nín cười, nói với Từ Úc: “Xin lỗi, đây là lần đầu tiên em thấy cậu ấy như vậy.”
Từ Úc nhìn về phía Tô An Hi, khóe miệng đột nhiên cong lên, giọng lại lạnh xuống, anh nói: “Cần xin lỗi cũng không phải em.”
Tô An Hi hơi nghẹn một chút, khúc nhạc dạo ngắn như vậy lại bị bầu không khí lúc này phá hỏng.
Cô quay lại, ngồi xuống, không nói nữa.
Mưa ngoài cửa sổ rơi rả rích, cần gạt nước vẫn tiếp tục gạt trái rồi lại gạt phải.
Xe dừng bên cạnh khu ký túc xá của bệnh viện vũ cảnh. Tô An Hi thấy trời mưa không nhỏ nên quay người nói với Từ Úc: “Em dìu cậu ấy vào, hôm nay làm phiền anh rồi.”
“Ừm.” Từ Úc mở cửa xe, đụng phải Tô An Hi cũng xuống xe. Anh lôi thẳng Liêu Chí Bình ra, giao cho đối phương.
Nhưng Tô An Hi quả thực đã đánh giá thấp trọng lượng của người say, cả người cô đứng không vững nên nghiêng sang một bên. Từ Úc thấy vậy nên từ sau lưng đỡ lấy cô, trên eo đột nhiên có lực khiến cả người cô căng lên.
Ngay sau đó, Từ Úc liếc mắt Tô An Hi nhưng không nói chuyện, anh vung tay, thấp người xuống kéo Liêu Chí Bình lên lưng mình, cõng anh ta hướng vào bên trong.
Con ngươi của Tô An Hi ngưng lại, cô tranh thủ thời gian quay lại trả tiền cho tài xế taxi, sau đó hai tay cầm lấy túi xách, nhanh chóng chạy theo vào.
Liêu Chí Bình ở tầng một, Tô An Hi sờ túi áo bên của Liêu Chí Bình để lấy chìa khóa mở cửa. Cô nghiêng người tránh đường để Từ Úc đi vào trước, sau đó tự mình cũng theo vào, đóng cửa lại.
Từ Úc ném Liêu Chí Bình lên giường, đứng chống nạnh bên giường nhìn một chút, sau đó quay người nói với Tô An Hi: “Em đi ra ngoài trước.”
Tô An Hi nhìn Liêu Chí Bình nằm trên giường một chút, chuyển tầm mắt về phía Từ Úc, hỏi: “Không phải anh muốn đánh cậu ấy chứ?”
“Anh giúp cậu ta cởi quần áo ướt, có phải em cũng muốn nhìn không?”
“Vậy em đi ra ngoài trước.” Tô An Hi xoay người rời đi, còn đóng cửa phòng lại.
Tô An Hi có chút thất thần, cô ngồi trên sofa nghe âm thanh đun nước của ấm siêu tốc, nghe cả tiếng mưa rơi xuống mái che “lộp bộp lộp bộp”.
Mãi tới khi thấy cửa phòng đóng chặt mở ra, bóng người cao lớn bước tới, cô mới đứng dậy đi lấy nước, cốc thủy tinh trong suốt chứa một nửa chất lỏng màu nâu.
“Phòng ngừa trước một chút.” Tô An Hi đưa cho Từ Úc.
Từ Úc đi qua nhận lấy, ngón tay cọ qua ngón tay cô. Thấy cô thu tay lại, anh nhìn cô một cái, ngửa đầu uống tới giọt cuối cùng.
“Đi đây.” Anh đưa cốc cho Tô An Hi rồi hướng ra cửa ngay.
“Chờ một chút.” Tô An Hi thấy mái tóc ngắn và chỗ tiếp nối ở cổ của anh đều thấm nước mưa, sau lưng không bị ướt là vì anh mới cõng Liêu Chí Bình.
“Còn có việc?” Từ Úc quay người nhìn Tô An Hi chằm chằm. Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi trầm tĩnh, thâm thúy kia của anh vẫn gió mưa không gợn sóng như cũ.
Tô An Hi để cốc trên tay lên bàn trà, sau đó cởi áo khoác ra đi tới đưa cho Từ Úc: “Quần áo trên người anh ướt hết rồi, em tìm quần áo của Liêu Chí Bình cho anh thay tạm.”
Từ Úc nhận áo khoác, thấy Tô An Hi muốn hướng vào phòng ngủ thì mày anh nhăn chặt, chạy nhanh tới túm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tô An Hi, nói với cô: “Không cần.”
“Không sao.” Tô An Hi cười kiểu không sao cả, thoát tay khỏi bàn tay to lớn của anh, một bên đặt tay lên then cửa rồi nói: “Thay quần áo để tránh cảm mạo.”
“Anh đã bảo không cần.” Bỗng nhiên Từ Úc gầm lên, đưa tay kéo Tô An Hi sang một bên, kinh ngạc trừng mắt nhìn cô, hỏi: “Rốt cuộc em muốn thế nào?”
Tô An Hi sững sờ, không ngờ Từ Úc sẽ nổi giận. Cô hít sâu một hơi, tim cũng nén giận, sau đó ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của Từ Úc, đột nhiên yên lặng.
“Em muốn thế nào? Lời này không phải em nên hỏi anh sao?” Tô An Hi cong môi mang ý cười lạnh lùng. Một trận gió từ cửa sổ thổi tới, ngưng trên người cô. Một trận rùng mình vì lạnh dâng lên, cô vẫn mặt mày không đổi, tiếp tục: “Từ Úc, câu đầu tiên anh nói với em tại hiện trường sạt lở đó, rốt cuộc là anh muốn thế nào?”
“Anh không muốn thế nào?” Anh đáp.
“Vậy thì tốt rồi.” Cô nói.
Trầm mặc, tĩnh mịch như đã cách cả một thế hệ.
Từ Úc và Tô An Hi vẫn nhìn đối phương, không khí như ngưng đọng lại. Rõ ràng tất cả mọi thứ trông đều thật tốt đẹp, họ lại cố tình chạm vào vẩy ngược của nhau, sau đó cố chấp tạo ra tường đồng vách sắt không thể phá vỡ.
Cũng giống như năm đó, cũng tựa như cảnh tượng vào lúc này: cô nói chia tay, anh nói được.
Đến tận bây giờ vẫn không nói lời nào, từ đây trời Nam đất Bắc, 9 năm không gặp nhau.
Không ai trong bọn họ biết lần chia tay kia ngoài mặt trông như gió êm sóng lặng, thật ra lại thương tích đầy mình, là bi thương, đau đớn tới muốn mạng.
Từ Úc xoay người, xách theo áo khoác rồi kéo cửa ra, trận gió lùa ẩm ướt ùa đến. Toàn thân anh là giá rét thấu xương, tim cũng như bị đông lại, sẽ không đập lại được nữa.
Anh tự cười giễu một tiếng. Tô An Hi, em vẫn không thể dịu dàng với anh một lần, lần nào cũng như vậy.
Cửa bên ngoài đóng lại “ầm” một tiếng, Tô An Hi ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ. Cô chợt bật cười, tiếng cười càng lớn sánh cùng tiếng mưa, hốc mắt cô cũng càng đỏ hơn.
Tiếng đồng hồ “tích tắc” trên tường vang lên, ký ức được ghép lại từng mảnh từng mảnh dần trở về.
Khoảng thời gian xa xôi đó như ngọn nến, “tạch” một tiếng được phát sáng…
Rốt cuộc anh muốn thế nào?
Khi đó chính cô đã hỏi anh như vậy.