Sáng sớm ngày mùng sáu, Hà Phỉ Phỉ, Cố An Thành và Hướng Nhụy cùng đi lên máy bay bay tới Hàn Quốc, đến sân bay Hàn Quốc lại chuyển máy bay đi Fiji.
Đi quá sớm, nên vừa lên máy bay là Hà Phỉ Phỉ đã ngủ gà ngủ gật, Cố An Thành ngồi ở bên cạnh, nhân lúc cô há miệng ha, thì nhét một viên kẹo bạc hà vào trong miệng của cô.
“Sắp hạ cánh rồi.”
Hà Phỉ Phỉ ồ một tiếng, sau đó nhóp nhép ăn kẹo, mùi bạc hà mát lạnh tràn ra trong miệng.
Bọn họ không lưu lại ở sân bay quá lâu, mà nhanh chóng lên máy bay bay thẳng tới Fiji, lần này thì thời gian bay rất dài, trước đó Hà Phỉ Phỉ đã chuẩn bị vài cuốn tạp chí, để giúp bọn họ đỡ nhàm chán trong thời gian bay này.
Lúc đến Fiji thì cũng đã hơn mười một giờ đêm rồi, ba người mua ít thức ăn ở sân bay, sau đó đi thẳng tới khách sạn đã đặt trước, tạm thời ngủ ở đó một đêm, ngày hôm sau lại đi tới đảo Laucala.
Tháng hai nhiệt độ ở Fiji vào ban ngày khoảng trên dưới ba mươi độ, là nhiệt độ lý tưởng nhất để phơi nắng và lặn biển ngắm sinh vật biển, nhưng mà ban đêm thì nhiệt độ lại chênh lệch so với ban ngày hơi lớn, Hà Phỉ Phỉ đã mặc áo bông mà vẫn còn cảm thấy lạnh, gió vẫn lùa vào trong cổ, lạnh cóng tới mức nước mũi của cô cũng muốn chảy ra.
Đến khách sạn, làm xong thủ tục nhận phòng, ba người đi thang máy lên lầu, sau khi tìm được phòng, đột nhiên Hướng Nhụy nhướn mày, “Phỉ Phỉ, có muốn ngủ với mình không?”
“Được.” Hà Phỉ Phỉ cầm lấy va li hành lý của mình từ trong tay của Cố An Thành, sau đó hấp tấp đi theo phía sau của Hướng Nhụy.
Hướng Nhụy hả hê cười cười nhìn Cố An Thành, Cố An Thành trầm mặc trong chốc lát, không cam lòng buông tha, “Phỉ Phỉ, phòng của chúng ta lớn hơn so với phòng của Hướng Nhụy.” Tiềm thức: Em xác định là em muốn vứt bỏ anh để đi ngủ cái giường nhỏ sao! Em xác định chứ!!
Hà Phỉ Phỉ suy nghĩ một chút, “Như vậy đi, chúng ta đổi cho nhau, em và Hướng Nhụy ngủ phòng lớn này.”
Cố An Thành: “……”
Hướng Nhụy rất vui, lúc này nhanh chóng kéo va li hành lý đi vào gian phòng lớn hơn, Hà Phỉ Phỉ đi theo sát phía sau, “Ngủ ngon nhá.”
Cố An Thành: “…… Ngủ ngon.”
# không biết bắt đầu từ khi nào, vợ tôi không muốn ngủ cùng tôi nữa #
Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhụy lần lượt tắm xong, quấn khăn tắm, bật máy điều hòa, thoải mái ngồi trên chiếc giường king¬size ăn bữa ăn khuya. Cảnh tượng bên ngoài cửa sổ đều có thể thu vào tầm mắt, những vì sao cuối chân trời, biển xa xăm, cùng đan vào nhau tạo thành một bức tranh sơn dầu màn đêm vô cùng rộng lớn, nét mực màu đậm, nhìn vô cùng vui tai vui mắt.
Ăn xong hơi no bụng, hai người lại cùng nhau đạp xe đạp trên không trung. Vừa làm chút vận động trước khi ngủ, vừa tán gẫu.
“Đúng là lâu quá rồi không ra ngoài chơi, bây giờ có cảm giác cả người cũng tỉnh táo lại, đã lâu rồi không có cảm giác như vậy.”
Hà Phỉ Phỉ cười, “Người phụ nữ mạnh mẽ mà, mình thấy bình thường cậu bận tới mức hận không thể phân ra làm hai người, làm sao mà để thời gian rảnh để mà đi du lịch được chứ.”
“Không được tốt số như cậu thôi.” Hướng Nhụy cảm khái nói, “Có một người ba có tiền, có một ông chồng có tiền, chắc là cả đời này cậu cũng không phải buồn phiền vì chuyện gì?”
Nói xong lại cảm thấy hình như đúng là như thế thật…… Hà Phỉ Phỉ nhịn không được cười lên, “Có một người bạn thân không phải lo lắng mọi chuyện như mình, cậu còn buồn cái gì chứ?”
Hướng Nhụy cũng cười ha ha ha, sau đó thả chân xuống, “Mẹ nó, quá lâu rồi không vận động, làm một lúc thôi mà giờ xương sống và thắt lưng đều đau rồi.”
Ngược lại Hà Phỉ Phỉ không có cảm giác gì, nếu là ngủ cùng một giường với Cố An Thành, trước khi ngủ còn đạp xe đạp trên không trung ba vòng và làm vận động kia nữa…… 【 Hình động vẫy tay 】
Hai người phụ nữ ngủ cùng nhau thì luôn có nhiều lời muốn nói, hơn nữa lúc ở trên máy bay đã ngủ quá lâu rồi, Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhụy nói chuyện tới tận bốn giờ mới mơ mơ màng màng đi ngủ.
Ngày hôm sau, ba người ăn bữa sáng ở khách sạn, sau đó thuê xe đi vòng quanh đường cao tốc hoàng hậu, chuẩn bị tới Suva để ngồi tàu định kỳ chở khách ra làng du lịch đảo Laucala.
Đường xá ở Fiji hơi kém, không thể nào so sánh được với đường cao tốc ở trong nước, quãng đường dài hai trăm kilomet, mà chạy tới bốn tiếng đồng hồ, nhưng mà phong cảnh hai bên đường thì không tệ, tài xế taxi cũng là người rất nhiệt tình, thậm chí anh ta còn hát cả những bài dân ca.
Khi đi qua bãi biển san hô, tài xế huyên thuyên một tràng dài, đại ý nói là nơi này rất đẹp, Hà Phỉ Phỉ hạ cửa xe xuống, khi ánh mắt giao nhau với bờ biển ở xa xa, đôi mắt của cô chỉ còn lại sự kinh ngạc và trầm trồ.
Vẻ đẹp trong vắt tự nhiên đó, không ngôn ngữ nào có thể diễn tả rõ ràng được.
Đang lúc cô chìm đắm trong cảnh đẹp thì ánh đèn flash sáng lên một cái, cô quay đầu, thì nhìn thấy Cố An Thành đang cúi đầu loay hoay với máy chụp hình. Hà Phỉ Phỉ lập tức giật lấy máy chụp hình, “Đồng chí Tiểu Cố, có biết chụp ảnh người khác là xâm phạm quyền chân dung của người ta không?”
Hà Phỉ Phỉ cúi đầu nhìn, trên màn hình hiện lên gò má của cô lúc ngắm phong cảnh vừa rồi, bấm xem những tấm hình trước đó, liên tục mấy tấm, đều là hình của cô, Hà Phỉ Phỉ không nhịn được nhỏ giọng nói, “Cuồng chụp hình à? Đưa máy ảnh cho anh là để anh chụp phong cảnh.”
Vẻ mặt Cố An Thành thản nhiên, “Anh chụp phong cảnh mà.”
Phong cảnh đẹp, người càng đẹp hơn.
Hà Phỉ Phỉ đỏ mặt, “……”
Hướng Nhụy không nhịn được chen miệng vào, “Này, này, này, được rồi nha, quan tâm tới người độc thân này một chút, ok? Đau lòng quá.”
Không biết tài xế có nghe hiểu bọn họ nói gì không nhưng mà cũng cười ha hả, sau đó chỉ chỉ tay vào Cố An Thành và Hà Phỉ Phỉ, làm một động tác hôn cuồng nhiệt, nhất thời khiến Hướng Nhụy cười to lên.
Đến Suva, ba người tìm nhà hàng nổi trên biển để ăn cơm trưa, sau đó lên tàu đi tới đảo Laucala.
Bọn họ đã đặt trước một biệt thự theo kiến trúc cổ có biển có rừng, có xây những chòi nghỉ mát nguyên thủy, bên ngoài thì có những bể bơi dài được bao quanh bởi một lớp thủy tinh, được che chắn bởi những rặng dừa, bờ cát trắng mịn, đá ngầm xanh lam trong hồ, dãy núi xanh ngắt ở xung quanh. Đến chiều khi mặt trời ngả về phía tây, ánh mặt trời màu vàng chiếu lên hồ bơi trên bờ biển, gợn sóng lăn tăn, đẹp không sao tả xiết.
Hà Phỉ Phỉ ném hành lý cho Hướng Nhụy, sau đó cởi giày xăng-đan ra, nhắm thẳng về bãi biển màu trắng.
Hòn đảo tư nhân này cũng không có quá nhiều người, trên bờ biển trắng xóa cũng không có bất kỳ ai, Hà Phỉ Phỉ đi chân không trong biển, hơi nước lạnh ngập qua mắt cá chân, êm êm, rất thoải mái.
Lúc này, vó ngựa rơi xuống đất khiến cho tiếng bọt nước vang lên càng lúc càng gần, Hà Phỉ Phỉ xoay người lại, dưới ánh trời chiều, Cố An Thành cưỡi một con ngựa nâu đỏ đi về phía cô.
Dòng nước tràn vào bãi cát trắng, từ từ tràn vào, giống như dung nhập một cách tự nhiên, Hà Phỉ Phỉ không nhịn được khẽ nín thở.
Cố An Thành cưỡi ngựa đi tới trước mặt cô, sau đó đưa tay về phía cô, “Cùng nhau cưỡi không?”
Hà Phỉ Phỉ nâng làn váy dài lên, liều lĩnh nắm lấy tay của anh, chân đạp lên bàn đạp leo lên lưng ngựa. Hiển nhiên đây là một con ngựa đã được huấn luyện đặc biệt, chuyên dùng để cho du khách cưỡi, tính tình rất ngoan ngoãn, lúc Hà Phỉ Phỉ leo lên nó chỉ phát ra những tiếng phì phì từ trong mũi, chứ không có chút xao động nào.
Bởi vì cùng cưỡi một con ngựa, nên thân thể hai người dán chặt vào nhau, Hà Phỉ Phỉ dựa sát vào ngực anh hỏi, “Ngựa ở đâu ra vậy?”
“Sau biệt thự có một chuồng ngựa, anh thuận tay dắt một con tới đây.”
Hà Phỉ Phỉ sờ sờ bờm ngựa, “Con ngựa này thật biết nghe lời.”
Đột nhiên Cố An Thành cúi gần sát lại, “Có muốn thử một chút kịch liệt không?” Die~nn ddan leê Quy ido nn.
Nói xong, anh thúc chân vào bụng ngựa, con ngựa vươn chân ra, bắt đầu vui vẻ tăng tốc chạy trên bờ biển trắng xóa.
Hà Phỉ Phỉ cũng không phải là lần đầu tiên cưỡi ngựa, khả năng cưỡi ngựa của cô là do ông Hà dạy, chút tốc độ này không hề dọa được cô. Cô nắm cương ngựa đón gió biển, giọng cười lanh lảnh, “Cố An Thành, đã có ai nói với anh chưa, khi anh cưỡi ngựa nhìn rất đẹp trai?”
Cố An Thành vòng qua hông của cô, cười nhỏ một tiếng, giọng nói của anh bị gió thổi đi, “Có một cô nhóc si tình vừa mới nói xong.”
Hà Phỉ Phỉ không nghe rõ, “Hả? Anh nói cái gì?”
“Anh nói, đã có người nói rồi.”
“Ai vậy?”
“Em đoán xem.”
“Đoán cọng lông!!”
……
……
Chân trời bắt đầu hiện ra màu tím nhạt, mặt biển xa xa vẫn còn hiện lên ánh trời chiều, bình yên tới mức giống như toàn thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hà Phỉ Phỉ tựa vào trong lòng của Cố An Thành, còn tay của Cố An Thành thì ôm chặt lấy hông của cô, cằm khẽ tì lên đầu của cô.
“Đẹp thật.” Hà Phỉ Phỉ không nhịn được thở dài nói, “Cảnh nhân tạo dù có đẹp hơn nữa cũng không bằng một phần vạn của cảnh đẹp tự nhiên.”
Cố An Thành hôn một cái lên đỉnh đầu cô, “Nếu thích thì chúng ta ở lại thêm vài ngày.”
“Có thể không?”
“Phương Dịch đã xung phong nhận việc bao biệt thự này trong vòng nửa tháng rồi.”
Hà Phỉ Phỉ không nhịn được cười ha ha, “Nóng lòng thể hiện trước mặt vợ tương lai, vừa hay chúng ta lại được lợi ~”
“Ừ, anh tự nguyện dâng cơ hội này cho anh ta, dù sao thì em cũng không chạy được nữa rồi.”
Lời nói vô cùng có lý không còn gì để phản bác【 Hình động vẫy tay 】
Yên tĩnh một lát, đột nhiên Cố An Thành lại khẽ nói bên tai của cô, “Trên đảo có một giáo đường nhỏ của tư nhân, sau này sẽ tổ chức hôn lễ ở đây, như thế nào?”
Hà Phỉ Phỉ hơi ngẩn ra, sau đó cố ý bày ra vẻ mặt hơi khó coi, “Cố An Thành, Anh đang…… Cầu hôn?”
Cố An Thành nghiêm nghị, anh xoay Hà Phỉ Phỉ lại, nghiêm túc nhìn cô, “Nếu như anh nói đúng như vậy, em có đồng ý không?”
Bãi cát trắng, ánh trời chiều, biển xanh, trời xanh, người đàn ông cưỡi ngựa trong sóng biển, trong lòng Hà Phỉ Phỉ đã sớm tắm trong gió xuân, đừng nói là cầu hôn, ngay tại lúc này nếu bảo cô sinh khỉ con cho Cố An Thành cô cũng không do dự mà đồng ý.
Hà Phỉ Phỉ không kìm được sự bối rối trong lòng mình, vùi vào trong lòng của anh, “…… Em muốn nhìn thấy anh mặc áo cưới.”
Cố An Thành: “……”
Hà Phỉ Phỉ thở dài, “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, ở trong lòng em đã nghĩ tới cảnh tượng khi người đàn ông này cam tâm tình nguyện gả cho mình thì sẽ như thế nào nhỉ, bây giờ rốt cuộc cũng được như ý nguyện.”
Cố An Thành: “…… Anh còn chưa đồng ý mà.”
“Sớm muộn gì anh cũng sẽ đồng ý.”
“……”
Lúc Hà Phỉ Phỉ thầm cảm thấy dễ chịu, đột nhiên giọng nói của Cố An Thành lại có chút suồng sã, nói: “Để xem biểu hiện tối nay của em, nếu như mà khiến anh hài lòng thì anh sẽ đồng ý.”
“…… Em không phục.”
“Không muốn nhìn anh mặc áo cưới?”
“Muốn, nhưng mà em lại không phục!”
“Không phục cũng không có tác dụng!”
“Nếu như anh không chịu mặc áo cưới trong hôn lễ của chúng ta thì chúng ta cứ ở chung phi pháp đi!”
“Em chắc chứ, nếu như sau này em có em bé em nói sao với bé khi ba của bé không được pháp luật thừa nhận?”
“Ha ha ha em sẽ nói cho bé biết là ông Vương nhà bên cạnh là ba ruột của bé, cũng là tên mặt trắng mà em bao nuôi!”
“Ừ, đúng là tốt số, có thể bao nuôi được một người mặt trắng như anh.”
Hai người tranh cãi những câu không có chút ý nghĩa nào, cưỡi ngựa đi về, những làn sóng vẫn lăn tăn ở đằng sau, chạy vào bờ tạo thành những con sóng bạc đầu như những mảnh ngọc vỡ.